Đời Đời Kiếp Kiếp Vẫn Lạc Nhau

Chương 42: 42: Bảo Vệ



Bây giờ nàng đau đến không thể cử động dù chỉ là một cái lắc đầu hay một câu nói “không sao!” cũng không thể nhảy ra khỏi miệng.
Cũng may Hương Ngọc không cất hộp thuốc đi mà vẫn để cạnh đầu giường.

Chàng mở hộp thuốc ra và thuần thục lấy ra một lọ thuốc.

Dù không biết thuốc đặc trị cho vết thương này nhưng chắc vì chàng cũng hay bị thương nên chàng cũng biết thuốc cầm máu và giảm đau.

Chàng muốn thoa thuốc cho nàng nhưng sợ nàng giật mình nên nhẹ giọng thông báo:
– Bây giờ ta sẽ thoa thuốc, cô ráng chịu đau một chút!
Nói rồi chàng nhẹ nhàng thoa thuốc lên vết thương cho nàng.

Giây phút thuốc chạm vào vết thương, nàng như muốn ngất lịm đi vì đau đớn.

Đây là nỗi đau thấu tận xương tủy mà người ta vẫn thường hay nói đó sao? Từng tế bào của nàng cũng đang thét gào vì cơn đau.

Trán nàng đã ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt nhắm nghiền, hai hàm răng nghiến chặt.
Phàn Long thấy nàng im lặng nhưng chàng biết nàng đang quằn quại vì cơn đau.

Nhìn nàng như thế trong lòng chàng cũng chẳng được yên.

“Xót xa” và “áy náy” đang gặm nhắm chàng từng chút một.
*Nếu cô ấy không lao ra ngay lúc đó…thì cô ấy đã không chịu đau đớn thế này.

Nếu những vết thương này ở trên người mình…có lẽ sẽ tốt hơn nhỉ?*
Khắc sau, Phàn Long đã thoa thuốc xong cho Bạch Đình.

Nhưng còn vấn đề nan giải hơn là…làm sao để băng bó đây? Thoa thuốc thì phạm vi chỉ ở lưng nhưng muốn băng bó thì phải…!Chỉ cần nghĩ đến đây thôi cũng đã thấy ngượng ngùng biết bao.

Bằng chứng là gương mặt Phàn Long đã ửng hồng cả lên.

Nhưng không băng bó thì vết thương sẽ rất dễ nhiễm trùng nên buộc phải băng thôi.

Nhưng băng thế nào thì chàng vẫn chưa biết.
*Aissss…phải làm sao đây?*
“Vò đầu bứt tóc” một hồi thì chàng đánh liều gọi Bạch Đình:
– “Con hổ”..à không,…!Bạch Đình! Cô còn tỉnh táo không? Ta nhờ cô một chuyện được không?
Cơn đau rát thật sự khiến nàng rơi vào trạng thái mơ hồ.

Nhưng thuốc giảm đau đã ngấm nên nàng cũng đã phần nào lấy lại được ý thức.

Nàng uể oải gượng dậy, chầm chậm nói:
– Muốn…ta…giúp gì?
– Ờ thì…ùm…cũng không có gì to tát đâu! Chỉ là ta muốn…ơ…thì…
Lời nói đã đến cửa miệng nhưng sao muốn thoát ra lại khó quá.

Thấy chàng cứ ậm ừ mãi mà chẳng nói, cái tính thiếu kiên nhẫn của nàng lại trỗi dậy:
– Nói nhanh một chút là đột tử liền hay gì? Bà đây không đủ kiên nhẫn chơi trò đuổi hình bắt chữ với ngươi.

Truyện Thám Hiểm
*”Con hổ” này chửi người cũng hăng quá đi! Nhưng mà thật sự không thể để lâu thêm nữa.

Thôi thì…nói đại đi!*
Chàng hít một hơi thật sâu rồi nói hết những gì muốn nói:
– Bây giờ ta phải băng bó nên là cô…cởi yếm ra luôn đi!
– CÁI GÌ?!
Nghe chàng nói xong nàng sảng hồn quay ngoắt sang nhìn chằm chằm Phàn Long.

Bao nhiêu đau đớn, mệt mỏi như mọc cánh bay đi hết.

Ánh mắt nàng vừa ngạc nhiên vừa đằng đằng sát khí khiến chàng sợ hãi nhắm tịt hai mắt chẳng dám nhìn.
– Ngươi có bình thường không vậy? Hôm nay ngươi uống thuốc chưa vậy? Dám đưa ra lời đề nghị hoang đường như vậy hả? Chê kiếp thần tiên sống dai quá phải không?
Mỗi một câu nói của nàng đều có sức ép vô cùng lớn khiến chàng sợ hãi không dám hé môi.
*Trời ơi, trời ơi! Làm ơn phù hộ con tai qua nạn khỏi!*
Nhưng dù sợ thì chàng vẫn lo cho nàng hơn nên chàng buộc phải giải thích rõ ràng.

Với nếu không giải thích thì…xuân này con không về!
– Cô…cô bình tĩnh chút…
– Bình tĩnh cái gì? Ngươi không thấy nó hoang đường sao? – nàng lớn tiếng quát lại.
– Thì vậy ta mới nhờ cô giúp đó!
– Là sao?
– Ta biết chuyện này có hơi…à rất hoang đường nhưng vết thương cửa cô buộc phải băng bó.

Nên ta muốn nhờ cô trong lúc ta bịt mắt, ta chuyển băng ra trước thì cô chuyển vòng lại ra sau giúp ta.

– …Thôi khỏi! Ngươi giúp ta đến đây được rồi.

Chuyện còn lại ta sẽ tự xử.
Nghe thấy nàng lại muốn cậy mạnh, chàng cuốn cuồng lên vội khuyên ngăn.
– Không được đâu! Vết thương cô khó khăn lắm mới cầm được máu.

Nếu cô cứ vậy thì nó sẽ lại rách ra chảy máu nữa đấy.
– …
Thấy nàng im lặng như lại tìm cách từ chối chàng liền hóa phép tạo ra một dãy băng đen dày cộm bao quanh mắt mình như lời đã nói.
– Như vậy là được rồi chứ gì? Ta thề là ta không nhìn thấy gì đâu! Nếu cần thì ta khóa nhãn lại luôn cho cô yên tâm.
Dứt lời chàng định thi triển tiên thuật phong ấn nhãn lực thì bị nàng ngăn lại.
– Điên hả? Phong ấn nhãn lực không khéo là mù luôn đấy! Ta có mấy cái mạng cũng không đủ trả cho đôi mắt của ngươi đâu nhị hoàng tử à!
– Nói vậy là cô chịu cho ta giúp cô băng bó rồi hả?
Thật tâm nàng không muốn nhưng nhìn chàng chỉ vì vậy mà làm tới mức này, nếu nàng còn không chịu thì chàng còn làm tới nào nữa.
– Ngươi thật sự không thấy?
– Ta không thấy thật mà? Thôi để ta khóa nhãn lại cho chắc ăn!
– Thôi đi! Ta với ngươi coi như là…có quen biết.

Ta tạm tin người!
Nói rồi nàng chuẩn bị sẵn gạc băng đưa cho chàng.

Rồi nàng từ từ tháo nút thắt cởi bỏ lớp áo cuối cùng trên người mình.

Phàn Long dựa vào góc độ ban nãy thoa thuốc cho nàng mà ngắm chừng để băng bó.
– Ta bắt đầu nha!
Một tay chàng giữ lấy mép băng gạc, một tay kéo gạc ra phía trước cho nàng.

Nàng nhận lấy rồi vòng ra phía sau đưa cho chàng.

Cứ như thế, hai người họ phối hợp ăn ý, nhịp nhàng, tuy có chút khó khăn nhưng họ cũng đã băng bó thành công.
– Xong rồi! Cô chỉnh trang lại đi! Khi nào xong thông báo ta một tiếng!
Chàng kiên nhẫn đợi một lúc lâu sau nhưng vẫn chưa nghe thấy hồi âm của nàng.

Chàng lo lắng không biết nàng có ổn không nhưng cũng không dám tự mở bịt mắt.

Nhưng mà nàng cũng đã im lâu quá rồi nên chàng đánh liều một phen:

– Ê nè! Cô xong chưa? Ta…ta tháo băng che mắt ra nhé?
Chàng tháo bịt mắt ra nhưng phải một hồi sau mắt chàng mới có thể làm quen với ánh sáng.

Chàng hoảng loạn khi thấy Bạch Đình nằm trên bàn với quần áo đã chỉnh tề.

Chàng liền cúi xuống xem nàng thế nào.
– Bạch Đình! Bạch Đình? Cô ổn không?
Thấy nhịp thở của nàng đều đặn thì chàng cũng yên tâm phần nào.

Nàng chỉ ngủ thôi.

Cũng đúng, nàng vừa phải trải qua nỗi ám ảnh kinh hoàng trong mơ vừa phải chịu cơn đau rát thấu xương ngoài hiện thực.

Nàng gồng mình lên để chịu đựng thì sau tất cả nàng cần phải nghỉ ngơi.
Chàng thấy nàng lại khoác lên chiếc áo đẫm máu ban nãy liền ghé vào tai nàng nói:”xin phép nhé!”.

Rồi chàng nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc áo ngoài của nàng, đồng thời chàng khoác lại cho nàng cái áo choàng của mình.

Dù sao thì áo của chàng dày hơn và cũng sạch sẽ hơn.
Mặc áo xong, chàng bồng nàng lên nhẹ nhàng và dịu dàng hết mức có thể để nàng không tỉnh giấc.

Chàng bồng nàng đến bên giường, đặt nhẹ nàng xuống cho nàng thoải mái nghỉ ngơi hơn.
Sau khi an bài xong cho nàng, chàng không rời đi vội mà lấy khăn tay của mình lau đi mồ hồi trên trán cho nàng.

Nhìn gương mặt nàng an yên mà ngủ, trong lòng chàng cũng bớt đi một phần ân hận.
*Đa tạ cô! Từ giờ đổi lại ta sẽ bảo vệ cô!*.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Đời Đời Kiếp Kiếp Vẫn Lạc Nhau

Chương 42: Cậu bé kì lạ



Yêu giới

Tiểu đội cử đi yêu giới gồm Phàn Uyên, Hồng Ngài, Ngô Phỉ đang thận trọng từng bước tiến vào lãnh địa của yêu giới. Mỗi một bước tiến họ đều cẩn thận quan sát xung quanh. Một khoảng không cô tịch đến lạ, chỉ có tiếng gió thổi rít bên tai. Không một bóng người, không một rặng cây, chỉ có cát và đá. Bầu trời lại âm u không một tia nắng.

– Sao chúng ta sắp vào tới nội địa yêu giới rồi mà vẫn không có một binh lính canh gác biên giới vậy?

Câu hỏi của Hồng Ngài đã xóa tan đi bầu không khí yên ắng ấy. Ngô Phỉ cũng có cùng một mối nghi vấn với Hồng Ngài:

– Đúng đó! Không một vùng lãnh thổ nào không có lính canh phòng biên giới cả? Nhìn cứ như yêu giới mời chúng ta tới vậy.

Phàn Uyên cũng tán thành với hai người bạn đồng hành của mình.

– Ừ! Chúng ta thế này có phải là thuận lợi quá rồi không?

Vừa dứt lời thì đột nhiên Phàn Uyên nghe có tiếng bước chân trên cát từ xa vọng tới. Ba người họ lập tức tìm chỗ ẩn nấp và đề cao cảnh giác.

Theo sau những tiếng bước chân ấy là một toán người đang đi ngang qua chỗ họ đứng lúc nãy. Nhưng điều kì lạ là tay họ bị trói vào nhau như một chuỗi mắc xích, chân cũng đeo xiềng sắt trông giống như đang áp giải nô lệ. Họ bước đi lững thững như những cương thi đi theo tiếng gọi của thầy pháp vậy. Xung quanh có rất nhìu binh lính đi theo canh phòng nghiêm ngặt.

Ba người họ nấp sau một tảng đá lớn quan sát mọi việc.

– Áp giải phạm nhân hay gì mà đông quá vậy?

– Suỵt! Trời ơi huynh be bé cái mồm thôi A Ngài!

Ngô Phỉ và Hồng Ngài thì thầm trao đổi với nhau với sự tò mò và hiếu kì. Phàn Uyên thì lại không tham gia vào cuộc thảo luận đó mà chỉ tập trung quan sát. Nhưng có lẽ vì quá tập trung nên khi bọn chúng đi khuất tầm mắt thì chàng đã rướn người theo để tiếp tục quan sát. Chẳng may chàng bị mất thăng bằng mà ngã chúi người về trước. Tuy chàng giữ lại được thăng bằng nhưng chàng đã gây ra một tiếng động lớn khiến bọn chúng chú ý.

– Là ai đang ở đó?

– Ra đây mau!

Ba người họ nhìn nhau đầy căng thẳng.

*Chết tiệt! Bị phát hiện rồi sao?*

Đang lúc ba người họ suy nghĩ cách ứng phó hay tốt hơn là đánh lạc hướng chúng thì bỗng đùng một cái, tảng đá lớn che chắn cho họ đã bị đánh vỡ tan tành. Ba người họ không kịp trở tay nên cũng bị đánh bay. Ngô Phỉ thấy hành động của chúng khẩn trương như vậy liền lấy làm lạ:

– Bọn chúng không dò la gì mà đánh thẳng sao?

Bọn chúng chẳng thèm đáp trả lại câu hỏi của chàng mà trực tiếp kéo quân tấn công. Ba người họ tuy có hơi bất ngờ nhưng đã nhanh chóng lấy lại phong độ và nghênh chiến với bọn chúng.

– Chúng ta chiến thôi! Tôi ngứa tay quá rồi.

– Nè A Phỉ, huynh chơi thân với Bạch Đình quá nên lây tính ngông của y rồi à?

Ngô Phỉ chỉ nhếch mép cười ròi tự tin nói:

– Chúng ta là ai chứ A Ngài? Là hai trong số Tứ Đại Chiến Thần đó!

Dứt lời, cặp bài trùng, Cuồng Phong Đại Mã lập tức xông trận càng quét kẻ thù như vũ bão khiến bọn chúng chẳng kịp trở tay.

Có một giai thoại về Tứ Đại Chiến Thần của thiên giới mà mọi người đều truyền miệng nhau. Người đời có hai biệt danh dành cho hai cặp Chiến Thần mà khi nhắc tới người ta đều biết về mối quan hệ của họ.

“Song Long Hổ Đấu” tức Phàn Long và Bạch Đình. Họ đều là Chiến Thần mạnh nhất, đại diện cho Thiên giới nhưng họ cũng là kẻ thù không đội trời chung trên chiến trường. Hai người họ sẽ chẳng bao giờ hợp tác vì mâu thuẫn trong chiến lược và cách dẫn binh. Nhưng vì là kẻ mạnh nhất nên họ được xếp với nhau như một kiểu so sánh.

“Cuồng Phong Đại Mã” chính là biệt danh dành cho Ngô Phỉ và Hồng Ngài. Chân thân của họ đều là những con ngựa khỏe nhất và nhanh nhất Thiên Giới. Trái với hai người kia, quan hệ giữa họ rất khắng khít nên nếu hợp tác trên chiến trường thì tốc độ của họ là vô đối, như một cơn siêu bão càng quét mọi mặt trận của kẻ thù.

Trở lại với trận chiến ở yêu giới, không ngoài dự đoán, Ngô Phỉ và Hồng Ngài đã nhanh chóng xử gọn đám binh lính đó. Bọn tuy yếu nhưng lại đông, cộng thêm có một tên thầy pháp đang điều khiển nên dù có đánh bại bao nhiêu tên thì lực lượng của chúng vẫn được bảo toàn. Ba người họ cứ đánh mãi như thế cũng không phải là cách.

– Đại hoàng tử à, ngài có cách gì không? Bọn chúng cứ thế này chúng ta đánh mãi cũng không ổn lắm đâu.

Trước sự cầu cứu của Hồng Ngài, Phàn Uyên cũng chỉ đành bất lực. Nhưng chàng để ý có một tên đang đứng ở xa kia, chỗ những tên “nô lệ” ban nãy.

*Hắn là ai nhỉ? Tuy hắn không làm gì nhưng hắn lại tỏa ra một luồng sức mạnh. Bọn lính lại đánh mà không biết mệt. Không lẽ…*

Dù chỉ là suy đoán nhưng bây giờ chỉ có thể thử xem như thế nào thôi. Phàn Uyên liền nói với Hồng Ngài bằng giọng điệu khẩn trương:

– Là hắn! Cái tên đang đứng đó! Chỉ cần đập chết hắn là bọn lính sẽ dừng lại thôi.

Nhưng Hồng Ngài đang bị bao vây rồi, chàng không thể chạy lại đó để xử hắn được. Bên này Phàn Uyên cũng đang bị khống chế tứ bề. Thấy tình hình nguy cấp Ngô Phỉ liền đột phá vòng vây chạy vụt lại chỗ tên thầy pháp đó và hạ đo ván hắn ngay lập tức. Thầy pháp đấu với Chiến thần thì chỉ có chết thôi.

Sau khi tên đó bị đánh gục thì y như Phàn Uyên nói, đám binh lính liền ngưng tấn công. Căn bản là chúng bị đánh bại rồi chỉ là chúng bị điều khiển bằng thuật con rối mà thôi. Đúng là yếu mà còn lắm mưu nhiều trò.

Sau khi đám người thầy pháp bị đánh bại thì toán “nô lệ” kia cũng đã lấy lại được ý thức của mình. Họ ngơ ngác và hoảng sợ với cảnh tượng trước mắt. Nhưng trong đó có một đứa bé rất bình tĩnh và kêu lớn:

– Ba vị ân nhân làm ơn cứu chúng tôi!

Ngô Phỉ nghe thấy liền bước lại gần cậu bé đó, đưa ánh mắt không chút thiện cảm nào nhìn cậu và lạnh giọng hỏi:

– Nè cậu bé! Chưa biết ta là thù hay bạn mà đã kêu cứu sao? Không sợ ta giết luôn nhóc à?

Cậu bé chẳng những không hoảng sợ mà ngược lại còn nhìn thẳng mặt chàng và dõng dạc nói:

– Là tiên nhân chắc sẽ không giết người bừa bãi đâu ha? Với nếu ngài muốn giết thì đã ra tay chung với lúc giết tên thầy pháp kia rồi!

Ngô Phỉ nghe xong liền cảm thấy ngạc nhiên:

*Nhóc này còn nhỏ mà biết phân biệt tiên khí rồi à? Lại còn thông minh nữa chứ! Con nít yêu giới đều thế à? Hèn chi…*

Không biết chàng nghĩ cái gì mà lại phì cười khoái chí như thế. Hồng Ngài đi đến cũng khó hiểu hỏi chàng:

– Nè làm gì cười một mình như tên dở hơi thế kia!

Ngô Phỉ khuơ tay và nói:

– Dở hơi cái đầu huynh! Mau đi cởi trói cho đám người này đi. Họ vô hại!

Nói xong chàng cúi xuống cởi trói cho cậu bé và nói ẩn ý:

– Này nhóc! Chắc nhóc có thân phận không đơn giản đâu ha?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.