Đội Thi Công Tình Yêu

Chương 18



Editor: Cogau

“Thế nào? Không quen à?” Giang Nam Đồng cúi đầu nhìn quần áo của mình một chút: “Trước lúc đi, anh còn ngắm nghía, cảm thấy rất đẹp trai còn có vẻ trẻ trung đấy. . . . . .”

Thành Hạ cười: “Trẻ trung, rất trẻ trung.”

So với ‘cụ khốt’ vừa rồi tốt hơn nhiều.

Giang Nam Đồng ngẩng đầu nhìn bảng số nhà điện tử: “Có phải em bị số nhà kia che mắt không?”

“Nói đến đây vẫn còn tức, biệt thự thì hoành tráng thế sao không sửa Bảng số nhà đi chứ?” Thành Hạ quay đầu lại liếc mắt nhìn vẻ coi thường: “Có lẽ tới nhà Tưởng Úy trễ, may mà quà của em còn chưa bỏ ra ngoài đấy.”

“Số 501 cũng không xa, mấy phút là đến, mà em cũng không cố ý, Tưởng Úy sẽ hiểu thôi.” Giang Nam Đồng nói.

Thành Hạ ngẩng đầu: “Làm sao anh biết đấy là nhà Tưởng Úy?”

“Vậy em cho rằng chuyện sinh nhật cô ấy chỉ có em biết à?” Giang Nam Đồng cười: “Một đám cô nhóc náo nhiệt anh đi không hợp, mang quà đến là tốt rồi.”

“A, còn tặng quà nữa à.” Thành Hạ nói. Rất đáng hoan nghênh nha.

“Ừ, định không tặng, nhưng không có cách nào!” Giang Nam Đồng nói. Ai bảo nhà anh và nhà Tưởng Úy quan hệ thân thiết như vậy.

A, thì ra là không phải chủ động.

“Anh đi dạo phố gần đây à?” Thành Hạ nhìn cây ngô đồng lớn che căn biệt thự: “Người học kiến trúc cũng nên tới đây xem một chút, đúng là nơi thích hợp để ở, chắc hẳn rất vừa lòng.”

Giang Nam Đồng im lặng, anh mặc đồ ở nhà như vậy, hơn nữa lại lấy tốc độ của gió xuất hiện trước mặt cô, cô lại cho là buổi tối anh không có việc gì đi dạo phố ở đây à.

Nhìn thật thông minh. . . . . . Nhìn lại một chút, Thành Hạ đang ngẩng đầu nghiên cứu tòa biệt thự phong cách bất đồng.

Đại khái, khi người ta quá tập trung vào một chuyện sẽ không nghĩ đến chuyện khác đi? Giang Nam Đồng nghĩ như vậy, thôi, cô không biết thì không biết đi, sau này sẽ nói với cô. Vì vậy, lại chuyển đề tài đến tiệc sinh nhật “Kỳ quái”.

“Nãy em mới vừa nói nửa câu, cuối cùng tiệc sinh nhật sao lại tên kỳ quái vậy?” Giang Nam Đồng hỏi.

Nói đến đây, Thành Hạ nhìn hai bên một chút sau đó nhỏ tiếng lại: “Em cảm thấy giống như là ĐÊM TÌNH PARTY vậy.” Có bữa tiệc sinh nhật nào mà tỉ lệ nam và nữ lại cân đối như vậy, đặc biệt nữa là nam nữ lại ngồi chung một chỗ xì xào bàn tán, nghĩ đến tình cảnh mới vừa rồi Thành Hạ có chút bốc hỏa, ông trời ơi, thiệt thòi cho Giang Nam Đồng, thiệt thòi cho cô mới vừa rồi không uống đồ uống, thiệt thòi cho cô không ăn gì đó, nhưng ai mà biết bên trong có bùa mê thuốc lú gì hay không.

Giang Nam Đồng rất trấn tĩnh: “Tại sao?”

Thành Hạ nói ra nghi ngờ của cô, Giang Nam Đồng nghe cũng không lên tiếng, chỉ là thỉnh thoảng gật đầu nhẹ, nghe cô nói xong mới nói: “Trái Đất, em không biết gần đây thành phố S rất phổ biến kiểu xem mắt sao?”

Xem mắt?

“Cái kiểu tổ chức xem mắt cả vạn người trong công viên ấy à? Hay là nơi môi giới hôn nhân, ủy thác hôn nhân?” Thành Hạ hỏi.

Giang Nam Đồng lắc đầu một cái: “Không phải, loại xem mắt này về cơ bản người đàn ông đi xem mắt đều là người giàu có thành đạt, bình thường quá bận rộn không có thời gian nói chuyện yêu đương, cho nên mới có kiểu xem mắt này.”

Cuộc xem mắt của những người giàu có, khó trách vừa nãy từng người từng người đều này ‘dáng chó hình người’ mang giày Tây đấy.

“Không có thời gian tìm vợ nhưng lại có thời gian bao nuôi gái trẻ nha.” Thành Hạ giọng điệu cực kỳ khinh thường, nghĩ đến ‘cụ khốt’ Tưởng vừa rồi này đột nhiên cảm thấy giống như nuốt phải con ruồi vậy, giờ mới hiểu được ý tứ lời nói của ‘cụ khốt’, ôi trời ơi, cho cô là một cô gái nhỏ tuổi vô cùng tham tiền chỉ vì tiền thôi sao, lạnh đến buồn nôn!

“Run cái gì? Lạnh à?” Giang Nam Đồng hỏi.

“Vừa rồi có một ông anh kỳ cục nói chuyện với em, còn hỏi tuổi và cách nhìn về hôn nhân của em nữa.” Thành Hạ nói, mắt nhìn phía trước, híc, bị lão lưu manh đùa giỡn rồi.

Nhìn vẻ mặt tức giận của cô, Giang Nam Đồng cười: “Ông anh kỳ cục á? Khoảng bao nhiêu?”

“Chừng ba mươi thôi.” Thành Hạ nói.

“Anh cũng gần 30 vậy.” Giang Nam Đồng nói.

“Không, anh so với ông anh đó nhìn trẻ tuổi hơn, trông anh ta giống như là ‘bông hoa tàn rụng dưới đất trong vạn bông hoa’ vậy.” Thành Hạ nói.

“Còn anh thì sao?” Giang Nam Đồng hỏi.

“Anh à, là ‘bông hoa ngát hương trong vạn bông hoa’.” Thành Hạ nói nhìn qua Giang Nam Đồng đang khẽ nhếch khóe miệng lên, bổ sung thêm một câu: “Dĩ nhiên, đây chỉ là nhận định chủ quan của em thôi, triết học đã cho chúng ta biết, bình thường không nên dựa vào chủ nghĩa duy tâm, đồng chí Mác đã dạy chúng ta phải kiên quyết đi theo con đường chủ nghĩa duy vật.”

“Thật ra thì, lúc đi ngang qua bụi hoa anh cũng đi đường vòng.” Giang Nam Đồng nói. Cái này, Trái Đất. . . . . .

“Tại sao?” Thành Hạ hỏi.

“Anh bị dị ứng với phấn hoa.” Giang Nam Đồng nói, sau đó lại hỏi: “Anh có thể coi là vừa rồi em khen anh không?”

“Đúng là khen anh mà, thật đấy, không nói đùa đâu, trông anh so với ông anh đó trẻ tuổi, lịch sự, lễ độ, có văn hóa có học thức, ngăn nắp, sạch sẽ, nhẹ nhàng. . . . . .” Thành Hạ nghĩ tới từ để hình dung.

“Đúng, hàng ngày anh đều dùng sữa tắm Lục Thần để tắm, nên đặc biệt sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái!” Giang Nam Đồng nói, vẻ nghiêm chỉnh.

Lại nữa rồi, đúng là hài hước ngầm.

Vừa đi vừa nói chuyện nên đã đến số 501, Thành Hạ dừng bước: “Xong rồi, Thiệp mời em quên lấy lại, hay là, em đi về trước, hôm nào tặng quà cho Tưởng Úy sau vậy.”

Xoay người định đi thì bị Giang Nam Đồng kéo tay lại: “Vậy sẽ không có thành ý, đi đi, anh đi với em, anh cũng mới qua đó không lâu có lẽ họ vẫn nhận ra anh.”

Thành Hạ khó xử nhìn anh, lúc này mới nói thật: “Em là sợ anh đi cùng với em, chuyện này, khi trai chưa vợ gái chưa chồng cùng xuất hiện dễ dẫn đến nghi ngờ, ‘tình ngay lý gian’. Tin này mà truyền đi sẽ không tốt đối với danh dự của anh đâu.”

Có lẽ là thời tiết quá nóng, toàn thân Giang Nam Đồng chợt có cảm giác bất lực.

“Cây ngay không sợ chết đứng.” Giang Nam Đồng nói, huống chi tình ngay lý gian có gì không tốt, dù sao cũng là trai chưa vợ gái chưa chồng mà.

Nhớ tới mình đã từng hùng hồn nói với Lâm Lâm là “Cây ngay không sợ chết đứng” Thành Hạ khẽ cắn răng: “Vậy anh nhất định phải nói là trong lúc đang đi dạo phố vô tình gặp em đấy.” Trong đôi mắt lóe lên vẻ kiêu ngạo của chó Bắc Kinh.

Cảm giác bất lực tăng thêm, đi dạo phố – còn không bằng nói anh gặp lúc đi dạo sau khi ăn tối đấy.

“Được, không thành vấn đề.” Giang Nam Đồng nói.

Lúc này, hai người mới tiếp tục đi, nhìn thấy trong cửa lớn của biệt thự số nhà 503 kia đi ra ba người, một đôi vợ chồng già vẻ tri thức cùng một nhà khoa học vẻ lãng tử – có lẽ là trung niên? Chẳng trách, cô nhìn không đoán được tuổi, thật sự là người đó râu ria xồm xoàm như cỏ ở sân golf vậy.

Ba người này từ từ đi qua bên cạnh họ, còn nghiêng đầu nhìn họ một chút, sau đó nhàn nhã đi xa.

“Có phải đi bộ trên con đường này phải hóa trang hay không?” Thành Hạ hỏi.

“Tại sao nói như vậy?” Giang Nam Đồng hỏi. Đối với hành động cố ý ra ngoài xem trò vui của cha mẹ và anh trai mình, anh hết sức im lặng.

“Vừa nãy ở số 581, em bị ‘chiêm ngưỡng’ rất lâu, bây giờ lại có người dùng ánh mắt kỳ dị nhìn em nữa.” Quay đầu nhìn Giang Nam Đồng một chút: “Dĩ nhiên, có lẽ ánh mắt nhìn anh nhiều hơn.”

Giang Nam Đồng hết sức khẳng định, lắc đầu một cái: “Anh đi dạo trên con rất nhiều năm rồi, nhưng chưa từng có ai nhắc nhở anh về trang phục cả.”

Thành Hạ gật đầu một cái.

Đến cửa nhà 501. Thành Hạ ấn chuông cửa, trong chốc lát có một cô gái xinh đẹp chạy ra, nhìn Giang Nam Đồng một cái rồi lại nhìn Thành Hạ: “Thầy Giang, anh đến rồi.”

Giọng điệu có vẻ rất thân quen nhỉ?

“À, anh đưa cô ấy đến tìm Tưởng Úy, cô ấy không quen đường.” Giang Nam Đồng nói.

Cô gái lúc này mới cẩn thận đánh giá Thành Hạ: “Em biết rồi, cô là Ivy hả? Vi¬vian nhắc hoài.” Vừa nói chuyện lại thân mật tới kéo tay của cô vào, Giang Nam Đồng vẫy tay với cô rồi biến mất rất nhanh ngoài cửa sắt đã đóng kín.

Nhà Tưởng Úy quả nhiên cũng rất hoành tráng, nhưng không có sự nguy nga tráng lệ của biệt thự số 581 vừa rồi, nhà cô ấy có vẻ thời thượng hơn, khách đa số là các cô gái trẻ, mặc dù Thành Hạ cũng là cô gái trẻ nhưng đứng cùng với họ lại có điểm dị thường – mấy cô gái này đều ăn mặc hết sức xinh đẹp và quyến rũ, còn cô thì không.

Bị Tưởng Úy lôi kéo giới thiệu với bạn bè của cô ấy, kết quả, Thành Hạ phát hiện mình thật nổi tiếng, nguyên nhân là sự kiện ‘Nhà vệ sinh’ biến cô thành người nổi tiếng.

Tưởng Úy rất thích kim cài áo mà cô tặng, mở ngay tại chỗ rồi vui vẻ đeo lên, kết hợp với chiếc váy dài của cô ấy cũng rất hài hòa. Các cô vừa nói vừa cười, chợt có một cô gái cao hỏi các cô muốn đi nhà anh của cô ta hay không, ở đó hôm nay tổ chức xem mặt, họ đều sôi nổi tham gia, nhìn thì ra là mấy cô gái xinh đẹp bên kia, vẫn là các cô xinh đẹp.

Các cô thì xinh đẹp rồi! Thành Hạ thầm nghĩ. Nhưng cô không nói mình đã từng tới đó, sự thực rất mất mặt. Nhìn về phía cô gái cao kia, anh của cô ta quả nhiên rất nhàm chán. Xuất thân của những cô gái này có lẽ đều rất tốt, cho nên đối với những người đàn ông giàu có thành đạt đó họ cũng không thấy quá hứng thú.

Nhìn ánh mắt lấp lánh của các cô ấy, Thành Hạ cũng biết có lẽ họ muốn tới nhà số 581 rồi, vì vậy lấy lý do về còn có bài tập để rút lui. Đi theo họ thẳng tới nhà số 581, tức giận ngẩng mặt nhìn Thành Hạ mới sải bước đi tiếp, đi dọc theo đường lúc tới, đi tới đầu đường thì thấy Giang Nam Đồng ngồi trên ghế dài bên đường, cái ghế bên cạnh cách đó không xa cặp vợ chồng khi nãy ngồi, còn nhà khoa học lãng tử chẳng biết đi đâu rồi.

“Sao lại về nhanh thế? Anh còn chưa đi dạo xong đấy.” Giang Nam Đồng cười.

Ngồi xuống ở bên cạnh anh: “Em muốn về Ký túc xá, anh thì sao? Đi dạo tiếp hay là về nhà à? Cũng tám giờ rồi.”

Không biết có phải là cô ảo giác hay không, vì sao lại cảm thấy cặp vợ chồng bên cạnh đó ngắm cô vậy không biết, nhích người về phía sau núp ở bên cạnh Giang Nam Đồng giống như tuyệt chiêu của đà điểu núp trong cát ở sa mạc.

Giang Nam Đồng nhìn đồng hồ đeo tay: “Đã trễ thế này sao? Em về Ký túc xá à? Cùng đi đi, vừa đúng sáng mai anh có tiết, đi thôi.”

Hai người đứng lên đi tới trạm xe buýt, Giang Nam Đồng đi phía bên ngoài một cách tự nhiên, đi qua chiếc ghế dài đó, Thành Hạ phát hiện ‘bà cô’ phía bên kia cười với cô, Thành Hạ cũng không miễn cưỡng liền toét miệng cười lại.

Đi qua, Giang Nam Đồng hỏi cô chuyện gì mà cười khúc khích vậy?? Thành Hạ nói mới vừa rồi bà cô đó cười với cô, thì cô cười lại thôi. Sau đó Giang Nam Đồng cũng cười: “Bà dì à?”

“Ừ, Bà dì. Ở đây, không phải bọn anh đều xưng hô như vậy sao?” Thành Hạ nói, ở chỗ nhà cô thì gọi là “Bà cô”.

“Ừ, phải, cũng xưng hô như vậy.” Giang Nam Đồng vội thu nụ cười lại.

Người chờ ở trạm xe buýt rất đông, đây cũng là đặc điểm của thành phố S, những chỗ ở phía trên có đèn xanh đèn đỏ thì tự nhiên cũng đầy người.

Trên xe cũng người người chen chúc, may là Giang Nam Đồng cao, bám chắc ổn rồi bọc Thành Hạ vào trong không gian nhỏ trước ngực anh mà không ai chen lấn, chỉ có điều tới một đầu đường xe dừng gấp làm Thành Hạ bất ngờ không kịp chuẩn bị nên mặt va mạnh vào ngực Giang Nam Đồng, mũi thật đau, theo bản năng tay hạ xuống xoa mũi nên thân thể mất thăng bằng, mắt thấy nghiêng về một bên . . . . . .

Song, nếu lần trước Giang Nam Đồng có thể ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ thì lần này tự nhiên cũng vậy, chờ Thành Hạ lấy lại tinh thần thì đã an ổn ở trong ngực Giang Nam Đồng rồi.

“Không sao chứ?” Giang Nam Đồng hỏi.

“Không việc gì.” Thành Hạ nói xong, mắt nhìn chăm chú bán tay trắng nõn trên vai kia, chóp mũi có mùi mồ hôi nhàn nhạt, buổi tối nóng như vậy không ở nhà mà mở máy điều hòa không khí lại phải ra ngoài đi dạo có thể không ra mồ hôi sao: “Này, anh toát mồ hôi đấy.”

Giang Nam Đồng cố ý cúi người xuống vai cô, ngửi một cái bên tai: “Em cũng có.”

Hơi thở ấm áp phả vào bên tai cô, mặt Thành Hạ hơi nóng lên, né sang bên cạnh: “Nhưng cũng không giống nhau nha, nữ sinh bọn em ra mồ hôi đó là đổ mồ hôi đầm đìa, còn nam sinh bọn anh là mồ hôi hôi thối, nếu không sao người ta lại gọi là ‘đàn ông thúi’ đây?”

Bên cạnh có tiếng cười, Thành Hạ có chút ngượng ngùng, quên mất, trên xe cũng không phải là chỉ có hai người họ thôi.

“Không hiểu sao, đó là hương vị đàn ông đấy.” Giang Nam Đồng cười nói.

“Đã hiểu!” Thành Hạ gật đầu, cảm ơn Giang Nam Đồng đã vì cô chuyển đề tài nói chuyện không thì lại đắc tội lớn với các anh em.

Không biết có phải là xe uống xăng sặc hay không mà vừa đi được một đoạn lại ngừng một lúc, Giang Nam Đồng vốn định buông ra tay nhưng cũng lại đành phải vịn lên vai Thành Hạ tiếp tục sứ mệnh ‘Sứ giả bảo vệ’.

Xuống xe, nhìn khói đen kịt phía sau xe buýt, Thành Hạ nghi ngờ: “Xe đó có vấn đề phải không vậy?”

“Có lẽ thế!” Có vấn đề thật là đúng lúc, một chiếc xe so với một con Robot thật khéo hiểu lòng người.

Đi ở trên đường của khu nhà giảng viên, tâm tình Giang Nam Đồng cực kỳ tốt, cũng may anh có thói quen mang chìa khóa bên người, cũng may anh có thói quen chuẩn bị hai bộ quần áo để tắm ở trong tủ quần áo ở phòng.

Quả nhiên, cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.