Đồ Ngốc! Anh Yêu Em Từ Rất Lâu Rồi

Chương 26: Ngựa Non Háu Đá



Nguyên vừa đi hỏi Cẩm Nhung khôi phục lại vẻ ghét bỏ Vân nói:

“Cậu mà cũng quen được người như anh Nguyên à?”

Vân có chịu trả lời:

“Vậy thì sao? Ảnh hưởng gì đến cậu?”

“Một con nhỏ nhà quê xấu xí như cậu sao xứng được với anh ấy chứ?”

Cẩm Nhung bĩu môi dè bỉu, bây giờ Vân đã rõ ràng cậu ta không có gì ý gì tốt đẹp cả, chẳng qua là cậu ta muốn quấn lấy thanh niên kia nhưng không được nên mới đến sinh sự với mình. Cậu ta vẫn có chút xấu tính như ngày xưa, cách cư xử này y chang như ngày trước với mình và Phong. Cậu ta chứng chết vẫn không chừa cái tính xấu này mà. Trước khi quấn lấy trước kia thì cuốn lấy Phong giờ đây thấy Nguyên thân thiết với mình lại quấn lấy Nguyên. Không biết cô bạn này là một người không có chính kiến hay là con ý đồ gì khác nữa. Giống như kiểu mình có cái gì thì cô bạn ấy cũng phải có bằng được. Vân ngẩng đầu lên nhìn Cẩm Nhung hỏi:

“Tại sao?”

Ánh mắt lạnh băng của Vân khiến Cẩm Nhung chột dạ, nét mặt mất tự nhiên nói:

“Cái gì mà tại sao?”

“Tôi muốn hỏi là tại sao lúc nào cũng muốn gây sự với tôi vậy? Không phải lần nào tôi cũng nhịn đâu nên tốt nhất là cậu đừng chạm đến giới hạn của tôi.”

Vân chậm rãi nhấn mạnh từng từ khiến Cẩm Nhung nghe xong không khỏi rùng mình:

“Ai thèm gây sự với cậu chứ? Cậu nhìn lại mình xem có cái gì mà khiến tớ phải tìm cậu gây sự?”

Nói xong Cẩm Nhung quay ngoắt người bỏ đi, Vân thở dài không thèm bắt lời với cậu ta nữa, cúi đầu xuống tiếp tục đọc tài liệu của mình, đây là nơi làm việc của mình còn Cẩm Nhung hôm nay là khách nên cố ép mình nhịn xuống bằng cách bơ đi. Tất cả các gian hàng khác đều đông đúc, may mắn phòng sách thưa thớt nên vẫn có thời gian cứu tài liệu, lúc lúc Vân đứng lên ra xem xét sắp xếp lại một chút quầy hàng Vị Quê.

Về phía Thanh Tùng muốn thay đổi cách nhìn của mẹ về Vân nên nhân cơ hội bách hóa Nguyên Minh khai trương lại, Tùng liền kéo mẹ đến đó tham quan và mua một vài đồ cần thiết. Lên đến tầng hai bách hóa cô Hạnh không khỏi giật mình khi thấy người đến đây đông đúc tấp nập. Tất cả người đến đây ai nấy đều hài lòng về cách phục vụ và hàng hóa phong phú đầy đủ, đồ tươi sống, đồ khô rau củ quả thịt thủy hải sản đều rất đầy đủ lại rõ ràng nguồn gốc xuất xứ hạn sử dụng. Giá cả thì tương đương với ngoài chợ truyền thống một điểm quan trọng là không gian rộng rãi sạch sẽ.

Cô Hạnh cũng được con trai dẫn đi tham quan một lượt xung quanh bách hóa, rồi Tùng lựa dẫn mẹ đến thăm phòng sách. Đứng trước cửa phòng sách cô Hạnh bắt gặp hình ảnh của Vân mặc đồng phục nhân viên bách hóa đang chăm chú đọc tài liệu thì chợt sững người lại, cô không nghĩ cậu quý tử của mình rủ mình đến đây là có chủ ý. Tùng thấy đã đạt được mục đích, hơn nữa đi mua đồ cùng mẹ lại không phù hợp nên đã xin mẹ vào phòng máy chơi điện tử. Cô hạnh đứng ở cửa phòng sách một lát rồi tiếp tục tham quan những nơi khác. Nguyên vô tình nhìn thấy sắc mặt của cô giáo chủ nhiệm lớp Vân có sự thay đổi rất lớn thì cậu từ từ bước đến mở lời nói chuyện với cô:

“Em chào cô!”

Cô xứng người một lát rồi hỏi:

“Bạn là..”

“Em là học sinh ban tự nhiên ba lớp mười một, cùng làm thêm ở bách hóa với bạn Vân học trò của cô.”

Nguyên tươi cười giới thiệu một hơi dài, cô Hạnh khó hiểu hỏi:

“Bạn gặp tôi có việc gì không?”

“Vâng, em rất quan tâm đến việc của Vân, em là người tận mắt nhìn thấy cô bạn này nỗ lực học tập ra sao. Em cũng được nghe mọi người bàn tán về cô bạn này không được tốt, nên em muốn gặp cô để nói chuyện một lần.”

Những lời này của Nguyên nghe thì rất bình thường, nhưng cô Hạnh sửng sốt khi một học sinh lớp mười một lại khiến cô áp lực như vậy. Khiến cô có cảm giác như đang nói chuyện với lãnh đạo cấp trên mà cô được gặp trong các kỳ họp. Tự nhiên trong lòng cô nổi lên một cỗ tức giận khi cậu học sinh này dám nói chuyện với mình bằng giọng điệu đó. Đè nén cơn tức giận trong lòng xuống cô Hạnh hỏi:

“Bạn muốn nói với tôi chuyện gì?”

Trong câu hỏi Nguyên nhìn ra sự không hài lòng của cô Hạnh, tự nhiên lúc này Nguyên mới nghĩ đến việc nếu như mình nói xong cô không thèm nghe và suy nghĩ lại thì sự việc nó sẽ như thế nào nữa. Nhưng rồi khi nhớ lại cái lúc trên sân thượng, một mình Vân ngồi khóc lóc thương tâm khiến ai nghe được cũng không khỏi xót ra rồi cả vẻ mặt bất lực lúc say rượu, cuối cùng Nguyên tặc lưỡi nói ra hết những gì mình biết, còn những việc còn lại là của cô:

“Em chỉ muốn nói Vân là học sinh ngoan, là một người bạn rất tốt, cô bạn nhỏ này không đáng phải chịu những điều tiếng vớ vẩn nhạt nhẽo như bây giờ. Tuy cô bạn nhỏ này ứng xử rất vụng về nhưng bù lại sống rất tình cảm chân thành với tất cả mọi người. Gia đình của Vân khó khăn nhưng lại không cản được sự nỗ lực vươn lên không ngừng, bạn ấy thật sự bị mất tiền đó là số tiền của khách làm thẻ đọc trong phòng sách của bách hóa vì phải vội vàng đi học cho kịp thời gian nên đã chưa bàn giao lại cho thu ngân, Vân buộc phải dùng tiền lương của mình để bù lại số tiền đã mất. Em hôm nay nhiều lời như vậy là rất mong cô sẽ giúp đỡ bạn ấy nhiều hơn.”

Cô Hạnh đang tức giận với giọng điệu nói chuyện của Nguyên thì sao nghe lọt tai những lời cậu ta nói chứ. Cô lạnh nhạt:

“Cô đã thấy và đã ghi nhận sự cố gắng của bạn ấy, nhưng do bạn ấy vẫn kém hơn các bạn trong lớp nên cô cũng hết cách, nếu để bạn ấy được như các bạn khác thì thật không công bằng với các bạn ấy.”

Nguyên nghe xong thật sự muốn phát khùng, sao người thầy này lại cố chấp bảo thủ đến như vậy, sao không chịu nhìn nhận cách làm của bản thân bị sai để rồi sửa. Nuốt ngược tức giận lại Nguyên cố gắng dịu giọng chất vấn:

“Cô ghi nhận bằng cách nào? Chỉ bằng lời nói cô nói riêng với bạn ấy thôi sao? Còn sau đó gắn cho bạn ấy cái mắc học sinh cá biệt rồi cả trường đều nói học sinh cá biệt của lớp này chính là một kẻ trộm tiền. Một nữ sinh mới thay đổi môi trường học tập lại phải chịu những điều tiếng không đúng về bản thân cô nghĩ xem bạn ấy sẽ bị suy sụp đến mức độ nào đây?”

Cô Hạnh nghe xong càng tức giận hơn nói:

“Học sinh của tôi, tôi có cách dạy dỗ riêng không liên quan gì đến cậu.”

Sắc mặt Nguyên lúc này đen như đít nồi nhưng vẫn cố giữ giọng nói bình tĩnh để lời nói của mình không quá phận:

“Cô đang dạy dỗ học sinh hay là đang khủng bố tinh thần của học sinh vậy? Khen ngợi một lời đối với cô khó khăn vậy sao? Khen ngợi chả nhẽ lại khó khăn hơn chỉ trích như vậy sao? Em thường thấy người ta còn cố tìm lấy điểm tốt đẹp khen ngợi chứ chưa từng thấy ai như cô thấy tốt rồi chỉ khen trước mặt một mình bạn ấy, còn trước tập thể lại chỉ trích bạn ấy, cách làm này của cô thật ngược đời và lạ lẫm. Em nói ra những lời này có thể có sẽ rất khó nghe nhưng đó là sự thật mà sự thật thường mất lòng.”

Cô Hạnh thật sự bốc hỏa, một đứa học sinh lớp mười một chíp hôi lại cả gan chất vấn mình, đúng là nghé non không sợ cọp. Một giọng nói đanh thép của cô vang lên:

“Cậu thì biết cái gì mà nói! Thật chẳng khác nào ngựa non háu đá!

Nguyên nghe xong những lời này thì thầm than trong lòng, e rằng cậu làm hỏng chuyện rồi, chẳng khác nào chữa lợn lành thành lợn què. Người giáo viên này thật cố chấp bảo thủ đâu có cởi mở tâm lý như giáo viên chủ nhiệm của mình, cậu sợ rằng sau ngày hôm nay Vân còn phải vượt qua nhiều khó khăn hơn. Lúc này Nguyên dịu giọng lại nói:

” Nếu cô đã nói vậy thì em thật sự xin lỗi vì đã làm phiền cô.”

Nói xong Nguyên rời đi các vị trí khác hỗ trợ, còn cô Hạnh lại tiếp tục công việc thăm quan bách hóa của mình .


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.