Edit: nynuvola
“Mẹ nói đùa cái gì vậy?!” Giang Vũ cảm thấy bản thân vừa mới được nghe chuyện cổ tích.
“Mẹ không hề đùa.” Tô Nhu bình tĩnh trả lời, còn đứng dậy lấy máy tính bảng trong túi, ngồi xuống mở ra.
“Mẹ, giờ là thời đại nào rồi mà còn hôn nhân sắp đặt? Con 27 tuổi rồi!”
“Con còn biết con 27 tuổi rồi đó hả? Một Omega hiểu chuyện 27 tuổi, có thể làm mất thuốc ức chế lúc ra khỏi nhà sao? Chơi mấy trò vận động mất sức, sau đó liền rơi vào kỳ phát tình.
Thiếu chút nữa đã bị Alpha đồng trang lứa đánh dấu? Mẹ sẽ phải tới bệnh viện chăm sóc hả?” Tô Nhu cười lạnh, “Con thành thật nói cho mẹ nghe, chuyện nào của con chứng minh con đã 27 tuổi?”
Giang Vũ đột nhiên cảm thấy có lỗi, cố gắng phản bác: “Đó là do con không thích ứng với khí hậu……!Hơn nữa con có mang theo thuốc ức chế và đồng hồ cách ly mà, ai biết đâu mới ngủ qua một đêm, đã bị thú hoang ngậm đi mất……”
“Đủ rồi, mẹ không muốn nghe con giải thích.
Đây là Alpha mà ba mẹ đã lựa chọn giúp con, người này con cũng biết đó, chính là Đường Nhạc lúc nhỏ hai đứa từng gặp, cũng không tính là hôn nhân sắp đặt.
Hiện giờ nhà ta chuyển về Mộc Thành, đúng lúc hai nhà có thể chăm sóc lẫn nhau.”
“Người mẹ nói là con trai của chú Đường kia? Cái hồi mà anh ta nhìn thấy con chắc lúc đó con còn đang mặc tã! Mẹ không thể như vậy được!”
“Ba con và chú Đường nếu không phải đều là Alpha thì đã sớm kết hôn, hai nhà vốn có hôn ước từ trước, đến phiên các con cũng thuận lý thành chương.” Tô Nhu nói xong, kín đáo thở dài, “Tiểu Vũ à, chỉ khi nào con có một người chồng Alpha quan tâm và dấu hiệu, mẹ mới có thể yên lòng, mấy năm nay tình huống nguy hiểm mà con gặp phải đâu phải lần đầu tiên, dựa theo tính tình của ba con, con cảm thấy bản thân có thể chơi tiếp mấy trò vận động đó không?”
“Mẹ……Con chỉ muốn làm những thứ mà con thích…”
“Mẹ chẳng phải đã mang tư liệu đến cho con sao? Nghề nghiệp của thằng bé là giáo sư đại học, chúng ta đã test thử độ phù hợp tin tức tố của hai đứa ở trung tâm thí nghiệm Mộc Thành, mẹ tin chắc con sẽ thích nó.”
Máy tính bảng bị nhét vào tay Giang Vũ, cậu thoáng liếc thấy ba chữ độ xứng đôi trong báo cáo điện tử.
“94%? Cao vậy sao?” Giang Vũ cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Đúng vậy, thật bất ngờ, lúc đầu chúng ta nghĩ chỉ cần đạt tiêu chuẩn cỡ 80% làm cám ơn trời đất rồi.
Không nghĩ nó có thể cao như vậy, cho nên mới nói hai đứa là duyên trời tác hợp.” Trên mặt Tô Nhu rõ ràng rất vui vẻ.
“Mẹ, mẹ nghe con nói đã,” Giang Vũ nghiêm túc ngồi thẳng người, nắm tay Tô Nhu tay, “Tin tức tố cũng không thể hiện tất cả.
Mẹ và ba con không phải là minh chứng sao?”
Tô Nhu là một Beta, bà không có tin tức tố, cũng không thể cảm nhận được mùi tin tức tố của Giang Nhân Bình.
“Bởi vì chúng ta đã từng trải nên mới hi vọng con có thể vượt qua nhẹ nhàng một chút, càng hạnh phúc hơn.” Viền mắt Tô Nhu có chút phiếm hồng, “Hay là hết lần này đến lần khác đợi con gặp tai nạn, mãi đến khi con bị một người nào đó không biết đánh dấu?”
“Con có biết mẹ là Beta, lúc mang thai con khó khăn như thế nào……Con lại không màng đến an toàn của bản thân, chẳng lẽ muốn mẹ chết mới vừa lòng?” Tô Nhu xoay người lau viền mắt, lời muốn nói dường như không thốt ra được nữa.
Giang Vũ hoàn toàn bại trận, bất cứ khi nào Tô Nhu chơi chiêu bài tình cảm với cậu, cậu chắc chắn phải buông vũ khí đầu hàng.
Giang Vũ xoa trán, bất đắc dĩ hỏi.
“Mẹ, nếu sau khi tụi con kết hôn nhưng vẫn không thể yêu nhau thì sao?”
“Mẹ và dì Cố đã thương lượng qua, nếu các con không có tình cảm với nhau, con cũng không bị đánh dấu, 3 năm sau, chúng ta sẽ không can thiệp vào quyết định nào của tụi con nữa.
Nhưng sau khi kết hôn, con ít nhất phải bảo đảm giữ đánh dấu tạm thời.” Tô Nhu vẫn quay lưng, bả vai giần giật, giọng nói nghẹn ngào.
“………Được rồi, mẹ, con đồng ý với mẹ, mẹ đừng khóc nữa.”
“Con thật sự đồng ý hả?” Tô Nhu lần nữa xác nhận.
“Vâng, con đồng ý.” Giang Vũ thở dài, “Nhưng ít nhất để cho con nhìn xem mặt mũi anh ta thế nào đã!”
“Ha ha, đáp ứng với mẹ sớm một tí không phải tốt rồi sao?” Tô Nhu vui vẻ nhanh chóng xoay người, khuôn mặt tươi cười khi đạt được gian kế, trong mắt không có lấy một tia ướt át.
“Giả bộ mệt muốn chết, chẳng biết đau lòng cho mẹ con tí nào cả!”
“??…………”
Còn trách ngược con?!!
Không phải chứ, mẹ ơi, mẹ không thể giả bộ lâu thêm một chút được hả? Sao mẹ không có lấy phần nào đạo đức nghề nghiệp thế?!
“Con nhìn lại đi nè, mẹ đã tải hết hình của cậu ấy xuống, con có thể xem từng cái một.” Nói đoạn Tô Nhu với lấy cuốn tạp chí thời trang mà Giang Vũ mới xem, bắt chéo chân ngồi đọc.
Giang Vũ có mười giây muốn cắt đứt quan hệ mẹ con với bà.
Loay hoay hồi lâu, cậu đành chấp nhận số phận, tay trái nâng máy tính bảng, ngón trỏ tay phải lướt trên màn hình, đập vào mắt chính là hình ảnh Đường Nhạc đang giảng bài.
Dáng người Alpha đĩnh đạc đứng sau bục giảng, một tay viết chữ lên bảng đen, một tay thả bên người, khóe mắt kéo dài, lông mày sắc bén nhưng được cái áo len màu xanh đen trung hòa lại, khóe miệng anh hơi nhếch lên, có lẽ vì liên quan đến nghề nghiệp nên mang theo một chút nho nhã và nghiêm túc.
Thứ mà Giang Vũ nhìn kĩ, là bàn tay đang cầm bút đánh dấu lên bảng.
Khoảng cách chụp khá xa, thấy không rõ.
Như để xác nhận thêm gì đó, cậu lướt vài tấm, rốt cuộc dừng ở một tấm hình.
Alpha trong tấm hình này trẻ hơn mấy tấm trước, đang dựa người vào cửa sổ, khe hở ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc lá màu nâu, làn sương từ tàn thuốc quanh quẩn quấn lên đầu ngón tay, thấp thoáng trong bức ảnh chụp.
Bức ảnh có độ phân giải cao, Giang Vũ lần theo từng đường vòng cung lồi lõm từ mu bàn tay Alpha tới tay cổ tay, nhìn đến không chớp mắt.
Nhất kiến chung tình thì chưa đủ.
Nhưng Alpha này thực sự rất đẹp trai.
– ———–DFY————–.
Edit: nynuvola
Cố Duẫn Mộng và Tô Nhu nói chuyện điện thoại, biết Giang Vũ không có việc gì, còn đồng ý hôn sự, cuối cùng cũng yên lòng.
May hai đứa nhỏ không phải là người thích đôi co.
Ngày hôm qua Đường Nhạc đã đồng ý. Bà nhớ đến quá trình khuyên bảo, nhịn không được khẽ thở dài.
Đường Nhạc ngay từ đầu tất nhiên không chịu, bị Cố Duẫn Mộng trực tiếp quăng hai bản báo cáo cho anh.
Một cái là báo cáo độ xứng đôi tin tức tố với Giang Vũ.
Cái còn lại là báo cáo kiểm tra tình trạng bài xích tin tức tố.
“Các con có độ xứng đôi 94%, sẽ hấp dẫn lẫn nhau, có thể dẫn đến tình yêu và đánh dấu vĩnh viễn, hơn nữa cả hai cũng không tồn tại tình trạng bài xích tin tức tố.” Cố Duẫn Mộng là tổng biên tập của một tạp chí tài chính, đã quen lấy số liệu ra để nói chuyện.
“Mẹ, số liệu có thể lệch lạc, ngoài dữ liệu ra, trước mắt con chỉ muốn ở một mình.” Đường Nhạc cố gắng thay đổi suy nghĩ của Cố Duẫn Mộng.
Cố Duẫn Mộng không trả lời, bà chỉ nhìn vào mặt con trai mình. Khuôn mặt này đã hoàn toàn bớt đi phần ngây ngô xúc động, bà rất khó để phân biệt được những cảm xúc chân thật của anh.
Đây không phải là chuyện tốt, ít nhất mấy năm trước con trai không hề như vậy.
Nó yêu đương sẽ cười vui vẻ, khi buồn hay mất bình tĩnh sẽ bộc phát tức giận.
Cố Duẫn Mộng yên lặng nhìn vào đôi mắt con trai, mở miệng nói: “Đường Nhạc, 6 năm rồi.”
Đường Nhạc hơi chấn động, bàn tay châm trà run lên một cái, nước sánh ra vài giọt, uốn lượn một vệt nước trên bàn trà.
“Sáu năm này, bao gồm cả bốn năm trước đó, ba mẹ chưa từng can thiệp vào bất cứ quyết định nào của con.”
“Mấy năm nay cũng đã nói đến không ít đối tượng, nhưng mẹ chỉ muốn hỏi con một câu.”
“Con trai, con…… Có hạnh phúc không?”
Đường Nhạc cúi đầu nhìn vệt nước trên mặt bàn, giống như khuôn miệng cười.
“Con đã nhận được danh hiệu giáo sư, cũng giảng dạy chuyên ngành nghiên cứu yêu thích……Nếu con nói không hạnh phúc, thì chính là không biết đủ rồi.”
“Đừng nói gần nói xa với mẹ. Giang Vũ là một đứa trẻ không tệ, người học nhạc cụ tâm tư không phức tạp, hơn nữa độ xứng đôi với con cũng khiến người khác kinh ngạc. Mẹ đã chỉnh sửa lại số liệu gửi qua email của con.” Đây là phong cách làm việc nhất quán hiệu suất cao của Cố Duẫn Mộng.
Đường Nhạc cố gắng thử nhớ lại thời điểm gặp Giang Vũ, khi đó anh tầm 10 tuổi, Giang Vũ mặc tã giấy chạy long nhong trong nhà, nghịch như quỷ, nhìn thấy anh sẽ lanh lảnh gọi anh ơi. Sau này thỉnh thoảng nhìn thấy cậu ở trên TV, trong tin tức, thoạt nhìn là một em trai ngoan ngoãn và tốt tính.
Thật khó tưởng tượng bây giờ cả hai gặp mặt sẽ là bộ dạng gì.
“Sự nghiệp của con thành công, ba mẹ rất tự hào. Nhưng chúng ta càng hy vọng con hạnh phúc, có thể cùng ai đó chia sẻ điều tốt đẹp, trải qua những niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống.”
“Mẹ, người ấy sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện, chỉ là duyên phận chưa tới………”
“Không có số liệu chứng cứ, tất cả đều vô nghĩa. Mẹ sẵn sàng đánh cược một phen với tỷ lệ 94%. Đường Nhạc, con có dám không?”
Nhắc đến chuyện này, Cố Duẫn Mộng mới nhớ ra còn chưa nói cho Đường Thắng một tiếng, chuyện vui của con trai sắp đến, bọn họ cũng nên nhanh chóng chuẩn bị tốt cho việc kết hôn.
– ———
Sau khi Cố Duẫn Mộng rời đi ngày đó, Đường Nhạc ở trong chung cư của mình, suốt đêm nhìn máy tính.
Cố Duẫn Mộng là một người tinh tế, dữ liệu mà bà cung cấp bao gồm những video diễn tấu của Giang Vũ, các bài phỏng vấn, bìa tạp chí và ảnh quảng cáo được chụp trong những năm gần đây.
Mái tóc xoăn nhẹ màu chocolate, đôi mắt cười cong cong, giọng nói nhẹ tênh khi nói chuyện, người kia…… sắp trở thành Omega của anh? Đường Nhạc nhất thời chưa thể tiêu hóa kết quả này.
Anh nhấp một ngụm cà phê và nhìn vào bàn tay trái của mình, nơi này không lâu nữa sẽ đeo lên nhẫn cưới.
Đường Nhạc không khỏi bàng hoàng, theo thói quen mở trình duyệt web, ngay bookmark tìm kiếm một địa chỉ quen thuộc đăng nhập, là một mạng xã hội ở nước ngoài.
Anh nhập cái tên ‘Tống Thích’, tìm được hình đại diện quen thuộc và vào trang chủ.
Lần cập nhật gần đây nhất là hôm kia, đặt vị trí tại một viện nghiên cứu khoa học nổi tiếng ở Tuyên Thành, Tống Thích chụp ảnh bầu trời lúc sáng sớm ở Tuyên Thành với dòng chữ “Bình minh, ngoại tuyến.”
Không nhìn ra cảm xúc, cũng không nhìn ra trạng thái.
Những năm gần đây, Đường Nhạc vẫn luôn dùng cách thức này để theo dõi sinh hoạt của Tống Thích, không thêm bạn, không tương tác, cũng không để lại bất cứ dấu vết nào.
Không làm phiền, là sự dịu dàng lớn nhất mà anh có thể làm được.
Nghĩ đến Tống Thích, Đường Nhạc theo thói quen muốn hút thuốc.
Nhưng anh chợt phát hiện mình đã bỏ thuốc từ lâu.
Ở tuổi này rồi không còn thích hợp làm ra vẻ, thời gian của Đường Nhạc cũng rất quý giá, thường sẽ không lãng phí vào những việc vô nghĩa.
Nhưng hôm nay có thể khác một chút, Đường Nhạc ở Mộc Thành cứ ngồi ngây người nhìn tấm ảnh chụp Tuyên Thành đó.
Bầu trời dần sáng lên, hoa quế nở ngoài cửa sổ tỏa hương thơm ngào ngạt, một con chim bay tới đậu trên cành chốc lát, xuyên qua ô cửa sổ nhà Đường Nhạc mổ hai cái, sau đó cất cánh bay lên đón ánh mặt trời đầu tiên.
– ———–DFY————–