Còn Hạ Lâm, sau khi nghe anh nói, theo phản xạ “Dạ”một tiếng.Cho tới khi người ta khuất dạng rồi mới phát hiện ra lời nói có vấn đề.Vội vàng tới mở cái túi vải ra xem, bên trong toàn là đồ mới lại còn là hàng hiệu đắt tiền.
Hạ Lâm ngẩn tò te, khó hiểu.Dạo này thầy sao lại hào phóng một cách đột xuất vậy nhỉ? Không phải trước đây rất keo kiệt sao.
Hết tặng xe, lại mua đồ hiệu cho cô, còn cả mấy bộ.
Lẽ nào thầy thoát kiếp FA rồi, cho nên tính tình cũng thay đổi theo? Mặc dù đây là lần đầu Hạ Lâm ngủ ở nhà Đình Thiên, thể mà cô lại không thấy khó ngủ chút nào, vừa đặt mình xuống giường một lát là ngủ mất tiêu.
Sáng hôm sau vừa thức dậy xuống nhà, Hạ Lâm đã thấy ông thầy yêu quý của mình đang mặc tạp đề làm đồ ăn sáng.
Hạ Lâm đơ luôn tại chỗ, quên cả lết đít.
Chà! Lần đầu cô thấy thầy lạnh lùng mặc tạp đề đấy, trông soái quá đi.
Còn ngầu lòi hơn khi thấy mặc quân phục nữa ấy, ấm áp gì đâu.
Giờ mà có điện thoại chụp một tấm thì tốt rồi, đáng tiếc là cô không có mang điện thoại.
Hạ Lâm còn đang chẹp miệng tiếc hùi hụi, trên trán đã bị gõ một cái, đau nhe răng.
Kèm theo là một giọng nói kiểu ra lệnh: “Qua ăn sáng đi, còn ngẩn ngơ cái gì.Hạ Lâm phông má che trán đi qua bàn ngôi.
Cho cô thu lại lời vừa nãy, thầy không ấm áp tí nào.
Cơ mà đồ ăn sáng Đình Thiên làm rất ngon, có thể sánh ngang với đầu bếp nhà hàng cao cấp luôn.
Bởi cái quy tắc khi ăn không được nói chuyện của Đình Thiên, bữa ăn cứ thế yên tĩnh đi qua.
“Thầy, lát nữa em muốn ra ngoài mua đồ.”
Hạ Lâm ăn xong mới lên tiếng.Cô còn cần mua ít đồ nữa cho chuyến đi nước ngoài.
Mà ngày kia là cô bay rồi, giờ không mua là không kịp mất.
“Tôi đi cùng em.”
“Hả?”
Hạ Lâm nhăn nhó nhìn anh.
Ai mượn thầy đi cùng chứ? Cô chỉ thông báo cho thầy biết thôi có được không? Đang muốn nói “không cần phải như thế đâu’ lại bị ánh mắt nghiêm túc viết mấy chữ “không cho phép từ chối”nuốt ngược trở lại.
Hạ Lâm đau khổ sửa lại thành: “Thế cũng được ạ.”
Trong lòng ảo não không thôi.
Với vẻ ngoài đẹp hết phần con nhà người ta của Đình Thiên, ra ngoài không hút hết mắt gái mới lạ.
Không khéo cô lại bị người ta nói, mình đi theo thầy chẳng khác nào “đỉa đeo chân hạc”
mất thôi.
Ôi cái đời! Thôi đành cam chịu số phận vậy! Quả đúng như những gì Hạ Lâm nghĩ, cô và Đình Thiên vừa tới trung tâm thương mại đã có vô số ánh mắt phái nữ nhìn anh chằm chằm, đủ các kiểu bình luận: “0a, anh chàng kia đẹp trai quá đi.”
“Thật men-lỳ nha”
“Má ơi, người gì mà đẹp dữ vậy.Cứ như ngôi sao nổi tiếng á”
“Ui, ánh mắt của anh ấy kìa, hút hồn của tôi đi mất rồi'”
Thậm chí hai bà chị gái bán hàng vừa thấy anh bước vào lập tức bỏ qua cô gái nhỏ bé Hạ Lâm, bu lại gần Đình Thiên giới thiệu cực kỳ nhiệt tình: “Anh, anh mua gì ạ? Tiệm chúng em cái gì cũng có.
Áo sơ mi, quần jean, đồ tây, vest, đồ ở nhà, đồ thể thao, áo khoác các kiểu có đủ ạ.Tất cả đều là nhãn hiệu nổi tiếng, đảm bảo chất lượng không đâu tốt bằng..Hạ Lâm phục đến khô lời.
Mấy chị à, nhầm người rồi.
Em mới là người cần mua đồ này.
Bị gái vây quanh nhiệt tình mời mọc là thế, Đình Thiên chẳng thấy lúng túng chút nào, vẻ mặt vẫn bình lặng như mặt hồ đóng băng.
Anh nhìn Hạ Lâm, giải thích ngắn gọn: “Tôi không mua đồ, mà là cô ấy Hai chị gái bán hàng nghệt mặt ra nhìn nhau, lại nhìn cô gái nhỏ xinh xắn đứng một bên bị mình bỏ quên.Xấu hổ đỏ cả mặt.
Nhầm đối tượng rồi.
Hoá ra soái ca đưa bạn gái đi mua đồ.
Không khí ngượng ngùng kéo dài được ba giây, đến giây thứ tư, sự chuyên nghiệp của hai cô nhân viên đã trở lại.
Nhanh như làn gió, vây quanh Hạ Lâm rối rít xin lỗi rồi lại tiếp tục bài ca giới thiệu muôn thuở.
Hạ Lâm không còn gì để nói, bọn họ trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Cô cũng chẳng buồn so đo với họ, chọn vài bộ đồ mình thích rồi nhanh chóng thanh toán.
Tuy là đồ hiệu, nhưng không phải cô không có tiền, số tiên cô kiếm được từ làm clip trên YouTube mỗi tháng cũng rất khá.
Cơ mà tới khâu thanh toán, Đình Thiên lại giành trả mất.
“Thầy không cần trả giúp em, em có thể tự trả được.
Thây như vậy làm em áy náy: Hạ Lâm không được thoải mái trong khoản này.
Mấy hôm nay cô đã nhờ anh rất nhiều, còn tạm trú ở nhà anh, giờ mà để anh trả tiền mua sắm cho mình nữa, cô thật sự không nhận nổi.
Đình Thiên quay lại, hờ hững nói: “Tôi không trả cho em, tôi chỉ đang tiêu tiên cho vợ tương lai thôi”
…
ÁcHI! Hạ Lâm đỏ mặt đơ như bức tượng.
Thầy thật biết đùa.
Trêu quá đáng thật chứ.
Không sợ cô sẽ hiểu lãm à? Có một số người, rất kiệm lời, lúc nào cũng ngậm miệng như ngậm kim cương.
Nhưng đã mở miệng thì câu nào câu đấy có lực sát thương ngang Boss cấp cao.
Điển hình chính là ông thầy vô nhân tính của cô đây.
Tuy là vậy, nhưng thầy chưa bao giờ trêu cô kiểu như vậy.
Xem ra, trình độ của thầy đã được nâng lên cấp biến thái rồi.
Cỡ dân thường như cô sao có thể đối chọi lại được thầy chứ, thôi ngậm miệng lại cho lành.
Có điều, nhờ có bộ mặt đẹp trai ngất ngây con gà tây của Đình Thiên, Hạ Lâm đi tới đâu, được đãi ngộ tốt tới đó, việc mua đồ cực kỳ thuận lợi.
Đi một vòng đến hết buổi sáng, cuối cùng cũng mua xong.
Thành phẩm là một đống túi to nhỏ trong tay Đình Thiên.
Nhiều như vậy anh cân hết, không cho Hạ Lâm xách một món nào.
Lần đầu tiên Hạ Lâm được trải qua cảm giác đi mua đồ mà không cần phải xách.
Trước đây tuy Trần Cao Danh là bạn trai cô, nhưng lúc ấy cậu ta còn ở với bà ngoại, nhà lại nghèo, phải đi làm thêm suốt, ngày nghỉ cũng đi, Hạ Lâm chẳng bao giờ được cùng cậu ta đi chơi hay mua sắm.
Thời gian hai người gặp nhau chủ yếu là ở trường.
Nửa năm trước, đứa con trai lớn của nhà họ Trần bị tai nạn qua đời, không còn người kế nghiệp, Trân Quang Vinh mới nghĩ tới đứa con riêng với tình nhân bị vứt bỏ bên ngoài bấy lâu, cho người rước Cao Danh về, dạy dỗ làm người thừa kế, chuyển cậu ta sang trường danh tiếng học cho hợp với thân phận.
So với lúc đi làm thuê, cậu ta còn bận hơn gấp mấy lần.
Số lần Hạ Lâm gặp cậu ta ít đến thảm thương chứ đừng nói là cùng đi mua sắm, ăn uống như những cặp đôi yêu nhau khác.
Xuống tới gara, Hạ Lâm tự vào trong xe ngồi, chờ Đình Thiên bỏ đồ vào trong cốp hết rồi trở lại, cô mới nói: “Thầy có thể đưa em đến số 84, đường X không? Em có đồ cần lây”
“ừ”
Đình Thiên không hỏi gì hết, nhấn ga, cho xe chạy đi.Nơi đó không xa lắm, xe chạy hai chục phút là tới.
Đình Thiên đỗ xe bên đường chờ Hạ Lâm, để cô tự vào.Bên ngoài, đây là một quán cà phê phong cách năng động, trẻ trung.
Nhưng thực chất, nó chỉ là trá hình.
Công việc thật sự đằng sau lớp vỏ bán đồ uống là làm giấy tờ thủ tục xuất cảnh theo kiểu lách luật, nhanh gọn, không rườm rà.
Nhất là những người không có đủ giấy tờ tuỳ thân để tới cục hành chính đăng ký.Người tới đây chỉ cần có chứng minh thư và…nhiều tiền.
Công việc của Đình Thiên yêu câu phải nắm rõ địa bàn, cái nơi này anh nảm khá rõ thông tin.