Giả Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 47: C47: Lộ tẩy



Edit & Beta: Đoè

Nắng sớm mờ mờ.

Ninh Chu tỉnh lại chỉ thấy toàn thân đau nhức.

Sau khi mở mắt ra, cậu vẫn nằm trên giường mê man rất lâu, đầu óc nhất thời vẫn chưa thể hoạt động bình thường.

Điều xấu hổ nhất sau khi say rượu là gì?

Không phải phát điên sau cơn say mà là ngày hôm sau tỉnh lại chẳng nhớ rõ mình đã làm gì sau khi say rượu.

Ký ức đêm qua như thủy triều ùa về, Ninh Chu nhớ rõ ràng từng chi tiết.

Cậu đẩy Tưởng Hàng Đình lên giường như thế nào, tự mình ngồi lên chuyển động ra làm sao.

Gạt bỏ mọi lo lắng trong quá khứ và buông thả bản thân.

Tư thế nào cũng dám thử rồi gọi loạn hết cả lên nào là tiên sinh, anh trai, chú, thầy……

Ninh Chu che mặt gào thét trong lòng.

A a a lộ rồi lộ mất rồi a a a!!!

Nhưng phải thừa nhận rằng sau khi buông bỏ hoàn toàn, cậu cảm thấy rất dễ chịu, da đầu như muốn nổ tung.

Động tác của Ninh Chu đánh thức Tưởng Hàng Đình, hắn vươn tay kéo cậu vào lòng, lười biếng nói: “Sao em dậy sớm thế?”

Ác nhơn Ninh Chu tố cáo trước: “Tưởng tiên sinh, anh giả bộ!”

Tưởng Hàng Đình đêm qua rất phối hợp, hắn có thể khống chế bất kỳ tư thế nào, vừa dữ vừa mạnh. So với nhưng lần trước thì ràng buộc và lo lắng đã vơi đi rất nhiều.

Có lẽ vì tính cách thật của hắn đã bị vạch trần nên hắn không muốn giữ bí mật nữa.

Hậu quả trực tiếp nhất là Ninh Chu bây giờ không chỉ đau lưng mà ngay cả khi cử động nhẹ cũng cảm thấy toàn thân đau nhức không tả xiết.

Một chuỗi tiếng cười khúc khích phát ra từ cổ họng Tưởng Hàng Đình: “Vậy còn Chu Chu thì sao? Em đang giả vờ ngoan ngoãn hửm?”

Hắn tưởng rằng Ninh Chu đơn thuần, đối với việc này thậm chí còn có chút dè dặt. Dù sao lúc trước hắn làm như vậy, mặc dù cậu rất phối hợp nhưng vẫn luôn cắn môi để kìm nén tiếng rê.n rỉ. Không giống như đêm qua, cậu rất bạo dạn và dám nói ra bất cứ điều gì.

Chưa bao giờ cảm thấy phù hợp và cũng chưa bao giờ có cảm giác nồng nhiệt như vậy.

Ninh Chu dứt khoát bất chấp tất cả, ngẩng đầu cắn lên cằm Tưởng Hàng Đình, giọng nói trầm thấp đầy cám dỗ: “Anh có muốn làm thêm lần nữa không?”

Tưởng Hàng Đình đặt tay lên eo Ninh Chu, chỉ cần ấn nhẹ đã khiến Ninh Chu run rẩy, phát ra một tiếng “hít” nhẹ nhàng.

“Còn muốn nữa không?” Tưởng Hàng Đình cười nói.

Ninh Chu không nói nên lời, ngã vào trong ngực Tưởng Hàng Đình, giả vờ câm lặng.

Lòng tràn đầy phấn khích và ham vui nhưng sức lực lại không đủ.

Để tránh cho Ninh Chu thẹn quá hoá giận, Tưởng Hàng Đình nhịn cười, nhỏ giọng bên tai cậu nói: “Sướng không?”

Tay hắn đặt lên eo Ninh Chu dùng lực vừa phải xoa bóp cho cậu.

Không biết liệu hắn đang hỏi về lực mát xa hay hỏi về “trận” tối qua.

Nếu chuyện đã bại lộ, Ninh Chu không còn giả vờ nữa mà thẳng thừng nói: “Sướng, đêm qua Tưởng tiên sinh rất nóng bỏng.”

“Em cũng vậy.” Tưởng Hàng Đình nói: “Nhưng bất kể em là người như thế nào, anh vẫn sẽ thích em.”

Câu cuối cùng Tưởng Hàng Đình nói rất nghiêm túc và trang trọng.

Hắn chợt nhớ đến lần trước Ninh Chu thảo luận với hắn vấn đề sản phẩm không đúng, khi ấy hắn cũng rất chột dạ, cho nên không để ý tới cảm xúc của Ninh Chu, giờ xem ra Ninh Chu lúc đó đang thăm dò thái độ của hắn.

Nghĩ đến đây, Tưởng Hàng Đình nhấn mạnh: “Anh thích em, dù cho em là người thế nào.”

Đêm qua Ninh Chu đã nói với hắn như vậy và bây giờ hắn cũng nói với Ninh Chu như thế.

Thật ra rất đơn giản, người bọn họ thích chính là đối phương. Dù có tính cách thế nào thì người này vẫn luôn là điểm sáng.

Ninh Chu không khỏi nhoẻn môi cười nhưng vẫn giả vờ nghiêm túc nói: “Cho dù em có hút thuốc đánh nhau đua xe, không phải bé ngoan, anh cũng thích sao?”

Tưởng Hàng Đình trầm ngâm một lúc rồi mới trả lời: “Không được hút thuốc. Hút thuốc có hại cho sức khoẻ, nhất định phải bỏ thuốc.”

Bởi vì Tưởng Hàng Đình cứ mãi im lặng nên tim Ninh Chu nhảy vọt lên, nghe thấy hắn nói vậy lại dịu xuống, lẩm bẩm nói: “Hiện giờ em đã ngừng hút thuốc rồi.”

“Ngoan lắm!” Tưởng Hàng Đình hôn lên trán Ninh Chu, nhiệt liệt khen ngợi cậu.

Ninh Chu: “……”

Không, em không ngoan.

“Vẫn còn sớm, em có muốn ngủ thêm chút nữa không?” Tưởng Hàng Đình ôm chặt lấy cậu.

Nói xong Ninh Chu cũng cảm thấy hơi buồn ngủ, nằm trong lòng Tưởng Hàng Đình ngáp một cái, không bao lâu sau chìm vào giấc mộng.

Lần này cậu ngủ rất say, gánh nặng giả tạo trong lòng như được trút bỏ, toàn thân khoan khoái nhẹ nhàng.

Khi tỉnh lại lần nữa thì đã là giữa trưa.

Ninh Chu rời giường, đi vào nhà tắm rồi chợt nhận ra đang không ở nhà mình, mà là ở nhà bố mẹ Tưởng Hàng Đình.

Lần đầu tiên đến nhà bố mẹ của bạn đời và ngủ đến tận trưa thì nên làm gì đây?

Ninh Chu nhanh chóng vệ sinh cá nhân, đến khi ra khỏi nhà tắm thì thấy Tưởng Hàng Đình đã quay trở lại đang ngồi bấm điện thoại cạnh giường.

Tưởng Hàng Đình nghe có tiếng động thì ngẩng đầu nhìn Ninh Chu mỉm cười: “Tỉnh rồi thì xuống ăn cơm thôi nào.”

“Em như này có phải không ổn lắm không?” Ninh Chu rối rắm hỏi. Cậu vốn dĩ không biết cách hoà hợp với người lớn tuổi mà giờ còn ngủ đến tận giữa trưa mới dậy, nhìn kiểu gì cũng thấy không phải phép.

Tưởng Hàng Đình: “Không sao, bọn họ không phải người cổ hủ, cũng biết hôm qua em say rượu.”

Vấn đề là cậu biết không phải vì mình uống rượu mà do quá buông thả.

Tưởng Hàng Đình xoa đầu vuốt tóc Ninh Chu: “Chu Chu.”

Ninh Chu nhìn Tưởng Hàng Đình, thấy vẻ mặt hắn đột nhiên nghiêm túc nên không khỏi trở nên nghiêm túc theo: “Sao vậy ạ?”

“Em đấy nhé.” Tưởng Hàng Đình thở dài: “Nơi đây cũng là nhà của em, ở nhà ngủ nướng thì có gì sai đâu? Bố mẹ anh cũng là bố mẹ em, nếu em vẫn cứ tiếp tục lo lắng dè dặt như vậy, anh thà không đưa em đến gặp bọn họ.”

Ninh Chu im lặng một lúc, hiểu được ý của Tưởng Hàng Đình là gì.

Cậu ngoan ngoãn gật đầu, “Là do em quá cẩn thận, em sẽ thả lỏng.”

Bố mẹ Tưởng Hàng Đình đã nói rõ rằng họ chấp nhận cậu và luôn tỏ ra thiện chí với cậu, nếu cậu cứ mãi dè dặt như vậy thì không chỉ càng làm ra vẻ mà còn khiến người khác buồn lòng.

Mặc dù cậu không biết cách để hoà hợp với người lớn, nhưng cậu có thể học nó thay vì che đậy con người thật của mình và khoác lên mình một túi da giả tạo để làm hài lòng người khác.

Như Tưởng Hàng Đình đã nói, họ là bố mẹ của Tưởng Hàng Đình và cũng là bố mẹ cậu.

Từ trước đến nay Ninh Chu chưa bao giờ để tâm đến những chuyện vụn vặt, sau khi đã nghĩ thông suốt cả người cậu dần được thả lỏng.

Cậu chủ động nắm tay Tưởng Hàng Đình: “Đói bụng quá đi.”

Tưởng Hàng Đình mỉm cười đi xuống lầu với Ninh Chu.

Quả nhiên, mối quan hệ sau đó giữa Ninh Chu và bố mẹ Tưởng Hàng Đình trở nên tự nhiên hơn rất nhiều, gọi bố mẹ rất thân thiết, không còn cảm giác xa cách như ngày hôm qua nữa.

Tưởng Đạo Lan và Lục Tuyết Nhu đương nhiên là rất vui mừng vì chuyện này.

Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình ở cùng bố mẹ hai ngày, trong hai ngày này, Tưởng Đạo Lan và Lục Tuyết Nhu đều không hỏi thăm gì về bố mẹ Ninh Chu.

Ninh Chu đại khái có thể đoán ra được nguyên nhân, có lẽ là Tưởng Hàng Đình đã nói trước với họ quan hệ của cậu với bố mẹ không được tốt.

Bố mẹ Tưởng Hàng Đình không chỉ dành cho Ninh Chu sự tôn trọng lớn nhất mà ông bà còn dành cho cậu tình yêu thương của người lớn.

Có thể nói mà không chút do dự, đây là lần đầu tiên Ninh Chu cảm nhận được tình yêu của bố mẹ là như thế nào.

Trái tim cậu cũng mềm mại theo.

Sau khi Ninh Chu quay xong《 Dư Sinh 》(1), Hàn Kỳ cho cậu nghỉ ngơi nửa tháng.

(1) Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc.

Nhưng cũng không hoàn toàn để cậu nghỉ ngơi mà đồng thời đưa cho Ninh Chu một kịch bản.

Kịch bản này là web drama do Giải Trí Tinh Quang đầu tư, Ninh Chu hiện là nghệ sĩ dưới trướng Giải Trí Tinh Quang nên công ty đã sắp xếp cho cậu một nhiệm vụ như vậy.

Dù rằng Ninh Chu chưa chính thức ra mắt nhưng đã có được độ nổi tiếng nhất định nhờ 《Sinh ra để diễn xuất》, nên công ty dự định để Ninh Chu tham gia bộ web drama này nhằm mang lại sự nổi tiếng cho bộ phim.

Bộ web drama này là sự hợp tác giữa Giải Trí Tinh Quang và Truyền Thông Đông Hoàng, cả hai bên đều có kế hoạch bồi dưỡng người mới mà những người mới này đều có lai lịch và đã được quyết định trước khi có kịch bản.

Vì Truyền Thông Đông Hoàng là một trong những nhà đầu tư nên đội ngũ sản xuất web drama này khá tốt.

Đây là một bộ phim tình cảm đô thị tổng tài bá đạo cưng chiều, kịch bản mà Hàn Kỳ giao cho Ninh Chu là vai diễn em trai của nữ chính trong phim, suất diễn không nhiều lắm và có thể quay xong trong khoảng một tuần.

Thật ra lúc đầu công ty muốn cho Ninh Chu đóng vai phản diện nhưng sau khi đọc kịch bản, Hàn Kỳ cảm thấy nhân vật phản diện quá hời hợt, chỉ số thông minh còn bị giảm liên tục nên cô đã từ chối vai diễn này và thay vào đó chọn một vai diễn khác, cậu em trai dễ thương của học sinh cấp 3.

Đúng lúc tô điểm thêm cho thiết lập ngoan ngoãn của Ninh Chu.

Ninh Chu nhận được kịch bản, thấy mình phải vào vai một học sinh cấp ba, không khỏi nhéo mặt bẹo má, trông cậu non nớt đến vậy hả?

Vừa hay Tưởng Hàng Đình đang ở bên cạnh cậu vì vậy Ninh Chu quay đầu lại hỏi hắn: “Em non nớt lắm hở?”

Tưởng Hàng Đình ngẩng đầu lên khỏi tập tài liệu, vẻ mặt khó hiểu, “Sao đột nhiên hỏi chuyện này?”

“Bởi vì em nhận được vai diễn học sinh cấp ba ó.” Ninh Chu trả lời, “Sang năm là em 21 tuổi rồi.”

Tưởng Hàng Đình gật đầu như thật: “Em nói vậy đột nhiên khiến anh có cảm giác tội lỗi là sao nhỉ?”

Mồm thì nói tội lỗi nhưng tay vẫn không quên sờ mặt Ninh Chu.

Mịn màng và tinh tế, ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn ra, quả thật rất non nớt.

Ninh Chu: “……”

Cảm giác tội lỗi là anh sờ s,oạng em không kiêng nể gì ấy hả?

Tưởng Hàng Đình: “Thật ra sau khi quay xong “Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc”, anh đã bảo Vương Nhất Thanh giúp anh mang trang phục trong phim của em về.”

Ninh Chu liếc nhìn hắn.

“Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc” là một bộ phim vườn trường mà trong phim Ninh Chu mặc nhiều nhất là đồng phục.

Dựa theo tính cách của Tưởng Hàng Đình đồ mang về chắc chắn là đồng phục học sinh.

Quả nhiên giây tiếp theo Ninh Chu liền nghe thấy Tưởng Hàng Đình nói: “Chu Chu, lát nữa em mặc cho anh xem được không?”

Ninh Chu: “……”

Đây là cảm giác tội lỗi mà anh nói đấy hở?

Đang mắng chửi trong lòng, Ninh Chu bỗng nhiên ngồi xuống, tôn kính nhìn Tưởng Hàng Đình như một học sinh ngoan: “Thầy Tưởng ơi, cho em hỏi chút nữa thầy định dạy gì ạ?”

Ninh Chu là một diễn viên rất giỏi và nhập vai rất nhanh.

Lúc này cậu đang dùng đôi mắt mèo ngây thơ nhìn Tưởng Hàng Đình, ánh mắt ngập tràn sự ngưỡng mộ và tôn kính đối với thầy giáo của mình.

Tưởng Hàng Đình: “……”

Ối giời ôi, thật là tội lỗi.

Nhưng Ninh Chu lại cố tình ra vẻ nói, “Sao thầy Tưởng không nói gì? Em đã làm gì sai rồi ạ?”

“Tại sao hôm nay em không mặc đồng phục?” Tưởng Hàng Đình trầm giọng nói: “Em có nghĩ mình nên chịu phạt không?”

Ninh Chu lập tức nói: “Giờ em đi thay đồng phục ngay ạ.” Rồi lại đáng thương nhìn Tưởng Hàng Đình: “Xin thầy Tưởng hãy phạt em nhẹ một chút ạ?”

Tưởng Hàng Đình: “Để xem biểu hiện của em thế nào đã.”

——-

Hai khứa này biết chơi quá =))))


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Giả Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 47: Ảnh chụp cũ



Edit & Beta: Đoè

“Hoàng tổng.” Lâm Thư Huỳnh với giọng điệu bình tĩnh lên tiếng trước tiên.

Ngược lại là Triệu Tường đang hơi hoảng loạn, thậm chí còn hơi né tránh ánh mắt: “Hoàng tổng.”

Hoàng Trung Kỳ gật đầu với bọn họ, sau đó giới thiệu Tưởng Hàng Đình: “Đây là Tưởng tổng Tưởng Hàng Đình đến từ trụ sở chính, hôm nay đến công ty khảo sát.”

Giai Hằng Technology là một công ty con thuộc tập đoàn Tưởng thị, là nhân viên của Giai Hằng Technology nên họ không xa lạ gì với cái tên Tưởng Hàng Đình nhưng khi nghe Hoàng Trung Kỳ nói người đàn ông mặc vest màu đỏ này là Tưởng Hàng Đình, Lâm Thư Huỳnh và Triệu Tường đã vô cùng kinh ngạc.

Tất nhiên Lâm Thư Huỳnh chỉ đơn giản là kinh ngạc mà thôi còn Triệu Tường lại càng hoảng sợ hơn.

Gã ta hiểu rõ mấy lời mình vừa nói không hợp lý chút nào, cho dù có chứng cứ chứng minh được giữa Lâm Thư Huỳnh và Ninh Chu tồn tại giao dịch không chính đáng thì mấy lời gã nói cũng đủ để khiến ấn tượng của hai vị sếp lớn về mình rơi xuống đáy.

Triệu Tường nhanh chóng giải thích cho bản thân: “Hoàng tổng, xưa nay luôn chọn những nghệ sĩ hàng đầu làm đại diện, lần này có giám đốc Lâm phụ trách đột nhiên đi chọn một người mới, chuyện này đi ngược lại nguyên tắc của , e rằng nó không thuyết phục.”

Dù thế nào đi nữa, Triệu Tường vẫn muốn ụp nồi lên đầu Lâm Thư Huỳnh và thuận tiện kéo theo cả Ninh Chu xuống nước.

Gã ta không thể thăng chức thì Lâm Thư Huỳnh cũng đừng hòng.

“Người mới?” Hoàng Trung Kỳ cười khẩy, “Giám đốc Triệu đã xem qua kế hoạch của chưa?”

Triệu Tường cứng cổ nói: “Đây không thuộc phạm vi quản lý của tôi.”

Hoàng Trung Kỳ: “Nếu đã không phải phạm vi quản lý của anh thì anh có tư cách gì để nghi ngờ việc giám đốc Lâm chọn người đại diện.”

Triệu Tường: “Tôi không thể chịu nổi hành vi lợi dụng quyền lực vì lợi ích cá nhân của giám đốc Lâm.”

Càng nói, gã ta càng cảm thấy mình có lý, phần lưng khom lúc đầu dần đứng thẳng lên, gã ta cảm thấy rất thoải mái khi đứng trên đỉnh cao đạo đức.

“Giám đốc Lâm, nói cho giám đốc Triệu nghe tiêu chuẩn chọn người đại diện lần này đi.” Hoàng Trung Kỳ lười nói chuyện với Triệu Tường, ánh mắt nhìn gã ta đầy lạnh lùng.

“Vâng, Hoàng tổng.” Lâm Thư Huỳnh nói: “Phó bản mới lần này của chủ yếu là thần bí, vì vậy chúng tôi hy vọng người đại diện của năm nay sẽ phù hợp với chủ đề thần bí. Sau khi thảo luận cùng bộ phận thiết kế trò chơi, người đại diện đầu năm nay của sẽ là một gương mặt mới.”

Triệu Tường nghe đến đó trong lòng thắt lại, Lâm Thư Huỳnh nói tiếp: “Khi chúng tôi thông báo cho các công ty môi giới lớn, chính giám đốc Triệu đã lên tiếng phản đối. Sao hôm nay lại quên tiêu chuẩn tuyển chọn người đại diện rồi?”

Sau khi nghe Lâm Thư Huỳnh nhắc đến, bấy giờ Triệu Tường mới nhớ ra mình đã từng phản đối một trong những quyết định của Lâm Thư Anh vào tháng trước, gã lúc ấy chỉ một lòng muốn phản đối chứ thực chất đã quên mất quyết định của lúc đó là gì.

Sắc mặt Triệu Tường tối sầm lại, phút chốc cảm thấy hối hận vô cùng. Sao gã ta lại làm điều ngu ngốc này chỉ vì chút tiền boa của Lưu Chấn Vinh chứ? Nếu gã ta không làm gì thì giờ đây đã chẳng xảy ra chuyện!

Triệu Tường há mồm còn định giải thích, nhưng Hoàng Trung Kỳ lại không muốn người ngoài tiếp tục chứng kiến trò cười của công ty mình nữa.

Anh ta trừng mắt nhìn Triệu Tường: “Đến văn phòng của tôi!”

Tưởng Hàng Đình rất thông cảm nói: “Hoàng tổng cứ bận việc trước đi, tôi sẽ tự mình đi dạo.”

Hoàng Trung Kỳ sao lại không nghe ra ý tứ trong lời nói của Tưởng Hàng Đình: Mau đưa cái tên thiểu năng trí tuệ muốn vu khống bôi nhọ em bé nhà tôi này đi xử lý đi!

“Tưởng tổng cứ tự nhiên.” Hoàng Trung Kỳ tiếp nhận ám chỉ của Tưởng Hàng Đình, đưa Triệu Tường đi.

Lưu Chấn Vinh theo dõi toàn bộ quá trình, trong quá trình này gã muốn mở miệng chào hỏi Tưởng Hàng Đình và Hoàng Trung Kỳ, nhưng lại hiểu rõ mình chính là người khởi xướng nên đơn giản ngậm miệng lại.

Lúc này, Hoàng Trung Kỳ dẫn theo Triệu Tường rời đi, tâm tư Lưu Chấn Vinh lại nổi lên.

Đây chính là Tưởng Hàng Đình đấy, trước đây làm gì có cơ hội để gặp mặt, giờ vất vả lắm mới gặp được cũng nên vận dụng chút thời cơ để thể hiện bản thân trước mặt Tưởng Hàng Đình chứ nhỉ?

Lưu Chấn Vinh ngẫm nghĩ câu chào mở đầu một hồi lâu, đang định mở mồm nói chuyện với Tưởng Hàng Đình thì thấy hắn lướt qua mình đi đến chỗ Ninh Chu.

Sau đó gã ta nghe thấy giọng điệu Tưởng Hàng Đình nói chuyện với Ninh Chu rất dịu dàng.

Tưởng Hàng Đình: “Chút nữa có bận việc gì không?”

Ninh Chu nhìn về phía Hàn Kỳ, lịch trình do Hàn Kỳ sắp xếp.

Ninh Chu hiện tại đang trong trạng thái làm việc bán thời gian, việc duy nhất trong lịch trình hôm nay của cậu là ký hợp đồng với Giai Hằng Technology. Vì thế Hàn Kỳ lắc lắc đầu, “Tạm thời không có lịch trình gì, thứ ba tuần sau sẽ gia nhập vào đoàn phim “Em ngọt ngào hơn đường”.”

“Vậy không có việc gì.” Ninh Chu nói: “Tưởng tiên sinh muốn mang ta đi chỗ nào sao?”

Tưởng Hàng Đình cười nói: “Hẹn hò thôi.”

Hắn vô cùng thân sĩ mà đưa tay ra với Ninh Chu: “Em có đồng ý đi hẹn hò với anh không?”

Ninh Chu đặt tay lên tay Tưởng Hàng Đình, “Đương nhiên.”

Ninh Chu quay đầu nói với Hàn Kỳ: “Chị Hàn, em đi hẹn hò đây.”

Hàn Kỳ xua tay với Ninh Chu: “Đi đi đi đi.”

Lưu Chấn Vinh đã choáng váng kể từ lúc Tưởng Hàng Đình đi về phía Ninh Chu.

Gã ta ngơ ngác nhìn Tưởng Hàng Đình và Ninh Chu mười ngón tay đan vào nhau rời đi, đầu ngón tay hai người dường như có một tia sáng lóe lên.

Hàn Kỳ cũng chẳng thèm quan tâm Lưu Chấn Vinh đang cảm thấy thế nào, cô gật đầu với Lâm Thư Huỳnh nói: “Giám đốc Lâm ở lại, tôi xin phép về trước.”

“Đi thong thả.” Thái độ của Lâm Thư Huỳnh đối với Hàn Kỳ không hề thay đổi sau khi biết về mối quan hệ giữa Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình, cô vẫn nở nụ cười khách khí như cũ.

Lưu Chấn Vinh nhìn Hàn Kỳ rời đi, đang định đuổi theo thì chợt nhớ ra Tiêu Cảnh Dật vẫn còn đứng bên cạnh.

Gã cảm thấy nét mặt mình cứng đờ, quay đầu nhìn Tiêu Cảnh Dật.

Sắc mặt Tiêu Cảnh Dật đen sì, gã chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như lúc này, chỉ muốn tìm một cái hố nào đấy mà chui xuống.

Suốt cả quá trình gã luôn gục đầu xuống, tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân.

Trước ngày hôm nay, gã còn không biết chuyện gì đang xảy ra, buổi sáng Lưu Chấn Vinh trực tiếp nói với gã rằng sẽ đưa gã đến Giai Hằng Technology ký hợp đồng, nói rằng Giai Hằng Technology đã chọn gã làm người đại diện mới của .

Không thể phủ nhận lúc mới nghe được tin tức này gã đã rất vui, gã chơi đã nhiều năm, có thể xem như một fan trung thành của game, có thể làm đại diện cho thì còn gì hơn.

Chỉ khi đến Giai Hằng Technology rồi gã mới biết Lưu Chấn Vinh không những thất bại trong việc đàm phán hợp đồng đại diện mà còn định cướp ngang tài nguyên của nghệ sĩ của chính công ty mình.

Bộ dạng nhảy nhót lung tung như một thằng hề cũng khiến gã cảm thấy rất mất mặt.

Lưu Chấn Vinh oán trách Triệu Tường đến chết, hôm qua gã ta đã liên hệ trước với Triệu Tường, Triệu Tường thề son sắt rằng sẽ giúp gã ta giành được hợp đồng đại diện cho nên hôm nay gã ta mới trực tiếp dẫn Tiêu Cảnh Dật đến đây ký hợp đồng.

Giờ thì hay rồi, gã ta đắc tội với nhiều người.

– –

Chuyện cướp đại ngôn chỉ là một bước nhạc đệm, Ninh Chu không để trong lòng.

Nhưng hay ngày sau cậu nghe Hàn Kỳ nói Lưu Chấn Vinh đã từ chức, hình như là đắc tội Tiêu Cảnh Dật.

Theo như Hàn Kỳ nói là Tiêu Cảnh Dật tự mình đến tìm cô nói lời xin lỗi, cũng nói rằng gã không hề biết gì về chuyện hợp đồng đại diện.

Về việc này Hàn Kỳ không có ý kiến, Ninh Chu cũng chưa nói gì.

Mặc cho Tiêu Cảnh Dật xin lỗi là vì quan hệ của Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình, hay vì gã không thể vượt qua nội tâm mà nói lời xin lỗi. Chuyện này đã qua đi, Ninh Chu và Hàn Kỳ đều không để trong lòng.

Hai người chỉ đơn giản nói qua lại hai ba câu trò chuyện chứ không hề bàn luận về chuyện này.

Hàn Kỳ còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói với Ninh Chu.

Hàn Kỳ: Phòng làm việc đã chuẩn bị đầy đủ.

Trước đó Hàn Kỳ đã bàn bạc với Ninh Chu về việc thành lập studio riêng, đây là chuyên trách nghề nghiệp của Hàn Kỳ, Ninh Chu cũng không can thiệp quá nhiều mà để cho cô làm việc đó.

Cứ một khảong thời gian, Hàn Kỳ sẽ báo cáo tiến độ của studio với Ninh Chu.

Ninh Chu cho rằng lần này chỉ là thông báo như thường lệ, cho nên cậu mới trả lời lại như cũ.

Ngay giây tiếp theo Hàn Kỳ đã nhắn lại.

Hàn Kỳ: Truyền Thông Đông Hoàng đến tìm chị, hy vọng chị có thể dẫn cậu chuyển sang đấy.

Hàn Kỳ: Chị chưa phản hồi lại bọn họ. Chị muốn hỏi đây có phải là ý của ngài Tưởng không?

Dù Truyền Thông Đông Hoàng có tìm đến cô hay không thì cũng thật đúng lúc xảy ra ngay sau sự việc của Lưu Chấn Vinh, luôn có cảm giác như một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Ninh Chu trả lời tin nhắn không cần suy nghĩ.

Chu Tử: Chắc chắn không phải ý của anh ấy, anh ấy không nói với em.

Tưởng Hàng Đình luôn luôn tôn trọng mong muốn của Ninh Chu, sẽ không tự ý chủ trương thay đổi công ty chủ quản, những chuyện quan trọng hắn sẽ hỏi trước ý kiến của cậu.

Cho nên, Tưởng Hàng Đình sẽ không thể nào để Truyền Thông Đông Hoàng liên lạc với Hàn Kỳ mà không nói cho Ninh Chu biết.

Hàn Kỳ tin tưởng Ninh Chu, nhưng trong lòng cô vẫn còn nghi hoặc.

Hàn Kỳ: Vậy sao Truyền Thông Đông Hoàng đột nhiên vươn cành ôliu với chị nhỉ?

Ninh Chu đại khái đã đoán được trong đó có người nhúng tay vào.

Thế là cậu thoát khỏi giao diện trò chuyện với Hàn Kỳ và tìm đến Cố Khải.

Ninh Chu hỏi thẳng Cố Khải.

Chu Tử: Em họ, là anh cho người của Truyền Thông Đông Hoàng đến tìm đại diện của tôi hả?

Cố Khải trả lời rất nhanh.

Thái Tử Gia ĐH (1): Là tôi.

(1) Viết tắt của “Đông Hoàng” =)))

Thái Tử Gia ĐH: Chị dâu nhỏ của tôi bị người ta bắt nạt, tôi chắc chắn phải đưa người về dưới trướng mình, thay anh họ bảo hộ cậu rồi.

Ba chữ “chị dâu nhỏ” kia chắc chắn là phản kích của Cố Khải đối với việc Ninh Chu gọi hắn là “em họ”.

Nhưng đúng như Cố Khải nói, hắn chỉ muốn bảo vệ Ninh Chu.

Hắn nghe nói Lưu Chấn Vinh thèm muốn tài nguyên của Ninh Chu. Trong mắt Cố Khải, Ninh Chu là người nhà của hắn, không có lý do gì mà người nhà hắn lại để kẻ khác ức hiếp. Truyền Thông Đông Hoàng là công ty riêng của nhà họ Cố, đưa người về dưới trướng rồi sẽ không ai dám bắt nạt Ninh Chu nữa.

Ý của Cố Khải chỉ đơn giản như vậy.

Cố Khải làm như vậy không phải vì muốn Ninh Chu mang ơn hắn, chỉ là bênh vực người nhà mà thôi, cho nên hắn nhanh chóng đổi chủ đề, gửi cho Ninh Chu một bức ảnh.

Thái Tử Gia ĐH: [ hình ảnh ]

Thái Tử Gia ĐH: Đây là cậu đúng không? Thế mà lúc đó chơi hẳn cả quả đầu xanh, không biết cậu nghĩ quẩn cái gì trong đầu nữa?

Ninh Chu trong ảnh chụp mặc bộ đồ đua xe, mũ bảo hiểm kẹp dưới nách với quả đầu xanh đặc sắc.

Độ phân giải của bức ảnh không tốt lắm, rất mơ hồ, loáng thoáng có thể thấy được bóng dáng của một người.

Cố Khải đã sớm nghi ngờ Ninh Chu chính là Mạc Lâm, người nổi tiếng trong giới đua xe hơn hai năm trước, mặc dù Ninh Chu không thừa nhận.

Trong khoảng thời gian này, lúc Cố Khải đang sắp xếp lại các video đua xe trước kia, cuối cùng hắn cũng tìm ra được đoạn quay Mạc Lâm cởi mũ bảo hiểm để lộ mặt thật, hắn lập tức chụp lại màn hình, sau khi phóng to lên, hắn thấy đó thực sự là Ninh Chu.

Ninh Chu bấm vào hình ảnh, nhìn bản thân của hơn hai năm trước, trong mắt hiện lên một tia hoài niệm.

Cậu nhắn lại cho Cố Khải.

Chu Tử: Anh bị mù rồi hả? Không thấy tôi rất đẹp trai sao?

Cũng coi như là gián tiếp thừa nhận mình chính là Mạc Lâm.

Thái Tử Gia ĐH: Đẹp đẹp đẹp! Cậu nói đẹp trai thì là đẹp trai!

Thái Tử Gia Đh: Vậy đến khi nào cậu mới tặng cho tôi chiếc mũ bảo hiểm có chữ ký của Mạc Lâm đây?

Chu Tử: Để xem biểu hiện của anh đã. Bất cứ khi nào anh làm tôi vui vẻ thì tôi sẽ tặng anh một chiếc mũ bảo hiểm có chữ ký.

Ninh Chu trả lời tin nhắn của Cố Khải xong, cậu tìm được trong điện thoại của mình một tấm ảnh chụp với quả đầu xanh, viết một dòng chữ lên ảnh, sau đó gửi tấm ảnh cũ đó cho Tưởng Hàng Đình.

Chu Tử: [ Em muốn nhuộm thành màu xanh lá cây.jpg]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.