Noãn Uyên kéo cô đi xem váy để tối nay mặc. Cô cũng biết Noãn Uyên đó giờ mua đồ cũng chưa từng nhìn giá nhưng mà bây giờ nhìn 7 – 8 chiếc túi cô lại rất SỐC!!!
Lúc Noãn Uyên khoác tay cô sắp sửa đi về thì cô vẫn còn chưa tỉnh. Nhìn Noãn Uyên lấy thẻ đen trong túi xách của cô ấy ra thì cô chỉ dám nuốt nước bọt.
Cô chăm chú nhìn chiếc thẻ đen bị cầm lấy rồi quẹt xuống. Lòng cô cũng theo giây phút đó mà nhói lên một cái. Cô kéo nhẹ tay Noãn Uyên thấp giọng nói:
“Chúng ta có phải mua quá nhiều rồi không?”
Noãn Uyên nhìn cô cười nhí nhảnh chống nạnh nói:
“Cậu đừng lo, nhiêu đây không thành vấn đề đâu chưa bằng một nửa số tiền hằng tháng ba tớ gửi về nữa mà.”
Cô cười ngượng nói:
“À tớ quên mất.”
Cô thầm thở dài, cô quên mất Noãn Uyên là con cưng của Noãn Gia mà. Đứa con gái rượu của Noãn Tổng lần nào được lên báo cũng phải nhắc đến đứa con gái của mình.
Nhưng mà cô cũng không cảm thấy ghen tỵ cho lắm vì chẳng phải cô nên cảm thấy may mắn thay vì ghen tỵ với bạn thân nhất của mình sao?
Noãn Uyên luôn luôn cho cô những thứ tốt nhất, bên cô những lúc cô yếu đuối nhất. Với cả kiếp trước cũng chính cô ấy là người bên cô những ngày cuối đời..
Nhìn Noãn Uyên khóc vì cô mà cô cũng đau lòng lắm chứ. Vì thế đời này cô phải sống thật thật tốt.
Tính tiền xong hai cô cùng nhau ra xe. Noãn Uyên vừa đi vừa hỏi cô:
“Tối nay cậu nghĩ tớ nên make up kiểu gì nhỉ?”
Cô suy nghĩ một chút thì nói:
“Hmm..để lát cậu mặc chiếc váy kia vào đi rồi tớ sẽ nghĩ rồi làm cho cậu được không?”
Noãn Uyên thích thú kéo tay cô chạy nói:
“Tớ quên mất bây giờ cậu ở cùng tớ mà mấy chuyện này tớ cần gì phải lo lắng nhỉ?”
Cô phì cười mặc cho Noãn Uyên kéo mình chạy đi.
Cô và Noãn Uyên về đến nhà cũng đã 5 giờ chiều. Cô đi vào phòng dọn dẹp một tí mới sang phòng của Noãn Uyên.
Cô nhìn Noãn Uyên mặc một chiếc váy công chúa màu trắng không khác gì một cô công chúa thật sự.
Cô trợn mắt thán phục:
“Wowww, Uyên Uyên cậu mặc bộ này rất hợp đó. Cậu mau xoay một vòng đi.”
Noãn Uyên cũng vì lời khen của cô mà đỏ mặt xoay một vòng.
Cô đưa nhìn Noãn Uyên rồi kéo tay cô ấy ngồi xuống bàn trang điểm.
“Để tớ make cho cậu trở thành một thiên sứ tinh khiết nhất nhé?”
Noãn Uyên gật đầu lia lịa nói:
“Sao cũng được. Miễn là cậu tớ đều sẽ tin tưởng. Mau mau make up cho tớ đi.”
Một tiếng sau..
Sau khi make up và làm tóc cho Noãn Uyên xong thì cô mới chuẩn bị cho mình.
Tối nay cô mặc một một chiếc váy màu hồng nhạt làm bật lên làn da trắng nõn của cô. Vì cô thích nhẹ nhàng nên cô cũng không make up cầu kì nên rất nhanh đã xong.
Khi bước xuống lầu, đến cả Noãn Uyên cũng phải bất ngờ:
“Giai Giai, là cậu sao? Wow thật sự rất đẹp nha. Đợi tí nữa tớ sẽ chụp ảnh cho cậu nhé?”
Noãn Uyên nắm tay cô lay lay. Cô lắc đầu bất lực rồi nói:
“Được được, tùy cậu quyết định bây giờ đi được rồi chứ?”
Hai cô đi đến quán bar nơi mà Phó Viễn tổ chức sinh nhật thì cũng đúng 8 giờ tối. Vừa mới đậu trước cửa, tên Phó Viễn kia đã chạy ra mở cửa cho Noãn Uyên:
“Hai cậu đến rồi sao?”
Noãn Uyên nhìn Phó Viễn cười nói:
“Xin lỗi, có phải bọn tớ đến muộn rồi thì phải?”
Phó Viễn: “Đâu có cũng chỉ vừa 8 giờ đúng mà. Ủa là Hạ Giai sao? Xém tí tôi không nhận ra sao hôm nay cậu dịu dàng thế hả?”
Cô nhìn Phó Viễn nhếch môi cười nói:
“Một ngày cậu không chọc mỏ bà là cậu không vui hả???”
Noãn Uyên thấy cả hai sắp cãi nhau thì nhanh chóng nói:
“À sắp trễ rồi chúng ta mau vào đi. Giai Giai đi thôi.”
Noãn Uyên khoát tay cô đi vào để Phó Viễn đi đằng sau. Cô nhếch môi còn lêu lêu Phó Viễn.
Cô biết Phó Viễn cay lắm nhưng làm gì được cô nào????
Bước vào trong bar, Phó Viễn dẫn bọn cô đến chỗ bọn bạn của Phó Viễn ngồi. Ở đây cô cũng không quen ai ngoài Cao Tri, Phó Viễn và cả Từ Triết nữa.
Còn lại toàn là những gương mặt xa lạ, Cao Tri ngồi xuống bên cạnh búng trán cô một cái nói:
“Sao cậu ngồi đây?”
Cô ôm trán trợn mắt nhìn Cao Tri lúc đi lớn tiếng mắng thì Noãn Uyên kéo tay cô nói:
“Giai Giai, mau mau lại đây tớ chụp ảnh cho cậu.”
Trước khi rời đi cô cũng không quên để lại cho Cao Tri một cái lườm. Cô không chống cự mà đi lại nghe theo sự sắp xếp của Noãn Uyên mà chụp được rất nhiều ảnh đẹp.
Lúc về chỗ ngồi, Noãn Uyên thì được Phó Viễn chăm rồi chỉ còn mình cô. Cao Tri nghĩ chắc cô tủi thân nên cũng quan tâm mang đồ ăn cho cô.
Cô hỏi Cao Tri:
“Cao Tri, bạn gái cậu đâu? Sao không dắt cô ấy tới đây?”
Cao Tri thở dài nói:
“Cô ăn bận học lớp chuyên văn nên không tới được nếu không tôi cũng xách cô ấy theo.”
Cô cười khinh một tiếng rồi nói:
“Cô ấy đúng là có mắt như mù..”
Vừa dứt cậu cô và Cao Tri đã như chó với mèo mà cắn nhau không ngừng. Nhưng cô lại không biết, đang có người trên lầu đang đứng trên lầu dùng đôi mắt chim ưng sắt bén nhìn chằm chằm cô.
Lúc này cô cũng không nhận ra điều gì bất thường mà vẫn cứ giỡn với Cao Tri. Cãi tới cỡ nào cũng không đủ, Phó Viễn phải ra mặt giảng hòa cho hai người:
“Hai cậu xong chưa? Cãi nhau miết thôi.”
Cô bĩu môi nhìn Cao Tri với cặp mắt thách thức. Ngồi lây cũng mệt, cô nói nhỏ với Noãn Uyên:
“Uyên Uyên tớ đi vệ sinh một lát nhé?”
Noãn Uyên gật đầu. Cô mang theo túi xách vào phòng vệ sinh. Cô phải vào để chỉnh chiếc váy một chút vì nó có hơi ngắn.
Cô thì đó giờ rất hiếm khi mặc váy ngắn như bây giờ. Cô chỉnh một chút rồi rửa tay đi ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa cả khuôn mặt của cô đã bị đập vào một lồng ngực rắn chắt. Cảm giác quen thuộc xông thẳng vào mũi cô.
Cô ngước mặt lên thì đụng ngay ánh mắt của Tạ Hinh đang nhìn chằm chằm cô. Cô khựng người lại lí nhí nói:
“Cái đó..anh trai xin chào..”
Nhưng Tạ Hinh làm gì chú ý đến những lời cô nói chứ? Giọng nói khàn khàn vang lên làm cô sởn gai ốc
“Tại sao lại ở đây? Chỗ này là nơi để cô đến sao?”
Cô phản bác: “Tại sao em không được đến đây? Ở đây có biển cấm à?”
Nói xong thì cô định rời đi thì Tạ Hinh liền bắt được tay cô giữ chặt. Cô nhíu mày vì đau đớn đánh vào tay anh nói to:
“Này, đau mau buông ra..”
______________________
〈Vì đây là tác phẩm ký hợp đồng với Noveltoon và đăng duy nhất tại Noveltoon nên mong các bạn sẽ tôn trọng tác giả mà không reup trên bất kỳ nền tảng nào.〉