Editor: Cogau
Tháng Sáu rồi đến tháng Bảy, nhanh thật, đến tháng Bảy là lại sắp được nghỉ rồi, công việc của mẹ Thành đã chuyển xong, tháng Sáu đã trở về thành phố H rồi, bây giờ đang chờ cô về.
Lâm Phóng khó mà được nghỉ một ngày, giờ đang nói chuyện phiếm với Thành Hạ ở trên mạng, Nhà tư tưởng Chu Nhược Nhược rửa mặt xong rồi thấy Thành Hạ cười với máy tính, liền vỗ nhẹ bả vai cô một cái: “Dè dặt chút!”
Hình cái đầu QQ lại chợt hiện lên, mở ra xem là từ nhóm 0302 ngành kiến trúc, tên là “Hành lý”, trong hộp thoại có một con chim cánh cụt nhỏ đang nhảy nhảy!
Nhìn thấy cái tên này Thành Hạ nghĩ tới Giang Nam Đồng, nhưng ở trong nhóm Giang Nam Đồng thường bị các nữ sinh nhắm tới để trêu ghẹo.
“Who?”
“Đoán không ra sao? Tên chính xác, rõ ràng như vậy còn đoán không ra?” Phía sau là cái đầu nhỏ mang theo đầy dấu hỏi phía trên.
“A! Không phải là Sao Mộc . . . “
“Hừ! Ta là người làm việc bí mật, chuyên bắt người nói xấu ta trong nhóm” Thêm cái đầu lè lưỡi ra nữa.
“A, vậy ngươi từ từ bắt đi. Ta chưa nói xấu gì ngươi cả!” Thành Hạ nói, còn tặng thêm cái mặt quỷ.
“Qua quan sát, thấy ngươi là một đồng chí tương đối có thể tin tưởng được, cho nên, trong tổ chức chuẩn bị phát triển ngươi vào Đảng.” Kèm theo một khuôn mặt cười gian.
“Nhưng. . . . . . vào Đảng gì vậy?” Cô thích theo phái dân chủ.
“Đương nhiên là Đảng bí mật, làm công việc điều tra bí mật, kịp thời báo cáo những hành động, tư tưởng mỗi người ở trong khu vực của mình.” Kèm thêm người chống nạnh vẻ mặt cười to.
“Nói đúng ra là đặc vụ? Hay là Hán gian?” Mắt lé.
Nhân phẩm cô tốt như vậy, làm sao lại đi làm đặc vụ bán các đồng chí đây. Thật ra thì, cô cảm thấy công việc này thích hợp với Lâm Lâm hơn, khẳng định hoàn thành nhiệm vụ 120% một cách mỹ mãn, có lẽ còn xuất hiện thêm tới khoảng 20 tội danh.
“Nói đùa thôi, anh tìm em là có chuyện khác.” Giang Nam Đồng nói.
“Chuyện gì?” Tìm cô có thể có chuyện gì chứ, cô cũng không phải là Thành viên Hội Sinh viên, cũng không phải là Ban cán sự, cô chỉ là dân thường mà thôi.
“Anh thấy có phải Trái Đất em nên mời Sao Mộc anh ăn bữa cơm không!” Giang Nam Đồng nói chuyện rất thẳng thắn.
Ngón tay Thành Hạ ở trên bàn phím không biết gõ từ gì. . . . . .
“Cái này, là hối lộ công tác công khai sao!!” Cuối cùng, Thành Hạ cũng gõ ra mấy chữ.
“Là anh giúp ai trông coi hành lý vậy? Là anh giúp ai một tay lấy sách vậy? Là ai hung hăng đạp anh một phát vậy? Là ai sắp ngã mà được ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ vậy? Là ai đưa em lạc đường tìm được phương hướng đây? Là ai ở trên xe buýt làm tay vịn cho em vậy?” Hành lý gõ ra một loạt câu.
“Bọn anh chịu trách nhiệm tiếp đón, trông coi hành lý giúp không phải nhiệm vụ sao? Giúp một tay lấy sách không phải là người làm ‘đàn anh đàn chị’ nên làm sao? Còn việc đạp một phát, không phải em cố ý, người không biết thì không có tội . . . . . .” Thành Hạ gõ ra một loạt hàng chữ, càng gõ càng cảm thấy chưa đủ, sau khi gửi đoạn này đi lại gõ một câu: “Này, nếu như không cố ý ‘giết người’ thì em có thể suy nghĩ một chút!”
“Thế cứ quyết định như vậy đi! Ha ha, Chủ nhật luôn nhé.” Hành lý gửi thêm một khuôn mặt tươi cười.
“Giới hạn là 150 nghìn!” Thành Hạ gửi đi một quả đấm.
“Ừ, được! Trái Đất, đi học bài đi, thầy Trịnh là người đứng đầu trong ‘Tứ Đại sát thủ’ nổi tiếng trong Khoa đấy.” Hành lý giục cô đi học bài.
“Ừ.” Gửi thêm một hình mặt ủ mày ê, bài môn chuyên ngành này thật đáng ghét!
Chủ Nhật ư, ngày mai cũng là thứ Sáu rồi. Đúng là xui xẻo mà, sắp nghỉ rồi mà hầu bao của cô lại bị rút đến cạn kiệt.
Con người mà, lúc nhàn rỗi thì nhàn rỗi vô cùng, còn một khi có chuyện ví như hẹn hò mời mọc thì lại từ khắp tới tìm tới, hành trình Chủ Nhật mới vừa thiết lập xong, ngay lập tức lại có người đến tìm cô nữa.
Ông Tiếu gửi tin nhắn nói Chủ nhật cùng ăn cơm, nam tử hán vẫn muốn gặp cô một chút.
“Muốn gặp là gặp sao? Phí lên sàn diễn trả bao nhiêu?” Thành Hạ trả lời lại.
Điện thoại của Tiếu Thanh liền gọi tới: “Thế cậu muốn bao nhiêu?”
“Bao nhiêu cũng không được, ‘bản cô nương’ cuối tuần này có hẹn rồi, rất bận rộn.” Thành Hạ nói.
“Hẹn ai vậy?” Tiếu Thanh hỏi.
“Căn cứ vào điều khoản giữ bí mật, không thể tiết lộ.” Thành Hạ nói, vừa định nói để cho cậu ta tìm Phương Ngu đi, nhưng nghĩ lại, không hay, nên thôi.
“Không phải hai ngày cậu đều có việc chứ? Chiều hoặc tối đều được mà?” Tiếu Thanh hỏi.
“Này, nói rõ trước, đừng hy vọng tớ bỏ một đồng, tiền xe cũng đừng mơ!” Thành Hạ nói.
“Dài dòng cái gì, nhanh lên một chút, lúc nào thì được?” Tiếu Thanh hỏi.
Thành Hạ bảo cậu ta chờ cô xác nhận với thư ký đã, Tiếu Thanh cười cúp điện thoại.
Gọi chim cánh cụt nhỏ “Hành lý”, nhưng đáng tiếc, số điện thoại của anh lại không có. Cũng may, trong điện thoại của cô lại có số điện thoại của “Sao Mộc”.
Gửi tin nhắn “Sao Mộc, em hỏi một chút, Chủ nhật khi nào?”
Trong chốc lát tin nhắn được gửi lại: “Tối thứ bảy đi, ban ngày anh có việc, đến lúc đó anh sẽ liên lạc lại em.”
“OK!” Thành Hạ gửi tin nhắn lại, sau đó hẹn Tiếu Thanh chiều chủ nhật, bởi vì ban ngày quá nóng cô không muốn đi đâu.
“Ờ, quả thật là cậu rất bận nhỉ!” Tiếu Thanh nhắn lại, rất vẻ coi thường.
“Cũng không bận lắm, so với Đại biểu Quốc hội còn thua xa.” Thành Hạ nhắn lại.
Sáng Thứ Bảy muốn ngủ bù, nhưng nghĩ tới ánh mắt sắc bén dưới cặp mắt kính của thầy Trịnh thì Thành Hạ vẫn bật dậy chuẩn bị đi thư viện đọc sách.
Đến ba giờ chiều Thành Hạ đang chống cằm say sưa đọc sách thì điện thoại trong túi rung lên hai chữ “Sao Mộc” thật to.
Thời gian hẹn là năm giờ rưỡi ở cổng trường, không tệ, Giang Nam Đồng – Sao Mộc so với Tiếu Thanh kia nhân từ hơn nhiều, không ‘mạnh tay’ với cô, nhưng nếu ăn uống xung quanh trường thì 150 nghìn có vẻ thiếu.
Năm giờ hai mươi lăm phút Thành Hạ đi ra cổng trường, ánh trời chiều lúc này vẫn rọi đến chói mắt, nhất là ánh mặt trời phản chiếu từ dãy núi phía trước.
Năm giờ 28 phút, một chiếc Buick dừng ở trước mặt cô, Thành Hạ tránh sang một bên, trong lòng còn buồn bực, cô đã đứng ở lối dành cho người đi bộ rồi mà sao còn có người còn cản đường chứ?
Cửa xe mở, Giang Nam Đồng xuống xe: “Chờ lâu rồi sao?”
Nhìn đồng hồ: “Không có, mới ba phút thôi.”
Trong lòng thầm suy nghĩ, bây giờ Trợ giảng Đại học cũng đi Buick rồi, đúng là cô quá tụt hậu, cô cho là Giảng viên đại học đều đi xe đạp chứ.
Lên xe đi rồi, Thành Hạ nhịn hồi lâu nhưng vẫn hỏi: “Sao Mộc, xe này là của anh à?”
Giang Nam Đồng cười: “Tại sao lại hỏi thế?”
“Em cho là giảng viên đại học đều rất nghèo khó, đều đi xe đạp chứ.” Thành Hạ nói.
“Ừ, thực tế là, xe này quả thật không phải của anh, của thầy Đới, ông ấy đi tiếp khách không lái được xe, một lát anh sẽ đi đón ông ấy.” Giang Nam Đồng nói.
“Viện trưởng Đới à? Quan hệ thầy trò nhà anh khá tốt nhỉ!” Thành Hạ nói.
“Muốn ăn gì?” Giang Nam Đồng hỏi, đối với quan hệ với Viện trưởng, anh không có hứng thú gì.
“Muốn ăn gì à. . . . . . em nói thật, em mang hết tiền theo, tất cả có 1.507.000 thôi, trong đó có 900 nghìn là tiền ăn đến ngày phải nộp, nói cách khác. . . . . .” Thành Hạ còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.
“Cuộc sống hàng ngày sao lại thảm như vậy? Nếu không, như vậy đi, bữa này anh mời em, chờ tới học kỳ sau có tiền em lại mời anh.” Giang Nam Đồng nói.
“Dự định 150 nghìn vẫn phải có.” Thành Hạ nói.
“Ngộ nhỡ 150 nghìn không đủ thì sao?” Giọng Giang Nam Đồng mang theo nụ cười.
“Vậy thì đến chỗ 150 nghìn đủ đi.” Thành Hạ nói.
“Nếu không, như vậy đi, dù sao một lát nữa anh cũng đi đón ông chủ Đới, hay là chúng ta. . . . . .”
“Lấy về!” Thành Hạ nói.
Giang Nam Đồng nghiêng đầu nhìn cô, gật đầu thật sâu tỏ vẻ đồng ý: “Anh cũng cảm thấy phương pháp này tốt, chỉ là, dùng đồ ăn dư mời có phải có chút không thành ý hay không?”
“Ha ha, nói đùa thôi, hay là chúng ta đi ăn đồ ăn nhanh? Đây coi như là ăn đồ ngoại, quan trọng là chi phí khá ổn.” Thành Hạ nói, ăn không no thì lúc về mua thêm hai cái bánh bao ăn.
“Được!” Giang Nam Đồng gật đầu.
KFC ở thành phố S có rất nhiều, lái xe đi không bao xa liền nhìn thấy một tiệm, Giang Nam Đồng đi đậu xe, Thành Hạ chạy vào chọn đồ ăn, hai phần đồ ăn, suy nghĩ một chút lại muốn thêm một cái Hamburger, cô có thể ăn hai cái, Giang Nam Đồng là người đàn ông to cao như vậy đương nhiên cũng phải thế.
Tìm được chỗ ngồi, đợi một lát Giang Nam Đồng mới tới, nhìn đồ ăn bày trên bàn còn khen ngợi: “Ngửi rất thơm, vừa đúng lúc đói bụng.”
“Thầy Giang kính mến, anh cũng đừng mỉa mai em chứ.” Thành Hạ nói.
“Không có, không có thật mà.” Giang Nam Đồng đi rửa tay quay lại: “Thật ra thì anh rất thích ăn món này, chẳng qua anh thấy đều là giới trẻ nên cũng hơi ngại.”
“Thầy Giang anh mới chỉ 26 xuân xanh thôi, nếu ấn định là 40 tuổi mới có thể ổn định sự nghiệp thì tính toán xem, hiện tại anh cũng tương đương với mới lên lớp 10 PTTH mà thôi.” Thành Hạ nói.
“Vậy không phải em vẫn còn đi mẫu giáo sao?” Giang Nam Đồng nói.
“Không phải vậy, anh chưa từng nghe qua ‘trai 30 tuổi đang xuân, gái 30 tuổi đã toan về già’ sao? Như vậy đổi lại, so với anh, em còn lớn hơn đấy.” Thành Hạ giơ Hamburger lên, nói.
“À? Thật sao! Thành Hạ, vậy sau này em đừng gọi ‘thầy’ hay ‘Học Trưởng’ nữa, em lớn hơn anh mà, thật xin lỗi, về sau gọi tên thôi.” Giang Nam Đồng nói.
Thành Hạ bị Hamburger làm nghẹn: “Đùa sao, thỉnh thoảng, ‘tôn sư trọng đạo’ vẫn phải gọi là . . . . .”
“Chuyện này à, giảng viên cũng chỉ là giải thích nghi vấn mà thôi. Anh một bài cũng chưa giảng, mặt khác, việc trợ giảng này không phải việc chính của anh, cũng chỉ là tạm thời thay thế người khác, cho nên, chưa được gọi là thầy!” Giang Nam Đồng nói.
“Tiến sĩ Giang, miệng anh thật dẻo!” Thành Hạ nói.
“Ôi, cách gọi ‘Tiến sĩ’ này thực sự như kẻ lừa đảo trong chương trình ‘Chuyện đêm khuya’ vậy.” Giang Nam Đồng nói.
Thành Hạ bị sặc cola: “Sẽ không, anh trai, dung mạo anh đặc biệt chính nhân quân tử, tuyệt đối không giống như cái nghề của người trong chương trình đó đâu.”
“Anh trai à? Ừ, cách gọi này không tệ, gọi là anh Giang hay là anh trai Giang đây?” Giang Nam Đồng hỏi.
Anh trai Giang? Mồ hôi đổ như thác!
“Sao Mộc!” Thành Hạ nói, đầu tiến sĩ quả nhiên có sự khác biệt với khoa Chính quy nhỏ như cô đây thật.
“Trái Đất!” Giang Nam Đồng cười với cô: “Đồng chí, thì ra vẫn là ám hiệu quy củ như ban đầu kia.”
“Đồng chí, anh là người tổ chức cử tới để làm phong phú thêm đời sống sinh hoạt của bọn em hả?” Thành Hạ cười hỏi, sửa lại, trước kia thấy Giang Nam Đồng có vẻ lịch sự quân tử, bây giờ nhìn lại giống như không hẳn vậy.
“Nếu như em không để ý, có thể coi anh là ‘đồ trang sức’ trong cuộc sống, đồ trang sức, làm cho cuộc sống càng tươi đẹp hơn!” Giang Nam Đồng nghiêm trang nói.
“Sao Mộc, anh thật tài đấy.” Thành Hạ nói.
“A, thật sao? Anh cũng cảm thấy như vậy.” Giang Nam Đồng.
“Có thể khiêm tốn chút không?” Thành Hạ vô cùng thành khẩn.
Giang Nam Đồng giương mắt nhìn cô rồi lại cầm lên chiếc Hamburger thứ hai cắn một cái: “Anh muốn khiêm tốn, nhất định em lại cảm thấy là anh giả bộ.”
Ôi, có vẻ như cũng có chút đạo lý nhỉ.
Thành Hạ hôm nay ăn rất chậm, nhai kỹ thì no lâu, nhưng khi nhìn thấy Giang Nam Đồng chỉ vài miếng đã giải quyết xong chiếc Hamburger thứ hai thì cô âm thầm nuốt nước miếng, nếu như lần trước cô không đi chơi chuyến đó thì bây giờ cô có thể ăn ba cái Hamburger.
“Giống như em ăn chưa no vậy, Trái Đất.” Giang Nam Đồng nói.
“A, gần đây em giảm cân.” Thành Hạ nói, lát về mua hai chiếc bánh bao to, uống nước lọc là xong.
“Ôi, phái nữ gần đây cũng đua nhau giảm cân nhỉ.” Giang Nam Đồng nói.
Cũng không phải là cô vui lòng giảm cân, mà là sợ cái ví của mình cạn kiệt thì khó khăn mà thôi.