Editor: Cogau
Đẩy cửa ra ngoài, Thành Hạ vẫn còn chút lưu luyến mùi vị của KFC – dĩ nhiên, đây thuần túy chỉ là sự lưu luyến của người chưa ăn no đối với mùi đồ ăn mà thôi. Vừa ra cửa, điện thoại Giang Nam Đồng kêu lên, anh nhìn điện thoại một cái liền nói “Hiệu trưởng Đới, nhất định là kêu đi đón rồi.”
“Ah, vậy anh đi đi, em tự bắt xe về trường là được.” Thành Hạ không để bụng, vừa vặn là bên cạnh điểm xuống xe buýt có tiệm gỏi chua cay và chè lạnh.
“Như vậy sao được, em mời anh ăn, ăn xong rồi anh lại bỏ mặc em một mình không để ý à, yên tâm đi, hiệu trưởng Đới rất bình dị gần gũi.” Giang Nam Đồng nói.
Được rồi, Thành Hạ thừa nhận cô có lòng riêng, Lâm Lâm vẫn thường khen ngợi Đới Dịch Quang là người đàn ông có sức quyến rũ, cơ bản là Thần Long thấy đầu mà không thấy đuôi, cho nên họ học đại học sắp được nửa thời gian rồi mà mới gặp qua ông ấy một lần, đó là ở lễ khai giảng ngày mới nhập học ông xuất hiện với thân phận là trợ lý của Hiệu trưởng, thoáng nhìn từ xa, ông đứng trên bục với trang phục vest cùng áo sơ mi trắng, thắt cà vạt – không có một chút xấu xí nào.
“Có thể nhờ Hiệu trưởng Đới ký tên không?” Thành Hạ cười hỏi.
“Chuyện này . . .” Giang Nam Đồng vừa mở cửa xe cho cô, vừa nói: “Nếu em mời anh ăn cơm nữa anh sẽ cân nhắc giúp em.”
“Anh có cần thích ăn như vậy không?” Thành Hạ bĩu môi. Thôi, sau này để Lâm Lâm tự mình nhờ Hiệu trưởng ký tên đi, vì chữ ký mà liên lụy đến tiền thì thật là đau lòng, để ăn thì hơn đấy.
Khởi động xe, Giang Nam Đồng cười: “Ăn đi, anh cũng không cần giảm cân đâu.”
Để hai hộp nhỏ màu tím nhạt lên mặt bàn trên xe, cô nhận ra được đó là màu sắc của cửa hàng Liên Hồng nổi tiếng ở thành phố S, từng cái bánh ngọt trước mặt nhanh chóng tỏa mùi sữa, mùi chocolate – quá hạn mấy ngày cũng được.
“Quên, mới vừa rồi thấy có cửa hàng bánh ngọt bên cạnh KFC, hình như nữ sinh bọn em cũng thích ăn, không biết em thích ăn vị gì nên mua đại hai loại, em ăn thử một chút đi.” Xe đã vững vàng bon bon trên đường.
“Sao Mộc, anh sợ ăn không no nên để cho mình đường lui à?” Thành Hạ hỏi.
“Đúng vậy, gấp gáp nên quên giấu đi. Em được lời rồi, ăn thử xem có ngon không?” Giang Nam Đồng đưa tay phải ra cầm cái bánh ngọt để lên đùi cô: “Vừa nhìn chính là chưa ăn no, một chiếc Hamburger nhỏ so với thịt nướng mùa đông năm ngoái thì ít hơn nhiều. Đi ăn với anh đừng khách sáo, cũng không phải anh không biết sức ăn của Trái Đất em đâu, ăn đi.”
Cầm bánh ngọt, Thành Hạ suy nghĩ đấu tranh: “Em cảm thấy anh có âm mưu.”
“Nói thử xem?” Giang Nam Đồng liếc nhìn cô một cái, vẫn hơi cười.
“Anh muốn dùng hai cái bánh ngọt để đổi lại một bữa cơm em mời!” Thành Hạ nói.
Giang Nam Đồng không lên tiếng.
“Hai bữa?” Thành Hạ cao giọng.
“Được, cứ quyết định như vậy đi!” Giang Nam Đồng cười: “Đây là chính em nói nha, anh chưa nói gì đâu.”
“Anh quá gian trá!” Thành Hạ cầm chiếc bánh ngọt nhỏ, tay run run: “Tưởng là lấy lại được 3-5 đấu, cuộc sống sẽ tốt hơn một chút, ai ngờ gặp phải ông thầy gian trá như vậy, số mình sao mà khổ thế.”
“Thay vì than trời khóc đất, thì nên nghĩ biện pháp để vượt qua cửa ải khó khăn này!” Giang Nam Đồng nói, lại thể hiện bộ dáng làm gương cho người khác.
Thành Hạ nhìn chằm chằm hai hộp bánh ngọt, muốn ăn, vẻ luyến tiếc, cô chỉ ăn vài miếng là hết nhưng đổi lại là một bữa cơm đấy.
Nghiêng đầu ngắm gò má Giang Nam Đồng, Lâm Lâm nói trong ngoài khoa, nhiều cô gái mới lớn đều chọn trúng ‘gốc cây trưởng thành’ ngành kiến trúc này, mấy cô gái đó rất hi vọng có được cơ hội đi ăn tối chung với Giang Nam Đồng, như vậy . . .
Wow, hai chiếc bánh ngọt này quá đáng giá rồi!
Im lặng một lúc, Thành Hạ nhếch miệng cười, càng cười càng làm cho Giang Nam Đồng ‘rợn tóc gáy’.
“Sao Mộc, anh có bạn gái chưa?” Thành Hạ giương mắt nhìn.
“Tạm thời không có, em có đề nghị gì không?” Giang Nam Đồng hỏi.
“Anh thích kiểu người thế nào?” Thành Hạ hỏi, ra dáng bà mai.
“Có mắt duyên.” Giang Nam Đồng nói.
“Diễn viên hả? Thế này, diễn viên tạm thời được không? Diễn viên chuyên nghiệp rất khó tìm.” Thành Hạ than thở.
Giang Nam Đồng liếc nhìn cô một cái: “Không phải em chính là diễn viên tạm thời sao?” Kìm nén cười trong lòng, hài hước quả nhiên có lúc rất thú vị.
“Anh đã từng thấy bà mai tự giới thiệu mình à?” Thành Hạ nói. Người này yêu cầu quá cao, trước tiên cô căn cứ theo tiêu chuẩn diễn viên mang hai chiếc bánh ngọt này ra ngoài bán đi.
“Em chưa nghe nói là, ‘những gì nhìn thấy cũng chưa chắc là những gì nhìn thấy’ sao.” Giang Nam Đồng lắc đầu một cái: “Các cô gái thời nay cũng không biết nghĩ cái gì, người ta mời cô ấy ăn hai cái bánh ngọt cô ấy cũng có thể nghĩ đến những chuyện không đâu.”
“Không phải hai bữa ăn sao?” Thành Hạ hỏi.
“A, đây là em nói nha, anh chưa nói gì mà, đúng không?” Giang Nam Đồng nói.
Sao cô cứ cảm thấy như mình bị lừa vậy chứ.
“Nói đúng ra là em có thể hưởng thụ hai chiếc bánh ngọt này mà không cần có bất kỳ trách nhiệm đối với pháp luật, nhân đạo, xã hội công cộng phải không?” Thành Hạ hỏi, có thể phải hỏi cho rõ ràng, giờ cô mới phát hiện Giang Nam Đồng tâm địa xấu xa.
“Muốn trách nhiệm xã hội công cộng à, vẫn phải xử lý chuyện sau đó đi, hộp giấy này tối thiểu cũng phải ném chứ?” Giang Nam Đồng nói.
“Cái này không thành vấn đề.” Thành Hạ vừa bùi ngùi vừa mở hộp bánh ngọt bên cạnh: “Em dễ dàng sao, ăn miếng bánh ngọt mà bất ổn ‘chín cong mười tám quẹo’ đấy.”
“Cho nên, chuyện này giáo dục chúng ta, cơm không phải ăn chùa.” Giang Nam Đồng cười nói.
“Không phải ăn chùa, là dùng trí.” Thành Hạ nuốt bánh ngọt, mùi sữa ngọt ngào, ăn ngon.
Vừa giải quyết xong một cái, rồi bóp dẹp hộp bánh ngọt xong đã thấy ở phía trước có một Nhà hàng lớn nguy nga lộng lẫy, ở trước cửa có một người đang đứng chờ xe, Giang Nam Đồng lái xe tới, dừng lại, Thành Hạ biết đây là Hiệu trưởng Đới trong truyền thuyết xuất hiện, cũng vội đi theo xuống xe, vừa nghĩ lại thấy không đúng, cô là thân phận gì đây. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại diend3nleq4yd0n.com.
Tạm thời coi như Hiệu trưởng Đới là thầy của thầy cô đi, đó chính là sư tổ của cô.
Len lén quét mắt một vòng, dáng của Hiệu trưởng Đới đúng là có tròn có méo, tinh thần thì phấn chấn, vẻ mặt thì hồng hào, điển hình của mẫu người làm khoa học trẻ.
“Cô gái này là?” Cuối cùng, Hiệu trưởng Đới cũng chú ý tới cái con tôm nhỏ là cô này rồi.
“Chào Hiệu trưởng ạ!” Thành Hạ vội chào hỏi, cô nghĩ tới nghĩ lui, không nên gọi “thầy của thầy” rồi, thứ nhất Đới Dịch Quang nhìn cũng không quá trẻ, nhiều lắm là 35, thứ hai là sẽ bị nghi ngờ cố ý nịnh hót làm thân.
“A, Xin chào, cô bé tên gì vậy?” Đới Dịch Quang giọng trầm ấm, không có cảm giác xa cách. Làm cô chợt có loại cảm giác vinh hạnh được gặp mặt người lãnh đạo quốc gia thân thiết vậy.
“Thành Hạ ạ.”
“Ồ, tên thật không tệ, cô bé là bạn của Nam Đồng hả?” Đới Dịch Quang tự mình mở cửa ngồi ghế sau, còn lại hai người cũng trở về vị trí cũ của mình.
Thành Hạ nhìn về phía Giang Nam Đồng, đây được coi là bạn bè sao?
“Đương nhiên là bạn rồi, mới vừa rồi Tiểu Hạ mời em ăn cơm đấy.” Giang Nam Đồng nói.
“Tôi đã nói, người trẻ tuổi phải kết giao nhiều bạn vào, cậu thấy không, vừa có bạn đã có người mời ăn cơm rồi, thật tốt, đúng không Tiểu Hạ?” Đới Dịch Quang hỏi.
Thì ra những người này thật là thần thánh, là thần bởi vì bạn cách anh ta quá xa, một khi gần bạn sẽ phát hiện anh ta lưu loát cỡ nào, từ một nơi thần thánh nào đó nhảy xuống.
“Tiểu Hạ mời em ăn hai lần rồi, năm ngoái tới thành phố H cô ấy mời em ăn thịt nướng, lần này mời em ăn đồ ăn tây, em còn chưa mời lại lần nào đấy.” Giang Nam Đồng nói.
Thành Hạ quẫn trí, thịt nướng là miễn phí, còn bữa ăn tây – trừ KFC, MacDonald ra thì còn có đồ ăn tây nào giá rẻ như vậy nữa sao? Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại diend3nleq4yd0n.com.
“Cậu không đúng rồi, sao lại để phái nữ mời ăn cơm vậy? Về sau khó nói, nếu là phái nữ mời thì thỉnh thoảng cậu cũng nên mời lại mới thể hiện một hai phần tấm lòng chứ, nếu không về sau ai còn mời nữa? Bình thường tôi dạy cậu thế nào?” Đới Dịch Quang nói.
Thành Hạ len lén nhéo chân mình, không phải nghe nhầm chứ, thật sự là thần thánh ở đâu nhập vào Đới Dịch Quang đọc diễn văn.
“Vâng, thầy dạy bảo em xin ghi nhớ ạ.” Nói xong nghiêng đầu nhìn Thành Hạ: “Tiểu Hạ, mấy ngày nữa anh mời em ăn cơm, đây chính là ý của Hiệu trưởng Đới, em đừng từ chối.”
Thành Hạ gật đầu một cái, cuối cùng cô cũng biết vì sao Giang Nam Đồng như vậy, đều học của Đới Dịch Quang cả. Quả nhiên, thầy giỏi sẽ đào tạo ra trò giỏi!
Xe qua lại trên đường hơi lộn xộn, nhìn thấy cổng trường gần ngay trước mặt nhưng xe lại chạy vèo một cái qua, rồi quẹo vào khu gia đình của Trường Đại học T cách đó hai con hẻm, dừng xe xong đưa chìa khóa cho Đới Dịch Quang, trong tay còn giơ lên hộp bánh ngọt, Giang Nam Đồng kéo Thành Hạ đi với vẻ hài lòng. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại di3ndanl3q4yd0n.com.
“Hiệu trưởng Đới rất hay nói đùa.” Giang Nam Đồng nói.
Đã nhìn ra, đây không phải là loại người thích nói đùa.
“’Cao nhân’ đều như vậy, hiểu mà.” Thành Hạ nói.
“Mau ăn bánh ngọt đi, lót dạ.” Giang Nam Đồng đưa bánh ngọt để vào trong tay cô.
“Không thích ăn nữa rồi.” Thành Hạ nói.
“Nếu ngại thì lại mời anh ăn cơm là được.” Giang Nam Đồng nói.
Cái gì? Cô nhìn anh: “Không thể nào chứ? Em đã mời anh ăn hai lần rồi? Gì vậy, anh là kẻ bịp bợm chuyên lừa dối người khác sao?”
“Những người khác thì không lừa dối, lại nói, em đừng thấy vừa nãy Hiệu trưởng Đới nói anh mời em, nhưng thật ra thì ý chính xác của ông ấy là nếu cuối cùng có người tình nguyện làm chủ mời thì đương nhiên là phải làm chủ đến cuối! Anh làm việc cùng ông ấy nhiều năm rồi còn có thể không biết ý của ông ấy sao?” Giang Nam Đồng nói. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại di3ndanleq4yd0n.c0m.
“Anh xác định ông ấy đúng là thầy của anh chứ?” Thành Hạ hỏi.
“Phát biểu chính thức với bên ngoài anh đều nói như vậy.” Giang Nam Đồng nói.
“Anh xác định anh là học trò của ông ấy chứ?” Thành Hạ hỏi.
“Chuyện này, giống như Trái Đất quay quanh Mặt Trời, sự thật sờ sờ vậy.” Giang Nam Đồng nói.
“Hai người đúng là thầy trò một cặp trời sinh!” Thành Hạ nói. Có điều, cô rất hâm mộ quan hệ thầy – trò hòa hợp như vậy, cảm giác rất ấm áp.
“Ha ha, tương lai nếu em thi nghiên cứu sinh, không chừng anh có thể hướng dẫn nghiên cứu sinh, đến lúc đó em làm học trò của anh, chúng ta cũng là một đôi trời sinh vậy.” Giang Nam Đồng nói.
“Tránh làm gương cho đời sau, em nào dám trà trộn vào quan hệ thầy trò nhà anh! Vả lại, em không thi nghiên cứu sinh, em mới không cần nghiên cứu kiến trúc hiện tại, em muốn kiến thiết kiến trúc cho tương lai.” Thành Hạ nói.
“Vũ Trụ nhỏ bùng nổ!” Giang Nam Đồng cười nói.
Trên đường về trường, hai người tranh luận sâu về vấn đề kiến thiết kiến trúc, cũng chẳng đi tới quan điểm chung nào.