Ngày đó khi trở về mặt trời đã lặn xuống núi.
Lâm Xuất vừa ngồi vào xe, đã thấy rất khó chịu, cả người lúc nóng lúc lạnh, đầu thì mê man, ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Anh cảm thấy Thẩm Phong Lai sờ gò má của mình, rồi gọi tên anh.
Mí mắt rất nặng, vừa cố gắng mở ra là nước mắt đã chảy dài trên khóe mi.
Sau đó xảy ra chuyện gì thì anh không còn nhớ nữa, chỉ nhớ mình run rẩy không kiềm chế được.
Lâm Xuất tự biết mình bị sốt.
Cơ thể của anh vốn rất tốt, dù lâu lâu có bị cảm, nhưng cũng chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là tự khỏi.
Cho nên trong hai năm qua, Dr.
Miller luôn nói tình trạng của anh không tốt lắm, nhưng anh chưa bao giờ để trong lòng, không ngờ vừa đến New Zealand không lâu thì đã ngã bệnh.
Có người bế anh lên, đặt anh trên chiếc giường mềm mại, dùng khăn ấm lau mồ hôi trên trán và cổ, rồi đút thuốc vào miệng anh.
Lâm Xuất ôm chăn, ngủ một giấc rất sâu.
Anh gặp rất nhiều giấc mơ, hết chuyện này đến chuyện khác, anh thấy linh hồn của mình như rời khỏi cơ thể, bay ở trên không trung, không thể đi xuống.
Thậm chí, anh còn mơ thấy Thẩm Phong Lai chơi đàn piano, trong vườn nho bên hồ Wairarapa, rồi mỉm cười mời anh Four hand.
Sau đó, anh tỉnh dậy.
Anh cứ nằm đó một lúc lâu với đầu óc trống rỗng, cho đến khi cơn buồn ngủ qua đi, mới từ từ mở mắt ra.
Một góc rèm được kéo ra, cửa sổ mở toang, có thể nhìn thấy bầu trời xanh và những đám mây trôi dạt.
Vẫn là phòng cho khách tối hôm qua, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh mặt trời chiếu rọi sáng nửa căn phòng, cũng chiếu rọi lên gương mặt đang tựa người bên bệ cửa sổ.
“Tỉnh rồi à?” Ánh mắt Thẩm Phong Lai vẫn nhìn chăm chú vào anh, giống như mang theo ánh nắng mặt trời.
Trong phút giây đó, Lâm Xuất không phân biệt được có phải mình đang mơ không, cứ ngơ ngác nhìn y.
Thẩm Phong Lai đến bên giường sờ lên vầng trán nhớp nháp mồ hôi của anh, rồi dùng ngón cái nhẹ nhàng lau hai má Lâm Xuất, “Cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Lâm Xuất khẽ di chuyển cánh tay, cảm thấy cả người như không còn sức lực, đành phải “Ừm” một tiếng, phát hiện giọng nói đã khàn khàn.
Thẩm Phong Lai nắm tay không cho anh nhúc nhích, nói: “Đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm đi.”
Lâm Xuất cúi đầu, mới thấy mình đang truyền dịch, trên mu bàn tay dán băng dính màu trắng, ống truyền dịch nối thẳng vào túi nước muối trên đỉnh đâu.
Xem ra bệnh còn nặng hơn tưởng tượng.
Miệng lưỡi anh khô khốc, khàn giọng nói: “Em muốn uống nước.”
Thẩm Phong Lai ra ngoài, ngay sau đó đã mang một bình nước siêu tốc và một ly thuỷ tinh.
Y nói: “Em đang sốt, tốt nhất nên uống nước ấm.”
Lâm Xuất chống tay ngồi dậy, Thẩm Phong Lai lấy gối đặt sau lưng để anh thoải mái hơn, sau đó dùng tay đo nhiệt độ, đưa ly nước cho anh.
Anh nhận ly nước, nhanh chóng uống hết ly.
“Chậm thôi, coi chừng sặc.” Thẩm Phong Lai nhìn anh nói, “Nghe nói em bị bệnh, chị Trần đặc biệt nấu canh bồi bổ, lát nữa uống chút nhé?”
Lâm Xuất cảm thấy toàn thân mệt mỏi, cả người đều là mồ hôi, hơi thở nóng rực, miệng thì khô khốc.
Anh không đói, nhưng lại muốn húp canh, chần chờ gật đầu.
“Mấy giờ rồi?” Anh hỏi Thẩm Phong Lai.
Thẩm Phong Lai trả lời: “Tám giờ sáng, em ngủ cả đêm.”
“Lâu vậy ạ?” Đầu óc mơ màng rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.
Anh dùng sức chớp mắt nhìn về Thẩm Phong Lai, “Anh chăm sóc em cả đêm à?”
Nghe anh nói câu này, Thẩm Phong Lai mỉm cười, “Em mê mang suốt, rất yên tĩnh.
Anh không làm gì cả, chỉ gọi bác sĩ thôi.”
Nụ cười của y rất dịu dàng, như thể có tình cảm trong đó.
Lâm Xuất không biết hai má mình đang đỏ bừng, dáng vẻ đáng thương.
Anh cũng không muốn đắm chìm vào nụ cười của Thẩm Phong Lai, chỉ có thể bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.
Lâm Xuất thấy mình vẫn hơi khó thở, khuôn mặt vốn đã hơi nóng lại càng nóng hơn, anh liền vươn tay áp mu bàn tay lên mặt.
Một lát sau, Thẩm Phong Lai gọi điện thoại cho bác sĩ.
–
Bác sĩ riêng của Thẩm Phong Lai là một ông chú trung niên hơi mập với mái tóc nâu, ông đo nhiệt độ cơ thể Lâm Xuất, sau đó làm mấy kiểm tra đơn giản.
Lúc này, nước thuốc trong túi nước muối cùng vừa thấy đáy, bác sĩ giúp Lâm Xuất rút kim tiêm, nghiêm túc hỏi gần đây anh có triệu chứng kén ăn, nôn mửa hay mất ngủ gì không.
Thật ra, Lâm Xuất đã nghe rất nhiều về chẩn đoán từ Dr.
Miller, trái tim của anh chùng xuống, do dự liếc mắt nhìn Thẩm Phong Lai, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Vẻ mặt Thẩm Phong Lai vẫn vậy, đứng lên nói với bác sĩ, “Để bệnh nhân nghỉ ngơi đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
–
Lâm Xuất không biết bọn họ đang nói gì, anh không muốn để cho Thẩm Phong Lai nghĩ anh không chăm sóc tốt cơ thể của mình.
Không lâu sau, Thẩm Phong Lai quay trở lại.
Vẻ mặt y bình tĩnh, ánh mắt vẫn dừng trên mặt Lâm Xuất.
Lâm Xuất nói: “Em chỉ chưa quen với khí hậu ở đây thôi, trước kia cũng từng như vậy, nghỉ ngơi hai ngày là ổn.
Tối hôm qua đã làm phiền anh rồi.”
Thẩm Phong Lai nhìn ánh mắt của anh: “Tiểu Xuất, đừng nói như vậy.
Em tới nhà anh làm khách, là do anh không chăm sóc em tốt.”
“Em đã hai mươi sáu tuổi rồi, sao còn cần người khác chăm sóc.” Lâm Xuất cười miễn cưỡng, lấy điện thoại ở đầu giường gọi cho Tống Đường, “Tốt hơn nên để trợ lý đón về Wellington, em cũng không tiện ở đây làm phiền anh mãi.”
Anh coi như là đương nhiên, Thẩm Phong Lai không nói gì, chỉ dựa lưng vào sofa im lặng nhìn anh.
–
Điện thoại Tống Đường vang lên rất nhiều tiếng, mãi cho đến khi tự động tắt máy cũng không ai trả lời, không biết đang bận gì.
Lâm Xuất gọi thêm lần nữa, nghe tiếng tút tút tút dài bên tai, suy nghĩ của anh lại trở nên lộn xộn vì khó chịu.
Hai ngày trước, là anh tự muốn đi cùng Thẩm Phong Lai, nhưng sau khi thực sự đụng chạm đến cuộc sống hiện tại của y, anh lại cảm thấy ngực mình khó chịu, muốn rời đi.
Lâm Xuất vô tình nhớ tới một nhà phê bình âm nhạc luôn thích chỉ trích anh trên mạng, đối phương đánh giá âm nhạc của anh là —— “những nốt nhạc bốc đồng không đâu vào đâu dưới lớp áo lộng lẫy được dệt bằng thiên phú”.
Lúc ấy Tống Đường vô cùng tức giận, mở acc clone chửi bới trên mạng xã hội ba ngày.
Bây giờ nghĩ lại, đánh giá này cũng không sai.
Nghệ sĩ piano Lâm Xuất không phải thiên tài âm nhạc gì cả.
Trên người của anh không có sự tự do của chủ nghĩa lãng mạn, cũng thiếu sự trang nghiêm của chủ nghĩa cổ điển, thậm chí không có sự bình tĩnh khách quan mà chủ nghĩa hiện đại nên có.
Anh ngu xuẩn lại ấu trĩ, và có lẽ anh cũng rất hẹp hòi, không thể nhìn bạn bè cũ sống tốt, cũng không thể khống chế được cảm xúc thất thường của mình.
Người như vậy, không có khả năng diễn tấu ra âm nhạc ưu tú.
–
Lâm Xuất cầm điện thoại, kiên nhẫn chờ đợi, Tống Đường vẫn không nghe điện thoại.
Vì vậy, anh đặt điện thoại xuống, nằm lại trên gối, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Hai người không ai nói gì, căn phòng chìm trong im lặng, tiếng xào xạc của gió thổi qua cây cỏ ngoài cửa sổ và tiếng chim hót du dương cũng càng rõ ràng.
–
Một lát sau, Lâm Xuất nghe thấy Thẩm Phong Lai đi tới, tiếng bước chân vang lên rồi dừng lại bên giường.
Lâm Xuất chậm rãi mở mắt, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Phong Lai.
Y chặn ánh sáng ngoài cửa sổ, chiếm toàn bộ tầm nhìn của Lâm Xuất.
Không biết tại sao, hốc mắt Lâm Xuất đỏ lên, bóng dáng của Thẩm Phong dần dần bị hơi nước làm mờ đi.
Không nghĩ Thẩm Phong Lai lại cười, “Vừa sinh bệnh đã khóc, sao em vẫn giống khi còn bé vậy.”
Lâm Xuất hơi sửng sốt, theo bản năng hung dữ phản bác: “Em không khóc!”
Thẩm Phong Lai lại mỉm cười, không nói gì.
Sau đó y vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh Lâm Xuất.
Lâm Xuất cảm thấy nệm hơi lún xuống, sau đó ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt gần như biến mất.
Anh hoảng hốt, nói không nên lời, chỉ kinh ngạc nhìn Thẩm Phong Lai.
“Mệt rồi, để anh nằm một lát.” Thẩm Phong Lai lấy một cái gối phía sau Lâm Xuất rồi gối lên, cứ như vậy, Lâm Xuất cũng phải nằm xuống theo.
Chiếc giường này rất rộng, chăn cũng đủ để hai người họ đắp chung.
Lâm Xuất và Thẩm Phong Lai nằm cạnh nhau, cảnh này khiến Lâm Xuất mình như trở về khi còn bé.
Nhưng giờ cả hai đã cao lớn hơn rất nhiều, tay dài chân dài, nên đành phải đụng vào nhau.
Khi còn bé Lâm Xuất nhỏ hơn Thẩm Phong Lai một nắm, vóc dáng hiện tại cũng chưa đuổi kịp, vẫn thấp hơn Thẩm Phong Lai vài cm.
Thẩm Phong Lai tắt đèn, toàn bộ căn phòng lại chìm vào trong bóng tối.
Lâm Xuất rất muốn nhìn rõ vẻ mặt của Thẩm Phong Lai, thế là nhích lại gần y một chút, cả người như muốn dán lên người y.
Thẩm Phong Lai im lặng một lúc, bỗng nhiên hỏi anh: “Em rất muốn quay về sao?”
Lâm Xuất gần như ngay lập tức lắc đầu nói: “Em không muốn, em muốn ở lại đây.”
Giọng nói Thẩm Phong Lai vừa trầm thấp vừa bình tĩnh, “Vậy thì hãy nghỉ ngơi với anh một lúc.”
Trong lòng Lâm Xuất đột nhiên dâng lên một nỗi buồn không nói nên lời, lúc này anh cảm thấy Thẩm Phong Lai chính là Thẩm Phong Lai, một chút cũng không thay đổi.
Vì vậy, anh hỏi, “Anh có muốn em ở lại đây không?”
Hơi thở của Thẩm Phong Lai xuất hiện phập phồng.
Sau đó y di chuyển, rút một tay từ trong chăn ra sau đầu, thật lâu sau mới nhìn trần nhà nói: “Có.”
Lâm Xuất cảm thấy cảm giác chua chát xông vào khoang mũi.
Anh toát mồ hôi, không thay quần áo, cả người dinh dính, nhưng lúc này anh không muốn suy nghĩ gì cả, giống như lúc nhỏ giơ tay ôm chặt eo Thẩm Phong Lai, dán đầu lên vai y.
Bọn họ không ai nói gì nữa, chỉ còn lại hơi thở đan xen vào nhau.
Khoảng cách gần như vậy, Lâm Xuất biết Thẩm Phong Lai sẽ nghe thấy tiếng tim đập càng lúc càng nhanh của mình.
Đến cuối cùng, Thẩm Phong Lai thở dài một hơi thật sau, đặt tay xuống, vòng tay ôm lấy Lâm Xuất, nhẹ nhàng vỗ lưng anh như an ủi.
——————–
Chú thích:
[1]Four hand: Piano bốn tay là hình thức biểu diễn piano mà một nhạc phẩm được thể hiện bởi bốn tay của hai người cùng lúc, cùng trên một đàn..
Lâm Xuất bị bệnh hai ngày, ngày thứ ba đã hoàn toàn bình phục. Anh cứ cảm thấy mình vẫn còn hơi lười biếng, không vực dậy được tinh thần.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Phong Lai ở bên anh gần như mọi lúc. Có khi bọn họ đi lang thang quanh hồ Wairarapa, khi đi dạo chán, họ lại đến phố quán rượu ở thị trấn nhỏ Martinborough, đôi khi họ chỉ lang thang trong sân và chơi trò ném bóng với Zart.
Lâm Xuất không muốn phá hủy sự hài hòa hiếm có này, cho nên anh cố ý không nhắc đến đề tài sát phong cảnh nào đó. Cứ như vậy, bầu không khí giữa hai người ngày càng tốt, như thể sự bối rối ban đầu đã biến mất khỏi không khí.
Hầu hết thời gian, Lâm Xuất đều không có việc gì làm ngồi ở bên hồ, nhìn những nông dân đi tới đi lui trong vườn nho với những chiếc lưng hình phễu khổng lồ, thuận tiện quan sát màu sắc của nho có phải đậm hơn hôm qua một chút xíu không, và ngắm những bông hoa nở rộ đầy màu sắc bên hồ, hấp dẫn những động vật tới chơi đùa. Ngồi xuống là ngồi cả buổi chiều.
–
Một buổi sáng, anh cầm điện thoại lên, thấy ứng dụng xã hội gửi cho anh một tin tức, đó là tin tức về Cuộc thi Piano Quốc tế Chopin năm nay. Có lẽ vì Lâm Xuất là người giành được huy chương vàng lần trước, nên ảnh của anh đã được sử dụng trong bức ảnh.
Đó thậm chí còn không phải ảnh lúc Lâm Xuất thi đấu, mà là một bức ảnh tuyên truyền được chụp khi anh tham dự lễ hội âm nhạc Venice năm ngoái. Trên hình ảnh là rừng rậm sau cơn mưa và đống đổ nát đầy rêu xanh, nghệ sĩ âm nhạc mặc âu phục màu trắng ngồi trước cây đàn piano quấn dây leo và nhắm mắt chơi đàn, tình cờ có một tia nắng chiếu vào tay anh xuyên qua đỉnh đầu.
Tấm poster này từng bị fan Lâm Xuất điên cuồng tranh mua, bọn họ nói anh trông giống như một bông hoa huệ thánh khiết đang nở trên đống đổ nát.
Lâm Xuất bất ngờ nhìn một lúc, vẫn không nhịn được, mở app ra, phát hiện trạng thái cuối cùng của tài khoản của mình có tận mấy vạn bình luận. Trạng thái đó nói Lâm Xuất sẽ tạm hoãn tất cả các công việc trong năm nay, dành thời gian cho bản thân, hy vọng sẽ đạt được một tầm cao mới trong việc diễn tấu piano. Chắc là được đăng bởi bà Macheda, trước khi danh sách chính thức của Lễ hội âm nhạc Lucerne và Lễ hội âm nhạc Salzburg được công bố, để không bị giới truyền thông viết nguệch ngoạc.
Anh xoa trán ngồi dậy khỏi giường, bấm vào trạng thái để đọc những bình luận đó, phát hiện phần lớn đều là lời thổ lộ của người hâm mộ từ khắp nơi trên thế giới, rất nhiều người viết bình luận rất dài, dùng những câu chữ động lòng người viết ra tình yêu dành cho anh, hy vọng anh có thể tổ chức tuần diễn toàn cầu lần thứ hai, biểu diễn No.1, La 2, Goldberg Variations, những tác phẩm cổ điển đòi hỏi những kỹ năng tuyệt vời.
Có người hỏi anh có định thu âm một album Liszt khi đang ‘bế quan’ không, còn có người hỏi anh có phát triển theo hướng sáng tác như cha dượng Orsini không. Còn có rất nhiều câu hỏi vi diệu và kì lạ hơn, một trong những người hâm mộ hỏi: “Không phải Lin của chúng ta có người yêu chứ hả?”
Anh debut rất sớm, và là một gương mặt Châu Á rất trẻ, cho đến nay vẫn có rất nhiều người châu Âu nghĩ anh là một thiếu niên. Bình luận này nhận được phản hồi liên tục, rồi nhanh chóng lên top bình luận. Thậm chí còn có người phản hồi: “Rất khó để tưởng tượng ra người cướp đi trái tim của hoàng tử, tui bắt đầu ghen tị với cô ý rồi đấy!”
Tất nhiên, vẫn có rất nhiều bình luận không hay, như dè bỉu cho rằng trình độ biểu diễn của anh không bằng thần đồng âm nhạc nào đó, chỉ trích thẳng việc anh thích quảng cáo thương mại, gọi anh là ‘piano icon’ (tượng gỗ đàn piano), rồi bắt đầu war với những fan của anh.
Lâm Xuất lập tức buông điện thoại xuống, hít sâu vài lần, ép mình không được nhìn, cũng đừng suy nghĩ.
Anh hướng ánh mắt vu vơ ra ngoài cửa sổ, và ngồi đó thêm một lúc nữa.
Ngoài cửa sổ là ánh mặt trời rực rỡ, tiếng chim hót dài ngắn vang lên trong rừng cây, mùa hè dài và mùa thu mới kéo dài trong gió, và cả những âm thanh chơi đùa của lũ trẻ với Zart.
Cảm xúc của Lâm Xuất dần dần dịu đi.
Anh bỗng cảm thấy, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cuộc sống ban đầu dường như đã cách anh rất xa, xa đến mức cảm thấy khá xa lạ.
Khi ở trong trang trại rượu của Thẩm Phong Lai, anh cảm nhận được sự yên bình chưa từng có. Không có tuxedo và các phím đen trắng, không có tràng pháo tay và ánh đèn sân khấu, cũng không có âm nhạc phức tạp của dàn nhạc giao hưởng.
Điều này khiến Lâm Xuất cảm thấy lòng mình như sinh ra một vết nứt kì diệu.
Lâm Xuất không biết cuộc sống nào tốt hơn. Anh không thể giải quyết được tâm trạng của mình, nên đành phải cố gắng hết sức để buông bỏ cảm xúc của mình, và buộc bản thân không được hồi tưởng lại những cảm xúc mơ hồ giữa anh và Thẩm Phong Lai.
Thẩm Phong Lai nói “mọi người luôn thức dậy từ giấc mơ đẹp, trở lại cuộc sống chân thực của mình.”
Nếu như nói Thẩm Phong Lai coi âm nhạc là một giấc mộng, vậy đối với Lâm Xuất mà nói, một ngày nhàn nhã và tươi đẹp để thoát khỏi những rắc rối chỉ là một giấc mơ.
Giấc mơ và hiện thực, đã hoàn toàn lẫn lộn.
Vậy đành buông bỏ rồi để bản thân chìm sâu hơn.
–
Lâm Xuất đi xuống lầu rồi vào trong sân, chống lan can nhìn về phía vườn nho, quả nhiên nhìn thấy một cô bé cầm một cái giỏ, giơ cao lên đỉnh đầu, chạy điên cuồng trên bãi cỏ. Zart đuổi theo bên cạnh cô bé, cũng chơi điên cuồng, bốn móng vuốt đều là bùn đất.
Trong những ngày bị bệnh, cô bé trên Anna đã đến thăm hai lần, mang theo trái cây và thiệp. Chỉ là trẻ nhỏ không có định tính, mỗi lần đến đều ngồi một lát đã chạy ra ngoài chơi.
Mãi về sau, Lâm Xuất mới biết cha mẹ cô bé quản lý nhà máy rượu bên hồ cho Thẩm Phong Lai, thường xuyên mang theo con chơi đùa quanh trang trại rượu.
Sau khi nhìn thấy Lâm Xuất, Anna mỉm cười chạy tới. Anh thấy trong giỏ của cô bé đây hoa tươi, còn có một ít trái cây không biết tên.
“Chú đã khoẻ chưa ạ?” Anna ngửa mặt lên hỏi anh.
Lâm Xuất gật đầu, lấy một miếng chocolate trong túi ra cho cô bé, “Ừ, chú chỉ cảm nhẹ thôi. Cám ơn hoa quả lúc trước cháu gửi nhé.”
Anna thoải mái nhận chocolate, suy nghĩ một chút, lại lấy ra một bó hoa tươi từ trong giỏ đưa cho Lâm Xuất.
Lâm Xuất nhận hoa, cười trêu chọc cô bé, “Cháu hái hoa đẹp như vậy là để tặng chú sao?”
Anna cúi đầu nhìn những bông hoa trong tay Lâm Xuất, rồi ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt của anh, sau đó không biết sao lại xấu hổ, đỏ mặt thẳng thắn nói: “Bởi vì chú rất đẹp ạ.”
Lâm Xuất ngẩn người, nói: “Cảm ơn.”
Anna suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên hỏi anh: “Lớn lên cháu có thể lấy chú không?”
“…” Lâm Xuất nghẹn lời, “Hai ngày trước cháu còn nói muốn gả cho Finn mà ta.”
Anna ngượng ngùng nở nụ cười, “Finn nói chú là nghệ sĩ âm nhạc lợi hại nhất trên thế giới, mà cháu thì thích những nghệ sĩ âm nhạc đẹp trai.”
Thật ra Lâm Xuất đã nghe qua rất nhiều lời như vậy, thậm chí còn có những lời nói rõ ràng hơn, nhưng anh vẫn cảm thấy mình không theo kịp mạch não của cô bé này, bỗng không biết nên đáp lại thế nào.
Hai mắt Anna tỏa sáng, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, hỏi lại: “Được không ạ?”
Lâm Xuất đành suy nghĩ nghiêm túc, sau đó ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt cô bé.
“Không được đâu cô gái nhỏ của chú.”
“Vì sao?”
“Khi cháu lớn lên, cháu sẽ gặp người mà cháu thực sự thích. Mà khi đó chú đã là một người đàn ông trung niên. Nếu cháu muốn, chú có thể chơi tại đám cưới của cháu. Anna đã nghe qua chưa?”
Anna gật đầu, mặt càng đỏ hơn. Cô bé nói, “Nhưng tình yêu sẽ không bị thời gian xoá nhoà, phải không ạ?”
Lâm Xuất dừng lại một lát, nghĩ thầm cô bé này xem hơi nhiều tiểu thuyết với phim truyền hình quá rồi, thế là nở nụ cười cho có lệ nói, “Chắc là vậy…”
Anna lại hỏi anh: “Vậy chú có thích ai không?”
Lâm Xuất bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Có.”
Lần này Anna thất vọng thở dài, rầu rĩ cúi đầu xuống. Một lát sau lại nói: “Vậy được rồi, cháu không muốn gả cho chú nữa. Chú có người thích, chúng ta không thể trở thành soulmate thực sự được nữa.”
Nghe nói như thế, Lâm Xuất hơi buồn cười. Anh cảm thấy mình khá rãnh rỗi, mới có thể ngồi ở chỗ này thảo luận về tình yêu và soulmate với một cô bé sáu bảy tuổi.
Cũng may nỗi buồn của bọn trẻ đến rồi đi rất nhanh, một lát sau, có đứa trẻ gọi tên Anna từ xa, cô bé quay đầu lại nhìn, bật dậy thật nhanh rồi chạy như một cơn gió.
Lâm Xuất mỉm cười nhìn bóng lưng của cô bé.
Zart không đi theo mà dụi đầu vào tay Lâm Xuất nũng nịu, anh dùng ngón tay vuốt lông nó rồi mang nó đến bên hồ nước rửa móng vuốt.
Zart rất thích nước, rửa sạch không nhịn được nghịch như điên vung nước khắp người anh.
Đúng lúc này, cửa sát đất mở ra, Thẩm Phong Lai đi ra khỏi nhà, tự nhiên lấy vòi hoa sen trong tay Lâm Xuất, “Để anh. Đi mặc áo vào, coi chừng cảm lạnh.”
Ánh mặt trời buổi chiều bị dù trong sân che khuất, ánh nắng mang theo nhiệt độ ấm áp, nhưng không nóng như thiêu như đốt. Một vài đứa trẻ ở phía xa không biết đang chơi gì mà cười rất vui vẻ.
–
“Hôm nay tâm trạng của em có tốt không?” Thẩm Phong Lai đột nhiên mở miệng hỏi.
Lâm Xuất sửng sốt một lúc, rồi nhìn anh.
Vẻ mặt Lâm Xuất bình tĩnh, cũng nhìn về phía mấy đứa nhỏ ở xa xa, “Được Anna thổ lộ, cho nên vui vẻ?”
Lúc này, Lâm Xuất mới biết mình vừa rồi cười một cách vô thức, vội vàng khống chế khuôn mặt, nói: “Em không có.”
Thẩm Phong Lai nghiêng đầu, nhìn về Lâm Xuất, ánh mắt cong cong, không nói gì.
Lâm Xuất hoài nghi nhìn y, hỏi: “Sao anh biết Anna nói gì? Xa vậy mà anh cũng nghe được?”
Thẩm Phong Lai đưa tay ra chặn nước do Zart ném xuống, nói: “Tiểu Xuất, anh đùa với em thôi.”
Lâm Xuất không chịu tin y, nghiêng đầu nhìn Thẩm Phong Lai một lúc lâu, sau đó đột nhiên dùng tay gãi đầu Zart khiến Zart ngứa ngáy, kích động lắc lông trên người, hất nước lên khắp người Thẩm Phong Lai.
Thẩm Phong Lai trốn sang một bên, vẫn bị bọt nước hất lên người, y chậc một tiếng, hô “Này!”
Lâm Xuất ngay lập tức phá lên cười, giật lấy vòi hoa sen từ tay Thẩm Phong Lai, rồi tạt nước vào người y. Khi Thẩm Phong quay lại giật lấy nó, anh hét lên: “Em là người bệnh đó!”
Nghe vậy, Thẩm Phong Lai không trốn nữa, tắt vòi đối diện với vòi xịt. Toàn thân ướt sũng, chiếc áo sơ mi màu xám bạc ôm sát vào người, tôn lên đường nét nam tính hoàn mỹ, thậm chí có thể thấy rõ hình dáng cơ bụng, khiến anh có vẻ cường tráng, vai rộng eo hẹp.
Lâm Xuất theo bản năng dời ánh mắt đi, cười nói: “Em cũng đùa với anh thôi mà.”
Thẩm Phong Lai lấy vài chiếc khăn giấy để lau khô nước trên tay, rồi vươn tay lau nước trên mặt Lâm Xuất.
Lâm Xuất ngẩng đầu nhìn y, phát hiện vẻ mặt Thẩm Phong Lai mang theo ý cười, thế là bất mãn giơ khuỷu tay đụng vào y một cái, “Thẩm Phong Lai, đừng nói anh nghĩ em vì một cô bé thổ lộ mà vui vẻ nhé?”
“Đương nhiên là không.” Thẩm Phong Lai lộ ra vẻ bất đắc dĩ, “Anna còn nhỏ, không biết trên đời có bao nhiêu người thích em, lẽ nào anh không biết?”
Những lời này khiến Lâm Xuất nhớ đến những người không ngừng bảo vệ anh và yêu thích âm nhạc của anh một cách kiên định, trái tim anh chùng xuống. Cảm giác tự ghê tởm lại quay trở lại, nụ cười của anh hơi nhạt đi, “Sao anh lại nói những lời này?”
“Bởi vì em là nghệ sĩ âm nhạc yêu thích của anh.” Thẩm Phong Lai nhìn anh rồi nói, “Đừng suy nghĩ nhiều quá, em xứng đáng được mọi người yêu thích.”
——————–
Chú thích:
[1] Goldberg Variations: BWV988, tiết mục của Bach.