Học Ngoan

Chương 26: C26: Chương 25



Chương 25: Chờ ba.

Lâm Thiên Tây không chạy xa lắm.

Cậu biết Tần Nhất Đông chỉ đi ngang qua thôi, nên chạy đến con đường gần đó thì không chạy tiếp nữa.

Kỳ thực tuyệt giao thì cũng không cần thiết phải trốn tránh, nhưng lần này thì khác, là bởi ngồi ở chỗ của người quen chứa một đống kỷ niệm cũ, cậu sợ Tần Nhất Đông thấy cậu sẽ chán ghét.

Lâm Thiên Tây lủi thủi tản bộ trên con đường kia hơn hai mươi phút, tính toán rằng chắc là Tần Nhất Đông rời đi rồi mới trở về tạp hóa.

Dương Duệ đang dọn bàn ăn, nhìn thấy cậu về thì chỉ đống đồ ăn còn sót lại: “Phần cho cậu đó, ăn nhanh đi, nguội hết rồi.”

Lâm Thiên Tây chỉ nhìn thấy mỗi anh thì quay đầu ngó nghiêng xung quanh, không thấy ai cả, thế là cậu lại chạy ra ngoài cửa xem thử.

“Khỏi nhìn,” Dương Duệ nói: “Nhóc cool guy đi lâu rồi.”

Lâm Thiên Tây hỏi: “Cứ thế mà đi?”

“Cậu chạy nhanh như chớp thế mà còn không cho người ta đi à, chả lẽ ngồi chỗ này ngây ngốc chờ cậu chắc?” Dương Duệ ra ngoài vứt rác.

Lâm Thiên Tây nghĩ thầm cũng đúng, chắc chắn là Tôn Thành sẽ cảm thấy mình rất khó hiểu.

Nghĩ vậy thì cậu không nhịn nổi nữa mà nhếch miệng lên tự giễu, cậu ngồi xuống, dứt khoát cầm đũa lên và một đũa to cơm vào miệng.

Dương Duệ thoáng chốc đã trở lại, đến lúc này mới hỏi: “Nghỉ chơi với nhóc Đông rồi à?”

Lâm Thiên Tây cúi đầu ăn cơm, ậm ậm ờ ờ “Ò” một tiếng.

“Dẹp dẹp, chuyện của cậu mà, bản thân cậu không hối hận là được.”

Lâm Thiên Tây chuyên tâm và cơm, không lên tiếng.
3

Dương Duệ thật sự mặc kệ, đến nguyên nhân cũng chẳng hỏi, xoay người đi làm việc của mình.

Lâm Thiên Tây ăn quá hấp tấp, thành ra phải dừng lại xuôi cơm một lúc.

Chuyện này của Tần Nhất Đông cậu không hề hối hận, có hối hận thì cũng chỉ có trước kia, tuyệt giao chính là để không phải hối hận.

Không nghĩ nữa, cậu nghĩ đến bài tập, tưởng tượng đến đây thì tức khắc lại vội vội vàng vàng ăn tiếp, và vài đũa là xong phần còn lại, rồi đứng dậy lập tức sang gian cách vách.

Dương Duệ ở quầy hàng quay đầu nhìn cậu, lẩm bẩm: “Trúng tà cmnr.”

Mới vừa nãy vẫn còn vì Tần Nhất Đông mà trầm mặc, bây giờ lại tràn trề hăng hái.

Bài tập vẫn trải dài trên bàn bi-a.

Lâm Thiên Tây ngồi xuống, cầm tờ đề đã tự làm xong lên định xem lại một lần nữa, cậu chợt phát hiện phía trên bị người ta lấy bút chì khoanh tròn ba chỗ, bên cạnh viết phân chia rõ ràng: trang 72, trang 58, trang 91.

Sau cùng còn có mấy chữ: Xem xong thì làm lại.

Nét chữ này nhìn phát là biết của Tôn Thành. Cậu buột miệng thốt lên một câu: “Cái đờ mờ!”

Dương Duệ từ cách vách ló đầu sang: “Bị điện giật à?”

Mà Lâm Thiên Tây đã khoác cặp sách chạy ra tới cửa, nhếch nửa bên miệng: “Quả nhiên ông đây không tìm nhầm người.”

Tôn Thành không những chỉ kiểm tra lại bài cho cậu, thậm chí còn đánh dấu rõ những chỗ cậu sai cùng những chỗ cậu nên xem lại nữa.

Cậu phải nhanh chóng đi về đọc sách làm lại bài mới được.

Bỗng nhiên cậu phát hiện ra Tôn Thành cũng tốt ghê.

Người này tuy vừa lạnh lùng lại còn cứng rắn, nhưng mà rất có trách nhiệm, không dạy thì thôi, đã dạy thì sẽ dạy thật tốt.

Không nhìn nhầm mà, Lâm Thiên Tây nghĩ bụng, thật sự cmn dùng siêu hiệu quả, dùng hiệu quả cực kỳ.

Tôn Thành nhìn Wechat.

Chưa đến 8h sáng, trường học vừa đánh chuông hết tiết một, hắn mới bước vào phòng học A9 không lâu, tin nhắn Wechat này đã được gửi đến.

Một bức ảnh chụp tờ đề thi.

Người gửi tin nhắn là Anh Tây, ngay bên dưới còn có một câu:

[ Kiểm tra lại một chút nhé? ]

Hắn mở hình ra.

Lâm Thiên Tây chụp quá trình giải đề của cậu, có hơi rối mắt, một số chỗ sai đã được sửa, có lẽ không chỉ làm lại một lần.

Tôn Thành còn tưởng gặp phải Tần Nhất Đông xong rồi bỏ chạy, cậu sẽ không có tâm trạng tiếp tục làm đề nữa, ai dè cậu vừa về là làm luôn.

Bức ảnh chụp tờ đề được cầm trong tay, một cái tay của Lâm Thiên Tây lọt vào camera, ngón tay thon dài trắng nõn.

“Ê.” Khương Hạo chợt quay đầu gọi hắn một tiếng.

Tay Tôn Thành ấn xuống màn hình, bức ảnh thu nhỏ lại như cũ, xong thì ngẩng đầu hỏi: “Làm sao?”

“Tan học đánh một ván không?” Khương Hạo làm tư thế áp cơ: “Lâu lắm chẳng đánh, ngứa tay vãi, đằng nào thì với trình độ này của cậu cũng không cần ôn tập chuẩn bị thi mà.”

Tôn Thành hạ mắt nhìn wechat, bên kia vừa gửi thêm một tin nhắn mới.

[ Tan học chờ cậu. ]

Hắn động ngón tay gửi đi một dấu hỏi chấm ngay trước mặt Khương Hạo.

Vèo một cái Lâm Thiên Tây đã rep lại.

[ Khỏi cần nói gì hết, tôi hiểu mà. ]

[ Ba ơi. ]

Tôn Thành quét mắt đọc trong tích tắc, nhanh chóng che ngón tay lên màn hình, đề phòng Khương Hạo nhìn thấy.

“Đi không?” Khương Hạo vẫn đang chờ hắn trả lời.

“Không đi,” Tôn Thành đáp: “Cậu giữ sức mà học tập, chờ thi xong thì tính sau.”

“Ò ò.” Khương Hạo rất dễ nói chuyện, vừa quay lên lại lập tức quay xuống hỏi: “Cậu đánh bi-a cũng lâu rồi nhỉ, có bao giờ gặp đối thủ không?”

Tay Tôn Thành vẫn che điện thoại kỹ càng: “Trước kia không có.”

“Tức là bây giờ có rồi à?” Khương Hạo cười nói: “Lần sau gọi đến nhé, tôi muốn thử so tài với cậu ta.”

Tôn Thành gật đầu: “Lần sau.”

Bây giờ chắc chắn không được, người nọ đang bận rồi, còn đang gọi hắn là “ba”.

Khương Hạo quay lên.

Tôn Thành buông tay ra, dòng “Ba ơi” kia của Lâm Thiên Tây vẫn còn ở trên màn hình.

Có thể là do hắn mãi chưa trả lời, nên bên dưới lại có thêm một câu hỏi.

[ Đi đâu rồi??? ]

Tôn Thành nhìn chằm chằm tin nhắn cậu gửi tới, ngón tay ấn đi ấn lại chỗ đó, khóe miệng giật giật khó hiểu, cảm thấy bản thân cũng sắp bị sự chân thành của cậu làm cho cảm động, tay gõ mấy chữ gửi đi.

[ Chờ ba. ]

Lâm Thiên Tây đang chờ đây.

Liên tục cho đến buổi chiều, trước hẳn hai tiết học cuối, cậu đã thu dọn xong đề thi cùng bài tập đã làm, chờ tan học một cái là đi gặp Tôn Thành luôn.

Không còn nhiều thời gian nữa, càng ngày càng gấp rút, bây giờ trên người cậu giống như gắn một cái đồng hồ lên dây cót.

Hai tiết cuối buổi chiều có sự thay đổi, cuối cùng đổi hết thành tiết thể dục.

11A8 nổi tiếng là lớp không hề ưa vận động, cả lũ như con lười mà biếng nhác lững thững đi ra ngoài.

Lâm Thiên Tây cất dọn đồ đạc xong, đưa mắt nhìn lớp học nhanh chóng trống trải, lầm rầm một câu: “Rách việc thế.”

Trước đây cậu rất thích tiết thể dục, bởi không cần phải ngồi trong lớp học tập, mà hiện tại chỉ mong có thầy cô nào giành luôn cái tiết này đi cho rồi, tự học cũng được luôn.

Thi đến đít cmnr, thể dục thể diếc cái con khỉ, phí phạm thời gian.
1

Cuối cùng cậu vẫn phải đứng lên, đá văng ghế đi xuống sân tập.

Ra tới cửa rồi lại nghe thấy Đinh Kiệt ở đằng sau chửi: “Phiền đếch chịu được, lại học cùng bọn A9.”

Lâm Thiên Tây vừa nghe xong thì tức khắc quay đầu về chỗ, lôi ra tờ đề từ trong ngăn bàn rồi gấp lại nhét vào trong túi.
1

Đi xuống sân tập quả nhiên nhìn thấy mấy đứa A9, lũ quỷ lười A8 cứ đến được nửa đường thì vào căng tin mua nước.

Lâm Thiên Tây cũng đến căng tin, còn cất công nhìn ngó bên ngoài một lúc, không thấy Tôn Thành đâu, thế là cậu lại tiếp tục ra sân tập.

Cậu coi như cũng biết mặt mũi thầy thể dục, biết cả tên thầy là Ngô Xuyên, đừng thấy là giáo viên thể dục thì tưởng bở, dáng người ông siêu gầy, không phải kiểu oai hùng vạm vỡ mà vừa gầy vừa đen, còn có biệt danh là Trúc Đen.

Trúc Đen đứng trên sân tập ngậm cái còi dồn sức thổi, giục giã đám học sinh luôn miệng mà vẫn cảm thấy chúng lề mề, ông lại thổi một hơi còi rồi quát: “Nhanh cái chân lên! Hôm nay kiểm tra đấy, thể dục không quan trọng à?”

Chẳng trách hai lớp đều trùng giờ, hóa ra đây là tiết học thể dục cuối cùng của học kỳ này, tập hợp để kiểm tra.

Lâm Thiên Tây ở sân tập quay đầu tìm tới tìm lui, mãi mới thấy đội quân đám A9 đi tới.

Ưu thế chiều cao của Tôn Thành khiến hắn vô cùng nổi bật giữa cả một đám người, tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, mặc áo phông màu xám tro cùng quần dài đen, từ xa đi tới trông cực kỳ bắt mắt, không muốn nhìn thấy cũng không được.

Cách xa mười mấy mét, hắn đảo mắt, ném tầm nhìn chính xác về nơi Lâm Thiên Tây đang đứng.

Lâm Thiên Tây nhướng mày nhìn hắn, còn nháy nháy mắt, tựa như ra mật hiệu, lại nghe thấy Khương Hạo ở nơi đó hỏi: “Cậu nhìn gì thế?”

“Không nhìn gì.” Tôn Thành xỏ một tay vào túi quần, thu lại tầm mắt đang nhìn chằm chằm Lâm Thiên Tây, như thể không có gì mà quay đầu đi.

Ngô Xuyên tách nam nữ thành hai hàng riêng biệt, xếp theo thứ tự họ tên.

Lâm Thiên Tây quan sát Tôn Thành, chữ cái đầu tiên của họ hắn là T nên đứng cuối cùng, cách cậu một khoảng lớn, đang cúi đầu như xem điện thoại.

“Ting” một tiếng, điện thoại di động trong túi cậu rung lên.

Lâm Thiên Tây móc ra, mở Wechat, ảnh đại diện ngọn hải đăng gửi tới ba chữ ngắn gọn mà đanh thép.

[ Vào tiết rồi. ]

“?” Lâm Thiên Tây liếc hắn, nhìn thì làm sao, tại sao trong giờ thể dục lại không được phép quan sát xung quanh chứ.

“Kiểm tra!” Ngô Xuyên hô một tiếng: “800 mét và 1000 mét, lấy thành tích chạy của tháng trước, hôm nay chúng ta sẽ kiểm tra theo hình thức 4×100(*)!”

(*) Chạy tiếp sức 4x100m là một trận tham gia thi đấu với đường đua gồm bốn vận động viên mỗi người sẽ phải hoàn thành 100m. Người chạy đầu tiên sẽ chuyển tiếp tín gậy cho người tiếp theo và cứ thế cho đến khi kết thúc trận đấu.

Kiểm tra thể chất ở trung học phổ thông, nữ sinh chạy 800 mét, nam sinh chạy 1000 mét.

Ngô Xuyên thì khác người, ông không chỉ bắt chạy như thế, còn thích sắp xếp chạy theo đội, nhất quyết cứ phải tăng thêm một hạng mục chạy tiếp sức 4×100.

Mấy con quỷ lười A8 kêu than r.ên rỉ.

Kêu rê.n cũng vô ích, nam và nữ đã tách ra, bắt đầu lập đội.

Lâm Thiên Tây tìm được thời cơ, lặng lẽ lẻn đến cuối hàng.

Tôn Thành đứng nơi đó, đột nhiên cảm giác lưng mình bị chọc nhẹ một hai cái, lập tức đưa tay chộp lấy, bắt được một chai nước vẫn còn hơi lạnh, nghiêng đầu qua.

Lâm Thiên Tây ở đằng sau nhếch miệng nhìn Tôn Thành, nhét chai nước vào trong tay hắn, mấp máy môi làm khẩu hình: “Giảng đề một lúc nhé?”

Cái này là cậu kỳ công mua lúc tới căng tin đó, đủ thành ý chưa.

Tôn Thành liếc mắt nhìn chai nước trong tay, lại liếc trái liếc phải, thấp giọng nói: “Không phải bảo cậu là vào tiết rồi à.”

“Ai mà chờ được chứ.” Lâm Thiên Tây đáp.

Tiếc là lại bị Ngô Xuyên cắt ngang: “Các bạn nam cũng chuẩn bị đi…Em làm cái gì thế, sao lại chạy lung tung xuống hàng dưới hả!”

“Đệch…” Lâm Thiên Tây bị bắt quả tang, bất đắc dĩ phải trở về chỗ cũ.

Tay Tôn Thành vẫn còn cầm chai nước kia, không có chỗ để, đành cất vào trong túi quần trước.

Khương Hạo đứng trước quay đầu, kinh ngạc hỏi: “Cậu ta đến tìm cậu à?”

Tôn Thành nói: “Tới lập đội.” Vừa nói vừa ấn chai nước trong túi quần xuống, kéo vạt áo thun phủ lên.

Khương Hạo lại hỏi: “Cậu đồng ý rồi?”

Tôn Thành thuận miệng đáp: “Nghe thầy sắp xếp đi.”

Kết quả là Ngô Xuyên xếp bừa, Lâm Thiên Tây bị ông gọi về, thẳng tay kéo luôn ba học sinh ở A8 lập thành một đội.

Ba đứa đồng đội, một thằng Đinh Kiệt, một thằng Trương Nhậm, thêm một Chương Hiểu Giang.

Lâm Thiên Tây nhìn cả thảy ba đứa rồi nói: “Giết em đi.”

Đinh Kiệt với Trương Nhậm là gậy chọc cứt, còn Chương Hiểu Giang lại là con gà bệnh, một mình cậu gánh ba đứa, đến chết mất thôi.

Ngô Xuyên nghe không rõ: “Em nói gì cơ? Có chạy hay không hả?”

Lâm Thiên Tây hỏi: “Không chạy thì sẽ ảnh hưởng đến tổng điểm thi cuối kỳ ạ?”

“Không ảnh hưởng, nhưng ảnh hưởng đến hảo cảm của tôi với em.” Ngô Xuyên là người ăn ngay nói thật.

Lâm Thiên Tây chỉ chính mình: “Em là Lâm Thiên Tây, thầy có hảo cảm với em không?”

Ngô Xuyên đã lâu không gặp cậu, bấy giờ mới nhận ra: “Vãi thật, thì ra là em à!!”

“Không có đúng không ạ?” Lâm Thiên Tây nghe giọng điệu này của ông thì cũng đã hiểu: “Vậy không chạy.”

Thế là cậu thẳng thừng ngồi xuống bên ngoài đường chạy, móc ra tờ đề từ trong túi.

Ngô Xuyên không thèm chấp cậu, quay đầu xua xua tay với ba đứa kia: “Được rồi, các em xếp đội lại đi.”

Khương Hạo chứng kiến một màn này, xoay sang nói với Tôn Thành: “Không hổ là Lâm lưu manh, ngông lên tận trời luôn.”

Tôn Thành đã sớm nhìn thấy tờ đề trong tay Lâm Thiên Tây, biết cậu đang làm gì, liếc Khương Hạo: “Sắp chạy rồi, đừng cứ mãi bàn tán về cậu ấy.”

Khương Hạo ngạc nhiên nhìn hắn một cái, không nói thêm gì nữa, quay đầu đi hỏi thầy chuyện xếp đội.

Lâm Thiên Tây đang ngồi bên ngoài đường chạy, một mình cậu biến tiết thể dục thành giờ tự học.

Nếu không phải là mong chờ Tôn Thành chạy xong sớm một chút mà tới dạy cậu thì cậu đã đi lâu rồi.

Cậu làm vài câu trắc nghiệm trong đề trước, cũng chẳng biết có làm đúng không, thoáng sau thì ngẩng đầu lên xem tiến độ của Tôn Thành đã đến đâu.

Tôn Thành đang chuẩn bị khởi động, cả điện thoại của mình lẫn chai nước cậu đưa đều để trong hộp đựng đồ bên lề đường chạy.

Lớp trưởng A9 Lưu Tâm Du dẫn một đám con gái vây xem, đến cả mấy đứa con gái ở A8 cũng đứng đó ngắm.

Ngô Xuyên sắp xếp xong xuôi, để Tôn Thành tiếp lấy lần truyền gậy cuối.

Lâm Thiên Tây quay sang nhìn đồng đội của Tôn Thành, nhìn xong thì tức khắc không nói nên lời: “Thật sự tuyệt cmn vọng…”

Ngoài Khương Hạo ra, còn có một Đinh Kiệt, một Trương Nhậm.

Có thể thấy là A8 chẳng có ai muốn cùng đội với hai đứa này, và rồi Ngô Xuyên thẳng tay xếp đến chỗ của Tôn Thành.

Bốn người vào vị trí, Ngô Xuyên phát lệnh, bắt đầu chạy.

Lâm Thiên Tây nhìn, lần truyền gậy đầu tiên của Khương Hạo cũng tạm được, còn hai lần truyền lúc sau thì khỏi phải bàn, nát bét.

Đã sớm đoán được kết quả này.

Trương Nhiệm không ghét Tôn Thành đến thế, nhưng xưa nay cậu ta không giỏi thể dục, đương nhiên cũng không chạy tốt; còn Đinh Kiệt, tên này thì không chỉ không chạy tốt mà còn ghét Tôn Thành nữa, cái đội này quả thực là lập ra để tới mưu sát Tôn Thành.

Cuối cùng đội Tôn Thành dừng lại ở lần truyền gậy cuối, hắn cũng không có cơ hội nhúc nhích chân.

Ngô Xuyên hô ngừng, ngoắc ngoắc tay với Tôn Thành: “Em mới chuyển tới đúng không? Thành tích thể dục trước kia không có, chạy một lần nữa đi, lần này nếu chạy tốt thì tôi sẽ cho em qua luôn, chạy không khá cũng không sao, tan học chạy thêm 1000 mét nữa, tôi cũng sẽ cho em qua.”

Tôn Thành liếc mắt nhìn Đinh Kiệt và Trương Nhậm ngồi dưới đất ở đằng kia, ánh mắt có phần hơi nặng nề: “Vâng.”

Lâm Thiên Tây bỗng chốc đứng lên.

Cái khỉ gì thế, tan học còn phải chạy thêm 1000 mét? Cậu đã giành thời gian của hắn lúc tan học trước rồi mà!

Bắt đầu lại.

Tôn Thành về vị trí, mặt lạnh tanh, rất rõ ràng.

Đến cả Khương Hạo cũng nhìn ra được hắn bị để ý.

Tôn Thành lạnh mặt, đến bên cạnh Đinh Kiệt rồi dừng lại một lúc: “Tôi nói một lần thôi, chạy cho tử tế.”

Đinh Kiệt cũng không muốn bị nhốt trong WC thêm lần nữa, bướng bỉnh đáp: “Tao cũng muốn, nhưng hết cách rồi, trình độ chỉ đến thế thôi.”

“Vậy cậu mẹ nó vượt lên trình độ một lần đi.” Tôn Thành lạnh lùng nói xong thì đi về vệ trí.

Ngô Xuyên tưởng là bọn họ đang bàn bạc, hô một tiếng: “Chạy đi nào.”

Khương Hạo xuất phát đầu tiên, tiếp gậy cho Trương Nhậm.

Trương Nhậm tiếp gậy khá ổn, nhưng không quan tâm việc chạy lắm, đơn thuần là chạy qua loa lấy lệ, không hề có cảm giác gấp gáp nào, mình cậu ta cũng có khả năng chiếm hết một nửa thời gian chạy.

Chuẩn bị đến chỗ Đinh Kiệt, gậy luôn được truyền lại.

Đột nhiên bên cạnh có một bóng người lao ra tựa như một trận gió, xông thẳng vào đoạt lấy cây gậy tiếp sức trong tay cậu ta, thẳng thừng chạy vượt qua Đinh Kiệt.

Đám học sinh vây xem bên ngoài đường chạy đều sửng sốt.

Đào Tuyết lên tiếng đầu tiên: “Là Lâm Thiên Tây!”

Lâm Thiên Tây tiếp gậy thứ ba, chạy về phía Tôn Thành nhanh như chớp.

Tôn Thành cũng không ngờ tới, nhìn chằm chằm cậu lao đến cạnh mình, mắt vẫn còn đặt ở trên mặt cậu.

Lâm Thiên Tây nhét cây gậy tiếp sức vào tay hắn: “Chạy mau!”

“Đệch.” Tôn Thành quay đầu lập tức chạy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Học Ngoan

Chương 26: Bây giờ biết ngoan rồi?



Ngô Xuyên ấn đồng hồ đếm ngược.

Chạy xong rồi.

Ông nhìn thời gian, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Tôn Thành vừa chạy đến đích cuối, vẫn còn hơi không tưởng tượng nổi, sau đó nhớ ra trọng điểm, lại nghiêng đầu nhìn Trình Giảo Kim (*) nửa đường lao đến.

(*) Trình Giảo Kim: Trình Giảo Kim (589-665) là một công thần khai quốc của nhà Đường. Là người chuyên gia phá bĩnh, chịu lợi chứ không chịu thiệt. Tên ổng thường gắn liền với hành động nửa đường nhảy ra phá bĩnh chuyện người khác =)))

“Lâm Thiên Tây kia, em làm gì đấy? Ai đời lại có cái kiểu chạy tiếp sức như thế hả?”

Quả thực phen này Lâm Thiên Tây chạy quá nhanh, lúc trở về vẫn còn phải giảm tốc độ từ từ chạy chậm lại, cợt nhả cười nói: “Báo cáo thầy, em vẫn muốn để cho thầy có hảo cảm với em, nên em quyết tâm đạt thành tích, đằng nào thì cũng có đứa không muốn chạy mà, thầy cũng chưa nói không thể chạy như thế đúng không ạ.”

Ngô Xuyên chất vấn: “Em vội vã lao vào như thế làm gì?”

“Qua chưa ạ?” Lời bị cắt ngang, là Tôn Thành ở đằng xa hỏi một câu.

Hắn trở về từ đích cuối, vì vừa mới phải chạy nhanh nên lồng ngực vẫn còn phập phồng, mắt nhìn về nơi này.

Ngô Xuyên lại đưa mắt nhìn đồng hồ, gật đầu với hắn: “Qua rồi, chắc chắn qua, hai người các em đã vẻ vang vực lại tốc độ.”

“Vậy là không cần chạy bù 1000m đúng không ạ?” Lâm Thiên Tây yên tâm rồi, khỏi phải mất công chạy nữa. Cậu chỉ ngón tay sang Đinh Kiệt bị bỏ rơi giữa đường đua vẫn đang ngu người: “Thầy nhìn tên đó mới thật sự là không muốn chạy tiếp sức đó, không thì thầy cho cậu ta chạy bù thêm 1000m đi, thành tích sẽ không quá thảm hại nữa.”

“Đệt mẹ mày Lâm Thiên Tây!” Đinh Kiệt ở đằng kia kêu gào.

Ngô Xuyên nhìn Đinh Kiệt: “Em la lối cái gì, ra đây đi, đợi lát nữa chạy ngay cho tôi.”

Mặt Đinh Kiệt tái mét, trợn mắt nhìn Lâm Thiên Tây, không cam lòng mà lê lết đến bên sân tập.

Lâm Thiên Tây chậm rãi đi tới chỗ cậu ta, lúc lướt qua vai thì dừng lại, lạnh mặt nói nhỏ: “Tao biết mày cmn ỷ vào sắp chia lớp nên làm đủ trò, nhưng đừng có chọc Tôn Thành, bây giờ cậu ấy ở trong tầm ngắm của tao, mày hiểu chuyện một chút cho ông đây, sau này nghịch ngu nữa thì không tha cho mày đâu.”

Đinh Kiệt sửng sốt mất một lúc: “Đm mày bảo vệ nó à Lâm Thiên Tây?”

Lâm Thiên Tây đáp: “Tao không bảo vệ cậu ấy, tao sẽ tiễn mày đến WC bầu bạn với người ta, mày tự chọn đi.”

Đinh Kiệt không thể phản kháng cậu, trơ mắt nhìn cậu đi mất, nhỏ giọng chửi một câu, vừa chửi xong bên cạnh lại xuất hiện thêm một người khác.

Tôn Thành đi đến chỗ ấy, vẻ mặt vô cảm: “Muốn đến WC à?”

“Đệt mẹ mày, hai chúng mày….” Đinh Kiệt quay đầu bỏ chạy.

Tôn Thành nhìn cậu ta kinh hãi mà chạy như bị ma dí, cũng chẳng thèm đuổi theo.

Khương Hạo thở hổn hển bắt kịp, hỏi nhỏ: “Sao Lâm Thiên Tây lại xông vào thế?”

Tôn Thành đáp: “Không biết.”

Thật sự không biết, thời điểm hắn nhìn thấy Lâm Thiên Tây chạy như bay về phía mình cũng ngỡ rằng mình nhìn lầm.

Cảnh tượng ấy không biết phải hình dung như thế nào, dáng vẻ khi đó của Lâm Thiên Tây vừa tựa như cơn gió, lại tựa như mũi tên, tự do mà ngập tràn hơi thở niên thiếu; một vài giây trong thoáng chốc ấy, bất cứ ai cũng chỉ có thể chú ý đến một mình cậu.

“Đậu má, không nghĩ là cậu ta chạy nhanh như thế đó” Khương Hạo nhìn bóng lưng Lâm Thiên Tây đã đi xa: “Nhanh thật chứ.”

Tôn Thành biết Lâm Thiên Tây chạy rất nhanh, cũng không phải lần đầu tiên hắn chứng kiến, tối hôm qua nhờ Tần Nhất Đông mà được ra mắt một lần rồi.

“Bây giờ cậu đã thấy.”

Lâm Thiên Tây trở lại bên ngoài đường chạy, chầm chậm ngồi xuống, đột nhiên nhìn cổ chân mình một lúc, cảm giác cứ không đúng lắm.

“Đệt.” Cậu chửi nhỏ một câu, chống một tay xuống đất rồi đứng lên, dứt khoát ra khỏi sân tập.

Một đám con gái đi ngang qua, đều ở đó ngắm cậu, Đào Tuyết đi đằng sau còn nhìn cậu cười cười.

Lâm Thiên Tây nghĩ thầm chắc là hôm nay không cẩn thận chơi trội mất tiêu rồi, thật sự là chẳng nghĩ tới luôn.

Cậu ngó nghiêng tìm một hồi, thấy Tôn Thành vẫn đang loanh quanh gần đường đua lấy đồ, bèn cúi đầu lấy điện thoại di động, mở cuộc trò chuyện cùng nick avatar ngọn hải đăng ra, gửi cho hắn một tin nhắn wechat:

[ Chờ cậu ngoài cổng trường. ]

“Lâm Thiên Tây!” Ngô Xuyên huýt còi đeo trên cổ, tay cầm đồng hồ đuổi tới.

Lâm Thiên Tây quay đầu, bất đắc dĩ nói: “Em sai rồi, lần sau em sẽ không như thế nữa được không ạ?”

“Ai muốn nói với em cái này chứ, tôi tìm em vì chuyện khác mà.” Ngô Xuyên đi tới, quan sát cậu từ trên xuống dưới: “Thể chất em không tồi đâu, có muốn vào đội thi đấu của trường không?”

“Đội thi đấu gì cơ?”

“Đội điền kinh, đội bóng rổ, đủ thể loại bóng to bóng nhỏ đó, tha hồ luôn, dù sao em cũng biết chơi nhiều cái, tôi nghe đồn từ lâu rồi.”

Lâm Thiên Tây hỏi: “Vào thì điểm thi cuối kỳ có được cộng thêm không ạ?”

“Nằm mơ, đương nhiên là không cộng.”

“Ồ, vậy em không vào.” Cậu xoay người rời đi.

Ngô Xuyên vẫn còn muốn truy hỏi, lại vừa khéo thấy Đinh – phải chạy bù 1000m – Kiệt định lẻn đi, lập tức quay đầu lại cản đường cậu ta: “Này này đừng có mà trốn!”

Lâm Thiên Tây nhân cơ hội này mà chuồn mất.

Ai muốn vào đội thi đấu gì chứ, cản trởviệc cậu học tập.

Cậu về lớp lấy cặp sách trước, sau đó rời khỏi tòa giảng dạy, từ trên tầng xuống dưới tầng dứt khoát đi không ngừng bước, đến khi ra đằng sau trường học, Lâm Thiên Tây mới dừng lại đứng bất động bên ven đường.

Cậu cúi đầu xem chân phải mình một lúc, miệng không nhịn được “Chậc” một tiếng.

Lúc này chuông tan học mới vang lên.

Lâm Thiên Tây ngẩng đầu, vừa hay trong ngực bị nhét một chai nước, liền giơ tay tiếp lấy.

Tôn Thành đã đi ra, trên vai khoác cặp sách; chai nước vừa nãy cậu đưa cho, bây giờ hắn lại trả lại.

“Sao nào?” Lâm Thiên Tây thoáng nhìn qua chai nước, nhếch miệng cười cười: “Tốc độ hôm nay của tôi có phải là rất nhanh không hả?”

Tôn Thành đáp: “Ừm, đương nhiên là cậu nhanh.”

Lâm Thiên Tây lập tức hiểu ý: “Cậu đừng có mà thiếu đứng đắn như thế, đàn ông không thể nói nhanh.”

“Chính cậu đừng thiếu đứng đắn là được.” Mặt Tôn Thành đầy bình tĩnh, xoay người đi: “Đến chỗ Dương Duệ à?”

“Ò ò.” Lâm Thiên Tây thuận tay nhét chai nước vào cặp sách, đi đằng sau hắn.

Tôn Thành quay đầu nhìn Lâm Thiên Tây, bỗng nhiên phóng tầm mắt xuống chân cậu: “Cậu làm gì?”

“Đi bộ đó.” Lâm Thiên Tây đáp: “Sao thế?”

Tôn Thành lại liếc mắt xuống, bước đến gần, rồi đột ngột giơ chân đá vào mắt cá chân phải của cậu.

“Tôi! Đệt!” Cả người Lâm Thiên Tây như giật bắn, co chân phải lên, đứng thế Kim Kê Độc Lập(*) mà trừng mắt nhìn hắn: “Cậu làm cái gì đó!”

(*) Tư thế Kim Kê Độc Lập: Đứng bằng 1 chân, chân còn lại co lên, ảnh minh họa để dễ mường tượng =)))

1

Tôn Thành chỉ ngón tay vào chân phải cậu: “Vén lên xem thử một chút.”

Lâm Thiên Tây bị hắn đá vẫn còn đau, có hơi phẫn nộ: “Tôi biết rồi, nhất định là do trước khi chạy không khởi động, chạy nhanh quá nên mới bị ảnh hưởng, lát nữa tới chỗ Dương Duệ tìm cao dán một lúc là ổn.”

Cậu vừa nói vừa cúi đầu xuống, một tay vén ống quần lên định xem, khoảnh khắc người cúi xuống, cổ chân cậu đột nhiên căng cứng đến đau đớn, tựa như bị mấy cây kim thép cùng đâm vào, lập tức “Shh” một tiếng, so với vừa nãy bị Tôn Thành đá một phát còn đau hơn, ngay sau đó thì nhìn thấy rõ trạng thái của cổ chân mình.

“Đệt? Nghiêm trọng như thế cơ à?” Thế mà lại sưng vù một cục to tướng, y hệt mấy cái bánh bao, xanh tím đan xen.

Tôn Thành nhìn cậu: “Cậu đây vẫn còn cảm thấy không hề gì?”

Lâm Thiên Tây cau mày buông ống quần, cậu không có nhiều thời gian, vả lại rõ ràng cũng không cảm nhận được gì mà.

“Xe lần trước cậu đi đâu?” Tôn Thành chợt hỏi.

Lâm Thiên Tây đáp: “Đó là mượn của Vương Tiếu.”

“Vậy thì mượn cậu ta một lần nữa.” Tôn Thành chỉ tay vào cái chân kia của cậu: “Cậu như thế không đi được.”

Lâm Thiên Tây đành phải xê dịch đến bồn hoa nhỏ ven đường, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn Wechat cho Vương Tiếu.

Vương Tiếu rep lại rất nhanh. Cậu xem xong, chỉ sang phía bên phải cổng trường: “Xe ở chỗ đó, xe này của cậu ta thường xuyên cho mượn, sát cốp đằng sau có một chìa khóa dự bị.”

Tôn Thành đi đến.

Lâm Thiên Tây nhìn thấy vài khuôn mặt quen thuộc trong lớp lục tục ra khỏi cổng trường, không muốn bị bọn họ nhìn thấy mấy phút trước đó mình vẫn còn oai phong lẫm liệt bay vù vù, giờ khắc này lại bị gãy cánh, thế là cậu dịch chân phải nhích ra xa khỏi cổng trường một chút.

Thoáng cái Tôn Thành đã lái moto đến, “Két” một tiếng phanh sát bên cạnh cậu: “Đi.”

Lâm Thiên Tây nhìn hắn từ đầu xuống chân, hắn vừa chạy bộ xong, trên trán còn phủ một lớp mồ hôi, tóc ngắn vuốt lên để lộ ra toàn bộ phần trán, lông mày rạch một đường kia lại càng thêm bắt mắt; hắn ngồi trên xe, hai chân dài chống đất, bất giác khiến người ta cảm thấy hắn cực kỳ có hình tượng.

“Được rồi, lại để cậu làm tài xế.” Lâm Thiên Tây hưởng thụ mà nhướng nhướng mày, định nhấc chân nhảy lên xe.

Tôn Thành nhìn cậu: “Ngồi một bên, chân cậu đừng có nhấc lên.”

Lâm Thiên Tây nhìn hắn một lúc, toàn thân căng cứng: “Ngồi một bên? Mẹ nó cái này là tư thế ngồi của bọn con gái mà!”

Tôn Thành từ trên xe xoay người lại, đặt tay lên tay cầm: “Vậy thì cậu đạp chân bị thương xuống đất, nhấc chân trái lên; hoặc là chân trái đạp đất, nhấc chân phải lên, cậu không chê đau là được.”

Lâm Thiên Tây đứng tại chỗ đấu tranh tư tưởng mất một lúc, sau đó nhận ra dù là kiểu gì cũng sẽ cmn cực kỳ đau, cuối cùng quyết định không lãng phí thời gian nữa, thấp giọng nói: “Coi như là ông đây xui xẻo vậy.”

Cậu xốc lại cặp sách trên lưng, buông thõng chân xuống, ngồi một bên lên đằng sau yên xe.

Tôn Thành đạp ga: “Ngồi cho vững.”

Chưa cho cậu thời gian thích ứng, moto đã lao ra ngoài.

Lâm Thiên Tây không dám để cái chân bị thương chịu lực, nửa để trên chân chống, nửa áp sát bắp chân Tôn Thành, vì để ổn định trọng tâm, một tay cậu bám lấy sau yên, cơ thể hướng về phía trước, giống như đang dựa vào lưng Tôn Thành.

Bỗng nhiên cậu cứ cảm thấy không dễ chịu lắm, bà mẹ nó tư thế này làm cho cậu cực kỳ xấu hổ, hệt như cậu chính là một con chim nhỏ đang nép vào con chim nhỏ khác.

“Vẫn chưa đến à?” Cậu không kiên nhẫn thúc giục, nhìn chòng chọc sau gáy Tôn Thành.

Tôn Thành liếc mắt qua gương chiếu hậu, thấy rõ biểu cảm của Lâm Thiên Tây, khóe môi hơi nhếch: “Đi đường lớn mà, rất nhiều người, có thể còn phải đi thêm hai mươi phút nữa.”

Hai ngón tay Lâm Thiên Tây chĩa vào lưng hắn: “Tôi đây là thanh đao đấy cậu có tin không hả?”

Dưới chân Tôn Thành bình tĩnh tăng tốc độ: “Ra tay đi, rồi tìm một người ba mới dạy cậu.”

“Đệt.” Lâm Thiên Tây nói: “Cậu còn như thế là tôi nhảy xuống đó.”

Tôn Thành vẫn còn lương tâm, không nói gì nữa, chỉ thoáng sau đã giảm tốc độ rồi phanh xe lại: “Đến rồi.”

Không đợi Tôn Thành gạt chân chống, cậu đã nhảy cái vèo xuống đất, bước vài bước nhìn đến hướng cửa tiệm của Dương Duệ: “Có còn đi nữa không?”

Tôn Thành khóa xe rồi rút chìa khóa ném cho cậu, cầm cặp sách của mình: “Cái chân này của cậu không phải một miếng dán là giải quyết xong đâu, có leo lên tầng được không?”

Lâm Thiên Tây nghe hắn nói như vậy mới hiểu được, đây là ý muốn cậu theo lên tầng, hơi cử động chân rồi đáp: “Chắc là đi được.”

Tôn Thành đi trước dẫn đường.

Lâm Thiên Tây theo sau chậm rì rì bò mấy tầng lầu mới đến chỗ ở của hắn.

Tôn Thành đằng trước móc chìa khóa ra mở cửa, vào trong nhà mở đèn lên rồi quay ra đóng cửa lại.

Lâm Thiên Tây đi theo vào, quan sát bên trong một hồi, nhà không lớn, một người ở là vừa đủ, đồ dùng trong nhà cũng chẳng nhiều lắm, giống như đã lâu không có người, còn thoang thoảng mùi băng phiến(*).

(*) Băng phiến: Băng phiến (long não) là một chất rắn kết tinh; được sử dụng chủ yếu với mục đích khử mùi hôi, xua đuổi muỗi/gián/chuột/…

Gần tường có một rương kéo rất lớn, có lẽ là Tôn Thành mang tới lúc mới chuyển đến, rồi để luôn ở chỗ đó.

Tôn Thành kéo cái rương kia dịch sang một bên, hất cằm về phía chiếc ghế kê gần cửa sổ: “Tới bên đó đi.”

Lâm Thiên Tây lết đến ngồi xuống ghế.

Cảm thấy hơi vi diệu. Trước đây cậu thân thiết với Tần Nhất Đông như vậy cũng chưa từng qua nhà Tần Nhất Đông, đây là lần đầu tiên cậu đến nhà người khác, còn không có ai, chỉ có hai người bọn họ.

Cửa sổ là loại cửa lồi, rất lớn, có thể nhìn thấy cả khung trời chạng vạng ở bên ngoài, trên đường không có mấy người qua lại.

Bệ cửa sổ cũng chỉ cao đến bắp chân cậu, bên dưới chất đống toàn sách là sách, từng quyển từng quyển chất đến cả dưới chân ghế.

Bên cạnh có một chiếc bàn nhỏ, cao bằng bệ cửa sổ, trên bàn để một xấp giấy cùng mấy cây bút, và một quyển sách bài tập đang mở.

Lâm Thiên Tây nhìn thoáng qua là biết đây chắc chắn là chỗ thường ngày Tôn Thành ngồi làm bài tập. Cậu còn tưởng rằng học sinh giỏi kiểu như Tôn Thành thì môi trường học tập phải siêu nghiêm túc, không nghĩ rằng lại tùy tiện như thế, một bàn xếp nhỏ, sách cũng quăng khắp nơi.

Như thế là trong thế giới sẽ chỉ có 1 à?

Cậu thuận mắt nhìn một hồi, để cặp sách lên bàn nhỏ xong lại quay đầu xem Tôn Thành.

Vừa quay đầu lại thì suýt chút nữa đụng phải mặt Tôn Thành, cậu ngẩn người mất một lúc, rồi dựa ra sau lưng ghế.

Tôn Thành đứng ngay bên cạnh, cúi đầu, trên tay cầm thứ gì đó, phun xuống mắt cá chân cậu.

Cổ chân Lâm Thiên Tây chợt lạnh, tức khắc thở hắt ra một hơi, hệt như bị đánh một cước, đau đến mức mặt mũi biến sắc, chân vừa động một cái đã bị đè xuống.

Tôn Thành đè chân cậu nói: “Đừng cử động, không tốt.”

Lông mày Lâm Thiên Tây cũng phải nhíu lại: “Đệt mẹ, cái gì thế!”

“Phun sương.” Tôn Thành ấn chân cậu tiếp tục phun: “Cùng lắm nửa tiếng là có tác dụng, nếu không thì vẫn sẽ đau.”

Lâm Thiên Tây nửa tin nửa ngờ: “Nhà cậu còn chuẩn bị cả cái này à?”

“Ừ.”

Lâm Thiên Tây bị kíc.h thích mà chịu không nổi, bắt lấy cái tay hắn: “Tôi nghi ngờ là cậu cố ý.”

Tôn Thành vẫn đè không thả, thẳng thừng nhấc chân lên áp đầu gối chặn bắp chân cậu, một tay ngăn lại cái tay không an phận kia, tiếp tục phun thuốc: “Cậu là bé ngoan của Bát Trung thật sao? Xịt chút thuốc cũng phải động thủ.”

Lâm Thiên Tây bị hắn khống chế rõ rành rành, dựa vào ghế khàn giọng đáp: “Tôi ngoan thật mà, nếu không thì bây giờ nhà cậu đã bị tôi lật tung nóc luôn rồi đó.”

Tôn Thành vẫn kiên trì xịt đủ lượng thuốc mới buông cậu ra, đứng thẳng lên nhìn cậu: “Bây giờ biết ngoan rồi?”

“…..” Lâm Thiên Tây ỉu xìu, tạm dừng một lát rồi nói sau vậy.

Tôn Thành đậy nắp lọ phun sương lại, quay đầu mang đi cất.

Lâm Thiên Tây ngóc cổ nhìn cổ chân bị phun ướt đẫm, cẩn thận nhích chân qua một bên, nỗ lực chịu đựng khổ cực bởi phản ứng của thuốc, đưa tay vào cặp sách lấy tập đề ra.

Cậu vẫn chưa quên việc chính đâu.

Tôn Thành quay ra nhìn thấy, hỏi: “Đề hôm nay à?”

Lâm Thiên Tây cầm tờ đề đáp: “Mau lại đây đi, tôi đợi cả một ngày rồi đó.”

Tôn Thành đi tới, đưa mắt nhìn, là đề Vật lý.

Hắn kéo bàn nhỏ đến sát cạnh hai người, tiện tay lấy cái đệm dưới gầm bàn ném xuống đất rồi ngồi xuống, nhìn tờ đề khoảng vài giây, sau đó cầm sách vật lý đưa đến: “Đánh dấu trang cho cậu rồi, tự xem đi, xem xong làm tiếp.”

Có rất nhiều phần nền tảng cơ bản cậu không vững, Tôn Thành cũng không hiểu tại sao đến giờ cậu vẫn còn kiên trì muốn hắn dạy đến thế, chẳng có mấy người có thể kiên trì quá lâu giữa một mớ hỗn độn vừa mờ mịt lại mênh mang.

Vào lúc này Lâm Thiên Tây rất nghiêm túc, bút đã cầm trong tay: “Được.”

Thời điểm cậu làm đề, Tôn Thành cũng không quấy rầy mà đi ra ngoài.

Tư thế ngồi của Lâm Thiên Tây rất kì cục, một chân duỗi ra, đỡ lấy cổ chân, nhìn như địa chủ, có điều là nửa người trên lại nằm bò ra bàn nhỏ để đọc sách làm bài.

Làm gần xong rồi, điện thoại di động reo.

Không phải chuông điện thoại của Lâm Thiên Tây.

Cậu men theo đó mà tìm được nguồn phát ra âm thanh, từ phía dưới chiếc cặp sách của Tôn Thành đang đặt cạnh mình.

Là điện thoại của Tôn Thành.

Tôn Thành từ sân thượng đi vào, cầm điện thoại di động lên, nhìn thoáng qua màn hình, sau đó đưa mắt nhìn Lâm Thiên Tây: “Cậu làm đi, không cần phải để ý đến tôi.”

Lâm Thiên Tây hất cằm về phía cái điện thoại vẫn còn đang rung bần bật trong tay hắn: “Cậu không nghe à?”

“Nghe.” Tôn Thành vừa nói vừa nhấn nút trả lời, áp vào bên tai, bước ra tới cửa.

Lúc đi tới cửa hắn khựng lại trong thoáng chốc, miệng nói: “Đến đây.”

Lâm Thiên Tây cảm thấy lời này của hắn có hơi lạnh lẽo, thế là cậu đặt bút xuống liếc mắt nhìn.

Một tay Tôn Thành cầm điện thoại, tay còn lại mò vào sau cửa lấy ra cây gậy đánh bóng, nhẹ nhàng cất nhắc một lúc, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Lâm Thiên Tây bất giác cảm thấy cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó.

Dẹp, làm đề đã.

Cậu vùi đầu cặm cụi làm đề, khoảng mười mấy phút đồng hồ trôi qua, đột nhiên nghe cửa bị đụng “rầm” một tiếng, cậu giật mình quay đầu.

Bỗng chốc Lâm Thiên Tây phản ứng kịp, có thể Tôn Thành đi ra ngoài nhưng không đi xa, chỉ ở ngay ngoài cửa thôi.

Lâm Thiên Tây đặt bút xuống, cái chân bị thương chậm rì rì bước ra, mở cánh cửa.

Một người thuận theo cánh cửa mở mà ngã luôn bên chân cậu, rất quen mắt, là tên thanh niên đầu trọc kia, không ngờ rằng tên ấy lại xuất hiện.

Có thể là thấy có thêm người khác, tên đầu trọc chợt gào họng: “Tôn Thành! Mẹ nó mày trả tiền đi!”

Trả tiền? Lâm Thiên Tây ngẩng đầu nhìn quanh hành lang, vẫn còn một vài tên quanh quẩn ở cầu thang, nhưng không có tên nào dám đi lên.

Tôn Thành xách gậy đánh bóng cản ở chỗ ấy, quay đầu lại nhìn, trong ánh mắt vẫn còn dồn nén vẻ hung tàn, thấy cửa mở ra là Lâm Thiên Tây thì con ngươi thoáng dao động: “Đã nói là cậu không cần phải để ý đến tôi, cậu làm đề của cậu đi.”

“…..” Lâm Thiên Tây quan sát hắn thêm mấy giây mới nói: “Ò, được.”

Vậy thì đành phải giơ chân đá tên đầu trọc ra ngoài rồi đóng cửa lại cho hắn thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.