Kiều Thê Thập Niên Bảy Mươi

Chương 23: Hệ Thống



“Tôi không phải không gian, tôi chỉ là một hệ thống.” Tiểu khả ái nhấn mạnh nói.

“Thứ lỗi cho ta xin mạo muội hỏi, hiện tại hai ta đang nói chuyện thì người khác có nghe thấy không.” Nhỡ đâu người ta thấy nàng lầm bầm, xem nàng thành yêu quái rồi bắt lại thì sao.

“Cô có bị ngốc hay không, cô chỉ cần nghĩ trong đầu là có thể giao tiếp với tôi.” Tiểu khả ái lắc đầu, kí chủ ở thế giới này không quá thông minh.

“Thật ư, trâu bò như vậy sao.” Tô Niên Niên kích động, quên mất trên người còn đang đau, trực tiếp ngã xuống giường.

Tiểu khả ái tỏ vẻ: không biết nói gì.

“Vậy ngươi có ích lợi gì.” Nếu có thể thì cho nàng một không gian cực kì rộng rãi để đựng đồ, hoặc là cho nàng làm nhiệm vụ có thưởng, hoặc cũng có thể cho nàng ít nước thần chăm sóc thân thể để trở thành tuyệt sắc mĩ nhân.

Zoe: Chị nghĩ thật hay =))

Hahahahah, tưởng tượng thôi cũng thấy vui vẻ.

“Cô nghĩ nhiều quá rồi, mấy thứ này tôi đều không có.”

“Hả, vậy ngươi có thể làm gì.”

Giấc mơ được trở thành mỹ nhân thứ năm trong lịch sử của nàng cứ như vậy mà tan thành mây khói?

“Công năng duy nhất của ta chính là có thể cảm nhận được mọi ác ý từ bên ngoài đối với cô, có như vậy thì cô sẽ biết được người nào đang muốn làm tổn thương đến cô.” Tiểu khả ái đắc ý nói.

“Chỉ mấy cái râu ria này thôi ư.” Cứ tưởng rằng có sức mạnh lớn gì cơ.

“Có mấy cái này mà cô còn không thỏa mãn, nếu không phải bởi vì sai lầm của cấp trên khiến cô đi lạc vào thế giới khác thì cô sẽ không có tôi đâu.”

“Được rồi, ta còn đang không biết tại sao ta lại đến đây, thì ra là do các ngươi làm, mau nói cho ta cách để trở về.” Tô Niên Niên tức giận, dựa vào cái gì mà không nói một tiếng nào đã đem nàng tới cái nơi này.

“Không thể trở về, thật ra nếu cô không tới nơi này thì mấy ngày nữa cũng đi chầu Diêm Vương, nguyên nhân tử vong là do tai nạn xe.” Tiểu khả ái nói.

“Không thể nào, như vậy thì quá thảm rồi, vậy sao bây giờ ngươi mới xuất hiện.” Trước kia nàng cũng có nhỏ máu nhận chủ mà cũng có thấy nó phản ứng gì đâu.

“Cái trình tự khởi động cấp độ thấp đó chúng tôi đã sớm loại bỏ, hiện tại chúng tôi sẽ trực tiếp tiến hành trói buộc dựa vào tình cảm của bản thân kí chủ, chỉ cần tình cảm của cô đạt tới mức độ thì có thể khởi động.”

?Nàng làm gì cơ.

“Khởi động lần này là do sự tin tưởng, đó là khi cô tin tưởng vào một người ở thế giới khác mà không có sự sắp đặt, ỷ lại vào một người, đem cả cuộc đời của bản thân mình vào trong tay hắn, chúng tôi liền được khởi động vì để hộ tống các cô, giúp cô nhận thức được mọi ác ý từ xung quanh rồi báo trước cho cô, để cuộc sống của cô càng trở nên thuận lợi, đây là ý nghĩa của hệ thống chúng tôi.” Mệt chết bổn khả ái, nói nhiều như vậy.

Thì ra nàng đã sớm đem bản thân mình giao cho Hàn Thanh Minh.

“Nghe như vậy còn khá hữu dụng.” Không kể lão thái thái thì vẫn còn ác ý lớn của nữ chủ đối với nàng, có cái này thì tốt rồi, nếu ai muốn hại nàng thì nàng có thể nghĩ cách đối phó lại họ.

“Vậy được rồi, về sau hai ta có thể kề vai sát cánh chiến đấu.”

Nghe thấy âm thanh mở cửa, là Hàn Thanh Minh đã trở về, nàng chạy nhanh để nó câm miệng.

Tiểu khả ái từ đầu đến cuối cũng chưa đáp lại:………………………….

Cửa phòng vừa mở ra, khiến con người rất dễ cảm nhận được trận khí lạnh căm tiến vào, Tô Niên Niên rụt cổ, Hàn Thanh Minh lập tức đóng cửa lại.

“Làm sao vậy?”

Hàn Thanh Minh cởi áo khoác, chưa dám tiến gần đến nàng luôn mà đi về phía lò sưởi trước.

Truyện chỉ được mình đăng tải trên Wattpad:@SmallskyofTT thôi bạn nhé!

“Không có nhiều chuyện lắm, trượt chân ngã một tí, lão thái thái sống chết không muốn đi bệnh viện, bọn họ để Nhị gia tới khám xem, thôn chúng ta xích cước đại phu, nói là không nghiêm trọng, bảo dưỡng tốt là được.” Hàn Thanh Minh nói.

“Vậy là tốt rồi.” Nàng thật không hy vọng lão thái thái xảy ra chuyện, nhỡ đâu bảo nàng tới hầu hạ thì sao.

“Đói bụng.” Tô Niên Niên sờ cái bụng nhỏ, mấy cái sủi cảo buổi sáng đều tiêu hóa xong hết rồi.

Hàn Thanh Minh thấy Tô Niên Niên rất giống mèo nhỏ lười, cười hỏi: “Muốn ăn cái gì.”

“Muốn uống canh gà, nhưng hình như hầm hơi lâu, vậy để buổi tối ăn vậy.” Tô Niên Niên thở dài, sớm biết thế đã nhờ Hàn Thanh Minh hầm gà từ sáng rồi.

Vừa ngẩng đầu, phát hiện nét mặt đầy ý cười của Hàn Thanh Minh nhìn chằm chằm nàng, ối, hình như quyết định món cơm chiều hơi sớm, sao nàng lại có thể không biết xấu hổ như vậy.

“Bữa trưa, bữa trưa ăn đơn giản một chút, ví dụ như mỳ trộn.”

Đem lên nấu một lúc, sau đó xào hành đến khi vàng rượm, thêm chút nước tương, giấm, một thìa đường, a, hoàn hảo, vừa đơn giản lại ngon.

Hàn Thanh Minh ấn định từng bước theo hướng dẫn của nàng, một lát sau đã xong, Tô Niên Niên nếm thử, quả thật rất ngon, nàng giơ ngón cái lên khen.

“Chờ lát anh mang gà ra chuẩn bị, buổi chiều hầm canh cho em.” Nàng ăn rất thỏa mãn, anh nhìn cũng rất thỏa mãn, hơn nữa nàng gầy như vậy, quả thật cần phải dưỡng tốt.

“Được được.” Đúng là người đàn ông cực phẩm, Tô Niên Niên gật đầu như vũ bão.

Buổi chiều này Tô Niên Niên cực kỳ thích, nhìn Hàn Thanh Minh hầm gà, trong miệng còn được anh đút cho đồ ăn vặt, thỉnh thoảng nói chuyện với Tiểu khả ái, cố gắng khai phá hết giá trị của hệ thống, cực kỳ tuyệt vời.

Còn bên Tô Tuyết Nhi thì lại rất dầu sôi lửa bỏng, bởi vì mấy ngày nay nhà nàng ta thật sự rất nghèo không có gì để ăn, cha mẹ nàng ta muốn nàng ta gả chồng nhanh,muốn lễ hỏi tốt.

Hơn nữa chính tai nàng ta nghe được bà mối nói chuyện với cha mẹ, đối với nhà trai không đòi hỏi nhiều, chỉ cần có một lễ hỏi là được, chỉ kém nói là chỉ cần một người đàn ông là được, có lẽ cũng không đúng.

Nàng ta rất hốt hoảng, đời này nàng ta phải làm vợ của quan, sao có thể tùy tiện gả cho một người đàn ông không có tiền đồ được.

Không thể được, trước hết nàng ta cần phải trấn định cha mẹ mới được, ít nhất phải chờ đến lúc Hàn Lập Đông trở lại, nàng ta phải khiến cha mẹ nàng ta tin Hàn Lập Đông nhìn trúng nàng ta.

“Tuyết Nhi, mau ra đây.” Mẹ Tô Tuyết Nhi- Ngụy Thải Hà hô lớn.

“Ngồi đi, cha con bé mới đi ra ngoài.” Ngụy Thải Hà cười mỉa mai, tiếp đón người mai mối cho Tô Tuyết Nhi.

“Ta nói này thím Ngụy, bà nhìn Tô Tuyết Nhi nhà ta đi, lớn lên nhiều ưu điểm, so với Tô Niên Niên nhà Tô gia cũng không kém.” Tô Niên Niên công nhận khá là kiều khí, nhưng lớn lên xinh đẹp cũng là được điều được công nhận, Lý đại nương nhìn thoáng qua Tô Tuyết Nhi đi từ trong phòng ra.

“Cũng không đến nỗi thế.” Ngụy Thái Hà kiêu ngạo ưỡn cao bộ ngực, bà cảm thấy con gái bà xinh đẹp hơn nhiều nha đầu Tô Niên Niên chết tiệt kia.

“Tô Tuyết Nhi cũng là phúc khí, không phải bà nhờ ta kiếm một người trong sạch sao, ta lập tức nhớ đến tiểu tử nhà Tống gia, hai người bọn họ rất thích hợp.” Lý đại nương vừa nói vừa nhìn cái tiểu viện rách nát này, cảm thấy chuyện này khẳng định có thể thành.

“Tống gia nào?” Ngụy Thải Hà hỏi.

“Không phải ở huyện bên cạnh có thôn ta có Tống gia sao, vừa vặn ta có một chị gái, à không, là bà ấy nghe được chuyện nhà ta lập tức đề cử tiểu tử Tống gia, nhà họ Tống này a, có 6 đứa con gái, cuối cùng mới sinh ra một cục cưng, có cha mẹ thương, chị gái cưng, anh rể người ta còn có bản lĩnh, không đến nháy mắt đã cho cậu em vợ lên thành sống, cơ thể hai vợ chồng Tống gia cũng khỏe mạnh, còn có thể tranh điểm công, Tuyết Nhi nhà ta gả qua, không phải thỏa sức hưởng phúc sao.”

Ngụy Thải Hà nghe thấy hai con mắt đều phát sáng, tràn đầy sự vừa lòng: “Thật sự là có chuyện này ư?”

“Sao lại không phải được, hai ta biết nhau nhiều năm như vậy, sao ta có thể lừa ngươi được, chuyện quan trọng là tiểu tử này có một tức phụ đã chết, bị bệnh chết, tuy rằng là cưới lần hai nhưng ngay cả trong thôn bọn họ vẫn có nhiều cô nương nhìn chằm chằm, ai biểu điều kiện nhà người ta tốt như vậy. Nếu nhìn trúng Tô Tuyết Nhi, không phải muốn nhiêu lễ vật cũng được sao.” Lý đại nương đắc ý nói.

Hơn nữa nhà người kia có nói, nếu bà khiến hôn sự này thành công thì sẽ cho 20 đồng tiền bà mối.

“Nếu là điểm này thì Tuyết Nhi nhà chúng tôi không để bụng.” Chỉ cần tiền đến là được, kể cả cụt thay thiếu chân bà cũng không ngại.

Tô Tuyết Nhi nghe vế trước cũng có chút động tâm, dù sao thì Hàn Lập Đông chưa biết ngày nào trở lại, nhưng càng nghe vế sau càng cảm thấy cái tên này có chút quen.

“Đại nương, người kia tên là gì?” Tô Tuyết Nhi lơ đãng hỏi.

“Nhìn kìa, ta đã nói với cái điều kiện này thì cô nương nào chả nhìn trúng. Tên gì, tên gì nhỉ, để ta nhớ đã.”

“Tên Tống Phúc Thuận, đúng rồi, là cái tên này.” Lúc ấy chị bà ta còn ấp úng, chữ Tống phải nói ba lần thì mới nói tên ra cho bà ta nghe.

Tống Phúc Thuận, đánh chết tức phụ, cưỡng gian con gái Hoa Cúc Đại, đời trước chuyện này cũng được đưa tin, trưởng huyện suýt nữa phải gánh trách nghiệm.

Người vợ thứ nhất của hắn không phải bị bệnh chết mà là đang sống sờ sờ thì bị một nhà bọn họ đánh chết, sau đó hắn cưỡng gian cô gái kia khiến người ta nghĩ luẩn quẩn trong lòng mà tự sát, cha mẹ cô nương ấy trực tiếp báo lên tỉnh, phía trên còn phái người xuống điều tra, ầm ĩ cực lớn.

“Không được, ta không đồng ý, bà đi đi.” Tô Tuyết Nhi hung hăng nói, trực tiếp động thủ đẩy Lý đại nương ra ngoài.

“Sao cái đồ đen này lại đẩy ta.” Lý đại nương đột ngột bị đẩy ra chao đảo mấy phát, nóng nảy nói: “Không muốn thì thôi, ta đúng là bị mù mới giúp nhà ngươi, ngươi hung dữ như thế, để ta xem ai dám làm mai cho ngươi.”

Truyện chỉ được mình đăng tải trên Wattpad:@SmallskyofTT thôi bạn nhé!

Lý đại nương phỉ nhổ, hùng hổ rời đi.

“Ngươi, cái đồ không biết gì này, sao lại đuổi bà mối đi.” Tô Tuyết Nhi còn chưa lấy lại tinh thần thì đã bị Ngụy Thải Hà hét lớn vào tai.

Tức chết bà, miệng bà mối quỷ hại người, lần này thì hay rồi, chỉ cần bị bà mối “tuyên dương” thì Tô Tuyết Nhi nhà bà nhất định không gả được, mà bọn họ thì cũng không thể nuôi nàng cả đời.

“Nương, ngươi muốn đánh chết ta sao.” Tô Tuyết Nhi đau đớn trực tiếp ngồi xổm xuống đất, cảm giác đầu toàn sao bay vòng quanh.

“Nếu giết người không phạm pháp thì ta thật muốn đánh chết ngươi.” Ngụy Thải Hà nảy sinh ác độc nói, nha đầu này quả thật vô dụng.

“Tô Tuyết Nhi, hôm nay ta nói cho ngươi biết, nếu mấy ngày nữa ngươi không tìm thấy nhà chồng thì dù ngươi có quỳ xuống cầu xin cũng phải đem Lý bà tử về cho ta.” Cưới lần hai thì sao, cưới lần một còn chưa có lại còn chán ghét cười lần hai.

Đây là mẹ ruột nuôi dưỡng nàng ta lớn lên với mục đích chỉ để đổi lễ vật, Tô Tuyết Nhi cười mỉa mai.

Duỗi tay lau nước mắt nơi khóe mắt, nàng ta không thể nhận thua được, nàng ta phải gả cho Hàn Lập Đông, phải trở thành người có tiền có quyền, đến lúc đó, bất kể là cha mẹ hay là Tô Niên Niên, thì nàng ta nhất định sẽ khiến bọn họ phải hối hận.

Nàng ta phải đi tìm Tô Niên Niên, hiện tại mẹ nàng ta không tin nàng ta, lão thái thái thì không dễ lừa, nhưng vẫn còn Tô Niên Niên, nếu khiến nàng mang thân phận em dâu tới cửa, chỉ cần nàng nói Hàn Lập Đông có một trăm đồng tiền trợ cấp thì khẳng định nương nàng ta sẽ không bức nàng ta phải gả chồng nữa.

Tô Tuyết Nhi bất chấp cái lạnh, xỏ giày vào chạy về phía thôn Hàn gia.

Trên đường đi nàng ta đã nghĩ kĩ rồi, nếu Tô Niên Niên không đồng ý thì nàng ta sẽ nói cho mọi người biết lý do vì sao Tô Niên Niên lại gả chồng, nói ra chuyện trước khi gả chồng còn tặng đồ bày tỏ tình cảm với thanh niên tri thức Điền, khiến nàng phải thân bại danh liệt.

“Đinh, ác ý xuất hiện.”

Tô Niên Niên đang ở trong nhà vui vẻ uống canh gà, chỉ một ngụm mà khiến toàn thân đều thoải mái, trong đầu đột nhiên xuất hiện tiếng nói.

Là ai, là kẻ gian nào muốn hại trẫm?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.