Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 40



CHƯƠNG 40

Bé kiêu ngạo lại xoắn xuýt bố thí cho Tống Hân Nghiên ba chữ: “Tạm chấp nhận.”

Tống Hân Nghiên nhìn rõ phản ứng của cô nhóc, đáy mắt đầy ý cười: “Vậy ăn nhiều vào.”

Sau khi sắp xếp cho cô nhóc xong, cô mới vào bếp bưng mì của mình ra ngoài, ngồi ở vị trí bên cạnh thỏa mãn thưởng thức.

Hương vị chua cay bị đũa của cô quấy lên, nháy mắt bay đầy cả nhà ăn.

Tưởng Minh Trúc dừng đũa, đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm bát của cô.

Cô bé không dám tin lên án: “Cô cho tôi ăn đống đồ nhạt nhẽo này rồi giữ lại món thơm ngon nhất cho mình à? Tống Hân Nghiên, cô ích kỷ quá đấy.”

Nhạt nhẽo?

Vừa rồi ai còn nói tạm chấp nhận thế!

Tống Hân Nghiên cũng không vạch trần, hút một ngụm mì: “Cháu biết tên cô cơ à?”

Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc tức giận đứng lên ghế dựa, chống hai tay trên bàn, nhoài nửa người qua mặt bàn.

Vươn tay kéo bát mì trước mặt Tống Hân Nhiên về phía mình: “Tôi muốn ăn cái này.”

Sau đó ngồi lại chỗ của mình, ăn uống ngon lành.

Vị chua cay hơi đậm, lan tỏa nơi đầu lưỡi, khiến bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc có cảm giác mới mẻ và kích thích trước giờ chưa từng có.

Quả nhiên ngon hơn đống đồ nhạt nhẽo kia nhiều!

Mỹ vị!

Tống Hân Nghiên kinh ngạc ra mặt, sao bảo trẻ con không ăn được cay cơ mà?

Cô trợn tròn mắt: “Cháu cũng thích ăn mì này à?”

“Mùi vị tạm được, trước kia chưa từng ăn, ăn thử cũng… thường thôi.”

Cô nhóc bị cay đỏ rực cả mặt, trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Cô nhóc không ngừng hít khí, cũng không dừng đũa chút nào.

Tống Hân Nghiên âm thầm bật cười: “Sao không nói sớm, nếu cô biết cháu thích ăn cái này thì cô còn tốn công sức làm thêm nhiều món thế làm gì?”

Quan trọng nhất là số tiền ít ỏi còn lại của cô đã tiêu sạch để mua đồ ăn rồi!

Có mì chua cay làm đối lập, đồ ăn thanh đạm trên bàn không có sức hấp dẫn chút nào, Tống Hân Nghiên thấy Tưởng Minh Trúc ăn mấy miếng, buông đũa vào phòng bếp, lại làm cho mình một bát mì chua cay khác.

Mỳ vừa lên bàn, Tưởng Tử Hàn đã về tới.

Cô vội ra khỏi nhà ăn, nịnh nọt tới đón: “Anh yêu về rồi đấy à? Mấy tiếng không gặp, em sống một ngày cứ như cả năm tròn.”

Cô gái này có da mặt thật đấy à!

Tưởng Tử Hàn cởi áo khoác, nhìn thoáng qua nhà ăn, mỉa mai: “Sống một ngày bằng một năm mà còn có thể ăn hết cả một bàn đồ ăn hả?”

Tống Hân Nghiên làm bộ không nghe ra, nịnh nọt nhận áo khoác của anh treo lên mắc áo bên cạnh: “Haiz, đấy là vì muốn cảm ơn anh, làm riêng cho anh đấy.”

Động tác ăn mì của bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc trong nhà ăn khựng lại, len lén nguýt mắt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 40: Lựa chọn tốt hơn



Hoắc Tấn Trung uống đến say khướt, ôm điện thoại di động gọi liên tục cho Tống Hân Nghiên nhưng không gọi được, anh ta lại đến những nơi cô có thể đến để tìm cô.

Anh ta xông vào phòng vẽ tranh của Khương Thu Mộc: “Thu Mộc, cô có biết Hân Nghiên đang ở đâu không? Cô kêu cô ấy đến gặp tôi đi.”

“Hoắc Tấn Trung, đầu anh bị cửa kẹp rồi, hiện giờ anh là chồng chưa cưới của Tống Như Mỹ, anh không đi tìm vợ chưa cưới của anh mà tìm Hân Nghiên để làm gì?”

“Tôi yêu cô ấy! Tôi làm như vậy cũng vì tương lai của chúng tôi, sao cô ấy lại không hiểu cơ chứ?”

“À!”

Khương Thu Mộc giận quá hóa cười: “Cái thứ đàn ông vô cùng cặn bã như anh, cũng may là Hân Nghiên đấy, nếu đổi lại là tôi thì tôi đã sớm đánh cho anh không thể làm người được rồi. Thừa dịp bà đây còn chưa ra tay thì mau cút đi!”

Hoắc Tấn Trung lảo đảo đi lung tung khắp phòng vẽ tranh: “Cô không cho Hân Nghiên tới gặp tôi thì tôi sẽ không đi.”

Anh ta đứng không vững rồi dựa vào một bức họa trên tường.

Khương Thu Mộc bị dọa sợ đến mức trái tim sắp ngừng đập: “Anh đi đứng vững vàng vào cho tôi, đừng chạm vào, tôi mới vừa vẽ nó đó… Đừng có sờ lung tung, còn chưa làm… Tôi gọi điện giúp anh!”

Khương Thu Mộc bị ép buộc không còn cách nào, đành phải chịu thua.

Điện thoại được mở với âm lượng lớn nhất.

“Hân Nghiên, không biết hôm nay Hoắc Tấn Trung nổi điên cái gì mà lại quậy phá phòng vẽ tranh của tớ, anh ta nói muốn gặp cậu.”

Giọng nói lạnh nhạt của Tống Hân Nghiên tỏ vẻ kiên quyết: “Không gặp. Thu Mộc, tớ đã không còn quan hệ gì với anh ta nữa rồi. Nếu anh ta cứ tiếp tục quậy phá thì cậu cứ báo cảnh sát để cảnh sát mang người đi.”

Dứt lời, cô ngắt máy không hề lưu luyến.

Hoắc Tấn Trung ngồi phịch xuống sô pha: “Cô ấy đối với tôi, thật sự không còn chút tình cảm nào sao?”

Khương Thu Mộc cười mỉa mai: “Hoắc Tấn Trung, trong lòng anh tự biết cân nhắc một chút có được không? Cũng do tính tình Hân Nghiên mềm mỏng, để mặc anh ức hiếp là ức hiếp đấy. Nếu đổi lại là bất cứ người nào khác thì đã chặt anh thành tám khúc lâu rồi. Cút!”

Hoắc Tấn Trung im lặng hồi lâu, vành mắt bắt đầu đỏ lên: “Chuyện hôm nay cho tôi xin lỗi. Cũng xin cô hãy chuyển một câu đến Hân Nghiên giúp tôi, là tôi có lỗi với cô ấy, sau này tôi sẽ nghĩ cách chuộc lỗi.”

“Anh tỉnh táo lại đi, cô ấy không cần đâu. Bây giờ cô ấy đã có chồng, đã có gia đình rồi, đang rất hạnh phúc, anh không xuất hiện là sự báo ơn tốt nhất đối với cô ấy.”

Hoắc Tấn Trung bỗng ngước mắt lên: “Cô ấy kết hôn rồi á?”

“Bốp!”

Khương Thu Mộc lỡ miệng tiết lộ bèn bụm miệng mình lại.

Bà nội cha nó, cô ấy bị hồ đồ thật rồi.

Hoắc Tấn Trung nhớ đến việc Cố Vũ Tùng bảo vệ Tống Hân Nghiên lúc ở khách sạn.

Người làm cô dứt khoát buông bỏ người đàn ông của mình là anh ta sao?

Từ gia thế, thân phận đến địa vị, không biết Cố Vũ Tùng mạnh hơn anh ta bao nhiêu lần, thật sự là một lựa chọn tốt hơn.

Anh ta ủ rũ rời đi.

Tại phòng làm việc.

Khương Thu Mộc xem xong bảng báo cáo tiêu thụ sản phẩm mới bèn chắc lưỡi liên tục: “Ôi trời, mới được bao lâu mà lợi nhuận từ kem trị sẹo trừ nhăn này đã hơn sáu tỷ rồi? Này bạn yêu, chi bằng rèn luôn sắt khi còn nóng, tìm một làn sóng bỏ vốn đầu tư rồi nhanh chóng làm cho công ty với sản phẩm trở nên lớn mạnh đi?”

Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Bây giờ chưa phải lúc. Nếu vẫn còn ở Tống Thị thì số lượng tiêu thụ lần này sẽ mang đến lợi nhuận ít nhất hơn ba trăm tỷ. Nhưng hiện giờ chúng ta đang đăng ký nhãn hàng mới, nên có giới hạn thôi. Cho dù tìm được vốn đầu tư thì người chịu lỗ vẫn là chúng ta. Tớ nghĩ trước tiên nên mang tên tuổi của tớ ra ngoài, đánh bóng nó, làm nó vang dội trước đã. Những năm này tớ vẫn luôn quảng bá “Nghiên Mị” và “Thiên Mị”, mặc dù cả hai công ty này đều là tớ làm cả nhưng mọi người chỉ biết đến thương hiệu và sản phẩm thôi, chứ thật ra chẳng có mấy ai biết đến Tống Hân Nghiên tớ đây.”

Cô lấy kế hoạch của mình ra, vẻ mặt kiên định: “Đầu Gỗ, tớ nghĩ mình nên tham gia cuộc thi trước. Nếu như tớ có thể giành lấy thứ hạng trong cuộc thi lần này, sau đấy lại tìm tới công ty lớn để hợp tác, dựa vào nguồn tài nguyên của công ty để tung ra sản phẩm mới, đến lúc đó cho dù là tên tuổi hay lợi nhuận cũng sẽ nhanh đạt hơn so với việc chúng ta chiến đấu đơn độc, cũng có thể giành được chiến thắng càng nhanh, càng vang dội.”

Dù sao công ty mới mở cũng quá yếu thế.

Trong cuộc chiến này, danh tiếng thật sự là nhân tố quan trọng để thúc đẩy thương hiệu.

Khương Thu Mộc ủng hộ cô: “Cậu hiểu biết nhiều hơn tớ, chỉ cần cậu tính toán kỹ càng là được, đừng tạo gánh nặng cho mình, tớ ủng hộ cậu!”

Tống Hân Nghiên ôm cô bạn thân đầy cảm kích: “Đầu Gỗ, cảm ơn cậu.”

Cô buông ra, bật cười thoải mái một tiếng: “Nhưng trước khi làm những chuyện này, cậu phải đi theo tớ đến gặp bác sĩ thôi miên trước đã.”

Tống Hân Nghiên đã từng nói với Khương Thu Mộc là mình muốn tìm tới liệu pháp thôi miên để khôi phục ký ức.

Trên mặt Khương Thu Mộc tỏ vẻ lo lắng: “Cậu chuẩn bị sẵn sàng để tìm lại đoạn ký ức đó thật chưa?”

“Ừ.”

“Nghiên à.”

Khương Thu Mộc do dự: “Thật ra tớ không tán thành cậu khôi phục trí nhớ cho lắm. Dù sao cũng đã là chuyện của ba năm trước rồi, lại còn là bị bắt cóc, không chừng cậu quên mất nó là do ký ức năm đó có thể không tốt đẹp lắm…”

Tống Hân Nghiên bất đắc dĩ cười khổ: “Đầu Gỗ, năm đó tớ đã sinh một đứa bé.”

Khương Thu Mộc bỗng trợn trừng hai mắt, một làn hơi bị kẹt cứng trong cổ họng không thể thoát ra được: “Cậu cậu cậu…”

Tống Hân Nghiên lạnh nhạt lên tiếng: “Mấy hôm trước tớ đi kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nói tớ đã từng sinh con, tử cung không được chăm sóc tốt, trên cổ tử cung còn có vết thương cũ. Nhưng tớ hoàn toàn không nhớ cuối cùng đứa trẻ đó thế nào…”

Khương Thu Mộc trố mắt đứng nhìn: “Wow!… Vậy là bây giờ cậu muốn tìm đứa bé về ư?”

Tống Hân Nghiên gật đầu, sau đấy lại lắc đầu.

Cô không biết mình có muốn tìm con hay không, cô chỉ muốn xác định xem trước có phải mình đã từng sinh con không mà thôi.

Khương Thu Mộc vỗ ngực giúp nhịp thở của mình bình thường trở lại: “Được, tớ đi với cậu!”

Trong phòng chẩn đoán.

Tống Hân Nghiên nằm thư thả trên sô pha, tiến vào giấc mộng đẹp dưới ám hiệu của thầy thôi miên.

Ý thức tan rã, cô nhìn thấy một căn phòng lạnh như băng, cô đang bị trói trên giường không thể nhúc nhích.

Mấy người mặc đồ đen đang đứng bên giường.

Bọn họ đứng ngược sáng làm cô không thấy rõ mặt của bọn họ, chỉ cảm thấy toàn thân của họ đều tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.

Nỗi sợ hãi khó hiểu ập đến, Tống Hân Nghiên hoảng sợ bắt đầu giãy dụa.

Vô số tiếng cười ác độc vang lên từ bốn phương tám hướng, một người đàn ông đè xuống…

Tống Hân Nghiên sợ hãi la khóc xin tha, hình ảnh vặn vẹo, tất cả dần tiêu tan, cảm giác đau đớn thấu tận tim gan kia dường như đã khắc sâu vào tận xương tủy cô…

“Á!”

Tống Hân Nghiên hét to tỉnh dậy, mồ hôi lạnh làm ướt tóc mai của cô.

Bác sĩ thôi miên bĩnh tĩnh ngừng thôi miên.

“Từ lúc cô bắt đầu tiến vào thôi miên đã lộ ra cảm xúc kháng cự và rất sợ hãi. Có lẽ chuyện năm đó quá mức kinh khủng đối với cô, đến mức trong tiềm thức cô vẫn luôn phản kháng. Cô Tống, hiện giờ cô cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, không thích hợp để thôi miên tiếp, cưỡng ép nhớ lại những chuyện đó. Tôi đề nghị cô chuẩn bị kỹ càng rồi hẵng đến, không phải chỉ là chuẩn bị kỹ ngoài miệng đâu, mà trong lòng cô phải thật sự sẵn sàng, có thể đón nhận quá khứ dù nó xấu hay tốt.”

Tống Hân Nghiên sợ hãi không thôi.

Mặc dù cô đã tỉnh lại nhưng cảm xúc sợ hãi và tuyệt vọng trong giấc mơ như vẫn còn quanh quẩn khiến cô không kìm lòng được mà run rẩy sợ hãi.

Cô ấn lấy thái dương đang đau đớn không ngừng: “Tôi… tôi thật sự muốn nhớ lại. Nhưng khi vừa bước vào cảnh tượng đó, nỗi sợ này lại tự nhiên xuất hiện, tôi…”

Hai người tạm biệt bác sĩ rồi rời khỏi phòng khám.

Khương Thu Mộc đau lòng không dứt khuyên cô: “Hay là cậu buông bỏ đi. Nếu như đã quên rồi thì cứ để nó trôi qua. Bất kể cậu đã từng sinh con hay không cũng đừng suy nghĩ nữa. Nếu sau này cậu không cách nào quên được nó thì cứ coi như Tưởng Minh Trúc là đứa bé kia…”

Ở bên kia, Tưởng Tử Hàn đã nhận được tin tức của bác sĩ.

“Bệnh tình của bệnh nhân Tống Hân Nghiên mà cậu giới thiệu hơi phức tạp, hiệu quả thôi miên không quá cao.”

Không phải bạn của Tống Hân Nghiên mà là chính cô ấy sao?

Đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn khẽ nheo lại: “Ồ?”

“Mặc dù rất muốn nhớ lại đoạn ký ức đó, nhưng trong tiềm thức cô ấy vẫn luôn kháng cự. Sau khi được thôi miên, cô ấy vẫn rất chống chọi, nhưng chỉ được một thoáng đã tỉnh lại rồi.

Tưởng Tử Hàn như suy nghĩ gì đó: “Nguyên nhân bệnh là gì?”

“Cô ấy mất đi một đoạn ký ức nên muốn tìm nó về. Có điều quá trình tìm kiếm có hơi khó khăn, áp lực trong nội tâm cô ấy quá lớn, lại không có cảm giác đầy đủ nên rất khó tin tưởng tôi hoàn toàn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.