Hà Bất Ngộ Như Ca

Chương 35: 35: Chương 33



Tại hiện trường vụ án, có rất nhiều người tập trung, chỗ này là vùng ven thành phố C, cũng là một nơi khá nhỏ.
“Các người là người dân sống gần đây sao?” Hà Ngộ Ngộ nhìn mọi người, có không ít người dân cầm điện thoại chụp hình quay phim.
Mọi người gật đầu.
“Có ai chứng kiến không?”
Mọi người mồm năm miệng mười lắc đầu nói chỉ là người qua đường, giống như ngọn gió thổi qua cỏ lau.
“Chúng tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết mới đến đây.” Một bà dì ăn mặc một cái áo ngủ dài, tay bỏ vào trong túi áo nói ra.
Hiển nhiên, bọn họ đến đây chỉ đề xem náo nhiệt.
Quan sát hiện trường vụ án, hung thủ không có để lại chứng cứ.
Ngay cả một cái dấu chân cũng không có.
Nhưng mà vết máu cùng với phân kéo dài thành một đường, các toà nhà dân cư ở đây thường xây nhà vệ sinh công cộng ở bên ngoài, mỗi tầng một cái, vết máu dài 2-3 mét bắt đầu từ cửa nhà vệ sinh kéo dài đến chỗ này.
Hà Ngộ Ngộ quan sát cửa sổ xung quanh, mấy người A Bổn bắt đầu kiểm tra dấu chân ở chỗ này, nhưng thật sự không thể xác định được.
Mỗi ngày người đi trên con đường này, không nói hơn 1 ngàn thì ít nhất cũng tám trăm.
“Không có manh mối nào cả.” A Bổn cầm đèn pin, đám dân cư xung quanh đã bị giải tán.
Hà Ngộ Ngộ xoa xoa giữa mày, tình trạng này giống y chang lần trước.
Sau khi bọn họ về sở, đội trưởng Trần triệu tập đội nhỏ lại.
“Nói vậy các cô các cậu cũng đã nhìn ra được, hai vụ án này có điểm giống nhau, cố gắng điều tra song song cả hai vụ án này.” Đội trưởng Trần dựa vào bàn, trong tay còn cầm chén trà.
“Đúng vậy.” Hà Ngộ Ngộ trả lời
Đội trưởng Trần uống ngụm trà nói, “Trong vòng mười ngày phải phá được án, bây giờ truyền thông báo chí đã đưa tin tức này lên, khiến cho người dân hoang mang.”
“Mười ngày sao?” A Bổn thốt ra, đến bây giờ bọn họ còn không biết nên điều tra theo hướng nào, cũng không có manh mối, trong mười ngày phải phá án, quả thực diệu kỳ, chỉ mỗi việc thu thập chứng cứ đã tốn khá nhiều thời gian.
“Sao? Có ý kiến ý cò gì?” Giọng nói của đội trưởng Trần hùng hồn 10 phần, mang theo sự uy nghiêm của một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi.
Hà Ngộ Ngộ lắc đầu, “Không có ý kiến gì ạ, mười ngày thì mười ngày, chúng tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Thật ra cô cũng có chút lực bất tòng tâm, nhưng mà phá án càng sớm càng tốt, đem hung thủ ra trước vành móng ngựa để trừng trị, mang lại sự an toàn cho người dân.
Thêm một ngày không bắt được hung thủ, lòng dân càng hoảng loạn, nếu có người bị hại, đến lúc đó bọn họ còn có tác dụng gì.
Sau khi tan họp, Hà Ngộ Ngộ ngồi trên ghế.
“Tiểu Ngư, em điên rồi à?” A Bổn hỏi.
Hà Ngộ Ngộ cầm lấy báo cáo nghiệm thi của Trác Liệt, hai vụ án này có chỗ tương đồng cũng có chỗ bất đồng.
“Không, chẳng qua sớm bắt được hung thủ ngày nào thì sớm chấn an được người dân ngày đó.” Hà Ngộ Ngộ vừa xem báo cáo vừa suy nghĩ, tại sao hung thủ lại sát hại hai người? Vẫn là một nam một nữ, chẳng qua nạn nhân thứ hai chưa tử vong.
A Bổn cạn lời, lắc đầu đi ra cửa.
“Anh khoan đã.” Hà Ngộ Ngộ gọi anh ta lại, “Anh qua nói với Nguỵ Mai đem CCTV ở vùng ven thành phố, với lại tư liệu điều tra dòng xe cộ đi thông qua thôn Lươn Khê gửi cho tôi đi.

Gửi trước 3 giờ sáng nay.”
“Được rồi, em có ăn khuya không?” A Bổn hỏi lại, cái anh ta nói ăn khuya cũng chỉ là một ly mì gói mà thôi.
Hà Ngộ Ngộ nghe từ ăn khuya, đột nhiên cũng đói bụng, “Vậy phiền anh rồi.”
Cô tiếp tục suy nghĩ mối liên quan giữa hai vụ án này, nạn nhân đầu tiên tử vong là sáu ngày trước, cũng chính là từ lúc bắt đầu giết người đến bây giờ, hung thủ rất có thể sẽ tìm mục tiêu kế tiếp.
Hà Ngộ Ngộ đặt tư liệu lên bàn, đi đến văn phòng Nguỵ Mai.
“Chị à, chị muốn nhiều thứ như vậy, làm sao em làm cho xuể.” Trong miệng Nguỵ Mai là cây kẹo que, tay thì kịch liệt gõ bàn phím.
“Em đem thông tin nạn nhân thứ hai gửi cho chị xem trước đi.” Hà Ngộ Ngộ nói.
Nguỵ Mai chỉ vào cái máy in, “Chị tự lấy đi.”
“Sớm biết chị sẽ muốn lấy thông tin nạn nhân thứ hai mà.”
Hà Ngộ Ngộ gật đầu, “Cảm ơn nhé.”

Nạn nhân thứ hai tên là Đại Hoa, người thành phố B, ra ngoài làm công, trong nhà còn chị gái và em trai.

Cha mẹ đã ly hôn, nương tựa vào cha mà sống qua ngày, cô gái này cũng là một đứa con khổ đời, 17 tuổi đã bỏ học đi làm công.
Lúc cô quay lại văn phòng, ở trên hành lang thấy một người.
Là Tống Như Ca.
“Sao cô lại đến đây?” Hà Ngộ Ngộ nhìn thấy Tống Như Ca, sương mù trong lòng đều tản đi.
Tống Như Ca quay đầu cười, trong tay cô còn cầm một cái túi.
Cô nâng cái túi lên nói, “Đưa đồ ăn khuya cho cô.”
“Đến văn phòng tôi nha?” Hà Ngộ Ngộ chỉ chỉ vào văn phòng, trên tay cô còn cầm tư liệu của Đại Hoa.
“Được.” Tống Như Ca hình như rất thích mặc áo gió, hôm nay lại mặc một cái áo gió màu kaki, nhìn thôi đã biết hàng cao cấp, không có một nếp gấp.

Bên trong là một cái sơ mi Gucci, phía dưới thì mặc quần tây ống suông, nhìn rất thành thục.
Hà Ngộ Ngộ kéo một cái ghế ra, ý bảo Tống Như Ca ngồi xuống.
Sau khi Tống Như Ca ngồi xuống, đặt túi lên bàn, “Đây là đồ ăn tối nay chưa kịp ăn, tôi đã hâm nóng lại, cảm thấy có lẽ cô sắp về sở rồi cho nên mang nó đến đây.”
“Cảm ơn.” Hà Ngộ Ngộ tiếp nhận, “Nhưng mà lần sau không cần làm vậy, tối khuya rồi, tôi ăn mì cũng được.”
“Ăn mì sao mà được.” Tống Như Ca liếc nhìn đường đỏ trước kia cô đưa qua, còn chưa uống hết nữa.
Hà Ngộ Ngộ mở cái túi ra, bên trong dùng hộp thuỷ tinh giữ nhiệt.

Nhìn thôi cũng thấy Tống Như Ca có tâm, cơm vo tròn trên đó còn rắc hạt mè, còn nấu thêm một món đồ ăn mà lúc tối không có – bông cải xanh.

Cá sốt chua ngọt, cánh gà chiên, thịt nhồi ớt, canh bông cải xanh, tổng cộng bốn món đồ ăn.
“Ăn mãi cũng quen.” Hà Ngộ Ngộ cười nói với Tống Như Ca, nhưng mà lúc này bụng cô đang đánh trống ầm ầm.
Sợ nhất, chính là bầu không khí im lặng….
Mẹ nó! Hà Ngộ Ngộ hận không thể đào cái hầm chui xuống.
“Mau ăn đi.” Tống Như Ca nhìn Hà Ngộ Ngộ cười, tay cô đặt trên đầu gối, ánh mắt vẫn luôn nhìn Hà Ngộ Ngộ.
Vào lúc, Hà Ngộ Ngộ chuẩn bị mở hộp cơm ra ăn, A Bổn bưng hai ly mì vào.
“Tiểu Ngư, mì gói nấu xong rồi!” Câu nói của A Bổn làm cho Hà Ngộ Ngộ đang gặm cánh gà, giật mình.
Tống Như Ca nhìn thấy vậy, đứng dậy lấy cái ly của Hà Ngộ Ngộ, “Tôi đi pha cho cô chút trà.”
Vào trong văn phòng, A Bổn bị một đống mùi đồ ăn đánh ập vào mũi, hận muốn vứt mấy ly mì gói xuống.
“Cô Tống đến à.” A Bổn vội vàng đặt ly mì xuống, làm vẻ mặt khinh thường nhìn Hà Ngộ Ngộ.
Tống Như Ca xoay người, lịch sự chào hỏi anh ta, đi đến máy lọc nước bên cạnh rót nước cho Hà Ngộ Ngộ.
“Em được lắm nha! Còn sai tôi đi nấu mì cho em, còn em ở đây ăn uống ngon lắm!” A Bổn ấm ức! Thế mà không chia sẻ với anh ta.
Hà Ngộ Ngộ cười hắc hắc, “Tôi, tôi đâu có biết Như Ca mang đồ ăn khuya đến cho tôi đâu.”
A Bổn mở to mắt, cầm ly mì trên tay, “Vậy thôi tôi ăn đây! Vốn dĩ thấy em vất vả như thế, còn bỏ vào cho em thêm hai cây xúc xích!”
“Vậy anh cũng ăn một chút đi.” Hà Ngộ Ngộ cẩn thận đẩy hộp cơm qua, cô không hề chú ý Tống Như Ca ở phía sau lưng cô đang rót nước, cứng đờ người.
A Bổn nhìn thoáng qua Tống Như Ca đang đưa lưng về phía anh ta, lại nhìn nước sốt cánh gà bên khoé môi Hà Ngộ Ngộ, thật muốn chửi ầm lên, “Không ăn! Lão tử ăn hai ly mì được rồi!”
Kế tiếp, A Bổn bưng hai ly rời khỏi văn phòng Hà Ngộ Ngộ.
Hà Ngộ Ngộ cười nghẹn, ăn một miếng bông cải.
“Uống ít cà phê thôi.” Tống Như Ca đặt cái ly bên cạnh Hà Ngộ Ngộ.
Cô mới nhìn sơ qua thùng rác, đều là cà phê đen hoà tan, ít nhất có mười mấy gói đã dùng.

Tống Như Ca lấy tờ giấy, đưa qua cho cô, “Khoé miệng dính nước sốt kìa.”
“Cảm ơn.” Hà Ngộ Ngộ cầm lấy khăn giấy, mới vừa rồi cô cho rằng Tống Như Ca muốn làm gì đó? Kết quả chỉ đưa một tờ khăn giấy thôi, còn cho rằng Tống Như Ca muốn lau miệng cho cô, đang chuẩn bị nói lời từ chối, suy cho cùng là cô chột dạ, suy nghĩ nhiều.
Tống Như Ca nhìn thấy khoé miệng Hà Ngộ Ngộ dính đồ, cũng muốn lau miệng cho cô ấy lắm, nhưng bây giờ cô có tư cách gì chứ? Tư cách gì cũng không có, lỡ đâu doạ Hà Ngộ Ngộ chạy mất thì làm sao bây giờ.
“Cô ăn tiếp đi, tôi đi về.” Tống Như Ca nói, lập tức muốn đứng dậy đi về.
Hà Ngộ Ngộ giữ cánh tay cô lại, “Đợi đã, tôi đưa cô về.”
Tống Như Ca bị hành động lôi kéo này làm sửng sốt một chút, trên tay Hà Ngộ Ngộ có vết chai, chắc có lẽ là do luyện tập cầm súng.
“Tôi đâu phải là đứa con gái còn nhỏ nữ đâu, chỗ nào cần cô đưa về.” Tống Như Ca rút tay ra, cô thấy mặt mình hơi nóng, là chuyện gì đây, trước kia đóng phim tiếp xúc không biết bao nhiêu người còn chưa gặp tình huống này, chẳng lẽ là tim đập thình thịch? Không thể nào!
Hà Ngộ Ngộ lau miệng, “Dù sao cũng không tốn bao nhiêu thời gian, đi thôi.”
“Thật sự không cần, cô bận rộn như vậy, mau ăn xong rồi nghỉ ngơi một lát đi.” Tống Như Ca vẫn từ chối.
Hà Ngộ Ngộ nghĩ nghĩ, sau đó kéo ngăn kéo ra lấy một lọ xịt cay mắt, “Vậy cô cầm cái này đi, có lẽ sau này còn có tác dụng.”
Tống Như Ca cầm lấy, cảm ơn rồi trở về nhà.
Hà Ngộ Ngộ ăn khuya xong, tinh thần tăng lên 10 phần, lập tức bắt đầu điều tra vụ án mạng.
Nguỵ Mai ở bên kia cũng rất nhanh đã gửi CCTV ở vùng ven đến, Hà Ngộ Ngộ xem hơn 1 tiếng đồng hồ, không phát hiện ra đối tượng khả nghi.
“Làm sao mà tìm được trời!” Nguỵ Mai uể oải dựa vào ghế, quả thực như mò kim đáy bể.
Hà Ngộ Ngộ vỗ vai cô một cái, “Tôi sợ một mình tôi xem có chút loạn, em xem lại lần nữa đi.”
“A, trong vòng 10 ngày phá án, có khi mấy cái mười ngày nữa cũng chẳng xong!” Ngoài miệng Nguỵ Mai nói chẳng xong, thế nhưng vẫn tập trung xem CCTV lần nữa.
“Hung thủ giết hại nạn nhân thứ nhất là bảy ngày trước, bây giờ là vụ thứ hai.

Vụ án mạng thứ nhất, theo tôi suy đoán không phải là báo thù.” Hà Ngộ Ngộ dừng một chút, “Ở vụ án thứ hai, phải chờ nạn nhân tỉnh lại, mới có thể nghe được chi tiết.

Nếu hung thủ giết người không có mục đích, vậy xem như lần này hắn thất bại, có lẽ vẫn còn nạn nhân kế tiếp, chu kỳ giết người của hắn trong vòng bảy ngày, thời gian chúng ta tìm hung thủ chỉ trong vòng bảy ngày.”
Nguỵ Mai gật đầu, “Đã hiểu.”
Sau khi Hà Ngộ Ngộ nói xong, thì đi đến phòng tiếp khách, mời bà chủ của Đại Hoa đến đây, ngoài Đại Hoa ra chỉ có bà mới chạm mặt với hung thủ
“Dì, thực xin lỗi đã trễ thế này còn mời dì đến đây.” Hà Ngộ Ngộ rót hai ly nước ấm, đi cùng bà chủ còn có chồng của bà ấy.
Bà chủ lắc đầu, “Không có gì phiền, bây giờ tôi với ông nhà có về, thì cũng không ngủ được!”
“Dì từ từ mà nói.” Hà Ngộ Ngộ đưa hai ly nước ấm qua, “Uống nước trước đi.”
Lưu Dương cầm cuốn sổ đi vào, chuẩn bị ghi chép.
“Việc đầu tiên của hai người là báo án sao?” Hà Ngộ Ngộ ngồi trước mặt hai người.
Bà chủ nhìn qua chồng của mình, “Lúc ấy tôi bị doạ sợ, chồng tôi đi ra nhìn thấy, mới báo án, cũng coi như là lập tức báo án.”
“Đúng vậy.” Ông chủ nói.
Vợ chồng bọn họ mấy tháng trước vừa mở một cửa hàng mì thịt bò, kinh doanh chưa được ba tháng đã phát sinh chuyện này.
“Đại Hoa là nhân viên phục vụ trong tiệm sao?” Hà Ngộ Ngộ hỏi tiếp.
“Đúng vậy, Đại Hoa là người siêng năng cần cù, cũng rất ngoan hiền, sao lại bị thế này….” Nói đến đây, bà chủ lau nước mắt.
Hà Ngộ Ngộ lấy túi khăn giấy nhỏ trong túi quần đưa qua, ông chủ cầm lấy rồi rút một tờ giấy đưa cho bà chủ quán lau nước mắt.
“Gần đây, cô ấy có gì khác thường không?”
Ông chủ và bà chủ quán nghĩ nghĩ, sau đó cùng nói một lời, “Không có gì khác thường.”
Hà Ngộ Ngộ gật đầu, vụ án này giống như vụ án của Trác Liệt, cả hai người đều loại bỏ khả năng bị trả thù, “Lúc trước khi xảy ra vụ án, cô ấy đang làm gì?”
“Con bé định đi vệ sinh, vốn dĩ tôi kêu con bé dùng cái bô ở trong nhà đi, con bé ngượng ngùng, cho nên ra ngoài đi vệ sinh.” Bà chủ cầm khăn giấy lau nước mắt, “Khoảng đâu 5 phút, tôi nghe tiếng hét thảm thiết của con bé, mới chạy ra ngoài tìm con bé.”
“Lúc bà phát hiện ra cô ấy, hung thủ còn ở đó không?” Hà Ngộ Ngộ nhìn thoáng qua Lưu Dương, anh ta đem lời của hai vợ chồng ghi vào.

Bà chủ gật đầu, nói tới đây, miệng còn run rẩy, “Có, hắn mang khẩu trang, nhìn thấy tôi, lập tức bỏ chạy!”
“Sau đó, tôi đi qua nhìn, thấy dưới thân Đại Hoa toàn là máu.

Tôi vội vàng đỡ con bé dậy, phát hiện bên dưới có vật gì đó, thế mà lại là ruột!!!”
Hà Ngộ Ngộ nhìn thoáng qua ông chủ quán, từ nãy đến giờ, ông ta chưa nói được mấy câu, “Vậy người đàn ông kia mặc đồ thế nào?”
“Hắn, hắn không có mặc áo, chỉ mặc mỗi cái quần.” Lúc bà chủ quán nói ra lời này, Lưu Dương cũng ngẩng đầu lên.
“Dì xác định không nhìn lầm chứ?” Lưu Dương hỏi lại.
Bà chủ quán gật đầu chắc chắn, “Không nhìn lầm! Tuyệt đối không nhìn lầm, phần trên của hắn trơn bóng, ban đêm nhìn cũng rõ ràng hơn.”
“Lúc ấy, ông chủ quán đang ở đâu?” Hà Ngộ Ngộ nhìn qua ông chủ quán không nói lời nào.
Ánh mắt ông chủ có chút trốn tránh, ông ta nhìn Hà Ngộ Ngộ nói, “Lúc đó, tôi ở trong phòng tìm đèn pin, sau đó ngay lập tức đi ra ngoài, thấy Đại Hoa nằm trong vũng máu.”
“Người nhà của Đại Hoa, hai người có từng liên hệ không?” Hà Ngộ Ngộ gật đầu, cô cứ cảm thấy ông chủ quán này cứ quái quái, không biết là ảo giác hay là nguyên nhân khác.
“Có liên hệ, Đại Hoa vừa xảy ra chuyện, chúng tôi lập tức gọi điện thoại.” Bà chủ quán vội vàng gật đầu, cửa hàng mì thịt bò của bọn họ vừa mới khai trương không bao lâu, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, bây giờ đã đem tiền nộp tiền viện phí cho Đại Hoa trước, cũng không dư lại bao nhiêu.
Hà Ngộ Ngộ đột nhiên nghĩ đến gì đó, liệu Trác Liệt và Đại Hoa có liên quan gì đến nhau không, “Đại Hoa có đang yêu đương không?”
Cô nghĩ, tuổi của Đại Hoa và Trác Liệt cũng không kém bao nhiêu.

Hơn nữa, Trác Liệt cũng làm công ở khu bên cạnh, nếu lúc nghỉ ngơi cũng có thể đến đó ăn chén mì, gặp phải người có tuổi xấp xỉ như Đại Hoa, hai người tình đầu ý hợp liền yêu đương hẹn hò, thế mà lại dây vào đại họa sát thân.
Đương nhiên, những cái này chỉ là Hà Ngộ Ngộ suy đoán, cũng không có chứng cứ chứng minh hai người này có liên quan đến nhau.
“Đại Hoa không có yêu đương, con bé mới đến đây không bao lâu, cũng không thấy ai lui tới với nó.” Bà chủ quán nói.
Hà Ngộ Ngộ gật đầu, rồi bảo người đưa hai vợ chồng về nhà.
“Cô có cảm thấy ông chủ quán có chút kỳ quái không?” Lưu Dương đi ra khỏi phòng tiếp khách, trên đường đi hỏi Hà Ngộ Ngộ.
“Đúng là kỳ quái, không biết nói thế nào hay có nguyên nhân gì khác.” Hà Ngộ Ngộ cũng có cảm giác như vậy, luôn cảm thấy ông chủ quán cố ý che dấu cái gì đó, chẳng lẽ ông ta và Đại Hoa có gì đó với nhau?
Ngày hôm sau, đám truyền thông đã vây quanh cửa ra vào của sở cảnh sát.
“Xin chào, cho tôi hỏi sở cảnh sát đối với hai vụ án này, có suy đoán gì?”
“Xin hỏi, các người đã có tiến triển gì về hai vụ án này?”
“Kẻ điên cuồng rút ruột kia, liệu có gây án lần nữa không? Các người có đảm bảo được sự an nguy của người dân chúng tôi không?”
Cục trưởng và đội trưởng Trần đứng ở cửa, bọn họ giải thích từng câu hỏi của phóng viên.
Chuyện đến mức này, các tin tức đều nổ tung, trên Weibo đều đang đưa tin về vụ án này của thành phố C.

Đến thành phố F kế bên còn gọi điện thoại đến, dò hỏi có cần hỗ trợ điều tra không.
Cư dân mạng thì cùng nhau chém gió.
Hà Ngộ Ngộ lái xe, chuẩn bị cùng A Bổn và A Xương đến bệnh viên.
Lúc bọn họ đến bệnh viện, Đại Hoa vẫn còn chưa tỉnh, có một vài phóng viên cũng ngồi xổm chờ nạn nhân tỉnh dậy để phỏng vấn.
Hà Ngộ Ngộ tìm đến bác sĩ điều trị cho Đại Hoa vào tối hôm qua, bọn họ vào trong văn phòng ngồi.
“Chúng tôi là đội cảnh sát hình sự thuộc sở cảnh sát, muốn hỏi ông một chút về bệnh nhân tối hôm qua ông đã cứu chữa, tình trạng của cô ấy thế nào rồi?” A Bổn hỏi bác sĩ điều trị cho Đại Hoa.
“Bây giờ, cô ấy xem như đã qua khỏi cơn nguy hiểm, không có gì trở ngại, nhưng thời gian tới phải tĩnh dưỡng.” Bác sĩ lau lau mắt kính nói.
Hà Ngộ Ngộ hỏi ông ta, “Tối hôm qua, lúc đưa nạn nhân đến, trạng thái của cô ấy thế nào?”
Bác sĩ mang gọng mắt kính màu đen lên mắt rồi nói, “Đây là lần đầu tiên tôi nhận được bệnh nhân như thế này, ruột non của cô ấy đã bị bỏ mất 3 mét.

Một người bình thường ruột dài 5 mét, bây giờ chỉ còn lại hai mét.

Bệnh nhân bị hung thủ đưa tay vào hậu môn, sau đó móc ruột ra, cũng may đưa đến cứu chữa kịp thời, mới có thể giữ được tính mạng.”
“Hung thủ có để lại dấu vết trên người cô ấy không?” Bây giờ, nếu đi hỏi nạn nhân, chẳng khác nào đả kích nạn nhân một lần nữa.
Bác sĩ lắc đầu, tóc ông ta có mấy sợi bạc, thoạt nhìn như 40 tuổi, “Không có, tôi biết cảnh sát các cô cần chứng cứ, cho nên đã kiểm tra rất kỹ, xem bên trong cơ thể cô ấy có đồ vật gì hay không, nhưng không tìm được.”
“Vậy không biết khi nào cô ấy có thể tỉnh lại?” Bây giờ, điều A Xương quan tâm chính là cái này, nếu nạn nhân tỉnh lại, đối với vụ án này sẽ có tiến triển lớn.
“Nhanh thì ba ngày, trễ thì một tuần.” Bác sĩ dùng chuột nhấp vào máy tính, nói tiếp, “Còn nữa, bây giờ cô ấy không thể làm bất cứ kiểm tra nào, những dấu vết hung thủ để lại cũng đã bị chúng tôi lúc làm phẫu thuật rửa sạch, hy vọng hai người hiểu cho.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.

Đây là số điện thoại của tôi, nếu bệnh nhân tỉnh lại, làm ơn bác sĩ lập tức gọi điện thoại cho chúng tôi.” Hà Ngộ Ngộ lấy ra một tờ giấy, trên đó là số điện thoại mà cô đã viết sẵn trước khi đến đây.
Bác sĩ gật đầu, không nói cái gì thêm.
Lúc bọn họ rời đi, vừa vặn gặp được cha của nạn nhân, còn có chị gái và em gái đang tiếp thu phỏng vấn.
Hà Ngộ Ngộ thấy bọn họ cũng không dừng lại, thấy phóng viên còn phỏng vấn người nhà nạn nhân cho nên không quấy rầy.
“Bây giờ, chúng ta đến nơi làm việc của Đại Hoa, bắt đầu điều tra.” Hà Ngộ Ngộ ở trong phòng họp nói với thành viên trong đội.
Bởi vì vụ án này khá nghiêm trọng, đội trưởng Trần tăng thêm người phụ trợ.
Một tiểu đội khác, nhưng Hà Ngộ Ngộ vẫn là đội trưởng.
Đương nhiên mấy người này không phục, tiểu đội kia vẫn có người là đội trưởng, bao nhiêu cảnh sát nam lại bị một cô gái quản, đương nhiên không phục rồi.
“Dựa vào đâu mà chúng ta phải đi điều tra nơi làm việc của Đại Hoa.” Một cảnh sát nam hỏi, anh ta tên Trần Hâm, là thành viên của đội khác.
Hà Ngộ Ngộ cười, “Bởi vì chúng tôi đã điều tra qua Trác Liệt, không có manh mối hữu hiệu nào.”
“Nếu không có manh mối hữu hiệu, chúng ta cần phải điều tra lại! Lại qua mấy ngày nữa, có khi manh mối còn sót lại cũng biến mất không chừng.” Trần Hâm dựa vào ghế, nói chuyện khinh thường.
“Tôi đã nói rồi, chúng tôi đã điều tra hết rồi.

Đúng là không có manh mối, hà cớ gì phải tốn thêm thời gian vào đó?” Hà Ngộ Ngộ đặt tư liệu trong tay xuống bàn, cô kéo cái bảng đen lại.
Trần Hâm cười khinh thường, “Mấy người điều tra không ra, chưa chắc chúng ta tra không ra nha.”
Hà Ngộ Ngộ vẫn mỉm cười, cô nói, “Anh thích thì anh làm, anh là lưu manh sao?”
“Cô mới là lưu manh!” Trần Hâm ôm tay rống lên.
Hà Ngộ Ngộ mặc kệ, cái đầu heo này cứ thích thể hiện, bị cô quản cho nên khó chịu thôi chứ gì đâu.
“Được rồi, chúng ta nói tiếp.” Hà Ngộ Ngộ chỉ lên bảng đen.
“Tạm thời chúng ta còn chưa xác định được mối quan hệ của Trác Liệt và Đại Hoa, nếu có liên quan đến nhau, có khả năng hung thủ sẽ giết cả hai.” Hà Ngộ Ngộ vòng hai cái trên ảnh của Đại Hoa và Trác Liệt.
A Bổn gật đầu, “Tôi và Tiểu Mạnh sẽ đi điều tra.”
“Được rồi, chúng ta không thể bỏ qua điểm này.

Nếu hai người đó có liên quan đến nhau, lúc các người đi điều tra, nhất định phải điều tra bạn chung của hai người đó, không thể bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.

Nếu hai người đó không có liên quan gì với nhau, các người đi điều các mối liên hệ cá nhân của từng người, còn có những người từng là bạn.” Hà Ngộ Ngộ nói tiếp.
“Đã hiểu!” A Bổn trả lời.
“Chỗ Nguỵ Mai, tiếp tục xem các CCTV, xem lại những chiếc xe khả nghi nhất.” Hà Ngộ Ngộ nhìn Nguỵ Mai đang cầm máy tính bảng xem.
Nguỵ Mai gật đầu, “Đã biết.”
“Đội trưởng Dương, nếu thành viên bên đội của anh đồng ý, thì cùng tôi đi ra ngoài hỏi thăm hàng xóm quanh nhà Đại Hoa, với người nhà ở gần đó.” Hà Ngộ Ngộ cười nhìn đội trưởng Dương.
Đội trưởng Dương không tỏ thái độ gì, gật đầu ý bảo đã biết.
Trần Hâm ngồi ở phía sau nhe răng trợn mắt.
“Cảnh sát Trần có ý kiến gì?” Hà Ngộ Ngộ cười hỏi.
Trần Hâm đứng lên, đi qua người Hà Ngộ Ngộ, “Không có gì, ai dám có ý kiến gì.”
Tổ chuyên án lập tức bắt đầu hành động.
Lần này diện tích điều tra án rất lớn, nếu đội trường Trần không tăng thêm người, có lẽ với đội của Hà Ngộ Ngộ trong vòng 10 ngày khó mà phá án được, chứ đừng nói tới bảy ngày.
Lúc Hà Ngộ Ngộ vừa lên xe cảnh sát, thấy Tống Như Ca đứng ở cổng lớn, trên đầu đội mũ và đeo kính tâm.
Cô liếc mắt một cái đã nhận ra Tống Như Ca, không có người bình thường nào mà ban ngày ban mặt trùm kín mít người như thế, giống như hung thủ giết người vậy.
Hà Ngộ Ngộ xuống xe, đi qua.
“Sao cô lại đến đây?” Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Tống Như Ca gỡ kính râm xuống, lấy một hộp cơm từ trong cái túi Birkin Himayan ra, cái này là do cô tự làm.
“Mang theo cái này ăn đi, tôi mua rất nhiều ở nhà.

Gần đây lại không có ở nhà, lúc cô về nhớ ăn nha, chứ không lại hỏng rất lãng phí.”
Lúc Hà Ngộ Ngộ cầm lấy, vẫn có chút thất thần, cô vội vàng nói, “Cảm ơn.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Hà Bất Ngộ Như Ca

Chương 35



“Anh đi uống rượu một mình sao?” A Bổn cảm thấy biểu cảm của người đàn ông khả nghi, lại hỏi thêm một câu.

Người đàn ông này tên là Lưu Chí, 34 tuổi, người bản địa, ở chợ kinh doanh quần áo.

Lưu Chí gật đầu, “Chỉ có một mình tôi.”

“Vậy anh ra ngoài từ lúc nào? Đến nơi đâu?” A Bổn tiếp tục hỏi.

Còn Hà Ngộ Ngộ ngồi một bên chăm chú quan sát Lưu Chí.

“9 giờ tối, tôi đi ra ngoài, đến phố đồ nướng ở phố tây.” Lưu Chí ngồi xuống sô pha đối diện, cảm xúc của anh ta so lúc ban đầu tốt hơn nhiều.

Hà Ngộ Ngộ gật đầu, “Chúng tôi biết rồi. Cảm ơn anh đã phối hợp, nếu có việc gì cần, chúng tôi sẽ liên hệ với anh.”

Cô đứng dậy chuẩn bị rời đi, còn A Xương đứng một bên không hiểu lý do.

Lưu Chí chống tay lên ghế đứng dậy, định tiễn đám người Hà Ngộ Ngộ đi ra ngoài.

“Không cần anh tiễn.” Hà Ngộ Ngộ xoay người cười với Lưu Chí, “Đã trễ thế này, còn làm phiền đến anh.”

“Không sao, các vị đi thong thả.” Lưu Chí cười miễn cưỡng, không biết vì sao mà lưng anh ta đổ hết mồ hôi.

Hà Ngộ Ngộ đi ra khỏi cửa, tiện tay đóng cửa lại.

A Bổn kéo cô đi vào chỗ rẽ thang máy, “Sao lại không hỏi tiếp?”

“Hỏi cũng không ra được gì.” Hà Ngộ Ngộ rũ mắt nhìn thời gian trên điện thoại, còn 3 nhà nữa chưa điều tra.

Nguỵ Mai vỗ lưng A Bổn một cái, “Tiểu Ngư làm như vậy, chắc chắn có lý do của chị ấy.”

Hà Ngộ Ngộ liếc mắt nhìn ba người một cái, “Người này không thuộc quyền xử lý của chúng ta.”

“Không thuộc quyền xử lý của chúng ta, chứ ai xử lý?” Tay A Xương chống lên vách tường, anh ta có chút buồn ngủ.

“Thông báo đến đội ma tuý.” Hà Ngộ Ngộ nhìn đồng hồ, “Lưu Chí đang bắt đầu hút ma tuý.”

Nguỵ Mai nghiêng đầu chờ Hà Ngộ Ngộ nói xong.

“Từ lúc chúng ta vào cửa, anh ta đã lẫn trốn chúng ta, lúc rót nước cũng hoảng hốt, hơn phân nửa là mới hút xong.” Hà Ngộ Ngộ nhìn qua A Bổn rồi tiếp tục nói, “Tối hôm qua, anh ta không phải đi uống rượu, mà đi mua ma tuý.”

A Xương còn chưa hiểu, “Làm sao cô khẳng định như vậy?”

“Thông thường những người hút ma tuý, chúng ta có thể nhìn ra được từ mắt. Hơn nữa, tôi nhìn thấy trên tay anh ta có rất nhiều lỗ kim tiêm, ban đầu tôi còn cho rằng anh ta bị bệnh tiểu đường, nhưng mà người bị bệnh tiểu đường vết kim tiêm để lại không rõ như vậy.” Hà Ngộ Ngộ đem hồ sơ của Lưu Chí ra nói, “Anh ta và vợ đã ly hôn, có lẽ đây là nguyên nhân chính.”

“Còn lỗ kim tiêm trên tay, là ở giai đoạn nghiện ma tuý cấp độ nặng.” Hà Ngộ Ngộ cất hồ sơ, nhấn nút thang máy tiếp tục đến nhà tiếp theo.

A Bổn lập tức gọi điện thoại cho đội trưởng đội ma tuý, nói chuyện này, bên kia rất nhanh đã phái người đến đây bắt người.

Sau khi từ chung cư nhà Lưu Chí đi ra, bọn họ đến nhà tiếp theo.

Một người có tên Đào Lực, anh ta cũng là người bản địa, làm nghề tự do, lúc trước ở tù do cố ý gây thương tích, đánh đối phương phế nửa người.

“Người này nhìn cũng rất giống người đàng hoàng.” Nguỵ Mai nhìn bức ảnh trong hồ sơ mà thở dài.

Hà Ngộ Ngộ cười khẽ nói, “Có đôi khi những người thế này càng đáng sợ hơn.”

A Bổn không biết xấu hổ mà hỏi, “Đang nói tôi à?”

Hà Ngộ Ngộ làm vẻ mặt khinh thường, “Anh có thể coi như giống một con chó.”

Nhà của Đào Lực ở tầng 18, anh ta đã tái hôn. Con thì đang học cấp 2.

Thang máy đến tầng 18, ở bên ngoài hành lang tối đen, đèn cảm ứng cũng hỏng rồi.

Có lẽ là trời bắt đầu vào đông thì lạnh hơn, còn lại ở trong bóng đêm, khiến bọn họ rùng mình, bọn họ bật đèn pin lên để xua tan bóng đêm.

Cách đó không xa có một cái bảng “Exit” màu xanh lục sáng lên, ánh đèn xanh không làm cho nơi đây sáng hơn, ngược lại làm bầu không khí xung quanh càng quỷ dị thêm.

A Xương và A Bổn kéo tay áo Hà Ngộ Ngộ, đôi mắt A Xương không ngừng run rẩy, “Mọi người nói xem, ở trên này thật sự có người ở sao?”

Giọng nói của anh ta cứ vang vọng trên hành lang trống vắng, giống như đang đi vào một thế giới khác.

Nguỵ Mai khom lưng, cô thật sự muốn cuộn tròn người lại, nơi này có chút âm khí. Giống như trong đêm khuya đi trên hành lang bệnh viện, vừa lạnh lẽo u tối lại vừa im lặng.

Hà Ngộ Ngộ thật sự cạn lời, “Lá gan mấy người nhỏ vậy? Làm sao mà thi vào học viện cảnh sát được chứ.”

“Cái này cô không hiểu rồi, thi thể người chết tôi có thể không sợ, nhưng mà ma quỷ gì đó tôi thật sự rất sợ.” A Xương nói chuyện đến tiếng hít thở còn nghe thấy được.

“Đi theo tôi rồi niệm: thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hoà hợp….” Hà Ngộ Ngộ nhìn ba người ở phía sau.

Bỗng nhiên vào lúc này, Hà Ngộ Ngộ nhìn thấy một cái bóng đen ở sau lưng Nguỵ Mai, không nhìn thấy rõ mặt.

Hà Ngộ Ngộ nói, “Nguỵ, Nguỵ Mai, sau lưng em có người.”

Ba người phía sau lập tức rên lên.

Cái bóng đen phía sau nói, “Các người đến tầng 18 làm gì?”

Nguỵ Mai lập tức lấy thẻ cảnh sát ra, “Cảnh sát.”

Người nọ cười khẽ, giống như nghe điều gì đó buồn cười lắm vậy.

“Đây là tầng 18, chỉ có một mình gia đình tôi ở đây, xin hỏi các vị đây tìm ai?” Người bóng đen hỏi.

Đèn pin trong tay Hà Ngộ Ngộ cũng không tiện rọi lên mặt người ta, cũng chỉ có thể cầm đèn pin rọi vào chân người đàn ông, anh ta mang một đôi giày thể thao màu xám trắng.

“Xin hỏi, anh có phải là Đào Lực không?” Hà Ngộ Ngộ hỏi.

Nếu chỉ có một mình anh ta, vậy người bọn họ muốn tìm không phải đang đứng trước mặt bọn họ sao?

Người trong bóng tôi bỗng nhiên cứng đờ, “Đúng vậy, không có việc gì chứ?”

“Là thế này, chúng tôi có một số việc cần tìm anh để hỏi thăm.” Nguỵ Mai nói.

“Được rồi, mọi người vào nhà trước đi.” Đào Lực không bật đèn pin, từ trong túi lấy chìa khoá rồi mở cửa.

Dám người Hà Ngộ Ngộ vào trong nhà.

“Mọi người ngồi xuống trước đi, uống cái gì không?” Anh ta hỏi.

Hà Ngộ Ngộ lắc đầu nhân lúc này quan sát tình hình trong nhà, “Cảm ơn, không cần phiền anh.”

Trang trí trong nhà của Đào Lực không tồi, ở giữa tường còn dán chữ hỉ.

“Vậy được rồi.” Nói xong, Đào Lực đến cái sô pha đơn ngồi đối diện đám người Hà Ngộ Ngộ, “Đồng chí cảnh sát, xin hỏi các người đến tìm tôi về chuyện gì?”

Dáng ngồi của Đào Lực rất tao nhã, kiểu người đàn ông điềm đạm.

Trông anh ta đúng là kiểu người đàn ông chuẩn mực, từ hình tượng đến khí chất đều ổn, dáng người cũng cao, nhìn thôi cũng thấy đây là người ưu tú.

“Vụ án rút ruột của thành phố chúng ta, chắc tiên sinh Đào cũng đã nghe qua.” Tay Hà Ngộ Ngộ đặt trên đầu gối, ngồi ngay ngắn.

Đào Lực hơi nheo mắt cẩn trọng suy nghĩ, “Cũng có nghe nói qua.”

“Vậy tối hôm qua, tiên sinh Đào làm gì?” A Bổn hỏi tiếp.

“Tối hôm qua hả, tôi ở nhà đọc sách.” Đào Lực nói chuyện không nhanh không chậm, nhìn thoáng qua trên bàn còn có cuốn sách chưa xem xong.

A Bổn tiếp tục hỏi, “Tiên sinh Đào vẫn luôn ở trong nhà sao?”

“Đúng vậy, vẫn luôn ở nhà.” Đào Lực thấy bọn họ không tin, tiếp tục nói thêm, “Nếu các vị không tin, có thể xem CCTV của chung cư chúng tôi.”

Hà Ngộ Ngộ gật đầu, “Tiên sinh Đào chuẩn bị kết hôn à?”

“Đúng vậy, sắp kết hôn, người yêu của tôi đi nơi khác làm việc chưa về.” Đào Lực nói, trong mắt đều là ý cười.

“Xin phép hỏi thêm một câu, anh đây là tái hôn à?” Nguỵ Mai lúc tra hồ sơ cá nhân của Đào Lực cũng biết được tình trạng hôn nhân của anh ta.

Ngón tay Đào Lực hơi run run, “Đúng vậy, các vị hỏi tôi chuyện này để làm gì?”

Hà Ngộ Ngộ cười nói, “Vậy trước tiên, chúng tôi chúc tiên sinh Đào bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm.”

Đào Lực nhìn mấy người bọn họ rồi cười cười, “Đã trễ thế này, các vị cảnh sát chắc còn việc phải làm, tôi đây không giữ các vị lại thêm nữa.”

Hà Ngộ Ngộ nhìn anh ta một cái, “Đã làm phiền anh rồi.”

Lúc bọn họ đi xuống lầu, không khí rất nặng nề, giống như bị lây từ Đào Lực.

“Mấy đứa nói xem, rốt cuộc Đào Lực là loại người gì?” A Bổn suy tư, anh ta cứ cảm thấy con người Đào Lực này có chút kỳ lạ.

Hà Ngộ Ngộ cầm hồ sơ trên tay, nương ánh đèn đường mà xem, “Sắp đám cười, có chọn nhà mới mà lại chọn chỗ thế này.”

“Ý chị là sao?” Nguỵ Mai không hiểu lắm.

“Người này rất thú vị.” Hà Ngộ Ngộ cười.

Đến một nhà khác, chủ nhà tên Đồng Khánh, người thành phố N, ở thành phố C làm trong thẩm mỹ viện, làm việc gì cũng khá thành công, trước đây anh ta bị bắt vì tội buôn lậu, sau khi ra tù thì lại động tay động chân với vợ, là người đàn ông bạo lực gia đình.

Nhà anh ta ở lầu 3, đám người Hà Ngộ Ngộ trực tiếp đi thang bộ lên đó.

Người mở cửa là vợ của anh ta.

“Xin hỏi các người tìm ai?” Bên mặt của vợ anh ta có vết bầm tím, có lẽ mấy hôm trước vừa bị đánh.

Hà Ngộ Ngộ lấy thẻ cảnh sát ra đưa lên, “Cảnh sát, chúng tôi tìm Đồng Khánh.”

Bà Đồng liếc nhìn ra bên ngoài, sau đó mở rộng cửa đứng qua một bên để đám người Hà Ngộ Ngộ đi vào trong.

Đồng Khánh từ trong phòng ngủ đi ra, “A, là cảnh sát.”

Hà Ngộ Ngộ gật đầu.

“Chúng tôi có việc muốn hỏi anh.” Mặt Hà Ngộ Ngộ lạnh băng.

Đồng Khánh nhướng mày, làm vẻ mặt khinh thường ngồi xuống sô pha. Trên bàn chất đầy chai bia, những mẫu thuốc lá nằm trong gạt tàn, một góc của cái gạt tàn có dính chút máu.

Thật ra đối với chuyện bạo lực gia đình, nếu như đương sự không báo nguy, hoặc cô ta không thừa nhận bản thân bị bạo hành, thì cảnh sát cũng không thể ra sức.

Bà Đồng đi vào trong, tay vẫn luôn để phía sau người, “Đồng chí cảnh sát, tôi đi pha cho các vị ấm trà.”

Hà Ngộ Ngộ định nói không cần, nhưng bà Đồng đã lập tức đi vào trong nhà bếp, hiển nhiên là không muốn ở chỗ này.

“Là chuyện gì?” Chân Đồng Khánh gác lên bàn, đế giày của anh ta còn dính nửa điếu thuốc.

“Đêm qua, anh ở đâu?” Hà Ngộ Ngộ hỏi.

Đồng Khánh móc trong túi lấy một cây thuốc, “Liên quan gì đến cô?”

Nguỵ Mai nhịn không đến cho anh ta một cái tát, cô nói, “Gần đây, có vụ án rút ruột ở trong thành phố, anh biết không?”

Đồng Khánh bật lửa châm thuốc, hút một ngụm, sau đó phun khói thuốc ra, mùi khói nồng nặc, cay mũi.

“Có liên quan gì đến tôi?” Đồng Khanh chơi đùa với cái bật lửa trong tay, anh ta hoàn toàn không thèm để mắt đến đám người Hà Ngộ Ngộ.

Nếu không phải Hà Ngộ Ngộ khoác trên người bộ cảnh phục, thì cô đã cho anh ta một cú đá, ném anh ta từ lầu ba xuống.

Bà Đồng mang ấm trà từ trong bếp đi ra, rót năm ly nước.

Hà Ngộ Ngộ nhìn cô ta một cái, tiếp tục nói với Đồng Khánh “Chúng tôi chỉ đến điều tra, anh có gì mà phải chột dạ?”

Đồng Khánh cười nhạo, “Tôi thích, tôi có gì mà cảm thấy chột dạ chứ?”

“Vậy tối hôm qua anh ở đâu? Đến chỗ nào? Đi cùng ai?” Hà Ngộ Ngộ lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, gương mặt kia làm cho người ta thấy buồn nôn.

Đồng Khánh ôm lấy vợ anh ta, kéo cô ta vào trong lòng, nhìn cô ta hút hơi thuốc, “Hwm~ Bảo bối, em nói cho bọn họ biết, tối hôm qua anh ở đâu nào?”

Bà Đồng có chút sợ hãi, ngẩng đầu, “Ở… ở nhà. Không phải Đồng Khánh làm, thực sự không phải.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.