Edit & Beta: Đoè
Nắng sớm mờ mờ.
Ninh Chu tỉnh lại chỉ thấy toàn thân đau nhức.
Sau khi mở mắt ra, cậu vẫn nằm trên giường mê man rất lâu, đầu óc nhất thời vẫn chưa thể hoạt động bình thường.
Điều xấu hổ nhất sau khi say rượu là gì?
Không phải phát điên sau cơn say mà là ngày hôm sau tỉnh lại chẳng nhớ rõ mình đã làm gì sau khi say rượu.
Ký ức đêm qua như thủy triều ùa về, Ninh Chu nhớ rõ ràng từng chi tiết.
Cậu đẩy Tưởng Hàng Đình lên giường như thế nào, tự mình ngồi lên chuyển động ra làm sao.
Gạt bỏ mọi lo lắng trong quá khứ và buông thả bản thân.
Tư thế nào cũng dám thử rồi gọi loạn hết cả lên nào là tiên sinh, anh trai, chú, thầy……
Ninh Chu che mặt gào thét trong lòng.
A a a lộ rồi lộ mất rồi a a a!!!
Nhưng phải thừa nhận rằng sau khi buông bỏ hoàn toàn, cậu cảm thấy rất dễ chịu, da đầu như muốn nổ tung.
Động tác của Ninh Chu đánh thức Tưởng Hàng Đình, hắn vươn tay kéo cậu vào lòng, lười biếng nói: “Sao em dậy sớm thế?”
Ác nhơn Ninh Chu tố cáo trước: “Tưởng tiên sinh, anh giả bộ!”
Tưởng Hàng Đình đêm qua rất phối hợp, hắn có thể khống chế bất kỳ tư thế nào, vừa dữ vừa mạnh.
So với nhưng lần trước thì ràng buộc và lo lắng đã vơi đi rất nhiều.
Có lẽ vì tính cách thật của hắn đã bị vạch trần nên hắn không muốn giữ bí mật nữa.
Hậu quả trực tiếp nhất là Ninh Chu bây giờ không chỉ đau lưng mà ngay cả khi cử động nhẹ cũng cảm thấy toàn thân đau nhức không tả xiết.
Một chuỗi tiếng cười khúc khích phát ra từ cổ họng Tưởng Hàng Đình: “Vậy còn Chu Chu thì sao? Em đang giả vờ ngoan ngoãn hửm?”
Hắn tưởng rằng Ninh Chu đơn thuần, đối với việc này thậm chí còn có chút dè dặt.
Dù sao lúc trước hắn làm như vậy, mặc dù cậu rất phối hợp nhưng vẫn luôn cắn môi để kìm nén tiếng rê.n rỉ.
Không giống như đêm qua, cậu rất bạo dạn và dám nói ra bất cứ điều gì.
Chưa bao giờ cảm thấy phù hợp và cũng chưa bao giờ có cảm giác nồng nhiệt như vậy.
Ninh Chu dứt khoát bất chấp tất cả, ngẩng đầu cắn lên cằm Tưởng Hàng Đình, giọng nói trầm thấp đầy cám dỗ: “Anh có muốn làm thêm lần nữa không?”
Tưởng Hàng Đình đặt tay lên eo Ninh Chu, chỉ cần ấn nhẹ đã khiến Ninh Chu run rẩy, phát ra một tiếng “hít” nhẹ nhàng.
“Còn muốn nữa không?” Tưởng Hàng Đình cười nói.
Ninh Chu không nói nên lời, ngã vào trong ngực Tưởng Hàng Đình, giả vờ câm lặng.
Lòng tràn đầy phấn khích và ham vui nhưng sức lực lại không đủ.
Để tránh cho Ninh Chu thẹn quá hoá giận, Tưởng Hàng Đình nhịn cười, nhỏ giọng bên tai cậu nói: “Sướng không?”
Tay hắn đặt lên eo Ninh Chu dùng lực vừa phải xoa bóp cho cậu.
Không biết liệu hắn đang hỏi về lực mát xa hay hỏi về “trận” tối qua.
Nếu chuyện đã bại lộ, Ninh Chu không còn giả vờ nữa mà thẳng thừng nói: “Sướng, đêm qua Tưởng tiên sinh rất nóng bỏng.”
“Em cũng vậy.” Tưởng Hàng Đình nói: “Nhưng bất kể em là người như thế nào, anh vẫn sẽ thích em.”
Câu cuối cùng Tưởng Hàng Đình nói rất nghiêm túc và trang trọng.
Hắn chợt nhớ đến lần trước Ninh Chu thảo luận với hắn vấn đề sản phẩm không đúng, khi ấy hắn cũng rất chột dạ, cho nên không để ý tới cảm xúc của Ninh Chu, giờ xem ra Ninh Chu lúc đó đang thăm dò thái độ của hắn.
Nghĩ đến đây, Tưởng Hàng Đình nhấn mạnh: “Anh thích em, dù cho em là người thế nào.”
Đêm qua Ninh Chu đã nói với hắn như vậy và bây giờ hắn cũng nói với Ninh Chu như thế.
Thật ra rất đơn giản, người bọn họ thích chính là đối phương.
Dù có tính cách thế nào thì người này vẫn luôn là điểm sáng.
Ninh Chu không khỏi nhoẻn môi cười nhưng vẫn giả vờ nghiêm túc nói: “Cho dù em có hút thuốc đánh nhau đua xe, không phải bé ngoan, anh cũng thích sao?”
Tưởng Hàng Đình trầm ngâm một lúc rồi mới trả lời: “Không được hút thuốc.
Hút thuốc có hại cho sức khoẻ, nhất định phải bỏ thuốc.”
Bởi vì Tưởng Hàng Đình cứ mãi im lặng nên tim Ninh Chu nhảy vọt lên, nghe thấy hắn nói vậy lại dịu xuống, lẩm bẩm nói: “Hiện giờ em đã ngừng hút thuốc rồi.”
“Ngoan lắm!” Tưởng Hàng Đình hôn lên trán Ninh Chu, nhiệt liệt khen ngợi cậu.
Ninh Chu: “……”
Không, em không ngoan.
“Vẫn còn sớm, em có muốn ngủ thêm chút nữa không?” Tưởng Hàng Đình ôm chặt lấy cậu.
Nói xong Ninh Chu cũng cảm thấy hơi buồn ngủ, nằm trong lòng Tưởng Hàng Đình ngáp một cái, không bao lâu sau chìm vào giấc mộng.
Lần này cậu ngủ rất say, gánh nặng giả tạo trong lòng như được trút bỏ, toàn thân khoan khoái nhẹ nhàng.
Khi tỉnh lại lần nữa thì đã là giữa trưa.
Ninh Chu rời giường, đi vào nhà tắm rồi chợt nhận ra đang không ở nhà mình, mà là ở nhà bố mẹ Tưởng Hàng Đình.
Lần đầu tiên đến nhà bố mẹ của bạn đời và ngủ đến tận trưa thì nên làm gì đây?
Ninh Chu nhanh chóng vệ sinh cá nhân, đến khi ra khỏi nhà tắm thì thấy Tưởng Hàng Đình đã quay trở lại đang ngồi bấm điện thoại cạnh giường.
Tưởng Hàng Đình nghe có tiếng động thì ngẩng đầu nhìn Ninh Chu mỉm cười: “Tỉnh rồi thì xuống ăn cơm thôi nào.”
“Em như này có phải không ổn lắm không?” Ninh Chu rối rắm hỏi.
Cậu vốn dĩ không biết cách hoà hợp với người lớn tuổi mà giờ còn ngủ đến tận giữa trưa mới dậy, nhìn kiểu gì cũng thấy không phải phép.
Tưởng Hàng Đình: “Không sao, bọn họ không phải người cổ hủ, cũng biết hôm qua em say rượu.”
Vấn đề là cậu biết không phải vì mình uống rượu mà do quá buông thả.
Tưởng Hàng Đình xoa đầu vuốt tóc Ninh Chu: “Chu Chu.”
Ninh Chu nhìn Tưởng Hàng Đình, thấy vẻ mặt hắn đột nhiên nghiêm túc nên không khỏi trở nên nghiêm túc theo: “Sao vậy ạ?”
“Em đấy nhé.” Tưởng Hàng Đình thở dài: “Nơi đây cũng là nhà của em, ở nhà ngủ nướng thì có gì sai đâu? Bố mẹ anh cũng là bố mẹ em, nếu em vẫn cứ tiếp tục lo lắng dè dặt như vậy, anh thà không đưa em đến gặp bọn họ.”
Ninh Chu im lặng một lúc, hiểu được ý của Tưởng Hàng Đình là gì.
Cậu ngoan ngoãn gật đầu, “Là do em quá cẩn thận, em sẽ thả lỏng.”
Bố mẹ Tưởng Hàng Đình đã nói rõ rằng họ chấp nhận cậu và luôn tỏ ra thiện chí với cậu, nếu cậu cứ mãi dè dặt như vậy thì không chỉ càng làm ra vẻ mà còn khiến người khác buồn lòng.
Mặc dù cậu không biết cách để hoà hợp với người lớn, nhưng cậu có thể học nó thay vì che đậy con người thật của mình và khoác lên mình một túi da giả tạo để làm hài lòng người khác.
Như Tưởng Hàng Đình đã nói, họ là bố mẹ của Tưởng Hàng Đình và cũng là bố mẹ cậu.
Từ trước đến nay Ninh Chu chưa bao giờ để tâm đến những chuyện vụn vặt, sau khi đã nghĩ thông suốt cả người cậu dần được thả lỏng.
Cậu chủ động nắm tay Tưởng Hàng Đình: “Đói bụng quá đi.”.
Truyện Mỹ Thực
Tưởng Hàng Đình mỉm cười đi xuống lầu với Ninh Chu.
Quả nhiên, mối quan hệ sau đó giữa Ninh Chu và bố mẹ Tưởng Hàng Đình trở nên tự nhiên hơn rất nhiều, gọi bố mẹ rất thân thiết, không còn cảm giác xa cách như ngày hôm qua nữa.
Tưởng Đạo Lan và Lục Tuyết Nhu đương nhiên là rất vui mừng vì chuyện này.
Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình ở cùng bố mẹ hai ngày, trong hai ngày này, Tưởng Đạo Lan và Lục Tuyết Nhu đều không hỏi thăm gì về bố mẹ Ninh Chu.
Ninh Chu đại khái có thể đoán ra được nguyên nhân, có lẽ là Tưởng Hàng Đình đã nói trước với họ quan hệ của cậu với bố mẹ không được tốt.
Bố mẹ Tưởng Hàng Đình không chỉ dành cho Ninh Chu sự tôn trọng lớn nhất mà ông bà còn dành cho cậu tình yêu thương của người lớn.
Có thể nói mà không chút do dự, đây là lần đầu tiên Ninh Chu cảm nhận được tình yêu của bố mẹ là như thế nào.
Trái tim cậu cũng mềm mại theo.
Sau khi Ninh Chu quay xong《 Dư Sinh 》(1), Hàn Kỳ cho cậu nghỉ ngơi nửa tháng.
(1) Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc.
Nhưng cũng không hoàn toàn để cậu nghỉ ngơi mà đồng thời đưa cho Ninh Chu một kịch bản.
Kịch bản này là web drama do Giải Trí Tinh Quang đầu tư, Ninh Chu hiện là nghệ sĩ dưới trướng Giải Trí Tinh Quang nên công ty đã sắp xếp cho cậu một nhiệm vụ như vậy.
Dù rằng Ninh Chu chưa chính thức ra mắt nhưng đã có được độ nổi tiếng nhất định nhờ 《Sinh ra để diễn xuất》, nên công ty dự định để Ninh Chu tham gia bộ web drama này nhằm mang lại sự nổi tiếng cho bộ phim.
Bộ web drama này là sự hợp tác giữa Giải Trí Tinh Quang và Truyền Thông Đông Hoàng, cả hai bên đều có kế hoạch bồi dưỡng người mới mà những người mới này đều có lai lịch và đã được quyết định trước khi có kịch bản.
Vì Truyền Thông Đông Hoàng là một trong những nhà đầu tư nên đội ngũ sản xuất web drama này khá tốt.
Đây là một bộ phim tình cảm đô thị tổng tài bá đạo cưng chiều, kịch bản mà Hàn Kỳ giao cho Ninh Chu là vai diễn em trai của nữ chính trong phim, suất diễn không nhiều lắm và có thể quay xong trong khoảng một tuần.
Thật ra lúc đầu công ty muốn cho Ninh Chu đóng vai phản diện nhưng sau khi đọc kịch bản, Hàn Kỳ cảm thấy nhân vật phản diện quá hời hợt, chỉ số thông minh còn bị giảm liên tục nên cô đã từ chối vai diễn này và thay vào đó chọn một vai diễn khác, cậu em trai dễ thương của học sinh cấp 3.
Đúng lúc tô điểm thêm cho thiết lập ngoan ngoãn của Ninh Chu.
Ninh Chu nhận được kịch bản, thấy mình phải vào vai một học sinh cấp ba, không khỏi nhéo mặt bẹo má, trông cậu non nớt đến vậy hả?
Vừa hay Tưởng Hàng Đình đang ở bên cạnh cậu vì vậy Ninh Chu quay đầu lại hỏi hắn: “Em non nớt lắm hở?”
Tưởng Hàng Đình ngẩng đầu lên khỏi tập tài liệu, vẻ mặt khó hiểu, “Sao đột nhiên hỏi chuyện này?”
“Bởi vì em nhận được vai diễn học sinh cấp ba ó.” Ninh Chu trả lời, “Sang năm là em 21 tuổi rồi.”
Tưởng Hàng Đình gật đầu như thật: “Em nói vậy đột nhiên khiến anh có cảm giác tội lỗi là sao nhỉ?”
Mồm thì nói tội lỗi nhưng tay vẫn không quên sờ mặt Ninh Chu.
Mịn màng và tinh tế, ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn ra, quả thật rất non nớt.
Ninh Chu: “……”
Cảm giác tội lỗi là anh sờ s.oạng em không kiêng nể gì ấy hả?
Tưởng Hàng Đình: “Thật ra sau khi quay xong “Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc”, anh đã bảo Vương Nhất Thanh giúp anh mang trang phục trong phim của em về.”
Ninh Chu liếc nhìn hắn.
“Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc” là một bộ phim vườn trường mà trong phim Ninh Chu mặc nhiều nhất là đồng phục.
Dựa theo tính cách của Tưởng Hàng Đình đồ mang về chắc chắn là đồng phục học sinh.
Quả nhiên giây tiếp theo Ninh Chu liền nghe thấy Tưởng Hàng Đình nói: “Chu Chu, lát nữa em mặc cho anh xem được không?”
Ninh Chu: “……”
Đây là cảm giác tội lỗi mà anh nói đấy hở?
Đang mắng chửi trong lòng, Ninh Chu bỗng nhiên ngồi xuống, tôn kính nhìn Tưởng Hàng Đình như một học sinh ngoan: “Thầy Tưởng ơi, cho em hỏi chút nữa thầy định dạy gì ạ?”
Ninh Chu là một diễn viên rất giỏi và nhập vai rất nhanh.
Lúc này cậu đang dùng đôi mắt mèo ngây thơ nhìn Tưởng Hàng Đình, ánh mắt ngập tràn sự ngưỡng mộ và tôn kính đối với thầy giáo của mình.
Tưởng Hàng Đình: “……”
Ối giời ôi, thật là tội lỗi.
Nhưng Ninh Chu lại cố tình ra vẻ nói, “Sao thầy Tưởng không nói gì? Em đã làm gì sai rồi ạ?”
“Tại sao hôm nay em không mặc đồng phục?” Tưởng Hàng Đình trầm giọng nói: “Em có nghĩ mình nên chịu phạt không?”
Ninh Chu lập tức nói: “Giờ em đi thay đồng phục ngay ạ.” Rồi lại đáng thương nhìn Tưởng Hàng Đình: “Xin thầy Tưởng hãy phạt em nhẹ một chút ạ?”
Tưởng Hàng Đình: “Để xem biểu hiện của em thế nào đã.”
——-
Hai khứa này biết chơi quá =)))).
Edit & Beta: Đoè
Tưởng Hàng Đình đang họp thì nhận được tin nhắn của Ninh Chu.
Cấp dưới đã mắc phải sai sót khi thống kê số liệu khiến sắc mặt Tưởng Hàng Đình lúc này rất khó coi.
Không khí trong phòng họp trầm xuống. Những người khác thì im lặng như gà, không dám gây ra tiếng động vì sợ bị bão cuốn đi theo.
Im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Chợt có tiếng điện thoại vang lên.
Những người ngồi ở đây tim cũng nhảy lên theo, rốt cuộc là kẻ nào không muốn sống nữa vậy? Vào họp mà không tắt điện thoại!
Mọi người lén lút nhìn nhau, cố gắng tìm ra thủ phạm chưa tắt điện thoại nhưng họ lại nhìn thấy vẻ mặt bối rối trên khuôn mặt của những người khác cũng giống như mình.
Mãi cho đến khi có người bĩu môi nhìn về phía Tưởng Hàng Đình, thế mới biết là điện thoại của hắn.
Vì vậy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Điện thoại của Tưởng Hàng Đình đặt trên bàn, khi nó rung màn hình sẽ tự động sáng lên, hiện lên một dòng thông báo của WeChat người gửi tin nhắn là Ninh Chu.
Vẻ mặt hắn rất tự nhiên mở điện thoại lên, thấy Ninh Chu gửi một biểu tượng cảm xúc đến.
Chu Tử: [Em muốn nhuộm thành màu xanh lá cây.jpg]
Tưởng Hàng Đình hơi ngơ người.
Ngay giây tiếp theo, khóe miêng hắn không khống chế được mà nhếch lên.
Hắn thoát WeChat, bấm mở album và rất nhanh chóng đã tìm thấy tấm ảnh mà hắn mặc bộ vest màu xanh lá cây.
Chèn thêm chữ vào, sau đó gửi nó cho Ninh Chu.
Tưởng Hàng Đình: [ Em yêu, em muốn dùng đồ đôi hả?.jpg]
Tóc xanh vest xanh, một sự kết hợp hoàn hảo!
Không có gì sai cả!
Sau khi gửi ảnh, Tưởng Hàng Đình lại bấm vàp biểu tượng cảm xúc mà Ninh Chu gửi, cẩn thận xem bức ảnh.
Màu xanh lá cây là một màu rất kén người nhưng đường nét trên khuôn mặt cậu trai lại quá đẹp, nó không những làm giảm đi giá trị nhan sắc của cậu mà còn càng tôn lên làn da trắng nõn ấy.
Mà bức ảnh này hiển nhiên không phải mới chụp, hẳn là cách đây hai ba năm, trên mặt cậu vẫn còn nét trẻ con, đẹp trai thanh tú có chút đáng yêu.
Khi mà Tưởng Hàng Đình đang xem ảnh của Ninh Chu thì cậu lại gửi một bức ảnh khác đến.
Hắn bấm lưu xong rồi đi xem ảnh mới.
Chu Tử: [ Đèn giao thông.jpg]
Lần này, ba bức ảnh được Ninh Chu ghép lại thành một, từ trái qua phải là tóc đỏ, tóc xanh và tóc vàng, cậu có thể khống chế hoàn hảo từng màu và tạo ra một phong cách mới.
Tưởng Hàng Đình: Muốn ảnh gốc!!
Gửi ba chữ này xong, hắn cũng gửi lại thêm ảnh.
Tưởng Hàng Đình: [ Đèn gia thông plus.jpg]
Bộ đồ có màu đỏ, xanh lá cây và vàng tương ứng chính xác với màu tóc đỏ, xanh lá cây và vàng của Ninh Chu.
Tưởng Hàng Đình: Đừng giãy giụa nữa, chúng ta chính là một cặp trời sinh.
Chu Tử: Ha ha ha.
Chu Tử: Tưởng tiên sinh, em yêu anh chết mất.
Chu Tử: [ bắn tim.jpg]
Đây là một bức ảnh chụp nhanh, Ninh Chu làm động tác bắn tim hướng về phía ống kính.
Tưởng Hàng Đình cười nhận lấy trái tim này.
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, hắn thấy cấp dưới đều đang nhìn mình, trên khuôn mặt họ đều có vẻ sợ hãi và tò mò, một lời khó mà tả hết.
Tưởng Hàng Đình: “Ngồi đấy làm gì, tan họp đi.”
Người ngồi trên ghế vẫn không dám cử động, Tưởng Hàng Đình ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc nói: “Không có lần sau!”
Các cấp dưới cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thu dọn tài liệu và trật tự rời khỏi phòng họp.
Trợ lý của Tưởng Hàng Đình cùng các cấp dưới đi ra ngoài, lập tức có người tò mò hỏi trợ lý: “Tưởng tổng hôm nay bị làm sao vậy?”
Giây trước trời có bão, giây sau trời xuân tươi sáng.
Trợ lý thần bí nói: “Chắc là phu nhân gửi tin nhắn cho Tưởng tổng đấy.”
Từ lúc Tưởng Hàng Đình khôi phục lại phong cách ăn mặc trước đây, trợ lý có thể cảm nhận được tâm trạng của hắn mỗi ngày đều rất tốt. Đây có lẽ là dấu hiệu của việc không cần phải kìm nén bản tính thật của mình mà vẫn ngọt ngào trong tình yêu đấy.
Cấp dưới không khỏi ngạc nhiên trước tin Tưởng Hàng Đình đã kết hôn.
Bởi vì ngày đầu tiên Tưởng Hàng Đình đeo nhẫn đi làm, lại phá lệ mở họp nhưng không nói gì quan trọng cả, mọi người thường thường thấy hắn dùng tay trái xoay xoay ngón áp út ở tay phải.
Thế nhưng cấp dưới lại không dám nhìn chằm chằm vào hắn, không ai để ý đến chiếc nhẫn trên ngón tay của Tưởng Hàng Đình. Vẫn là trợ lý sáng suốt, chờ khi Tưởng Hàng Đình dừng lại uống nước, anh ta cố ý đến gần ngạc nhiên hỏi: “Tưởng tổng, sao hôm nay anh lại đeo nhẫn?”
Câu hỏi này thành công thu hút sự chú ý của mọi người vào tay Tưởng Hàng Đình.
Tưởng Hàng Đình hào phóng xòe bàn tay phải ra, làm bộ như “vô tình” đặt tay lên bàn, phóng to bàn tay trên màn hình chiếu lên mấy lần, chiếc nhẫn trên ngón áp út của hắn lọt vào tầm mắt của mọi người trong phòng họp.
Sau đó mọi người nghe Tưởng Hàng Đình nói: “À, cậu nói nhẫn ấy hả. Đây là người yêu đeo cho tôi đấy.”
Trợ lý tiếp tục phối hợp, “Tưởng tổng đã kết hôn rồi ạ?”
Tưởng Hàng Đình rụt rè gật đầu, “Đúng vậy.”
Bằng cách này, toàn bộ tập đoàn Tưởng thị đều biết rằng Tưởng Hàng Đình đã kết hôn.
Và tháng đó, thẻ lương trợ lý nhận được một khoản thu nhập lớn.
– –
Trở lại chuyện chính.
Khi những người trong phòng họp gần như đã đi hết, điện thoại của Tưởng Hàng Đình lại vang lên tiếng thông báo.
Lần này là một lời nhắc nhở đặc biệt trên Weibo.
Mà Weibo của Tưởng Hàng Đình cũng chỉ có một người, đó chính là Ninh Chu.
Cùng lúc đó, app Tinh Phạn Đoàn cũng nhắc nhở Tưởng Hàng Đình “Em bé của ngài đang online.”
Tần suất Ninh Chu đăng Weibo rất thấp, nhưng mỗi lần Tưởng Hàng Đình đều sẽ vào like và bình luận.
Và lần này cũng không ngoại lệ.
Nhưng sau khi nhìn thấy cập mới của Ninh Chu lần này, Tưởng Hàng Đình vẫn có hơi sửng sốt.
Ninh Chu V: [ hình ảnh ]
Đúng vậy, cập nhật mới của Ninh Chu chỉ có một bức ảnh selfie.
Bức ảnh selfie này chính là bức ảnh bắn tim mà Ninh Châu vừa gửi qua WeChat cho hắn.
Điều quan trọng nhất là trong bức ảnh này, Ninh Chu dùng tay trái để bắn tim, trong đó lộ rõ chiếc nhẫn trên ngón áp út của cậu.
Tưởng Hàng Đình ngay lập tức biết bức ảnh này thể hiện ý nghĩa gì.
Ninh Chu không chỉ thổ lộ tình cảm của mình với hắn trên mạng mà còn tuyên bố rằng cậu đã kết hôn.
Có lẽ vì nguyên nhân nào đó mà Ninh Chu không giải thích rõ ràng, nhưng cậu cũng không muốn che giấu.
Quang minh chính đại, thẳng thắn.
Quả nhiên, ngoại trừ những bình luận thả rắm cầu vồng Ninh Chu đẹp trai ra thì còn thảo luận về ý nghĩa của chiếc nhẫn trên ngón áp út cậu nữa.
Ninh Chu không có trả lời lại vấn đề này, Tinh Phạn Đoàn cũng thông báo sau khi cập nhật trạng thái mới Ninh Chu đã offline.
Tưởng Hàng Đình nhìn bài viết trên Weibo một lúc lâu mới tiếp tục quá trình share lượt thích và bình luận.
Người Đờn Ông Mạnh Mẽ Nhà Chu Chu: Bắn tim, anh cũng yêu em!!!
Bình luận của hắn không dễ thấy nhưng ID lại quá chói mắt.
Đây chính là người khởi xướng đầu tiên tạo ra siêu thoại của Ninh Chu, cũng là người quản lý siêu thoại, mỗi bài đăng trên Weibo của Ninh Chu hắn đều phản hồi lại.
Có tấn công hay không thì không biết, nhưng chắc chắn sẽ rất dữ dội.
Nếu có anti-fan dám chạy đến dưới khu bình luận của Ninh Chu nhảy nhót thì Người Đờn Ông Mạnh Mẽ Nhà Chu Chu dù muộn nhưng sẽ đến, đòn tấn công hỏa lực dày đặc sẽ khiến các anti-fan tức giận muốn xóa tài khoản.
Người Đờn Ông Mạnh Mẽ Nhà Chu Chu, fan hâm mộ số một của Ninh Chu, một người nổi tiếng, giàu có và hung dữ!
Ai lại không ghen tị khi có một người hâm mộ có năng lực như vậy chứ?
– –
Sau khi Ninh Chu đăng Weibo xong, cậu tiếp tục quay lại WeChat.
Một lúc sau, Hàn Kỳ và Cố Khải đều gửi tin nhắn đến.
Hàn Kỳ: Nếu đã không phải là ý của ngài Tưởng thì chị sẽ từ chối.
Chu Tử: Vâng.
Cậu bấm vào box chat của Cố Khải.
Thái Tử Gia ĐH: Anh Chu, ngài Chu, tổ tông Chu ơi, xin hãy cho tôi chiếc mũ bảo hiểm có chữ ký của Mạc Lâm đi mà!!
Thái Tử Gia ĐH: [ Hãy nhìn vào đôi mắt chân thành của tôi.jpg]
Ninh Chu không khỏi bật cười.
Chu Tử: Ngày mai đến đây lấy đi.
Thái Tử Gia ĐH: Vâng vâng vâng! Chị dâu nhỏ tốt quá!
Ninh Chu:……
Có chuyện thì tổ tông Chu, không có chuyện gì thì chị dâu nhỏ, Cố Khải làm tốt lắm.
Thái Tử Gia ĐH: Tôi còn một vấn đề nhỏ muốn hỏi cậu.
Chu Tử: Nói đi.
Thái Tử Gia ĐH: Tại sao lúc trước cậu lại lấy cái tên Mạc Lâm? Có ý nghĩa gì hả?
Chu Tử: Tôi có nên sắp xếp một cuộc phỏng vấn riêng cho anh không?
Thái Tử Gia ĐH: Làm vậy có phiền quá không?
Chu Tử:……
Chu Tử: Lúc tôi đến câu lạc bộ đăng ký là buổi sáng.
Thái Tử Gia ĐH: Hả???
Một lúc sau, Cố Khải mới phản ứng lại.
Thái Tử Gia ĐH: Chỉ có thế? Chỉ có thế? Chỉ có thế?
Mạc Lâm, morning (1), có cần đơn giản và thô thiển đến thế không? Mất công Cố Khải còn nghĩ rằng cái tên Mạc Lâm này phải có ý nghĩa cao siêu gì lắm, còn nghiên cứu cả một khoảng thời gian.
DH Thái Tử Gia: Vậy sao lại là Mạc Lâm chứ không phải Mạc Ninh (1)?
(1) Mạc Lâm phiên âm /mo lin/ còn Mạc Ninh phiên âm /mo ning/, em Ninh em chơi từ đồng âm =))
Chu Tử: /Nhún vai/.
Chu Tử: Đại khái đại khái là người đăng ký bị ngọn “l” và “n”.
Cố Khải:……
Tôi tin cậu cái quỷ ấy!
– –
Mặc dù đã ký hợp đồng người đại diện với Giai Hằng Technology, nhưng mọi vấn đề liên quan đến đều đã được thu xếp cho đến sau năm sau.
Còn khoảng hai tuần nữa là đến Tết Nguyên Đán, mà Ninh Chu một tuần làm khách mời đóng vai em trai của nữ chính trong phim “Em ngọt ngào hơn đường”.
Trong nháy mắt, thời gian nghỉ ngơi của Ninh Chu kết thúc, đã đến lúc gia nhập đoàn phim.
Cũng may địa điểm quay phim “Em ngọt ngào hơn đường” ở ngay thành phố A, Ninh Chu mỗi ngày sau khi quay phim xong đều trực tiếp về thẳng nhà, không cần chịu đựng nỗi đau chia ly.
Dù vậy, ngay trước đêm Ninh Chu gia nhập đoàn, cậu và Tưởng Hàng Đình đều lấy lý do phải chia xa để đi quay phim mà làm một trận.
Sáng ngày hôm sau, Ninh Chu cả người sảng khoái đến đoàn làm phim.
Trong đoàn làm phim cậu là một gương mặt mới, lúc cậu đến là khi nam nữ chính đang quay nên cậu không làm phiền mà chỉ đứng quan sát từ xa.
Lúc đến, Tề Vận đã kể cho cậu nghe một số tình huống trong đoàn.
Nam chính là Tiêu Cảnh Dật người mà Ninh Chu đã từng gặp mặt một lần, giống như trong truyền thuyết, gã là con trai của tổng giám đốc công ty Giải Trí Tinh Quang. Giải Trí Tinh Quang đầu tư vào bộ phim này chỉ để quảng bá cho gã.
Diễn xuất của Tiêu Cảnh Dật vẫn còn rất thô, nhưng có thể thấy gã diễn có chủ ý nhưng vì quá dụng tâm nên có vẻ như đã dùng thừa lực.
Nữ chính là người mới của Truyền Thông Đông Hoàng, tên là Quan Hân Duyệt, trước đây cô là người nổi tiếng trên mạng và hiện tại đang bước vào làng giải trí.
Cô có hàng triệu fans trên Weibo, có thể xem đây là nguồn lưu lượng của riêng cô.
Điều đáng ngạc nhiên là kỹ năng diễn xuất của cô khá tự nhiên.
Ninh Chu đợi bọn họ quay xong cảnh này mới đi đến chỗ đạo diễn.
Buổi chiều cậu mới có cảnh quay, nhưng ảnh tạo hình nhân vật phải chụp vào buổi sáng nên đạo diễn đã nhờ phó đạo diễn dẫn Ninh Chu đi chụp ảnh tạo hình trước.
Tiêu Cảnh Dật nhìn thấy Ninh Chu thì lập tức chạy tới nhân lúc đang nghỉ giải lao.
“Chuyện lần trước thật sự rất xin lỗi.” Tiêu Cảnh Dật vừa mở miệng đã nói xin lỗi, thái độ rất chân thành.
Tuy rằng gã hoàn toàn không biết chuyện kia, nhưng cũng bởi vì gã đã ảnh hưởng đến Ninh Chu, cho nên gã luôn cảm thấy mình nợ cậu một lời xin lỗi.