Hai người em nhìn anh, anh cũng nhìn em, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi cũng không đành lòng buông ra.
“Anh còn có việc à?” Tô Triều hỏi.
“Một chút.”
“Vậy anh làm đi.”
“Được.”
Sau đó hai người trong lòng thầm hiểu mà nắm tay nhau cùng đi đến bàn làm việc, Tô Triều cúi đầu nhìn tay mình, không nhịn được đưa tay còn lại ra chạm lên mu bàn tay kia.
Mạnh Tinh Trì:!!!
Nếu anh là một con mèo, lúc này toàn bộ lông trên người sẽ dựng ngược lên, khoái đến lăn lộn.
Để đáp lại, anh nắm chặt tay đối phương, hôn lên mu bàn tay cậu dưới ánh mắt nghi hoặc của Tô Triều.
Hy vọng anh sẽ không bị đánh.
Tô Triều:!!!
“Nhanh đi làm việc đi, em đợi anh làm xong.”
Tô Triều vội vàng đẩy anh ngồi xuống ghế, sợ nếu không nhanh sẽ xảy ra chuyện mất kiểm soát, tỷ như đòi hôn hay gì đó.
Mạnh Tinh Trì cũng có ý này, nếu không tập trung hoàn thành nốt công việc, anh sợ tối nay khó mà thoải mái làm việc đó.
Tô Triều ngồi trên sô pha, lơ đãng nghịch điện thoại di động, kỳ thật, cậu vẫn luôn chú ý tới hành động của Mạnh Tinh Trì, nghe tiếng anh gõ bàn phím, cậu cảm thấy cực kỳ dễ chịu, có thể so sánh với âm thanh êm đềm có chút giòn của tiếng đàn Piano.
Tiếng gõ bàn phím chợt dừng lại.
Cậu quay đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt của Mạnh Tinh Trì, vội vàng quay đi, tự chửi mình thiếu nghị lực vì quá mê sắc đẹp, đành phải phải giả vờ không dao động, tiếp tục chơi điện thoại.
Mạnh Tinh Trì lén lút chú ý tới cậu một hồi, lại liếc nhìn cổ cậu nhiều hơn vài cái, chắc chắn cậu đang đắm chìm trong thế giới điện thoại di động, anh nhanh chóng tập trung hoàn thành nốt công việc cuối cùng.
*
Ở bên đây, Tô Triều bấm vào Thành phố văn học Á Công, cảnh đẹp ý thơ, còn gì tuyệt hơn là đi đu chương mới.
——
Nửa đêm, hai người trong phòng vẫn chưa ngủ, ánh đèn mờ ảo dịu dàng chiếu lên làn da trắng nõn mềm mại của Tô Triều, đôi chỗ lại điểm thêm vài vết chấm đỏ sậm.
Tô Triều không khỏi thở hổn hển, ôm lấy lưng Mạnh Tinh Trì, định ngồi dậy xem có bị trầy xước hay không nhưng lại bị đẩy ra phía sau.
Khi nước và sữa hòa quyện vào nhau, Mạnh Tinh Trì nghĩ đến một điều, một điều rất nhỏ.
Hắn đã trồng một ít hoa tươi, đặc biệt là hoa hồng. Nhưng hắn không biết cách chăm sóc, sau vài vụ liền héo khô, có chút tức giận.
Nhưng hắn không cam lòng nên lại mua một ít về trồng ngoài sân, dự định đợi cho chúng héo đi và sẽ không bao giờ trồng lại nữa.
Hắn không muốn học cách chăm sóc chúng, hắn chỉ thích quan sát quá trình của chúng, tuy trông đẹp thật đấy nhưng lại có gai nên hắn sẽ vô thức tránh khỏi khu vực nguy hiểm khi hái chúng.
Có lẽ là vì hắn cảm thấy bản thân mình cũng có gai, bề ngoài vô hại xinh đẹp nhưng không ai dám đến gần. Những chiếc gai trên cơ thể là bẩm sinh, gây nguy hiểm cho người khác, nhưng đối với hắn chúng lại là áo giáp.
Sau mùa thu, vụ hoa hồng cũng le lói có dấu hiệu héo úa.
Cho đến một ngày, bông hoa trên cùng bị người nào đó hái đi, vì hái quá nhanh nên có vài chiếc gai đính trên đó.
Bông hoa cuối cùng lại ở trong chính lòng bàn tay hắn, là của Tô Triều đưa tới.
Nụ cười của đối phương như xua tan mây đen, khiến những bông hoa héo úa ấy lại nở rộ một lần nữa, nở rộ rực rỡ ở nơi nhỏ bé nào đó trong trái tim hắn.
“Ừ.” Tô Triều ừ một tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
Mạnh Tinh Trì cúi đầu ngậm lấy bờ môi anh, hận không thể hòa làm một với anh.
——
Tô Triều xem đến mặt đỏ tai hồng, cầm điện thoại di động ngã sang một bên.
A a a khoái ghê vậy chứ!
Cái này còn kích thích hơn cả bọn họ hiện tại?!
Bất quá, hoa hồng…
Là trùng hợp sao?
Mấy hôm trước tỏ tình với Mạnh Tinh Trì, cậu liền cao hứng hái một bông hoa, mượn hoa dâng Phật.
Sau đó, cậu còn lo lắng Mạnh Tinh Trì sẽ trách cậu không biết thương hoa tiếc ngọc*.
(*Lạt thủ tồi hoa: Không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp)
Lúc này Mạnh Tinh Trì tắt máy tính, đứng dậy bước tới.
Tô Triều lập tức cất điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn anh, trên gò má vẫn còn hiện lên tia đỏ ửng.
Mạnh Tinh Trì lo lắng sờ trán cậu: “May mà không phát sốt.”
Tô Triều: “…”
“Xong rồi, chúng ta trở về đi.” Mạnh Tinh Trì nói.
Tô Triều không có động tĩnh, chỉ chớp chớp mắt, đã phải về rồi ư?
Mạnh Tinh Trì không hiểu lời ám chỉ của cậu, thậm chí còn nhìn đồng hồ, đã quá muộn, anh lo lắng Tô Triều ngủ không đủ giấc.
Vừa xuống máy bay, cậu nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
Không biết nghĩ tới cái gì, Tô Triều đứng lên, đột nhiên tiến lại gần hai bước, ám muội nhìn bờ môi anh, đôi mắt ngập tràn hứng thú.
Mạnh Tinh Trì cụp mắt xuống, ngập ngừng không nói, tựa hồ đã chuẩn bị sẵn tâm lý, sờ sờ cổ áo cậu.
Ngón tay vô tình chạm vào cổ cậu, mí mắt Tô Triều nhạy cảm run rẩy.
Nhưng chờ hồi lâu, đối phương vẫn không có động tĩnh gì, cậu mở mắt ra, phát hiện đối phương tựa hồ không hề có ý định hôn nhau với mình.
Tô Triều: “…” Hận chết đầu gỗ nhà anh!
Không hôn thì sờ cổ người ta làm gì?
Cậu mím môi nhìn xuống, mới phát hiện Mạnh Tinh Trì đang xoa cổ áo mình, nơi đó có một dấu màu đỏ nhạt, đã bị xoa đến mờ tan.
Đó là dấu vết của son môi.
Tô Triều: “…”
Cậu không khỏi thắc mắc: “Cái này ở đâu ra vậy?”
“Em không biết?” Mạnh Tinh Trì chỉ ngón tay, càng thêm khó hiểu, “Ở trên người em mà em không biết ư?”
Không biết vì sao, Tô Triều nghe ra ngữ khí anh có chút buồn bực, hỏi: “Nó xuất hiện lúc nào nhỉ?”
“Em trở về liền có nó.”
“A?” Tô Triều nhanh chóng nghĩ tới có thể là dấu son là của mình, nhưng nhìn vẻ mặt Mạnh Tinh Trì, có chút khó tin hỏi: “Thế tại sao anh không hỏi em? Anh không cảm thấy tức giận à?”
Mạnh Tinh Trì im lặng hồi lâu, tựa hồ giống như đang ghen nhiều hơn là tức giận, thấp giọng hỏi: “Em không phải nói có người mình thích không phải sao? Là cô ấy sao?”
“Anh đừng nghĩ lung tung.” Tô Triều nắm lấy cổ tay anh, “Tối hôm nay em sang nhà anh trai ăn tối, bạn gái của anh ấy là hàng xóm mà em quen từ nhỏ, chắc lúc bọn em lén lút nói chuyện phiếm nên cọ phải thôi.”
Hòn đá vốn treo trong lòng Mạnh Tinh Trì nhẹ nhàng rơi xuống, mỉm cười: “Thì ra là thế.”
“Về phần người em thích…” Tô Triều đỏ mặt, đang định nói thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, “Mạnh tổng, anh nghe điện thoại trước đi.”
Mạnh Tinh Trì nhân cơ hội này thở phào nhẹ nhõm, anh thật sự sợ nếu mình biết tên người nào đó, khó tránh được sinh ra ác cảm với người ta.
Ở trước người mình yêu, anh tỏ ra rất rụt rè.
Anh lơ đãng trả lời điện thoại, khi nghe thấy giọng nói của đối phương, anh chợt tỉnh táo trở lại.
Bởi vì khoảng cách gần, Tô Triều nghe được một giọng nữ, không nghe rõ đang nói cái gì, chỉ nhìn thấy sắc mặt Mạnh Tinh Trì hơi thay đổi, liền cúp điện thoại không nói một lời.
“Là ai thế?” Cậu thấp giọng hỏi.
“Mẹ anh.” Mạnh Tinh Trì không để ý nhiều mà cất điện thoại đi.
Tô Triều mỉm cười, thầm cảm ơn chính mình. Kể từ lần cuối nhìn thấy bức ảnh gia đình anh, cậu không dám hỏi mẹ Mạnh Tinh Trì đang ở đâu.
“Đã muộn rồi, chúng ta về đi.” Mạnh Tinh Trì nói.
“Được.” Tô Triều theo anh xuống tầng, lên xe, nói: “May mà Tư lệnh hôm nay có ở ký túc xá.”
Mạnh Tinh Trì quay đầu nhìn cậu, mới phát hiện đối phương không có ý định đến nhà mình chơi, anh im lặng đột nhiên hỏi: “Em không sang nhà anh sao? Hình như lúc trước em để quên đồ ở đó!”
“A? Là cái gì?” Tô Triều suy nghĩ hồi lâu, phát hiện mỗi lần tới đó đều gần như đi tay không, cậu đâu có để quên… Đợi đã, hình như đã nghĩ tới điều gì đó. Mắt cậu sáng lên, mím môi, mỉm cười nói: “À, đúng rồi, em nhớ rồi, em có để quên đồ, sang tìm xem sao!”
Trong mắt Mạnh Tinh Trì hiện lên ý cười, nhìn xuống tay cậu, chậm rãi nắm lấy.
Sau một khắc, Tô Triều xoè ngón tay, xuyên qua kẽ ngón tay anh, tay đan vào nhau, sau đó nghiêng đầu tựa vào vai anh.
Mạnh Tinh Trì liếc nhìn đôi mắt ngái ngủ của cậu, trái tim trống rỗng dần dần được lấp đầy. Của cải, địa vị, danh tiếng, cảm giác thành tựu do những thứ này mang lại không dễ chịu như khoảnh khắc này, giống như một giấc mơ.
*
Đến Mạnh gia, Tô Triều lập tức đi bắt mèo, đang chuẩn bị ra ngoài thì nghe thấy tiếng động trong phòng khách.
Khi bước đến cửa phòng, anh nhìn thấy rượu trên tủ, hà hơi vào tay rồi chạy đến chỗ Mạnh Tinh Trì.
“Mạnh tổng, anh đang làm…Ôi, nhiều đồ ăn quá vậy!” Tô Triều thấy anh lấy ra một tùi đồ ăn vặt đặt trên bàn trà, cũng không biết là chuẩn bị từ bao giờ, nhưng khẳng định là vì cậu nên mới có
Cậu bước tới, cầm lên một hộp khoai tây chiên đưa qua: “Anh mở ra đi.”
Mạnh Tinh Trì mở nó ra cho cậu.
Tô Triều lại cầm một túi sô cô la khác đưa cho anh, Mạnh Tinh Trì không chút do dự mở ra.
“Oa, phúc lợi khi có bạn trai đây sao?” Tô Triều cười cười, từ bên trong lấy ra một cái đưa vào miệng, “Há miệng ra.”
Mạnh Tinh Trì ngoan ngoãn nghe lời, nhưng anh tựa hồ không thích loại đồ ăn này, chỉ ngậm trong miệng, không muốn ăn cũng không muốn nôn.
Tô Triều thấy vậy mím môi nhịn cười, sau đó bỏ vào mồm.
Mạnh Tinh Trì sững người, ngơ ngác nhìn cậu.
Tô Triều cắn hai miếng, cắn được một nửa, đột nhiên ngừng, ngước mặt lên với anh.
Hô hấp dần trở nên nặng nề, Mạnh Tinh Trì cảm thấy trong lòng sắp chịu không nổi, lại gần cắn một miếng.
Một tiếng rắc nhẹ.
Tô Triều nhìn anh với nụ cười trên môi, không có dấu hiệu dừng lại.
Mạnh Tinh Trì được khích lệ, anh cắn nhanh hai miếng, chạm nhẹ vào môi đối phương.
Ánh mắt họ chạm vào nhau, nhìn nhau một lúc, nhưng không ai tiến lại gần hơn một bước.
Tô Triều dán vào bờ môi của anh: “Không phải anh muốn biết người em thích là ai sao? Anh nghĩ là ai?”
Mạnh Tinh Trì không dám cử động, anh rất thèm khát hơi ấm lúc này.
“Có phải anh đoán ra rất nhiều người đúng không?” Tô Triều hỏi, “Thế sao anh không tự đoán chính mình?”
Mạnh Tinh Trì chậm rãi mở to hai mắt, sắc mặt thay đổi mấy lần, dùng giọng điệu gần như không thể tin được nhẹ nhàng hỏi: “Là anh phải không?”
“Exactly.”
Thời điểm đó, mọi cảm xúc rụt rè đều biến mất, cậu chưa kịp suy nghĩ thêm thì Mạnh Tinh Trì đã đưa tay ôm lấy cậu, nụ hôn càng sâu hơn.
Bất qua nhìn ra hai người đều là những người thiếu kinh nghiệm, mồm mép cọ nhau cả nửa ngày, Tô Triều đột nhiên bật cười.
Không ngờ đối phương đã lợi dụng sơ hở này mà thành công xâm chiếm hương vị của cậu, khiến người ta choáng váng.
Vì không có kinh nghiệm, không biết phải làm sao nên Tô Triều cứ nín thở, không biết hiệu ứng quay cuồng của nụ hôn trên TV đến từ đâu, dù sao lúc này cậu cũng chỉ cảm thấy mình như một con mèo bị xoa nắn.
Nhưng tình huống bên Mạnh Tinh Trì có vẻ khá hơn, anh trời sinh đã thông minh, hoặc có lẽ là bản năng, anh nhanh chóng nắm được chìa khóa, dùng đầu lưỡi quét một vòng, lùi lại một chút, thấp giọng nói: “Ngoan, thở chút đi.”
Tô Triều lập tức hít vào một hơi, cậu vừa thả lỏng, đối phương đột nhiên kéo căng sâu hơn.
“A.” Cậu hơi cúi người, đặt tay lên vai Mạnh Tinh Trì, nhưng đối phương vẫn không buông tha cậu.
Cậu mở mắt ra nhìn gương mặt của Mạnh Tinh Trì lúc này, cậu chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt lúc nào cũng mặt lạnh lùng này lộ ra vui mừng, thỏa mãn và có chút ham muốn như lúc này, tất cả đều là cậu mang tới cho anh.
Nghĩ đến đây, cậu lại từ từ nhắm mắt lại, vì lại có được cảm giác thân mật gần gũi đó mà cảm thấy hạnh phúc.
Bíp bíp–
Âm thanh nhập mật khẩu đột nhiên vang lên, hình như có ai đó bước vào.
Tô Triều ngơ ngác mở mắt ra, nghe thấy tiếng bước chân, đột nhiên dừng lại, vô tình cắn phải môi Mạnh Tinh Trì.
“Anh có sao không?” Tô Triều ôm lấy mặt anh lập tức hỏi.
“Không sao.” Mạnh Tinh Trì sờ môi, nhìn cậu bằng ánh mắt an ủi, quay đầu nhìn về phía lối vào, sau khi nhìn rõ người đó, sắc mặt anh tối sầm, “Sao lại tới đây?”
Tô Triều nhìn sang, thấy một người phụ nữ trung niên duyên dáng tao nhã đang đứng ngây người ở đó, chính là người mẹ xuất hiện trong bức ảnh gia đình.
Tô Triều:!!!
Sự khiếp sợ của Từ Nhược Mai qua đi, bà ta liếc nhìn Mạnh Tinh Trì, sau đó nhìn chằm chằm vào Tô Triều, cau mày.
“Không nói năng gì mà tuỳ tiện đến rồi cứ thế mà vào thẳng nhà người khác, đây là giáo dưỡng mà mẹ suốt ngày lải nhải đó sao?” Mạnh Tinh Trì đứng trước mặt Tô Triều, chặn ánh mắt của bà ta, nói: “Ra ngoài.”
“Sao, tôi phá đám chuyện tốt của anh? Những gì mẹ vừa nói gì đó trong điện thoại, anh có nghe hiểu được không?” Từ Nhược Mai nói: “Nếu thật sự không muốn tôi đến, sao anh không đổi mật mã cửa? Còn có, anh yêu đàn ông từ bao giờ, đang chơi đùa hay nghiêm túc đấy? Tên của thằng bé này là gì?
“Không liên quan đến mẹ?” Mạnh Tinh Trì thản nhiên nói, bày ra tư thế bảo vệ lãnh địa của mình.
Trước mặt người mình yêu, anh có thể rụt rè hèn mọn, cũng có thể được ăn cả ngã về không cũng không sợ, không ai có thể cản được bọ họ.
Hai mẹ con giằng co không dừng lại, không khí đầy áp bức.
Lúc này, Tô Triều vỗ vỗ tay Mạnh Tinh Trì, từ phía sau hướng Từ Nhược Mai cúi đầu, sắc mặt sáng ngời nói: “Cháu chào cô, cháu tên Tô Triều.”
Từ Nhược Mai tiến lên hai bước, cẩn thận nhìn cậu, bình tĩnh nói: “Ai cô cháu gì với cậu?”
Tô Triều liếc nhìn Mạnh Tinh Trì.
Mạnh Tinh Trì ra hiệu bằng ánh mắt với cậu, bảo cậu không cần quản.
Ai ngờ Tô Triều hiểu sai, lập tức cười gọi: “Mẹ.”
Từ Nhược Mai: “…”
Mạnh Tinh Trì: “!!!”