Đời Đời Kiếp Kiếp Vẫn Lạc Nhau

Chương 41: 41: Quan Tâm Lo Lắng



Vì quá hoảng loạn nên chàng đã trực tiếp đẩy nàng ra.

Nhưng cũng vì thế mà chàng không kiểm soát được lực tay đẩy quá mạnh động đến vết thương của nàng.

Nàng xuýt xoa vì cơn đau rát thấu xương, gương mặt cũng bất giác nhăn lại để chịu đựng nó.

Chàng hoảng hồn đỡ lấy nàng và cứ rối rít xin lỗi:
– Ta…!ta xin lỗi! Ta không cố ý đâu! Cô có đau lắm không?
Thật ra nàng cũng bất ngờ vì chuyện vừa xảy ra và cũng rất khó xử.

Hai má nàng ửng hồng và nóng cả lên.

Nhưng sau khi bị chàng đẩy một cái đau điếng thì giờ nàng chỉ có tức giận mà thôi.

Nàng hất chàng ra và quát đầy phẫn nộ:
– Ngươi cút ra đi! Ta chả hiểu ngươi đến đây để làm gì? Đến để xem ta có đủ thảm hại hay không chứ gì? Chứ ta thấy ngươi nãy giờ chỉ toàn báo hại ta thảm thêm thôi!
Nói xong nàng tức tối quay mặt đi.

Còn chàng thì cố gắng giải thích cho nàng hiểu:
– Ta đã nói ta không cố ý mà…!
Đột nhiên chàng sững người lại vì chàng đã nhìn thấy tấm lưng áo đã nhuốm đầy màu đỏ của máu.
*Máu? Nhiều máu quá! Vết thương của cô ấy…!Chết tiệt! Vậy mà nãy giờ mình không để ý.*
Chàng cảm thấy xót xa vô cùng khi thấy vết thương nàng chảy máu không ngừng.

Chàng nhìn thấy như vậy lại càng lo lắng.

Trong vô thức chàng tiến tời và chạm nhẹ vào lưng nàng.
Dù chỉ là một cú chạm nhẹ thôi nhưng vì nàng được rèn luyện võ công đã mấy ngàn năm nên mọi giác quan đều rất nhạy cảm.

Chính vì thế mà nàng giật bắn mình, xoay người lại và khó chịu nói:
– Ngươi lại muốn làm gì?…
– Ngồi yên!
Chàng vừa nói vừa ngăn nàng chuyển động để tránh lại đụng đến vết thương.

Nhưng không được rồi, máu lại tiếp tục chảy ra, thấm thêm một lớp lên áo.
Nãy giờ cứ có một loại cảm xúc lăn tăn mãi trong lòng Phàn Long.

Chàng không hiểu, không thể gọi tên thứ cảm xúc ấy.

Nhưng thứ chàng rất rõ là chàng rất lo lắng cho nàng và cũng tò mò muốn xem xét vết thương của nàng.

Muốn biết vì sao nó cứ liên tục chảy máu.

Chính vì thứ cảm xúc đó liên tục thúc giục khiến chàng đưa ra một quyết định táo bạo.
– Cô…cho ta…xem vết thương được chứ?
Vừa hỏi xong chàng lại vội vàng giải thích:
– Cô khoan nóng giận đã! Chỉ là ta thấy vết thương cô chảy nhiều máu quá rồi nếu không cầm lại thì sẽ nặng thêm đó.

Có gì thì ờ…ta thoa thuốc rồi băng bó lại giúp cô.
Đối với lời đề nghị của Phàn, nàng trả lời bằng sự im lặng.

Nàng im lặng bởi vì nàng đang có nhiều xúc cảm đan xen sau lời nói đó của chàng.

Nàng ngạc nhiên vì sự quan tâm của chàng trong khi mối quan hệ của họ trước giờ cứ như nước với lửa.

Hơn nữa là sự lo ngại.

Dù cho nàng có là một mãnh tướng đầu đội trời chân đạp đất thì việc nàng là một nữ tử là một điều không thể thay đổi.

Câu nói “nam nữ thọ thọ bất tương thân” đã là chân lý từ ngàn đời và dù có như thế nào thì việc cởi bỏ lớp áo trước mặt một nam nhân thì là một điều quá hoang đường rồi.

Vì thế nàng đã từ chối:
– Thôi khỏi đi! Không dám phiền nhị hoàng tử.

Tự ta có thể làm được.
Nhưng vốn chàng không hiểu được triết lý đó.

Chàng cứ nghĩ là nàng cậy mạnh nên không muốn sự giúp đỡ từ chàng.

Hơn nữa là chàng rất lo lắng cho nàng.

Từ lúc nàng bị thương đến giờ thì chàng đều đã rất lo lắng đến nỗi suốt đường đi không thể rời mắt khỏi nàng, suốt đêm đi điều tra cũng không ngừng suy nghĩ về tình trạng của nàng.

Nhưng biết làm sao đây? Nàng là người “ăn mềm không ăn cứng”, nói chuyện như bình thường sẽ rất dễ cãi nhau.

Nhưng từ câu nói của nàng đột nhiên chàng nảy ra một kế:
*Cô ta sợ phiền à?….!Có cách rồi!*
– Được thôi! Nhưng mà ta nói cô nghe, vết thương sau lưng thì sao cô thấy được đúng không? Rồi cô cứ tự bôi thuốc, tự băng bó thì cô có chắc là vết thương cô không bị rách không? Tới lúc đó lại báo hại Hương Ngọc chữa lại cho cô.
– Ừ thì…lát ta nhờ Hương Ngọc tiên tử băng lại cho ta là được rồi.
Thấy Bạch Đình phản biện lại được thì chàng đột nhiên lại hết lí lẽ.

Nhưng mà chàng lại bắt bẻ được từ lời nói của nàng.
– Ờ! Bây giờ trời mới chuyển sáng, gà còn chưa gáy mà cô bắt Hương Ngọc vừa bảnh mắt ra còn chưa kịp ăn sáng đã đến đây lo cho cô à? Sao cô ác quá vậy?
– Ta….
– Nhưng mà nếu cô cứ để vết thương bị ướt như thế thì lỡ nó trở nặng thêm thì cô sẽ ảnh hưởng đến chúng tôi điều tra đấy.
Vừa nghe đến việc làm gián đoạn điều tra chuyện có liên quan đến yêu giới thì nàng liền có chút dao động và lo lắng.

“Yêu giới bị hàm oan” chính là một tảng đá ngàn cân mà ngày nào chưa điều tra kĩ lưỡng thì ngày đó nàng không thể bỏ xuống được.

Nó làm “điểm yếu” của nàng ngay lúc này.
Khi nàng đang lưỡng lự và phân vân thì đột nhiên cơn đau nhứt và buốt rát từ vết thương ập tới một cách dữ dội khiến nàng không thể giữ thăng bằng mà ngã ngay xuống bàn.

Phàn Long liền hoảng hồn và lo sợ, chàng đỡ lấy nàng dậy và lập tức hỏi:
– Ê nè cô sao vậy? Bạch Đình!
Nhưng nàng chỉ nhắm nghiềng đôi mắt mà không nói gì cả.

Nàng chỉ lắc đầu thôi.

Nhưng cái lắc đầu của nàng chính là ngòi nổ làm cho Phàn Long không thể chịu nổi sự quật cường của nàng.
– Giờ này mà còn không sao? Nhìn cô đau đến thở không nổi luôn rồi kìa!
Không cần đợi nàng đồng ý nữa, chàng vì lo lắng nên đã tự cởi lớp áo ngoài của nàng.
– Nè ngươi….A!
Vì máu chảy nhiều làm ướt lớp áo nên áo đã hít chặt vào vết thương của nàng.

Mỗi lần lớp áo tách ra khỏi vết thương, nàng đều cảm thấy đau đớn khôn cùng.

Nàng gục mặt xuống bán để bản thân đừng quá khó coi, bàn tay nàng siết chặt để ngăn bản thân không vì quá đau đớn mà kêu lên.
Sau khi rũ bỏ lớp áo, Phàn Long liền sững người với cảnh tượng trước mắt.

Máu thịt mơ hồ, lộ cả xương trắng chính là cái chàng nhìn thấy ở tấm lưng nàng.

Vết thương nàng sâu hun hút, máu và dịch rỉ không ngừng.

Bên ngoài lớp da đã bong vẩy trắng, có lẽ là vì nàng để vết thương bị ẩm quá lâu.

Thật sự thì nó đã gần như thối rửa.
Phàn Long gần như hoảng sợ trước cảnh tượng ấy.

Trông đôi mắt chàng nhìn nàng ngập tràn sự xót thương và cả sự ngưỡng mộ.
*Vết thương thế này đến mình nhìn thôi cũng thấy đau vậy mà nãy giờ cô ta ngồi nói chuyện với mình như không vậy.

Là do cô ta không đau thật hay cố tỏ ra là mình ổn đây?*
Chàng vội vàng đi lấy khăn và chậu nước đã để sẵn bên giường từ trước rồi nhẹ nhàng lau máu cho nàng.

Nói là nhẹ nhàng thế thôi chứ mọi cơn đau đều đang giày xéo nàng.

Nhưng theo bản năng nàng lại cắn răng, nuốt hết nó vào trong.

Thấy nàng co người như thế chàng liền dịu dàng an ủi:
– Đau lắm hả? Ráng chịu một chút! Sẽ xong ngay thôi!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Đời Đời Kiếp Kiếp Vẫn Lạc Nhau

Chương 41: Bảo vệ



Bây giờ nàng đau đến không thể cử động dù chỉ là một cái lắc đầu hay một câu nói “không sao!” cũng không thể nhảy ra khỏi miệng.

Cũng may Hương Ngọc không cất hộp thuốc đi mà vẫn để cạnh đầu giường. Chàng mở hộp thuốc ra và thuần thục lấy ra một lọ thuốc. Dù không biết thuốc đặc trị cho vết thương này nhưng chắc vì chàng cũng hay bị thương nên chàng cũng biết thuốc cầm máu và giảm đau. Chàng muốn thoa thuốc cho nàng nhưng sợ nàng giật mình nên nhẹ giọng thông báo:

– Bây giờ ta sẽ thoa thuốc, cô ráng chịu đau một chút!

Nói rồi chàng nhẹ nhàng thoa thuốc lên vết thương cho nàng. Giây phút thuốc chạm vào vết thương, nàng như muốn ngất lịm đi vì đau đớn. Đây là nỗi đau thấu tận xương tủy mà người ta vẫn thường hay nói đó sao? Từng tế bào của nàng cũng đang thét gào vì cơn đau. Trán nàng đã ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt nhắm nghiền, hai hàm răng nghiến chặt.

Phàn Long thấy nàng im lặng nhưng chàng biết nàng đang quằn quại vì cơn đau. Nhìn nàng như thế trong lòng chàng cũng chẳng được yên. “Xót xa” và “áy náy” đang gặm nhắm chàng từng chút một.

*Nếu cô ấy không lao ra ngay lúc đó…thì cô ấy đã không chịu đau đớn thế này. Nếu những vết thương này ở trên người mình…có lẽ sẽ tốt hơn nhỉ?*

Khắc sau, Phàn Long đã thoa thuốc xong cho Bạch Đình. Nhưng còn vấn đề nan giải hơn là…làm sao để băng bó đây? Thoa thuốc thì phạm vi chỉ ở lưng nhưng muốn băng bó thì phải… Chỉ cần nghĩ đến đây thôi cũng đã thấy ngượng ngùng biết bao. Bằng chứng là gương mặt Phàn Long đã ửng hồng cả lên. Nhưng không băng bó thì vết thương sẽ rất dễ nhiễm trùng nên buộc phải băng thôi. Nhưng băng thế nào thì chàng vẫn chưa biết.

*Aissss…phải làm sao đây?*

“Vò đầu bứt tóc” một hồi thì chàng đánh liều gọi Bạch Đình:

– “Con hổ”..à không,… Bạch Đình! Cô còn tỉnh táo không? Ta nhờ cô một chuyện được không?

Cơn đau rát thật sự khiến nàng rơi vào trạng thái mơ hồ. Nhưng thuốc giảm đau đã ngấm nên nàng cũng đã phần nào lấy lại được ý thức. Nàng uể oải gượng dậy, chầm chậm nói:

– Muốn…ta…giúp gì?

– Ờ thì…ùm…cũng không có gì to tát đâu! Chỉ là ta muốn…ơ…thì…

Lời nói đã đến cửa miệng nhưng sao muốn thoát ra lại khó quá. Thấy chàng cứ ậm ừ mãi mà chẳng nói, cái tính thiếu kiên nhẫn của nàng lại trỗi dậy:

– Nói nhanh một chút là đột tử liền hay gì? Bà đây không đủ kiên nhẫn chơi trò đuổi hình bắt chữ với ngươi. Truyện Thám Hiểm

*”Con hổ” này chửi người cũng hăng quá đi! Nhưng mà thật sự không thể để lâu thêm nữa. Thôi thì…nói đại đi!*

Chàng hít một hơi thật sâu rồi nói hết những gì muốn nói:

– Bây giờ ta phải băng bó nên là cô…cởi yếm ra luôn đi!

– CÁI GÌ?!

Nghe chàng nói xong nàng sảng hồn quay ngoắt sang nhìn chằm chằm Phàn Long. Bao nhiêu đau đớn, mệt mỏi như mọc cánh bay đi hết. Ánh mắt nàng vừa ngạc nhiên vừa đằng đằng sát khí khiến chàng sợ hãi nhắm tịt hai mắt chẳng dám nhìn.

– Ngươi có bình thường không vậy? Hôm nay ngươi uống thuốc chưa vậy? Dám đưa ra lời đề nghị hoang đường như vậy hả? Chê kiếp thần tiên sống dai quá phải không?

Mỗi một câu nói của nàng đều có sức ép vô cùng lớn khiến chàng sợ hãi không dám hé môi.

*Trời ơi, trời ơi! Làm ơn phù hộ con tai qua nạn khỏi!*

Nhưng dù sợ thì chàng vẫn lo cho nàng hơn nên chàng buộc phải giải thích rõ ràng. Với nếu không giải thích thì…xuân này con không về!

– Cô…cô bình tĩnh chút…

– Bình tĩnh cái gì? Ngươi không thấy nó hoang đường sao? – nàng lớn tiếng quát lại.

– Thì vậy ta mới nhờ cô giúp đó!

– Là sao?

– Ta biết chuyện này có hơi…à rất hoang đường nhưng vết thương cửa cô buộc phải băng bó. Nên ta muốn nhờ cô trong lúc ta bịt mắt, ta chuyển băng ra trước thì cô chuyển vòng lại ra sau giúp ta.

– …Thôi khỏi! Ngươi giúp ta đến đây được rồi. Chuyện còn lại ta sẽ tự xử.

Nghe thấy nàng lại muốn cậy mạnh, chàng cuốn cuồng lên vội khuyên ngăn.

– Không được đâu! Vết thương cô khó khăn lắm mới cầm được máu. Nếu cô cứ vậy thì nó sẽ lại rách ra chảy máu nữa đấy.

– …

Thấy nàng im lặng như lại tìm cách từ chối chàng liền hóa phép tạo ra một dãy băng đen dày cộm bao quanh mắt mình như lời đã nói.

– Như vậy là được rồi chứ gì? Ta thề là ta không nhìn thấy gì đâu! Nếu cần thì ta khóa nhãn lại luôn cho cô yên tâm.

Dứt lời chàng định thi triển tiên thuật phong ấn nhãn lực thì bị nàng ngăn lại.

– Điên hả? Phong ấn nhãn lực không khéo là mù luôn đấy! Ta có mấy cái mạng cũng không đủ trả cho đôi mắt của ngươi đâu nhị hoàng tử à!

– Nói vậy là cô chịu cho ta giúp cô băng bó rồi hả?

Thật tâm nàng không muốn nhưng nhìn chàng chỉ vì vậy mà làm tới mức này, nếu nàng còn không chịu thì chàng còn làm tới nào nữa.

– Ngươi thật sự không thấy?

– Ta không thấy thật mà? Thôi để ta khóa nhãn lại cho chắc ăn!

– Thôi đi! Ta với ngươi coi như là…có quen biết. Ta tạm tin người!

Nói rồi nàng chuẩn bị sẵn gạc băng đưa cho chàng. Rồi nàng từ từ tháo nút thắt cởi bỏ lớp áo cuối cùng trên người mình. Phàn Long dựa vào góc độ ban nãy thoa thuốc cho nàng mà ngắm chừng để băng bó.

– Ta bắt đầu nha!

Một tay chàng giữ lấy mép băng gạc, một tay kéo gạc ra phía trước cho nàng. Nàng nhận lấy rồi vòng ra phía sau đưa cho chàng. Cứ như thế, hai người họ phối hợp ăn ý, nhịp nhàng, tuy có chút khó khăn nhưng họ cũng đã băng bó thành công.

– Xong rồi! Cô chỉnh trang lại đi! Khi nào xong thông báo ta một tiếng!

Chàng kiên nhẫn đợi một lúc lâu sau nhưng vẫn chưa nghe thấy hồi âm của nàng. Chàng lo lắng không biết nàng có ổn không nhưng cũng không dám tự mở bịt mắt. Nhưng mà nàng cũng đã im lâu quá rồi nên chàng đánh liều một phen:

– Ê nè! Cô xong chưa? Ta…ta tháo băng che mắt ra nhé?

Chàng tháo bịt mắt ra nhưng phải một hồi sau mắt chàng mới có thể làm quen với ánh sáng. Chàng hoảng loạn khi thấy Bạch Đình nằm trên bàn với quần áo đã chỉnh tề. Chàng liền cúi xuống xem nàng thế nào.

– Bạch Đình! Bạch Đình? Cô ổn không?

Thấy nhịp thở của nàng đều đặn thì chàng cũng yên tâm phần nào. Nàng chỉ ngủ thôi. Cũng đúng, nàng vừa phải trải qua nỗi ám ảnh kinh hoàng trong mơ vừa phải chịu cơn đau rát thấu xương ngoài hiện thực. Nàng gồng mình lên để chịu đựng thì sau tất cả nàng cần phải nghỉ ngơi.

Chàng thấy nàng lại khoác lên chiếc áo đẫm máu ban nãy liền ghé vào tai nàng nói:”xin phép nhé!”. Rồi chàng nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc áo ngoài của nàng, đồng thời chàng khoác lại cho nàng cái áo choàng của mình. Dù sao thì áo của chàng dày hơn và cũng sạch sẽ hơn.

Mặc áo xong, chàng bồng nàng lên nhẹ nhàng và dịu dàng hết mức có thể để nàng không tỉnh giấc. Chàng bồng nàng đến bên giường, đặt nhẹ nàng xuống cho nàng thoải mái nghỉ ngơi hơn.

Sau khi an bài xong cho nàng, chàng không rời đi vội mà lấy khăn tay của mình lau đi mồ hồi trên trán cho nàng. Nhìn gương mặt nàng an yên mà ngủ, trong lòng chàng cũng bớt đi một phần ân hận.

*Đa tạ cô! Từ giờ đổi lại ta sẽ bảo vệ cô!*


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.