Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Chương 30: Cậu động tâm không?



Bởi vì đã là thời gian tan làm, nên trong tiệm nhỏ chật kín khách khứa. Cố Hiểu Thần và Thẩm Nhược thật không dễ dàng mới tìm được chỗ ngồi, lập tức ngồi xuống giữ chỗ. Chủ cửa tiệm nhỏ là một cặp vợ chồng già, đã kinh doanh ở đây được hơn mười năm rồi, cũng đã thu hút được một lượng khách quen trung thành. Bà chủ là một người phụ nữ gần năm mươi tuổi, bà chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra Cố Hiểu Thần ngay.

“Hôm nay đem bạn đến à? Muốn ăn gì nào?” Bà chủ nhiệt tình chào hỏi.

“Vâng ạ, đem bạn đến nếm thử tay nghề của ông chủ, còn ăn cái gì, bà chủ, bà xem có món nào ngon thì cứ làm.” Cố Hiểu Thần giương lên một khuôn mặt cười, cảm thấy thật ấm áp.

Bà chủ lập tức lấy ra một chai nước ướp lạnh, cầm chén đũa đi đến, “Các con uống nước trước nhé. Món ăn lập tức làm xong ngay đây.”

Cố Hiểu Thần bật mở đồ uống, rót ra hai ly nước hoa quả.

“Hiểu Thần, Liên thiếu gia đến cùng là có bao nhiêu bạn gái nhỉ?” đôi tay Thẩm Nhược chống cằm, hiếu kỳ lẩm bẩm.

Cố Hiểu Thần đưa ly nước hoa quả đến trước mặt cô ấy, ngẩng đầu nói, “Mình cũng không biết nữa. Có lẽ là có rất nhiều đấy.”

“Làm sao có thể như thế được. Nhìn đi, mình là không có cơ hội rồi.” Thẩm Nhược than vãn một tiếng, không thể không thua. Đột nhiên lại nghĩ đến chủ ý gì, cô ấy thích thú nhìn về phía cô, cười híp mắt nói, “Hiểu Thần, sau này lúc nghỉ trưa, mình đến tìm cậu cùng nhau ăn cơm được không?” Nói như vậy, không chừng một ngày nào đó Liên thiếu gia cũng có thể chú ý đến cô rồi.

“Được.” Cố Hiểu Thần không có nhiều suy nghĩ với anh ta, lập tức trả lời.

“Món ăn tới rồi, các con từ từ ăn.” Bà chủ đem món ăn nóng hổi đến.

“Cảm ơn bà chủ.” Hai người đồng thanh.

Không qua bao lâu, trên bàn đã bày đầy các món ăn.

Thẩm Nhược một bên ăn thức ăn, một bên hoài nghi hỏi, “Hiểu Thần, cậu đối với Liên thiếu gia một chút cũng không động tâm sao?”

“Mình…” Cố Hiểu Thần nói không nên lời.

“Làm sao?” Thẩm Nhược hiếu kỳ chờ đợi câu tiếp theo.

Cố Hiểu Thần cúi đầu nhìn thức ăn trong chén, hoảng hốt lắc đầu.

“Vậy mình yên tâm rồi. Mình không muốn cùng bạn bè của mình tranh giành nam nhân.” Thẩm Nhược thoả mãn mỉm cười, “Nhưng… cậu có phải là có người yêu rồi không? Cho nên mới không động tâm với người cực phẩm như Liên thiếu gia ! Hiểu Thần, nói với mình đi, nói người đó của cậu là ai? Nói đi, nói đi.”

Cố Hiểu Thần chỉ cười mà không nói, hai má trắng ngần nhuộm lên mấy phần đỏ ửng.

“Không nói phải không? Không nói vậy đổi lại mình nói ! Mình lúc trước từng yêu thầm lớp trưởng của lớp chúng mình, cậu ấy rất cao, mình lúc đó cảm thấy cậu ấy rất đẹp trai. Giống như là thần tượng của mình.” Thẩm Nhược bắt đầu nói về lịch sử yêu thầm, Cố Hiểu Thần im lặng lắng nghe.

Nói đến hứng thú, Thẩm Nhược gọi một chai bia, hai người chia đôi mỗi người một nửa.

Tám giờ tối, bọn họ từ biệt ở trong sắc đêm đèn màu rực rỡ.

Cố Hiểu Thần quay về đến nhà, theo thói quen cầm một ly nước đá uống. Điện thoại di động trong túi đeo đột nhiên vang lên, Cố Hiểu Thần lấy điện thoại di động ra, kinh ngạc vui mừng. Ấn phím kết nối, cô vội vàng gọi, “Mẹ…”

“Hiểu Thần, gần đây con có khoẻ không?”

“Con rất khoẻ, mẹ thì sao?”

“Hôm nay mẹ làm sô cô la, sáng sớm ngày mai có lẽ con sẽ nhận được chuyển phát nhanh.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.