Edit: nynuvola
Đường Thủy quán (quán nước đường)
Bệnh viện trung ương Mộc Thành, cửa thang máy phòng bệnh VIP khu Omega vừa mở ra, Tô Nhu từ bên ngoài bước vào, sắc mặt nôn nóng, hấp tấp chạy đến bàn y tá hỏi: “Xin chào, tôi muốn hỏi thăm người mới được chuyển tới, tên Giang Vũ……”
Nhân viên y tế ở đây đều là Beta hoặc Omega, Tô Nhu thoáng buông lỏng lo lắng, y tá Omega nữ trực ban có trách nhiệm dẫn người phụ nữ đến cửa phòng bệnh của Giang Vũ.
“Giang tiên sinh đang nghỉ ngơi bên trong, chúng tôi vừa mới tiêm cho anh ấy một lượng lớn thuốc ức chế, trước mắt tin tức tố đã ổn định, vượt qua cơn nguy kịch, xin cô yên tâm.”
“Cảm ơn.
Làm phiền mọi người rồi.”
Tô Nhu mở cửa phòng, nhìn thấy Giang Vũ đang nghiêng người dựa vào giường, trong tay cầm một cuốn tạp chí thời trang.
“Được rồi, đừng giả bộ nữa.” Tô Nhu đóng cửa lại, đặt túi xách xuống ghế sô pha, ngồi bên giường Giang Vũ, rút cuốn tạp chí trong tay cậu ra.
“Mẹ tới rồi hả?” Giang Vũ lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn, mái tóc nâu xoăn nhẹ lấp lánh dưới ánh mặt trời, khóe mắt rũ xuống, lông mi cong vút, nước da trắng ngần cùng với khí chất mềm dịu trời sinh của Omega, trông giống một thiếu niên không hiểu sự đời.
“Đừng trưng cái vẻ mặt này ra với mẹ, ba con bận đi công tác chưa kịp trở lại, nhưng chúng ta đã nhất trí quyết định rồi.”
Giang Vũ sửng sốt, tươi cười cũng hơi thu về: “Quyết gì cơ ạ?”
Tô Nhu vươn tay, giúp Giang Vũ vuốt phẳng nếp gấp trên drap trải giường, ghém chăn cho cậu rồi vỗ nhẹ vào khuôn mặt non mềm, sau đó ném ra một câu.
“Con nên kết hôn rồi.”
– ————
Một tuần trước.
Mộc Thành có một ngọn núi, không quá cao và có hình dạng giống một người đang nằm nên được gọi là Ngọa Sơn.
Trên núi xây một cái đình vọng, cái đình này không phải là nơi để các tác giả đề thơ, mà là một nhà hàng tư nhân rất nổi tiếng, mỗi ngày chỉ nhận năm bàn khách vào buổi trưa và buổi tối, mỗi bàn chiếm một khu vô cùng riêng tư và kín đáo, nghe nói muốn đặt bàn phải đăng kí trước nửa năm.
Ông chủ là người tùy ý, rõ ràng chú tâm đến sự tao nhã lịch sự nhưng lại trang hoàng phong cách tường trắng ngói đen, đặt tên cho năm khu lần lượt là Tiệm bánh bao, Quán hoành thánh, Quán nước đường, Cửa tiệm rượu và Phường đậu hủ, ngoài ra còn mời đại sư thư pháp nổi tiếng họa bốn chữ Sang hèn cùng thưởng làm bảng hiệu, treo ngay cửa ra vào.
Hôm nay Đường Thủy quán có buổi gặp mặt, vợ chồng Đường Thắng và vợ chồng Giang Nhân Bình bốn người cùng tụ họp.
Hai nhà Đường Thắng và Giang Nhân Bình có mối quan hệ từ đời trước, ban đầu dự sẽ đính ước kết thông gia vào thế hệ họ, nhưng Đường Thắng và Giang Nhân Bình đều là Alpha nên đành từ bỏ, hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, quan hệ rất tốt, gia đình Giang Nhân Bình vào năm ông 15 tuổi muốn mở rộng việc kinh doanh ra nước ngoài, vì vậy cả nhà chuyển đến nước Ý, sau đó là 40 năm trôi qua.
Đến năm nay họ mới quyết định dọn về Mộc Thành.
“Lần gặp mặt trước là kỷ niệm thành lập trường tiểu học của chúng ta, nhoáng cái mà đã 8 năm rồi.” Đường Thắng cực kì xúc động.
“Phải không? Ngày kỷ niệm đó thật sự trùng hợp, ông không hề lên tiếng báo trước, chúng ta đều đến từng này tuổi, con cái cũng đã khôn lớn.
À đúng rồi Tiểu Nhạc nhà ông năm nay bao nhiêu tuổi?” Giang Nhân Bình vừa nói vừa nâng ly, uống với Đường Thắng một chén.
“Duẫn Mộng, con nhà mình năm nay 32 hay 33 ấy nhỉ?” Đường thắng nghiêng đầu hỏi.
Cố Duẫn Mộng thở dài, gắp cho chồng một cái bánh óc chó nói: “35 rồi, A Thắng.” Vẫn nên ăn nhiều đồ bổ não chút đi, cả ngày xem ba cái hạng mục đầu tư xong trí nhớ cũng thoái hóa nhanh hơn bình thường.
Để Giang Nhân Bình không quá mất mặt, Tô Nhu biết ý tiếp tục đề tài với Cố Duẫn Mộng: “Tiểu Vũ nhà tôi năm nay 27.”
“Tiểu Vũ thật có tiền đồ, không phải lần trước còn tổ chức concert cá nhân ở Long Thành sao? Tôi nghe rất nhiều cô gái trẻ tuổi đều nhắc đến tên nó.” Cố Duẫn Mộng thiệt tình khen.
“Đừng nói nữa, nó chính là ngoài mặt thì ngoan ngoãn, nhưng vẫn không chịu yêu đương không muốn kết hôn, chị nói xem một Omega mà suốt ngày chạy đông chạy tây chơi, đối với người khác không có nửa điểm phòng bị, hồi ở Ý đã khiến người ta không thể nào yên lòng rồi.” Tô Nhu thấy chồng tín nhiệm trăm phần trăm với Đường gia, nên rất tự nhiên nói ra lời thật lòng.
“Mấy đứa trẻ thích chơi này nọ cũng là chuyện bình thường mà.”
“Bình thường gì chứ? Nó nên để tâm từ lâu rồi, vẫn là Tiểu Nhạc trầm ổn, còn là giáo sư đại học.” Giang Nhân Bình tiếp lời, bởi vì Giang Vũ đúng là luôn làm ông đau đầu.
“Ông cũng đừng nghĩ tốt, đứa con trai này của tôi chưa bao giờ để tôi bớt lo, đã 35 tuổi còn không chịu kết hôn, bạn học với nó giờ đã ba năm ôm hai đứa, tôi đâu có cần nó phải cưới một Omega ưu tú về, nhưng bao nhiều năm rồi, người cũng chẳng thấy tăm hơi……” Đường Thắng than thở, đột nhiên cân nhắc một ý, “Nhân Bình, Tiểu Vũ nhà ông hiện tại đang độc thân sao?”
“Đúng vậy.”
Bốn người, tám con mắt giao nhau.
Chủ đề tiếp theo liền đi theo một hướng hợp tình hợp lý.
“Lớn tuổi rất tốt, biết chăm lo.”
“Nhỏ tuổi cũng ổn, lại ngoan ngoãn.”
“Chúng ta sao không thể sớm nghĩ ra nhỉ? Tuy rằng trước không duyên không phận, nhưng con hai ta đâu nhất định thế?”
“Hồi còn nhỏ hai đứa cũng từng gặp mặt vài lần, bốn bỏ lên năm không phải là thanh mai trúc mã sao?”
“Tin tức tố nhà ông là gì?”
“Gần đây hình như vừa công bố một phần mềm, có thể căn cứ vào tin tức tố để kiểm tra độ xứng đôi.
Chúng ta thử xem sao?”
Cuối cùng hai đôi vợ chồng lúng túng mở ứng dụng mạng xã hội của con trai, bắt đầu chia sẻ hình ảnh của mấy đứa nhỏ dạo gần đây.
Toàn bộ căn phòng riêng như được trải thêm một luồng gió mới, phác họa bức tranh đẹp đẽ tươi trẻ.
Mà hai nhân vật chính trong câu chuyện, còn chưa hay biết gì.
– ———–Y————–.
Edit: nynuvola
“Mẹ nói đùa cái gì vậy?!” Giang Vũ cảm thấy bản thân vừa mới được nghe chuyện cổ tích.
“Mẹ không hề đùa.” Tô Nhu bình tĩnh trả lời, còn đứng dậy lấy máy tính bảng trong túi, ngồi xuống mở ra.
“Mẹ, giờ là thời đại nào rồi mà còn hôn nhân sắp đặt? Con 27 tuổi rồi!”
“Con còn biết con 27 tuổi rồi đó hả? Một Omega hiểu chuyện 27 tuổi, có thể làm mất thuốc ức chế lúc ra khỏi nhà sao? Chơi mấy trò vận động mất sức, sau đó liền rơi vào kỳ phát tình. Thiếu chút nữa đã bị Alpha đồng trang lứa đánh dấu? Mẹ sẽ phải tới bệnh viện chăm sóc hả?” Tô Nhu cười lạnh, “Con thành thật nói cho mẹ nghe, chuyện nào của con chứng minh con đã 27 tuổi?”
Giang Vũ đột nhiên cảm thấy có lỗi, cố gắng phản bác: “Đó là do con không thích ứng với khí hậu…… Hơn nữa con có mang theo thuốc ức chế và đồng hồ cách ly mà, ai biết đâu mới ngủ qua một đêm, đã bị thú hoang ngậm đi mất……”
“Đủ rồi, mẹ không muốn nghe con giải thích. Đây là Alpha mà ba mẹ đã lựa chọn giúp con, người này con cũng biết đó, chính là Đường Nhạc lúc nhỏ hai đứa từng gặp, cũng không tính là hôn nhân sắp đặt. Hiện giờ nhà ta chuyển về Mộc Thành, đúng lúc hai nhà có thể chăm sóc lẫn nhau.”
“Người mẹ nói là con trai của chú Đường kia? Cái hồi mà anh ta nhìn thấy con chắc lúc đó con còn đang mặc tã! Mẹ không thể như vậy được!”
“Ba con và chú Đường nếu không phải đều là Alpha thì đã sớm kết hôn, hai nhà vốn có hôn ước từ trước, đến phiên các con cũng thuận lý thành chương.” Tô Nhu nói xong, kín đáo thở dài, “Tiểu Vũ à, chỉ khi nào con có một người chồng Alpha quan tâm và dấu hiệu, mẹ mới có thể yên lòng, mấy năm nay tình huống nguy hiểm mà con gặp phải đâu phải lần đầu tiên, dựa theo tính tình của ba con, con cảm thấy bản thân có thể chơi tiếp mấy trò vận động đó không?”
“Mẹ……Con chỉ muốn làm những thứ mà con thích…”
“Mẹ chẳng phải đã mang tư liệu đến cho con sao? Nghề nghiệp của thằng bé là giáo sư đại học, chúng ta đã test thử độ phù hợp tin tức tố của hai đứa ở trung tâm thí nghiệm Mộc Thành, mẹ tin chắc con sẽ thích nó.”
Máy tính bảng bị nhét vào tay Giang Vũ, cậu thoáng liếc thấy ba chữ ‘độ xứng đôi’ trong báo cáo điện tử.
“94%? Cao vậy sao?” Giang Vũ cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Đúng vậy, thật bất ngờ, lúc đầu chúng ta nghĩ chỉ cần đạt tiêu chuẩn cỡ 80% làm cám ơn trời đất rồi. Không nghĩ nó có thể cao như vậy, cho nên mới nói hai đứa là duyên trời tác hợp.” Trên mặt Tô Nhu rõ ràng rất vui vẻ.
“Mẹ, mẹ nghe con nói đã,” Giang Vũ nghiêm túc ngồi thẳng người, nắm tay Tô Nhu tay, “Tin tức tố cũng không thể hiện tất cả. Mẹ và ba con không phải là minh chứng sao?”
Tô Nhu là một Beta, bà không có tin tức tố, cũng không thể cảm nhận được mùi tin tức tố của Giang Nhân Bình.
“Bởi vì chúng ta đã từng trải nên mới hi vọng con có thể vượt qua nhẹ nhàng một chút, càng hạnh phúc hơn.” Viền mắt Tô Nhu có chút phiếm hồng, “Hay là hết lần này đến lần khác đợi con gặp tai nạn, mãi đến khi con bị một người nào đó không biết đánh dấu?”
“Con có biết mẹ là Beta, lúc mang thai con khó khăn như thế nào……Con lại không màng đến an toàn của bản thân, chẳng lẽ muốn mẹ chết mới vừa lòng?” Tô Nhu xoay người lau viền mắt, lời muốn nói dường như không thốt ra được nữa.
Giang Vũ hoàn toàn bại trận, bất cứ khi nào Tô Nhu chơi chiêu bài tình cảm với cậu, cậu chắc chắn phải buông vũ khí đầu hàng. Giang Vũ xoa trán, bất đắc dĩ hỏi.
“Mẹ, nếu sau khi tụi con kết hôn nhưng vẫn không thể yêu nhau thì sao?”
“Mẹ và dì Cố đã thương lượng qua, nếu các con không có tình cảm với nhau, con cũng không bị đánh dấu, 3 năm sau, chúng ta sẽ không can thiệp vào quyết định nào của tụi con nữa. Nhưng sau khi kết hôn, con ít nhất phải bảo đảm giữ đánh dấu tạm thời.” Tô Nhu vẫn quay lưng, bả vai giần giật, giọng nói nghẹn ngào.
“………Được rồi, mẹ, con đồng ý với mẹ, mẹ đừng khóc nữa.”
“Con thật sự đồng ý hả?” Tô Nhu lần nữa xác nhận.
“Vâng, con đồng ý.” Giang Vũ thở dài, “Nhưng ít nhất để cho con nhìn xem mặt mũi anh ta thế nào đã!”
“Ha ha, đáp ứng với mẹ sớm một tí không phải tốt rồi sao?” Tô Nhu vui vẻ nhanh chóng xoay người, khuôn mặt tươi cười khi đạt được gian kế, trong mắt không có lấy một tia ướt át.
“Giả bộ mệt muốn chết, chẳng biết đau lòng cho mẹ con tí nào cả!”
“??…………”
Còn trách ngược con?!! . ngôn tình hài
Không phải chứ, mẹ ơi, mẹ không thể giả bộ lâu thêm một chút được hả? Sao mẹ không có lấy phần nào đạo đức nghề nghiệp thế?!
“Con nhìn lại đi nè, mẹ đã tải hết hình của cậu ấy xuống, con có thể xem từng cái một.” Nói đoạn Tô Nhu với lấy cuốn tạp chí thời trang mà Giang Vũ mới xem, bắt chéo chân ngồi đọc.
Giang Vũ có mười giây muốn cắt đứt quan hệ mẹ con với bà.
Loay hoay hồi lâu, cậu đành chấp nhận số phận, tay trái nâng máy tính bảng, ngón trỏ tay phải lướt trên màn hình, đập vào mắt chính là hình ảnh Đường Nhạc đang giảng bài.
Dáng người Alpha đĩnh đạc đứng sau bục giảng, một tay viết chữ lên bảng đen, một tay thả bên người, khóe mắt kéo dài, lông mày sắc bén nhưng được cái áo len màu xanh đen trung hòa lại, khóe miệng anh hơi nhếch lên, có lẽ vì liên quan đến nghề nghiệp nên mang theo một chút nho nhã và nghiêm túc.
Thứ mà Giang Vũ nhìn kĩ, là bàn tay đang cầm bút đánh dấu lên bảng.
Khoảng cách chụp khá xa, thấy không rõ.
Như để xác nhận thêm gì đó, cậu lướt vài tấm, rốt cuộc dừng ở một tấm hình.
Alpha trong tấm hình này trẻ hơn mấy tấm trước, đang dựa người vào cửa sổ, khe hở ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc lá màu nâu, làn sương từ tàn thuốc quanh quẩn quấn lên đầu ngón tay, thấp thoáng trong bức ảnh chụp.
Bức ảnh có độ phân giải cao, Giang Vũ lần theo từng đường vòng cung lồi lõm từ mu bàn tay Alpha tới tay cổ tay, nhìn đến không chớp mắt.
Nhất kiến chung tình thì chưa đủ.
Nhưng Alpha này thực sự rất đẹp trai.
– ———–DFY————–