Từ Thời Thê ngồi nhàn nhã trong quán ăn.
Quán ăn này nằm trên tầng hai, ánh mặt trời bên ngoài hết sức mãnh liệt, nhưngtoàn bộ đã bị mành che bằng tre trúc chắn hết, mà đằng sau còn có làn gió nhè nhẹ tản ra từ máy điều hòa, cho nên nàng cực kì nhàn nhã. Nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ là mười hai giờ trưa. Vị trí chỗ ngồi hôm nay vừa vặn thấy được cửa ra vào, ai đến ai đi đều không thoát khỏi tầm mắt nàng. Cũng không phải cố ý quan sát, mà căn bản nàng đang rất chán. Thời điểm nàng đếm tới người thứ mười bốn, có một gã đàn ông vội vàng chạy vào trong, đồng thời ngẩng đầu nhìn cái đồng hồ của quán, rồi thở phào nhẹ nhõm. Từ Thời Thê thấy dáng vẻ của anh ta, thầm tặc lưỡi vài tiếng. Nếu như anh ấy là người thứ mười bảy bước vào thì có khi đã thành lí do thuyết phục dám trễ hẹn vài phút rồi.
Gã đàn ông kia nhìn lướt xung quanh một vòng, rất nhanh đi tới.
– Từ… tiểu thư?
Từ Thời Thê mỉm cười.
– Xin lỗi, tôi tới hơi trễ. – Gã đàn ông ngồi xuống, cúi đầu xắn tay áo sơ mi, một nhân viên phục vụ cầm thực đơn theo đuôi anh ta đến đứng bên cạnh. – Chúng ta gọi món đi.
Nhưng Từ Thời Thê phất tay với nhân viên phục vụ kia.
– Trước cứ cho một ly nước đá.
Gã đàn ông ngẩng đầu sững sờ, ngay sau đấy vô cùng cao hứng. Chờ nhân viên phục vụ bỏ đi, anh ta lập tức tỏ vẻ áy náy.
– Lần đầu gặp mặt mà đã đến trễ, thật sự xin lỗi, hi vọng cô không để bụng.
– Không sao. – Giọng nói Từ Thời Thê êm ái.
Gã đàn ông nghe mà nhất thời cả người nóng ran, cầm cốc nước đá lên uống một ngụm, ôi toàn thân thực thoải mái. Anh ta cẩn thận hỏi xem Từ Thời Thê thích ăn gì, thậm chí còn gọi luôn một chai rượu. Nhân viên phục vụ đang mở nắp chai, hai người cũng chưa kịp trao đổi gì thì điện thoại Từ Thời Thê bỗng reo vang. Nàng giơ tay làm động tác xin thứ lỗi, sau đó đứng dậy đến bên cạnh máy điều hòa nhận cuộc gọi.
– Thập Thất, tớ, Bảo Hoa đây.
Đã hơn mười ngày trôi qua kể từ đám cưới của Bảo Hoa, bây giờ cậu ấy hẳn phải đang tận hưởng tuần trăng mật tại nước ngoài chứ nhỉ. Từ Thời Thê tò mò hỏi:
– Cậu đang ở đâu thế?
– Bọn tớ quay về rồi. – Đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười của Văn Bảo Hoa. – Hạ Bang bận nên thăm thú cũng không được lâu. Cậu đang ở đâu?
– Tớ? – Từ Thời Thê xoay đầu, trùng hợp phát hiện gã đàn ông kia đương nhìn mình, bèn thấp giọng cười. – Đang tuân lệnh mẹ, cùng một người xa lạ làm một nhiệm vụ rất chi là tầm thường.
– Á? – Văn Bảo Hoa ngây người. – Lẽ nào cậu đang đi xem mắt?
Từ Thời Thê nhịn không nổi bật cười thành tiếng. Nếu hỏi Huống Tiểu An câu y chang, e rằng chưa chắc đã nhận lại câu trả lời chính xác như vậy.
– Đoán đúng rồi, nhưng mà không có phần thưởng đâu.
– Trùng hợp quá, tớ có mang chút quà về cho mọi người. Tối nay ở chỗ cũ nhé, phần thưởng thì tớ không cần, chỉ cần cậu kể lại buổi xem mắt là được, nhất định sẽ rất thú vị. – Văn Bảo Hoa vui vẻ
– Oke, tớ sẽ đến.- Từ Thời Thê cúp máy, quay lại bàn ăn.
– Xin lỗi…
—
Đám bạn cấp ba của Từ Thời Thê chỉ cần rảnh rỗi thì hầu như mỗi tháng sẽ tụ tập một lần. Dạo trước nàng ở nước ngoài công tác một thời gian nên đã lâu không tham gia, nhưng địa điểm vẫn nắm bắt tốt. Màn đêm dần buông xuống, lúc thành phố lên đèn cũng là khi con người ta bước vào cuộc sống về đêm. Danh tiếng quán rượu nhóm bạn chọn không hề tầm thường, nghe đâu ông chủ còn có quan hệ thân thích với Văn Bảo Hoa.
Thời điểm Từ Thời Thê đến, lỗ tai nàng suýt tí nữa thì nổ tung. Một bạn nam đang gồng sức hát rống lên, mà bức tường cách âm đúng là hàng chất lượng cao, chỉ khổ mỗi đám người ở trong quán. Cũng may, đây không phải lần đầu tiên cả đám có dịp thưởng thức cậu ta rống, nên nàng mau chóng làm như không nghe thấy gì. Nàng vừa đi vào đã bị kéo đến ngồi lên salon. Định thần nhìn lại, hóa ra là Huống Tiểu An, liếc qua thôi cũng biết nhất định cô đã hóng hớt được chuyện từ Văn Bảo Hoa. Quả nhiên Huống Tiểu An hưng phấn hỏi nàng:
– Nghe nói trưa nay cậu đi xem mặt? Đối tượng thế nào? Làm nghề gì? Liệu tối nay anh ta có tới đây không…”
– Cậu uống nhiều rồi. – Văn Bảo Hoa vỗ nhẹ bả vai cô. – Không phải chúng mình đã nói không cho phép dẫn thêm ai khác đến mỗi khi tụ tập sao? – Cô quay sang phía Từ Thời Thê. – Hay mai dẫn bọn tớ nghía tí nào?
Trong lúc ấy Từ Thời Thê đã bị ai đấy nhét ly rượu vào tay, uống được hai hớp, tranh thủ chào hỏi vài người khác rồi mới xoay đầu lại cười, hỏi:
– Các cậu vừa nói gì nhỉ?
– Cấm trốn tránh! – Huống Tiểu An xen ngang, người khác thì không biết chứ cô thừa hiểu Từ Thời Thê là chuyên gia đánh lạc hướng chủ đề.
– Không có mai mốt gì cả, kết thúc từ bữa trưa nay rồi. – Từ Thời Thê nhún vai, sự thật nó thế nào thì nàng đáp y như vậy.
Buổi trưa, lúc nàng tiếp xong cuộc gọi của Văn Bảo Hoa, vừa mới quay lại chỗ ngồi xin lỗi, chưa kịp nói thêm câu nào thì gã đàn ông kia đã nhanh như chớp cắt đứt lời nàng:
– Cô sẽ không lấy bạn bè ra làm lí do phải đi ngay đấy chứ?
Từ Thời Thê hơi sửng sốt, nàng đang tính lịch sự kiếm cớ. Chẳng qua sự đã đành, nàng bèn dứt khoát trả lời:
– Quả thật có chút việc bận phải đi ngay, xin lỗi.
Gã đàn ông thất vọng nhìn nàng. Anh ta vốn định điều chỉnh lại bầu không khí lúng túng trong buổi hẹn đầu tiên, đặt một câu hỏi thực hài hước như trên phim ảnh, lại chẳng ngờ người ta có việc thật. Bối rối quá thành ra chỉ có thể lên tiếng níu kéo:
– Gấp gì thì cũng phải ăn cơm, ở lại ăn xong rồi hẵng đi.
– Tôi không thích đàn ông trễ hẹn, thật đấy. -Từ Thời Thê nghiêng đầu, mỉm cười. Dứt lời, nàng tiêu sái bỏ đi. Chả thèm quan tâm xem tay kia nghe xong sẽ đần mặt ra hay cáu giận, đấy không phải là chuyện của nàng.
Từ Thời Thê hay soi mói, bắt bẻ, Huống Tiểu An đâu còn lạ gì, chẳng qua cô vẫn chưa từ bỏ ý định, thất vọng hỏi:
– Dáng vẻ tên kia như thế nào, chả lẽ ấn tượng ban đầu kém đến vậy?
– Dáng vẻ thế nào á? – Từ Thời Thê nghiêng đầu giống như khi ấy, mỉm cười đáp. – Quên mất tiêu òi.
Đám người vây quanh chờ nghe “Câu chuyện Thập Thất đi xem mắt” thấy thế cũng nhất thời xì một tiếng, nhao nhao bỏ đi.
– Thập Thất, đừng để thành cô gái xuất giá cuối cùng trong lớp nha. – Một gã lôi điếu thuốc lá ra, thuận miệng trêu. Từ Thời Thê nhận lấy điếu thuốc, mượn thêm bật lửa. Mới hít hai cái đã thấy Văn Bảo Hoa trừng đôi con ngươi to hơn quả chuông đồng về phía mình, tránh không khỏi có hơi sửng sốt.
– Làm sao thế, cậu đã mang thai rồi à?
– Chẳng qua tớ vẫn chưa thể chấp nhận sự thật rằng cậu biết hút thuốc thôi. – Văn Bảo Hoa suy nghĩ chốc lát, lui ra xa một chút, sau đó nâng cằm nhìn nàng. Thập Thất không phải loại phụ nữ diêm dúa lòe loẹt, nhưng cảnh tượng nàng một tay cầm điếu thuốc, một tay chống cùi chỏ lại đặc biệt… ý vị.
– Cậu ta đó nha, bề ngoài ra vẻ con gái nhà lành chứ thực chất thói hư tật xấu thấm sâu vào tận xương tủy rồi. – Huống Tiểu An ngồi bên ôm tay cười khẩy.
Từ Thời Thê bật cười.
– Dù sao cũng không có ai ngồi bên khi tớ hút mà.
Nhạc đổi sang giai điệu nhẹ nhàng êm ái, dưới ánh đèn mờ ảo, những lời này của Từ Thời Thê rõ ràng nhuốm chút cô quạnh, nhưng nàng vẫn một mực tỏ ra thoải mái. Vốn dĩ Văn Bảo Hoa còn định nói gì đó, nhưng nghĩ bản thân vừa mới kết hôn, bộ dạng kiểu như muôn mang cả thế giới cưới thành cặp luôn cho rảnh nợ, có lẽ sẽ khiến người ta chán ghét. Từ Thời Thê thấy dáng vẻ của đứa bạn bèn mỉm cười, nói đến vấn đề ấy cũng hay, chỉ cần hơi quá lên một chút thì có thể ngừng câu chuyện lại. Cơ mà Huống Tiểu An là một người dứt khoát, cô giật lấy điếu thuốc, trợn mắt kêu:
– Ngưng mấy cái loại vừa hại người vừa hại mình này đi thì hơn, tớ nghĩ cậu nên mau chóng tìm ai đó quản thúc bản thân đấy.
– Tớ không hại ai cả. – Từ Thời Thê lẩm bẩm. Nàng không nghiện, dập rồi thì thôi. Còn rất nhiều chuyện tựa như làn khói thuốc mờ ảo đối với nàng, dễ dàng tiêu tan.
– Tự hại mình lại càng tệ. – Huống Tiểu An tiếp tục cáu kỉnh.
– Hiểu mà. – Từ Thời Thê gật đầu. – Tớ biết chuyện gì là tốt cho bản thân, yên tâm đê.
– Bàn luận chủ đề nghiêm túc quá đi mất thôi. Lại đây đi, lại đây uống nào… – Một cô bạn đang cùng đám con trai dốc sức tu ừng ực, say đến nỗi dáng đi cũng xiêu vẹo, kéo luôn Huống Tiểu An – nữ thần có tửu lượng tốt đến mức nằm mơ cũng chả thấy đáy của bữa tiệc tɦác ɭoạи. Văn Bảo Hoa mỉm cười nhìn đám bạn hồ nháo, miễn đừng có say nát nhừ như đêm hôm kết hôn của cô là được. Từ Thời Thê hiểu tính cách của mọi người, nhanh gọi phục vụ mang ít đồ giải rượu tới. Ra đến cửa thì trùng hợp điện thoại reo vang, nàng liền thở dài. Tiếng gầm thét của đối phương suýt nữa xuyên thủng màng nhĩ của mình, nàng không thể không để điện thoại tránh ra xa một chút.
– T.Ừ.T.H.ỜI.T.H.Ê. Mày lại lên cơn quái quỷ gì vậy?
– Mẹ, – Từ Thời Thê miễn cưỡng đáp. – Anh ta tới trễ đó!
– Tới trễ? Người ta bận rộn, đâu phải chỉ lo mỗi cuộc hẹn với mày. Buổi tối mát mẻ thế này thì không chọn, lại dám bắt người ta chạy tới chạy lui giữa trưa hè nắng nước nôi, sôi nước lã. Tao hỏi qua rồi, chẳng qua muộn có vài phút, tao nghi mày cố tình đến sớm lắm đấy nhé?
Quả nhiên không ai hiểu con gái bằng mẹ, Từ Thời Thê không cãi, chỉ coi như thầm thừa nhận:
– Con ghét người hay trễ hẹn, con không thích người như vậy!
– Được. – Âm thanh nghiến răng ken két truyền từ đầu dây bên kia. – Vậy sau này mẹ mày sẽ an bài một thằng chuẩn không cần chỉnh, tuyệt đối không trễ hẹn, xem mày còn lí do lí trấu nữa không.
– Mẹ thật lợi hại quá đi. – Từ Thời Thê vô cùng ngoan ngoãn đáp. – Con cũng đâu có bới móc gì đâu.
Bất quá mấy lời này hiển nhiên chả có tí sức thuyết phục gì, đối phương hừ hừ hai tiếng bèn cúp máy. Từ Thời Thê mỉm cười lắc đầu, từ lúc về nhà, mẹ cực kì chú tâm vào việc tìm đối tượng hẹn hò cho nàng. Mặc dù rất có khả năng càng đánh càng thua, nhưng nàng cũng có thể chuyển bại thành thắng! Lần kế tiếp nên dùng cớ gì nhỉ…, Từ Thời Thê vừa suy nghĩ vừa đi xuống tầng.
—
Thời điểm nàng trở lại salon, một đám đã bu quanh chiếc bàn nho nhỏ, hình như đang chơi trò gì đấy. Đồ đạc trên bàn bị dọn hết sạch, mặt bàn cũng được lau dọn bóng loáng, một cái chai rượu lẻ loi vô tội đương xoay tròn, ánh mắt mọi người chăm chú dõi theo vị trí miệng chai. Từ Thời Thê quan sát hai vòng, nhất thời cảm thấy nhàm chán, lập tức theo trực giác tính rút lui, ai ngờ bị một đứa giữ lại. Cha mẹ ơi, quả nhiên cái miệng chai hướng thẳng về phía nàng.
– Tớ còn phải thay mọi người đi xem đồ giải rượu đến chưa mà. – Từ Thời Thê đứng dậy, giọng nói ôn nhu. Người sở hữu lực sát thương khi mở miệng nhất chính là nàng, thùy mị muốn mềm mại đến tận xương cốt người ta. Dù thế nào chăng nữa thì đám bạn lâu năm cũng đã được tăng cường sức đề kháng – nói cách khác, chiêu này hết xài rồi. Hai đứa hai bên kẹp Từ Thời Thê cho khỏi giãy giụa. Có đứa kêu toáng lên:
– Bảo Hoa vừa mới cưới xong, hôm nay cho quyền phát biểu. Mau mau phóng đến đây tra hỏi cậu ta, đừng để cậu ta chuồn đẹp.
Hôm nay Văn Bảo Hoa không chơi trò chơi này, nhưng vẫn nín cười tiến lại gần:
– Thập Thất, tớ hỏi nè.”
Mặt Từ Thời Thê đầy cam chịu, sớm biết đã không đứng xem, quả nhiên hiếu kỳ hại chết con mèo.
– Ừm, cậu vừa mới gọi thức uống gì thế?
Toàn thể sửng sốt, Từ Thời Thê reo hò rồi ôm lấy cô.
– Bảo Hoa tốt quá là tốt luôn.
Đáp án dĩ nhiên chả ai thèm quan tâm, thấy Văn Bảo Hoa bỏ phí cơ hội, mọi người không cam tâm đứng dậy. Văn Bảo Hoa tranh thủ tặng cả đám quà cáp mua từ dịp nghỉ tuần trăng mật, lúc tới phiên Từ Thời Thê, cô mới thấp giọng nói:
– Tối nay tạm thời tha cho cậu, sau này có cơ hội tớ sẽ tra hỏi.
– Được thôi. – Từ Thời Thê thoải mái gật đầu. Nếu hôm nay là người khác, dựa theo luật chơi hỏi gì sẽ phải đáp đấy.
– Khi nghe cậu nói đến xem mắt, tớ muốn tham khảo thêm kinh nghiệm. Đứa em họ của tớ còn phiền toái hơn cậu nhiều lắm nha.- Văn Bảo Hoa than thở.
Từ Thời Thê suy nghĩ một chút, cậu ấy chỉ có duy một đứa em họ, chính là phù dâu ngày kết hôn, một cô gái vô cùng gầy yếu.
– Đâu phải ai cũng cần đi xem mắt, nó bảo không thích yêu đương à?
– À, lần sau nói nhé… – Văn Bảo Hoa chưa kịp trả lời thì đã bị lôi đi trừng phạt vì cái tội phá hỏng cuộc vui ban nãy.
Lúc này Từ Thời Thê chỉ đứng bên ngoài xem náo nhiệt, tuyệt đối không dám tham dự nữa.