Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 39: Vết bớt giống nhau



Sau khi đại hội thể thao kết thúc, ba người ăn cơm ở bên ngoài rồi mới về nhà.

Tưởng Tử Hàn có công việc cần xử lý gấp, Tống Hân Nghiên tiếp nhận nhiệm vụ tắm cho con.

Lần đầu tiên tắm cho bạn nhỏ, Tống Hân Nghiên hơi luống cuống tay chân.

May là Tưởng Minh Trúc chủ động phối hợp nên cô nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Sau khi bế người trong bồn tắm ra ngoài, Tống Hân Nghiên lấy khăn tắm quấn lấy cô bé, vô tình nhìn thấy vết bớt trông giống trăng lưỡi liềm sau lưng đứa trẻ.

Cô sửng sốt: “Ôi, sao cháu cũng có vết bớt hình trăng lưỡi liềm ở chỗ này?”

Cô nhóc liếc mắt: “Có vết bớt thì rất lạ à? Kiến thức nông cạn!”

“Có vết bớt không lạ lắm, nhưng vết bớt sau lưng của cháu hơi giống với của cô.”

Tống Hân Nghiên kéo đồ của mình lên cao để tấm lưng hiện ra ngoài.

Vết bớt trên đó giống cả vị trí, hình dáng lẫn màu sắc.

Có điều vết bớt của cô lớn hơn của Tưởng Minh Trúc một tí.

Cô nhóc kia cũng kinh ngạc.

Nhưng cô bé đã nhanh chóng thu lại cảm xúc, nói y hệt bà cụ non: “Thế này có là gì. Theo số liệu thống kê thì cứ vài người là lại có một người mang vết bớt, mà trong những người này, rất nhiều người đều có vết bớt hoặc nốt ruồi giống nhau cả hình dáng lẫn vị trí.”

Tống Hân Nghiên dùng khăn tắm bọc Tưởng Minh Trúc lại rồi ôm lấy cô bé.

“Chụt!”

Cô hôn thật mạnh vào khuôn mặt bé bỏng núc ních của cô nhóc kia, cười nói: “Bất kể thế nào, chúng ta có thể gặp nhau trong vô số người thì chính là có duyên rồi. Huống chi, bây giờ cô còn là mẹ của cháu.”

“Ha!”

Cô nhóc kiêu ngạo khẽ cười chế nhạo: “Muốn tôi gọi cô là mẹ á, đợi cô thu phục được ba tôi đã rồi hẵng nói sau.”

Tống Hân Nghiên cạn lời toàn tập.

Đứa bé này, tuy tuổi còn nhỏ mà đã có đôi mắt thấu triệt, thì ra cái gì cũng biết.

Cô bật cười, xoa mạnh lên mái tóc ướt nhẹp của cô nhóc: “Thủ trưởng yên tâm, chắc chắn cô sẽ cố gắng sớm ngày thu phục được ba của cháu!”

Sau khi dỗ cho cô bé ngủ xong, Tống Hân Nghiên quay về phòng, vừa lúc Tưởng Tử Hàn đã xử lý xong công việc.

Cô tò mò tiến tới: “Anh yêu ơi, hỏi cái này.”

“Nói.”

“Mẹ của Minh Trúc là người thế nào? Có thể xứng đôi với anh, lại sinh ra được một cô con gái đáng yêu như vậy, chắc cô ấy là một người phụ nữ vừa tài giỏi vừa xinh đẹp đúng không?”

“Không biết.” Tưởng Tử Hàn yên lặng chớp mắt: “Thực ra tôi không biết cô ấy.”

“Hả?”

Tống Hân Nghiên kinh hãi tột độ.

Tưởng Tử Hàn lạnh nhạt trả lời: “Minh Trúc là đứa trẻ ngoài ý muốn, sau khi con bé ra đời thì tôi mới biết đến sự tồn tại của con bé. Nếu không phải mẹ con bé qua đời do mất máu quá nhiều, Minh Trúc cũng sẽ không được gửi tới tôi.”

Tống Hân Nghiên hãi hùng.

Minh Trúc thật sự rất đáng thương.

Vì để phá vỡ bầu không khí nặng nề này, cô cười “khà khà” trêu chọc: “Không nhìn ra đó nha, người nghiêm túc như anh lại chơi tình một đêm nữa đấy.”

Tưởng Tử Hàn nhíu mày, lạnh lùng cảnh cáo: “Đừng có dùng những suy nghĩ hèn hạ đó để phỏng đoán về tôi.”

“Hứ!”

Tống Hân Nghiên khinh thường bĩu môi, đã dám làm mà còn sợ người ta nói à?

“Cầm lấy, cất cho kỹ vào.”

Một tấm danh thiếp được ném vào lòng cô.

Tống Hân Nghiên vội vàng nhận lấy: “Gì thế?”

“Bậc thầy thôi miên, rất khó hẹn, lúc đến có thể báo tên tôi ra.”. truyện đam mỹ

Chậc!

Quả nhiên có người quen rất dễ làm việc, lại còn đi cửa sau nữa đấy!

Tống Hân Nghiên vui sướng cất danh thiếp đi: “Cám ơn anh nha, anh yêu giỏi nhất.”

Sau khi quăng một nụ hôn gió, cô xoay người đi tới trước tủ quần áo, lấy một bộ đồ ngủ ra rồi định đi tắm.

“Đợi chút đã.”

“Còn chuyện gì sao?” Tống Hân Nghiên dừng lại quay đầu hỏi.

Một cái chăn bay thẳng vào mặt cô.

Cô luống cuống tay chân vội vàng đón lấy: “Anh làm gì vậy?”

“Đã xử lý xong nước bị dột ở phòng sách, cô có thể dọn về rồi.”

Dứt lời, một cái gối lại bay đến.

Tống Hân Nghiên vội vàng vươn tay bắt lấy: “Dọn thì dọn, không nói tử tế được à… Ối!”

Cô còn chưa dứt lời thì đã bị người nào đó đẩy ra khỏi phòng.

“Rầm!”

Cửa phòng ở trước mặt khép lại.

Tống Hân Nghiên: “…”

Cô thở hồng hộc khịt mũi với cánh cửa: “Cái đồ lật lọng, cặn bã, khốn kiếp! Cái đồ lạnh lùng vô tình! Hừ!”

Hoắc Thị.

Bầu không khí ở đại hội cổ đông rất nặng nề.

“… Công ty chúng ta vừa bị khởi tố do căn chung cư mà chúng ta nhận thầu bị rỉ nước, bên phía khách sạn vốn đã bàn bạc xong để Cố Thị hợp tác đầu tư, vậy mà lại vì cậu Hoắc đột ngột đắc tội với cậu Cố nên đã biến thành cưỡng chế thu mua, gây nên ảnh hưởng tiêu cực nghiêm trọng đối với công ty. Giá cổ phiếu của công ty liên tục tuột dốc mỗi ngày, tổn thất rất trầm trọng.”

“Chủ tịch Hoắc, chuyện này, có phải ông nên cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng hay không?”

Sắc mặt Hoắc Tấn Trung trắng bệch: “Ba…”

“Câm miệng ngay! Cái thằng vô dụng này!”

Hoắc Công Hữu tức giận đập bút và nói: “Chuyện thành không có chuyện bại có thừa, mày nhìn chuyện tốt do mày làm đi!”

“Trước đó con cũng không biết…”

“Tao không muốn nghe mày giải thích!” Hoắc Công Hữu ngắt lời Hoắc Tấn Trung: “Ai cũng đều phải chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình. Từ hôm nay trở đi, cách chức phó tổng giám đốc Hoắc Thị của mày. Bây giờ mày cút ngay đi!”

Mặc dù Hoắc Tấn Trung không cam lòng nhưng dù sao cũng do mình sai trước, chỉ đành buồn bực rời đi.

Hội nghị cổ đông kết thúc, Hoắc Tấn Trung đến tìm Hoắc Công Hữu.

“Ba, con đã tự kiểm điểm chuyện Cố Thị rồi, xin ba cho con thêm một cơ hội nữa đi, con nhất định có thể chuộc lỗi.”

Hoắc Công Hữu nhìn con trai, tức giận không có chỗ trút: “Chuộc lỗi? Mày chuộc lỗi thể nào? Đi tìm vị hôn thê nhà họ Tống kia à?”

Ông ta chỉ hận rèn sắt không thành thép, mắng: “Từ đầu tao đã cảnh cáo mày tránh xa nhà họ Tống ra mà mày không chịu nghe. Rốt cuộc tại sao lại xảy ra chuyện lần này, có cần tao nhắc nhở mày không?”

Hoắc Tấn Trung mím môi, không nhịn được giải thích: “Như Mỹ cô ấy…”

“Đừng nhắc tới con bé đó với tao! Cô ta chính là tai họa. Nội bộ nhà họ Tống vốn đã nội chiến không ngừng, sau khi con bé rắc rối đó trở về, mâu thuẫn càng nghiêm trọng thêm. Nếu mày tham dự vào chuyện lùm xùm nhà họ Tống, sớm muộn cũng không có kết quả tốt được đâu.”

Hoắc Tấn Trung không nhịn lòng được mà tức giận phản bác: “Ba, tại sao ba lại có thành kiến với Như Mỹ như vậy? Mặc dù cô ấy mới trở lại nhà họ Tống nhưng cô ấy là một cô gái tốt bụng lương thiện, dịu dàng rộng lượng. Chúng con yêu nhau thật lòng, tại sao ba không thể chào đón cô ấy vậy chứ?”

“Bốp!”

Hoắc Công Hữu tát anh ta một cái thật mạnh.

“Yêu nhau thật lòng? Lúc trước mày và Tống Hân Nghiên quen nhau, tao mắt nhắm mắt mở không ngăn cản là do tao có thể miễn cưỡng vừa mắt Tống Hân Nghiên. Nhưng ai ngờ mày vừa quay đầu đã gian díu với chị của nó rồi. Một người phụ nữ có thể giành bạn trai của em gái thì có thể là thứ tốt lành gì được?”

Không đợi Hoắc Tấn Trung giải thích, ông ta đã mắng tiếp: “Tống Mỹ Như vừa mới quay về nhà họ Tống thì Tống Hân Nghiên đã phải dọn ra ngoài. Người phụ nữ như vậy mà rộng lượng lương thiện thì chắc trên đời này chẳng con ai lương thiện rộng lượng nữa hết! Mày nhìn lại lần này xem, tại sao mày lại bị cậu Cố ghi thù? Tự mình bị mù mà còn tưởng mọi người cũng mù như mày chắc? Bây giờ cút ra ngoài cho tao, đi càng xa càng tốt, đừng xuất hiện trước mặt tao nữa!”

Hoắc Tấn Trung đè cục tức trong lòng, che khuôn mặt đau rát rồi xoay người ra ngoài.

Khi ra khỏi công ty, nhìn bầu trời bên ngoài bao la rộng lớn, anh ta bỗng cảm thấy cực kỳ mông lung, cảm giác không còn chỗ nào để đi.

Hoắc Tấn Trung gọi điện thoại cho Tống Mỹ Như: “Mỹ Như, vì chuyện chúng ta đắc tội với cậu Cố ở khách sạn hôm đó nên ba anh đã cách chức anh rồi, còn đuổi anh ra khỏi công ty. Hiện giờ tâm trạng của anh rất không…”

Anh ta còn chưa dứt lời, Tống Mỹ Như đã vội vàng ngắt ngang: “Tấn Trung, em xin lỗi, bên em sắp sửa có cuộc họp, khi nào có thời gian chúng ta trò chuyện sau nhé.”

“Mỹ…”

“Tút tút!”

Điện thoại di động truyền tới tiếng cúp máy.

Hoắc Tấn Trung ngơ ngác nhìn điện thoại di động: “Tại sao không giống như trong tưởng tượng của mình thế?”

Lúc này, thân là vợ sắp cưới của anh ta, chẳng lẽ cô ta không nên an ủi và động viên anh ta hay sao?

Hoắc Tấn Trung vô thức nghĩ đến Tống Hân Nghiên.

Lúc ở cùng cô, mỗi khi tâm trạng của anh ta tồi tệ, Tống Hân Nghiên đều sẽ lập tức gạt bỏ hết mọi chuyện, không màng gì hết mà chạy đến tìm anh ta, an ủi anh ta.

Mà bây giờ…

Nhưng anh ta lựa chọn ở bên Tống Mỹ Như rõ ràng vì tương lai sau này của anh ta và Tống Hân Nghiên mà.

Chẳng lẽ bởi vì như vậy mà anh ta thật sự muốn buông bỏ cô ư?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.