Giọt nước mắt bị kìm nén trở lại, Liên Châu khẽ há miệng, ngơ ngác nhìn Du Úc, sắc hồng nhạt như quả đào bò lên hốc mắt, mũi và gò má cô. Đôi môi cô run run, mãi vẫn không nói một từ nào. Anh thậm chí không hỏi cô sẽ đến thành phố này. Tại giờ phút này, vào mùa này và như có cơn gió nhẹ lần đầu tiên thổi đến trên người Liên Châu, cô cảm nhận rõ ràng được sự ấm áp mà một người đang sống có thể cảm nhận được.
“Anh không sợ bị tôi khắc chết à?” Liên Châu mỉm cười: “Không đùa nữa, tôi không phải đi một mình, có người đi cùng tôi.”
Hôm nay Liên Châu hẹn gặp Du Úc là với ý định nói lời tạm biệt anh, nói với Du Úc rằng đây là mong muốn của “bạn trai” Lý Phục Thanh của cô.
Tất cả như đều được giải thích rõ ràng, Du úc nghĩ trong lòng, tiểu khu Thanh Hạnh, Liên Châu che che lấp lấp, như gần như xa, Liên Châu từng tỏa sáng ngắn ngủi, tất cả đều là bởi vì còn có một người khác đi cùng cô. Nếu là trước đây, Du Úc sẽ càng nhạy cảm hơn với người chưa bao giờ lộ diện bên cạnh Liên Châu nhưng giờ phút này, tất cả sức lực của anh đều để dành cho việc quản lý cảm xúc và sắc mặt của mình. Du Úc cố gắng mỉm cười, muốn làm cho mình ít nhất trông có thể diện một chút.
“Trước đây không nói với anh là vì tôi có lòng riêng, nếu quen hệ giữa tôi và anh… đặc biệt một chút thì có lẽ vụ án của Chu Dư sẽ tiến triển tốt hơn, nhưng bây giờ tôi và anh ấy đã xác định mối quan hệ, chúng tôi đã gặp nhau trong quán cà phê này…” Nói xong câu đó, Liên Châu trong phút chốc quyết định lý do đã chuẩn bị ban đầu: “Cũng không có bao nhiêu tình yêu nhưng có thể cùng sống với nhau vẫn tốt hơn so với chỉ có một mình.”
Liên Châu hy vọng Du Úc nghe hiểu, cô để lại cho anh một vị trí ở trong lòng.
Vài phút trước, sự thôi thúc bùng nổ như thủy triều đã phai nhạt, lý trí lại trở lại trong cơ thể Du Úc nhưng anh vẫn cảm thấy lồng ngực buồn bực khó chịu. Anh thực sự đã yêu Liên Châu. Trong lòng anh hết lần này đến lần đã nghĩ muốn nói ra: Em thà rằng cao chạy xa bay với một người “không có bao nhiêu tình yêu” cũng không hỏi nếu tôi yêu em.
Cuối cùng Du Úc cũng không nói ra mà chỉ gật đầu nói: “Anh hiểu.”
“Vậy thì như vậy đi, thực sự cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi trong thời gian này.” Liên Châu không rõ trong lòng mình là cảm giác mất mát hay là nỗi buồn khi phải chia xa: “Sau này có cơ hội sẽ gặp lại.”
Du Úc vẫn ngồi ở vị trí ban đầu, dõi nhìn theo Liên Châu đi ra khỏi cửa, màu vàng nhạt kia ngày càng mơ hồ, cuối cùng biến mất ở góc đường.
Vào giữa trưa, 11h43 phút, Liên Châu đang đóng gói hai phần sủi cảo bên ngoài tiểu khu để mang về nhà. Lý Phục Thanh thì ở nhà thu dọn đồ đạc trong nhà, đã sắp xếp gần xong rồi. Ngồi nhà trống trải trở nên chật chội khiến Liên Châu nhớ lại cảnh tượng khi mới chuyển đến. Các bức tường và tủ kệ trống trải, thùng carton đầy đất, hai người nói nói cười cười bận rộn, vỏ dưa ở khắp mọi nơi. Liên Châu dọn chỗ, đặt sủi cảo và bát đũa lên bàn, bảo Lý Phục Thanh qua ăn. Lý Phục Thanh tự nhiên ngồi xuống ăn, không hỏi chuyện Liên Châu và Du Úc gặp nhau. Còn Liên Châu thì chìm đắm trong xúc động sâu sắc mà Du Úc dành cho cô nên cũng không nói nhiều.
Sau khi ăn sủi cảo xong, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Lý Phục Thanh và Liên Châu phải nói với nhau những gì cần mang, chuyển phát nhanh và các thông tin khác cũng vậy, chắc hẳn hôm nay không có bưu kiện nào, hai người nhìn nhau một lát, Liên Châu đặt bát đũa xuống, rón rén đi nhìn mắt mèo: Du Úc đứng ngoài cửa.
Liên Châu quay đầu nói với Lý Phục Thanh bằng khẩu hình: Du Úc.
“Liên Châu? Anh biết em ở nhà.” Du Úc lớn tiếng nói ở ngoài cửa.
“Đợi một lát.” Lý Phục Thanh đứng dậy cầm nửa bát sủi cảo vẫn còn để vào bồn rửa bát, mỉm cười nói: “Chờ tôi đi vào em có thể mở cửa.”
Lý Phục Thanh cầm ba lô đi vào thư phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Quần áo bẩn của Lý Phục Thanh không giặt ở ngôi nhà này, hắn bỏ đồ dùng hàng ngày vào chiếc ba lô đó, mỗi ngày không hề phiền mà lấy đồ ra rồi lại để vào, giống như một người thích sạch sẽ đi thuê khách sạn theo giờ.
Liên Châu dùng mu bàn tay thấm mồ hôi trên trán và cổ, mở cửa ra: “Sao anh lại đến đây?”
Du Úc cho rằng mình đã ổn nhưng khi nhìn thấy Liên Châu, phòng tuyến tâm lý vừa dựng lên đã lại sụp đổ. Trong đầu anh tìm kiếm một hồi mới tìm được câu nói mà anh muốn nói trong ngàn vạn sợi tơ cảm xúc: “Anh đến xem em có cần gì giúp đỡ không.”
Anh nói xong thì chen vào cửa.
Sau khi tâm trạng bình phục, Du Úc bắt đầu nhớ lại dấu vết của người ở bên cạnh Liên Châu, suốt một thời gian dài hắn giống như một người vô hình, cho dù Liên Châu có cố ý che giấu thì cảm giác tồn tại của hắn cũng thấp đến bất thường.
Như Liên Châu nói, căn nhà này đã bị phá hủy thành một bộ dạng khác hẳn. Du Úc nhìn quét qua phòng. Trên sofa có dấu vết Lý Phục Thanh từng ngồi qua, Liên Châu nhìn thấy trước một bước, nghiêng người đi qua ngồi xuống.
“Anh có muốn ăn sủi cảo không?”
Du Úc nhìn về phía mặt bàn, trên bàn tuy rằng chỉ có một bát sủi cảo nhưng trên mặt bàn còn có một vòng dấu nước khác, anh đi tới, thấy thoáng qua có một túi nilon trong thùng rác cùng với một cái bộ bát đũa trên bàn. Anh nhớ rõ Liên Châu nói sẽ không bao giờ ăn sủi cảo của quán này nữa, bởi vì cô đã từng thấy có một con ruồi trong đó.
“Một mình em ở nhà à?” Du Úc hỏi.
Liên Châu cúi đầu nhét một miếng sủi cảo vào miệng, hàm hồ đáp: “Ừm.”
“Trước khi em đi, anh muốn xem lại hiện trường, nói không chừng có thể phát hiện ra.” Du Úc nói xong rồi đi về phía thư phòng, ngoại trừ thư phòng thì mỗi căn phòng trong nhà này đều mở rộng cửa.
Mồ hôi từ sau gáy Liên Châu chảy xuống thấm vào cổ áo, cô gọi Du Úc lại: “Đừng mở cửa.”
“Vì sao?” Du Úc đứng ở cạnh cửa.
“Tôi có bóng ma tâm lý với căn phòng đó.” Liên Châu nói.
Liên Châu đang nói dối, Du Úc thậm chí có chút hận mình nhớ rất rõ ràng, lần đầu tiên anh lén lút đến thăm Liên Châu là vào ban đêm, cửa thư phòng không chút kiêng dè mở ra, anh thậm chí còn nhớ màu sắc ấm áp của ánh đèn. Giờ phút này, Du Úc có thể lập tức mở cửa vạch trần lời nói dối của Liên Châu, cũng có thể lấy cớ là bị đình chỉ công tác để bất chấp lời tuyên thệ của mình vào ngày đầu tiên đi làm hoặc để Liên Châu yên ổn rời đi. Những lựa chọn chỉ dừng lại trong đầu anh trong một khoảnh khắc, anh vặn tay nắm cửa và đẩy cửa ra. Truyện đăng được tải tại dembuon.vn và Wattpad: cigarred242
Mùi giấy và mực với bụi bặm ào vào mặt, khi mở cửa gió nhẹ mang theo một trận rung động, thư phòng trở lại yên tĩnh. Bởi vì cửa sổ nhỏ mở hờ hướng ra đường chính, tất cả các ngóc ngách của thư phòng đều bị phủ một lớp bụi, trên mặt đất cũng không có dấu chân, thảm trải phía sau cánh cửa cũng được phủ một lớp bụi.
Du Úc âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, một lần nữa đóng cửa lại.