Bố mẹ Từ Thời Thê kinh doanh một tiệm ăn không lớn lắm, ngoài bốn cái ghế lô ra thì cũng chỉ có hai mươi cái bàn. Tiệm ăn nhà nàng nằm bên cạnh một quán rượu lớn trên mặt đường, xung quanh toàn quán net, khu vui chơi, đại khái là các thể loại giải trí phong phú. Tên tiệm nhà nàng là “Từ gia thực kí”, khách tới thường xuyên gọi tắt thành “Đến Từ gia”, ai không biết khéo còn tưởng đến nhà bạn bè chơi. Sở dĩ đông khách qua tiệm ăn là bởi nơi này nhiều hình thức giải trí, cho nên phải khen sự lựa chọn cực kì sáng suốt của bố nàng. Do tất cả thức ăn tiệm nhà nàng đều là đồ xào rang, nguyên liệu hầu như chả bao giờ để qua đêm. Gia đình Từ Thời Thê thường ăn ngoài thành ra cũng hiểu rõ khẩu vị thực khách, đồ xào nhiều khi tạo cảm giác mới mẻ, rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ đầu lưỡi con người. Chính vì thế nên thời gian chuẩn bị thức ăn sẽ hơi lâu một chút, bạn có thể thấy khách khứa trong tiệm thay nhau chui vào nhà bếp kêu gào, kêu chán rồi lại chui ra, lịch sự ngồi lên ghế chờ tiếp.
Trong bếp có mỗi hai đầu bếp, mỗi khi tới giờ cao điểm thì bận rộn tới nỗi sắp bốc lửa, hòa làm một với cái chảo; mà khách hàng ngồi ngoài phải chờ thêm hơn một tiếng đồng hồ mới được ăn, đói đến mức bụng sắp dán vào lưng, mâu thuẫn nội tâm kịch liệt. Lúc ấy, việc trấn an vô cùng quan trọng. Bố Từ Thời Thê – Từ Trung Đạt phụ trách công việc bếp núc, mà ông rất hay sử dụng vóc dáng to lớn đứng chắn ở cửa nhà bếp nghe mọi người báo oán. Mẹ nàng – Vương Viện thì trông nom quầy thu ngân, thỉnh thoảng vẫn tỏ vẻ áy náy với mấy vị khách, cơ mà mặt mũi tỉnh bơ à. Không còn cách nào khác, đây là cảnh tượng ngày nào cũng diễn ra, không phải ai cũng bình tĩnh ngồi đợi đến khi thức ăn được mang tới, dĩ nhiên cũng sẽ có người tức đến mức chờ không nổi mà bỏ luôn đi. Đối với chuyện thường tình như cơm bữa này, Từ Thời Thê rất khâm phục, dần dần chính bản thân nàng cũng sắp quen thuộc rồi. Sau khi về nhà, Từ Thời Thê cũng chưa vội vàng đi kiếm việc làm, tiệm ăn vô cùng bận bịu, nàng quyết định ở bên giúp một tay, mặc dù thật ra khá ăn hại chả đỡ đần được gì.
Hôm nay mẹ nàng ăn diện gọn gàng đẹp đẽ, thần thần bí bí chả biết chuẩn bị đi gặp ai, nàng liền thay bà ngồi quầy thu ngân. Bây giờ chưa tới mười một giờ trưa, trong tiệm có độc một bàn khách, ngồi quay lưng về phía ghế lô. Nàng rảnh rỗi nhàm chán quá bèn mở TV, do cái của nợ đó treo tương đối cao thành ra xem một lát mà đau hết cả cổ, xong tự dưng lại bắt đầu hơi hơi buồn ngủ. Nàng đấu tranh tư tưởng, quay đầu nhìn ra ánh mặt trời ngập tràn bên ngoài cửa kính, thầm than đã tháng mười một rồi mà sao vẫn còn nóng thế. Bởi quán hiện có mỗi một bàn khách nên thức ăn được bưng tới khá mau, đĩa rau cải điểm thêm mấy bé hột tiêu đo đỏ cùng đống củ cải xanh lè lui tới lui đi trước mặt nàng, chuẩn kiểu thực phẩm đạt tiêu chuẩn dinh dưỡng của mẹ mình, cũng không quá làm khó ví tiền của người ta.
Thời điểm Từ Thời Thê cứ ngồi suy nghĩ lung ta lung tung như vậy thì cửa chính bật mở, một cặp đôi bước vào, chỉ là vẻ bề ngoài nhìn y chang mẹ con. Người đàn bà kia từ lúc vô tiệm miệng không ngừng hoạt động, còn gã đi cùng chỉ cau mày rồi tìm chỗ đặt mông. Bọn họ không lên tầng hai mà chọn luôn vị trí bên cạnh cửa sổ, cách hơi xa so với quầy thu ngân. Em gái bồi bàn có biệt danh Linh Tử đưa thực đơn cho họ, hoàn thành xong nhiệm vụ bèn quay đầu nháy nháy mắt với Từ Thời Thê, chắc nó hóng hớt được chuyện gì thú vị đây. Chờ Linh Tử trở lại quầy thu ngân lấy nước uống, nó mới thấp giọng bảo Từ Thời Thê:
– Hai người ý đang bàn việc xem mắt á.
Từ Thời Thê nhịn không nổi liền tăng thêm vạn phần thông cảm trong ánh mắt.
– Chúc cậu ta may mắn đi.
Vẻ mặt Linh Tử càng buồn cười, căn bản là nó biết thừa chuyện cách đây không lâu Từ Thời Thê bị bà chủ ép đi xem mắt. Chẳng qua anh chàng hôm đó không có sướng như vị khách hôm nay, bị hai chữ “trễ hẹn” làm cho “tan tành”. Một lát sau Linh Tử lại đến bên cạnh Từ Thời Thê, lần này giọng điệu tựa bà cụ non, còn có ít bất mãn.
– Sao thế? -Từ Thời Thê hỏi nhỏ.
– Bà mối kia đang than phiền tại sao đằng gái lại chọn một quán ăn bé tí như vậy, làm như nhiều người lắm không bằng…
Từ Thời Thê mỉm cười xoa xoa bàn tay con bé cho nó nguôi giận. Chắc vị đằng gái nọ là khách quen của tiệm nhà mình.
Lại qua một lát, bà mối ngó đồng hồ đeo tay điểm mười một giờ, rốt cuộc cũng đứng dậy, dặn dò gã kia mấy câu rồi vội vàng rời đi. Xem ra lát nữa sẽ chỉ còn lại đôi nam nữ chính.
Bởi vì từng trải rồi nên Từ Thời Thê nhất thời tò mò muốn nghía thử cảnh tượng người khác đi coi mắt. Dù sao sau đó khách mới bước vào, nàng vẫn rất niềm nở mời chào về phía cái bàn nọ. Đến tận mười hai giờ, trước mặt nàng không ngừng người qua kẻ lại, mà đang lúc bận rộn thì Văn Bảo Hoa gọi điện đến.
– Đang đâu thế?
Từ Thời Thê trả lời luôn:
– Đang giúp việc trong quán nè.
Đầu dây bên kia tựa hồ vang lên tiếng thở phào nhẹ nhõm rồi mải mốt cúp máy. Từ Thời Thê hết sức bực bội, nhưng tiếp đó lại có khách tới tính tiền, nàng đành đặt điện thoại xuống, chờ chốc nữa gọi lại.
Không cần gọi lại, bởi chỉ mấy phút sau Văn Bảo Hoa chợt đẩy cửa tiệm ăn nhà nàng. Có một cô gái bám theo cô, nếu bạn để ý kĩ thì sẽ thấy cô ấy có một ánh mắt vô cùng bình đạm, không thì cứ quan sát trên dưới một lượt sẽ phát hiện ra vóc dáng vô cùng gầy gò.
Hai người một trước một sau bước vào, song bỗng như đã trao đổi sẵn mà tách ra mỗi người một hướng. Văn Bảo Hoa trực tiếp tới đối diện quầy thu ngân, còn cô gái rất gầy đến ngồi vào bàn… Chính là cái bàn có gã đàn ông đang chờ xem mắt.
Căn bản Từ Thời Thê đồng thời thấy được hai người bọn họ cho nên trong nháy mắt nhận ra cô gái gầy ơi là gầy bám theo Bảo Hoa là phù dâu, cũng là em họ đứa bạn – Văn Già La.
– Em ấy… – Từ Thời Thê trợn mắt há mồm đưa tay chỉ chỉ cái bàn chứa đôi trai gái đang coi mắt. Sau đấy thấy Văn Già La vừa ngồi xuống liền đưa ánh mắt hướng đến mình thì nàng bèn cong ngón tay lại, nhanh chóng chuyển mục tiêu sang chai nước uống, nói với Văn Bảo Hoa. – Không phải chứ…
– Như cậu thấy đấy. – Văn Bảo Hoa thở hổn hển, câu trả lời bị giản lược đến mức tối đa. Từ Thời Thê cạn lời, e rằng tình huống đùng một cái, nhà nàng thành địa điểm tổ chức xem mắt không phải do tình cờ. Chắc chắn do Văn Bảo Hoa đã nhúng tay vô.
Bây giờ nhớ lại, hình như Bảo Hoa từng phàn nàn rằng cô em họ này, so với mình còn phiền toái hơn. Chẳng qua Từ Thời Thê thật sự chưa tìm ra điểm kì quái nào, cũng chẳng hiểu mục đích cô bạn quý hóa sắp xếp buổi coi mắt tại đây. Văn Bảo Hoa tựa hồ nhìn thấu thắc mắc của Từ Thời Thê, bèn cười trừ:
– Cậu không quen em gái tớ, tớ cũng không thể nhờ cậu đi xem mắt cùng nó, cho nên đến quán ăn nhà cậu là ý kiến tốt nhất. – Bất quá cô vẫn giấu chút chuyện chưa nói ra. Lúc lựa chọn địa điểm, vốn bên đằng trai tính hẹn ở một nhà hàng Tây ngon số một thành phố, nhưng bị Già La bác bỏ. Thái độ muốn chống chọi tới cùng này của con bé khiến Văn Bảo Hoa liên tưởng đến Từ Thời Thê, liền động não nhạy bén, dựa theo ý nó để đề nghị đến nơi này.
Quay đầu liếc một chút, biểu tình của Già La vô cùng bình tĩnh, chẳng nói năng gì, mà gã đàn ông đưa lưng về phía em vẫn một mình tự phát biểu tự nghe, không ngờ kể cả vậy rồi con bé vẫn im lặng không hé nửa cái răng. Cảnh này làm cho Văn Bảo Hoa không tránh khỏi lạnh sống lưng, may thay bản thân lập gia đình dựa trên nền tảng của tình yêu nên không phải chịu đựng cảm giác lúng túng phát ớn kia.
Tiếng thúc giục cùng âm thanh đồ ăn liên tục thay phiên nhau vang lên bên tai, thành ra động tĩnh của cô em nọ thế nào thì căn bản chả nắm bắt được. Từ Thời Thê đành từ bỏ, dù sao Bảo Hoa cũng sẽ kể cho mình.
Mà Văn Bảo Hoa cùng nàng yên ắng một hồi, đợi đến lúc nữ chính buổi coi mắt bỗng đứng dậy, thẳng lưng dứt khoát bước tới phía bọn họ. Từ Thời Thê chống tay trên quầy thu ngân nhìn em, đột nhiên cảm thấy quán ăn này thật sự không phải không đủ rộng như mọi người thường phàn nàn, khoảng cách giữa bàn và bàn hình như cũng đâu có hẹp lắm đâu. Nhìn em họ Bảo Hoa từ xa thoải mái đi đến, Từ Thời Thê không khỏi nhẹ nhàng xoa nắn môi mình, thở dài:
– Ôi má ơi, em gái cậu… gầy thật đấy.
Nàng liếc mắt, thấy Bảo Hoa nhíu mày, thở dài rồi vội vàng tới bên hỏi Văn Già La:
– Sao thế, em cần cái gì à?”
Văn Già La không để ý Từ Thời Thê đang ngồi ở quầy thu ngân, rất bình thản đáp.
– Chỗ này ồn quá.
Khóe miệng Từ Thời Thê hơi giật giật, lại nghe thấy Văn Bảo Hoa thử thăm dò.
– Vậy chúng ta đổi địa điểm nhé?
– Không. – Văn Già La tựa hồ bật cười. – Bởi vì ồn quá nên coi như buổi xem mặt tới đây là kết thúc đi.
Lời này nói ra quả thực có chút lạnh, cho nên đến phiên Văn Bảo Hoa giật giật khóe miệng, mà Từ Thời Thê chỉ có thể cố gắng nhịn cười, nhún vai cúi đầu mặc kệ chuyện riêng nhà đứa bạn.
– Đi thôi. – Văn Già La bỏ lại hai chữ xong quay lưng định rời khỏi quán.
Thân làm chủ quán, Từ Thời Thê vội vàng theo thói quen nói vói theo:
– Xin đi thong thả, hoan nghênh quý khách đến lần sau.
Văn Già La nhất thời khựng người lại, ngoái cổ nhìn nàng. Thanh âm này…
Từ Thời Thê thấy cô quay đầu lại, ngay lập tức suy nghĩ xem mình có nói sai cái gì không. Có khi em ấy lấy lí do chê nơi đây ồn ào quá để cự tuyệt buổi coi mắt là nửa thật nửa giả, sợ rằng người ta sẽ chẳng đến nữa đâu. Vì thế nàng đành cười cười, bổ sung thêm ba chữ:
– Hẹn gặp lại.
Nguyên bản Văn Già La còn chút do dự bèn tức khắc khẳng định chắc chắn chính là thanh âm này!
Trước đám cưới của chị họ một ngày, thanh âm em nghe thấy trên tầng chính là thanh âm này. Chẳng qua sau đó, mình bỏ đi thành ra chưa nhìn được chủ nhân giọng nói đẹp đẽ ấy là ai, chỉ biết đó là một người bạn học của chị họ. Lúc làm phù dâu thì bạn của chị họ đến tham dự quá đông, em căn bản chẳng thể nào đi kiểm tra từng người một, đành để thanh âm nọ rạch trong lòng mình một vết sâu thật sâu.
Em không ngờ sẽ lại được nghe thêm thanh âm này lần nữa tại nơi đây, cũng có chút thất vọng vì chủ nhân giọng nói ôn nhu, thuần tĩnh ấy không sở hữu gương mặt xinh đẹp cổ điển như của chị họ. Nếu nàng không lên tiếng, còn lâu Văn Già La mới tìm thấy mối liên hệ giữa ấn tượng ngày hôm đó và cái người mắt nhỏ, mồm miệng xí xa xí xớn đang nhịn cười kia. Khó trách dù đã tia qua đám bạn học của chị họ, em vẫn bó tay tìm không nổi thanh âm thương nhớ. Nghĩ vậy, chấp niệm về thanh âm nọ hoàn toàn tan biến, Văn Già La đẩy cửa đi mất dạng luôn. Văn Bảo Hoa chẳng thể làm gì khác ngoài bám theo em, hướng Từ Thời Thê làm động tác sẽ gọi điện thoại sau.
Hai chị em Văn gia vừa rời khỏi quán, Từ Thời Thê rốt cuộc cũng có thể bật cười. Trời ơi, nàng cho rằng lấy hai chữ “trễ hẹn” làm cớ là đã vô lí đến cùng đường lắm rồi, ai ngờ hóa ra chỉ một chữ “ồn” thì hết thảy vấn đề liền ổn thỏa. Từ Thời Thê tránh không khỏi cắn môi, suy tính coi lần sau liệu mình có nên thử dùng cái chiêu đó hay không.
Rất nhanh, vị nam chính thiếu mất nữ chính bước tới, hắn yêu cầu một gói thuốc lá xong vừa đứng vừa nói chuyện điện thoại:
– Không được, quá gầy! Con gái con đứa gì mà chả có tí cân thịt thà nào, ôm thể nào cũng đau hết cả tay chân. Dù điều kiện khá đi chăng nữa, tôi cũng không cần…
Lúc này, Từ Thời Thê chợt khó có thể mỉm cười, nàng ngơ ngác tìm tiền lẻ trả cho gã kia, bỗng dưng một ý niệm kì quái xoẹt qua tâm trí. Nhưng nàng ngay lập tức bỏ qua nó, bởi vì ý tưởng ấy… quả thực không lợi lộc lắm. Nếu là nàng thì nàng sẽ không bao giờ tự ngược bản thân như thế.