Kế Hoạch Làm Sâu Rượu Thất Bại

Chương 22



Khẩu súng đen ngòm giơ lên. Đám người Nguyễn Đăng Hoàng sợ hãi nhắm mắt lại. Nhưng qua một lúc lại nghe tiếng la của bọn chúng.

Bên ngoài nhà kho, chiếc xe của Phí Thành đã sớm chạy mất. Trả lại không gian trống trải. Điều này làm cho Cao Anh Kỳ rất hài lòng.

Cô có thể tỉa hết bọn chúng từ xa mà không sợ trúng nhằm phe nhà. Liêu Nguyên đứng kế lâu lâu lại thốt lên:

– Cô đừng giết người đấy.

– Anh phiền đấy. Im lặng cho tôi.

Liêu Nguyên im bặt. Anh thầm trách sao mình xui thế không biết, khi không lại dính tới bọn người này.

Lúc anh đang trực trong bệnh viện lại bị cô gái này quấn lấy không buông.Rồi ngang ngược kéo anh tới đây. Sỡ dĩ anh không phản kháng vì cô ta đã nói đến ba chữ: Phí Chung Hằng.

Anh không thể trốn. Nào biết khi đến đây lại nhìn thấy cảnh này. Hai tay siết chặt ba lô. Trong đó là thuốc men và các thứ cần thiết.

Trình Diên bị người ta bắn vào tay, khẩu súng rớt xuống. Đám đông hỗn loạn. Người bên Trình Diên bị thương nhiều, những người vừa tỉnh lại kia cũng không thoát.

Nguyễn Đăng Hoàng nhanh chóng lẻn ra sau, Lê Huệ Huệ kéo chiếc nhẫn kim cương của mình đâm vào vòng băng keo trên tay anh.

Băng keo đứt ra. Nguyễn Đăng Hoàng giải thoát được hai tay liền tiếp tục kéo đồng bọn lùi về sau.

Bên trong, Phí Chung Hằng, Lê Thanh Biệt nhìn An Linh đi vào từ cửa, nghe tiếng động người cầm súng giật mình quay đầu, nhưng mấy giây sau liền đau đớn bất tỉnh.

An Linh chạy đến trách:

– Sao hai anh đánh mạnh tay thế?

Phí Chung Hằng chỉ vào Lê Thanh Biệt:

– Anh ta đánh tận hai đấm. Anh chỉ trúng một.

– Hừ, anh lên gối vào bụng anh ta.

Lê Thanh Biệt đáp trả.

– Được rồi đi mau.

Cả ba lẻn ra nhà sau. Phía trước đám người của Trình Diên bị bắn bị thương nên không ngăn được bọn Nguyễn Đăng Hoàng đang chuẩn bị trốn.

Nguyễn Đăng Hoàng móc chìa khóa xe đưa cho Lê Huệ Huệ:

– Cô đưa Trần Thừa đi bệnh viện cầm máu đi, ở đây có chúng tôi.

– Ừ.

Lê Huệ Huệ không dám chần chừ cùng Lưu Hổ kéo người chạy. Lê Hoa Hoa thấy mọi chuyện trở nên thế thì vội vàng bỏ vào trong.

Nguyễn Đăng Hoàng che chắn phía trước rồi bảo người đứng phía sau:

– Mau chia nhau tìm chị Linh và anh Hằng.

Trình Diên bị trúng đạn ở cổ tay, anh ta nhặt súng bên tay trái, ngón tay run run không dám giương lên.

Mắt nhìn Nguyễn Đăng Hoàng. Trước mặt chỉ còn hai người. Đám người của Trình Diên cũng đứng dậy.

– Bọn mày không chạy được đâu.

– Bị thành như vậy anh còn muốn đánh nhau sao?

Trình Diên không biết kẻ bắn mình nằm ở đâu nhưng anh ta biết đó là người bên bọn họ. Lúc trước ở đồi Hoàng Hoa cũng có người này. Anh không dám giương súng, sợ lại bị bắn. Nhưng cũng không thể để họ thoát, sẽ bị ông chủ mắng.

Nguyễn Đăng Hoàng nhìn anh ta, anh không muốn đánh tiếp chỉ chờ tìm đủ người rồi đi. Quả nhiên thấy Phí Chung Hằng, Lê Thanh Biệt và Bạch Mộng Linh đi ra cùng ba người kia.

– Anh Hằng.

Phí Chung Hằng nhìn Trình Diên ôm tay và mấy người kia bị thương thì biết Cao Anh Kỳ đến rồi, anh nhấn nút gọi.

– Anh Hằng..

– Em làm tốt lắm, giờ về…

Chữ thôi chưa nói kịp đã thấy Phí Chung Hằng khuỵa xuống. Chiếc điện thoại rơi ra khỏi tay anh.

An Linh và mọi người còn ngơ ngác thì thấy Lê Huệ Huệ mặt mày trắng bệch đang cố hết sức cùng Lưu Hổ kéo Trần Thừa trở lại.

Lê Thanh Biệt nhanh chóng đỡ lấy Phí Chung Hằng cùng An Linh.

– Chuyện gì vậy?

– Mau chạy thôi…nhanh lên..

Lưu Hổ mặt cũng xanh mét gào lên. Nguyễn Đăng Hoàng hỏi xong ngớ ra, nhưng không nói nhiều liền tiến đến đỡ Trần Thừa rồi quay lại giục:

– Chạy thôi..

Trình Diên và nhóm người định lên ngăn thì bị bắn vào chân. Phía bên kia Cao Anh Kỳ nóng lòng, cô nạp thêm đạn bắn. Vừa nãy qua điện thoại Phí Chung Hằng đã gặp chuyện rồi.

Cả bọn vội vàng vàng kéo nhau chạy xuống đường sau. Trên đường lộ, một đoàn xe việt dã đã dừng lại. Ánh đèn pha chiếu sáng bừng.

Một nhóm người bước xuống, ai cũng cầm súng trên tay. Trình Diên mừng rỡ, là người bên thành phố Z của ông chủ.

Bọn họ bước nhanh đến, giơ súng bắn vào con đường sau. Nhưng khi vừa tiến thêm thì bị Cao Anh Kỳ chặn lại.

Tiếng chíu chíu giữa đêm khuya thanh tĩnh cũng làm người ta nghe rõ ràng.

Một trong số người trong đám đang quan sát bằng ống nhòm xuyên đêm. Họ rất nhanh tìm thấy mục tiêu.

Cao Anh Kỳ bị phản phệ. Cô không ngờ bên đối phương cũng có người sử dụng súng tầm xa. Lại còn rất chính xác.

Gã đàn ông đi đầu mỉm cười. Anh ta không đắn đo mà bước lên. Trước mặt chỉ còn một con đường. Là đường dẫn vào khu vực cấm.

Anh ta giơ súng phía đó bắn dồn dập. Đám người An Linh không dám chậm chạp nhưng vì trời tối lại không dám mở đèn nên cứ giẫm vào nhau.

Lưu Hổ chạy sau cùng liền trúng đạn. Viên đạn xuyên qua bả vai anh. Lưu Hổ thét lên đau đớn.

Cả đám nghe thấy tiếng Lưu Hổ đồng thời cũng nghe thấy bước chân đang chạy đến. Lưu Hổ không biết lúc này nghĩ gì, anh ráng gượng đẩy người phía trước lên trên:

– Đi, đừng quay lại, tôi…không việc gì.

Nguyễn Đăng Hoàng vừa đến nắm lấy tay thì Lưu Hổ gạt ra, anh nói:

– Chạy đi, họ rất đông.

– Nhưng…

Lưu Hổ quay người chạy ngược lại. Anh nhảy bổ vào đám người đang tiến đến. Miệng vẫn cứ gào thét hai chữ chạy đi.

Nhất thời, khung cảnh rối ren. Trần Thừa bị đám đông kéo lại. Hoàng Đỉnh phía trên hét lên:

– Còn chần chừ ở đó sẽ phí mạng của anh ta. Mau theo tôi.

Hoàng Đỉnh đã quen thuộc con đường này nên dù có bóng tối cũng không làm khó được anh.

– Lưu Hổ…

Tiếng gọi nhiều người xen vào nhau. Thế nhưng Lưu Hổ đã không còn nghe thấy nữa. Gã đàn ông trực tiếp đẩy thân thể của anh xuống đất. Còn tức giận bắn thêm mấy phát vào lưng.

– Thằng khốn cản đường.

Con đường bị một loạt đạn từ xa xả tới, ở bên kia Cao Anh Kỳ cắn răng chịu đau nhưng vẫn cố gắng ngăn chặn bọn người đó.

Đám Nguyễn Đăng Hoàng nhân đó kéo hết mọi người chạy sâu vào rừng. Liêu Nguyên vội vàng lấy thuốc ra băng bó cho cô gái.

– Cô thật liều mạng.

Cao Anh Kỳ nào có cơ hội nghỉ ngơi. Cô nhanh tay thu dọn đồ nghề của mình rồi kéo Liêu Nguyên đi.

– Tôi chưa bó xong mà.

– Anh ngốc vừa thôi. Bọn chúng đang mò tới kìa, muốn bó người hay muốn người bó?

Liêu Nguyên không dám cãi nữa. Lập tức theo cô.

– Giờ chúng ta đi đâu?

Cao Anh Kỳ chỉ vào phía rừng cây bên trái:

– Băng qua đó chúng ta sẽ tìm được họ trong rừng vành đai.

…..

Đám người kia vừa tới được thì đã không còn thấy bóng dáng của ai rồi. Anh ta lấy điện thoại nhấn gọi đi:

– Alô

– Chúng đã trốn rồi, tôi thấy dấu chạy vào khu rừng cấm. Đại ca, tính sao?

– Theo đi. Boss đã đồng ý. Rừng cấm sẽ là nơi chôn cất cả đám bọn chúng.

– Vâng.

….

Trong rừng. Không biết chạy qua bao lâu, cả đám bây giờ ai cũng mệt lả. Lê Thanh Biệt mở hé điện thoại lên, hiện tại đã là bốn giờ rưỡi sáng.

Hèn gì trời cũng bớt tối hơn. Họ cũng thích ứng hơn. An Linh lo lắng ôm chặt Phí Chung Hằng, mi mắt cô đọng nước.

Phí Chung Hằng cũng nắm chặt bàn tay đang run rẩy của cô vỗ về:

– Máu ngưng rồi, anh không sao.

Nguyễn Đăng Hoàng nhìn Trần Thừa đang buồn bã ngồi kia. Anh biết Lưu Hổ là người quan trọng đối với Trần Thừa. Bây giờ bất cứ lời nói nào cũng không thể an ủi được anh.

Dường như ai cũng hiểu. Đều im lặng không dám nói tới.Hoàng Đỉnh loay hoay với cái điện thoại. Tin nhắn anh gửi Huỳnh Lỗi mãi chưa hồi âm. Gọi đi thì sợ bọn chúng nghe thấy.

Đành đợi. Lê Kim nhím môi, một giọt nước mắt rơi xuống, cô nức nở:

– Thật xin lỗi mọi người. Chỉ vì cứu tôi mà lại lâm vào cảnh này. Còn Lưu…

Hoàng Đỉnh cắt ngang lời cô:

– Lê Kim. Cô không có lỗi gì đừng nói nữa.

Anh thật tự trách. Tại mình gửi tin cho Phí Chung Hằng nên mới xảy ra cớ sự. An Linh vỗ vai Lê Kim rồi đến Trần Thừa. Cô gọi:

– Trần Thừa…Tôi…

Trần Thừa xua tay:

– Tôi hiểu.

– Chúng ta sẽ trả thù cho anh ấy. Tất cả bọn chúng rồi sẽ đền tội.

– Ừ.

Nguyễn Đăng Hoàng nhìn quanh quất rồi cảm thán:

– Rừng cấm đúng như tên. U ám quá.

Phí Chung Hằng ngồi dậy. Anh đang bị thương ở chân. Viên đạn xuyên qua ống quyển để lại một lỗ to. Nhìn chướng mắt.

– Trời sáng rồi. Chúng ta phải có kế hoạch đối phó. Tôi nghĩ bọn chúng sẽ không tha cho chúng ta.

Lê Thanh Biệt gật đầu:

– Báo cảnh sát không, Hằng?

Phí Chung Hằng cười:

– Anh nghĩ chúng ta báo cho ai? Phí Thành sẽ chặn hết. Bên cảnh sát có người phe ông ta.

– Chứ giờ sao?

– Tôi chờ Cao Anh Hào trở lại. Tôi chỉ tin tưởng anh ấy.

– Được thôi.

Nguyễn Đăng Hoàng và bốn người của anh chuẩn bị chia ra đi sâu vào rừng. Phí Chung Hằng ngạc nhiên:

– Các cậu định làm gì vậy?

– Anh Hằng, bọn em đi thám thính thử, sẵn xem có gì ăn được không?

– Cẩn thận.

– Vâng.

Ở lại còn bảy người. Lê Huệ Huệ không nói gì chỉ ngồi kế Trần Thừa. Anh cũng không có tâm trạng nói tới cô.

Lê Kim lấy khăn tay của mình, cô giũ nước sương trên tán lá vào. Khi nó đã ướt thì lấy lau mặt Hoàng Đỉnh.

Hoàng Đỉnh bất ngờ. Cũng không đẩy cô ra. Đối diện với mấy cặp mắt đang nhìn mình không khác gì lang sói kia, gượng gạo hỏi:

– Nhìn cái gì?

An Linh thì lại xấu hổ, cô nhìn Phí Chung Hằng áy náy:

– Em…không có mang khăn tay.

Lê Thanh Biệt liếc bọn họ:

– Nhìn mấy người xem, có để ý đến người khác không hả?

Anh cảm thấy bực bội. Bọn họ sao ai cũng có đôi hết vậy? Trêu anh sao? Đang suy nghĩ thì bỗng nghe một tiếng soạt bên lùm cây phía sau.

Cả đám bất động. Lê Thanh Biệt vô cùng lo lắng. Ở đây chỉ còn một mình anh là người đàn ông toàn vẹn vì thế nên trọng trách bảo vệ phải để anh gánh vác rồi.

Thế nhưng ở phía đó là ai đây? Anh nhìn quanh rồi nhặt lấy một nhánh cây khô lên, tư thế sẵn sàng. Khi vừa thấy một cái đầu nhô ra, Lê Thanh Biệt dùng hết sức đập xuống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.