Triển Kính dùng cả buổi chiều quanh quẩn cùng Giang Tuyết Tử trong cái tổ nhỏ kia, giúp cô rửa chân thoa thuốc, giúp cô xoa bóp làm dịu cơn đau nhức, còn phá lệ mặc tạp dề xuống bếp, vì hai người mà làm bữa tối.
Bất quá đại thiếu gia chính là đại thiếu gia, trong quân doanh chịu đủ loại huấn luyện khó nhọc đều qua được, kĩ năng sinh tồn cùng kĩ năng dã ngoại đều nắm rõ trong tay, bất quá những kĩ năng trong cuộc sống hàng ngày như nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo các loại thì chưa chắc có thể làm tốt.
Cơm trắng nấu bằng nồi cơm điện dưới sự chỉ dẫn của Giang Tuyết Tử xem ra cũng ổn, Triển Kính lãng phí một ít trứng gà cũng xào xong một đĩa trứng cà chua, còn có canh tôm rong biển. Một mặn một canh được bưng ra, Giang Tuyết Tử thử mỗi móm một đũa, liền ngại ngùng cúi đầu. Hương vị tuy cũng không đến nỗi nhưng trứng gà cùng tôm nõn đều là thức ăn kích thích, cô hiện tại có vết thương, hai thứ đồ này là tuyệt đối không thể đụng vào.
Triển Kính vỗ vỗ trán, đường đường một người đàn ông, sao có thể để cô gái nhỏ đang mang vết thương phải hầu hạ mình. Thế mà anh vừa xắn tay áo vào bếp một phen thì lại không chú ý tới Giang Tuyết Tử có thương thế trên người nên phải kiêng bớt đồ ăn kích thích…
Cuối cùng là nhờ Triệu Yến Lâm đúng giờ đặt quán ăn trong tiểu khu giao đồ ăn tới mà tình hình lúng túng được giải quyết. Giang Tuyết Tử vừa nghe điện thoại của Triệu Yến Lâm vừa đem mấy hộp thức ăn mở ra, nhẹ nhàng so đũa đưa cho Triển Kính đang cúi đầu trầm mặc. Nào ngờ vừa kết thúc cuộc gọi đã bị Triển Kính ôm ngang người bế lên.
Giang Tuyết Tử đặc biệt phối hợp vòng tay ôm lấy cổ anh, bàn tay nhỏ nhắn khe khẽ xoa mái tóc ngắn kia, cười ngọt ngào: “Ba ba nói nếu hai ngày nữa anh có rảnh rỗi thì cùng đến Triệu gia ăn một bữa cơm.”
Triển Kính buồn rầu nhìn một bên đồ ăn phong phú dinh dưỡng, phối hợp 3 món mặn 1 món canh tươi sáng hấp dẫn, một bên là đĩa trứng xào cà chua cùng một tô canh tôm rong biển vụng về tự tay anh làm, con ngươi đen láy sắc bén lúc này lộ ra một tia uỷ khuất hiếm thấy: “Em thật sự gọi ông ấy là ba ba rồi?”
Giang Tuyết Tử gật gật đầu, nụ cười trên mặt không hề nhạt bớt: “Dạ. Tuy là chưa đổi họ nhưng em rất thích gọi ông ấy là ba ba.”
“Anh phải làm sao bây giờ đây?” Câu này thốt lên ngữ điệu rõ ràng có chút ai oán.
Giang Tuyết Tử giống như đang dỗ một chú đại trung khuyển, tay nhỏ vỗ vỗ gáy anh, thanh âm mềm nhũn nói: “Chuyện em nhận ông ấy làm ba cùng chuyện kết giao với anh hoàn toàn không mâu thuẫn gì hết nha. Tuy rằng ba ba bây giờ là còn có điểm… Không hiểu anh cho lắm..”
Thanh âm của Triển Kính lại càng thêm buồn bực: “Ông ấy căn bản nhìn anh không vừa mắt!”
Vừa nói vừa kéo tay Giang Tuyết Tử xuống, đặt giữa bạc môi, nhẹ không nặng cắn một cái. Ánh mắt hung hãn nhưng răng nanh căn bản không dùng sức. Giang Tuyết Tử không đau, ngược lại có chút ngứa, lại trông thấy biểu tình uỷ khuất giống như chú cún con bị vứt bỏ của anh liền không nhịn được, phát ra một chuỗi tiếng cười khanh khách.
Triển Kính ngắm cô cười đến phá lệ vui vẻ, trong lòng cảm thấy so với lúc cô cùng anh ở chung lại càng phiêu diêu tự tại hơn. Bất quá cũng phải, cha cũng đã nhận, tự mình cũng có một căn hộ, trong tay cũng có hơn triệu di sản, hằng năm còn có 15% lợi nhuận của Giang thị, trái một người phải một người, nam nhân lúc nào cũng vây quanh nhìn chằm chằm. Xem ra anh mà không nhanh, năng lực cũng không tốt thì có khi đã có người khác nhào vào trực tiếp lừa đi mất.
Rõ ràng mười ngày không gặp, tiểu nha đầu này ung dung thoải mái như vậy, một chút luyến tiếc anh cũng không có. Triển Kính há miệng, trực tiếp cắn một ngụm lên gò má hồng hồng của người trong lòng.
Giang Tuyết Tử ôm lấy gương mặt có dấu răng kia, trợn mắt mắng: “Anh là chó con à? Sao lại thích cắn như thế?”
Triển Kính lại mở miệng, lại đem bàn tay đang gò má kia trừng phạt một hồi: “Anh đói…”
Ngón út cùng áp út bị anh ngậm trong miệng, đầu lưỡi trơn trợt khe khẽ liếm qua mấy lượt. Dưới ánh mắt sâu không thấy đáy đầy thâm ý của anh, chỉ trong hơn mười giây ngắn ngủi, cả người cô đã bị anh khiêu khích, trái tim như muốn tan ra, không dám rút tay lại, cũng không dám nhìn anh,, chỉ có thể uốn éo muốn trở lại ghế ngồi: “Nào, anh đừng làm rộn, ăn cơm trước…”
“Bằng không đồ ăn đều nguội, em lại phải mang đi hâm nóng.”
Triển Kính không tiếng động cười, đem cô nhét vào trong ngực, tay dài vươn tới cầm đũa gắp thức ăn, từng miếng từng miếng đút cho cô.
Giang Tuyết Tử một chút cũng không thấy an ổn, trong lòng căng như dây đàn, lúc ăn canh còn suýt sặc. Chuyện khác không nói tới, cô ngồi trong lòng anh, được anh ôn nhu chăm sóc chính là một loại ngọt ngào, bất quá thứ gì đó đang dựng thẳng không ngừng chỉa vào đùi cô thì không phải là chuyện đùa nha! Người này cũng mặt dày như vậy, rõ ràng đã có phản ứng, hơn nữa càng lúc càng mãnh liệt thế mà biểu tình trên mặt một chút cũng không thay đổi, chỉ cần không nhìn tới ánh mắt chứa đầy lửa nóng kia, là hoàn toàn không nhìn ra khác thường.
Giang Tuyết Tử càng ăn mặt càng đỏ, cuối cùng chỉ ăn nửa chén cơm, uống hết một phần canh liền chịu đựng không nổi nữa. Đợi cho Triển Kính bắt đầu động đũa thì cô lập tức vọt ra khỏi chỗ, vội vàng cầm lấy remote, tự mình đi đến chiếc ghế đơn mà dán mắt vào TV.
Phía sau, Triển Kính khe khẽ cong khoé môi vừa ăn cơm vừa đem Triệu Yến Lâm thầm mắng 3 lần thì trong lòng mới dễ chịu hơn chút. Không cho anh biết Tuyết Tử ở đâu, còn cố tình để cho Triển Lục biết? Ông ấy tưởng rằng nếu Triển Lục không để lộ thì anh không cách nào biết được địa chỉ của Tuyết Tử sao? Triệu Yến Lâm, Triển Lục, Giang Tử Diêu, 3 cái người này hợp lại muốn cản đường anh nhưng bất quá anh còn một người có thể hỏi, chính là Tần Nhất Minh!
Triển Nhị thiếu một bên hừ hừ, một bên ăn thật nhanh, dám cùng hai tên bạch nhãn lang kia hợp lực chèn ép anh, anh liền ăn hết đồ ăn đối phương đưa tới, lấy sức một lát nữa sẽ “đối đãi thật tốt” với con gái rượu của ông ấy! Thừa dịp anh chưa đến cửa Triệu gia, nhất là sáng mai Triệu Yến Lâm tới cửa “Bắt kẻ thông dâm” thì anh phải làm tức chết lão nhân vẻ ngoài nho nhã trong tâm lại sâu kín này mới được!
Vì thế Giang Tuyết Tử đang chăm chú xem một tiết mục hài thì bị đánh lén. Dép bông cũng không kịp mang vào chân đã bị người ôm chặt. Một giây tiếp theo trời đất liền đảo lộn choáng váng, cả người lập tức nằm trên giường. Trông thấy người kia tà tà đi tới, khoé miệng treo một nụ cười đầy ẩn ý, tâm trí vốn đang có chút mụ mị buồn ngủ của cô nhanh chóng bừng tỉnh.
Giang Tuyết Tử còn đang bối rối chớp mắt thì cả người liền cứng lại, anh rốt cuộc là học ở đâu ra cái loại nhanh nhẹn như thế? Chỉ qua mấy giây ngắn ngủi đã cởi toàn thân cao thấp chỉ còn lại một chiếc quần lót, một chút xấu hổ cũng không có…
Triển Kính buồn cười cầm tay nhỏ của cô đặt lên lồng ngực mình, khẽ hỏi: “Ấm áp sao?”
Giang Tuyết Tử chần chờ gật gật đầu, quả thật là ấm áp. Hơn nữa bị anh vây trong ngực lập tức khiến cô cảm thấy vô cùng an toàn. Mấy ngày mới chuyển nhà phải ngủ một mình một phòng, cũng không biết là vì chưa quen giường, hay bởi vì tưởng niệm tư vị được anh ôm vào ngực mà ngủ, mỗi đêm đều phải tới 1 2 giờ sáng cô mới có thể mơ mơ màng màng ngủ qua nhưng giấc ngủ cũng chập chờn, không được an ổn. Lúc này nếu không phải vì ngượng ngùng, cô thật sự muốn trực tiếp tiến vào trong lòng anh làm ổ không ra ngoài….
Triển Kính tựa hồ rất hài lòng khi cô ngoan ngoãn đi theo dẫn dắt của anh, nắm tay cô một đường trượt xuống đến chỗ đó của mình, con ngươi đen bóng nhìn cô, miệng cười cười: “Có nóng không?”
So với mấy đầu ngón tay lạnh băng của cô, nơi quả thật rất nóng… Nhưng lại, phá lệ…kích thích. Hai má Giang Tuyết Tử nóng bừng, muốn rút tay ra nhưng khí lực lại không bằng anh, mà hành động tránh né yếu ớt này của lại càng làm cho người ông kia có thêm tinh thần, tròng mắt nguyên bản trầm tĩnh mà không mất đi độ sắc bén hơi hơi nheo lại, mím môi cúi đầu “ừ” một tiếng. Ngũ quan góc cạnh rõ ràng toát ra nét nguy hiểm khó lường, thanh âm kia lại đè nén một tiếng hừ nhẹ, chọc cho lòng Giang Tuyết Tử rung động không thôi, cánh tay vốn muốn đẩy anh cũng không tự chủ liền thuận theo. Cả người cũng không còn cứng ngắc căng thẳng mà trở nên mềm mại như không xương…
Vươn tay vòng lấy cổ anh, Giang Tuyết Tử khép hờ mắt, nâng người dâng cho anh một nụ hôn.
Triển Kính phi thường kinh ngạc khi thấy cô chủ động, cái hôn này hoàn toàn khác với nụ hôn muốn chặn miệng anh lần trước. Nha đầu này, nha đầu này là làm nũng với anh sao? Triển nhị thiếu vốn bình tĩnh ổn định, thấy biến không chớp mắt lúc này cũng ngây dại, mắt mở lớn, quên cả phản ứng lại.
Giang Tuyết Tử cũng đã có chút ý loạn tình mê, mắt to long lanh nhẹ nhàng khép lại, đầu lưỡi đinh hương chầm chậm thăm dò bạc môi lành lạnh kia: “Triển Kính…”
….
Đại khái là đã nhịn đến nghẹn, hay là muốn thông qua loại sự tình này mà phát tiết hết tất cả những bực bội, bất mãn, tưởng niệm cùng vướng bận trong lòng cho nên Triển Kính một lần lại thêm một lần đòi hỏi không dứt… Đến tận khi Giang Tuyết Tử thật sự chịu không nổi nữa, đại gia hoả kia mới phát tâm giúp cô tắm rửa, nhưng khi ôm người từ phòng tắm đi ra, giúp cô lau sạch tóc, anh vẫn nhịn không được mà đòi cô thêm một lần nữa.
Kết quả của một đêm phóng túng chính đến chạng vạng ngày hôm sau Giang Tuyết Tử miễn cưỡng đỡ thắt lưng chậm rì ngồi lên mới có thể từ từ rời giường. Mà hậu quả của chuyện cô dậy muộn chính là sau một đêm vận động mạnh thì cả ngày hôm sau Triển nhị thị một hạt cơm bỏ bụng cũng không có.
….
Tối thứ 6, Triệu Yến Lâm làm chủ, chủ động gọi Triển Kính cùng Tuyết Tử cùng đi ăn tối. Địa điểm lại chính là khách sạn Lệ Tinh.
Qua một tuần, mắt cá chân của Giang Tuyết Tử hồi phục rất tốt, gần như đã khỏi hẳn. Dưới sự giám sát của Triển Kính, cô ngoan ngoãn mang một đôi giày bệt không gót, lập tức khiến cho chiều cao của hai người trở nên chênh lệch rõ ràng. Cô gái 1m70 đi cạnh người đàn ông 1m87, lại thêm dáng người cao gầy Tuyết Tử bên cạnh vóc dáng cường tráng của Triển Kính, càng nhìn càng giống chú chim nhỏ nép vào lòng người, mỗi lần cô muốn nói chuyện đều phải ngẩng đầu lên cao. Triển Kính lại rất vừa lòng, vừa vui vẻ huýt sáo vừa cười tủm tỉm xoa đầu Giang Tuyết Tử, quan hệ giữa hai người giống như khôi phục lại những năm tháng đó, giống như người anh trai lớn cưng chiều bao dung đứa em gái nhỏ đơn thuần của mình. Bất quá có một tiểu cô nương nào đó đang tức giận, vừa xuống khỏi tiểu khu liền hung hăng đạp anh một cước, cả một quãng đường dài ở trên xe cũng không nói mấy lời. Mặc dù vậy, đến bãi đỗ xe cô cũng nhẹ giọng nói: “Anh cũng đừng tỏ thái độ gì với ba ba, coi như là cho em mặt mũi. Thân thể của ông ấy không khoẻ, anh cũng đừng cùng ông ấy tức giận.”
Triển Kính đóng cửa xe, đem người kéo vào trong lòng, xoa xoa gò má cô, nhíu mày: “Anh giống người như vậy lắm à?”
Giang Tuyết Tử nhớ tới buổi sáng sau đêm phóng túng của hai người, anh liền dậy từ rất sớm thu dọn hết đồ đạc cùng quần áo của mình mang sang cái tổ nhỏ của cô, đến tối cũng không chịu trở về biệt thự, chịu khó chật chội chen chúc cùng cô ngủ một giường. Mỗi tối Triệu Yến Lâm đều gọi điện thoại cho cô, người này đúng ra là phải an phận không nên làm ra động tĩnh gì thế mà lúc nào cũng quấn quít lấy cô hết hôn lại sờ, mỗi lần đều làm cho cô không thể không cúp điện thoại trước. Đối với người tinh tế tỉ mỉ như Triệu Yến Lâm, đương nhiên là đã phát hiện ra có điểm không ổn từ sớm.
Giang Tuyết Tử cắn môi: “Anh nói được thì phải làm được đó!”
Triển Kính ôm cô đi vào cửa lớn, một bên nắm lấy tay nhỏ của cô, thanh âm chứa chút nét cười khe khẽ: “Được rồi anh sai anh sai rồi. Là anh không có mắt muốn em làm con dâu của Triển gia, Tuyết Tử tiểu thư là người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, xem như là miễn cưỡng gả cho Triển mỗ đây có được chưa?”
Giang Tuyết Tử hung hăng nhéo anh một cái: “Lại nói bậy…”
Hai người đã đi vào đại sảnh, Triển Kính đứng thẳng, nghiêng đầu nhìn cô: “Thế thì nói thế nào mới phải?”
Giang Tuyết Tử nhìn thấy anh tuy lộ ra nụ cười nhưng đáy mắt lại ẩn ẩn nét lo lắng cùng bất an, trong lòng mềm nhũn, giữ chặt tay anh: “Là em muốn gả, cam tâm tình nguyện trở thành vợ anh, cùng với chuyện ba ba nghĩ thế nào là hai chuyện khác nhau!”
Thần sắc tối tăm mấy ngày nay của Triển Kính cũng từ từ rút đi, anh cười khẽ, siết chặt tay cô: “Để cho em quyết định hết…”
Nói xong liền dẫn người đi vào trong. Giang Tuyết Tử nguyên bản còn ghét bỏ anh có lệ, ai ngờ Triển Kính lại bỏ thêm một câu: “Về sau chúng ta vô luận có việc gì đi nữa, trừ bỏ những thứ như buông tay chia ly các loại, mọi thứ còn lại đều để cho em quyết định.”