Tuần trước Hạ Tri Thu nhận được một kịch bản do đích thân đạo diễn Trần đưa qua.
Ông có ý mời cậu đóng vai khách mời bạch nguyệt quang của nam chính trong phần hai “Thanh sam lục”.
Vì là phần hai nên chủ đề phim vẫn giống như ban đầu.
Tuy nhiên, do phần đầu bị cắt xén quá mức khiến nhiều fan không chấp nhận được. Mấy năm nay điều kiện được nới lỏng, mức độ ngày càng táo bạo, không ít kịch bản “mập mờ” che che giấu giấu cũng bắt đầu mon men lên màn ảnh TV.
Vì vai diễn này, đạo diễn Trần đã đích thân đến công ty để thương lượng cùng Hạ Tri Thu. Qua mấy năm phát triển, Hạ Tri Thu bây giờ sớm đã khác xưa, đạo diễn Trần muốn nhờ cậu hỗ trợ đương nhiên nên chân thành hơn chút.
Dẫu biết dù mình không làm vậy cậu vẫn sẵn lòng đáp ứng, nhưng kịch bản lần này có một cảnh khá đặc biệt cần hỏi ý kiến Hạ Tri Thu xem cậu đồng ý giữ nguyên hay không.
“Cảnh… hôn?” Hạ Tri Thu ngồi cùng đạo diễn Trần trong phòng khách công ty, tay cầm kịch bản, nói: “Hiện tại chủ đề này cũng có thể diễn cảnh hôn sao?”
Đạo diễn Trần lấy khăn giấy từ ngực áo khoác ghi lê túi hộp ra lau mồ hôi trên trán. Nhiệt độ trong phòng đang là hai mươi ba độ, tuy ông không mặc nhiều nhưng vẫn toát mồ hôi.
Ông nhìn Hạ Tri Thu, nói: “Đúng vậy. Nửa đầu năm nay tôi có nhận được tin các tiêu chuẩn quản lí đã nới khá nhiều, một số cảnh hồi đó bị cấm nhưng giờ có thể quay được.”
Hạ Tri Thu vui vẻ nói: “Vậy thì tốt rồi!”
“Ừm.” – đạo diễn Trần tiếp lời – “Khâu quảng bá giai đoạn đầu cũng dễ thở hơn rất nhiều so với lúc cậu quay. Tình cảm giữa hai nam chính không bị thay đổi nên các fan đều rất vui mừng.”
Hạ Tri Thu gật đầu rồi cầm kịch bản lên xem. Bạch nguyệt quang không có nhiều đất diễn lắm, chỉ khoảng mười cảnh, hầu hết đều xuất hiện trong hồi ức của nam chính, cho nam chính sự ấm áp vô bờ, cuối cùng vì cứu cậu ấy mà chết trong tay Boss.
Những cảnh khác không có vấn đề gì, chẳng qua có một cảnh khiến Hạ Tri Thu do dự không thôi. Chính là cảnh nam chính hôn lén khi bạch nguyệt quang đang ngủ.
Hạ Tri Thu ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Cảnh này có thể cắt đi sao?”
“À…” Hôm nay đạo diễn Trần đến đây là muốn thảo luận về chuyện này. Ông vừa lau mồ hôi vừa ngượng ngùng nói: “Bỏ thì có thể bỏ, nhưng tôi đã thương lượng với biên kịch, tôi cho rằng nên giữ lại thì tốt hơn. Bởi vì nhờ nụ hôn này ta mới có thể nhìn ra nam chính có tình cảm khác với bạch nguyệt quang…” Tuy đạo diễn Trần đề nghị giữ nhưng nhiều fan nguyên tác lại rất ghét cảnh này, hầu hết đều ủng hộ việc xóa đi. Còn nhà sản xuất thì đục nước béo cò, thật ra giữ lại cũng chả sao, cái họ nhắm đến là nụ hôn đầu của Hạ Tri Thu trên màn ảnh để bán chút nhiệt độ.
Đạo diễn Trần càng nói càng điêu, cuối cùng len lén nhìn ghế sô pha đơn đối diện.
Trên chiếc ghế ấy có một người đang ngồi, người đó vừa chống cằm vừa bắt chéo chân chăm chú nghe họ thảo luận công việc.
Kia chẳng phải ai khác mà chính là Lý Úc Trạch vừa tan làm đến đây đón Hạ Tri Thu về nhà.
Hạ Tri Thu lưỡng lự vài giây, quay đầu nhìn hắn, hỏi: “Anh thấy sao?”
“Anh hả?” Lý Úc Trạch để chân xuống, lật xem kịch bản Hạ Tri Thu đưa sang, sau đó phân tích khách quan: “Vai diễn không có vấn đề gì, tuy đất diễn không nhiều nhưng vẫn có linh hồn của nhân vật.”
Hôm nay đạo diễn Trần cảm thấy cơ thể hơi suy nhược, ông cố gắng lau mồ hôi lạnh, nói: “Quả thật vai này rất phù hợp với khí chất của Tiểu Thu. Ngoại trừ cảnh hôn gây tranh cãi ra, những khía cạnh khác đều như được tạo riêng cho cậu ấy.”
Mắt thấy Hạ Tri Thu không quá muốn nhận vai, ông chỉ đành đổi mục tiêu sang Lý Úc Trạch. “Sở dĩ tôi dám đưa ra lời mời là vì tôi đã xem buổi phỏng vấn của thầy Lý. Dường như cậu luôn ủng hộ sự nghiệp của Tiểu Thu, cũng không nhúng tay vào vai diễn của cậu ấy. Hơn nữa, sự nghiệp Tiểu Thu mới phát triển, về sau tiền đồ rộng mở, nhận phim tình cảm lãng mạn cũng là điều không thể tránh. Bằng không hãy thử bắt đầu với bộ này xem sao? Cậu thấy trước tiên mình khoan vội cắt cảnh này đi, thế nào?”
Sau khi Lý Úc Trạch và Hạ Tri Thu kết hôn, không ít phương tiện truyền thông nhắc đến vấn đề giữa họ trước công chúng. Thông thường Lý Úc Trạch sẽ trả lời đơn giản như dù là đồng nghiệp nhưng mỗi người đều có công việc riêng, không ai can thiệp đến ai.
Đạo diễn Trần là người khôn khéo, ông dùng bài phỏng vấn của Lý Úc Trạch để chặn miệng hắn. Nếu hắn bắt Hạ Tri Thu từ chối hoặc cắt cảnh thì có nghĩa rằng hắn là kẻ hẹp hòi không ủng hộ sự nghiệp diễn xuất của bà xã. Và những phần trả lời rộng lượng trong mấy buổi phỏng vấn công khai kia đều là giả tạo, hắn căn bản là một kẻ ích kỷ không hơn không kém.
Lý Úc Trạch mỉm cười, lặng im nhìn đạo diễn Trần lau mồ hôi, đoạn cầm kịch bản quạt gió, nói với Hạ Tri Thu: “Cứ theo sự sắp xếp của đạo diễn đi.”
Vốn dĩ Hạ Tri Thu không muốn diễn cảnh thân mật như vậy, Từ Tùy cũng hiểu rõ hoàn cảnh của cậu, những bộ anh chọn đều có rất ít cảnh tình cảm quá rõ ràng. Nếu không phải vì biết ơn với đoàn phim và đạo diễn Trần, có lẽ cậu đã trực tiếp nhờ Từ Tùy từ chối.
Thật ra nhìn trên kịch bản cũng chỉ là nam chính hôn nhẹ lên má bạch nguyệt quang một cái. Nếu nhìn từ góc độ chuyên môn thì chẳng có gì. Hạ Tri Thu khẽ thở dài, có lẽ cậu chưa đủ chuyên nghiệp.
Dù đã giành được giải thưởng, diễn xuất cũng tiến bộ rất nhiều, nhưng ở lĩnh vực chuyên môn, cậu vẫn còn kém xa Lý Úc Trạch.
Nhưng nếu chuyện đã định rồi, cậu cũng chẳng bận nghĩ nhiều. Hạ Tri Thu về nhà thu dọn hành lý, chuẩn bị dẫn Tiểu Trình cùng vào đoàn phim.
Tiểu Trình cố ý đến nhà giúp cậu xách đồ. Tuy nhiên hắn không lên lầu mà chỉ đợi trong phòng khách. Hạ Tri Thu thu dọn xong, vừa bước ra khỏi phòng ngủ thì thấy Tiểu Trình và Lý Úc Trạch đang trò chuyện, cười cười nói nói, còn trao đổi số điện thoại cho nhau?
Cậu hỏi hai người đang nói chuyện gì.
Tiểu Trình bảo không có gì.
Không có gì mới là lạ!
Hạ Tri Thu không hỏi thêm mà quay sang Lý Úc Trạch đang ngửa đầu uống nước, ôm hắn một cái rồi lập tức xuất phát.
Nếu hỏi sau khi kết hôn có gì trở nên thuận tiện hơn?
Đó chính là tham ban.
Đặc biệt là khi một trong hai người “ở lâu” trên phim trường, người còn lại chui rúc trong nhà không thấy mặt trời.
Hiện tại họ không cần nửa đêm lén lút ngồi chuyến bay “đỏ mắt” để “gặp riêng” nữa mà có thể đường đường chính chính đem quà vào đoàn phim công khai tham ban.
*红眼航班: người ta gọi những chuyến bay nửa đêm là 红眼航班 bởi vì những chuyến bay này tiềm ẩn nhiều nguy cơ không an toàn.
Hai người cũng không tham ban quá thường xuyên để tránh ảnh hưởng đến công việc của nhau. Chỉ có những lúc nhớ không chịu nổi mới đến gặp một lần. Thông thường là khoảng hai ba tháng, lâu nhất tầm nửa năm.
Hạ Tri Thu cứ nghĩ lần này Lý Úc Trạch sẽ không đến.
Dẫu sao đây cũng chỉ là vai khách mời, chừng mười bữa nửa tháng là có thể kết thúc.
Nào ngờ sáng nay Lý Úc Trạch gọi điện nói tình cờ đi ngang, còn dẫn theo Mạnh Lâm và Tiểu Nhạc cùng túi quà xinh xẻo ghé thăm phim trường.
Tuy cả giới giải trí đều biết nửa kia của Hạ Tri Thu là Lý Úc Trạch nhưng chỉ có một số thực sự nhìn thấy Lý Úc Trạch ngoài đời. Bây giờ chẳng những có cơ hội nhìn thấy dung nhan đại minh tinh trong lời đồn mà còn nhận được những món quà chuẩn bị kỹ lưỡng, ai ai cũng vui không chịu nổi. Nhìn qua Lý Úc Trạch khá dễ gần, luôn duy trì nụ cười thật trân trên mặt. Hắn cũng không làm phiền lúc Hạ Tri Thu đang quay, chỉ trò chuyện với cậu vài phút, sau đó cùng đạo diễn Trần ngồi sau máy quay nhìn Hạ Tri Thu tiếp tục bận rộn.
Nam chính trong phần hai “Thanh sam lục” là một diễn viên mới, tuổi ngoài hai mươi, là một cậu chàng vô cùng lễ phép. Diễn xuất cũng rất đáng khen, bình thường đạo diễn không cần lo lắng quá nhiều.
Nhưng hôm nay chẳng hiểu sao khi đối mặt với ống kính lại luôn cảm thấy có chút khẩn trương, lúc cùng Hạ Tri Thu đối diễn bỗng dưng rùng mình, lời thoại lắp ba lắp bắp. Trùng hợp cảnh tiếp theo chính là cảnh hôn với Hạ Tri Thu. Cậu diễn viên lại càng thêm hồi hộp, nhịp tim bắt đầu gia tốc, khóe miệng run rẩy không dám thực hiện. Cậu nhóc luôn cảm thấy có một đôi mắt nhìn chằm chằm mình từ phía sau nhưng quay đầu lại nhìn thì thấy chủ nhân đôi mắt ấy đang chuyện trò vui vẻ với đạo diễn.
Hạ Tri Thu mặc phục trang trắng tinh đầy tiên khí nằm chợp mắt trên tảng đá. Nằm một lúc lâu vẫn chưa đợi được nụ hôn của nhóc diễn viên, chợt nghe đạo diễn hét lên: “Dừng!”, sau đó là một tràng giận dữ: “Cậu sao thế? Hôn đi chứ!”
Nhóc diễn viên vội điều chỉnh cảm xúc, ra dấu “OK” với đạo diễn và xin lỗi Hạ Tri Thu, chuẩn bị diễn lại. Nhưng nào ngờ lần này vẫn như cũ, chưa kịp hạ miệng liền cảm thấy sống lưng lạnh toát. Hình như có một đôi mắt u ám đang quan sát mình từ xa. Quay đầu lại lần nữa thì thấy chủ nhân đôi mắt kia vẫn đang nghiêm túc thảo luận gì đó cùng đạo diễn, căn bản không hề chú ý bên này?
Có lẽ mình nghĩ quá nhiều – nhóc diễn viên tự nhủ. Thế nhưng sự xuất hiện của Lý Úc Trạch thật sự gây ra một số áp lực tâm lý với cậu chàng. Cậu diễn viên cũng vừa ra mắt chưa lâu, trình độ chuyên môn vẫn cần củng cố thêm. Hạ Tri Thu đã nằm đó mười mấy phút hơn rồi mà nhóc vẫn chưa dám hôn…
Đạo diễn Trần chờ mòn mỏi, tức giận đến mức sắp mắng người thì đột nhiên Lý Úc Trạch đứng lên, ấm áp nói: “Đừng tức giận. Người mới còn non kinh nghiệm, hay cứ để tôi qua hướng dẫn.”
Được thầy Lý tận tình chỉ dẫn là chuyện không ít người ước ao. Nếu là lúc thường, có lẽ nhóc diễn viên này sẽ vui đến nhảy cẫng lên, tuy nhiên tâm trạng trước mắt của cậu chàng lại vô cùng phức tạp.
Lý Úc Trạch không quan tâm lắm, hắn hỏi sơ về hướng đi của cốt truyện rồi nhập tâm tức khắc, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên má Hạ Tri Thu.
Hạ Tri Thu che miệng nín cười, chờ hắn hôn xong mới mở mắt ra. Vừa định động viên nhóc diễn viên đừng quá khẩn trương thì thấy Lý Úc Trạch cực kỳ lịch lãm đưa tay ra hiệu mời.
Hành động kia tưởng chừng như bình thường nhưng lại vô cùng thâm ý. Nếu người mà nhóc diễn viên phải hôn không liên quan đến Lý Úc Trạch, cậu nhất định sẽ không lo lắng. Nhưng người kia không ai khác mà chính là cái tên còn lại trên giấy hôn thú của hắn. Liên quan đến giấy hôn thú là quan hệ gì chứ? Tùy tiện mời mà thôi, ai dám hôn không?!
Dù tất cả đều là yêu cầu công việc nhưng cậu diễn viên vẫn run bần bật khi đối diện với ánh mắt hết sức giả nai của Lý Úc Trạch. Cậu chàng luôn cảm thấy ánh mắt kia như muốn nói rằng: Hôn đi. Tôi đứng đây nè, để xem cậu có dám hôn không?
……
Quả nhiên nhóc diễn viên thử lại hai lần vẫn không thành công.
Cậu nhóc hơi cam chịu. Rõ ràng từ đầu đến cuối Lý Úc Trạch không hề nói gì, còn tốt bụng dạy cách diễn xuất. Hạ Tri Thu cũng chưa từng tỏ ra mất kiên nhẫn, luôn sẵn lòng để cậu quay lại. Thế nhưng cậu chỉ cảm thấy bản thân hôn vợ người ta ngay trước mặt chính chủ thật sự không ổn chút nào. Cuối cùng nhóc diễn viên mặt buồn rười rượi chạy đến chỗ đạo diễn Trần xin xóa cảnh này đi.
Hạ Tri Thu lờ mờ cảm thấy việc Lý Úc Trạch tham ban hôm nay có chút “trùng hợp”. Làm thế nào hắn lại tình cờ gặp phải cảnh hôn? Cậu nhìn Tiểu Trình đang đứng nói chuyện rôm rả bên cạnh Tiểu Nhạc và Mạnh Lâm, rồi nhìn sang ánh mắt bình tĩnh của Lý Úc Trạch.
Một lúc sau, cuối cùng cậu cũng phát hiện hắn bí mật nhướng mày lộ ra vẻ mặt đã đạt được âm mưu.
Hạ Tri Thu che miệng cười ngửa tới ngửa lui, suýt nữa ngã khỏi tảng đá. Lý Úc Trạch vội đưa tay ra đỡ, định dặn đối phương cẩn thận chút thì nghe tiếng cậu ngọt ngào thì thầm bên tai: “Quỷ hẹp hòi!”
Lý Úc Trạch không hiểu, vẻ mặt vô tội nói: “Ai hẹp hòi? Anh có làm gì đâu.”