Vừa gửi tin nhắn đi thì Tạ Hinh cũng nhanh chóng trả lời lại:
﹝Tôi chỉ sợ cô sẽ gặp phải một tên nào đó cặn bã thôi.﹞
Cô đọc tin nhắn mà không khỏi nhếch môi cười. Cô thầm nghĩ trong lòng:
Cặn bã với anh khác nhau sao??
Cô mất kiên nhẫn trả lời:
﹝Để anh trai lo lắng cho em rồi, nếu như em có phải là em làm phiền anh trai rồi sao? Có thì cho em xin lỗi nhé? Đã khiến anh bận tâm nhiều rồi. Anh trai cũng đừng lo lắng quá em có mắt nhìn thấu tâm can. Ai như nào em đều có thể nhìn rõ.﹞
Tạ Hinh bên kia đọc những dòng này không khỏi nhíu mày. Anh kìm nén sự tức giận mà nhắn lại:
﹝Ý gì?﹞
Cô cũng trả lời ngắn gọn không dài dòng:
﹝Ý trên mặt chữ, thôi cũng khuya rồi em đi ngủ đây. Anh trai ngủ ngon nhé.﹞
Vừa nhắn xong Hạ Giai liền tắt điện thoại đi ngủ không thèm đợi Tạ Hinh trả lời lại.
Tạ Hinh bên kia xem xong thì lửa giận trong bụng nãy giờ chưa tan lại bùng lên. Anh cầm lấy bật lửa đốt điếu thuốc rít một hơi.
Nói thật đó giờ chưa ai dám đối xử với Tạ Hinh như vậy. Anh cũng không biết tại sao Hạ Giai lại ghét anh đến như thế.
Anh làm gì cô à? Anh vò đầu bứt tai nghĩ mãi không ra lí do vì sao cô ghét anh.
Từ đợt anh hỏi cô về đám giỗ của chị cô thì cô đã tỏ thái độ với anh rất nhiều còn cố tình né tránh anh, đám giỗ của chị gái anh cũng không thấy cô có mặt.
Anh hỏi anh trai cô là Hạ Nghiễn thì cũng chỉ nhận lại được sự im lặng. Phải chăng là anh thật sự chọc giận cô?
Nghĩ tới nghĩ lui lại thấy con mèo của anh tên Măng đang đi tới định nằm xuống bên cạnh chân anh. Anh đang tức giận liền bế nó lên.
Anh ôm Măng lên:
“Con trai con xem ba xấu lắm sao? Hay tại tính tình của ba không tốt?? Tại sao người ta lại né tránh ba như vậy?”
Anh hỏi tới tấp khiến cho con mèo nó đơ ra mắt nhìn anh với con mắt khó hiểu.
Anh nhìn Măng hồi lâu nó cũng không trả lời anh thì anh tức giận ném nó xuống đất. Vừa được anh thả xuống đất thì Măng liền chạy đi mất.
Anh nhìn con mèo rồi cười lạnh nghĩ thầm:
Cả mèo cũng né tránh tôi..
Ngày hôm sau..
Hôm nay là ngày nghỉ nên cô và Noãn Uyên quyết định đi mua sắm. Cô khoác tay Noãn Uyên đi vào trung tâm thương mại.
Cô nhìn từ xa bên kia có một cửa hàng sách nên cô liền kéo Noãn Uyên đi tới đó. Cô ấy lắc đầu cam chịu chỉ đành đi theo cô.
Cô sắp vào kỳ thi nên cần phải tìm một số tài liệu tham khảo. Cô đi một vòng các dãy sách đang loay hoay tìm một cuốn sách mà cô đã để ý từ rất lâu thị đụng phải ai đó.
Cô giật mình cúi đầu liên tục nói:
“Ây da..tôi..tôi xin lỗi ạ..tôi không phải cố ý đâu ạ..”
Cô nhắm mắt lại nín thở đợi người kia lên tiếng nhưng đáp lại cô chỉ là một tiếng cười nhẹ của con trai.
Cô ngước lên, đầu cô nổ tung đây không phải là bác sĩ Lạc sao? Mặt cô đỏ lên hận không thể kím một lỗ để chui xuống.
Noãn Uyên chắc có lẽ là đã nghe tiếng của cô nên cũng chạy tới để xem:
“Giai Giai, cậu làm sao à?”
Noãn Uyên thấy bác sĩ Lạc ở đây thì nhướn mày hỏi:
“Bác sĩ Lạc?”
Lạc Tranh ngước mắt lên nhìn Noãn Uyên cười nhẹ nhàng nói:
“Tiểu thư Noãn, lâu quá không gặp.”
Noãn Uyên cũng gật đầu nói:
“Lâu quá không gặp anh với bạn em có việc gì sao?”
Cô ngượng ngùng kéo nhẹ tay áo Noãn Uyên nói nhỏ:
“Tớ không may đụng vào người anh ấy.”
Noãn Uyên xoay qua nhìn cô với con mắt khó tin xen lẫn một tí khó hiểu hỏi:
“Chỉ vậy mà cậu ngại ngùng đến mức đỏ như ăn cả trăm kg ớt sao?”
Noãn Uyên nói xong thì cô càng thẹn hơn, cúi đầu không biết nói gì thì nghe bác sĩ Lạc nói:
“Tôi không sao đâu đừng ngại ngùng nữa. Dù sao tôi cũng có truy cứu trách nhiệm đâu.”
Cô len lén nhìn anh chỉ vào vết son trên áo sơ mi trắng của anh rồi nói:
“Cá..cái..đó..cũng không..sao..s..ao?”
Lúc này, ánh mắt của Noãn Uyên và bác sĩ Lạc đều dừng ở trên áo sơ mi. Noãn Uyên trợn mắt nói:
“Đỏ chót luôn??? Cậu bạo thật đó!!”
Cô không biết phải làm sao nên nói:
“H..ay..hay là anh đi theo em qua bên kia đi em đền cho anh một cái áo sơ mi khác nhé?”
Lạc Tranh nhìn cô cười khẽ:
“Không sao đâu, dù gì bây giờ tôi cũng về nhà nên cô đừng lo lắng nữa. Thôi hai người ở lại đi tôi đi trước.”
Không đợi cô và Noãn Uyên trả lời thì Lạc Tranh đã rời đi. Cô nhìn theo bóng lưng anh ấy rời đi nhưng trong lòng vẫn còn tí khó xử.
Noãn Uyên khoác tay lên vai cô thăm dò:
“Cậu thấy bác sĩ tư của tớ như nào? Đẹp trai không? Đẹp trai hơn Tạ Hinh của cậu không?”
Cô lườm Noãn Uyên lớn giọng trách móc:
“Cậu không nhắc đến tên đó là cậu sẽ không vui sao?”
Noãn Uyên cười hì hì rồi nói:
“Tớ thấy bác sĩ Tư nhà tớ hình như chú ý cậu hay gì rồi ý..”
Cô khó tin nhìn Noãn Uyên, tay chọc vào bụng cô ấy rồi nói:
“Cậu đừng nói bậy, đó không phải chuyện để mang ra đùa đâu.”
Noãn Uyên ôm bụng nói:
“Không phải nói bậy, hôm bữa lúc khám cho cậu xong thì tối đó anh ấy đã nhắn tin xin cách liên lạc với cậu mà. Với cả tớ nhớ hồi đó tớ lỡ làm bẩn giày thôi mà mặt anh ấy cũng đã cau có lên hết nhưng mà cậu thì khác nên tớ mới suy đoán thôi.”
Cô đỏ mặt xua tay loạn xạ nói:
“Dừng dừng lại, đừng nói bậy. Để anh ấy nghe thì không tốt đâu.”
Nói rồi cô kéo tay Noãn Uyên tiếp tục đi dạo trong trung tâm thương mại. Đi được một lúc thì điệu thoại của cô rung lên là tin nhắn từ Phó Viễn gửi đến:
﹝Hey, tối nay cậu và Noãn Uyên có thể tới tham dự sinh nhật của tôi được không vậy??﹞
Cô nhíu mày? Cái tên đầu heo mặt chó này sao lại không hỏi trực tiếp Noãn Uyên mà đi hỏi cô chứ?
Cô xoay qua hỏi Noãn Uyên:
“Uyên Uyên? Tên này có vấn đề sao? Sao không hỏi trực tiếp cậu chứ?”
Noãn Uyên nhường như ngại ngùng không nói gì cả nên cô đành trả lời lại:
﹝Sao cậu không hỏi thẳng cô ấy?﹞
Phó Viễn nhanh chóng trả lời lại:
﹝Noãn Uyên bảo tôi hỏi cậu. Cậu không đi cô ấy cũng sẽ không đi nên tới mới nhắn tin cầu xin cậu chiều nay tới sinh nhật tôi đii.﹞
Cô tức giận rồi nha. D*M có vậy thôi mà cũng phải vòng qua hỏi cô sao?
Cô nhăn mặt nhìn Noãn Uyên, cô ấy cười ngượng đôi mắt long lanh nhìn cô.
Cô thở dài đành nhắn tin trả lời cho Phó Viễn:
﹝Được, tớ là vì Uyên Uyên nên mới đi chứ không phải vì cái bản mặt chó của cậu đi.﹞
Cô không biết cái tên này đọc được suy nghĩ của cô hay sao mà cô vừa gửi đi thì rất nhanh chóng được trả lời lại:
﹝Tôi không biết bản mặt tôi ra sao nhưng mà Uyên Uyên của cậu cũng thích bản mặt tôi không phải sao?﹞
WHAT??? D*MM tên này đùa cô sao?? Cô liền nhanh chóng nhắn lại:
﹝Giờ tớ có thể suy nghĩ lại được nhé???﹞
Phó Viễn:
﹝Khoan, khoan tôi xin lỗi. Tôi không giỡn nữa hẹn các cậu 8 giờ tối nay nhé?﹞
Hạ Giai: ﹝Okk.﹞