“Tôi đã mở xem sách độc dược và thảo dược ở nhà; cũng đã thấy bút ký của anh.
Nói thật, tôi đã rất may mắn khi mua được những quyển sách đấy.
Đối với một người chưa từng tiếp xúc với phép thuật như tôi thì nó rất đáng giá.”
Jessica cẩn thận chọn một chủ đề nói chuyện an toàn để nguôi cơn giận dữ của người con trai đang ngồi trước mặt này.
“Cô Jones đây hài lòng thì tốt rồi.” Snape trả lời lại Jessica một cách khô cằn, hoàn toàn không giống giọng khi nói chuyện với Lily.
“Tôi nghĩ cô hẳn không coi ba Galleon kia là phí phạm đi?”
“Tất nhiên là không rồi.
Thú thực, tôi còn dựa vào sách giáo khoa để thực hành một chút nữa.”
Jessica mở rương ra, lấy ra một gói thảo dược “Anh xem, tôi đã cẩn thận nghiên cứu bút ký, đồng thời cũng dựa theo phương pháp trên đấy để thử nghiệm, kết quả làm ra không sai biệt lắm.”
Snape nhìn gói rễ cúc trên tay cô, nhíu sâu mày lại: “Quý cô Jones đây đã làm rất nhiều thí nghiệm sao? Thứ cho tôi nói thẳng, cô không nên lãng phí nhiều dược liệu độc dược như vậy…!Tôi không nghĩ ngân khố của cô đủ để mua đủ tài liệu độc dược đâu.”
“Hình như anh đây đã hiểu lầm rồi.
Tôi chưa hề động một chút nào đến chỗ tài liệu độc dược đã mua.”
Jessica lộ ra nụ cười đắc ý, cẩn thận lấy ra sách giáo khoa thảo dược học.
Cô mở sách ra, chỉ vào một số loài thực vật trong sách rồi nói với Snape.
“Nhà của tôi ở một trấn nhỏ gần chân núi.
Sau khi đọc sách xong, tôi nhận thấy có một số loài thực vật nhìn quen mắt nhưng lại có sự bất đồng về tên gọi.
Sau đó tôi liền lên núi, dựa theo hình ảnh trong sách để tìm thảo dược.
Sự thật chứng minh, các loại thảo dược đấy ngoại trừ khác nhau về tên gọi thì đều hoàn toàn giống nhau về cả hình dạng lẫn tính chất.”
“Cách gọi tên thảo dược của Muggle và Phù thủy có sự khác nhau.” Snape gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
“Vậy cô đã dùng những thảo dược đó để thử nghiệm?”
Jessica gật gật đầu, lại lấy ra từ trong rương một cái hộp nhỏ.
Sau khi Jessica cẩn thận mở hộp ra, xuất hiện trước mặt hai người là một bình độc dược thông thường, bên trong bình là chất lỏng sánh, màu nâu.
“Dược trị mụn nhọt?”
Chỉ liếc mắt qua một cái, Snape ngay lập tức liền nhận ra loại độc dược trong bình.
Thấy vậy, Jessica thật kinh ngạc, đồng thời khâm phục Snape đúng thật là ma dược sư thiên tài, chỉ cần nhìn qua là phân biệt được độc dược.
Trước sự kinh ngạc của Jessica, Snape lại nhíu mày thật sâu.
Hiển nhiên, hắn rất không hài lòng với bình độc dược này.
“Jones tiểu thư, tôi thiết nghĩ trong đầu cô hẳn chứa đầy cỏ lác đi? Đây là hành vi rất không sáng suốt và vô cùng ngu xuẩn.
Chế độc dược là một quá trình vô cùng nguy hiểm, nó cần các thao tác tinh vi và cản thận.
Cho nên, trong lúc những phù thủy nhỏ chế tạo độc dược đều cần có phù thủy trưởng thành tiến hành giám sát, tránh cho vì động tác lỗ mãng mà phát sinh tình huống xấu.”
Nhìn bộ dáng Jessica chẳng hề để ý đến lời nói của mình, Snape mặt càng đen lại, suýt chút nữa không thể khắc chế được tia nôn nóng xuất hiện kì quái trong lòng.
“Đến tột cùng, Jones tiểu thư đây dựa vào điều gì mà cho rằng bản thân cô sẽ không vì một động tác sai lầm mà đem mạng nhỏ của mình chôn vùi dưới một vụ nổ vạc?”
“Ách, cảm ơn anh đã quan tâm, Snape tiên sinh.
Chẳng phải tôi vẫn không có việc gì sao.”
Jessica không để ý đến Snape đang phun nọc độc mà vẫn bình thản nói tiếp.
“Bất quá, cách nói chuyện của anh thực sự rất giống với ông Bangka…!Nếu không phải ông ấy đã mất hơn một năm trước thì tôi đã nghĩ mình đang ngồi trước mặt ông ấy rồi.”
Snape chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì về việc này.
“Snape tiên sinh, giáo sư Slughorn có nói anh là ma dược sư thiên tài, vậy anh có thể giúp tôi nhìn xem bình độc dược này không? Sản phẩm cuối cùng của tôi không có giống như trên sách miêu tả cho lắm.”
Jessica đem bình độc dược kia đưa về phía Snape, trên mặt chứa đầy vẻ ham học.
“Tôi không dám lãng phí nhiều nanh rắn nên chỉ làm ba lượt.
Nhưng không biết vì cái gì, cả ba lần tôi làm đều hiệu quả không giống trong sách miêu tả cho lắm.”
Snape trầm mặc trong chốc lát rồi không tình nguyện mở miệng.
“Nếu Jones tiểu thư đây đã thật sự đọc bút kí của tôi như lời nói, thì nên hiểu được phải quấy ba vòng theo chiều kim đồng hồ, sau đó quấy nửa vòng ngược chiều kim đồng hồ.
Nếu cô thực hiện được đúng những điều đó thì sẽ đạt được hiệu quả tốt nhất.”
“Tôi đã làm y hệt như vậy mà…”
Jessica tự mê hoặc, nghi ngờ bản thân; tay không tự chủ mà lặp lại những động tác làm khi chế tạo độc dược.
Ngoài miệng cô cũng thì thào tự nói:
“Theo chiều kim đồng hồ ba vòng, ngược chiều kim đồng hồ nửa vòng…!không có sai nha, mình đã làm thế mà”
Snape khẽ nhíu mày, gắt gao nhìn kĩ từng cử động của Jessica.
Xác thực, động tác của cô gái ngồi trước mặt hắn bây giờ rất đúng với những gì hắn ghi trong sách.
Chẳng những từng động tác tay vững mà độ cong quây hình tròn cũng chẳng có vấn đề gì.
Như vậy…
“Jones tiểu thư, sau khi mua vạc về, cô có rửa qua không?”
“Tất nhiên là có rồi.
Tôi còn dùng nước rửa nữa mà.”
Jessica gật đầu.
Dùng một cái vạc mua lại mà chưa qua tẩy rửa, cô cũng không thể ở bẩn như vậy được.
Nhất là khi cô sẽ dùng cái vạc đấy để chế ma dược cho người khác uống.
“Sau đó, tôi cũng đã tráng qua nước nhiều lần.
Tôi có thể đảm bảo với anh là không còn chút nước tẩy rửa luôn.”
“…rửa vạc chỉ cần tráng qua bằng nước sạch là được rồi.
Nước rửa của Muggle vẫn sẽ lưu lại chất bên trong, làm ảnh hưởng đến dược tính của độc dược.
Chuyện này không liên quan gì đến việc cô rửa bao nhiêu lần.”
Khóe miệng Snape nâng lên độ cong nhỏ, nở nụ cười châm chọc Jessica, giọng điệu hắn vẫn bình thản như cũ.
“Tôi phải nói đây là hiểu biết cơ bản Jones tiểu thư.”
“Ách, cái đấy tôi bây giờ mới biết…!Vậy hiện tại phải làm sao?”
Jessica có chút ảo não, chẳng lẽ bây giờ mình lại phải mua lại một cái vạc mới sao trời.
Thật đúng là xui xẻo quá mà.
Snape ngồi đối diện chăm chú nhìn Jessica đang ảo não, cắn môi, băn khoăn có nên giúp cô nàng này khắc phục vấn đề vạc không.
Dù sao, cái vạc kia là do chính tay hắn chọn cho cô không phải sao?
“Lấy ra vạc của cô, Jones tiểu thư.”
Snape từ trong hành lý của hắn lấy ra một bình chất lỏng không màu rồi mở nắp.
Nhìn Jessica vì ngạc nhiên mà bất động tại chỗ Snape nói với giọng không kiên nhẫn.
“Tôi không có nhiều thời gian để cô ngẩn người đâu, Jones tiểu thư.”
“À, dạ vâng…”
Được Snape nhắc nhở, Jessica tỉnh táo lại, tay chân luống cuống đem vạc dành cho học sinh năm nhất lấy ra.
Nhớ đến chuyện này cô lại cảm kích giáo sư Slughorn.
Nếu hôm đấy không nhờ có ông hỗ trợ, chắc chắn Jessica sẽ không thể dễ dàng mang theo vạc mà không bị người khác chú ý như hôm nay được.
Bùa chú mở rộng không gian thực sự rất hữu ích.
Nhìn vạc rửa đến sạch bóng, đôi mày đang nhíu lại của Snape có chút thả lỏng.
Hắn hơi nghiêng bình nhỏ trong tay, sau khi vài giọt chất lỏng rơi xuống vạc một làn khói bỗng xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất như khi đến.
“Như vậy là xong rồi sao?”
Jessica há hốc mồm, vẻ mặt không thể nào tin được.
Snape không nhìn bộ dạng ngu ngốc của cô, cẩn thận đóng nắp bình lại, không để lãng phí một giọt nào.
“Đây là nước tẩy rửa chuyên dụng, chỉ cần vài giọt là có thể thấy ngay hiệu quả, thích hợp cho người không có nhiều thời gian…!Đương nhiên, đồng thời cũng rất quý giá.”
“Nó là dành cho cuộc thi O.W.Ls kia sao?”
Jessica một lần nữa đem vạc cất đi.
Sau khi nghe Snape giới thiệu công dụng của loại thuốc thần kì kia xong, cô đưa ra vấn đề thắc mắc.
“Tôi từng nghe chị Lily nhắc qua.
Hình như đó là một cuộc thi rất quan trọng.”
Jessica cũng không ngờ rằng Snape lại có thể sử dụng loại thuốc sang quý như thế.
Chắc chắn anh ta phải có nguyên nhân nào đó mố giúp mình.
“Ừm.”
Sau đó Snape không nói gì thêm, chỉ cúi đầu, một lần nữa đem sự chú ý trở về sách vở.
Ở góc nhìn của Jessica, cô chỉ có thể thấy mái tóc đen của Snape như tấm mành rủ xuống, che khuất gương mặt hắn.
Jessica nghĩ nghĩ, quyết định không tiếp tục quấy rầy Snape nữa.
Cô lấy từ trong đống hành lý sách giáo khoa ra đọc.
Về phần cơm trưa sao? Hiện giờ đã hơn 12 giờ trưa, tuy có chút đói bụng nhưng Jessica vẫn muốn chờ Lily về cùng ăn.
“Cậu ta thật sự là cái tên đáng ghét mà! Mà nghĩ lại, mình còn phải chịu đựng hắn thêm hai năm nữa chứ.
A, mình điên mất!”
Vừa về tới toa tàu, Lily lại càm ràm về tên nào đó mà Jessica chắc chắn rằng chính là một trong bốn tên vừa đến phá toa tàu.
Thậm chí, cô còn có thể cược bằng danh dự của mình, tên mà Lily nhắc đến chính là tên đã lấy lí do dở tệ.
Hắn vừa vào đã dán mắt lên người cô ấy mà.
Hiện tại, Lily không ngồi chỗ ban đầu mà ngồi cạnh Snape, đối diện Jessica và tiếp tục than thở.
“Nếu mỗi lần đi huynh trưởng đi tuần đều như vậy, tớ liền từ chức với giáo sư McGonagal!”
Jessica ở đối diện mở miệng, không biết nên nói gì để an ủi Lily.
Dù sao cô mơ hồ cảm nhận được bọn họ đã có mối hận đó từ lâu, cô không thể hiểu rõ tất cả trong chốc lát.
Nếu một khi đã như vậy, cô vẫn nên giữ im lặng thì tốt hơn.
Từ khi Lily bước vào, Snape cũng đã bỏ sách xuống, im lặng nghe cô ấy oán giận.
Hai người, một người lải nhải kể lại, một người ở cạnh im lặng lắng nghe.
Tất cả tạo nên một hình ảnh thật hài hòa, yên bình đến mức bản thân Jessica cảm thấy thật dư thừa.
“Các cháu có muốn mua gì không?”
Một bà lão phù thủy mở cửa toa xe ra, tay bà đẩy một chiếc xe kéo đầy ắp đồ ăn vặt.
Những sản phẩm này có bao bì thật lạ mắt, Jessica chưa từng gặp qua.
“Mẹ cháu đã làm cho cháu rất nhiều cơm trưa rồi ạ.”
Jessica cười ngại ngùng rồi lấy từ trong rương ra hộp cơm trưa mà mẹ Elise đã tỉ mỉ chuẩn bị.
Tuy hộp cơm có chút đơn giản nhưng lại có rất nhiều thức ăn.
[Scor: mn có thấy rương của Jessica như túi thần kỳ của Doraemon không?:)) ]
“Hai anh chị có muốn ăn chung với em không?”
Cùng bạn học chia sẻ thức ăn là bước kết bạn đầu tiên.
Jessica vẫn nhớ kỹ lời dặn của Johann.
Chính cô cũng nhìn thấy ba cô cùng nhóm đồng nghiệp ngồi xếp thành vòng tròn cùng nhau chia sẻ đồ ăn trưa.
“A, chị cũng mang theo đồ ăn đây.
Nhưng chị vẫn muốn mua chút đồ ăn vặt.”
Cô gái tóc đỏ nhìn Jessica, lộ ra vẻ vui vẻ tươi cười.
Cô đứng dậy đồng thời lấy ra túi tiền của mình.
“Đồ ăn vặt trên Hogwarts tốc hành không giống như ở thế giới người thường chúng ta đâu, Jessica.
Em nên nếm thử nó đi.”
Cuối cùng, một đống đồ ăn vặt và cơm trưa của Lily cùng Jessica đều để đầy mặt bàn.
Hai đứa con gái lấy ra cơm trưa và đồ uống, cùng chia sẻ với cậu con trai chưa chuẩn bị gì cả..
Ăn một thìa cơm tình thương đầy mĩ vị của mẹ Elise, lại uống một ngụm nước bí đỏ vị là lạ, nhìn tấm thẻ rút được từ Chocolate ếch nhái, Jessica cảm thấy thỏa mãn chưa từng có.
“Em xem, người này là Albus Dumbledore.”
Lily chỉ vào người đàn ông trong bức ảnh. Ông đeo một cặp kính hình bán nguyệt, có cái mũi dài khoắm, râu tóc dài bạc trắng xõa xuống như thác đổ, mỉm cười với Jessica.
“Ngài ấy là hiệu trưởng trường Hogwarts và cũng là Bạch phù thủy kiệt suất nhất trong thế kỉ này. Pháp thuật của ngài ấy rất lợi hại, hơn nữa tính tình cũng tốt lắm, rất công bằng.”
Trong lúc Lily nói những lời này, ở góc độ của Jessica, cô có thể thấy Snape nhếch mép, lộ ra nụ cười trào phúng. Hiển nhiên, hắn cùng Lily đối với ý kiến này có chút bất đồng. Tuy nhiên, chàng trai tóc đen cũng không nói gì, chỉ yên lặng ăn cơm trưa.
“Jessica, nếu em có thể vào Gryffindor thì tốt quá. Như vậy hai chúng ta có thể ở cùng nhau rồi.”
Lily rất thích cô bé này, cô luôn cảm thấy cô bé nói chuyện vô cùng hợp ý cô. So với Penny luôn châm chọc, khiêu khích mình, Lily cảm thấy Jessica lại càng giống chị em ruột với mình hơn. Nhưng cô có chút thất vọng vì cô chưa từng nghe ba mẹ nói có một đứa con bị thất lạc.
“Nếu trước hôm nay chị nói vậy có lẽ em sẽ rất muốn đi Gryffindor nhưng mà…”
Jessica tiếc nuối, nhún nhún vai, đem tấm thẻ Dumbledore cẩn thận cất giữ lại làm quà tặng cho Antony và Winny.
“Nhưng mà sao?”
“Bốn người vừa rồi cũng là Gryffindor đi? Em không muốn đi nơi mà mình sẽ bị bắt nạt, mặc dù chuyện đó gần như đã trở thành thói quen.”
Jessica nhận lấy kẹo thổi bong bóng từ tay Lily, xé mở vỏ rồi cho cả thanh vào miệng. Tuy rằng Jessica muốn giữ lại kẹo cho bọn Antony nếm thử nhưng mà trước mặt người mới quen đem đồ của họ cho cất đi cô khồn làm được.
“Thật ra thì bọn họ không có khi dễ học sinh Gryffindore đâu.”
Lily do dự một chút rồi bỏ qua sự chán ghét với nhóm bốn người kia mà đánh giá sự thật một cách khách quan nhất.
“Chỉ là Potter bọn họ đặc biệt nhắm vào Severus. Chị thật sự cũng không hiểu vì sao bọn họ lại như vậy nữa, haizz.”
“Tranh giành tình cảm.” Jessica bỗng lên tiếng.
“Đấy là căn bệnh chung của các động vật giống đực, nhất là trước đối tượng xinh đẹp và đầy thu hút như vậy.”
“Ý em nói là bọn họ cho rằng chị và Sev là… Trời ạ! Chuyện này thật sự là…”
Lily há hốc mồm, nhìn Jessica lại nhìn Snape đang ngại ngùng, cả gương mặt phiếm hồng, quay mặt về phía cửa sổ. Vẻ mặt Lily bây giờ hiện rõ vẻ không thể tin được.
“Chẳng lẽ khi dễ bạn thân của người mà mình thầm thích chính là cách mà nam giới giới Phù thủy theo đuổi con gái sao?”
“Thứ nhất, tôi không phải là nam giới. Thứ hai, tôi không phải dân bản xứ thuộc thế giới Phù thủy. Cho nên, tôi không thể trả lời được vấn đề này của cô, Evans tiểu thư.”
Bắt trước bộ dạng hắc ám của giáo sư văn học, Jessica làm vẻ nghiêm túc, đẩy gọng kính không tồn tại trên sống mũi.
“Đây là một vấn đề phi thường thâm ảo. Cho nên, xin mời Evans tiểu thư đây sử dụng phương pháp lập luận phân tích, giải thích, biện chứng để giải quyết vấn đề.”
“Phụt!”
Nhìn Jessica làm bộ dạng kì quái, Lily không nhịn được bật cười. Ngay cả Snape đang giả vờ không chú ý cũng hơi nhếch khóe miệng, bên môi có chút ý cười.
Cứ như vậy, ba người hưởng thụ bữa ăn ngon lành, trò chuyện về các đề tài thú vị, theo Hogwarts tốc hành dần tiến về trường học.
“Chúng ta phải đi mau thôi! Mình còn phải ra ngoài duy trì trật tự nữa. Jessica, em mau mặc áo choàng vào đi, trang phục Muggle sẽ đưa tới không ít phiền toái đấy.”
Lily vừa ra khỏi toa xe, chuẩn bị ra ngoài ổn định trật từ thì lại quay lại nói tiếp.
“Sev, Jessica, hẹn gặp lại ở Hogwarts nhé! Còn có, hy vọng em sẽ được phân vào Gryffindor, Jessica!”
Cửa toa xe dần khép lại, bóng dáng Lily từ từ khuất sau cánh cửa. Jessica từ trong rương lấy ra một áo choàng phù thủy, chuẩn bị đi thay. Vào lúc cô chuẩn bị ra khỏi toa xe, Snape ở phía sau bình tĩnh mở miệng nói. Thanh âm của hắn tuy không to nhưng nghe rõ rất trong toa xe nhỏ này.
“Jones tiểu thư, vì giao tình giữa cô và Lily, tôi cho cô lời khuyên này. Nếu có thể lựa chọn, nhất định đừng vào Slytherin.”
“Tại sao vậy? Snape tiên sinh, chẳng phải anh là một Slytherin sao?”
Jessica quay lại nhìn Snape vẫn đang cúi đầu chăm chú đọc sách. Trên mặt cô giờ đây lẫn lộn rất nhiều cảm xúc. Cho dù Gryffindor có nhóm bốn người đáng ghét kia nhưng Lily cũng chưa từng tỏ ra vẻ không thích nhà của mình. Thậm chí còn ngược lại, mỗi cử chỉ, hành động của Lily đều tràn ngập tình yêu thương đối với Gryffindor. Như vậy, vì cái gì mà Snape lại có thể nói như thế? Chẳng lẽ, hắn không thích nhà của mình sao?
“…Slytherin có gì không tốt sao?”
“Slytherin tốt lắm nhưng nó không hợp với cô.”
Snape khép sách lại, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Jessica, trong đôi mắt tràn ngập vẻ thành thật.
“Jones tiểu thư, đó là lời khuyên của tôi.”
“Cảm ơn anh, tôi sẽ lưu ý… nếu như tôi thật sự được tự lựa chọn nhà cho mình.”
Jessica gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Dù nói như thế nào thì đây cũng là ý tốt của Snape, mà mọi ý tốt đều nên coi trọng và cảm tạ.
Sau khi Jessica thay áo choàng trở lại toa xe, Hogwarts tốc hành cũng dần chậm lại. Vội vàng đem quần bò cùng áo phông vào trong rương, cô lại lệ khệ ôm rương vào trong lòng.
“Sẽ có người phụ trách vận chuyển hành lý nên cô không phải xách rương theo đâu.”
Nhìn Jessica như cái đuôi nhỏ chạy đằng sau mình, ra tới cửa toa xe, Snape nhịn không được nói cho Jessica biết. Tất nhiên, hắn nói vậy không phải vì có ý tốt mà chỉ không muốn thu hút sự chú ý của mọi người. Một mình hắn đã đủ mọi người chú ý, huống chi hắn còn dẫn thêm một nhóc năm nhất ở đằng sau.
Cứ như vậy, với tâm tình kích động và hưng phấn, Jessica đi đằng sau Snape xuống khỏi Hogwarts tốc hành, chính thức đặt chân tới thế giới chân chính của cô.
“Học sinh năm nhất đi theo ta!”
Một người có thân ảnh cao lớn, cầm theo đèn lồng hô to. Theo âm thanh của hắn, học sinh năm nhất lục tục tập trung xung quanh người hắn và tất nhiên, Jessica cũng không phải ngoại lệ.
Hagrid cúi đầu xuống nhìn nhóm nhóc tì nhỏ bé như quỷ lùn ở phía dưới, lại hô to một tiếng xác định xem còn học sinh năm nhất nào bị bỏ lại đằng sau không rồi mới chậm rãi dẫn chúng ra bến thuyền.
“Lên thuyền. Mỗi thuyền không chở quá bốn người! Sau khi lên thuyền không được lôn xộn! Hồ nước rất sâu, nếu các cháu rơi xuống ta không đảm bảo sẽ vớt các cháu lên luôn được đâu.”
“A! Mấy đứa kia, lên từ từ thôi, không được xô đẩy nhau!”
Sau khi cảnh cáo vài thằng nhóc con nghịch ngợm, Hagrid cũng một mình ngồi lên một chiếc thuyền.
“Tất cả đã lên thuyền hết rồi chứ? Xong rồi thì… tiến lên!”
Theo mệnh lệnh của hắn, cả đoàn thuyền thong thả rời bến cùng lúc. Không cần người chèo cũng không cần động cơ, những chiếc thuyền như có sinh mệnh tự động đi về phía trước, hơn nữa tốc độ cũng ngày càng nhanh.
“Tuyệt quá!” Cậu nhóc ngồi trước mặt Jessica lộ tỏ vẻ thích thú.
“Trước đây, lúc còn ở nhà, mình chưa bao giờ nghĩ sẽ được ngồi trên một chiếc thuyền không người điều khiển như thế này!”
“Thật là hiếm thấy quá cơ!”
Cô bé ngồi cạnh Jessica thì thầm nói nhỏ. Dưới ánh trăng sáng trên trời, Jessica còn có thể thấy được vẻ khinh thường trên mặt cô bé đấy. Mà ngồi cạnh cậu nhóc kia lại là một cô bé khác. Cô bé ấy hâm mộ, cứ dán mắt nhìn cậu nhóc kia tùy ý khoa tay múa chân nãy giờ.
Cậu nhóc dường như không nghe thấy câu nói của cô bé ngồi cạnh Jessica. Cậu vẫn hưng phấn phát biểu cảm nhận của mình, hoàn toàn không để ý đến không khí xung quanh. Jessica khẽ thở dài một hơi. Xem ra cậu nhóc này cũng đến từ cùng một chỗ với cô, bất quá cậu ta không thể thu liễm một chút vào được sao?
Có lẽ vì trông Jessica rất bình thản hoặc có lẽ vì đều là cô gái nhỏ, vị tiểu thư cao ngạo vừa rồi xoay người quay về phía cô, dùng giọng điệu nâng tông nói chuyện.
“Xin chào, tôi là Vivian Bulstrode.”
“Chào cậu, tớ tên là Jessica Jones.” Jessica nở nụ cười lễ phép trả lời cô nàng và cũng tự giới thiệu lại.
“Jones?” Trên mặt Bulstrode lộ ra vẻ nghi hoặc, giọng điệu có chút do dự.
“Xin quý cô đây thứ lỗi cho tôi. Tôi vẫn còn nhỏ, chưa thể nhớ hết cả gia tộc trong giới phù thủy.”
“À, chuyện này cũng không phải lỗi của cậu bởi vì mình không đến từ bất cứ gia tộc phù thủy nào cả.”
Jessica vừa dứt lời, liền thấy Bulstrode thay đổi sắc mặt. Thay thế cho sự cao ngạo trên mặt cô nàng là vẻ kinh tởm. Dường như cô nàng này đang phải chịu sự xúc phạm gì đó nặng nề lắm. Cô nàng đứng phắt dậy, lấy tay chỉ thẳng vào mặt Jessica, phát ra một tiếng thét chói tai.
“Mày là một con máu bùn! Tất của Merlin! Tao thế mà lại ngồi cùng thuyền với một con máu bùn.”
Ánh sáng le lói của cây đuốc ở đầu thuyền giúp cho Jessica có thể nhìn rõ mọi biểu tình trên mặt của cô gái đối diện. Hiện tại, trên mặt Bulstrode tràn ngập vẻ căm hận, còn có một ít vặn vẹo.
Thấy vậy, Jessica thu lại nụ cười, hơi hơi híp mắt nhìn về phía Bulstrode. Cô cân nhắc trong lòng thử xem nếu bây giờ cô đem cô nàng kênh kiệu trước mặt đẩy xuống hồ thì sẽ như thế nào. Tuy rằng không biết máu bùn là cái gì nhưng điều đó cũng không ngăn được Jessica quan sát ngữ điệu cùng sắc mặt của Bulstrode để tự hiểu ra. Thật rõ ràng, từ ‘máu bùn’ vừa rồi cũng không phải từ gì tốt. Ngay cả cậu nhóc đang líu ríu, kích động không ngừng cũng đã im lặng lại, cậu và cô bé còn lại bảo trì không khí trầm mặc trên thuyền, đưa mắt nhìn Bulstrode và Jessica.
“Bulstrode tiểu thư, cậu vẫn nên ngồi xuống đi. Đứng như vậy rất nguy hiểm.”
Cô gái bé nhỏ kia dẫn đầu mở miệng, phá tan bầu không khí. Tuy nhiên, giọng điệu của cô bé rất nhỏ, còn có cả tia sợ hãi rõ rệt trong giọng của cô.
“Mày là ai?”
Bulstrode hiển nhiên không cảm kích cô bé đó đã giải vậy cho mình. Thậm chí cô nàng vẫn giữ thái độ kiêu ngạo như một cô công chúa nhỏ từ trên cao nhìn xuống, trên mặt vẫn đầy vẻ miệt thị.
“Tao chưa từng gặp qua mày. Mày cũng là máu bùn như con bé kia đi.”
“Tớ… tớ không phải!”
Nghe được từ đấy, cô bé hô hấp có chút dồn dập, thoạt nhìn đang rất khẩn trương. Jessica có thể thấy tay cô bé đang nắm chặt lại, tựa hồ như đang cố gắng áp chế cảm xúc của bản thân.
“Hừ! Vậy thì nói cho tao biết họ của mày, nếu mày là thuần huyết cao quý thì tao sẽ xin lỗi mày.” Bulstrode ngẩng cao cằm, mặt đầy vẻ không ai xứng với cô nàng.
“Tớ, tớ họ Bransbane… Tớ là Anna Bransbane!”
Trước thái độ cao ngạo của Bulstrode, cô bé Anna rốt cuộc không thể nhẫn nhịn nữa. Không bùng nổ trong không khí trầm mặc hoặc chết trong trầm mặc, hiển nhiên cô bé đó chọn điều đầu tiên
Ăn một thìa cơm tình thương đầy mĩ vị của mẹ Elise, lại uống một ngụm nước bí đỏ vị là lạ, nhìn tấm thẻ rút được từ Chocolate ếch nhái, Jessica cảm thấy thỏa mãn chưa từng có.
“Em xem, người này là Albus Dumbledore.”
Lily chỉ vào người đàn ông trong bức ảnh. Ông đeo một cặp kính hình bán nguyệt, có cái mũi dài khoắm, râu tóc dài bạc trắng xõa xuống như thác đổ, mỉm cười với Jessica.
“Ngài ấy là hiệu trưởng trường Hogwarts và cũng là Bạch phù thủy kiệt suất nhất trong thế kỉ này. Pháp thuật của ngài ấy rất lợi hại, hơn nữa tính tình cũng tốt lắm, rất công bằng.”
Trong lúc Lily nói những lời này, ở góc độ của Jessica, cô có thể thấy Snape nhếch mép, lộ ra nụ cười trào phúng. Hiển nhiên, hắn cùng Lily đối với ý kiến này có chút bất đồng. Tuy nhiên, chàng trai tóc đen cũng không nói gì, chỉ yên lặng ăn cơm trưa.
“Jessica, nếu em có thể vào Gryffindor thì tốt quá. Như vậy hai chúng ta có thể ở cùng nhau rồi.”
Lily rất thích cô bé này, cô luôn cảm thấy cô bé nói chuyện vô cùng hợp ý cô. So với Penny luôn châm chọc, khiêu khích mình, Lily cảm thấy Jessica lại càng giống chị em ruột với mình hơn. Nhưng cô có chút thất vọng vì cô chưa từng nghe ba mẹ nói có một đứa con bị thất lạc.
“Nếu trước hôm nay chị nói vậy có lẽ em sẽ rất muốn đi Gryffindor nhưng mà…”
Jessica tiếc nuối, nhún nhún vai, đem tấm thẻ Dumbledore cẩn thận cất giữ lại làm quà tặng cho Antony và Winny.
“Nhưng mà sao?”
“Bốn người vừa rồi cũng là Gryffindor đi? Em không muốn đi nơi mà mình sẽ bị bắt nạt, mặc dù chuyện đó gần như đã trở thành thói quen.”
Jessica nhận lấy kẹo thổi bong bóng từ tay Lily, xé mở vỏ rồi cho cả thanh vào miệng. Tuy rằng Jessica muốn giữ lại kẹo cho bọn Antony nếm thử nhưng mà trước mặt người mới quen đem đồ của họ cho cất đi cô khồn làm được.
“Thật ra thì bọn họ không có khi dễ học sinh Gryffindore đâu.”
Lily do dự một chút rồi bỏ qua sự chán ghét với nhóm bốn người kia mà đánh giá sự thật một cách khách quan nhất.
“Chỉ là Potter bọn họ đặc biệt nhắm vào Severus. Chị thật sự cũng không hiểu vì sao bọn họ lại như vậy nữa, haizz.”
“Tranh giành tình cảm.” Jessica bỗng lên tiếng.
“Đấy là căn bệnh chung của các động vật giống đực, nhất là trước đối tượng xinh đẹp và đầy thu hút như vậy.”
“Ý em nói là bọn họ cho rằng chị và Sev là… Trời ạ! Chuyện này thật sự là…”
Lily há hốc mồm, nhìn Jessica lại nhìn Snape đang ngại ngùng, cả gương mặt phiếm hồng, quay mặt về phía cửa sổ. Vẻ mặt Lily bây giờ hiện rõ vẻ không thể tin được.
“Chẳng lẽ khi dễ bạn thân của người mà mình thầm thích chính là cách mà nam giới giới Phù thủy theo đuổi con gái sao?”
“Thứ nhất, tôi không phải là nam giới. Thứ hai, tôi không phải dân bản xứ thuộc thế giới Phù thủy. Cho nên, tôi không thể trả lời được vấn đề này của cô, Evans tiểu thư.”
Bắt trước bộ dạng hắc ám của giáo sư văn học, Jessica làm vẻ nghiêm túc, đẩy gọng kính không tồn tại trên sống mũi.
“Đây là một vấn đề phi thường thâm ảo. Cho nên, xin mời Evans tiểu thư đây sử dụng phương pháp lập luận phân tích, giải thích, biện chứng để giải quyết vấn đề.”
“Phụt!”
Nhìn Jessica làm bộ dạng kì quái, Lily không nhịn được bật cười. Ngay cả Snape đang giả vờ không chú ý cũng hơi nhếch khóe miệng, bên môi có chút ý cười.
Cứ như vậy, ba người hưởng thụ bữa ăn ngon lành, trò chuyện về các đề tài thú vị, theo Hogwarts tốc hành dần tiến về trường học.
“Chúng ta phải đi mau thôi! Mình còn phải ra ngoài duy trì trật tự nữa. Jessica, em mau mặc áo choàng vào đi, trang phục Muggle sẽ đưa tới không ít phiền toái đấy.”
Lily vừa ra khỏi toa xe, chuẩn bị ra ngoài ổn định trật từ thì lại quay lại nói tiếp.
“Sev, Jessica, hẹn gặp lại ở Hogwarts nhé! Còn có, hy vọng em sẽ được phân vào Gryffindor, Jessica!”
Cửa toa xe dần khép lại, bóng dáng Lily từ từ khuất sau cánh cửa. Jessica từ trong rương lấy ra một áo choàng phù thủy, chuẩn bị đi thay. Vào lúc cô chuẩn bị ra khỏi toa xe, Snape ở phía sau bình tĩnh mở miệng nói. Thanh âm của hắn tuy không to nhưng nghe rõ rất trong toa xe nhỏ này.
“Jones tiểu thư, vì giao tình giữa cô và Lily, tôi cho cô lời khuyên này. Nếu có thể lựa chọn, nhất định đừng vào Slytherin.”
“Tại sao vậy? Snape tiên sinh, chẳng phải anh là một Slytherin sao?”
Jessica quay lại nhìn Snape vẫn đang cúi đầu chăm chú đọc sách. Trên mặt cô giờ đây lẫn lộn rất nhiều cảm xúc. Cho dù Gryffindor có nhóm bốn người đáng ghét kia nhưng Lily cũng chưa từng tỏ ra vẻ không thích nhà của mình. Thậm chí còn ngược lại, mỗi cử chỉ, hành động của Lily đều tràn ngập tình yêu thương đối với Gryffindor. Như vậy, vì cái gì mà Snape lại có thể nói như thế? Chẳng lẽ, hắn không thích nhà của mình sao?
“…Slytherin có gì không tốt sao?”
“Slytherin tốt lắm nhưng nó không hợp với cô.”
Snape khép sách lại, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Jessica, trong đôi mắt tràn ngập vẻ thành thật.
“Jones tiểu thư, đó là lời khuyên của tôi.”
“Cảm ơn anh, tôi sẽ lưu ý… nếu như tôi thật sự được tự lựa chọn nhà cho mình.”
Jessica gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Dù nói như thế nào thì đây cũng là ý tốt của Snape, mà mọi ý tốt đều nên coi trọng và cảm tạ.
Sau khi Jessica thay áo choàng trở lại toa xe, Hogwarts tốc hành cũng dần chậm lại. Vội vàng đem quần bò cùng áo phông vào trong rương, cô lại lệ khệ ôm rương vào trong lòng.
“Sẽ có người phụ trách vận chuyển hành lý nên cô không phải xách rương theo đâu.”
Nhìn Jessica như cái đuôi nhỏ chạy đằng sau mình, ra tới cửa toa xe, Snape nhịn không được nói cho Jessica biết. Tất nhiên, hắn nói vậy không phải vì có ý tốt mà chỉ không muốn thu hút sự chú ý của mọi người. Một mình hắn đã đủ mọi người chú ý, huống chi hắn còn dẫn thêm một nhóc năm nhất ở đằng sau.
Cứ như vậy, với tâm tình kích động và hưng phấn, Jessica đi đằng sau Snape xuống khỏi Hogwarts tốc hành, chính thức đặt chân tới thế giới chân chính của cô.
“Học sinh năm nhất đi theo ta!”
Một người có thân ảnh cao lớn, cầm theo đèn lồng hô to. Theo âm thanh của hắn, học sinh năm nhất lục tục tập trung xung quanh người hắn và tất nhiên, Jessica cũng không phải ngoại lệ.
Hagrid cúi đầu xuống nhìn nhóm nhóc tì nhỏ bé như quỷ lùn ở phía dưới, lại hô to một tiếng xác định xem còn học sinh năm nhất nào bị bỏ lại đằng sau không rồi mới chậm rãi dẫn chúng ra bến thuyền.
“Lên thuyền. Mỗi thuyền không chở quá bốn người! Sau khi lên thuyền không được lôn xộn! Hồ nước rất sâu, nếu các cháu rơi xuống ta không đảm bảo sẽ vớt các cháu lên luôn được đâu.”
“A! Mấy đứa kia, lên từ từ thôi, không được xô đẩy nhau!”
Sau khi cảnh cáo vài thằng nhóc con nghịch ngợm, Hagrid cũng một mình ngồi lên một chiếc thuyền.
“Tất cả đã lên thuyền hết rồi chứ? Xong rồi thì… tiến lên!”
Theo mệnh lệnh của hắn, cả đoàn thuyền thong thả rời bến cùng lúc. Không cần người chèo cũng không cần động cơ, những chiếc thuyền như có sinh mệnh tự động đi về phía trước, hơn nữa tốc độ cũng ngày càng nhanh.
“Tuyệt quá!” Cậu nhóc ngồi trước mặt Jessica lộ tỏ vẻ thích thú.
“Trước đây, lúc còn ở nhà, mình chưa bao giờ nghĩ sẽ được ngồi trên một chiếc thuyền không người điều khiển như thế này!”
“Thật là hiếm thấy quá cơ!”
Cô bé ngồi cạnh Jessica thì thầm nói nhỏ. Dưới ánh trăng sáng trên trời, Jessica còn có thể thấy được vẻ khinh thường trên mặt cô bé đấy. Mà ngồi cạnh cậu nhóc kia lại là một cô bé khác. Cô bé ấy hâm mộ, cứ dán mắt nhìn cậu nhóc kia tùy ý khoa tay múa chân nãy giờ.
Cậu nhóc dường như không nghe thấy câu nói của cô bé ngồi cạnh Jessica. Cậu vẫn hưng phấn phát biểu cảm nhận của mình, hoàn toàn không để ý đến không khí xung quanh. Jessica khẽ thở dài một hơi. Xem ra cậu nhóc này cũng đến từ cùng một chỗ với cô, bất quá cậu ta không thể thu liễm một chút vào được sao?
Có lẽ vì trông Jessica rất bình thản hoặc có lẽ vì đều là cô gái nhỏ, vị tiểu thư cao ngạo vừa rồi xoay người quay về phía cô, dùng giọng điệu nâng tông nói chuyện.
“Xin chào, tôi là Vivian Bulstrode.”
“Chào cậu, tớ tên là Jessica Jones.” Jessica nở nụ cười lễ phép trả lời cô nàng và cũng tự giới thiệu lại.
“Jones?” Trên mặt Bulstrode lộ ra vẻ nghi hoặc, giọng điệu có chút do dự.
“Xin quý cô đây thứ lỗi cho tôi. Tôi vẫn còn nhỏ, chưa thể nhớ hết cả gia tộc trong giới phù thủy.”
“À, chuyện này cũng không phải lỗi của cậu bởi vì mình không đến từ bất cứ gia tộc phù thủy nào cả.”
Jessica vừa dứt lời, liền thấy Bulstrode thay đổi sắc mặt. Thay thế cho sự cao ngạo trên mặt cô nàng là vẻ kinh tởm. Dường như cô nàng này đang phải chịu sự xúc phạm gì đó nặng nề lắm. Cô nàng đứng phắt dậy, lấy tay chỉ thẳng vào mặt Jessica, phát ra một tiếng thét chói tai.
“Mày là một con máu bùn! Tất của Merlin! Tao thế mà lại ngồi cùng thuyền với một con máu bùn.”
Ánh sáng le lói của cây đuốc ở đầu thuyền giúp cho Jessica có thể nhìn rõ mọi biểu tình trên mặt của cô gái đối diện. Hiện tại, trên mặt Bulstrode tràn ngập vẻ căm hận, còn có một ít vặn vẹo.
Thấy vậy, Jessica thu lại nụ cười, hơi hơi híp mắt nhìn về phía Bulstrode. Cô cân nhắc trong lòng thử xem nếu bây giờ cô đem cô nàng kênh kiệu trước mặt đẩy xuống hồ thì sẽ như thế nào. Tuy rằng không biết máu bùn là cái gì nhưng điều đó cũng không ngăn được Jessica quan sát ngữ điệu cùng sắc mặt của Bulstrode để tự hiểu ra. Thật rõ ràng, từ ‘máu bùn’ vừa rồi cũng không phải từ gì tốt. Ngay cả cậu nhóc đang líu ríu, kích động không ngừng cũng đã im lặng lại, cậu và cô bé còn lại bảo trì không khí trầm mặc trên thuyền, đưa mắt nhìn Bulstrode và Jessica.
“Bulstrode tiểu thư, cậu vẫn nên ngồi xuống đi. Đứng như vậy rất nguy hiểm.”
Cô gái bé nhỏ kia dẫn đầu mở miệng, phá tan bầu không khí. Tuy nhiên, giọng điệu của cô bé rất nhỏ, còn có cả tia sợ hãi rõ rệt trong giọng của cô.
“Mày là ai?”
Bulstrode hiển nhiên không cảm kích cô bé đó đã giải vậy cho mình. Thậm chí cô nàng vẫn giữ thái độ kiêu ngạo như một cô công chúa nhỏ từ trên cao nhìn xuống, trên mặt vẫn đầy vẻ miệt thị.
“Tao chưa từng gặp qua mày. Mày cũng là máu bùn như con bé kia đi.”
“Tớ… tớ không phải!”
Nghe được từ đấy, cô bé hô hấp có chút dồn dập, thoạt nhìn đang rất khẩn trương. Jessica có thể thấy tay cô bé đang nắm chặt lại, tựa hồ như đang cố gắng áp chế cảm xúc của bản thân.
“Hừ! Vậy thì nói cho tao biết họ của mày, nếu mày là thuần huyết cao quý thì tao sẽ xin lỗi mày.” Bulstrode ngẩng cao cằm, mặt đầy vẻ không ai xứng với cô nàng.
“Tớ, tớ họ Bransbane… Tớ là Anna Bransbane!”
Trước thái độ cao ngạo của Bulstrode, cô bé Anna rốt cuộc không thể nhẫn nhịn nữa. Không bùng nổ trong không khí trầm mặc hoặc chết trong trầm mặc, hiển nhiên cô bé đó chọn điều đầu tiên