“Tớ, tớ không có!”
Bị Lily mắng, Potter rất ngạc nhiên rồi lập tức tỏ ra vô cùng ủy khuất.
“Lily, tớ không có bắt nạt nó mà.”
“Chắc tôi tin! Vậy mấy cậu vây quanh Jessica làm cái gì? Nói chuyện phiếm sao?”
“Thật ra thì đúng là vậy mà…”
Potter rối rắm, đưa tay lên gãi đầu.
Mái tóc nâu vốn đã như tổ quạ của hắn nay càng thêm rối, như đống rơm vậy.
Mà không, đống rơm nó còn gọn gàng hơn cái đầu hắn.
Nhưng hiển nhiên, độ tin cậy của hắn trong lòng Lily rất thấp, gần như xuống tới âm.
“Mấy cậu toàn như vậy.
Đầu tiên là bắt nạt Severus, bây giờ thì đến Jessica.
Chẳng lẽ, mấy cậu muốn đuổi hết bạn bè của tôi đi? Hay là nói một cách khác các cậu chuyên nhằm vào học sinh Slytherin, phải không?”
“Slytherin toàn một đám ghê tởm.
Evans, cậu nên cách xa bọn họ một chút.” Black khoanh tay trước ngực, đứng sau Potter thản nhiên nói.
“Đám ghê tởm?? Black, nếu tôi nhớ không nhầm cậu có một đứa em cũng là học sinh nhà Slytherin, đúng không? Vậy, em cậu cũng là một tên đáng ghê tởm à?”
“Regulus khác! Nó,…!nó chỉ là cục cưng, con ngoan của ba mẹ tôi thôi.”
Giọng điệu của Black có chút ảm đạm lại.
Jessica cảm thấy bản thân có chút nhìn nhầm nếu không tại sao nam sinh đầy vẻ khinh thường vừa nãy lại có vẻ thương cảm như này.
“Vậy thì Severus và Jessica cũng vậy! Hai người họ không giống mấy người khác trong nhà Slytherin! Ngược lại là mấy cậu, ỷ đông hiếp yếu, cả ngày chạy đi bắt nạt người khác khắp nơi.
Vô cùng quá đáng!”
Lily càng nói càng tức giận, ba mặt một lời kể hết bức xúc với nhóm Marauder.
Thấy vậy, Jessica cũng tròn mắt không biết nói gì một lúc rồi tiến lên ngăn cản.
Cô làm vậy không phải vì cô đồng tình với nhóm Marauder chết tiệt kia mà chỉ đơn giản là cảm thấy một số việc phải nói rõ ràng.
“Chị Lily, bọn họ không có bắt nạt em.
Vừa rồi bọn em chỉ đang…, nói chuyện.
Tuy rằng không thân thiện cho lắm nhưng cũng không phải như chị nghĩ đâu.” Lắc tay Lily, Jessica thành thật giải thích.
“Thật sao?”
Lily có chút nghi ngờ, quay lại nhìn Jessica một chút.
Nhìn thấy Jessica không giống đang nói dối, cô mới dịu lại, xoay người nhìn về phía nhóm Marauder.
“Ờm…, thật xin lỗi Potter.
Vừa nãy oan uổng cậu rồi.”
“Không, không có gì!”
Hình như là lần đầu được Lily xin lỗi, Potter có vẻ thụ sủng nhược kinh, lại đưa tay lên gãi mái tóc đã vô cùng thê thảm của hắn.
“Ách, các cậu định đi đâu vậy?”
“Bọn tôi có chuyện cần đi tìm Hagrid.”
“Vậy chúng tớ đi tìm Hagrid cùng cậu nhé.
Lâu rồi chúng tớ cũng chưa đi thăm bác ấy.”
Nghe vậy, Potter hưng phấn hẳn lên.
Hắn huých khủy tay vào Lupin đứng bên người, ý bảo bạn mình nói tiếp.
“Tôi nghĩ là phòng Hagrid quá nhỏ, chỉ sợ không thể tiếp nhiều người một lúc như này được.”
Lily mặt không thay đổi từ chối.
Hiển nhiên là cô không muốn đi cùng họ.
“Thực ra thì, một mình tớ đi cũng được…!Ý tớ là tớ có thể thay cả nhóm ấy đi thăm Hagrid…!Phải không các cậu?”
Hình như Potter đã quyết tâm phải đi cùng Lily.
Thấy hắn nhanh chóng vứt đám bạn bảo thân lắm thân vừa một bên là biết rồi.
Ba người bạn của hắn nghe vậy cũng chỉ bất đắc dĩ gật đầu, không thèm để ý thằng bạn thấy sắc bỏ bạn này.
“Ừm,…!Jessica, chị vừa nhớ ra chị có chút việc.
Nhờ em nhắn Hagrid một chút, chị sẽ gặp bác ấy sau.”
Nói xong, Lily quay lại tạm biệt Jessica đang đứng lạnh cóng một bên sau đó chạy nhanh về phía tòa nhà gần đấy.
Đừng hòng cô làm khách với mấy tên chuyên gia bắt nạt Severus nhé.
Nhìn vẻ mặt mờ mịt và ảo não của Potter, Jessica cười nhạo một cái rồi không thèm quản phản ứng của nhóm Marauder chạy chậm về phía căn chòi gỗ nhỏ của Hagrid.
Thật là có tí chuyện thôi mà tốn hơn nửa ngày, cô sắp thành thịt đông lạnh rồi!
Về phần bốn người kia, cô hoàn toàn không cần phải lo lắng bị đuổi theo.
Đến kẻ ngốc nhìn cũng biết, từ đầu đến cuối, mục tiêu của họ chỉ có Lily mà thôi, còn Jessica á, chỉ là quà đi kèm thôi.
“Đừng nhìn nữa, Gạc nai.
Lily đi mất rồi.”
Sirius đặt tay lên vai James, kéo anh chàng từ cõi thần tiên về.
“Chúng ta cũng nên trở về thôi.
Ở đây lạnh quá!”
Gật gật đầu, James đồng ý với đề nghị của Sirius.
Bốn người cùng nhau đi về phía Hogwarts tòa thành.
“Cậu nghĩ gì vậy Remus?”
Phát hiện cậu bạn bên cạnh có chút thất thần, Sirius không khỏi tò mò.
“Không có gì.
Tớ chỉ là nghĩ về cô bé vừa nãy.” Remus không chút giấu giếm, nói thẳng suy nghĩ của mình.
“Tớ cảm thấy cô bé đấy không giống với mấy học sinh nhà Slytherin khác, nhưng mà vẫn chưa rõ khác ở chỗ nào…”
“…hay là vì con nhóc đấy không mượn cơ hội nói chúng ta trước mặt Lily nhỉ?”
Nhìn thằng bạn vẫn thả hồn trên mây, Sirius thầm thở dài, vì đường tình duyên của thằng bạn mà tiếc thay.
“Có lẽ là vậy.”
Remus mỉm cười, đem cuộc nói chuyện chuyển về lễ Hallowen sắp tới, không nhắc tới Jessica nữa.
Dù sao, đối với bọn họ mà nói, Jessica chỉ đơn giản là một người xa lạ gặp qua vài lần thôi.
Lúc này, trong căn phòng nhỏ ấm áp của Hagrid, Jessica khoanh chân ngồi trên giường bác, mà người bán khổng lồ thì đang đem đôi giày ướt sũng của cô đặt trước lò sưởi phơi khô.
“Bác Hagrid, trà của bác đã cứu mạng cháu.”
Jessica cầm một cốc trà lớn, vui sướng uống một ngụm rồi nói tiếp.
“Thời tiết bên ngoài thật là lạnh, cháu thật sự không muốn đi ra khỏi chỗ này một chút nào.
Nếu còn phải đi ra ngoài nữa chắc cháu chết mất.”
“Ta thấy cháu vẫn lên mặc nhiều nào.”
Hagrid đem giày của Jessica lật ngược lại mới ngẩng đầu nói.
“Cháu còn đói không? Ta vừa mới làm xong một mẻ bánh đấy.”
“Dạ thôi ạ.
Cháu còn phải để bụng cho bữa tối nữa.”
“Hơn nữa bánh của bác ném chó bể lủng đầu đấy.
Bác chắc cháu ăn được không.
Cháu còn quý hàm răng của mình lắm.” Jessica thầm bổ sung trong đầu.
Cảm thấy tay mình đã ấm áp trở lại, Jessica mới đưa tay xoa đầu Fang, đồng thời còn gãi tai chốn.
Lại nói tiếp, Jessica quen biết Hagrid là do có Lily giới thiệu.
Sau khi biết cô ngoài thư viện căn bản không có nơi nào để đi, Lily liền giới thiệu cho cô người trông coi rừng Cấm này.
Vốn dĩ ban đầu Hagrid cũng không muốn quen biết với người nhà Slytherin.
Theo cách nói của bác thì Slytherin là ổ của đám phù thủy Hắc ám.
Nhưng dưới sự khuyên bảo tận tình của Lily, người khổng lồ này cố gắng dùng tấm lòng lương thiện để tiếp nhận Jessica, tuy rằng ban đầu nó không quá tình nguyện.
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, bác đã phát hiện ra Jessica khác biệt.
Cô không giống đám phù thủy nhà Slytherin luôn tỏ cao ngạo, ánh mắt đầy sự khinh thường mà bác biết.
Ngược lại, trên mặt cô luôn treo một nụ cười tươi, như thể không ai có thể làm khó được mình, cô luôn lạc quan trước mọi việc.
Hơn nữa, Fang cũng rất thích Jessica.
Thấy vậy, Hagrid cũng yên tâm phần nào.
Phải biết rằng, Fang là một con cún vô cùng nhạy cảm.
Những người có tâm địa bất lương đừng hòng động vào nó.
Nếu nó thích Jessica thì cũng chứng minh được rằng cô bé này là một người tốt.
Ít nhất là đối với Fang.
“Bác Hagrid, cháu hỏi bác cái này.”
Jessica thả cốc trà xuống, để mặc cho bác Hagrid rót thêm trà.
“Lễ Giáng sinh cháu không định về nhà.
Bác có biết Hogwarts có cho học sinh đi làm công không?”
“Hả, sao cháu lại không về nhà? Người nhà cháu nhất định rất nhớ cháu.”
Hagrid sờ sờ giày Jessica, tiếp tục để đấy phơi khô.
“Ta còn nhớ lần trước cháu còn bảo rất nhớ họ mà.”
“Vâng ạ.
Cháu rất nhớ…!Nhưng mà nếu cháu về thì sẽ lãng phí rất nhiều tiền.”
Jessica bất đắc dĩ nhún nhún vai, tiếp tục nói: “Nhà cháu cũng không khá giả gì.
Tiền mua vé xe lửa đi tới đi lui sẽ tiêu tốn rất nhiều…!Cháu định ở trường học tìm chút việc làm, tranh thù kiếm chút tiền mua vé xe đi về.
Mặc dù trường có cho tiền trợ cấp nhưng cháu vẫn muốn tự mình kiếm tiền hơn.
Bác biết không, lúc ở nhà cháu cũng tự làm được một số việc rồi đấy.”
Nghe đến đây, Hagrid cảm thấy hứng thú bừng bừng.
“Thế cháu có thể làm được những gì?”
“Ừm…! Buổi sáng cháu đi giao báo này.
Tan học thì cháu sẽ nhận dắt chó đi dạo, cắt cỏ.
À ngày nghỉ thì sẽ bày sạp bán nước chanh nữa.
Tuy nhiên chủ yếu là làm vào mùa hè.”
Jessica giơ ngóm tay đếm những công việc mình từng làm, giọng điệu vô cùng tự hào.
Nhưng rất nhanh cô liền thở dài thườn thượt.
“Nhưng cháu đoán Hogwarts sẽ không có mấy việc làm kiểu vậy đúng không?”
“Đúng vậy!”
Hagrid đồng ý gật đầu.
Chòm râu xồm xoàm của bác cũng theo động tác mà đong đưa theo.
“Nhưng mà, cháu có thể đi hỏi các giáo sư xem sao.
Có lẽ họ sẽ có một số việc vặt cần trợ thủ xử lý.
Nhưng ta cảm thấy có lẽ họ sẽ không đồng ý đâu.
Dù sao thì cháu cũng còn nhỏ, chưa làm được gì nhiều.”
“Thật vậy sao ạ?”
Jessica ngồi ngay ngắn, đôi mắt xanh vẫn tràn ngập hưng phấn.
“Có lẽ cháu vẫn nên thử đi hỏi xem…!Vậy bác Hagrid, bác nghĩ những giáo sư nào thì cần trợ thủ nhỉ?”
“Ta nghĩ…” Có thể giúp đỡ người khác đối với người nhiệt tình như Hagrid vô cùng cao hứng.
“Có lẽ cô Sprout sẽ cần người chăm sóc nhà ấm cùng mình.
Thầy Flitwik thì thường xuyên oán giận không có người thay hắn sửa sang lại văn kiện…! Và cả thầy Flich nữa.
Ông ấy luôn thiếu người giúp quét tước tòa lâu đài.
Về phần phía ta thì, cháu còn quá nhỏ, chưa thể giúp ta xử lý chuyện trong rừng Cấm được.”
“Cảm ơn bác, bác Hagrid!”
Jessica hưng phấn đứng lên, quả thật là không chịu ngồi im dù chỉ là một phút đồng hồ.
Trung hợp thay đôi giày của cô cũng vừa kịp khô.
Nhận lấy đôi giày Hagrid đưa qua, cô đã tràn đầy sức sống.
“Cháu phải lập tức về trong trường hỏi mới được.
Mấy công việc đấy rất quan trọng đối với cháu.”
“Được rồi, ta cũng hiểu mà.
Nhưng mà Jessica này, ta nghĩ có lẽ cháu nên đi tìm giáo sư Slughorn trước đi.
Nếu có thầy ấy đề cử, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.” Hagrid tốt bụng khuyên Jessica một câu.
“Chúc cháu may mắn Jessica.”
“Cảm ơn bác.
Cháu sẽ ra sức đẩy mạnh tiêu thụ bản thân.”
Mở cửa gỗ ra, từng cơn gió lạnh từ bên ngoài luồn vào trong căn chòi gỗ ấm áp khiến cho Jessica rùng mình.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời đã dần chuyển sang màu đen, cô đội mũ áo choàng lên, tạm biệt bác Hagrid rồi đội tuyết chạy ra ngoài.
————————————————–
“Trò muốn tìm công việc làm sao?”
Trong văn phòng giáo sư Slughorn, Jessica co quắp, ngồi đối diện với giáo sư Slughorn, trên bàn có một ly ca cao nóng.
“Dạ, vâng ạ.”
Jessica nắm chặt hai tay, thích ý cảm nhận sự ấm áp từ ly ca cao truyền đến.
“Dạ thưa giáo sư, chắc thầy cũng rõ tình huống nhà con rồi.
Nhà con cũng không khá giả gì cho cam…!Vả lại, con cũng muốn tự lực.”
“Rất tốt, rất tốt.”
Giáo sư Slughorn không ngừng gật đầu, tỏ ra vô cùng đồng tình.
Tuy nhiên, một lúc sau, ông lập tức lộ ra vẻ khó xử nói.
“Nhưng mà Jessica, chắc trò cũng hiểu, các giáo sư thường nhận các học sinh năm lớn làm trợ lý hơn.
Các trò ấy ở Hogwarts lâu hơn các học sinh năm nhỏ như trò nên cũng đã quen với nhiệm vụ của các giáo sư.
Hơn nữa lúc làm việc cũng đảm bảo an toàn hơn.
Ví dụ như môn độc dược của ta, Severus gánh vác nhiệm vụ pha chế độc dược cung cấp cho Bệnh thất.
Điểm này phu nhân Pomfrey cũng biết và cũng rất vừa lòng với chất lượng độc dược trò ấy đưa.
Phải nói thật, Severus là một thiên tài độc dược.”
Jessica gật gật đầu.
Tuy rằng, đối với những lời đánh giá cao của giáo sư về Snape, cô cũng vui thay anh phần nào nhưng trong lòng vẫn có vài phần mất mát.
Chẳng lẽ phải vài năm nữa cô mới có thể làm một số công việc sao?
“Tuy nhiên, trò cũng đừng nản lòng.
Ta sẽ viết thư đề nghị lên Hiệu trưởng, ông ấy sẽ giúp trò thôi.”
Giáo sư Slughorn nói xong rồi lấy một tờ giấy ra, viết viết cái gì đó.
“Nếu được chủ nhiệm bốn nhà và Hiệu trưởng đồng ý, trò có thể đến chỗ giáo sư McGonagall nhận công việc.
Tất cả các giáo sư cần trợ thủ đều báo cho cô ấy.”
“Cảm ơn thầy, giáo sư Slughorn.”
Tiếp nhận thư đề nghị của giáo sư Slughorn, Jessica cảm kích từ đáy lòng đối với người giáo sư luôn cười tủm tỉm này.
Tạm biệt giáo sư Slughorn, cô mang theo lòng hy vọng ngập tràn, trực tiếp chay tới phòng Hiệu trưởng.
Trên đường đi đến phòng Hiệu trưởng, Jessica lại một lần nữa bắt gặp Lily đang tức giận đùng đùng đi đến..
“Lily, chị làm sao vậy?”
Jessica nhìn Lily vẻ mặt đầy oán giận có chút tò mò lại làm sao.
“Bọn Potter lại đến dây dưa với chị sao?”
“Không, không phải.”
Biểu tình của Lily có chút mất tự nhiên. Nhìn xem xung quanh có người không, cô kéo Jessica đến một góc hành lang.
“Chị làm sao vậy?”
Jessica có chút khó hiểu, ngoại trừ cái nhóm Marauder kia thì còn có ai có thể biến Lily thành như thế này.
“…Là Sev.”
Lily uể oải nói. Vẻ mặt tươi cười hàng ngày của cô hôm nay cũng không thấy đâu.
“Cậu ấy vẫn không thể bỏ được phép thuật Hắc ám.”
“Vậy nên hai người lại cãi nhau sao?” Jessica cũng không biết nói gì thêm.
Lại là cái vấn đề này! Chỉ trong gần hai tháng qua, cô đã chứng kiến rất nhiều lần hai người chỉ vì vấn đề này mà cãi nhau inh ỏi cả lên. Tuy vậy, cô vẫn chưa thể hiểu nổi. Chuyện này thì có gì đáng để hai người cãi nhau đâu. Không phải chỉ là một dạng bùa chú phép thuật có uy lực tấn công mạnh thôi sao? Tại sao Lily cứ coi nó như một thứ gì đó…, xấu xa rồi ngăn cản Snape?
“Lily, chị nghĩ rằng anh Snape là người xấu sao?”
“Tất nhiên là không. Sev chắc chắn không phải là người xấu, chỉ là… chỉ là phép thuật Hắc ám đang cố dụ dỗ cậu ấy thôi.”
“Ôi Merlin! Lily, chị thật sự lớn hơn em bốn tuổi và là một một phù thủy gốc Muggle sao?”
Jessica giả vờ giật mình rồi nhìn Lily bằng một ánh mắt kì lạ.
“… Ý em là sao?”
Lily có chút mê man. Phải biết rằng trước giờ Jessica chưa từng nói chuyện với cô về vấn đề này. Hơn nữa, mấy lần nói về phép thuật Hắc ám, cô và Sev luôn cố tình tránh nói trước mặt Jessica bởi vì cô cho rằng để một cô bé mới 11 tuổi nghe thấy mấy cái này thì sẽ không tốt cho quá trình trưởng thành.
“Chị Lily này, chị biết mấy thứ như súng lục, xe tăng, đại bác linh tinh, đúng không?” Jessica hỏi.
Cô thật sự khó hiểu vì sao Lily lại không thể hiểu rõ những vấn đề này. Chẳng lẽ sống ở thế giới Phép thuật thời gian dài sẽ khiến đầu óc con người ta bị thoái hóa đi sao?
“Đương nhiên…” Lily do dự một chút rồi trả lời. Hình như đã cô hiểu ra điều Jessica sắp nói.
“Ý em là phép thuật Hắc ám và những thứ đó giống nhau, đều là một loại công cụ sao?”
“Đúng vậy! Chị thật thông minh!”
Jessica cao hứng vỗ tay bốp một phát. Trên mặt cô không khỏi nở một nụ cười tươi, hở tận tám cái răng.
“Ban đầu, chúng ta không thể phân biệt những công cụ là tốt hay xấu lập tức. Đó còn tùy vào mục đích sử dụng của từng người là khác nhau. Em không cho rằng anh Snape là một người xấu, chị cũng không coi anh ấy là người xấu, vậy chị còn lo lắng cái gì?”
“Không, Jessica. Em không hiểu đâu.”
Nghe Jessica nói xong, Lily chẳng những không trút được gánh nặng mà vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.
“Nếu phép thuật Hắc ám thật sự đơn giản chỉ là một công cụ, chị cũng không muốn Sev học nó. Nhưng mà…”
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Jessica, Lily lắc đầu. Cô khẽ cắn môi, ánh mắt cũng lộ ra tia mê man.
“Hồi trước, chị cũng nghĩ giống như em vậy. Lúc đó, chị cho rằng phép thuật Hắc ám cũng giống mấy loại súng ống, vũ khí quân sự bên Muggle chỉ là một loại công cụ nên cũng không ý kiến Sev nghiên cứu nó. Nhưng lâu dần, tiếp xúc với phép thuật càng nhiều, chị lại phát hiện hóa ra phép thuật Hắc ám không đơn giản như vậy…”
Tựa nhẹ lên tường, Lily nghiêng mình, nhìn về phía bóng đổ của những cột trụ to của tòa thành. Cô trầm mặc trong chốc lát rồi mới mở miệng nói chuyện, giọng điệu tràn đầy lo lắng.
“Một ít thâm ảo(?) cùng phép thuật Hắc ám cao cấp, nó khiến người sử dụng cần trả một cái giá lớn… Lấy ví dụ như lời nguyền Hành hạ đi. Câu thần chú đấy yêu cầu người thi chú phải coi thường mạng sống hoặc có sở thích tra tấn người khác thì mới sử dụng được.”
“Chị sợ Snape sử dụng phép thuật Hắc ám mà trở nên như vậy sao? Em nghĩ chị nên nói cho anh ấy suy nghĩ và cảm xúc thật sự của chị. Chứ chị cứ một mực chỉ trích phép thuật Hắc ám sẽ chỉ kích thích anh ấy nhúng sâu vào hơn thôi.”
“…Có lẽ em nói đúng. Chị nên làm như vậy thật.”
Trầm mặc suy nghĩ một lúc, Lily phấn chấn tinh thần lên chút, gương mặt cũng có chút nét cười.
“Cảm ơn em Jessica. Đúng thật chị cũng không muốn cãi nhau với Sev chút nào.”
“Không có gì đâu ạ. Hai anh chị cãi nhau, em ở giữa cũng khổ lắm ó.” Jessica nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả.
“Thôi, em đi trước nhé chị Lily. Em phải đi tìm thầy Hiệu trưởng Dumbledore có chút chuyện.”
“Em có cần chị đưa em đến phòng Hiệu trưởng không?” Hiện tại, Lily đã khôi phục lại vẻ lạc quan như cũ.
Jessica nghe xong thở dài, trong đôi mắt xanh lam có vài phần bất đắc dĩ: “Chị Lily, em đã đến Hogwarts đây gần hai tháng rồi. Sao chị lại nghĩ em có thể lạc đường chứ? Em thương tấm lắm đấy~”
“Phụt, rồi, rồi, chị biết rồi. Em là Jessica Possible.” Lily không nhịn được cười, vừa nói vừa búng trán Jessica.
Đưa tay vuốt lại tóc mái, Jessica tạm biệt lần nữa rồi nhìn Lily đi về phía Đại sảnh đường. Hiển nhiên, hiện tại, chị ấy muốn lập tức đi tìm Snape giải thích rõ ràng. Thế mới đúng là Lily mà!
Nhìn Lily rời đi, Jessica cũng cất bước đi lên cầu thang hướng về phía văn phòng thầy Hiệu trưởng. Nhân tiện, cầu thang chưa chuyển đi cô phải nhanh lên không tí nó lại di chuyển sang chỗ khác thì chết! Với lại cô cũng còn rất nhiều việc, không thể tốn nhiều thời gian đứng đấy ngẩn người được.
————————————————–
Trong văn phòng Hiệu trưởng Hogwarts, Jessica may mắn được một lần nữa ở riêng cùng với Bạch phù thủy vĩ đại nhất mọi thời đại – Albus Percival Wulfric Brian Dumbledore.
Căn phòng rất ấm áp, ngọn lửa trong lò sưởi cháy lách tách cháy, phượng hoàng Fawkes thì ngồi trên một cái giá, tò mò oai đầu nhìn Jessica.
Xem kĩ thư đề nghị của giáo sư Slughorn trong tay, Dumbledore có chút trầm ngâm. Trong những năm gần đây, cũng có không ít học sinh xin thầy được làm công ở Hogwarts nhưng học sinh năm nhất như Jessica lại là lần đầu tiên.
Trộm liếc quan sát Dumbledore trầm ngâm, Jessica có chút khẩn trương ngồi đợi thầy Hiệu trưởng đưa ra phán quyết. Cô không dám quấy rầy thầy ấy suy nghĩ đâu!
Đột nhiên, phượng hoàng Fawkes vỗ cánh bay lên, đậu lên đầu vai Jessica, thân thiết dụi đầu vào mặt cô. Jessica có chút thụ sủng nhược kinh. Cô không dám nghĩ rằng có một ngày sẽ được gặp loài động vật thần bí trong truyền thuyết như phượng hoàng, thậm chí còn thân cận với nó như này. Sờ túi áo, Jessica vui mừng phát hiện thế mà vẫn còn giữ một mẩu bánh* hiếm khi làm thành công của bác Hagrid.
(*Đoạn này trong CV viết là hoa sinh mà mình không biết là gì nên dịch bừa là mẩu bánh. Bạn nào biết thì nói cho mình với ?)
Do dự một chút, cô xé nhỏ miếng bánh ra, đặt trong lòng bàn tay rồi đưa đến trước mặt Fawkes chờ mong.
Dù Dumbledore đang tự hỏi trong lòng nhưng vẫn cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Jessica. Tuy nhiên, trước những hành động đấy của cô, phù thủy râu bạc này cũng không định ngăn cản mà còn hứng thú quan sát tiếp. Nếu có bất cứ ai vào phòng Hiệu trưởng lúc này chắc chắn sẽ bất ngờ. Dù sao thì Jessica là học sinh Slytherin đầu tiên vào văn phòng ông mà có thể tùy ý hành động như này.
Fawkes cúi đầu nhìn mẩu bánh đã được xé nhỏ, lại nhìn vẻ mặt chờ mong của Jessica mới nể tình ăn một chút. Thấy vậy, Jessica cười thật tươi. Cô thật sự rất thích con phượng hoàng này, đặc biệt là bộ lông của nó. Không biết cô có thể xin thầy Hiệu trưởng hai sợi lông của nó để gửi về tặng cho Antony và Winny không nhỉ?
“Trò Jones, ta đã xem qua thư đề cử của giáo sư Slughorn. Thầy ấy có nói con rất cần một phần công việc. Tuy rằng trong thư đã kể hết tất cả nhưng ta vẫn muốn nghe suy nghĩ thực sự của con.”
Nghe thấy thầy Dumbledore nói chuyện, Jessica vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại, bộ dạng như cô học sinh bị thầy giáo bắt gặp ăn vụng trong lớp vậy. Cô bắt đầu lên dây cót chuẩn bị cho cuộc nói chuyện nghiêm túc với thầy Hiệu trưởng. Nhưng hình như Fawkes đang đậu trên vai cô lại không muốn vậy. Nó không bộ dáng gì là muốn dời đi. Thôi thì kệ nó vậy!
“Là như này, thưa thầy Hiệu trưởng Dumbledore. Chắc thầy cũng đã biết, điều kiện nhà con không được tốt lắm.” Jessica trần thuật lại một lần nữa lý do muốn tìm công việc ở Hogwarts. Cô nói vô cùng bình thản, không còn vẻ khẩn trương như lúc mới vào nữa. Cô cũng không có vẻ gì là bất an, không muốn kể cho ai biết về vấn đề kinh tế gia đình mình. Dù sao thì mấy lời kiểu này cô đã nói nhiều lắm. Chủ yếu là để mời khách nhận mình làm.
“Tuy rằng trường Hogwarts có trợ cấp cho học sinh khó khăn nhưng con không muốn quá ỷ vào nó. Hơn nữa, con cũng muốn mua vài món quà nhỏ từ thế giới Phù thủy về cho người nhà nên cũng phải kiếm chút tiền mới được.”
“Nhưng trò Jones, con có thể làm được gì nào? Thứ cho ta nói thẳng, con mới 11 tuổi, vẫn còn quá nhỏ.” Dumbledore đan hai tay vào nhau, ánh mắt hiền lành lấp ló sau cặp kính bán nguyệt.
“Hơn nữa, thế giới Phù thủy và thế giới Muggle không giống nhau. Đa phần công việc ở đây rất nguy hiểm, không hợp với những học sinh năm nhỏ. Có lẽ từ năm ba trở lên con có thể được nhận làm vài việc gì đó.”
“Nhưng thưa thầy Dumbledore, thầy chỉ nói là đa phần chứ không phải tất cả. Chắc hẳn vẫn phải có một số việc phù hợp cho con làm chứ ạ? Cho dù không thể giúp các giáo sư nhưng mấy việc như lau hành lang, quét dọn tòa thành linh tinh con vẫn làm được mà.” Jessica ngẩng đầu lộ ra một nụ cười ngọt xin làm quen thuộc với Hiệu trưởng Dumbledore.
“Lúc ở nhà, con thường hay nhận dọn nhà với sửa sang lại gara, bãi cỏ lắm ạ.” Cô nói thêm. .
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
“Nhưng mấy việc này không thích hợp với cô bé nhỏ nhắn như con cho lắm.” Dumbledore lắc đầu. Nhưng, hình như nhớ ra chuyện gì đó, thầy lập tức nói với Jessica đang ỉu xìu trước mặt.
“Ta nghĩ con có thể giúp thủ thư Pince xử lý chuyện ở thư viện. Mà ta có nghe giáo sư Sprout khen con học thảo dược khá giỏi, chắc bà ấy sẽ rất vui lòng nhờ con giúp một số việc gì đó.”
“Thật vậy ạ!? Con cảm ơn thầy, thầy Dumbledore.”
Jessica hưng phấn nhảy dựng lên. Điều nay làm cho Fawkes đang đậu trên vai cô vô cùng bất mãn. Mổ nhẹ vào tai Jessica, phượng hoàng Fawkes liền bay về giá của mình, quay mông về phía cô.
“Hình như Fawkes rất thích con thì phải. Ta chưa từng thấy nó thân cận với ai ngoài ta như thế đâu.” Dumbledore cười tủm tỉm nhìn Jessica và Fawkes nói.
“Dường như mấy loài động vật rất thích con…” Jessica ngại ngùng cười nói.
“Trước giờ cũng vậy á thầy. Hồi còn ở nhà, mấy con chó cũng khá thích chơi với con. Đó cũng là lý do vì sao mà con hay nhận được yêu cầu dắt chó đi dạo hơn người khác… Nhưng con tưởng đây cũng là một trong những khả năng của phù thủy ạ?”
“Không. Ta nghĩ đây là khả năng riêng của con đấy.”
Dumbledore lắc đầu, giọng điệu vô cùng hòa ái. Nhìn đồng hồ ma pháp trên bàn, ông liền đứng dậy.
“Ta nghĩ đã đến bữa tối, chúng ta phải nhanh đến Đại sảnh đường mới được. Ta còn nghe gia tinh nói điểm tâm hôm nay sẽ có pudding. Ta rất thích món đó. Nếu bây giờ không đi nhanh sẽ hết đấy.”
Mói xong, Dumbledore nháy mắt với Jessica rồi chậm rãi rời khỏi phòng Hiệu trưởng. Thấy vậy, Jessica cũng vội vàng theo ngay sau. Cô cũng không quên quay lại vẫy tay tạm biệt Fawkes đang tự giận dỗi một bên. Lúc này, tâm trạng của cô đang rất sung sướng đến mức muốn bay lên. Đối với cô lúc này, còn có cái gì vui vẻ hơn là tìm được việc làm chứ?
“Lily, chị làm sao vậy?”
Jessica nhìn Lily vẻ mặt đầy oán giận có chút tò mò lại làm sao.
“Bọn Potter lại đến dây dưa với chị sao?”
“Không, không phải.”
Biểu tình của Lily có chút mất tự nhiên. Nhìn xem xung quanh có người không, cô kéo Jessica đến một góc hành lang.
“Chị làm sao vậy?”
Jessica có chút khó hiểu, ngoại trừ cái nhóm Marauder kia thì còn có ai có thể biến Lily thành như thế này.
“…Là Sev.”
Lily uể oải nói. Vẻ mặt tươi cười hàng ngày của cô hôm nay cũng không thấy đâu.
“Cậu ấy vẫn không thể bỏ được phép thuật Hắc ám.”
“Vậy nên hai người lại cãi nhau sao?” Jessica cũng không biết nói gì thêm.
Lại là cái vấn đề này! Chỉ trong gần hai tháng qua, cô đã chứng kiến rất nhiều lần hai người chỉ vì vấn đề này mà cãi nhau inh ỏi cả lên. Tuy vậy, cô vẫn chưa thể hiểu nổi. Chuyện này thì có gì đáng để hai người cãi nhau đâu. Không phải chỉ là một dạng bùa chú phép thuật có uy lực tấn công mạnh thôi sao? Tại sao Lily cứ coi nó như một thứ gì đó…, xấu xa rồi ngăn cản Snape?
“Lily, chị nghĩ rằng anh Snape là người xấu sao?”
“Tất nhiên là không. Sev chắc chắn không phải là người xấu, chỉ là… chỉ là phép thuật Hắc ám đang cố dụ dỗ cậu ấy thôi.”
“Ôi Merlin! Lily, chị thật sự lớn hơn em bốn tuổi và là một một phù thủy gốc Muggle sao?”
Jessica giả vờ giật mình rồi nhìn Lily bằng một ánh mắt kì lạ.
“… Ý em là sao?”
Lily có chút mê man. Phải biết rằng trước giờ Jessica chưa từng nói chuyện với cô về vấn đề này. Hơn nữa, mấy lần nói về phép thuật Hắc ám, cô và Sev luôn cố tình tránh nói trước mặt Jessica bởi vì cô cho rằng để một cô bé mới 11 tuổi nghe thấy mấy cái này thì sẽ không tốt cho quá trình trưởng thành.
“Chị Lily này, chị biết mấy thứ như súng lục, xe tăng, đại bác linh tinh, đúng không?” Jessica hỏi.
Cô thật sự khó hiểu vì sao Lily lại không thể hiểu rõ những vấn đề này. Chẳng lẽ sống ở thế giới Phép thuật thời gian dài sẽ khiến đầu óc con người ta bị thoái hóa đi sao?
“Đương nhiên…” Lily do dự một chút rồi trả lời. Hình như đã cô hiểu ra điều Jessica sắp nói.
“Ý em là phép thuật Hắc ám và những thứ đó giống nhau, đều là một loại công cụ sao?”
“Đúng vậy! Chị thật thông minh!”
Jessica cao hứng vỗ tay bốp một phát. Trên mặt cô không khỏi nở một nụ cười tươi, hở tận tám cái răng.
“Ban đầu, chúng ta không thể phân biệt những công cụ là tốt hay xấu lập tức. Đó còn tùy vào mục đích sử dụng của từng người là khác nhau. Em không cho rằng anh Snape là một người xấu, chị cũng không coi anh ấy là người xấu, vậy chị còn lo lắng cái gì?”
“Không, Jessica. Em không hiểu đâu.”
Nghe Jessica nói xong, Lily chẳng những không trút được gánh nặng mà vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.
“Nếu phép thuật Hắc ám thật sự đơn giản chỉ là một công cụ, chị cũng không muốn Sev học nó. Nhưng mà…”
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Jessica, Lily lắc đầu. Cô khẽ cắn môi, ánh mắt cũng lộ ra tia mê man.
“Hồi trước, chị cũng nghĩ giống như em vậy. Lúc đó, chị cho rằng phép thuật Hắc ám cũng giống mấy loại súng ống, vũ khí quân sự bên Muggle chỉ là một loại công cụ nên cũng không ý kiến Sev nghiên cứu nó. Nhưng lâu dần, tiếp xúc với phép thuật càng nhiều, chị lại phát hiện hóa ra phép thuật Hắc ám không đơn giản như vậy…”
Tựa nhẹ lên tường, Lily nghiêng mình, nhìn về phía bóng đổ của những cột trụ to của tòa thành. Cô trầm mặc trong chốc lát rồi mới mở miệng nói chuyện, giọng điệu tràn đầy lo lắng.
“Một ít thâm ảo(?) cùng phép thuật Hắc ám cao cấp, nó khiến người sử dụng cần trả một cái giá lớn… Lấy ví dụ như lời nguyền Hành hạ đi. Câu thần chú đấy yêu cầu người thi chú phải coi thường mạng sống hoặc có sở thích tra tấn người khác thì mới sử dụng được.”
“Chị sợ Snape sử dụng phép thuật Hắc ám mà trở nên như vậy sao? Em nghĩ chị nên nói cho anh ấy suy nghĩ và cảm xúc thật sự của chị. Chứ chị cứ một mực chỉ trích phép thuật Hắc ám sẽ chỉ kích thích anh ấy nhúng sâu vào hơn thôi.”
“…Có lẽ em nói đúng. Chị nên làm như vậy thật.”
Trầm mặc suy nghĩ một lúc, Lily phấn chấn tinh thần lên chút, gương mặt cũng có chút nét cười.
“Cảm ơn em Jessica. Đúng thật chị cũng không muốn cãi nhau với Sev chút nào.”
“Không có gì đâu ạ. Hai anh chị cãi nhau, em ở giữa cũng khổ lắm ó.” Jessica nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả.
“Thôi, em đi trước nhé chị Lily. Em phải đi tìm thầy Hiệu trưởng Dumbledore có chút chuyện.”
“Em có cần chị đưa em đến phòng Hiệu trưởng không?” Hiện tại, Lily đã khôi phục lại vẻ lạc quan như cũ.
Jessica nghe xong thở dài, trong đôi mắt xanh lam có vài phần bất đắc dĩ: “Chị Lily, em đã đến Hogwarts đây gần hai tháng rồi. Sao chị lại nghĩ em có thể lạc đường chứ? Em thương tấm lắm đấy~”
“Phụt, rồi, rồi, chị biết rồi. Em là Jessica Possible.” Lily không nhịn được cười, vừa nói vừa búng trán Jessica.
Đưa tay vuốt lại tóc mái, Jessica tạm biệt lần nữa rồi nhìn Lily đi về phía Đại sảnh đường. Hiển nhiên, hiện tại, chị ấy muốn lập tức đi tìm Snape giải thích rõ ràng. Thế mới đúng là Lily mà!
Nhìn Lily rời đi, Jessica cũng cất bước đi lên cầu thang hướng về phía văn phòng thầy Hiệu trưởng. Nhân tiện, cầu thang chưa chuyển đi cô phải nhanh lên không tí nó lại di chuyển sang chỗ khác thì chết! Với lại cô cũng còn rất nhiều việc, không thể tốn nhiều thời gian đứng đấy ngẩn người được.
————————————————–
Trong văn phòng Hiệu trưởng Hogwarts, Jessica may mắn được một lần nữa ở riêng cùng với Bạch phù thủy vĩ đại nhất mọi thời đại – Albus Percival Wulfric Brian Dumbledore.
Căn phòng rất ấm áp, ngọn lửa trong lò sưởi cháy lách tách cháy, phượng hoàng Fawkes thì ngồi trên một cái giá, tò mò oai đầu nhìn Jessica.
Xem kĩ thư đề nghị của giáo sư Slughorn trong tay, Dumbledore có chút trầm ngâm. Trong những năm gần đây, cũng có không ít học sinh xin thầy được làm công ở Hogwarts nhưng học sinh năm nhất như Jessica lại là lần đầu tiên.
Trộm liếc quan sát Dumbledore trầm ngâm, Jessica có chút khẩn trương ngồi đợi thầy Hiệu trưởng đưa ra phán quyết. Cô không dám quấy rầy thầy ấy suy nghĩ đâu!
Đột nhiên, phượng hoàng Fawkes vỗ cánh bay lên, đậu lên đầu vai Jessica, thân thiết dụi đầu vào mặt cô. Jessica có chút thụ sủng nhược kinh. Cô không dám nghĩ rằng có một ngày sẽ được gặp loài động vật thần bí trong truyền thuyết như phượng hoàng, thậm chí còn thân cận với nó như này. Sờ túi áo, Jessica vui mừng phát hiện thế mà vẫn còn giữ một mẩu bánh* hiếm khi làm thành công của bác Hagrid.
(*Đoạn này trong CV viết là hoa sinh mà mình không biết là gì nên dịch bừa là mẩu bánh. Bạn nào biết thì nói cho mình với ?)
Do dự một chút, cô xé nhỏ miếng bánh ra, đặt trong lòng bàn tay rồi đưa đến trước mặt Fawkes chờ mong.
Dù Dumbledore đang tự hỏi trong lòng nhưng vẫn cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Jessica. Tuy nhiên, trước những hành động đấy của cô, phù thủy râu bạc này cũng không định ngăn cản mà còn hứng thú quan sát tiếp. Nếu có bất cứ ai vào phòng Hiệu trưởng lúc này chắc chắn sẽ bất ngờ. Dù sao thì Jessica là học sinh Slytherin đầu tiên vào văn phòng ông mà có thể tùy ý hành động như này.
Fawkes cúi đầu nhìn mẩu bánh đã được xé nhỏ, lại nhìn vẻ mặt chờ mong của Jessica mới nể tình ăn một chút. Thấy vậy, Jessica cười thật tươi. Cô thật sự rất thích con phượng hoàng này, đặc biệt là bộ lông của nó. Không biết cô có thể xin thầy Hiệu trưởng hai sợi lông của nó để gửi về tặng cho Antony và Winny không nhỉ?
“Trò Jones, ta đã xem qua thư đề cử của giáo sư Slughorn. Thầy ấy có nói con rất cần một phần công việc. Tuy rằng trong thư đã kể hết tất cả nhưng ta vẫn muốn nghe suy nghĩ thực sự của con.”
Nghe thấy thầy Dumbledore nói chuyện, Jessica vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại, bộ dạng như cô học sinh bị thầy giáo bắt gặp ăn vụng trong lớp vậy. Cô bắt đầu lên dây cót chuẩn bị cho cuộc nói chuyện nghiêm túc với thầy Hiệu trưởng. Nhưng hình như Fawkes đang đậu trên vai cô lại không muốn vậy. Nó không bộ dáng gì là muốn dời đi. Thôi thì kệ nó vậy!
“Là như này, thưa thầy Hiệu trưởng Dumbledore. Chắc thầy cũng đã biết, điều kiện nhà con không được tốt lắm.” Jessica trần thuật lại một lần nữa lý do muốn tìm công việc ở Hogwarts. Cô nói vô cùng bình thản, không còn vẻ khẩn trương như lúc mới vào nữa. Cô cũng không có vẻ gì là bất an, không muốn kể cho ai biết về vấn đề kinh tế gia đình mình. Dù sao thì mấy lời kiểu này cô đã nói nhiều lắm. Chủ yếu là để mời khách nhận mình làm.
“Tuy rằng trường Hogwarts có trợ cấp cho học sinh khó khăn nhưng con không muốn quá ỷ vào nó. Hơn nữa, con cũng muốn mua vài món quà nhỏ từ thế giới Phù thủy về cho người nhà nên cũng phải kiếm chút tiền mới được.”
“Nhưng trò Jones, con có thể làm được gì nào? Thứ cho ta nói thẳng, con mới 11 tuổi, vẫn còn quá nhỏ.” Dumbledore đan hai tay vào nhau, ánh mắt hiền lành lấp ló sau cặp kính bán nguyệt.
“Hơn nữa, thế giới Phù thủy và thế giới Muggle không giống nhau. Đa phần công việc ở đây rất nguy hiểm, không hợp với những học sinh năm nhỏ. Có lẽ từ năm ba trở lên con có thể được nhận làm vài việc gì đó.”
“Nhưng thưa thầy Dumbledore, thầy chỉ nói là đa phần chứ không phải tất cả. Chắc hẳn vẫn phải có một số việc phù hợp cho con làm chứ ạ? Cho dù không thể giúp các giáo sư nhưng mấy việc như lau hành lang, quét dọn tòa thành linh tinh con vẫn làm được mà.” Jessica ngẩng đầu lộ ra một nụ cười ngọt xin làm quen thuộc với Hiệu trưởng Dumbledore.
“Lúc ở nhà, con thường hay nhận dọn nhà với sửa sang lại gara, bãi cỏ lắm ạ.” Cô nói thêm. .
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
“Nhưng mấy việc này không thích hợp với cô bé nhỏ nhắn như con cho lắm.” Dumbledore lắc đầu. Nhưng, hình như nhớ ra chuyện gì đó, thầy lập tức nói với Jessica đang ỉu xìu trước mặt.
“Ta nghĩ con có thể giúp thủ thư Pince xử lý chuyện ở thư viện. Mà ta có nghe giáo sư Sprout khen con học thảo dược khá giỏi, chắc bà ấy sẽ rất vui lòng nhờ con giúp một số việc gì đó.”
“Thật vậy ạ!? Con cảm ơn thầy, thầy Dumbledore.”
Jessica hưng phấn nhảy dựng lên. Điều nay làm cho Fawkes đang đậu trên vai cô vô cùng bất mãn. Mổ nhẹ vào tai Jessica, phượng hoàng Fawkes liền bay về giá của mình, quay mông về phía cô.
“Hình như Fawkes rất thích con thì phải. Ta chưa từng thấy nó thân cận với ai ngoài ta như thế đâu.” Dumbledore cười tủm tỉm nhìn Jessica và Fawkes nói.
“Dường như mấy loài động vật rất thích con…” Jessica ngại ngùng cười nói.
“Trước giờ cũng vậy á thầy. Hồi còn ở nhà, mấy con chó cũng khá thích chơi với con. Đó cũng là lý do vì sao mà con hay nhận được yêu cầu dắt chó đi dạo hơn người khác… Nhưng con tưởng đây cũng là một trong những khả năng của phù thủy ạ?”
“Không. Ta nghĩ đây là khả năng riêng của con đấy.”
Dumbledore lắc đầu, giọng điệu vô cùng hòa ái. Nhìn đồng hồ ma pháp trên bàn, ông liền đứng dậy.
“Ta nghĩ đã đến bữa tối, chúng ta phải nhanh đến Đại sảnh đường mới được. Ta còn nghe gia tinh nói điểm tâm hôm nay sẽ có pudding. Ta rất thích món đó. Nếu bây giờ không đi nhanh sẽ hết đấy.”
Mói xong, Dumbledore nháy mắt với Jessica rồi chậm rãi rời khỏi phòng Hiệu trưởng. Thấy vậy, Jessica cũng vội vàng theo ngay sau. Cô cũng không quên quay lại vẫy tay tạm biệt Fawkes đang tự giận dỗi một bên. Lúc này, tâm trạng của cô đang rất sung sướng đến mức muốn bay lên. Đối với cô lúc này, còn có cái gì vui vẻ hơn là tìm được việc làm chứ?