“Còn con heo Triệu Thái Tú chẳng biết đắc tội với ai bị lột sạch quần áo rồi treo lơ lửng ngoài ban công”
Cô nói xong còn vỗ đùi cười xem ra đắc chí lắm.
Sắc mặt Đình Thiên vẫn không thay đổi, chỉ là trong lòng đã êm dịu đi rất nhiều.
Hạ Lâm không hề nhận ra, ánh mắt Đình Thiên thoáng hiện lên tia quỷ dị, khó đoán.
“Mau uống sữa đi'”
Phải nói Đình Thiên rất biết phá đám, tâm trạng như đang lên mây của Hạ Lâm bị ly sữa trong tay anh kéo tụt xuõng tận đáy vực, mặt mày cứ như đi đưa đám.
Hạ Lâm đáng thương nhìn anh: “Không uống có được không thầy?”
Uống nữa là cô sẽ bị cái món này ám ảnh cả đời mất.
Hai hôm nay dạ dày của cô bị anh nhồi nhét đủ thứ bồi bổ, hết cháo đến tổ yến rồi sữa.
Thật sự cô ngán muốn chết, nhưng ý thầy là ý trời, Hạ Lâm không có gan cãi lại, hoàn toàn câm nín làm theo.
Cho tới lúc này, cô đã thật sự sợ thứ thức uống màu trắng đục bổ béo này rồi.
“Không được, uống hết!”
Anh nghiêm khắc nhìn cô, không chấp nhận cò kè.
Đàm phán thất bại ngay từ vòng đầu.
Hạ Lâm đầu hàng, cam chịu số phận, đau khổ cầm ly sữa uống cho bằng hết.
Nhìn ly sữa vơi sạch, Đình Thiên mới vừa lòng xoa đầu cô, giọng nói dịu dàng hơn lúc nãy.
Anh bỗng nói: “Chúc mừng em đậu đại học.”
Cái mặt đau khổ như ăn phải đồ hư của Hạ Lâm lập tức sáng bừng, tròn mắt nhìn anh: “Thầy đọc tin nhắn rồi ạ?”
“Ừ, hai hôm trước mở máy tôi mới thấy.”
Ngay hôm nhận được giấy báo đậu trường Oxford, cô đã nhắn tin báo cho anh mặc dù biết có thể anh đang làm nhiệm vụ không mở điện thoại.
Cô cũng đã quên đi béng nó đi rồi, không ngờ hôm nay lại nhận được lời chúc mừng của anh.
Anh là người đầu tiên cũng là duy nhất chúc mừng cô đấy.
Cô cười, giọng điệu cực kỳ tự hào: “Em giỏi không thầy?”
“Giỏi.Quà chúc mừng cho em”
Đình Thiên thả xuống lòng bàn tay cô một chùm…chìa khóa.
Học trò của anh, không giỏi sao được.
“Ơ…đây là chìa khóa xe hơi mà.”
Hạ lâm kinh ngạc không thôi: “Đừng nói là thây tặng xe cho em nha”
“Ừ, ra nước ngoài có xe riêng đi sẽ thuận tiện hơn”
“Ôi thầy, thầy thật hào phóng quá đi.Nhưng mà, món quà này cũng đắt quá rồi”
“Không muốn thì có thể trả lại”
“Muốn, ai bảo em không muốn chứ”
Hạ Lâm vội vàng giấu chìa ra sau lưng, ánh mắt nịnh nọt nhìn anh.
Đây chính là chìa xe hiệu Ferrari đắt tiền hiếm có đấy, lại còn là hãng xe cô thích nhất.
Hiếm lắm mới được thầy tặng món quà có giá trị thật thế này, cô còn lâu mới chê nó nhiều tiền.
Chứ như mấy năm trước, những món quà sinh nhật thầy tặng cô toàn là mang tính chất “phi vật thể”thôi.
Năm đầu tiên, thäy tặng cô một bản nhạc piano.
Năm thứ hai, thầy giúp cô đánh thắng Boss trong game SP18.
Lần đó, cô vì nhiều lần không vượt cấp nổi, nhân lúc thầy trở về lập tức nhờ thầy đánh Boss hộ.
Thầy không nói hai lời đã đồng ý.
Sau đó, khi đánh Boss xong rồi, thầy chỉ vào chữ Bingo to đùng trên màn hình, nói: “Đây là quà sinh nhật tôi tặng em.”
Năm thứ ba món quà còn có chút ý nghĩa, đó là một cái bánh kem to bằng…bàn tay.
Năm thứ tư thầy lại trở về quá khứ, tặng cô một bản nhạc piano qua video call.
Thật đặc biệt! Năm thứ năm là một cái móc khoá đeo cặp hình…con hổ.
Thầy cầm tinh con hổ mà lị.
Năm thứ sáu, thầy tặng cho cô hẳn…một tấm hình thầy đang mặc quân phục, tay cầm khẩu súng qua messenger.
Dáng vẻ rất khí thế, hiên ngang, cũng vô cùng soái.
Nhìn thì đẹp trai thật đấy, nhưng dùng làm quà sinh nhật thì thật không thoả đáng.
Hạ Lâm gọi điện kháng cáo, Đình Thiên không những thấy có vấn đề gì, ngược lại còn tỏ ra nghiêm túc nói: “Hình của tôi là vô giá đấy, rất quý.Chưa một ai có vinh hạnh được tôi tặng cho đâu.Em nên giữ cho cẩn thận”
Lúc đó Hạ Lâm ức chế vô cùng.
Vô giá? Phải rồi, là không có giá trị nổi một hào nên mới nói vô giá.
Sau nhiều lần nhận được những món quà kiểu như chơi khăm như vậy, Hạ Lâm cũng chẳng mong chờ quà cáp gì từ ông thầy vô nhân tính của mình nữa.
Thậm chí lần trước sau khi nghe anh nói nếu cô đậu Oxford, sẽ tặng cô một món quà.
Hạ Lâm cũng đã chuẩn bị tinh thần hết rồi.
Không ngờ, món quà lần này lại đích thực là quà.
Thầy cô đúng là luôn biết cách khiến người ta bất ngờ đến chết nghẹn mà.
Coi như chiếc xe này dùng để an ủi tinh thần bị tổn thương suốt mấy năm nay bị anh đùa giỡn của cô đi.
Còn bằng lái thì đợi qua Anh hãng thi cũng được.
“Cám ơn thầy, thầy thật đáng yêu”
“Em thích là được rồi.”
Ngừng một lát, anh lại hỏi: “Khi em nào đi?”
“Bốn ngày nữa”
“Đã làm xong thủ tục bay chưa?”
“Đang làm, chắc giờ xong rồi”
Đình Thiên gật đầu, không hỏi gì nữa.
Trong đầu đang tính tắt điện thoại thêm mấy ngày.
Ngày hôm sau Hạ Lâm được xuất viện, tất cả các khâu làm thủ tục xuất viện đều vẫn do Đình Thiên xoay sở.
Lúc đang dọn đồ, Hạ Lâm ngập ngừng nói: “Thầy, thầy cho em tá túc nhà thầy mấy ngày được không?”
Tới giờ cô vân chưa chấp nhận được chuyện mình bị bố mẹ nuôi bán cho người ta, mọi thứ trong cô vẫn rất loạn.
Tạm thời cô không muốn trở về đó.
Chờ khi cô bình tĩnh lại, cô sẽ về một chuyến.
“Được, em muốn ở bao lâu cũng được”
Đình Thiên vừa bỏ túi thuốc của cô vào túi vừa nói.
Kỳ thật, nếu cô không nói anh cũng định sẽ đưa cô về nhà mình.
Hạ Lâm vừa khoẻ lại, anh không muốn cô trở về cái hang sói đó để bị tra tấn tinh thần thêm.
Cô chịu bao nhiêu năm nay là quá đủ rồi, giờ anh sẽ không đứng ngoài cuộc nhìn cô bị bọn họ hành hạ nữa đâu.
Chẳng qua à, cô sắp đi Anh rồi, muốn cô ở âu cũng không được.
“Đi thôi!”
Đình Thiên xách túi đồ lên, đi qua nắm lấy tay Hạ Lâm, đi ra khỏi phòng.
Hạ Lâm vẫn còn mải miết nghĩ ngợi, theo phản xạ mà vô thức bước theo anh, không hề nhận ra chuyện, tay mình đang bị nắm.
Chiếc xe việt đã chạy một đoạn đường dài cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà hai tầng không lớn lắm.
Đây là nhà riêng của Đình Thiên, anh thích yên tĩnh nên không thuê người ở, chỉ thuê người dọn dẹp theo giờ.
Phong cách của ngôi nhà đơn giản nhẹ nhàng, lấy màu trắng sữa làm chủ đạo, không cầu kỳ hoa lệ, giống như con người của Đình Thiên vậy.
Ngay cạnh cổng có trồng một cây bằng lăng tím, sân nhà đều được trồng hoa, cây cảnh, còn có một bể cá rộng mười lãm mét vuông.
Bên trong bể nuôi khá nhiều loại cá khác nhau.
Ngôi nhà này, Hạ Lâm đã đến rất nhiều lần, nó cũng là nơi cô tới học võ.
Mọi ngóc ngách, từng cây cảnh ngọn cỏ, cô đều thuộc như lòng bàn tay, rõ không thể rõ hơn.
Duy chỉ có phòng ngủ là chưa đặt chân tới.
Đình Thiên đưa cô lên lầu, mở cửa một căn phòng bên phía tay trái, đi vào.
“Em sẽ ở phòng này, phòng đối diện là của tôi.Có gì cần cứ gọi.
“Dạ, làm phiền thầy rồi”
“Đừng khách sáo.Trong túi có mấy bộ đồ tôi mới mua, tắm đi rồi nghỉ ngơi.Tôi đi nấu cơm”
Trước khi đi, anh còn xoa đầu cô một cái.
Đinh Thiên cũng không biết mình có sở thích này từ khi nào, chỉ biết từ sau khi quen Hạ Lâm, anh bắt đầu thích xoa đầu cô.
Nhưng sở thích này cũng chỉ dành riêng cho cô nhóc vô tâm này mà thôi.