Đời Đời Kiếp Kiếp Vẫn Lạc Nhau

Chương 11: Trễ rồi



Hắn cười đắc ý như đã săn được mồi.

– Nếu ngài đồng ý thì cho ta thấy thiện ý từ phía ngài đi!

Ma đế hiểu ý liền giơ tay làm phép đoạt hồn tên quan lúc nãy đã có ý nghi ngờ Hắc Tà. Hắn hét lên đầy đau đớn, khắc sau hồn thể liền tiêu tán. Những kẻ khác ở xung quanh nhìn thấy liền sợ xanh mặt không dám hó hé một lời nào khinh miệt Hắc Tà. Xong, ngài hỏi thẳng hắn:

– Ta đã xả giận cho ngươi thì ngươi cũng nên nói cho ta biết kế hoạch của ngươi đi!

– Được thôi

Nói xong hắn búng tay ra hiệu, một tên khác bước vào đại điện. Hắn cũng bí hiểm không khác gì Hắc Tà. Hắn cao lớn, bặm trợn, hơi thở đậm đặc sát khí, đôi mắt đỏ ngầu và hung tợn. Hắn bây giờ không có hình hài của một chủng tộc nào.

– Hắn là ai vậy?

– Trông hắn quái dị thế?

– Đúng đấy!- Đại điện liền xôn xao thêm lần nữa

– Trật tự! Đây lại là thế nào?

– Hắn đã chết, nhưng ta đã cứu hắn và cường hóa sức mạnh cho hắn, bây giờ hắn không khác gì con quỷ khát máu và có sức mạnh khổng lồ.

Ma đế nhìn hắn từ đầu đến chân cảm thấy có chút run sợ nhưng lại rất hài lòng.

– Vậy bây giờ ta sẽ bắt đầu từ đâu?

– Tuy hắn có sức mạnh to lớn nhưng hắn cần thêm sinh khí để tu luyện và để làm chủ được nó!

– Cho nên?

– Cho nên mục tiêu đầu tiên sẽ là nhân gian, nơi đó có người và yêu, vừa có sinh khí vừa có yêu đan rất tốt cho tu luyện của hắn, hơn thế nữa,….-hắn vừa nói vừa tiến gần về phía ma đế. Hắn ghé sát tai ngài và thì thầm điều gì đó theo kế hoạch. Mọi người bên dưới đều tò mò nhìn nhau thì đột nhiên ma đế cười phá lên:

– Hahahaha, cao kiến, cứ như ý ngươi!

Một đêm bí ẩn cứ thế trôi qua. Ở thiên giới, trời đã sáng, nắng ấm chiếu rọi khắp mọi nơi. Một tia sáng chiếu qua khiến Hồ Trâm lờ mờ tỉnh dậy. Nàng thầm nghĩ:

*Sao mới sáng sớm mà mặt trời lên cao thế?*

Xong nàng trở mình né sáng rồi tiếp tục nhắm mắt định tiếp tục ngủ nhưng hình như nàng cảm nhận được gì đó không đúng:

*khoang đã, mặt trời lên cao…..*

Nghĩ đến đây nàng lặp tức bật dậy và hét lớn:

– Áaaaaaaaaa, trễ rồi!

Xong nàng vội vàng đi tìm Bạch Đình. Còn Bạch Đình bị tiếng hét làm tỉnh giấc, nàng lên tiếng với chất giọng gắt ngủ:

– Nào, muội không ngủ thì để người khác ngủ chứ!

Hồ Trâm chạy lại, vừa lay Bạch Đình vừa nói:

– Ngủ gì mà ngủ, mau dậy đi chúng ta sắp trễ giờ rồi!

– Trễ cái gì chứ?

– Tỷ say quá mà hư não rồi à, hôm nay thiên đế mở yến hội mà tỷ không nhớ hả?

– Yến hội?….CÁI GÌ YẾN HỘI SAO?-nàng hốt hoảng bảnh mắt bật dậy liền vội vàng hỏi Hồ Trâm:

– Giờ là giờ gì?

– Trông có vẻ là giờ Mẹo 6 khắc.

Bạch Đình nhớ lại lời dặn của Thiên đế:

– Lần này các ngươi lập công lớn ta sẽ có ban thưởng, vào giờ Thìn ngày mai ta sẽ mở yến tiệc để chiêu đãi các ngươi cũng như để ăn mừng chuyện thiên giới ta toàn thắng, các ngươi thấy sao?

Nghĩ đến đây Bạch Đình liền xanh mặt, thản thốt kêu lên:

– Chết ta rồi, sao muội không kêu ta sớm hơn chứ? Mau giúp ta chuẩn bị đi!

– Muội có biết đâu chứ! Ây tỷ đâu vậy, lối này nè!

– Các ngươi mau dậy đi, ngủ gì nữa, phụ ta chuẩn bị đi này!

Mọi người lúc này, số thì ngáy ngủ, số thì ngơ ngác, số thì nháo nhào chạy khắp nơi. Nói chung thì…khung cảnh cũng hỗn loạn lắm!

Trên thiên cung bây giờ rất nhộn nhịp, mọi người đều ăn mặc chỉnh tề, trang trọng và cũng có phần lộng lẫy. Họ thỉnh an nhau chào buổi sáng, trò chuyện hỏi thăm nhau rơm rã. Gần đến giờ nhập tiệc, tất cả các chư tiên đều vào vị trí được ấn định trước. Các thượng tiên, thượng thần và hoàng tử sẽ ngồi trên cùng với thiên đế, còn các tiểu tiên khác thì ngồi dưới. Nhân vật chính ngày hôm nay cũng đã đến đủ ngoại trừ… Bạch Đình. Phàn Long nhìn sang thấy chỗ nàng trống liền nghĩ:

*Cô ta là hổ hay là rùa mà chậm chạp thế, giờ còn chưa đến?*.

Không chỉ một mình chàng mà Hồng Ngài và Ngô Phỉ ngồi kế nàng cũng hỏi nhau:

– Nè A Ngài, huynh có biết vì sao Bạch Đình đến trễ không?

– Không! Ta tưởng huynh biết nên định hỏi huynh đây, nhưng dù sao còn chút nữa mới đến giờ mà, chắc cô ấy sắp tới rồi đấy!

Lúc này Bạch Đình vội vàng chạy tới.

– May quá vừa kịp lúc!

– Kìa nhắc tào tháo, tào tháo tới kìa!

Hồng Ngài nói xong liền vẫy tay với Bạch Đình. Nàng vội biến về chỗ của mình. Thấy nàng Hồng Ngài liền hỏi:

– Nè sao cô đến trễ vậy, bộ muốn chơi trội hả?

Lúc này nàng mệt muốn đứt hơi liền nốc cạn chén trà trên bàn trước. Sau khi điều khí lại nàng mới trả lời Hồng Ngài:

– Ngươi nghĩ ta muốn sao, tại đêm qua ta uống say quá nên ngủ quên!

Phàn Long bên này cầm tách trà lên uống trông rất nho nhã. Nhưng thật chất là đang muốn che đi nụ cười của mình.

*Hóa ra cô ta là heo chứ không phải rùa!*


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.