Đời Đời Kiếp Kiếp Vẫn Lạc Nhau

Chương 16: 16: Khác Biệt



Bầu không khí giữa hai người có vẻ hòa hợp hơn.

Họ vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ.

Thoáng chốc họ đã đến Bách Xuân cung.

Đứng trước cửa lớn, Tố Linh lại cảm thấy căng thẳng.

Nụ cười liền vụt tắt, ánh mắt ngập tràn sự lo lắng.

Cô bất giác cấu chặt hai tay.

Đột nhiên có một bàn tay chạm đến.

Đó là tay của Bạch Đình, nàng vươn đến để xoa dịu nỗi căng thẳng trong lòng cô.

Tay nàng tuy lạnh nhưng lại mang sự ấm áp đến từ tận đáy lòng, điều đó đã giúp cho Tố Linh bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cô chầm chậm đẩy cánh cửa mở ra.

Bỗng một tiếng *đùng* vang dội khiến cô giật nẩy mình.

Trước mắt cô là trận mưa pháo giấy sặc sỡ cùng với tràn vỗ tay nồng nhiệt của mọi người.

Hóa ra họ đã nghe ngóng được tin hôm nay Bách Xuân cung sẽ có người mới nên họ đã lên kế hoạch để chào đón.
– Chào mừng đến với Bách Xuân cung!
Lời chào đi kèm với tiếng hò hét sôi động đến độ Bạch Đình đứng kế bên còn phải bịt tai lại.

Còn Tố Linh lúc này thì ngơ ngác đảo mắt nhìn xung quanh.

Bây giờ cảm xúc trong cô rất khó tả.

Cô vui lắm, và cũng bất ngờ nữa.

Trên suốt quãng đường đến đây, cô suy diễn vô vàn trường hợp mình phải đối mặt nhưng cô chưa từng nghĩ tới là họ sẽ chào đón cô theo cách này.

Cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ được chào đón rình rang như vậy.

Mọi người vây quanh cô, hỏi cô rất nhiều thứ nhưng cảm xúc lân lân ấy đã khiến tai cô không thể nghe được gì.

Cô ôm mặt, nước mắt lưng tròng hạnh phúc.

Cô đưa mắt nhìn Bạch Đình, thấy nàng đứng tựa một góc đang cười với cô.

Cô lập tức hiểu ra rằng nàng đã biết mọi người sẽ như vậy nên lúc đó cô mới nói:
– Ta cam đoan muội sẽ thấy vui khi đến sống ở chỗ ta đấy!
Cô liền bậc khóc nức nở.

Mọi người thấy cô khóc liền cuống cuồng cả lên:
– Ơ nè sao muội lại khóc thế?
– Có phải bọn ta làm muội giật mình rồi không?
– Tất cả là tại tỷ bày đầu hết đó, làm muội ấy sợ rồi kìa!
– Ta…ta xin lỗi muội đừng khóc nữa mà!
Cô nghẹn ngào nói:
– Không phải đâu.

Muội rất vui, muội chưa bao giờ vui như vậy.

Cảm ơn mọi người.
Cô vừa nói vừa lấy tay vội vàng lau nước mắt.

Mọi người ôm chầm lấy cô an ủi.

Nhìn khung cảnh này ai nghĩ rẵng họ là những người đến từ những nơi khác nhau đâu.

Trông họ như là tỷ muội của một gia đình-đại gia đình Bách Xuân cung.
Ở một bên khác, nới đó cũng có thành viên mới mà sao nó lạ lắm! Nơi đó là Tây Long cung, nơi mà tỷ tỷ của Tố Linh-Tố Chi được điều đến.

Khác với muội muội, Tố Chi không được Phàn Long đích thân dẫn về mà cô đi cùng với một tiểu tiên khác dẫn đường.

Trong suốt quãng đường đi mặt cô không hề phảng phất tí lo lắng nào, ngược lại bình tĩnh lạ thường.

Cô bước đi khoang thai, gương mặt vênh lên đầy kiêu ngạo và thầm nghĩ:
*Chắc họ sẽ cung kính chào đón ta đây.

Cũng đúng thôi vì ta do đích thân nhị hoàng tử chọn mà.

Hẳn là ta rất quan trọng nhỉ*.
Có vẻ như cô rất tâm đắc với suy nghĩ của bản thân nên đã khiến cô không kiềm được mà cười lên một tiếng:
– Ha!
Tiểu tiên đi bên cạnh cũng biểu tình trước tiếng cười của cô:
*Cô ta bị gì vậy? Sao tự nhiên cười lên như ả điên ấy? Bị bệnh tự luyến hay sao ấy nhỉ? Chẳng có thân phận gì mà cứ vênh vênh cái mặt lên trông đáng ghét thật!*.

Đi được một lát cũng đến trước cổng Tây Long cung
– Đã đến nơi rồi Tố Chi tiên tử, cô hãy vào đi! Ta xin phép.
Lúc này cô vẫn cố chấp với suy nghĩ của bản thân:
*Quái lạ! Tại sao bọn họ không mở cửa nghênh đón mình chứ?*.
Song nàng chặn tiểu tiên kia và nói với giọng điệu phách lối:
– Này, ngươi mau mở cửa cho ta đi!.

ngôn tình tổng tài
Nghe xong tiểu tiên càng cảm thấy có gì đó sai sai:
*Cô ả này bị gì thế? Dám kêu mình mở cửa với thái độ trịch thượng thế hả?*.
Bất bình là thế như hắn vẫn mở cửa cho cô nhưng chỉ là có chút không cam tâm.

Còn phía Tố Chi lúc này vẫn còn đang suy diễn:
*Chắc họ muốn tạo bất ngờ cho ta thôi.

Họ có lẽ đã đứng dàng hàng đợi sẵn sau cánh cửa này để chào đón ta rồi.*
Cánh cửa mở ra, một luồng gió thổi thẳng vào mặt cô như muốn thổi bay đi những suy nghĩ đó của cô.

Đến cả ông trời còn không chịu nổi sự tự luyến của cô, muốn mượn gió tát thẳng vào mặt cho cô tỉnh ra.

Cô bước vào, nhìn thấy khung cảnh trước mắt, cô lập tức xị mặt xuống.

Mọi người vẫn đang làm việc của mình: quét sân, tưới cây, lau dọn,…không một ai để ý đến sự có mặt của cô.

Đột nhiên có một người đến bên cô.

Đó là Lâm tổng quản- chịu trách nhiệm quản lý và phân phối nhân sự ở Tây Long cung.
– Ngươi là Tố Chi đúng không? Đi theo ta! Ta sẽ phân việc cho ngươi.
Nói xong bà xoay lưng rời đi nhưng Tố Chi vẫn đứng chết trân tại chỗ.

Phát hiện có điều gì đó không đúng, bà quay lại thấy Tố Chi không nghe lời liền quát:
– Sao ngươi không đi?
Tố Chi liền cao giọng nói:
– Sao ta phải nghe lời ngươi?.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Đời Đời Kiếp Kiếp Vẫn Lạc Nhau

Chương 16: Người không xứng là ngươi



– Sao ta phải nghe lời ngươi? Ngươi biết tên ta thì chắc ngươi cũng biết ta do nhị điện hạ đích thân chọn, cho nên chỉ ngài có quyền ra lệnh cho ta, còn người, xứng sao?

– Ngươi…

Bà Lâm tức điếng người nhưng lại không dám làm gì cô vì bà sợ nhị điện hạ thật sự chống lưng cho cô thì bà chết chắc. Bà nhìn gương mặt cô vênh lên tự đắc mà chỉ biết phải nuốt cục tức vào trong. Nhưng tiên tì bên cạnh thì không nghĩ sâu xa đến thế. Thấy Tô Chi nói với giọng điệu không biết lớn nhỏ như thế cô liền vọt miệng mà chửi:

– Này, ngươi còn dám lấy điện hạ ra để diễu võ dương oai hay sao? Đừng tưởng bọn này không biết. Do Bạch Đình tướng quân không chọn ngươi nên điện hạ mới phải chọn ngươi chứ ngài không chủ động trong việc này

– Đúng đó, điện hạ chúng ta có lòng tốt cứu vớt ngươi thế mà ngươi tưởng mình có giá trị lắm sao lại còn dám lên mặt với Lâm tổng quản

Các tiên tì xung quanh cũng bỏ công việc đang dang dở mà xúm lại đối phó với cô. Thấy mình bị yếu thế, nét hung hăng, cao ngạo lúc nãy của cô đã biến mất giờ chỉ còn lại nét sượng trân trên gương mặt

– Các…các ngươi dám nói vậy với ta?

Cô tức nghiến răng nghiến lợi:

*Chúng nó bị làm sao vậy? Dám làm vậy với ta? Tất cả đều do con hổ già kia gây ra. Nếu cô ta để điện hạ chọn trước thì ta đâu bị như này!*

Bỗng có một tiếng nói uy quyền khiến mọi người im bặt:

– Các ngươi đang rảnh lắm sao?

Những tiện tì kia nhìn lên thì lập tức quỳ xuống đất hành lễ. Còn Tố Chi thì vui mừng hớn hở như người sắp chết đuối vớ được chiếc phao cứu sinh vậy. Cô chạy ù về phía chàng để mách lẻo nhưng bị Hàm Khiết chặn lại. Cô vẫn không thôi hy vọng, vẫn cố khóc lóc ỉ ôi:

– Điện hạ người phải làm chủ cho tiểu tiên!

Nước mắt cô giàn giụa nhưng lòng cô lại vui mừng, đắc thắng:

*Ngài ấy chắc chắn sẽ đứng về phía ta. Kì này bọn ngươi chết chắc rồi.*

Nhưng từ đầu chí cuối Phàn Long chưa từng đếm xỉa đến cô, đến một cái liếc mắt nhìn cô cũng không có. Chàng đi thẳng về phía đám cung nữ đang quỳ mộp dưới đất kia và lớn tiếng quát tháo:

– Các ngươi chê công việc nhàn hạ quá hay sao mà tụm năm tụm bảy ở đây nhiều chuyện hả?

Đám người hầu giật mình thon thót, sợ đến nỗi thở cũng chẳng dám thở.

– Các ngươi rảnh nhưng ta thì không. Lâm tổng quản, chẳng lẽ bà muốn ta phải trích thời gian vàng bạc ra để xử lý những chuyện cỏn con này hay sao? Chức tổng quản này bà nhắm làm được thì làm, không làm được thì cuốn gói cút đi!

Lời nói này của chàng trực tiếp khiến Lâm tổng quản hoảng sợ. Mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau đổ ướt cả trán. Bà cố trấn tỉnh đáp lại lời chàng:

– Thuộc…thuộc hạ sẽ chú ý hơn. Mong điện hạ thứ tội!

– Biết tội rồi thì đi chỉnh đốn lại đi!

– Tạ điện hạ khai ân!

Nói rồi chàng bỏ đi một nước, Tố Chi đứng phía xa cảm thấy hả hê vô cùng, sự hả hê đó hiện rõ trên đối mắt cô, khóe miệng nhếch lên cười đầy thõa mãn.

– Thưa ngài Lâm tổng quản không có tội!

Một tiếng nói vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Lâm tổng quản hoảng loạn liền bịt miệng tiểu tiên vừa mới thốt lên kia và thầm nói với cô:

– Suỵt! Ngươi muốn chết sao?

Nhưng lời nói đã thốt ra chỉ cầu cho người khác đừng nghe thấy chứ làm sao có thể thu lại. Phàn Long nghe được liền hiếu kì quay lại hỏi:

– Ngươi nói vậy là sao? Không phục sao?

Tiên tì kia liền dùng sức gạt tay Lâm tổng quản ra và phân trần với chàng:

– Thưa…thưa điện hạ, rõ ràng là lúc nãy Tố Chi hỗn láo với Lâm tổng quản trước nên chúng nô tì mới thấy bất bình mà cãi nhau với cô ta.

Gương mặt chàng nghiêm lại, nhíu đôi lông mày. Chàng tra hỏi:

– Chuyện này rốt cuộc là sao?

– Dạ…dạ bẩm, lúc nãy cô ta nói Lâm tổng quản không xứng để phân việc cho cô ta mà…mà chỉ..chỉ…có ngài mới xứng.

Đôi mắt chàng lập tức sắc lại liếc nhìn Tố Chi. Nhìn thấy đôi mắt ấy, cuối cùng cô cũng biết sợ nhưng vẫn cố bao biện:

– Ta…ta nói đúng mà. Người đích thân chọn ta thì chỉ có ngài mới có thể giao việc cho ta còn bọn họ đâu xứng chứ.

Lời nói này khiến lửa giận trong chàng lập tức bùng cháy. Đôi mắt chàng không còn sắc lạnh nữa mà đang bùng bùng ngọn lửa tức giận. Chàng tiến tới Tố Chi. Lúc này cô vẫn còn ôm suy nghĩ:

*Ngài ấy tiến về phía ta rồi! Ngài ấy sẽ an ủi ta, dỗ dành ta thôi.*

Bỗng một âm thanh khiến tất cả họ điếng người *chát*. Tố Chi nằm lăn ra đất ôm mặt đầy đau đớn. Đôi mắt vừa khiếp sợ vừa bàng hoàng nhìn chàng. Với góc nhìn của cô, chàng vừa cao to lại có sát khí ngùng ngục chẳng khác nào ác ma:

– Người không xứng là ngươi. Ngươi nghĩ ngươi là ai? Có thân phận gì ở đây hả?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.