Đời Đời Kiếp Kiếp Vẫn Lạc Nhau

Chương 25: 25: Tạo Phản!



Nàng nhắm nghiềng đôi mắt, thở dài một hơi như đã hạ quyết tâm rồi nói:
– Chúng ta đi thôi!
– —
Lúc bấy giờ, ở đại điện mọi người đều đang xôn xao, bàn tán.

Bỗng có một tiếng thông báo khiến mọi người đều im lặng:
– Nhị hoàng tử, Bạch Đình tướng quân và Bắc Đẩu thiên quân tới!
Ba người họ bước vào với khí thế trang nghiêm, gương mặt lạnh lùng đến đáng sợ.
– Tham kiến thiên đế!
– Ta miễn lễ! Các ngươi hãy bình thân!
– Tạ thiên đế!
– Phàn Long! Chuyện vừa rồi thiên giới náo loạn là như thế nào? Kể rõ ta nghe!
Nghe được câu hỏi, Phàn Long liếc nhìn sang Bạch Đình.
*Trông sắc mặt cô ta nhợt nhạt quá.

Mình phải giải quyết nhanh chuyện này mới được.

Xem như là…trả ơn cứu mạng của cô ta đi.*
– Khởi bẩm thiên đế! Lúc nãy chỉ đơn giản là có một kẻ đột nhập để trộm cấp đồ đạc thôi ạ! Con sẽ về điều tra làm rõ chuyện này rồi báo lên người sau ạ!
Đột nhiên từ đâu thọt vô một tiếng nói với giọng điệu khiến người ta chán ghét:
– Vậy sao? Sao ta lại nghe là người của YÊU GIỚI gây sự cơ mà? Hơn nữa hắn đến là để lấy trộm thiên bảo đem về để bày mưu tính kế xâm chiếm thiên giới chứ đâu có đơn giản như lời ngài nói.
Phàn Long vừa nghe giọng hắn liền lộ ra ánh mắt tức giận như thể chàng đã ngán ngẫm giọng nói ấy từ lâu.
*Lại là hắn! Hà Liêu! Sao ở đâu cũng có cái mỏ của hắn xía vô vậy?*
Không chỉ có chàng, đến Đàm Phong cũng tỏ ra chán ghét cái tên này.
*Chết tiệt! Có cần nhẫn mạnh hai chữ “yêu giới” đến thế không? Lần này hắn lại muốn gì đây?*
Hắn nhếch miệng cười đắc chí, gương mặt vênh lên đầy ngạo nghễ, đưa ánh mắt khiêu khích nhìn Bạch Đình.
Thiên đế nghe hắn nói thế cũng ngạc nhiên và cảm thấy khó hiểu.

Ngài liền hỏi lại hắn:
– Ngươi nói vậy là sao? Sao lại liên quan đến yêu giới?
Chỉ đợi có thế, hắn liền chớp cơ hội công kích Bạch Đình với giọng điệu nửa đùa nửa thật.
– Khởi bẩm thiên đế! Lúc nãy thần được thông báo là có một kẻ tự xưng là người yêu giới tới đây để dò xét thiên giới ta đó ạ.

Không biết Bạch Đình tướng quân có liên can gì về chuyện này không nhỉ?
Chỉ là một câu hỏi đơn giản nhưng ngay cả tên đần độn cũng biết ngụ ý bên trong sâu xa như thế nào.

Thiên giới này có mấy ai là yêu nhân đắc đạo như nàng chứ.

Hơn nữa, lúc nàng vừa mới đặt chân lên thiên giới thì thái độ của bọn họ như thế nào? “Xem thường”, “khinh bỉ”, “miệt thị” là tất cả những gì mà nàng phải chịu suốt cả ngàn năm.

Những lời nói cay độc, những hành động hắt hủi đó làm sao mà nàng có thể quên.

Nàng chưa làm gì mà họ đã đối xử tệ bạc như thế thì thử hỏi thái độ của bọn họ sẽ còn cay nghiệt đến nhường nào nữa khi nghe Hà Liêu mượn gió bẻ măng như vậy.
Nàng chỉ cười nhạt một cái, dù có hơi bất ngờ nhưng nàng vẫn giữ được thần thái và bình tĩnh hỏi:

– Ngươi nói vậy là ý gì?
Hắn nở một nụ cười thân thiện, xua tay và nói:
– Không không! Ta nào có ý gì! Sẵn tiện cho ta hỏi lúc nãy ngài đuổi theo để bắt kẻ đột nhập mà nhỉ? Thế hắn đâu rồi?
Đến Bạch Đình cũng thán phục trước sự nhiều chuyện của hắn.
*Hắn nắm bắt thông tin cũng kĩ quá đó!*
Song, nàng bình tĩnh trả lời:
– Chạy rồi?
Hắn giả vờ ngạc nhiên đáp:
– Cái gì? Chạy rồi sao? Ngài chẳng phải là Đệ nhất Chiến thần sao? Sao đến một tên cóc ké cũng bắt không nổi vậy? Hơn nữa ngài đi cùng với nhị hoàng tử mà, thế hắn chạy là chạy như thế nào? Hay là ngài thả cho hắn chạy!
Nghe đến đây, sắc mặt nàng liền trở nên khó coi.

Nàng đã không còn đủ kiên nhẫn để đôi co với hắn nữa.

Nàng lớn tiếng quát:
– Ngươi nói vậy là ý gì hả?
– Ý của ta không phải rất rõ ràng sao?
Song hắn quay sang già mồm với thiên đế
– Khởi bẩm thiên đế! Thần nghi ngờ Bạch Đình tướng quân cấu kết yêu giới, mưu đồ tạo phản.

Chứng cớ đã rõ! Mong ngài minh xét

*Cái gì? Ta sao?*
*Hóa ra đây là mục đích của hắn à? Chết tiệt!*
Lời cáo buộc của hắn khiến cho Bạch Đình sững sờ.

Đàm Phong lúc này cũng không thể đứng yên được nữa.

Chàng bước lên cãi lại hắn:
– Hồ náo! Không có bằng chứng mà dám ăn nói xằng bậy! Mạo phạm thượng thần là tội lớn phải xứ lý nghiêm minh ngươi biết không hả!
Trái lại với vẻ sốt sắng của Đàm Phong, Bạch Đình lại điềm tĩnh lạ thường.

Nàng kéo vai chàng lại và khẽ lắc đầu ra hiệu rằng nàng không sao.

Nhưng chàng vẫn không thôi lo lắng.
– Bạch Đình…!
– Tin ta đi!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Đời Đời Kiếp Kiếp Vẫn Lạc Nhau

Chương 25: Ta có công, ta có quyền



Đôi mắt nàng tràn đầy sự tự tin. Có vẻ nàng đã sẵn sàng để khẩu chiến một trận với hắn rồi. Nàng bước lên với thần thái ngút trời của một vị thượng thần-chiến thần oai phong và điềm tĩnh nói:

– Kính thưa ngài Nam Hà tiên quan! Ăn có thể ăn bậy chứ nói thì không thể nói bậy được đâu. Ngài đã là thần tiên rồi chứ có phải phường ngu si, dốt nát nào đâu mà không ý thức được thế! Hay để ta dạy ngài cách ăn nói thế nào cho phải phép nhé!

Nói xong nàng nhướng mày đầy thách thức khiến Hà Liêu tức nghiến răng nghiến lợi. Nhưng biết sao được, hắn thắp hơn nàng một bậc nên vẫn phải hạ mình lễ phép trước nàng.

– Thưa tướng quân! Sao ngài lại cho rằng ta ăn nói bậy bạ? Rõ ràng là ta có bằng chứng kia mà!

Nàng nói tiếp:

– Đâu? Bằng chứng mà ngươi nói đâu? Ý ngươi là cái tên đã chết rồi là bằng chứng à? Chết không đối chứng! Chỉ dựa vào một cái xác mà ngươi kết tội ta thì có phải là vội quá không?

– Hắn chết rồi nhưng nguyên thần không tiêu tán chứng tỏ hắn không phải tiên cũng không phải ma thì chỉ có thể là yêu thôi!

Nghe đến đây nàng cười phá lên:

– Ahahaha! Lí lẽ của ngài thú vị thật đấy! Trên thế gian này có hàng tá cách để khiến cho nguyên thần không bị tiêu tán. Có vẻ như ngài không biết đến điều đó rồi! Bởi vậy nên ngài mãi không thể với đến chức vị cao hơn là phải!

Nói xong nàng nở một nụ cười tiêu chuẩn như đang chọc quê hắn. Còn hắn bị nàng nói móc như thế liền điên tiếc lên nhưng vẫn phải cố nhẫn nhịn. Gương mặt của hắn lúc này rất khó coi nhưng những người xung quanh lại thấy nó rất hài hước. Đôi mắt thì rõ là tức giận, chân mày thì cau lại sắp nối thành một đường thẳng đến nơi nhưng hắn vẫn phải cố nở nụ cười khiến cho đường nét trên mặt hắn cứ như đang đánh nhau vậy. Phàn Long đứng bên cạnh cũng cảm thấy hả hê.

*Haha chửi đúng lắm! Để xem hắn còn phách lối được hay không?*

Bị nàng nói đến không còn gì rồi mà hắn vẫn cố chấp buộc tội nàng:

– Ta không cần biết! Hắn đã khai là người của yêu giới rồi mà ngài cũng là người của yêu giới không thể tránh khỏi việc bị liên can, ta nghi ngờ ngài cũng không phải là không có căn cứ.

Hắn liên tục buộc tội nàng bằng mọi cách khiến nàng cũng phải bái phục.

*Cố gắng buộc tội ta đến như thế luôn à?*

Nhưng nàng thì vẫn cứ điềm tĩnh mà nói chuyện với hắn:

– Ngài liên tục nói ta mưu phản thiên giới vậy ta hỏi ngài những lúc ma giới lăm le xâm chiếm thiên giới thì ai là người đã đứng ra, xả thân chiến đấu bảo vệ mảnh trời này để ngài có nơi để khua môi múa mép vậy hả?

Đứng trước câu hỏi của nàng hắn giữ thái độ trịch thượng đáp:

– Hơ, ngài ỷ có tí công lao mà lên mặt hay sao. Với chút công lao đó mà ngài định lấp liếm chuyện này à?

Nàng cười nhạt một cái rồi nói với giọng điệu châm biếm:

– Đó là vì ta có công lao nên ta có cái để dựa vào. Còn ngài? Ngài có cái gì không mà dám ở đây bắt chặt bắt lỏng ta hả?

Lời nói của nàng lặp tức khiến hắn bẽ mặt trước toàn thể chư tiên. Lời nói của hắn liền trở nên ấp úng:

– Ngài…ngài…

Nàng tiếp tục mắng hắn:

– Cái thứ chỉ biết ngồi “mát ăn bát vàng” thì không xứng để buộc tội bổn tướng quân!

– Ngài…ngài…câm miệng!

Sẵn đang đà thắng thế nàng tiếp tục công kích hắn:

– Ta sẽ câm miệng nếu như khi có chiến tranh ngươi xung phong ra tiền tuyến, xông pha trận mạt, anh dũng chiến đấu đem chiến công lớn hơn ta về đây. Còn nếu chỉ sống như con rùa rút cổ trốn ở một xó, tham sống sợ chết thì người nên câm miệng chính là ngươi!

Nàng nói với khí thế hoàn toàn áp đảo khiến hắn câm như hến. Mọi người xung quanh cũng thầm cười nhạo hắn. Hắn tức tối, quê độ mà quay về chỗ của mình. Đàm Phong cũng bị nàng làm cho bất ngờ vì chàng không nghĩ rằng nàng giải quyết vấn đề một cách bá đạo như thế.

*Hống hách thật! Nhưng biết sao đây? Muội ấy nói đúng mà!*

Đàm Phong thở phào một hơi và chàng khẽ cười vì trong mắt chàng Bạch Đình không phải là một con hổ ngạo mạng mà là một con mèo nhỏ tinh nghịch. Chàng đến bên nàng và trách nhẹ:

– Muội quậy đủ chưa đấy? Hà Liêu cũng bị muội làm cho đến không còn mặt mũi nữa rồi!

Nàng vẫn bá đạo nói:

– Hắn đáng bị như vậy! Chưa bị đánh cho bầm dập là ta còn nương tay cho đấy!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.