” I don’t need someone, I already have you..♥️”
Edit: Ninh Hinh
Thái độ của Triệu Tĩnh Du đột nhiên thay đổi.
Cũng giống như cuộc hôn nhân của Diệp Lượng và Thẩm Tuệ.
Anh bắt đầu thể hiện sự chăm sóc vụng về nhưng tỉ mỉ của mình với Diệp Kỳ Cẩn, thậm chí còn nhiều hơn lần đầu tiên anh gặp cô năm ấy.
Cho dù cô có lạnh lùng với anh như thế nào, anh vẫn bình thản tiếp tục thể hiện thiện ý của mình với cô.
Trên đường đến trường, hay bất cứ khi nào Diệp Kỳ Cẩn ra cửa, anh đều lắc lư đi theo ở phía sau cô.
Khi cô không tìm được chỗ ăn trưa trong căng tin của trường, Triệu Tĩnh Du sẽ gọi cô trong đám người, đứng lên nhìn cô vẫy vẫy tay, rồi bảo cô ngồi vào chỗ của anh.
Hay trong đại hội thể thao của trường, cuộc đua 800 mét, Diệp Kỳ Cẩn không chú ý té ngã một cái, Triệu Tĩnh Du liền chạy tới bế cô đi phòng y tế.
Tan học trở về nhà, chỉ cần Diệp Kỳ Cẩn quay đầu lại, cô có thể thấy anh lẫn trong đám đông đi phía sau cô.
Diệp Kỳ Cẩn từ nhỏ đã không phải là một người nhiệt tình, đối với người ngoài, cô luôn đối xử họ bằng thái độ lạnh nhạt.
Từ khi Thẩm Tuệ rời đi, không khí trong nhà càng ngày càng lạnh,bố không quan tâm, mẹ kế xem cô như không khí, Diệp Kỳ Cẩn trong lòng như là dựng nên một tường thành thật dày, đem chính mình ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Nhưng cô lại vô pháp cự tuyệt Triệu Tĩnh Du đối xử tốt với mình.
Từng có một ngày cô chặn anh lại, hỏi tại sao anh lại đối xử tốt với cô như vậy.
Thiếu niên dưới ánh hoàng hôn, mái tóc trước trán bị gió thổi bay tán loạn, trên tay ôm một trái bóng rổ, vẻ mặt như bị cô hỏi làm khó: “Đối tốt với cậu cũng cần phải có lí do sao.”
Thái độ Diệp Kỳ Cẩn ngày đó không mặn không nhạt nhưng cũng xem như dỡ xuống được tâm phòng.
Ngày tháng bình lặng cứ vậy mà trôi qua, Thẩm Tuệ từ sau khi rời đi tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, Diệp Lượng bộn bề công việc, Lý Hiểu Bình vẫn như cũ không thèm quan tâm đến Diệp Kỳ Cẩn.Chỉ khác là hiện giờ có một Triệu Tĩnh Du ngốc nghếch luôn thích đi theo phía sau cô và đối xử tốt với cô vô điều kiện.
Vào ngày 23 tháng 12, hai đêm trước lễ Giáng sinh.
Diệp Kỳ Cẩn đang làm bài tập mà giáo viên giao thì cô nghe thấy tiếng đá cuội đập vào cửa sổ.
Cô bước đến bên cửa sổ và nhìn thấy Triệu Tĩnh Du đang đứng cách đó không xa vẫy tay với cô.
Diệp Kỳ Cẩn mở cửa sổ ra.
Triệu Tĩnh Du chạy lại gần, cầm một cái hộp lớn đưa cho cô, sau đó vọt qua cửa sổ nhảy vào phòng cô.
“Cậu làm gì vậy?” Diệp Kỳ Cẩn ôm chiếc hộp nặng trĩu, thái độ hờ hững.
“Cô ngốc, không hiểu sao,này là muốn cùng cậu ăn sinh nhật đó.” Triệu Tĩnh Du nói xong đưa tay cầm lấy chiếc hộp trong tay Diệp Kỳ Cẩn đặt lên bàn sách, sau đó tháo dải ruy băng và mở hộp ra. Đó là một chiếc bánh phủ đầy chocolate mà bên trên còn có trái cây trang trí.
Diệp Kỳ Cẩn sững sờ một lúc, cô chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy anh mang nến cắm vào, lấy chiếc bật lửa trong túi đốt lên, rồi quay người nhìn cô.
” Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you “
Sau đó thì vỗ tay.
“Ngốc gì thế! Còn không mau cầu nguyện.” Triệu Tĩnh Du ôm vai vô đến trước chiếc bánh kem.
Diệp Kỳ Cẩn vẫn còn chưa thoát khỏi trạng thái mơ màng,kể từ khi bố mẹ cô ly hôn, mẹ kế không thèm đặt cô vào mắt. Nếu không phải Triệu Tĩnh Du nhắc nhở, cô cũng quên mất hôm nay là sinh nhật mình.
Diệp Kỳ Cẩn ngơ ngác giơ tay lên và đặt hai tay trước ngực.
Lạy Chúa, nếu người thực sự có thể nghe thấy lời cầu nguyện của con, con ước mọi thứ có thể trở về lúc ban đầu, bố và mẹ không ly hôn, gia đình con vẫn còn chung sống hòa thuận với nhau.
“Này, cậu ước gì thế?” Triệu Tĩnh Du ở bên cạnh hỏi.
“Điều ước nói ra sẽ không còn linh nghiệm nữa.” Diệp Kỳ Cẩn đáp.
“Những lời như vậy mà cậu còn dám tin.” Triệu Tĩnh Du khinh thường nói “Này nhé, điều ước thành hiện thực chỉ khi cậu nói ra và có người hoàn thành nó giúp cậu thì đó mới gọi là linh nghiệm?”
Diệp Kỳ Cẩn chỉ à một tiếng.
“Vậy cậu nói, nếu như tôi nói ra, cậu sẽ giúp tôi hoàn thành sao?”
“Có nói hay là không đây, không nói thì quên đi.”
Thiếu niên như thẹn quá thành giận, đỏ mặt nhìn sang chỗ khác.
Hiếm khi nhìn thấy bộ dạng Triệu Tĩnh Du ngượng ngùng, Diệp Kỳ Cẩn cảm thấy có chút buồn cười.
“Nguyện vọng sinh nhật của tớ năm nay chính là muốn chú gấu to nhất trong cửa hàng tiểu khu của chúng ta.”
Nếu anh muốn biết như vậy, vậy thì nói cho ai một cái vậy.
Và đó cũng là nguyện vọng năm cô 8 tuổi, khi đi ngang qua cửa hàng,cô nhìn thấy tiểu hùng được đặt trong tủ kính, mặc dù rất muốn nhưng lại không thể có được.
Lúc ấy cô kéo tay Thẩm Tuệ, chỉ vào tiểu hùng nói cô rất thích nó.
Mẹ nói món đồ chơi này không phù hợp với cô và hứa rằng sẽ mua cho cô một cái khác tốt hơn.
Sau đó món quà mà cô nhận được chính là một quyển cầm phổ.
Từ 8 tuổi đến 10 tuổi, ước nguyện mỗi năm sinh nhật của Diệp Kỳ Cẩn là hy vọng mình có thể có được một con thú nhồi bông, nhưng chưa bao giờ cô được như ước nguyện.
Quà sinh nhật 8 tuổi là cầm phổ.
9 tuổi là một chiếc váy múa ba lê.
10 tuổi là một cây đàn piano mới.
……
Diệp Kỳ Cẩn không biết người khác có giống cô ấy hay không, nhưng với cô ấy, thứ mà cô ấy không có được khi còn nhỏ, cô ấy muốn có được khi cô ấy lớn lên.
Tỷ như khi còn nhỏ mẹ cô không cho ăn kẹo, lớn lên luôn cô muốn ăn thử nó một lần nhưng sau này mới biết mùi vị của nó bất quá cũng chỉ có như thế.
Hay là khi còn nhỏ mẹ không mua cho cô đồ chơi, cô tình nguyện đói bụng, tích cóp tiền đi mua, nhưng khi mua được rồi mới phát hiện kỳ thật chính mình cũng không thật sự thích đến thế.
Và tiểu Hùng cũng gần giống như vậy.
Đó chỉ là sự yêu thích nhất thời lúc cô còn nhỏ.
Nhưng Diệp Kỳ Cẩn không nghĩ tới Triệu Tĩnh Du thật sự sẽ vì cô mà đi mua tiểu Hùng.
Triệu Tĩnh Du đã nhét con gấu khổng lồ đó vào trong lòng cô,sau đó đen mặt nói:
“Lần sau, cậu nhớ đừng có cầu nguyện những thứ kì quái như vậy nữa có được không!”
Thì ra là anh đang xấu hổ đây mà.
Diệp Kỳ Cẩn hiếm khi cảm thấy mình vô cùng vui vẻ.
Đúng vậy, là rất rất vui và còn rất cảm động.
Đã rất lâu rồi cô không được nếm trải cảm giác được vui như thế, đó là lần đầu tiên cô được người khác nghiêm túc đối đãi và nhớ đến, và đó cũng là sự khởi đầu của một cô gái lạnh lùng chấp nhận lòng tốt của một chàng trai từ tận đáy lòng.