Hôm Nay Tổng Tài Có Cập Nhật Chương Mới Không?

Chương 36: 36: Là Trùng Hợp Sao



Hai người em nhìn anh, anh cũng nhìn em, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi cũng không đành lòng buông ra.
“Anh còn có việc à?” Tô Triều hỏi.
“Một chút.”
“Vậy anh làm đi.”
“Được.”
Sau đó hai người trong lòng thầm hiểu mà nắm tay nhau cùng đi đến bàn làm việc, Tô Triều cúi đầu nhìn tay mình, không nhịn được đưa tay còn lại ra chạm lên mu bàn tay kia.
Mạnh Tinh Trì:!!!
Nếu anh là một con mèo, lúc này toàn bộ lông trên người sẽ dựng ngược lên, khoái đến lăn lộn.
Để đáp lại, anh nắm chặt tay đối phương, hôn lên mu bàn tay cậu dưới ánh mắt nghi hoặc của Tô Triều.
Hy vọng anh sẽ không bị đánh.
Tô Triều:!!!
“Nhanh đi làm việc đi, em đợi anh làm xong.”
Tô Triều vội vàng đẩy anh ngồi xuống ghế, sợ nếu không nhanh sẽ xảy ra chuyện mất kiểm soát, tỷ như đòi hôn hay gì đó.
Mạnh Tinh Trì cũng có ý này, nếu không tập trung hoàn thành nốt công việc, anh sợ tối nay khó mà thoải mái làm việc đó.
Tô Triều ngồi trên sô pha, lơ đãng nghịch điện thoại di động, kỳ thật, cậu vẫn luôn chú ý tới hành động của Mạnh Tinh Trì, nghe tiếng anh gõ bàn phím, cậu cảm thấy cực kỳ dễ chịu, có thể so sánh với âm thanh êm đềm có chút giòn của tiếng đàn Piano.
Tiếng gõ bàn phím chợt dừng lại.
Cậu quay đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt của Mạnh Tinh Trì, vội vàng quay đi, tự chửi mình thiếu nghị lực vì quá mê sắc đẹp, đành phải phải giả vờ không dao động, tiếp tục chơi điện thoại.
Mạnh Tinh Trì lén lút chú ý tới cậu một hồi, lại liếc nhìn cổ cậu nhiều hơn vài cái, chắc chắn cậu đang đắm chìm trong thế giới điện thoại di động, anh nhanh chóng tập trung hoàn thành nốt công việc cuối cùng.
*
Ở bên đây, Tô Triều bấm vào Thành phố văn học Á Công, cảnh đẹp ý thơ, còn gì tuyệt hơn là đi đu chương mới.
——
Nửa đêm, hai người trong phòng vẫn chưa ngủ, ánh đèn mờ ảo dịu dàng chiếu lên làn da trắng nõn mềm mại của Tô Triều, đôi chỗ lại điểm thêm vài vết chấm đỏ sậm.
Tô Triều không khỏi thở hổn hển, ôm lấy lưng Mạnh Tinh Trì, định ngồi dậy xem có bị trầy xước hay không nhưng lại bị đẩy ra phía sau.
Khi nước và sữa hòa quyện vào nhau, Mạnh Tinh Trì nghĩ đến một điều, một điều rất nhỏ.
Hắn đã trồng một ít hoa tươi, đặc biệt là hoa hồng.

Nhưng hắn không biết cách chăm sóc, sau vài vụ liền héo khô, có chút tức giận.

Nhưng hắn không cam lòng nên lại mua một ít về trồng ngoài sân, dự định đợi cho chúng héo đi và sẽ không bao giờ trồng lại nữa.
Hắn không muốn học cách chăm sóc chúng, hắn chỉ thích quan sát quá trình của chúng, tuy trông đẹp thật đấy nhưng lại có gai nên hắn sẽ vô thức tránh khỏi khu vực nguy hiểm khi hái chúng.
Có lẽ là vì hắn cảm thấy bản thân mình cũng có gai, bề ngoài vô hại xinh đẹp nhưng không ai dám đến gần.

Những chiếc gai trên cơ thể là bẩm sinh, gây nguy hiểm cho người khác, nhưng đối với hắn chúng lại là áo giáp.
Sau mùa thu, vụ hoa hồng cũng le lói có dấu hiệu héo úa.
Cho đến một ngày, bông hoa trên cùng bị người nào đó hái đi, vì hái quá nhanh nên có vài chiếc gai đính trên đó.
Bông hoa cuối cùng lại ở trong chính lòng bàn tay hắn, là của Tô Triều đưa tới.
Nụ cười của đối phương như xua tan mây đen, khiến những bông hoa héo úa ấy lại nở rộ một lần nữa, nở rộ rực rỡ ở nơi nhỏ bé nào đó trong trái tim hắn.
“Ừ.” Tô Triều ừ một tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
Mạnh Tinh Trì cúi đầu ngậm lấy bờ môi anh, hận không thể hòa làm một với anh.
——
Tô Triều xem đến mặt đỏ tai hồng, cầm điện thoại di động ngã sang một bên.
A a a khoái ghê vậy chứ!
Cái này còn k1ch thích hơn cả bọn họ hiện tại?!
Bất quá, hoa hồng…
Là trùng hợp sao?
Mấy hôm trước tỏ tình với Mạnh Tinh Trì, cậu liền cao hứng hái một bông hoa, mượn hoa dâng Phật.
Sau đó, cậu còn lo lắng Mạnh Tinh Trì sẽ trách cậu không biết thương hoa tiếc ngọc*.
(*Lạt thủ tồi hoa: Không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp)
Lúc này Mạnh Tinh Trì tắt máy tính, đứng dậy bước tới.
Tô Triều lập tức cất điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn anh, trên gò má vẫn còn hiện lên tia đỏ ửng.
Mạnh Tinh Trì lo lắng sờ trán cậu: “May mà không phát sốt.”
Tô Triều: “…”
“Xong rồi, chúng ta trở về đi.” Mạnh Tinh Trì nói.
Tô Triều không có động tĩnh, chỉ chớp chớp mắt, đã phải về rồi ư?
Mạnh Tinh Trì không hiểu lời ám chỉ của cậu, thậm chí còn nhìn đồng hồ, đã quá muộn, anh lo lắng Tô Triều ngủ không đủ giấc.
Vừa xuống máy bay, cậu nên nghỉ ngơi nhiều hơn.

Không biết nghĩ tới cái gì, Tô Triều đứng lên, đột nhiên tiến lại gần hai bước, ám muội nhìn bờ môi anh, đôi mắt ngập tràn hứng thú.
Mạnh Tinh Trì cụp mắt xuống, ngập ngừng không nói, tựa hồ đã chuẩn bị sẵn tâm lý, sờ sờ cổ áo cậu.
Ngón tay vô tình chạm vào cổ cậu, mí mắt Tô Triều nhạy cảm run rẩy.
Nhưng chờ hồi lâu, đối phương vẫn không có động tĩnh gì, cậu mở mắt ra, phát hiện đối phương tựa hồ không hề có ý định hôn nhau với mình.
Tô Triều: “…” Hận chết đầu gỗ nhà anh!
Không hôn thì sờ cổ người ta làm gì?
Cậu mím môi nhìn xuống, mới phát hiện Mạnh Tinh Trì đang xoa cổ áo mình, nơi đó có một dấu màu đỏ nhạt, đã bị xoa đến mờ tan.
Đó là dấu vết của son môi.
Tô Triều: “…”
Cậu không khỏi thắc mắc: “Cái này ở đâu ra vậy?”
“Em không biết?” Mạnh Tinh Trì chỉ ngón tay, càng thêm khó hiểu, “Ở trên người em mà em không biết ư?”
Không biết vì sao, Tô Triều nghe ra ngữ khí anh có chút buồn bực, hỏi: “Nó xuất hiện lúc nào nhỉ?”
“Em trở về liền có nó.”
“A?” Tô Triều nhanh chóng nghĩ tới có thể là dấu son là của mình, nhưng nhìn vẻ mặt Mạnh Tinh Trì, có chút khó tin hỏi: “Thế tại sao anh không hỏi em? Anh không cảm thấy tức giận à?”
Mạnh Tinh Trì im lặng hồi lâu, tựa hồ giống như đang ghen nhiều hơn là tức giận, thấp giọng hỏi: “Em không phải nói có người mình thích không phải sao? Là cô ấy sao?”
“Anh đừng nghĩ lung tung.” Tô Triều nắm lấy cổ tay anh, “Tối hôm nay em sang nhà anh trai ăn tối, bạn gái của anh ấy là hàng xóm mà em quen từ nhỏ, chắc lúc bọn em lén lút nói chuyện phiếm nên cọ phải thôi.”
Hòn đá vốn treo trong lòng Mạnh Tinh Trì nhẹ nhàng rơi xuống, mỉm cười: “Thì ra là thế.”
“Về phần người em thích…” Tô Triều đỏ mặt, đang định nói thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, “Mạnh tổng, anh nghe điện thoại trước đi.”
Mạnh Tinh Trì nhân cơ hội này thở phào nhẹ nhõm, anh thật sự sợ nếu mình biết tên người nào đó, khó tránh được sinh ra ác cảm với người ta.
Ở trước người mình yêu, anh tỏ ra rất rụt rè.
Anh lơ đãng trả lời điện thoại, khi nghe thấy giọng nói của đối phương, anh chợt tỉnh táo trở lại.
Bởi vì khoảng cách gần, Tô Triều nghe được một giọng nữ, không nghe rõ đang nói cái gì, chỉ nhìn thấy sắc mặt Mạnh Tinh Trì hơi thay đổi, liền cúp điện thoại không nói một lời.
“Là ai thế?” Cậu thấp giọng hỏi.
“Mẹ anh.” Mạnh Tinh Trì không để ý nhiều mà cất điện thoại đi.
Tô Triều mỉm cười, thầm cảm ơn chính mình.

Kể từ lần cuối nhìn thấy bức ảnh gia đình anh, cậu không dám hỏi mẹ Mạnh Tinh Trì đang ở đâu.
“Đã muộn rồi, chúng ta về đi.” Mạnh Tinh Trì nói.
“Được.” Tô Triều theo anh xuống tầng, lên xe, nói: “May mà Tư lệnh hôm nay có ở ký túc xá.”
Mạnh Tinh Trì quay đầu nhìn cậu, mới phát hiện đối phương không có ý định đến nhà mình chơi, anh im lặng đột nhiên hỏi: “Em không sang nhà anh sao? Hình như lúc trước em để quên đồ ở đó!”
“A? Là cái gì?” Tô Triều suy nghĩ hồi lâu, phát hiện mỗi lần tới đó đều gần như đi tay không, cậu đâu có để quên…!Đợi đã, hình như đã nghĩ tới điều gì đó.

Mắt cậu sáng lên, mím môi, mỉm cười nói: “À, đúng rồi, em nhớ rồi, em có để quên đồ, sang tìm xem sao!”
Trong mắt Mạnh Tinh Trì hiện lên ý cười, nhìn xuống tay cậu, chậm rãi nắm lấy.
Sau một khắc, Tô Triều xoè ngón tay, xuyên qua kẽ ngón tay anh, tay đan vào nhau, sau đó nghiêng đầu tựa vào vai anh.
Mạnh Tinh Trì liếc nhìn đôi mắt ngái ngủ của cậu, trái tim trống rỗng dần dần được lấp đầy.

Của cải, địa vị, danh tiếng, cảm giác thành tựu do những thứ này mang lại không dễ chịu như khoảnh khắc này, giống như một giấc mơ.
*
Đến Mạnh gia, Tô Triều lập tức đi bắt mèo, đang chuẩn bị ra ngoài thì nghe thấy tiếng động trong phòng khách.
Khi bước đến cửa phòng, anh nhìn thấy rượu trên tủ, hà hơi vào tay rồi chạy đến chỗ Mạnh Tinh Trì.
“Mạnh tổng, anh đang làm…Ôi, nhiều đồ ăn quá vậy!” Tô Triều thấy anh lấy ra một tùi đồ ăn vặt đặt trên bàn trà, cũng không biết là chuẩn bị từ bao giờ, nhưng khẳng định là vì cậu nên mới có
Cậu bước tới, cầm lên một hộp khoai tây chiên đưa qua: “Anh mở ra đi.”
Mạnh Tinh Trì mở nó ra cho cậu.
Tô Triều lại cầm một túi sô cô la khác đưa cho anh, Mạnh Tinh Trì không chút do dự mở ra.
“Oa, phúc lợi khi có bạn trai đây sao?” Tô Triều cười cười, từ bên trong lấy ra một cái đưa vào miệng, “Há miệng ra.”
Mạnh Tinh Trì ngoan ngoãn nghe lời, nhưng anh tựa hồ không thích loại đồ ăn này, chỉ ngậm trong miệng, không muốn ăn cũng không muốn nôn.
Tô Triều thấy vậy mím môi nhịn cười, sau đó bỏ vào mồm.
Mạnh Tinh Trì sững người, ngơ ngác nhìn cậu.
Tô Triều cắn hai miếng, cắn được một nửa, đột nhiên ngừng, ngước mặt lên với anh.
Hô hấp dần trở nên nặng nề, Mạnh Tinh Trì cảm thấy trong lòng sắp chịu không nổi, lại gần cắn một miếng.
Một tiếng rắc nhẹ.
Tô Triều nhìn anh với nụ cười trên môi, không có dấu hiệu dừng lại.
Mạnh Tinh Trì được khích lệ, anh cắn nhanh hai miếng, chạm nhẹ vào môi đối phương.
Ánh mắt họ chạm vào nhau, nhìn nhau một lúc, nhưng không ai tiến lại gần hơn một bước.
Tô Triều dán vào bờ môi của anh: “Không phải anh muốn biết người em thích là ai sao? Anh nghĩ là ai?”
Mạnh Tinh Trì không dám cử động, anh rất thèm khát hơi ấm lúc này.
“Có phải anh đoán ra rất nhiều người đúng không?” Tô Triều hỏi, “Thế sao anh không tự đoán chính mình?”

Mạnh Tinh Trì chậm rãi mở to hai mắt, sắc mặt thay đổi mấy lần, dùng giọng điệu gần như không thể tin được nhẹ nhàng hỏi: “Là anh phải không?”
“Exactly.”
Thời điểm đó, mọi cảm xúc rụt rè đều biến mất, cậu chưa kịp suy nghĩ thêm thì Mạnh Tinh Trì đã đưa tay ôm lấy cậu, nụ hôn càng sâu hơn.
Bất qua nhìn ra hai người đều là những người thiếu kinh nghiệm, mồm mép cọ nhau cả nửa ngày, Tô Triều đột nhiên bật cười.
Không ngờ đối phương đã lợi dụng sơ hở này mà thành công xâm chiếm hương vị của cậu, khiến người ta choáng váng.
Vì không có kinh nghiệm, không biết phải làm sao nên Tô Triều cứ nín thở, không biết hiệu ứng quay cuồng của nụ hôn trên TV đến từ đâu, dù sao lúc này cậu cũng chỉ cảm thấy mình như một con mèo bị x0a nắn.
Nhưng tình huống bên Mạnh Tinh Trì có vẻ khá hơn, anh trời sinh đã thông minh, hoặc có lẽ là bản năng, anh nhanh chóng nắm được chìa khóa, dùng đầu lưỡi quét một vòng, lùi lại một chút, thấp giọng nói: “Ngoan, thở chút đi.”
Tô Triều lập tức hít vào một hơi, cậu vừa thả lỏng, đối phương đột nhiên kéo căng sâu hơn.
“A.” Cậu hơi cúi người, đặt tay lên vai Mạnh Tinh Trì, nhưng đối phương vẫn không buông tha cậu.
Cậu mở mắt ra nhìn gương mặt của Mạnh Tinh Trì lúc này, cậu chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt lúc nào cũng mặt lạnh lùng này lộ ra vui mừng, thỏa mãn và có chút h@m muốn như lúc này, tất cả đều là cậu mang tới cho anh.
Nghĩ đến đây, cậu lại từ từ nhắm mắt lại, vì lại có được cảm giác thân mật gần gũi đó mà cảm thấy hạnh phúc.
Bíp bíp–
Âm thanh nhập mật khẩu đột nhiên vang lên, hình như có ai đó bước vào.
Tô Triều ngơ ngác mở mắt ra, nghe thấy tiếng bước chân, đột nhiên dừng lại, vô tình cắn phải môi Mạnh Tinh Trì.
“Anh có sao không?” Tô Triều ôm lấy mặt anh lập tức hỏi.
“Không sao.” Mạnh Tinh Trì sờ môi, nhìn cậu bằng ánh mắt an ủi, quay đầu nhìn về phía lối vào, sau khi nhìn rõ người đó, sắc mặt anh tối sầm, “Sao lại tới đây?”
Tô Triều nhìn sang, thấy một người phụ nữ trung niên duyên dáng tao nhã đang đứng ngây người ở đó, chính là người mẹ xuất hiện trong bức ảnh gia đình.
Tô Triều:!!!
Sự khiếp sợ của Từ Nhược Mai qua đi, bà ta liếc nhìn Mạnh Tinh Trì, sau đó nhìn chằm chằm vào Tô Triều, cau mày.
“Không nói năng gì mà tuỳ tiện đến rồi cứ thế mà vào thẳng nhà người khác, đây là giáo dưỡng mà mẹ suốt ngày lải nhải đó sao?” Mạnh Tinh Trì đứng trước mặt Tô Triều, chặn ánh mắt của bà ta, nói: “Ra ngoài.”
“Sao, tôi phá đám chuyện tốt của anh? Những gì mẹ vừa nói gì đó trong điện thoại, anh có nghe hiểu được không?” Từ Nhược Mai nói: “Nếu thật sự không muốn tôi đến, sao anh không đổi mật mã cửa? Còn có, anh yêu đàn ông từ bao giờ, đang chơi đùa hay nghiêm túc đấy? Tên của thằng bé này là gì?
“Không liên quan đến mẹ?” Mạnh Tinh Trì thản nhiên nói, bày ra tư thế bảo vệ lãnh địa của mình.
Trước mặt người mình yêu, anh có thể rụt rè hèn mọn, cũng có thể được ăn cả ngã về không cũng không sợ, không ai có thể cản được bọ họ.
Hai mẹ con giằng co không dừng lại, không khí đầy áp bức.
Lúc này, Tô Triều vỗ vỗ tay Mạnh Tinh Trì, từ phía sau hướng Từ Nhược Mai cúi đầu, sắc mặt sáng ngời nói: “Cháu chào cô, cháu tên Tô Triều.”
Từ Nhược Mai tiến lên hai bước, cẩn thận nhìn cậu, bình tĩnh nói: “Ai cô cháu gì với cậu?”
Tô Triều liếc nhìn Mạnh Tinh Trì.
Mạnh Tinh Trì ra hiệu bằng ánh mắt với cậu, bảo cậu không cần quản.
Ai ngờ Tô Triều hiểu sai, lập tức cười gọi: “Mẹ.”
Từ Nhược Mai: “…”
Mạnh Tinh Trì: “!!!”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Hôm Nay Tổng Tài Có Cập Nhật Chương Mới Không?

Chương 36: Bạn trai đến thăm, như vậy mà gọi là quấy rầy à?



Địa điểm quay ở thành phố C. Sau khi xuống máy bay, cậu trực tiếp đi đến hiện trường.

Vốn dĩ nhãn hiệu cùng cậu ký hợp đồng quay chụp đã đề nghị sẽ quay ở studio, dùng phông xanh làm nền để tạo hiệu ứng đặc biệt, thẳng đến lúc quay, họ cảm thấy tình huống không khả thi nên quyết định quay chụp tại hiện trường.

Điều này vô tình khiến lịch trình của cậu bị lùi thêm hai ngày nữa, công việc sẽ bị trì hoãn rất nhiều, vì vậy khi đến nơi, Từ Lập Nhân liền đi theo người phụ trách thảo luận lại về chi phí tiền thù lao.

Tô Triều không giỏi những việc như này nên lặng lẽ ngồi ở bên cạnh gọi điện thoại cho anh Tô.

Tô Triêu Dương làm việc ở thành phố này, là quản lý cấp trung của một ngân hàng, cuộc sống khá tốt nhưng cơ hội họ gặp được nhau lại rất ít.

“Anh ơi, em đến rồi. Khi nào anh rảnh? Chúng ta đi ăn cơm nhé?”

“Được, cái này phải theo hướng thuận tiện cho em nhất, em rất bận rộn mà.” anh trai nói.

Tô Triều cười nói: “Chiều mai là em xong xuôi hết rồi, buổi tối đi ăn món anh thích nhé!”

“Được, khi nào đến lúc đó chúng ta sẽ liên lạc.”

Sau khi cúp điện thoại, Tô Triều xoay điện thoại lại, sau khi trò chuyện với các anh em trong nhóm, khẽ yên lặng mở lịch sử trò chuyện với Mạnh Tinh Trì, đọc đi đọc lại rồi đi đến vòng bạn bè của anh.

Phát hiện tối qua qua Mạnh Tinh Trì đã trong vòng bạn bè đăng một tấm ảnh nhưng không có caption——

Một bông hồng giữa đêm nằm trong lòng bàn tay.

Khu bình luận có bình luận của Lang Lê Hồng, cậu biết đây là nội dung công khai, cũng không dám tuỳ tiện bình luận, sợ người ta phát hiện dấu vết, chỉ có thể vụng trộm cảm thán.

Cách đó không xa, Từ Lập Nhân liếc cậu một cái, đối với người phụ trách nói: “Anh xem, các người chơi hố kiểu này khiến nhóc con nhà chúng tôi mệt đến quay cuồng, nếu không phải vì phối hợp với công tác của mấy người thì chính là đang tham gia một giải thi đấu lớn quan trọng, các người định bồi thường tổn thất này như thế nào đây?”

Người phụ trách quay đầu nhìn sang, thấy Tô Triều đang ôm xà ở bên cạnh, một bên cười ngây ngô, một bên dúi đầu vào xà, kinh ngạc mới thỏa hiệp: “Được được, chuyện này chúng tôi cũng đã cân nhắc rồi, cứ làm theo những gì anh muốn.”

*

Quá trình quay chụp diễn ra suôn sẻ, không cần kinh nghiệm kỹ năng diễn xuất gì, chỉ cần biểu hiện tự nhiên và đẹp mắt là được.

Trưa ngày hôm sau liền cùng một số người phụ trách thương hiệu dùng bữa trước khi trở về khách sạn.

Từ Lập Nhân thấy việc đã làm xong xuôi, biết buổi tối cậu sẽ đi thăm gia đình nên để trợ lý ở lại cùng cậu, lập tức chạy về hầu hạ bốn vị kia.

Tô Triều vốn định đi ngủ, lại không ngủ được nên gửi tin nhắn cho Mạnh Tinh Trì, nói ngày mai sẽ về.

Đối phương không trả lời, có lẽ anh đang ở chỗ làm nên cũng không hỏi gì nữa, chỉ đứng dậy, bật nhạc và tự tập nhảy trong phòng.

Chạng vạng, cậu một thân đổ mồ hôi đầm đìa đi tắm, thay quần áo bình thường, đội mũ, đeo kính râm rồi lên đường.

Trợ lý nhìn quần áo của cậu: “Kiểu áo khoác này anh mua ở cửa hàng nào thế?”

“Không biết, anh đặt nó trên taobao.”

“Bao nhiêu tiền? Em có thể mua cái y trang không?”

“Hơn hai trăm.” Tô Triều mở điện thoại, “Muốn anh gửi link không?”

“Vâng vâng!”

Trợ lý phát hiện sau khi đi theo Tô Triều, mình luôn có thể từ trong tủ quần áo của cậu tìm được rất nhiều thứ vừa tốt vừa rẻ, mua được mấy cái một lúc. Thật không ngờ siêu sao mà lại có thể sống bình dân như thế.

Địa điểm ăn uống không phải là khách sạn cao cấp mà là nhà của Tô Triêu Dương, mua hồi hai năm trước, gia đình cậu cũng từng đến thăm một lần.

Đến khu dân cư, cậu bảo trợ lý về trước, sau đó xuống xe với vài cái túi, đang định gọi điện thoại cho anh trai thì thấy anh đứng cách đó không xa, liền chạy chậm tới, khom lưng ôm lấy anh: “Anh! Đã lâu không gặp!”

Tô Triêu Dương thấp hơn cậu một chút, vỗ vỗ lưng cậu: “Em còn chưa ăn cơm nhỉ? Về nhà trước đi.”

Ngôi nhà nằm ở tầng giữa toàn chung cư, đợi thang máy phải mất vài phút. Tô Triều liếc nhìn Tô Triêu Dương, hai anh em đã gần một năm không gặp, có chút xa lạ.

Cần phải nói, hai người cách nhau chín tuổi, từ nhỏ đã có khoảng cách thế hệ.

Hơn nữa, Tô Triêu Dương là người điềm tĩnh, ôn nhu, từ nhỏ đã vùi đầu vào học tập, hiếm khi vui đùa với người nhà nên Tô Triều và Tô Tịch có vẻ thân thiết hơn.

Đến cửa, Tô Triều thay giày, một bên mở túi nói: “Anh ơi, đây là quần áo bên nhãn hàng gửi, em mặc bị chật nên để lại cho anh.”

“Cảm ơn.” Tô Triêu Dương cầm túi, dẫn cậu đi vào trong.

Tô Triều ngửi thấy một mùi hương, nhón chân tăng tốc: “Thơm quá anh ơi, anh biết nấu ăn à?”

Cậu vừa dứt lời đã nhìn thấy một người phụ nữ đeo tạp dề từ trong bếp đi ra, mỉm cười quen thuộc với cậu: “Tô Triều đến rồi, nhanh ngồi xuống đi, vẫn còn nốt hai món.”

“Chị Kiều Kiều! Tại sao chị lại ở đây?!” Tô Triều kinh ngạc không thôi, “Chị về nước khi nào thế?”

Vu Kiều Kiều là hàng xóm của bọn họ và là bạn cùng lớp của Tô Triêu Dương. Khi còn bé, Tô Triều đặc biệt thích bám đít cô, luôn có thể lấy được mấy viên kẹo ngọt, luôn được chị kiên nhẫn giúp cậu làm bài tập.

Đáng tiếc cậu chỉ làm nũng bán manh với Vu Kiều Kiều để chị giúp cậu làm bài tập, kết quả luôn bị anh trai mắng xối xả.

Vu Kiều Kiều theo thói quen mỉm cười sờ sờ đầu cậu, lại phát hiện mình gần như không thể với tới: “Quỷ tinh quái đã cao lên không ít, chắc bây giờ anh trai em không đánh nổi nữa rồi, hai người mà đánh nhau có khi người thắng lại là em đấy nhỉ?”

Tô Triều khờ khạo cười: “Anh trai chưa đánh em bao giờ.”

“A, còn đồ ăn ở trong nồi!” Vu Kiều Kiều chạy vào phòng bếp, “Hai anh em nói chuyện trước đi, chị đi xem phòng bếp một chút.”

“Được.” Tô Triều quay đầu liếc nhìn Tô Triêu Dương, chạy tới ngồi cạnh anh, bắt lấy cánh tay anh, lén lút hỏi: “Hai anh chị yêu nhau rồi?!”

Tô Triêu Dương cánh tay bưng trà, không khỏi run rẩy, trà sóng sánh văng ra một chút, sau đó đặt lên bàn, đẩy mắt kính: “Ừ.”

“Bố mẹ biết chưa?”

“Chưa.”

“Thế có mỗi mình em biết thôi à?”

“Đúng.”

Tô Triều trợn to hai mắt, như phát hiện ra bí mật lớn nào đó, cảm giác kỳ quái trong nháy mắt biến mất, cậu nháy mắt nói: “Yên tâm, em nhất định sẽ giữ bí mật cho anh!”

Tô Triêu Dương cười nói: “Không cần giữ bí mật, anh để em gặp cô ấy, bởi vì muốn tìm cơ hội nói với gia đình, Tết Nguyên Đán liền cùng cô ấy về ra mắt.”

Bí mật đã biến mất…

“Ồ.” Tô Triều thở dài, lập tức lại cảm thấy mừng cho bọn họ, “Thật tốt quá, chị Kiều Kiều là người tốt, anh thật đúng là có phước.”

Tô Triêu Dương mỉm cười.

Thấy thế, Tô Triều không khỏi thở dài: “Tình yêu chính là như vậy đó, ngay cả anh cũng không thoát khỏi cám dỗ, anh hiện tại nhìn tốt hơn trước rất nhiều!”

Vốn định là khoe khoang tiếp, ai biết làm sao, Tô Triêu Dương liếc cậu một cái: “Ý gì? Thế có nghĩa là từ trước đến nay anh là người xấu hả?”

Tô Triều: “…” Lúc kiểm tra bài tập, anh chính là ác ma!

Sau khi đồ ăn được dọn ra, ba người bắt đầu động đũa, trò chuyện đơn giản về cuộc sống cũng như công việc của mình. Giống như khi còn nhỏ, Vu Kiều Kiều thỉnh thoảng đến nhà họ ăn cơm, cả nhà rất náo nhiệt.

“Thật tốt.” Tô Triều từ tận đáy lòng thở dài, “Hai người cũng mau tróng kết hôn đi.”

“Phì, khụ khụ…” Vu Kiều Kiều nghiêng đầu ho khan, mặt cô ho đến đỏ bừng.

“Tiểu tử mi, nói linh tinh.” Tô Triêu Dương trừng mắt nhìn cậu, vỗ vỗ lưng Vu Kiều Kiều, rót một ly nước đưa cho cô.

“Không nói bậy nữa.” Tô Triều uỷ khuất nhìn anh, “Thế anh không nghĩ sẽ cưới chị ấy à?”

Vu Kiều Kiều cũng ngẩng đầu, ý tứ nhìn Tô Triêu Dương.

Sắc mặt già nua của Tô Triêu Dương bỗng chốc đỏ bừng.

Tô Triều kinh ngạc, hưng phấn cười: “Chị Kiều Kiều, nhìn mặt anh ấy kìa! Hahahahaha… ha, ha.”

Trong mắt Tô Triêu Dương, Tô Triều giống như hạ sách, dời ghế ngồi bên cạnh Vu Kiều Kiều, khoảng cách gần đến mức khiến Tô Triêu Dương nổ đom đóm mắt.

“Được rồi, anh muốn bắt nạt em với Tô Triều à?” Vu Kiều Kiều bảo vệ nhãi con, nghiêng người nói chuyện với Tô Triều.

Tô Triều vui vẻ, đây chính là cảm giác được chị dâu che chở sao? Nếu biết mình sung sướng như vậy thì đáng lẽ cậu nên tác hợp cho họ từ lâu rồi!

Ăn cơm xong, Tô Triêu Dương một mình đi rửa bát, Vu Kiều Kiều kéo Tô Triều ngồi trên ghế sô pha nói chuyện gia đình.

Lúc này Tô Triều mới hiểu ra chuyện giữa hai người, hóa ra sau khi Vu Kiều Kiều đi du học, Tô Triêu Dương đã bí mật đến gặp cô nhiều lần, tiền vé máy bay là do anh kiếm được thông qua các chương trình vừa học vừa làm..

“Anh trai em che dấu cũng kín thật.” Tô Triều phàn nàn với cô, “Bình thường suốt ngày giả làm tu sĩ khổ hạnh, mẹ em ngày nào cũng vào chùa hỏi trụ trì có muốn tuyển người không.”

Vu Kiều Kiều nghe vậy bật cười, quay lại hỏi chuyện cậu: “Bây giờ em đã trở thành minh tinh lớn rồi, cũng không có nhiều thời gian để gặp nhau, có gặp khó khăn gì không? Chị nghe anh trai em nói em chỉ hay kể chuyện tốt, không kể chuyện xấu bao giờ, nếu có gì khó khăn mà không kể được với anh trai em thì cứ kể với chị”

“Được, cảm ơn chị dâu!”

Vu Kiều Kiều đỏ mặt, sau đó hai người nghe thấy tiếng bát đĩa vỡ vụn trong bếp.

Tô Triều cười lăn lộn trên ghế sô pha.

Vu Kiều Kiều tức giận vỗ vỗ cậu, buồn cười nói: “Sao vẫn còn như trẻ con vậy, thế đã có bạn gái chưa?”

Tô Triều dừng lại, mỉm cười: “Bạn gái… đúng là vẫn chưa tìm được.” Ngược lại, cậu lại tìm được bạn trai trước.

“Cũng phải, hiện tại em đã là một minh tinh lớn, chị đoán em cũng không vội.”

“…” Tô Triều gãi đầu, cảm thấy mình đang rất gấp, gấp muốn bắt lấy Mạnh Tinh Trì ngay lập tức.

Vu Kiều Kiều cười nói: “Bất quá em đẹp trai như vậy, khẳng định có rất nhiều người thích em, không cần quá lo lắng.”

Tô Triều: “…” Lo lắng quá nhiều!

Lúc này Tô Triêu Dương từ trong bếp đi ra, lau tay, ngồi xuống sô pha, rất tự nhiên nắm lấy tay Vu Kiều Kiều, quay đầu nói với cậu: “Đêm nay ở lại đây đi, phòng anh đã thu dọn xong rồi ngày mai anh sẽ xin nghỉ phép để đưa em đi thăm thành phố.”

Đó chính là dự định ban đầu của Tô Triều, vé máy bay đã đặt lúc chiều mai. Nhưng khi nhìn thấy đôi tay hai người họ nắm chặt vào nhau, cậu chợt cảm thấy ghen tị mãnh liệt.

Cậu từ nhỏ đã rất dễ hài lòng, không bao giờ đi ghen tị với đồ của người khác, cậu cho rằng mọi thứ mình có đều vừa vặn hoàn hảo.

Nhưng lúc này chính cậu lại đi ghen tị với tình yêu bình thường của họ, họ có thể nắm tay nhau bất cứ lúc nào, có thể chia sẻ niềm vui này với những người thân trong gia đình một cách cởi mở và lãng mạn.

Lúc này, cậu thực sự rất nhớ Mạnh Tinh Trì, rất muốn nhìn thấy anh.

“Không được, ngày mai em còn một cái họp báo, bây giờ phải đi rồi.” Tô Triều vội vàng đứng dậy, nói xong, cùng bọn họ tạm biệt, “Lần sau em sẽ tới thăm hai ngươi, nếu hai anh chị rảnh thì tới thành phố B tìm em với Tô Tịch chơi nhé.”

“Sao phải đi gấp như vậy, không phải nói có nhiều thời gian sao?” Tô Triêu Dương tiễn cậu ra cửa.

“Có việc đột xuất mà.” Tô Triều ôm lấy anh, sau đó lại ôm Vu Kiều Kiều, “Hai anh chị hạnh phúc nhé.”

“Vậy để anh đưa em ra sân bay. Trợ lý của em lúc nãy lái xe đi rồi nhỉ?”

“Vâng, làm phiền anh rồi.”

Trên đường đi, Tô Triều không nói thêm câu nào, hiếm khi thấy cậu cô đơn như vậy.

Tô Triêu Dương nghiêng người liếc cậu một cái, vừa định mở miệng, bên cạnh đã có tiếng bóp còi, đánh gãy lời anh muốn nói.

Đến sân bay, lúc Tô Triều chuẩn bị xuống xe, Tô Triêu Dương đột nhiên ngăn cậu lại: “Tô Triều, nếu có chuyện gì… em có thể nói với Kiều Kiều.”

Tô Triều sững sờ một lát.

“Làm người nổi tiếng đúng là rất tốt, nhưng nếu một ngày nào đó em cảm thấy mệt mỏi thì có thể về nhà bất cứ lúc nào. Bố mẹ luôn lo lắng em phải chịu thiệt thòi mà không dám nói.”

Tô Triều mấp máy, chỉ gật đầu một cái.

Tô Triêu Dương đưa tay cởi dây an toàn, vỗ vỗ vai cậu, nhưng cuối cùng lại không nói một lời, tựa hồ cảm thấy anh nam nhi đại trượng phu không nên nói ra những lời này, thật sến sẩm.

“Mau về làm việc của em đi.”

Tô Triều ngước mắt lên, hốc mắt có chút ươn ướt: “Anh, nếu như em… Nếu có một ngày em phạm sai lầm lớn, em nên làm như thế nào?”

“Vậy trở về nhà.”

“Nếu ông nội, bố mẹ, mọi người không tha thứ cho em thì sao?”

“Có nghiêm trọng không?”

“Có chút nghiêm trọng.”

“Chuyện gì?”

“…Em không muốn tìm bạn gái, có lẽ đời này sẽ không thể kết hôn được.”

“Là chuyện này sao?”

Tô Triều kìm nén nước mắt sắp rơi xuống: “Vâng… không phải rất nghiêm trọng sao?”

Tô Triêu Dương nói: “Từ lúc em ra mắt, bố mẹ lường trước việc sau này em sẽ kết hôn muộn, sinh con muộn thậm chí không tính kết hôn. Bọn họ cả ngày xem tin tức, luôn tưởng rằng những người theo nghiệp nghệ thuật sẽ cô độc cả đời, thế nên luôn kêu em về nhà làm nông, em không biết sao?”

“A?” Tô Triều lau khóe mắt, “Em không biết, em tưởng đến ngày mùa bị thiếu người, nên mới gọi em về.”

“Đừng thiển cận, mau về nhanh còn kịp, đừng đến muộn, yên tâm công tác, thành thật kiên định.”

“Vâng.” Tô Triều xuống xe, vịn vào cửa sổ nói với anh cậu câu “Em yêu anh” rồi quay người chạy vào sân bay.

Tô Triêu Dương nhìn bóng lưng cậu dần biến mất, thở dài, lấy điện thoại di động ra, gọi cho mẹ: “Mẹ, con nói cho mẹ biết chuyện này, Tô Triều sẽ không kết hôn, mẹ đừng sắp xếp cho em nó mấy buổi xem mắt lung tung gì đó nữa.”

“Cái gì?! Đúng là cái đồ tiểu thử thối!”

“Còn một việc nữa, con cùng Kiều Kiều đang hẹn hò, còn muốn kết hôn với nhau.”

“Cái gì! Thật quá tốt aaaaaa, cái thằng nhóc chết tiệt nhà con!”

Tô Triêu Dương cúp điện thoại, nhìn máy bay bay trên trời, bất đắc dĩ nở nụ cười.

*

Sau khi trở về Thành phố B, Tô Triều xuống máy bay liền lao đến tổng bộ Mạnh thị.

Trước khi xuất phát, từ chỗ Thư ký Lý biết được Mạnh Tinh Trì đã ở tổng bộ suốt hai ngày qua, dự tính hôm nay sẽ tiếp tục tăng ca.

Đứng ở dưới sảnh đăng ký ra vào, nhân viên bảo vệ không khỏi nhìn vào chiếc kính râm của cậu thêm vài lần nữa, xác nhận: “Anh thật chính là Tô Triều? Cái ngôi sao đó đó hả? Hay chỉ là trùng tên?”

“Suỵt!”

Nhân viên bảo vệ ngay lập tức hứa sẽ giữ bí mật, rồi cho cậu vào.

Lên đến tầng cao nhất, trong công ty chỉ còn rất ít người, cậu gửi tin nhắn cho Mạnh Tinh Trì.

Vài phút sau, có tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, cậu từ trong góc đi ra, nhẹ nhàng vẫy tay với Mạnh Tinh Trì, đôi mắt cong cong.

Mạnh Tinh Trì hít một hơi thật sâu, trong mắt như có ánh sáng.

Mấy nhân viên tăng ca giờ nhìn chằm chằm vào máy tính, rất buồn ngủ nên không chú ý đến Mạnh Tinh Trì và một người đàn ông đang đi phía sau.

Tô Triều tim đập kịch liệt, cúi đầu nhìn xuống đất, nhờ có kính râm che lại nên có thể thoải mái nhìn tay phải của đối phương.

Sau đó cậu chậm rãi duỗi thẳng tay, lén lút so sánh kích thước ở khoảng cách xa, lặng lẽ thay đổi vài động tác, tưởng tượng xem lúc hai bàn tay nắm vào nhau sẽ là tư thế như thế nào.

Lúc này, đối phương giơ tay lên che trán cậu.

“?”

Cậu đột nhiên dừng lại, vừa ngẩng đầu lên thì nhận ra mình suýt tông vào cửa kính.

Mạnh Tinh Trì nén cười, ôm cậu vào phòng, đóng cửa, kéo rèm lại, sau đó mới không kiêng nể gì nhìn cậu: “Trở về sao không nói gì để anh ra đón em.”

Tô Triều cười: “Đúng là có chút đột ngột.”

“Không phải đột ngột.” Mạnh Tinh Trì tiến lên hai bước, muốn chạm vào tóc cậu nhưng lại sợ: “Anh vừa nghĩ đến em…nghĩ khi nào em mới quay lại.”

Tô Triều: “Không quấy rầy công việc của anh chứ?”

“KHÔNG.”

Bạn trai đến thăm, như vậy mà gọi là quấy rầy à?

……Bạn trai!

Nhận ra thân phận đã thay có chút biến hoá, Mạnh Tinh Trì đột nhiên nói: “Chờ anh.”

Nói xong, không đợi đối phương phản ứng, anh sải bước đi vào phòng khách, đóng cửa lại, sau đó lo lắng đi đi lại lại trong phòng, đè nén trái tim đang đập điên cuồng của mình, không tiếng động mà hét lên.

Hơn nửa ngày, anh giống như chú cún con lặng lẽ mở cửa, nhìn thấy đối phương đứng ở cửa, uỷ khuất nhìn anh “Anh không muốn nhìn thấy em sao? Tại sao vừa nhìn thấy em lại bỏ trốn?”

“Không!” Mạnh Tinh Trì lập tức phủ nhận, sợ cậu hiểu lầm, không kịp suy nghĩ mà nắm lấy tay cậu: “Tại anh vui quá.”

“Thật sao?” Tô Triều ngượng ngùng cười, nhìn chằm chằm vào tay anh, “Vậy em có thể nắm tay anh được không?”

“Có thể.”

Mạnh Tinh Trì run rẩy giơ tay lên.

Tô Triều nuốt nước miếng, chậm rãi nắm tay.

Một lúc sau, hai người nhìn nhau mỉm cười, Tô Triều lắc lắc tay: “Có nên hạ xuống một chút không, giơ lâu như vậy sẽ bị mỏi.”

“Được.”

Mạnh Tinh Trì đang nắm lấy tay cậu hạ xuống, cuối cùng cũng lộ ra chút thân mật giữa hai người yêu nhau.

Vậy, vậy bước tiếp theo nên làm cái gì?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.