Sau khi hồi phục, việc đầu tiên của Hãng khi đến thời đại này đó là đi học. Vâng, một thanh niên hai mươi sáu tuổi, giờ phải đến trường. Chả cần nói thì cũng thấy cái độ nản của việc đi học đối với một người đã đi làm bao nhiêu năm trời như cậu (!-!)
Nhưng còn may, cậu nghĩ cái thời đại này có lẽ cũng không có ba cái loại tích phân hay mấy công thức toàn chữ với số như ngày trước cậu đi học. Buổi sáng, cậu được một tên người hầu trong phủ đưa đến phủ thái học.
Trên đường đi, cậu hết nhìn đông lại nhìn tây. Mặc dù trong ký ức của tên Hãng cũ, cậu cũng nhìn thấy quang cảnh sơ sơ của thời đại này. Nhưng tất nhiên không thể rõ ràng như nhìn tận mắt rồi.
Cũng như kiểu bạn đang xem một video đen trắng quay từ những năm 90 mà được quay sang xem một video full hd+ hay 4k vậy :d. Phải nói nhà cửa, phố phường thời này khác xa với những gì cậu tưởng tượng ra trước đây.
Không có những tòa nhà cao lớn, chỉ là những kiến trúc nhà gỗ một tầng, thi thoảng có những ngôi nhà với gác chuông hay một vài tòa tháp. Đó là nhà của quyền quý , tôn thất hay chí ít cũng là những thương nhân giàu có.
Còn nhà của người bình dân đa phần là nhà đất, mái rơm. Gần ngay trường thái học có một con phố với đủ hàng quán, bán từ đồ gốm, đến vải vóc, quần áo. Thi thoảng có một vài cửa tiệm ,có lẽ là bán trang sức quý giá hoặc là những vật phẩm quý hiếm. Có cả người Việt, người Hán, người Chiêm Thành. Thăng Long không hổ danh là chốn Kẻ Trợ của nước Nam ta.
Trường Võ thái học nằm phía Nam so với Hoàng Thành. Từ đây nhìn sang có thể thấy các kiến trúc của Hoàng thành. Kiến trúc của thái học khá khác so với Quốc tử giám thời hiện đại. Vì cơ bản, nó được dùng để đào tạo võ quan chứ không phải quan văn .
Bao xung quanh là bức tường xây bằng gạch nung cao chừng 1 trượng ( khoảng 3m) , tường có mái ngói che bên trên, có lẽ giày khoảng 1m, trông nó có vẻ giống quân doanh hơn là trường học. Cổng vào có ba cửa, một cửa chính ở giữa, hai cửa phụ hai bên. Nhìn khá giống Ô Quan Chưởng ở khu vực đầu hàng Chiếu bây giờ. Cổng cao chừng hai trượng, phía trước có bốn tên lính canh. Vừa thấy bóng dáng cậu đến bọn lính liền tiến lên ngăn lại.
– Đứng lại, khu vực này là khu vực cấm. Không có nhiệm vụ không được lại gần.
– Cái thằng khốn này, mắt mũi có vấn đề à. Không nhận ra công tử Hãng sao. Mày không biết ngài đây là con Cung Tín Vương, gọi Thái thượng hoàng là bác ruột hả.
Hãng còn chưa kịp lên tiếng thì tên người hầu bên cạnh đã bước về phía trước chỉ mặt chửi tên lính canh. Tên chết tiệt này hắn lôi cả họ hàng hang hốc nhà Hãng ra dọa nữa.
Cậu xoa trán, chợt nhớ ra cái tên Hãng này cũng không phải loại tôn thất hiền lành gì cho cam. Ài phải thay đổi hình thượng thôi, cậu cũng không muốn làm cái lọai công tử cậy quyến cậy thế.
– Thôi bỏ đi. Ta có thẻ bài đây, ngươi kiểm tra đi
– Ơ dạ, công tử, để tôi cho thằng này một trận cho nó biết lễ độ chứ ạ.
– Ta nói mi nghe không hiểu à, ta là chủ hay ngươi là chủ hử. Mau về phủ đi, ta tự vào được rồi
– Dạ , dạ công tử, tôi về ngay ạ.
Nói rồi, tên người hầu quay người đi, trước khi đi còn không quên liếc xéo tên lính canh còn đang cúi đầu ở trước cửa. Hãng chìa chiếc thẻ bài về phía tên lính canh.
Cái tên này hình như bị dọa sợ hay sao mà mãi chả thấy kiểm tra. Nói cũng không thốt được một câu, cứ đứng đực ra như vậy.Ai da, làm người tốt cũng không dễ a.
– Thế nào, ngươi không định kiểm tra sao. Vậy ta đi vào đó.
Hãng thu lại thẻ bài rồi bước vào bên trong thái học. Cậu cũng chả quan tâm mấy đên tên lính kia. Lại nói về cái thẻ bài, thẻ của hắn là thẻ bằng đồng, bên ngoài có mạ vàng, mặt trước khắc nổi chữ Trần, mặt sau khắc nổi chữ Võ học .
Nghe nói thẻ này có từ khi Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn mở trường Võ thái học, khi đó ngài không chỉ thu nhận con cháu tôn thất mà còn đi khắp nơi thu thập nhưng thanh niên tài giỏi để truyền dạy.
Nhưng để phân biệt với con cháu hoàng thất bèn phát cho mỗi người một thẻ bài. Thẻ của con cháu tôn thất thì mạ vàng, của con quan lại , võ tướng thì màu bạc, còn của bình dân thì là thẻ đồng.
Bước vào trong , Hãng thấy có khá nhiều người đã đứng trong sân, đa phần là thanh thiếu niên, toàn đực rựa ráo. Đứa ít tuổi nhất chắc chỉ khoảng bảy, tám tuổi.
Còn như hắn đã là hạng to đầu nhất ở đây rồi vì khi đến khi mười lăm, mười sáu tuổi là đều tòng quân, đa phần là vào quân cấm vệ làm võ quan ráo. Cái thời đại mà tuổi trung bình của người dân chỉ ba mươi, bốn mưới như thế này thì mười lăm, mười sáu đã coi là người trưởng thành rồi.
Võ thái học chia làm hai khu riêng biệt : một khu là học binh thư còn một khu là để thao luyện. Khu học binh thư có khoảng chục căn phòng lớn nhỏ, mỗi phòng có độ chục cái bàn nhỏ, không bàng, không phấn.
Khu thao luyện theo trí nhớ của tên Hãng kia thì là một cái sân rộng cỡ bốn cái sân bóng đá bây giờ, có sân cưỡi ngựa, bãi tập bắn cung, sân đấu vật ….Thường buổi sáng sẽ học binh thư còn buổi chiều sẽ đi tập luyện.
Còn may chưa đến giờ học. Hãng có thời gian đi hỏi xem hắn ngồi ở chỗ nào. Đang loanh quanh ngó nghiêng, cậu thấy một tên đang thậm thà thậm thụt chỗ cửa, nhìn mặt có vẻ quen quen. Chẳng phải thằng Đáng, con út của bác hai hắn là Cung Tĩnh Đại Vương Trần Nguyên Trác đây mà. Thằng này bằng tuổi cậu, cùng học hơn nữa lại hay cùng cậu cưỡi ngựa đi săn ngoài thành nên khá thân thiết với hắn.
– Ê Hãng, mi khỏe rồi hả. Tao còn tưởng mi thăng luôn rồi chứ hahahaa
– Cái thằng khốn nạn này, ông mày may lắm mới sống lại mà mày rủa thế à .
Mi tới đúng lúc đó, mau dẫn tao đến chỗ học đi, sắp đến giờ rồi kìa.
– Ôi dào, mày đập đầu xuống đất rồi đổi tính rồi à. Trước nay có bao giờ mi nghe giảng đâu, không được mấy lát lại ngáy khò khò chứ học hành nỗi gì. Không bằng tao với mi lại trốn học đi chơi, thế nào.
– Nay anh mày không có hứng thú chơi bời, mau dẫn tao đến chỗ học đi,không thích thì lướt để tao nhờ đứa khác.
– Ơ thằng này, nay mi lạ lắm. Thôi được rồi, đi theo tao, để tao xem hôm nay mi ngồi nghe được mấy lúc.
Vốn theo họ tộc Hãng phải gọi thằng Đáng này là anh. Nhưng do bằng tuổi, lại quá thân thiết nên hai thằng chỉ xưng anh em khi ở trước măt người lớn. Còn bình thường đều xưng mày tao.
Hai thằng đi lòng vòng qua mấy gian phòng, cuối cùng dừng lại ở một gian khá rộng, trong phòng đã ngồi sẵn khoảng chục đứa. Ở đây toàn bộ là con cháu hoàng thất, hơn nữa đều là dòng chính, toàn anh em con chú con bác với hắn cả.
Thằng to con nhất phòng kia là con của Cung Mẫn Vương, thằng gầy gầy, ẻo lả kia là con của Cung Giản Vương, còn thằng lầm lì 1 chỗ kia là con của Cung Túc Vương…Toàn hạng trẻ út trong nhà ài.
Hãng vừa ngồi vào chỗ thì mấy tên bên cạnh đều quay sang hỏi han, đành cười trừ cho qua. Có vẻ quan hệ của tên Hãng với đám này cũng khá tốt đó chứ. Chợt cậu nhìn thấy ở góc lớp, có một tên mặt mày sáng suả, thần thái bình tĩnh. Mà cậu lại không tài nào nhớ được tên này là con cái nhà ai. Vội chỉ vào tên đó và hỏi tên Đán.
– Ê Đáng, thằng ngồi góc lớp kia là con cái nhà ai đó.
– Thằng đó hả, hắn tên Trừng, con cả của Quốc thượng hầu Lê Quý Ly đó. Hôm nay tao mới thấy hắn đến đây.
Tưởng là ai hóa ra Hồ Nguyên Trừng nổi danh sử sách đây mà. Mới tý tuổi đã có khí chất rồi. Xem ra có cơ hội nên tìm hiểu hắn một chút vậy.