– Ừ, buồn quá con ạ. Có chuyện này mẹ quên chưa kể với con, khoảng nửa năm trước ba mẹ sang nhà mợ Thương ăn cưới, nghe ông Tạm kể đang tìm chồng cho con gái, mẹ vui đáo để. Chính mẹ là người gạ ông Tạm gả Khuê cho Kiệt. Mới đầu ông ấy chê Kiệt bị khùng nên không ưng. Mẹ phải thề danh dự là Kiệt hoàn toàn bình thường, rồi còn phải hứa với ông ấy nếu Khuê về nhà mình làm dâu, mẹ sẽ thương Khuê như con gái ruột, ông ấy mới chịu. Mẹ chẳng muốn thất hứa, nhưng Khuê cứ phũ phàng với con trai mẹ như thế này, mẹ sao có thể thương nó được? Mẹ hối hận quá!
– Thôi, dù sao bây giờ gạo cũng đã nấu thành cơm rồi, mẹ đừng nghĩ nhiều làm gì cho đau đầu. Lần sau có chuyện gì mẹ nên bàn bạc với con trước, con sẽ giúp mẹ suy nghĩ thấu đáo, thay mẹ lo toan cho gia đình.
– Ừ. Khánh à! Con càng thiện lương mẹ càng thương con quặn thắt ruột gan. Tại sao con thiếu thốn tình thương của ba mẹ ruột nhưng vẫn có thể trưởng thành chín chắn như vậy? Còn Khuê được ông Tạm bà Được cưng chiều hết sảy thì lại đổ đốn!
– Con thấy dễ hiểu mà mẹ. Chị Khuê sống buông thả bởi vì chị biết dù thế nào đi chăng nữa thì bác Tạm và bác Được cũng sẽ không bỏ rơi chị. Con chẳng được ai yêu thương nên phải tự mình cứng cỏi.
Khánh buồn bã nhớ tới một ngày trong quá khứ, cô khóc lóc thảm thiết, van nài ba mẹ mình đừng bỏ mình ở lại nhà ông bà nội. Khánh không dám xin ba mẹ quay lại với nhau, cô chỉ xin một trong hai người mang cô theo. Cả hai đều lắc đầu. Cả hai, đều đã có người tình. Họ dự định sẽ xây dựng gia đình mới, và gia đình mới đó không có chỗ cho Khánh. Suốt nhiều năm trôi qua, bọn họ chưa từng hỏi thăm cô. Năm ngoái Khánh lấy chồng, cô gửi thiệp mời đám cưới cho ba mẹ. Thời khắc nhận được cuộc gọi đến từ ba, Khánh mừng rớt nước mắt. Cô tưởng ba chúc mừng mình. Nhưng không, ba chỉ gọi cho cô để nói:
– Cưới hỏi thì bảo mẹ mày ý chứ gửi thiệp cưới cho ba làm cái gì? Ba còn lo cho các em ăn học, không có tiền lo đám cưới cho mày đâu.
Khánh khóc nấc. Sau đó vài ngày, mẹ cũng gọi điện cho Khánh. Mẹ dịu dàng bảo:
– Mẹ chúc con gái yêu hạnh phúc!
Khánh cười rạng rỡ. Cô hứng khởi nói:
– Dạ. Con cảm ơn mẹ. Mẹ đến dự đám cưới của con được không mẹ? Cưới chồng mà không có ba mẹ, tủi thân lắm mẹ ơi. Mẹ đến chung vui với con nha!
– Xin lỗi con gái yêu, mẹ bận mất rồi. Mẹ nghe nói con lấy chồng giàu lắm à? Con có thể xin chồng con trợ cấp cho mấy đứa em mình được không?
Cổ họng Khánh nghẹn đắng. Ba mẹ đều yêu những đứa con riêng của họ hơn cô. Hoá ra, cho dù cô cố gắng học thật giỏi, cố gắng cua trai giàu để lấy làm chồng thì ba mẹ cũng chẳng vì thế mà thương cô hơn. Trong khi chị Khuê đần độn từ nhỏ nhưng vẫn được bác Tạm và bác Được cưng chiều hết mực. Chị lớn tướng rồi nhưng thi thoảng bác Tạm vẫn tự tay gỡ xương cá cho chị ăn. Bác Được lần nào đi chợ cũng mua một xâu bánh tẻ cho chị. So với chị, Khánh quá thiệt thòi. Mẹ Khánh sốt ruột hỏi:
– Sao con gái yêu không nói gì vậy? Giờ giàu có nên khinh mẹ không thèm đáp à? Chảnh nhờ?
– Dạ. Con chảnh từ xưa rồi! Con chào mẹ!
Khánh giận dữ cúp máy. Cô buồn như bị chó cắn. Thực ra thì Khánh vốn chưa từng bị chó cắn, không có con chó nào cắn được Khánh cả, chó gặp Khánh đều sợ chạy mất dép. Khánh chỉ đơn giản dùng phép so sánh để ước lượng nỗi buồn trong lòng mình thôi, văn chương mà, không nhất thiết phải chính xác tuyệt đối. Cuộc sống của Khánh đôi khi cũng thế, để được mẹ chồng yêu thương nhiều hơn Khuê, Khánh bắt buộc phải truyền thông tin với một mức độ sai lệch nho nhỏ:
– Con chín chắn, hiểu chuyện nên được ông bà nội thương lắm. Chị Khuê vì thế mà luôn ghen tị và hạnh hoẹ với con. Hồi con đỗ đại học, chị giận dữ gọi điện chửi con xối xả. Chị kêu sao con không trượt quách đi cho nó xong, đỗ làm gì để chị thêm gánh nặng.
– Tội nghiệp con dâu của mẹ! Vậy hồi con học đại học, mỗi lần gọi điện xin tiền Khuê chắc con khó chịu lắm.
– Ui! Ai nói với mẹ là con xin tiền chị thế ạ?
– Ông Tạm khoe.
– Bác Tạm chỉ giỏi bốc phét thôi mẹ ơi! Chị làm ra đồng nào chị nốc hết đồng đó, móc cống ra tiền à mà cho con? Con tự đi làm thêm để trang trải cuộc sống mẹ ơi!
– Hồi học đại học Khương cũng đi làm thêm đó con ạ. Nó tài năng xuất chúng nên được người ta trả lương cao lắm con, không những tự lo được cho mình mà hàng tháng còn biếu ba mẹ tiền tiêu vặt nữa đấy.
– Vâng. Con thì không giỏi được như anh Khương. Ngoài lo cho mình ra thì con chỉ trả được mỗi cái nợ cho ba con thôi. Con kém cỏi quá mẹ nhỉ?
– Khiếp! Thế còn kém gì nữa hả con? Thế là siêu giỏi rồi con ạ! Con trai và con dâu mẹ đều là nhân tài ngàn năm có một, các con làm mẹ nở mày nở mặt quá đi! Chả bù cho vợ chồng Kiệt!
Nhắc tới vợ chồng con cả, bà Hợt lại bực bội. Bà đứng dậy rửa tay rồi đi lên tầng hai. Anh Kiệt nghe tiếng bước chân của mẹ cứ rầm rầm, biết chắc mẹ đang tức giận nên anh vội vã mở tivi lên rồi đi ra khỏi phòng hỏi mẹ:
– Mẹ chưa ngủ hả?
– Phải. Người cần ngủ thì chưa ngủ được. Người chưa cần ngủ thì lại ngủ trương cả thây!
Biết mẹ nói đểu vợ nên anh Kiệt đỡ lời luôn:
– Đêm nay con thức xem bóng đá, không muốn bị vợ làm phiền nên con đuổi cô ấy lên tầng ba ngủ.
Bà Hợt hồi xưa cũng không tới nỗi dại khờ lắm, nhưng từ ngày cưới ông Hời, được ông chiều chuộng đâm ra bà sống hời hợt hẳn đi. Bà rất dễ tin người. Bà ngó vào phòng anh Kiệt, thấy tivi đang chiếu bóng đá liền tin lời anh nói luôn. Bà cáu kỉnh mắng con trai:
– Vợ chồng son mới cưới mà lạnh nhạt với nhau thế à? Con mà cứ thờ ơ với vợ như thế nó tương tư người cũ cũng phải. Ngu ngốc!
Anh Kiệt cười trừ. Khánh thấy anh Kiệt nói dối thì tức lồng lộn. Khánh đâu thể vạch mặt con trai mẹ Hợt trước mặt mẹ? Mẹ chẳng bao giờ tin con dâu hơn con trai đâu! Khánh chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay đi về phòng mà thôi. Thấy Khương vẫn chơi game say mê, Khánh chán nản thở dài. Cô nhớ tới dáng vẻ điềm đạm của anh Kiệt khi lên tiếng bảo vệ vợ. Trông anh lúc đó chẳng hề giống một thằng đàn ông ngu ngốc, anh hoá ra cũng có lúc thông minh ra phết. Vậy mà từ xưa tới giờ Khánh lại khinh anh ra mặt. Cô soạn tin nhắn gửi cho anh:
“Cảm ơn anh đã bảo vệ chị Khuê của em! Anh nhớ chăm sóc chị thật chu đáo nhé!”
Anh Kiệt nhắn tin lại cho Khánh:
“Ừ.”
Hồi chiều chị Khuê trách nhẹ anh Kiệt vì anh mắc tội lơ đẹp Khánh. Chị bảo em dâu chào mà anh không thèm đáp là không phải phép. Anh đành thú nhận:
– Thú thật với vợ, anh chưa bao giờ nói chuyện riêng với Khánh cả. Tại anh thấy em ấy hơi giả tạo.
Chị Khuê mắng anh xối xả:
– Sao con mắt nhìn người của ông anh có thể mờ mịt như sương khói thế? Khánh hiền và tốt như thế mà anh kêu nó giả tạo, sống sao cho vừa lòng ông anh?
– Ừ. Chắc anh hiều nhầm. Vợ đừng giận.
– Không giận thế nào được? Ông anh nói xấu người nhà em thế là không được. Em chưa vả cho là may rồi. Anh phải bỏ ngay cái suy nghĩ xấu xa đó đi! Từ giờ Khánh chào anh, anh phải đáp, không được chảnh cún nữa nhá!
– Chảnh cún là gì hả vợ?
– Là chảnh giống con cún.
– Con cún chảnh hả?
– Có con chảnh, có con không.
– Thế sao vợ lại bảo anh không được chảnh cún nữa? Vợ phải bảo là anh không được chảnh như những con cún chảnh nữa chứ nhỉ?
Anh Kiệt trêu, chị Khuê lườm anh, chị hất hàm hỏi:
– Tóm lại là đang lý sự với vợ hả?
– Anh chỉ thắc mắc thôi mà.
– Anh nghĩ mình có cái quyền đó à?
– Anh biết sao được? Quyền hạn của một người đàn ông phụ thuộc vào sự cấp phép của vợ họ mà.
Chị Khuê cười sặc sụa. Chị bảo:
– Thôi, khỏi nịnh em đi ông anh. Tóm lại là anh phải đối xử tốt với Khánh, hiểu chưa?
Anh Kiệt gật đầu. Chị Khuê và Khánh chơi thân với nhau từ bé, chắc chị nhận định chính xác hơn anh. Có lẽ do từng bị phản bội nên anh đa nghi quá. Từ giờ trở đi, để tránh làm vợ phiền lòng, anh sẽ chú ý cư xử phải phép hơn. Anh vào phòng tắt tivi rồi đi lên tầng ba mắc màn cho vợ, sau đó chui vào nằm cùng chị. Anh quay sang ôm chị. Chị cau có vặn người đẩy anh ra rồi làu bàu:
– Con vợ vừa đi cấy về nóng chớt bà đi được, thằng chồng không rót cho cốc nước mát thì thôi còn đòi ôm với chả ấp. Nghĩ mà nó cay!
Chị Khuê nói mơ buồn cười quá nên anh Kiệt chẳng giận được. Anh cố tình hỏi:
– Bị thằng chồng nào ôm thế?
– Thằng Kiệt chứ còn thằng nào nữa? Ế lâu quá rồi, có mỗi thằng Kiệt chịu rước thôi!
Anh Kiệt bật điều hoà lên cho mát. Chị Khuê thấy hơi lạnh nên chị chủ động quay sang ôm anh. Nơi mỡ màng đầy đặn nào đó áp sát vào người anh, khiến anh hơi khó chịu. Nhưng chị đang ngủ ngon nên anh không nỡ đánh thức. Anh chỉ hôn nhẹ lên môi chị rồi vòng tay qua ôm chị. Nằm cạnh vợ mà anh chả ngủ được xíu nào cả. Bốn giờ sáng, anh Kiệt đi xuống dưới sân. Khánh bầu bí không ngủ được cũng đang đi dạo quanh sân. Trông thấy anh Kiệt, cô lễ phép hỏi thăm:
– Anh Kiệt mới dậy ạ?
– Ừ. – Anh Kiệt đáp.
– Úi! Lần đầu tiên anh nói chuyện với em đấy ạ. Tối qua em thấy anh còn trả lời tin nhắn của em nữa. Anh làm vậy vì bị chị Khuê ép à?
Anh Kiệt thành thật đáp:
– Ừ.
– Em cũng đoán vậy. Nhưng mà nếu anh khó chịu, anh chỉ cần giả bộ tốt với em trước mặt chị Khuê thôi, còn khi không có chị ấy ở đây, anh lơ em cũng được. Em biết anh ghét em, anh cho rằng em giả tạo.
Khánh đoán chuẩn đét khiến anh Kiệt hơi lúng túng. Cô dịu dàng nói:
– Suốt từ ngày về làm dâu, bị anh thái độ, em buồn nhiều lắm nhưng chẳng biết làm sao ngoài tự trách bản thân mình. Có lẽ, đã có một lúc nào đó, em hành xử không phải phép khiến anh khó chịu. Em xin lỗi anh nhiều.
Lời xin lỗi của Khánh khiến anh Kiệt thấy hổ thẹn. Anh là đàn ông đàn ang mà lại đi nghĩ xấu đứa em dâu rồi chấp nhặt nó. Khánh lại tiếp tục nói:
– Anh Kiệt cứ thoải mái ghét em. Em chỉ mong anh đừng vì ghét em mà ghét lây chị Khuê thôi ạ. Chỉ cần chị Khuê có cuộc sống hạnh phúc, bao nhiêu đau thương em xin nhận thay chị hết.
Tình cảm giữa Khuê và Khánh khiến anh Kiệt cảm động. Cả hai chị em đều hết lòng nghĩ cho nhau chứ không như anh và Khương. Anh lo lắng cho Khương nhiều, nhưng Khương thì còn trẻ con, nông nổi và hay giận dỗi anh lắm. Anh thẳng thắn nói với Khánh:
– Trước đây anh hiểu nhầm em rồi. Là anh sai. Anh xin lỗi em. Em cũng đối xử tốt với Khương nhé!
– Dạ. Anh yên tâm ạ. Thôi, em xin phép anh, em đi vào nhà quét dọn phòng khách ạ.
Anh Kiệt khẽ gật đầu. Anh chạy bộ nửa tiếng rồi ra vườn tỉa cây cảnh. Một lát sau, anh nghe thấy tiếng ho giả trân của chị Khuê. Anh giả bộ giận dỗi, không thèm quay sang nhìn vợ. Chị gõ nhẹ vào vai anh, anh mặc kệ. Chị mở lời bắt chuyện trước:
– Hi! Anh xã!
Anh Kiệt không đáp. Chị Khuê ngọt ngào hỏi:
– Tối qua anh xã ngủ có ngon không ạ?
Anh Kiệt đi vào bếp rửa chiếc kéo tỉa cây cảnh rồi cất nó đi. Chị Khuê đi theo anh, xun xoe nịnh nọt:
– Uầy! Chồng em không những tỉa cây cảnh đẹp mà còn sạch sẽ, gọn gàng nha!
Anh Kiệt vẫn không đáp. Chị Khuê bốc nắm hướng dương mời anh ăn, anh lắc đầu từ chối. Chị tiu ngỉu ngồi bệt xuống dưới nền nhà cắn hướng dương. Anh Kiệt chau mày nhìn chị, rốt cuộc anh cũng phải mở miệng:
– Chưa ăn sáng thì đừng cắn hướng dương.
Chị Khuê giả giọng dễ thương nói:
– Dạ. Em không cắn hướng dương nữa ạ. Anh xã đã ra lệnh thì con nào chống đối là con đó ngu!
Anh Kiệt phì cười. Anh xoa đầu chị rồi hỏi:
– Đêm qua lạ nhà, có ngủ được không em?
Chị không biết anh hỏi đểu nên phụng phịu nói:
– Đêm qua em chả ngủ được chút nào luôn ạ. Em cứ trằn trọc suốt thôi, rồi em nhớ anh xã, em đi xuống dưới phòng mình mấy lần, nhưng lần nào cũng thấy anh xã ngủ tít mít và ngáy ầm ĩ nên em không dám vào nằm cùng, em sợ làm anh xã thức giấc á.
Anh Kiệt mỉa mai:
– Vậy hả? Cô em có câu chuyện bịa đi vào lòng đất đấy!
Nhìn gương mặt tủm tỉm cười của anh Kiệt, chị Khuê hiểu ngay anh biết thừa chị vừa bốc phét. Chị vòng tay qua ôm lấy hai chân của anh, lí nhí nhận tội:
– Trình bịa chuyện của em vẫn còn hơi còi. Em sai rồi. Em thật lòng xin lỗi anh xã nhá!
– Em xin lỗi vì mình bịa chuyện tệ à?
– Vâng.
– Em chỉ có mỗi cái lỗi đó thôi hả?
– Không. Em còn một lỗi nữa. Tiện đây em cũng xin lỗi anh xã về cái lỗi đó luôn.
– Lỗi gì?
– Dạ. Lỗi quên không trả bài anh xã ạ.
Anh Kiệt giả bộ ngơ ngác hỏi:
– Trả bài gì?
– Thì cái bài ấy ấy đấy.
– Bài ấy là bài gì? Em cứ úp mở vậy anh không hiểu.
– Còn cái bài gì nữa? Cái bài mà đêm tân hôn cô dâu chú rể phải trả cho nhau đấy!
– À! Ra vậy! Em thuộc bài chưa mà đòi trả bài?
– Ông anh hỏi câu chán không buồn tả! Cần gì phải thuộc bài mới trả được bài? Thuộc bài mà trả bài hời hợt, không có tâm thì cũng vứt!
– Nói vậy tức là em trả bài rất có tâm à?
Chị Khuê kênh kiệu nói:
– Dạ. Em trả bài không những có tâm mà còn có tầm cơ anh xã ạ. Cái tầm của em ý, nó ở một nơi cao và xa lắm!