Doctor

Chương 32



           

Chương 32:

– Giáo sư Trương, cô làm việc ở bệnh viện cũng gần 7 năm rồi, cũng nên rõ ràng phép tắc nơi này! Chúng tôi không thể phê duyệt đề nghị của cô, gia đình bệnh nhi không hề đăng kí ưu tiên của bệnh viện ta trong giai đoạn đăng kí nên hiển nhiên không được hưởng chính sách ưu đãi của bệnh viện ta. Còn nữa, nếu trường hợp nào chúng ta cũng bỏ qua luật lệ sẽ trở nên rất hỗn loạn. Cô hãy yêu cầu gia đình bệnh nhi làm phẫu thuật ở một bệnh viện khác, bệnh viện ta sẽ không nhận phẫu thuật ca này!

Một đại diện Giám đốc lên tiếng, cũng là tiếng nói chung của năm Giám đốc ngồi đối diện Tiểu Chu lúc này – bao gồm cả Giám đốc Lã.

Vốn biết viễn cảnh này mười phần vẹn mười sẽ xảy ra, nhưng hơi nóng bốc lên đỉnh đầu lúc này thực sự không thể kìm hãm được.

Rất tức giận.

– Tôi biết vậy nên muốn làm đơn để xin hội đồng xem xét. Gia cảnh bệnh nhi rất khó khăn, việc phẫu thuật vòm họng đòi hỏi mức chi phí khá dày, ở mức viện phí cũ gia đình bệnh nhi đã không thể chi trả chứ đừng nói là mức viện phí hiện tại.

– Không phải cứ gia đình bệnh nhân gặp khó khăn thì bệnh viện ta sẽ giúp đỡ. Giáo sư Trương, đây là bệnh viện, không phải nhà từ thiện. Cái gì cũng phải có luật lệ, không thể lúc nào cũng theo hứng của Giáo sư Trương được!

Những người ngồi đối diện cô hoàn toàn không phải Bác sĩ, họ chỉ là Giám đốc các bộ phận được chỉ định từ doanh nghiệp INP. Những người xuất thân từ doanh nhân, hiển nhiên trong đầu không có gì khác ngoài tiền.

Câu nói bệnh viện không phải nhà từ thiện là khẳng định cho hết thảy sự thối nát. Tiểu Chu vừa giận, vừa không biết phải làm sao.

Lời đó dù không phải lời tốt đẹp, nhưng nó lại rất đúng.

Sau cùng đám bác sĩ bọn cô cũng nhận chính đồng lương từ sự không tốt đẹp này ấy thôi. Thối nát gì… thì cô cũng làm cho cái bệnh viện này gần 7 năm. Có lẽ… bản thân cô cũng thực sự rất thối nát.

Có lẽ… nên từ bỏ

Tiểu Chu siết chặt bàn tay, răng nghiến cay nghiệt.

– Tôi hiểu rồi, vậy xin phép h-…

– Chúng ta có thể xem xét tình hình và nhận viện phí được trả góp từ gia đình bệnh nhân!

Tông giọng nhàn nhạt quen tai vang lên.

Tiểu Chu mở căng mắt, chăm chăm nhìn về phía người mới mở lời.

“C-Cái gì!?”

Lã Hứa Lệ khoát tay, ngả lưng vào tựa, đồng tử đen láy hướng Giáo sư Trương nom đang rất ngu ngốc kia.

– Bệnh viện ta sửa đổi về hỗ trợ trả góp chứ không phải loại bỏ hỗ trợ trả góp, việc đó do mấy người đề xuất nhưng tôi mới là người quyết định, phải không!?

Giám đốc Lã nhướn mày nhìn một người trong ban Giám đốc. Mấy kẻ còn lại nhìn nhau, ra dấu hiệu gì đó nhưng thực sự không thể chối cãi nên đành cắn răng mà gật đầu.

– Đúng là do Giám đốc Lã quyết định các chính sách này!

Không phải Tiểu Chu không biết về chính sách trả góp viện phí không lãi suất của bệnh viện nhưng luồng thông tin ban Giám đốc quyết định loại bỏ việc trả góp viện phí đã được lan ra cả bệnh viện. Xét theo chiều hướng nào thì việc loại bỏ chính sách sẽ sớm được phê chuẩn vì… những Giám đốc ở đây đều xuất thân từ Doanh nhân. Là lẽ đó nên Tiểu Chu hoàn toàn không đề cập đến để tránh mất thời gian.

Nhưng hiện tại, xem ra…

Tiểu Chu ngơ ngẩn nhìn Lã Hứa Lệ, không phải một lần mà đến hai lần người phụ nữ này mở lời mang ý tứ “bảo vệ” cô, là vì vậy nên không thể rời mắt khỏi Lã Hứa Lệ được nữa.

Cứ như vậy… rồi gương mặt đã đỏ ửng từ bao giờ.

Lã Hứa Lệ gật đầu, tiếp tục lời mình dang dở.

– Là đề nghị sửa đổi hình thức trả góp nhưng trả trước 65% viện phí thì chẳng khác nào kêu bệnh nhân trả toàn bộ viện phí cả. Sẵn tiện có các vị ở đây nên tôi sẽ nói đến vấn đề này luôn để chúng ta đỡ mất thời gian vào cuộc họp nào nữa. Tôi không phê duyệt quyết định này, và đương nhiên tôi sẽ sửa đổi việc trả trước 10% viện phí, tôi sẽ giảm xuống còn trả trước 8% viện phí. Đó là quyết định của tôi, với tư cách là Giám đốc điều hành bệnh viện. Các vị hãy làm theo đi, các vấn đề phát sinh, tôi sẽ đứng ra nhận trách nhiệm!

Tất cả các Giám đốc ở đây đều biết vấn đề phát sinh được nói tới sẽ là gì.

Lã Hứa Lệ ngay bây giờ là đang đối đầu với bốn bị Giám đốc khác, làm trái lời người bên trên, chuyện thực sự rất lớn.

“Biết làm sao được….”

Nàng thở dài trong lòng, nâng mi mắt, nhìn người vô tình vì sự chính trực lại trở thành con rối của vòng quay quyền lực.

“Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi nữa, chính đôi mắt của Giáo sư khiến tôi sắp trở nên thê thảm rồi đấy…!”

Lã Hứa Lệ, giây phút nhìn thấy sâu thẳm tuyệt vọng của Tiểu Chu đã trở nên mềm lòng.

Con người lạnh giá này, giây phút nhìn ra hi vọng cùng hạnh phúc trong mắt người đang đứng tựa tảng đá kia, như muốn tan chảy.

“Hai ngôi sao trong mắt Giáo sư, thực sự tỏa sáng đấy…”

Môi khẽ cong nhẹ, trong lòng cũng trỗi dậy hỗn loạn cùng ưu phiền…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Doctor

Chương 32: Mối quan hệ sai trái Lã Hứa Lệ muốn chối bỏ



A, là cô ấy…

Tiểu Chu tròn xoe mắt nhìn Lã Hứa Lệ rõ ràng bên ngoài thang máy. Cái bối rối lúc này chính là vì sáng nay cô đã nghĩ đến nàng và tủm tỉm cười một cách khó hiểu.

Có lẽ tại hoàn cảnh lúc đó mà thôi, cô tự nhủ, nhưng ngẫm lại, cô hoàn toàn có thể thở phào nhẹ nhõm chứ không phải nở nụ cười ngờ nghệch trước việc ba cô đem Giám đốc Lã ra làm nhân chứng sống để bênh vực cô chuyện chưa có bạn trai.

Thực sự kỳ lạ mà… Tiểu Chu bất lực với chính bản thân mình.

Lã Hứa Lệ chưa có bước vào thang máy vội. Nàng thực sự cũng bất ngờ, đương nhiên không bao giờ nàng lộ ra cảm xúc của mình, nhưng nàng thừa nhận, nàng đang khá bối rối.

Là vì sáng nay nàng cũng nghĩ về cô rồi mỉm cười ngớ ngẩn.

Khi nói dự định cuối tuần với Dương Dương, Lã Hứa Lệ hiểu mình nghĩ đến việc sẽ đưa con gái đi chơi là nhờ có lời Giáo sư Trương “xúc tác” mấy ngày trước. Tất lẽ dĩ ngẫu, gương mặt người kia khi đó liền hiện ra trong đầu.

Là dễ hiểu, nhưng cũng thực khó nghĩ.

“Cô có vào không!?”, vì không thấy đối phương có dự định nhúc nhích, thêm nữa, Tiểu Chu đã nhấn nút giữ cửa khá lâu rồi nên mở lời trước.

Lí do to hơn mục đích, thực ra là vì Tiểu Chu đang bối rối đến khó khăn, không thể mặt đối mặt với người thêm được nữa.

“Ừ!”

Lã Hứa Lệ vẫn lạnh nhạt đến gây bức bối. Tiểu Chu hơi giật khóe môi, sau đó cũng nhấn nút đóng thang máy lại khi nàng đã bước vào trong.

Không khí thực sự yên ắng…

…đến mà bí bách…

Bệnh viện chỉ vỏn vẹn bốn tầng, mọi ngày thang máy trượt thực sự mau lẹ vậy mà hôm nay nó hoạt động chẳng khác gì rùa bò – là Tiểu Chu đánh giá như vậy.

Lòng người gấp gáp, vội vàng lúc này thực dễ hiểu.

Tiểu Chu khó chịu, nới nới cổ áo sơ mi ra một chút, đôi mắt nóng hổi hướng đến bảng điện tử trong thang máy.

Sao chậm v-…

“Tôi đã xem đơn đề nghị của Giáo sư!”

Tiểu Chu dãn đồng tử, lập tức nhìn vào tấm lưng người đứng phía trước mình: “S-Sao?”

Lã Hứa Lệ hơi nghiêng đầu ra phía sau: “Không do tôi phụ trách nhưng tôi cũng thuộc ban Giám đốc, vì vậy tôi đã đọc được đơn đề nghị của Giáo sư!”

Là chuyện rất quan trọng nên Tiểu Chu không thể không nghiêm túc, thậm chí còn nghiêm túc đến mức quên cả cái thẹn thùng nãy giờ: “V-Vậy về trường hợp đó…”

“Bệnh viện ta có các chính sách ưu tiên riêng được đề cập cẩn thận. Về đơn đề nghị của Giáo sư, dù ra sao cũng không được các ban Lãnh đạo phê duyệt vì tính chất của nó. Vốn không thuộc diện ưu tiên của bệnh viện thì không thể có được sự hỗ trợ, các ban Lãnh đạo đã nói rất rõ ràng trong cuộc họp chiều qua.”

Cửa thang máy mở khiến Tiểu Chu giật mình. Chưa biết phải nói gì thêm.

“Giáo sư sẽ sớm được triệu tập, giờ tôi phải đến phòng làm việc!”, Lã Hứa Lệ hơi gật đầu lịch sự ra dấu. Rất nhanh, người phía sau nàng đã vội vã bước ra khỏi thang máy.

Đối diện nhau một lần nữa, nhưng vị trí có đảo lộn.

Lã Hứa Lệ nâng mày, là đang chờ đợi một câu nói nào đó từ đối phương khi nhìn bộ dạng hết sức thẫn thờ của người đó.

“N-Như vậy… sẽ không được phê duyệt sao!?”

Nâng đầu ngón tay, giữ nút cửa thang máy. Lã Hứa Lệ trong đầu hỗn loạn một cách kì quái. Đôi mắt Giáo sư Trương lúc này… hoang mang, làm nàng không thể không bận tâm.

Mình cần phải dừng sự ngây người kỳ quái này lại lập tức! Lã Hứa Lệ nghĩ đến đây thì mới chậm rãi mở lời đáp lại: “Không có bảo hiểm y tế, không thuộc diện được quan tâm trong khu vực thành phố, cũng không được hưởng ưu đãi y tế của bệnh viện – ba thứ giúp giảm thiểu viện phí đến tối đa đều không có, chính vì vậy Giáo sư đã làm đơn đề nghị, không phải sao!? Là Giáo sư biết trước câu trả lời mà vẫn đâm đầu vào, giờ lại hỏi ngược lại tôi!?”

Tại sao cứ phải cố chấp như vậy để tự mang ưu phiền….!?

Lời này Lã Hứa Lệ nói chẳng sai, một chút cũng không có sai, và cô biết rất rõ.

Tiểu Chu nặng nề thở nhẹ dài tiếng rồi gật đầu: “Cảm ơn Giám đốc!”

Một cái nghiêng người rồi cũng rời khỏi.

Lã Hứa Lệ đưa đầu ngón tay, nhấn nút đóng cửa.

Thao tác xong, mi mắt nàng chậm rãi rũ xuống, hướng nhìn là tới lòng bàn tay đang nâng lên.

Thẫn thờ như vậy vài giây, bàn tay đẹp đẽ kia nâng cao hơn, áp vào chính lồng ngự của mình.

Lã Hứa Lệ nhắm nhẹ đôi mắt, cảm nhận không gian tĩnh lặng, cảm nhận hơi thở đều đặn, cảm nhận… nhịp tim hỗn loạn.

Thực sự hỗn loạn.

Cũng rất trống rỗng.

Cứ như là cảm giác thèm muốn một món ngon, nhưng lại không thể mua nó.

Giờ đây là muốn nắm bắt mốt thứ gì lửng lơ, nhưng lại không thể xé vụn những khối cảm xúc liền mạch trong lòng.

Thực ra cảm nhận về cảm giác đã khá rõ rệt, nhưng lại chưa thể khẳng định.

Nàng biết mình không hề muốn làm bạn với người kia.

Nếu thực sự nàng muốn chỉ làm bạn với đối phương đã không đến mức tự đưa mình vào thế bí bách.

Nếu không phải “bạn” thì có thể, và còn muốn quan hệ như nào?

Khi mọi thứ đã trở lại cân bằng, không còn hỗn loạn thì mi mắt lần nữa chậm rãi đưa lên.

Lã Hứa Lệ ra khỏi thang máy mau chóng, như là bỏ hết cảm xúc lại chiếc “hộp sắt” này, giữ sự lạnh giá vốn có mà bước chân trở lại cuộc sống thường ngày của chính nàng.

Thứ cảm xúc đó không được phép tồn tại!

Ngừng một chút, Lã Hứa Lệ nâng tay, mệt mỏi áp vào mặt.

Sao lại có thể nghĩ đến mối quan hệ sai trái đó chứ!? Mình thật ngu xuẩn!!!

Ngoài kia, mặt trời bị mây đen che khuất….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.