Jessica vừa đi vừa quan sát từng toa xe.
Không như tưởng tượng của cô, các toa xe cũng không quá ồn ào, mọi người đều ngồi yên ở trên ghế lô của mình, không tùy ý đi lại trên tàu.
Gian nan đi qua từng toa một, hầu hết các toa Jessica đi qua đều đã đủ người rồi nên cô lại đành phải tiếp tục lết cái xác đầy mệt nhọc xuống đuôi tàu tìm chỗ ngồi.
Ngay khi Jessica chán nản, muốn từ bỏ công cuộc đi tìm ghế gian nan này thì đột nhiên, cô nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc ở lô ghế cuối đuôi xe.
Đó là Lily và Snape.
Nhìn thấy hai người, lòng Jessica như nở hoa, ngập tràn niềm vui sướng.
Có thể ở một nơi xa lạ nhìn thấy người quen với Jessica như người sắp chết đuối bắt được phao cứu sinh.
Thật là không có gì tốt hơn.
Mặc dù trước đó bọn họ mới gặp nhau có một lần nhưng so với những người hoàn toàn xa lạ thì đã tốt lắm rồi.
Nhìn hai người trong lô ghế thân thiết chụm đầu vào nói chuyện với nhau, Jessica do dự một chút.
Cô không trực tiếp mở cửa ra mà cẩn thận gõ cửa.
Ba cô đã nói qua không thể lỗ mãng xen ngang, quấy rầy cuộc nói chuyện của người khác, như vậy là cực kì thất lễ.
Nghe tiếng gõ cửa, hai người trong ghế lô phản ứng trái ngược nhau.
Severus tỏ ra không kiên nhẫn, còn Lily thì lại cảm thấy tò mò.
Hai người họ đã cố định ngồi ghế lô này năm năm rồi.
Ban đầu, cũng có một số người tới quấy rầy hai người nhưng dưới nọc độc khủng khiếp của Severus, không ai còn dám đến đâm đầu vào chỗ chết nữa.
Mà người nhà Slytherin cũng không phải loại người nhàm chán đến nỗi tới nơi này tìm phiền toái.
Còn người luôn kiên trì đến tìm phiền toái với họ, nhóm Marauder, hiển nhiên sẽ không lễ phép gõ cửa như vậy.
Như vậy, rốt cuộc hiện tại là người nào đến quấy rầy bọn họ vậy?
Mang đầy sự tò mò trong đầu, Lily mở cửa toa ra, sau đó vui vẻ kêu lên: “Jessica, mau vào đây đi.”
Thấy vậy, đôi mày đang hơi nhíu lại của Severus dần giãn ra.
Tuy nhiên hắn vẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn Lily kéo tay Jessica đi vào toa tàu vốn thuộc về riêng hai người bọn họ.
“Vừa nãy chị còn tưởng em không đuổi kịp tàu đấy.
May sao em vẫn bắt kịp được.” Lily lôi Jessica vào, ấn cô ngồi cạnh mình.
“Sev, cậu giúp Jessica cất hành lý lên giá được không?”
Nhìn Snape ngồi đối diện với với vẻ mặt không tình nguyện, Jessica vội vàng mở miệng từ chối: “Thôi, không cần vậy đâu.
Dù sao em cũng chỉ có một cái rương nhỏ thôi, cũng không chiếm nhiều chỗ cho lắm…!Em để ở chỗ này là được rồi, như này cũng tiện lấy đồ hơn.”
Snape vừa lòng hừ lạnh một tiếng, xem như người đột ngột xâm nhập lãnh địa của hắn cũng không đến mức chán ghét.
Nhìn lại thì cô nhóc này coi như cũng khá là thức thời.
“Em thoải mái là được rồi, không cần câu nệ với bọn chị đâu.” Lily nhún vai, tỏ vẻ không sao, cười nói ôn hòa với Jessica.
“Vừa rồi chị còn tìm em một vòng quanh tàu đấy, nhưng không có tìm thấy em đâu.
Sao em đến muộn vậy?”
“Dạ, tại nhà của em không ở gần Luân Đôn cho lắm.” Jessica liếm liếm đôi môi vì vận động mạnh, toát nhiều mồ hôi mà có chút khô, đồng thời lấy ra một chiếc khăn tay tuy hơi cũ nhưng rất sạch sẽ để lau mồ hôi trên trán.
“Chuyến tàu tới Luân Đôn mà em đi đến muộn gần ba mươi phút làm em vội chết mất.
Bất quá, lần sau em sẽ rút kinh nghiệm, lên sớm hơn chút.”
Snape tinh ý chú ý tới hành động liếm môi của Jessica, tuy nhiên hắn cũng chỉ nhíu mày, cũng không tính làm hành động dư thừa gì.
Quý cô Jones trước mặt này hiển nhiên đang khát nước, nhưng hắn cùng cô cũng chả có cái quan hệ gì cả.
Khát thì kệ cô ta, tự đi mà tìm nước đi.
Mà hiển nhiên, Lily không phải người tinh ý, cẩn thận, giỏi quan sát người khác như Snape nên vẫn hoàn toàn không có chú ý tới điểm đó.
Cô vẫn nhiệt tình như cũ, hưng phấn kéo tay Jessica nói chuyện đông tây.
Jessica chăm chú, gật đầu nghe Lily nói chuyện, tỉnh thoảng cô cũng nói ra một số ý kiến riêng.
Do bất đồng về hoàn cảnh sinh hoạt so với gia đình tiểu tư sản Anh quốc của Lily, ở một số khía cạnh, Jessica lại có những quan điểm độc đáo.
Mà đại đa số những quan điểm của Jessica đều xuất phát từ cái nhìn cuộc sống bình thường của cô.
Cái nhìn cuộc sống của Jessica chân thực đến mức khiến cho Severus ở một bên cũng phải gật đầu đồng tình.
Lẳng lặng nhìn hai người con gái nói chuyện với nhau, Severus cũng không tính lên tiếng.
Chẳng qua, hắn lại một lần nữa ở trong lòng đánh giá Jessica: Mặc dù con nhóc này có chút lỗ mãng nhưng may mắn vẫn còn bộ não để suy nghĩ.
Vào lúc này, cửa ghế lô đột nhiên kêu lên tiếng loảng xoảng.
Cửa toa bị mở ra, bốn vị khách không mời cứ thế xuất hiện trước tầm mắt của ba người họ.
“Lily, cậu vẫn còn ở nơi này sao?” Người lên tiếng nói là một chàng trai có mái tóc rối bời như tổ quạ.
Trong lời nói của hắn có chứa một tia lấy lòng người trước mắt.
“Remus đã tìm khắp nơi nhưng không thấy cậu đâu.
Cậu ấy nói bây giờ là thời gian đi tuần của các huynh trưởng.”
Jessica nhìn Lily ngồi bên cạnh, trên mặt Lily bây giờ hiện ra một vẻ chán ghét chưa từng có “Potter, đó thật sự là một cái cớ rất ngu ngốc.
Ta nghĩ từ bốn năm trước, các ngươi đã biết ta sẽ ngồi ở chỗ nào trên Hogwarts tốc hành đi.
Đặc biệt là năm nào các ngươi cũng phải xuất hiện, náo loạn ở đây ít nhất một lần.”
“Ách…” Chàng trai tên Potter theo thói quen lấy tay gãi gãi tóc, vẻ ảo não, tựa hồ như đang hối hận tại sao mình lại lấy cái cớ ngu ngốc như thế.
Hắn huých khuỷu tay vào người bạn tóc màu đen đứng bên cạnh, đồng thời cũng rời lực chú ý của Jessica từ trên người Potter sang cậu bạn đó.
“Hắc, bạn thân, hiện tại cũng không phải lúc cậu nên tán gái đâu.” Potter ngỏ giọng nói chuyện với nam hài bên cạnh “Sirius, bạn thân, mau giúp tớ nghĩ biện pháp đi!”
Nhìn Snape đã đứng dậy, Sirius nhanh chóng rút đũa phép ra, trên mặt lộ ra vẻ đầy khiêu khích “Snivellus, nếu ta là ngươi, ta sẽ ngoan ngoãn ngồi im ở một chỗ đấy.”
“Đáng tiếc, ngươi vĩnh viễn không phải là ta, Black.
Cho dù ngươi có uống lượng lớn thuốc Đa dịch cũng không thể đâu, bởi vì dung lượng não của ngươi làm sao có thể chống đỡ loại biến hình này được.” Severus cũng rút đũa phép của bản thân ra, mỉa mai lại lời khiêu khích của Sirius.
Trước hành động rút đũa phép của Snape, ba người mới tiến vào cũng làm ra động tác tương tự.
Chỉ có duy nhất chàng trai tóc nâu nhạt có dáng người gầy yếu không dùng đũa phép chỉ vào Snape.
Dưới tình huống như vậy Jessica cũng không thể tiếp tục ngồi im.
Cô bắt đầu đứng dậy khỏi ghế ngồi, đi ra ngoài, yên lặng tìm chỗ có vị trí thuận tiện cho mọi hành động nhất.
Nếu công kích từ vị trí này, chắc chắn cô sẽ có thể nhanh chóng đánh úp tên nhỏ con, nhìn yếu đuối nhất trong nhóm kia.
“Vị tiểu thư này, xin mời cô mau chóng rời khỏi toa tàu này.
Chúng ta cam đoan sẽ không làm thương ngồi vô tội.” Sirius đối với hành động của Jessica tỏ vẻ vừa lòng.
Trong lúc nói ra câu nói đó, trên gương mặt Black đại thiếu gia lộ ra vẻ cao ngạo không nên có đối với một vị nữ sĩ.
“Vô tội sao?” Jessica lặp lại từ đơn nay, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc
“Ôi Chúa ơi, không biết trong đầu quý ngài đây chứa cái gì mà nghĩ ra được điều này? Theo quý ngài đây, ta nên phản bội lại bạn mình mà đứng yên xem kịch ở đó sao? Cho hỏi ta đã làm gì mà lại khiến cho ngài có những suy nghĩ và hành động đầy ảo giác đó?”
Bạn bè sao? Snape nhíu mày, âm thầm oán thầm trong lòng, hắn từ lúc nào mà có thêm một người bạn vậy? Bạn bè của hắn không phải luôn luôn chỉ có một người là Lily thôi sao?
“Tiểu thư, ta chỉ không muốn cô bị thương.” Black sắc mặt ngưng trọng lại, trọng giọng nói tràn ngập ý tứ cảnh cáo “Đừng ép ta vi phạm nguyên tắc của mình.”
“Nguyên tắc? Ta lại không nhìn thấy nguyên tắc của nhóm bốn người các ngươi đó.
Hoặc là nói, lấy ít địch nhiều chính là nguyên tắc của các ngươi đi?” Jessica từ từ tiến lên, mặc dù đang mở miệng trêu đùa Sirius nhưng ánh mắt cô lại đang khóa trên bả vai của hắn.
Nếu hắn có định đánh nhau với cô, nhất định nơi đó sẽ là nơi đầu tiên lộ ra điểm yếu.
Đây chính là kinh nghiệm xương máu rút ra được sau nhiều năm đánh nhau của Jessica.
Tuy người trước mặt này lớn tuổi hơn Jessica, dáng người cũng cao hơn cô, hơn nữa thoạt nhìn rất khỏe khoắn nhưng Jessica vẫn không có chút sợ hãi nào.
Cô âm thầm nắm chặt nắm tay, chuẩn bị tùy thời chiến đấu.
Bất quá, sự việc đánh nhau cũng không có xảy ra, Lily đã lên tiếng.
“Đủ rồi! Lupin, tớ hiện tại sẽ đi tuần tra cùng cậu! Tuy nhiên, sau đó cậu phải đem bọn họ rời khỏi đây, tớ không muốn sau khi tuần tra xong vẫn nhìn thấy bọn họ!” Lily phụng phịu, trong giọng nói tràn ngập sự tức giận.
Hiển nhiên, cô đối với hành vi của nhóm bốn người trước mặt đây căm thù đến tận xương tủy.
“Đi thôi, James! Cả ngươi nữa Sirius!” Lupin hắng giọng, thầm cảm thấy may mắn khi Lily đã hóa giải bầu không khí căng thẳng vừa rồi.
Nói thật, Lupin cũng không muốn nhóm bạn của mình đánh nhau to trên Hogwarts tốc hành, nhất là ngay khi hắn vừa mới lên làm huynh trưởng.
Hắn không muốn làm cho giáo sư McGonagall thất vọng, lại càng không muốn vị hiệu trưởng Hogwarts hiền lành, bác ái thất vọng.
Vì thể chất đặc thù của hắn, bọn họ đã giúp đỡ hắn nhiều lắm.
Đối với việc có thể ở riêng cùng Lily, Potter tỏ ra rất vui vẻ.
Sau khi thu hồi đũa phép của mình, Potter ân cần chạy tới bên cạnh cánh cửa làm ra động tác mời.
Mà Black vẫn có chút bất mãn với hành động của Lupin.
Sau vài giây lườm nhau tóe khói với Snape, hắn mới thô bạo rút lại đũa phép, cất nó sau áo choàng rồi rời đi, đồng thời cho Jessica đứng bên cạnh ánh mắt cảnh cáo.
Sau khi người cuối cùng có vóc dáng nhỏ con rời khỏi toa tàu, chàng trai tóc nâu nhạt được gọi là Remus Lupin hướng về phía Jessica nở một nụ cười tiêu chuẩn, tựa hồ xin lỗi cô vì sự vô lễ của người vừa nãy.
Sau đó, hắn nhanh chóng đi ra khỏi ghế lô, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đuổi theo nhóm bạn của mình.
Hiển nhiên, hắn không có ý tứ xin lỗi Snape, hoặc là nói, hắn cho rằng dù hắn có xin lỗi, đối phương cũng sẽ không chấp nhận.
Đương nhiên, Snape chắc chắn sẽ không chịu nhận lời xin lỗi đó, bởi vì vào giờ phút này, chàng trai tóc đen đang lộ ra biểu tình có thể nói là không còn gì tăm tối hơn…!hoặc nói theo một cách khác là ghen ghét, cừu hận.
“Snape tiên sinh, bọn họ là ai vậy?” Nếu như khách không mời đã đi hết, Jessica tất nhiên cũng không ngốc đến mức tiếp tục làm pho tượng đứng ở đó.
Cô trở về chỗ ngồi của mình, trực tiếp đưa ra câu hỏi đối với Snape.
“…Chỉ là một đám Gryffindor ngu xuẩn, tự đại mà thôi.”
Có lẽ do vừa rồi Jessica lên tiếng ủng hộ mình nên Snape cũng không tiếp tục duy trì thái độ lãnh đạm đối với cô.
Chẳng qua, hắn vẫn như cũ nghiến răng nghiến lợi, không chút che dấu nào trước sự chán ghét của hắn với nhóm bốn người vừa nãy.
“Nhưng, nếu ta nhớ không nhầm, Lily cũng là Gryffindor đi…”
Nhìn gương mặt càng thêm âm trầm của Snape, Jessica liền im lặng, cúi đầu, không tiếp tục cuộc nói chuyện này nữa.
Tuy nhiên, việc này không có nghĩa là Jessica e ngại Snape, chẳng qua cô chỉ thấy tiếp tục kích thích người bạn mới này không phải là ý tốt.
Dù sao, dưới cái nhìn của Jessica, dáng người đơn bạc của Snape chắc chắn sẽ không chịu được một cú đấm từ cô.
Hắn vẫn là nên rèn luyện thêm đi.
———————————
Mong mọi người tặng sao ???? ủng hộ mình hơn nữa..
“Tôi đã mở xem sách độc dược và thảo dược ở nhà; cũng đã thấy bút ký của anh. Nói thật, tôi đã rất may mắn khi mua được những quyển sách đấy. Đối với một người chưa từng tiếp xúc với phép thuật như tôi thì nó rất đáng giá.”
Jessica cẩn thận chọn một chủ đề nói chuyện an toàn để nguôi cơn giận dữ của người con trai đang ngồi trước mặt này.
“Cô Jones đây hài lòng thì tốt rồi.” Snape trả lời lại Jessica một cách khô cằn, hoàn toàn không giống giọng khi nói chuyện với Lily.
“Tôi nghĩ cô hẳn không coi ba Galleon kia là phí phạm đi?”
“Tất nhiên là không rồi. Thú thực, tôi còn dựa vào sách giáo khoa để thực hành một chút nữa.”
Jessica mở rương ra, lấy ra một gói thảo dược “Anh xem, tôi đã cẩn thận nghiên cứu bút ký, đồng thời cũng dựa theo phương pháp trên đấy để thử nghiệm, kết quả làm ra không sai biệt lắm.”
Snape nhìn gói rễ cúc trên tay cô, nhíu sâu mày lại: “Quý cô Jones đây đã làm rất nhiều thí nghiệm sao? Thứ cho tôi nói thẳng, cô không nên lãng phí nhiều dược liệu độc dược như vậy… Tôi không nghĩ ngân khố của cô đủ để mua đủ tài liệu độc dược đâu.”
“Hình như anh đây đã hiểu lầm rồi. Tôi chưa hề động một chút nào đến chỗ tài liệu độc dược đã mua.”
Jessica lộ ra nụ cười đắc ý, cẩn thận lấy ra sách giáo khoa thảo dược học. Cô mở sách ra, chỉ vào một số loài thực vật trong sách rồi nói với Snape. Truyện Tổng Tài
“Nhà của tôi ở một trấn nhỏ gần chân núi. Sau khi đọc sách xong, tôi nhận thấy có một số loài thực vật nhìn quen mắt nhưng lại có sự bất đồng về tên gọi. Sau đó tôi liền lên núi, dựa theo hình ảnh trong sách để tìm thảo dược. Sự thật chứng minh, các loại thảo dược đấy ngoại trừ khác nhau về tên gọi thì đều hoàn toàn giống nhau về cả hình dạng lẫn tính chất.”
“Cách gọi tên thảo dược của Muggle và Phù thủy có sự khác nhau.” Snape gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
“Vậy cô đã dùng những thảo dược đó để thử nghiệm?”
Jessica gật gật đầu, lại lấy ra từ trong rương một cái hộp nhỏ. Sau khi Jessica cẩn thận mở hộp ra, xuất hiện trước mặt hai người là một bình độc dược thông thường, bên trong bình là chất lỏng sánh, màu nâu.
“Dược trị mụn nhọt?”
Chỉ liếc mắt qua một cái, Snape ngay lập tức liền nhận ra loại độc dược trong bình. Thấy vậy, Jessica thật kinh ngạc, đồng thời khâm phục Snape đúng thật là ma dược sư thiên tài, chỉ cần nhìn qua là phân biệt được độc dược. Trước sự kinh ngạc của Jessica, Snape lại nhíu mày thật sâu. Hiển nhiên, hắn rất không hài lòng với bình độc dược này.
“Jones tiểu thư, tôi thiết nghĩ trong đầu cô hẳn chứa đầy cỏ lác đi? Đây là hành vi rất không sáng suốt và vô cùng ngu xuẩn. Chế độc dược là một quá trình vô cùng nguy hiểm, nó cần các thao tác tinh vi và cản thận. Cho nên, trong lúc những phù thủy nhỏ chế tạo độc dược đều cần có phù thủy trưởng thành tiến hành giám sát, tránh cho vì động tác lỗ mãng mà phát sinh tình huống xấu.”
Nhìn bộ dáng Jessica chẳng hề để ý đến lời nói của mình, Snape mặt càng đen lại, suýt chút nữa không thể khắc chế được tia nôn nóng xuất hiện kì quái trong lòng.
“Đến tột cùng, Jones tiểu thư đây dựa vào điều gì mà cho rằng bản thân cô sẽ không vì một động tác sai lầm mà đem mạng nhỏ của mình chôn vùi dưới một vụ nổ vạc?”
“Ách, cảm ơn anh đã quan tâm, Snape tiên sinh. Chẳng phải tôi vẫn không có việc gì sao.”
Jessica không để ý đến Snape đang phun nọc độc mà vẫn bình thản nói tiếp.
“Bất quá, cách nói chuyện của anh thực sự rất giống với ông Bangka… Nếu không phải ông ấy đã mất hơn một năm trước thì tôi đã nghĩ mình đang ngồi trước mặt ông ấy rồi.”
Snape chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì về việc này.
“Snape tiên sinh, giáo sư Slughorn có nói anh là ma dược sư thiên tài, vậy anh có thể giúp tôi nhìn xem bình độc dược này không? Sản phẩm cuối cùng của tôi không có giống như trên sách miêu tả cho lắm.”
Jessica đem bình độc dược kia đưa về phía Snape, trên mặt chứa đầy vẻ ham học.
“Tôi không dám lãng phí nhiều nanh rắn nên chỉ làm ba lượt. Nhưng không biết vì cái gì, cả ba lần tôi làm đều hiệu quả không giống trong sách miêu tả cho lắm.”
Snape trầm mặc trong chốc lát rồi không tình nguyện mở miệng.
“Nếu Jones tiểu thư đây đã thật sự đọc bút kí của tôi như lời nói, thì nên hiểu được phải quấy ba vòng theo chiều kim đồng hồ, sau đó quấy nửa vòng ngược chiều kim đồng hồ. Nếu cô thực hiện được đúng những điều đó thì sẽ đạt được hiệu quả tốt nhất.”
“Tôi đã làm y hệt như vậy mà…”
Jessica tự mê hoặc, nghi ngờ bản thân; tay không tự chủ mà lặp lại những động tác làm khi chế tạo độc dược. Ngoài miệng cô cũng thì thào tự nói:
“Theo chiều kim đồng hồ ba vòng, ngược chiều kim đồng hồ nửa vòng… không có sai nha, mình đã làm thế mà”
Snape khẽ nhíu mày, gắt gao nhìn kĩ từng cử động của Jessica. Xác thực, động tác của cô gái ngồi trước mặt hắn bây giờ rất đúng với những gì hắn ghi trong sách. Chẳng những từng động tác tay vững mà độ cong quây hình tròn cũng chẳng có vấn đề gì. Như vậy…
“Jones tiểu thư, sau khi mua vạc về, cô có rửa qua không?”
“Tất nhiên là có rồi. Tôi còn dùng nước rửa nữa mà.”
Jessica gật đầu. Dùng một cái vạc mua lại mà chưa qua tẩy rửa, cô cũng không thể ở bẩn như vậy được. Nhất là khi cô sẽ dùng cái vạc đấy để chế ma dược cho người khác uống.
“Sau đó, tôi cũng đã tráng qua nước nhiều lần. Tôi có thể đảm bảo với anh là không còn chút nước tẩy rửa luôn.”
“…rửa vạc chỉ cần tráng qua bằng nước sạch là được rồi. Nước rửa của Muggle vẫn sẽ lưu lại chất bên trong, làm ảnh hưởng đến dược tính của độc dược. Chuyện này không liên quan gì đến việc cô rửa bao nhiêu lần.”
Khóe miệng Snape nâng lên độ cong nhỏ, nở nụ cười châm chọc Jessica, giọng điệu hắn vẫn bình thản như cũ.
“Tôi phải nói đây là hiểu biết cơ bản Jones tiểu thư.”
“Ách, cái đấy tôi bây giờ mới biết… Vậy hiện tại phải làm sao?”
Jessica có chút ảo não, chẳng lẽ bây giờ mình lại phải mua lại một cái vạc mới sao trời. Thật đúng là xui xẻo quá mà.
Snape ngồi đối diện chăm chú nhìn Jessica đang ảo não, cắn môi, băn khoăn có nên giúp cô nàng này khắc phục vấn đề vạc không. Dù sao, cái vạc kia là do chính tay hắn chọn cho cô không phải sao?
“Lấy ra vạc của cô, Jones tiểu thư.”
Snape từ trong hành lý của hắn lấy ra một bình chất lỏng không màu rồi mở nắp. Nhìn Jessica vì ngạc nhiên mà bất động tại chỗ Snape nói với giọng không kiên nhẫn.
“Tôi không có nhiều thời gian để cô ngẩn người đâu, Jones tiểu thư.”
“À, dạ vâng…”
Được Snape nhắc nhở, Jessica tỉnh táo lại, tay chân luống cuống đem vạc dành cho học sinh năm nhất lấy ra. Nhớ đến chuyện này cô lại cảm kích giáo sư Slughorn. Nếu hôm đấy không nhờ có ông hỗ trợ, chắc chắn Jessica sẽ không thể dễ dàng mang theo vạc mà không bị người khác chú ý như hôm nay được. Bùa chú mở rộng không gian thực sự rất hữu ích.
Nhìn vạc rửa đến sạch bóng, đôi mày đang nhíu lại của Snape có chút thả lỏng. Hắn hơi nghiêng bình nhỏ trong tay, sau khi vài giọt chất lỏng rơi xuống vạc một làn khói bỗng xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất như khi đến.
“Như vậy là xong rồi sao?”
Jessica há hốc mồm, vẻ mặt không thể nào tin được.
Snape không nhìn bộ dạng ngu ngốc của cô, cẩn thận đóng nắp bình lại, không để lãng phí một giọt nào.
“Đây là nước tẩy rửa chuyên dụng, chỉ cần vài giọt là có thể thấy ngay hiệu quả, thích hợp cho người không có nhiều thời gian… Đương nhiên, đồng thời cũng rất quý giá.”
“Nó là dành cho cuộc thi O.W.Ls kia sao?”
Jessica một lần nữa đem vạc cất đi. Sau khi nghe Snape giới thiệu công dụng của loại thuốc thần kì kia xong, cô đưa ra vấn đề thắc mắc.
“Tôi từng nghe chị Lily nhắc qua. Hình như đó là một cuộc thi rất quan trọng.”
Jessica cũng không ngờ rằng Snape lại có thể sử dụng loại thuốc sang quý như thế. Chắc chắn anh ta phải có nguyên nhân nào đó mố giúp mình.
“Ừm.”
Sau đó Snape không nói gì thêm, chỉ cúi đầu, một lần nữa đem sự chú ý trở về sách vở. Ở góc nhìn của Jessica, cô chỉ có thể thấy mái tóc đen của Snape như tấm mành rủ xuống, che khuất gương mặt hắn.
Jessica nghĩ nghĩ, quyết định không tiếp tục quấy rầy Snape nữa. Cô lấy từ trong đống hành lý sách giáo khoa ra đọc. Về phần cơm trưa sao? Hiện giờ đã hơn 12 giờ trưa, tuy có chút đói bụng nhưng Jessica vẫn muốn chờ Lily về cùng ăn.
“Cậu ta thật sự là cái tên đáng ghét mà! Mà nghĩ lại, mình còn phải chịu đựng hắn thêm hai năm nữa chứ. A, mình điên mất!”
Vừa về tới toa tàu, Lily lại càm ràm về tên nào đó mà Jessica chắc chắn rằng chính là một trong bốn tên vừa đến phá toa tàu. Thậm chí, cô còn có thể cược bằng danh dự của mình, tên mà Lily nhắc đến chính là tên đã lấy lí do dở tệ. Hắn vừa vào đã dán mắt lên người cô ấy mà.
Hiện tại, Lily không ngồi chỗ ban đầu mà ngồi cạnh Snape, đối diện Jessica và tiếp tục than thở.
“Nếu mỗi lần đi huynh trưởng đi tuần đều như vậy, tớ liền từ chức với giáo sư McGonagal!”
Jessica ở đối diện mở miệng, không biết nên nói gì để an ủi Lily. Dù sao cô mơ hồ cảm nhận được bọn họ đã có ‘mối hận’ đó từ lâu, cô không thể hiểu rõ tất cả trong chốc lát. Nếu một khi đã như vậy, cô vẫn nên giữ im lặng thì tốt hơn.
Từ khi Lily bước vào, Snape cũng đã bỏ sách xuống, im lặng nghe cô ấy oán giận. Hai người, một người lải nhải kể lại, một người ở cạnh im lặng lắng nghe. Tất cả tạo nên một hình ảnh thật hài hòa, yên bình đến mức bản thân Jessica cảm thấy thật dư thừa.
“Các cháu có muốn mua gì không?”
Một bà lão phù thủy mở cửa toa xe ra, tay bà đẩy một chiếc xe kéo đầy ắp đồ ăn vặt. Những sản phẩm này có bao bì thật lạ mắt, Jessica chưa từng gặp qua.
“Mẹ cháu đã làm cho cháu rất nhiều cơm trưa rồi ạ.”
Jessica cười ngại ngùng rồi lấy từ trong rương ra hộp cơm trưa mà mẹ Elise đã tỉ mỉ chuẩn bị. Tuy hộp cơm có chút đơn giản nhưng lại có rất nhiều thức ăn.
[Scor: mn có thấy rương của Jessica như túi thần kỳ của Doraemon không?:)) ]
“Hai anh chị có muốn ăn chung với em không?”
Cùng bạn học chia sẻ thức ăn là bước kết bạn đầu tiên. Jessica vẫn nhớ kỹ lời dặn của Johann. Chính cô cũng nhìn thấy ba cô cùng nhóm đồng nghiệp ngồi xếp thành vòng tròn cùng nhau chia sẻ đồ ăn trưa.
“A, chị cũng mang theo đồ ăn đây. Nhưng chị vẫn muốn mua chút đồ ăn vặt.”
Cô gái tóc đỏ nhìn Jessica, lộ ra vẻ vui vẻ tươi cười. Cô đứng dậy đồng thời lấy ra túi tiền của mình.
“Đồ ăn vặt trên Hogwarts tốc hành không giống như ở thế giới người thường chúng ta đâu, Jessica. Em nên nếm thử nó đi.”
Cuối cùng, một đống đồ ăn vặt và cơm trưa của Lily cùng Jessica đều để đầy mặt bàn. Hai đứa con gái lấy ra cơm trưa và đồ uống, cùng chia sẻ với cậu con trai chưa chuẩn bị gì cả.
“Tôi đã mở xem sách độc dược và thảo dược ở nhà; cũng đã thấy bút ký của anh. Nói thật, tôi đã rất may mắn khi mua được những quyển sách đấy. Đối với một người chưa từng tiếp xúc với phép thuật như tôi thì nó rất đáng giá.”
Jessica cẩn thận chọn một chủ đề nói chuyện an toàn để nguôi cơn giận dữ của người con trai đang ngồi trước mặt này.
“Cô Jones đây hài lòng thì tốt rồi.” Snape trả lời lại Jessica một cách khô cằn, hoàn toàn không giống giọng khi nói chuyện với Lily.
“Tôi nghĩ cô hẳn không coi ba Galleon kia là phí phạm đi?”
“Tất nhiên là không rồi. Thú thực, tôi còn dựa vào sách giáo khoa để thực hành một chút nữa.”
Jessica mở rương ra, lấy ra một gói thảo dược “Anh xem, tôi đã cẩn thận nghiên cứu bút ký, đồng thời cũng dựa theo phương pháp trên đấy để thử nghiệm, kết quả làm ra không sai biệt lắm.”
Snape nhìn gói rễ cúc trên tay cô, nhíu sâu mày lại: “Quý cô Jones đây đã làm rất nhiều thí nghiệm sao? Thứ cho tôi nói thẳng, cô không nên lãng phí nhiều dược liệu độc dược như vậy… Tôi không nghĩ ngân khố của cô đủ để mua đủ tài liệu độc dược đâu.”
“Hình như anh đây đã hiểu lầm rồi. Tôi chưa hề động một chút nào đến chỗ tài liệu độc dược đã mua.”
Jessica lộ ra nụ cười đắc ý, cẩn thận lấy ra sách giáo khoa thảo dược học. Cô mở sách ra, chỉ vào một số loài thực vật trong sách rồi nói với Snape. Truyện Tổng Tài
“Nhà của tôi ở một trấn nhỏ gần chân núi. Sau khi đọc sách xong, tôi nhận thấy có một số loài thực vật nhìn quen mắt nhưng lại có sự bất đồng về tên gọi. Sau đó tôi liền lên núi, dựa theo hình ảnh trong sách để tìm thảo dược. Sự thật chứng minh, các loại thảo dược đấy ngoại trừ khác nhau về tên gọi thì đều hoàn toàn giống nhau về cả hình dạng lẫn tính chất.”
“Cách gọi tên thảo dược của Muggle và Phù thủy có sự khác nhau.” Snape gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
“Vậy cô đã dùng những thảo dược đó để thử nghiệm?”
Jessica gật gật đầu, lại lấy ra từ trong rương một cái hộp nhỏ. Sau khi Jessica cẩn thận mở hộp ra, xuất hiện trước mặt hai người là một bình độc dược thông thường, bên trong bình là chất lỏng sánh, màu nâu.
“Dược trị mụn nhọt?”
Chỉ liếc mắt qua một cái, Snape ngay lập tức liền nhận ra loại độc dược trong bình. Thấy vậy, Jessica thật kinh ngạc, đồng thời khâm phục Snape đúng thật là ma dược sư thiên tài, chỉ cần nhìn qua là phân biệt được độc dược. Trước sự kinh ngạc của Jessica, Snape lại nhíu mày thật sâu. Hiển nhiên, hắn rất không hài lòng với bình độc dược này.
“Jones tiểu thư, tôi thiết nghĩ trong đầu cô hẳn chứa đầy cỏ lác đi? Đây là hành vi rất không sáng suốt và vô cùng ngu xuẩn. Chế độc dược là một quá trình vô cùng nguy hiểm, nó cần các thao tác tinh vi và cản thận. Cho nên, trong lúc những phù thủy nhỏ chế tạo độc dược đều cần có phù thủy trưởng thành tiến hành giám sát, tránh cho vì động tác lỗ mãng mà phát sinh tình huống xấu.”
Nhìn bộ dáng Jessica chẳng hề để ý đến lời nói của mình, Snape mặt càng đen lại, suýt chút nữa không thể khắc chế được tia nôn nóng xuất hiện kì quái trong lòng.
“Đến tột cùng, Jones tiểu thư đây dựa vào điều gì mà cho rằng bản thân cô sẽ không vì một động tác sai lầm mà đem mạng nhỏ của mình chôn vùi dưới một vụ nổ vạc?”
“Ách, cảm ơn anh đã quan tâm, Snape tiên sinh. Chẳng phải tôi vẫn không có việc gì sao.”
Jessica không để ý đến Snape đang phun nọc độc mà vẫn bình thản nói tiếp.
“Bất quá, cách nói chuyện của anh thực sự rất giống với ông Bangka… Nếu không phải ông ấy đã mất hơn một năm trước thì tôi đã nghĩ mình đang ngồi trước mặt ông ấy rồi.”
Snape chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì về việc này.
“Snape tiên sinh, giáo sư Slughorn có nói anh là ma dược sư thiên tài, vậy anh có thể giúp tôi nhìn xem bình độc dược này không? Sản phẩm cuối cùng của tôi không có giống như trên sách miêu tả cho lắm.”
Jessica đem bình độc dược kia đưa về phía Snape, trên mặt chứa đầy vẻ ham học.
“Tôi không dám lãng phí nhiều nanh rắn nên chỉ làm ba lượt. Nhưng không biết vì cái gì, cả ba lần tôi làm đều hiệu quả không giống trong sách miêu tả cho lắm.”
Snape trầm mặc trong chốc lát rồi không tình nguyện mở miệng.
“Nếu Jones tiểu thư đây đã thật sự đọc bút kí của tôi như lời nói, thì nên hiểu được phải quấy ba vòng theo chiều kim đồng hồ, sau đó quấy nửa vòng ngược chiều kim đồng hồ. Nếu cô thực hiện được đúng những điều đó thì sẽ đạt được hiệu quả tốt nhất.”
“Tôi đã làm y hệt như vậy mà…”
Jessica tự mê hoặc, nghi ngờ bản thân; tay không tự chủ mà lặp lại những động tác làm khi chế tạo độc dược. Ngoài miệng cô cũng thì thào tự nói:
“Theo chiều kim đồng hồ ba vòng, ngược chiều kim đồng hồ nửa vòng… không có sai nha, mình đã làm thế mà”
Snape khẽ nhíu mày, gắt gao nhìn kĩ từng cử động của Jessica. Xác thực, động tác của cô gái ngồi trước mặt hắn bây giờ rất đúng với những gì hắn ghi trong sách. Chẳng những từng động tác tay vững mà độ cong quây hình tròn cũng chẳng có vấn đề gì. Như vậy…
“Jones tiểu thư, sau khi mua vạc về, cô có rửa qua không?”
“Tất nhiên là có rồi. Tôi còn dùng nước rửa nữa mà.”
Jessica gật đầu. Dùng một cái vạc mua lại mà chưa qua tẩy rửa, cô cũng không thể ở bẩn như vậy được. Nhất là khi cô sẽ dùng cái vạc đấy để chế ma dược cho người khác uống.
“Sau đó, tôi cũng đã tráng qua nước nhiều lần. Tôi có thể đảm bảo với anh là không còn chút nước tẩy rửa luôn.”
“…rửa vạc chỉ cần tráng qua bằng nước sạch là được rồi. Nước rửa của Muggle vẫn sẽ lưu lại chất bên trong, làm ảnh hưởng đến dược tính của độc dược. Chuyện này không liên quan gì đến việc cô rửa bao nhiêu lần.”
Khóe miệng Snape nâng lên độ cong nhỏ, nở nụ cười châm chọc Jessica, giọng điệu hắn vẫn bình thản như cũ.
“Tôi phải nói đây là hiểu biết cơ bản Jones tiểu thư.”
“Ách, cái đấy tôi bây giờ mới biết… Vậy hiện tại phải làm sao?”
Jessica có chút ảo não, chẳng lẽ bây giờ mình lại phải mua lại một cái vạc mới sao trời. Thật đúng là xui xẻo quá mà.
Snape ngồi đối diện chăm chú nhìn Jessica đang ảo não, cắn môi, băn khoăn có nên giúp cô nàng này khắc phục vấn đề vạc không. Dù sao, cái vạc kia là do chính tay hắn chọn cho cô không phải sao?
“Lấy ra vạc của cô, Jones tiểu thư.”
Snape từ trong hành lý của hắn lấy ra một bình chất lỏng không màu rồi mở nắp. Nhìn Jessica vì ngạc nhiên mà bất động tại chỗ Snape nói với giọng không kiên nhẫn.
“Tôi không có nhiều thời gian để cô ngẩn người đâu, Jones tiểu thư.”
“À, dạ vâng…”
Được Snape nhắc nhở, Jessica tỉnh táo lại, tay chân luống cuống đem vạc dành cho học sinh năm nhất lấy ra. Nhớ đến chuyện này cô lại cảm kích giáo sư Slughorn. Nếu hôm đấy không nhờ có ông hỗ trợ, chắc chắn Jessica sẽ không thể dễ dàng mang theo vạc mà không bị người khác chú ý như hôm nay được. Bùa chú mở rộng không gian thực sự rất hữu ích.
Nhìn vạc rửa đến sạch bóng, đôi mày đang nhíu lại của Snape có chút thả lỏng. Hắn hơi nghiêng bình nhỏ trong tay, sau khi vài giọt chất lỏng rơi xuống vạc một làn khói bỗng xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất như khi đến.
“Như vậy là xong rồi sao?”
Jessica há hốc mồm, vẻ mặt không thể nào tin được.
Snape không nhìn bộ dạng ngu ngốc của cô, cẩn thận đóng nắp bình lại, không để lãng phí một giọt nào.
“Đây là nước tẩy rửa chuyên dụng, chỉ cần vài giọt là có thể thấy ngay hiệu quả, thích hợp cho người không có nhiều thời gian… Đương nhiên, đồng thời cũng rất quý giá.”
“Nó là dành cho cuộc thi O.W.Ls kia sao?”
Jessica một lần nữa đem vạc cất đi. Sau khi nghe Snape giới thiệu công dụng của loại thuốc thần kì kia xong, cô đưa ra vấn đề thắc mắc.
“Tôi từng nghe chị Lily nhắc qua. Hình như đó là một cuộc thi rất quan trọng.”
Jessica cũng không ngờ rằng Snape lại có thể sử dụng loại thuốc sang quý như thế. Chắc chắn anh ta phải có nguyên nhân nào đó mố giúp mình.
“Ừm.”
Sau đó Snape không nói gì thêm, chỉ cúi đầu, một lần nữa đem sự chú ý trở về sách vở. Ở góc nhìn của Jessica, cô chỉ có thể thấy mái tóc đen của Snape như tấm mành rủ xuống, che khuất gương mặt hắn.
Jessica nghĩ nghĩ, quyết định không tiếp tục quấy rầy Snape nữa. Cô lấy từ trong đống hành lý sách giáo khoa ra đọc. Về phần cơm trưa sao? Hiện giờ đã hơn 12 giờ trưa, tuy có chút đói bụng nhưng Jessica vẫn muốn chờ Lily về cùng ăn.
“Cậu ta thật sự là cái tên đáng ghét mà! Mà nghĩ lại, mình còn phải chịu đựng hắn thêm hai năm nữa chứ. A, mình điên mất!”
Vừa về tới toa tàu, Lily lại càm ràm về tên nào đó mà Jessica chắc chắn rằng chính là một trong bốn tên vừa đến phá toa tàu. Thậm chí, cô còn có thể cược bằng danh dự của mình, tên mà Lily nhắc đến chính là tên đã lấy lí do dở tệ. Hắn vừa vào đã dán mắt lên người cô ấy mà.
Hiện tại, Lily không ngồi chỗ ban đầu mà ngồi cạnh Snape, đối diện Jessica và tiếp tục than thở.
“Nếu mỗi lần đi huynh trưởng đi tuần đều như vậy, tớ liền từ chức với giáo sư McGonagal!”
Jessica ở đối diện mở miệng, không biết nên nói gì để an ủi Lily. Dù sao cô mơ hồ cảm nhận được bọn họ đã có ‘mối hận’ đó từ lâu, cô không thể hiểu rõ tất cả trong chốc lát. Nếu một khi đã như vậy, cô vẫn nên giữ im lặng thì tốt hơn.
Từ khi Lily bước vào, Snape cũng đã bỏ sách xuống, im lặng nghe cô ấy oán giận. Hai người, một người lải nhải kể lại, một người ở cạnh im lặng lắng nghe. Tất cả tạo nên một hình ảnh thật hài hòa, yên bình đến mức bản thân Jessica cảm thấy thật dư thừa.
“Các cháu có muốn mua gì không?”
Một bà lão phù thủy mở cửa toa xe ra, tay bà đẩy một chiếc xe kéo đầy ắp đồ ăn vặt. Những sản phẩm này có bao bì thật lạ mắt, Jessica chưa từng gặp qua.
“Mẹ cháu đã làm cho cháu rất nhiều cơm trưa rồi ạ.”
Jessica cười ngại ngùng rồi lấy từ trong rương ra hộp cơm trưa mà mẹ Elise đã tỉ mỉ chuẩn bị. Tuy hộp cơm có chút đơn giản nhưng lại có rất nhiều thức ăn.
[Scor: mn có thấy rương của Jessica như túi thần kỳ của Doraemon không?:)) ]
“Hai anh chị có muốn ăn chung với em không?”
Cùng bạn học chia sẻ thức ăn là bước kết bạn đầu tiên. Jessica vẫn nhớ kỹ lời dặn của Johann. Chính cô cũng nhìn thấy ba cô cùng nhóm đồng nghiệp ngồi xếp thành vòng tròn cùng nhau chia sẻ đồ ăn trưa.
“A, chị cũng mang theo đồ ăn đây. Nhưng chị vẫn muốn mua chút đồ ăn vặt.”
Cô gái tóc đỏ nhìn Jessica, lộ ra vẻ vui vẻ tươi cười. Cô đứng dậy đồng thời lấy ra túi tiền của mình.
“Đồ ăn vặt trên Hogwarts tốc hành không giống như ở thế giới người thường chúng ta đâu, Jessica. Em nên nếm thử nó đi.”
Cuối cùng, một đống đồ ăn vặt và cơm trưa của Lily cùng Jessica đều để đầy mặt bàn. Hai đứa con gái lấy ra cơm trưa và đồ uống, cùng chia sẻ với cậu con trai chưa chuẩn bị gì cả.