*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Meow
[Ca, anh đừng lo lắng, em về rồi, đang tắm đây! Sàn nhà tắm câu lạc bộ nè!]
Hà Hoan đã đến cổng căn cứ, đi qua máy nhận dạng.
Y cúi đầu, mở tin nhắn Hạ Hành.
Là một tấm ảnh, liếc qua đã thấy được đó là mắt cá chân cùng bắp chân Hạ Hành, đường nét căng chặt.
Hạ Hành chân trần đứng trên sàn, ngón chân nghịch ngợm ngẩng lên. Móng chân tròn trịa ửng hồng dưới làn nước nóng.
“Thiếu tá?” Cảnh vệ không nghe Hà Hoan bước tiếp, quay đầu lại.
Hà Hoan nhanh chóng tắt bức ảnh kia, cười nói: “Đi thôi, về ngủ sớm chút.”
Thanh âm y khàn khàn.
Y về phòng mình, cởi sơ mi trắng, tay theo bản năng sờ đến vết mỡ dính trên áo. Môi Hạ Hành rất ấm rất mềm.
“Xong đời.” Hà Hoan nói.
Mà lúc này, trong phòng tạm giam của cảnh sát hạm đội, Tô Nguyệt đang khóc sưng cả mắt.
“Sao ông ngoại chưa tới? Bọn họ không điều tra xem tôi là ai sao? Sao dám tùy tiện bắt tôi!”
Hơn ba giờ sáng, phòng tạm giam mới mở ra.
Là Tô Chấn đích thân tới đón cháu ngoại của mình.
Ông nhìn đứa nhỏ mình cưng từ nhỏ đến lớn đang ngồi ôm gối trên tấm giường sắt, mặt đen thui, nhanh chóng đưa đứa nhỏ ra ngoài.
Tô Chấn cảm thấy tuy rằng mình không phải người hạm đội liên bang, nhưng dù gì cũng là phó khu trưởng, chẳng lẽ còn không nể mặt như vậy, dám nhốt cả cháu ngoại của mình.
“Trung đội trưởng, đây không phải là nơi của trẻ con nhỉ?” Tô Chấn cắn răng, lạnh lùng hỏi.
Trung đội trưởng cười: “Nói sao đây, trẻ con là trẻ con, nhưng có một vài đứa không được dạy dỗ tốt, vậy thì khó nói.”
Đây là đang trực tiếp nói thẳng gia giáo nhà Tô Chấn có vấn đề.
“Cậu…”
“Ngài đừng hiểu lầm, lời này không phải tôi nói, là cấp trên đặc biệt nhắc nhở.” Trung đội trưởng vẫn cười nói.
Tô Chấn sững sờ.
Nếu không phải người vị trí cao hơn mình, đúng thật không ai dám động vào đứa trẻ Tô gia.
“Tôi có thể biết là ai không?” Tô Chấn nói.
Trung đội trưởng lắc đầu: “Là ai không quan trọng. Quan trọng là phải giáo dục tốt trẻ nhỏ. Giờ còn là đứa trẻ, qua hai năm nữa thì không phải rồi.”
Tô Chấn nắm chặt tay, muốn trèo lên cao, muốn làm Khu trưởng khu Đông, thì phải nhịn, giờ không nên đắc tội người.
Ông dẫn Tô Nguyệt đi, ngồi trên xe, nó vẫn còn nhớ rõ cảm giác bị Hà Hoan đè đầu mình lên bàn trà không thể nhấc lên được.
“Ông ngoại, con nuốt không trôi cục tức này! Đều là do đứa con hoang Hạ Hành đó! Hắn hại con!” Tô Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hạ Hành? Nó làm gì đủ khả năng hại con. Ông đã điều tra, Quan Thành từng hướng dẫn nó, nên người hạm đội liên bang sẽ nghiêng về phía nó. Nhưng có bênh cũng vô ích, tương lai nó coi như bỏ rồi. Nhớ rõ cho ông, thiên chi kiêu tử[1] sẽ không giẫm chân lên bùn, con và nó khác nhau một trời một vực. Đừng để ý đến nó nữa, chỉ hạ thấp thân phận mình mà thôi.”
[1] con cưng của trời, chỉ người sinh ra đã ở vạch đích
“Ông ngoại, trước đây ông không phải như thế… Ai bắt nạt con ông sẽ…”
Tô Chấn vỗ vai cháu: “Vậy giờ ông dạy cho con, gặp chuyện nếu có thể nhịn thì nên nhịn. Con càng có kiên nhẫn, càng có thể leo cao vươn xa hơn, sau đó nhìn lại những người bị mình hạ bệ, con có thể không cần nhịn nữa.”
Tô Nguyệt quay đầu sang chỗ khác: “Người giúp Hạ Hành là ai? Nếu muốn con nhịn, ít nhất cũng phải biết người này lợi hại, nên mới nhịn chứ?”
Kỳ thực Tô Chấn cũng không biết đối phương là ai, nhưng có thể làm cho cục cảnh sát hạm đội không để cho ông chút mặt mũi nào, hẳn là lai lịch rất lớn.
Nhìn ông ngoại trầm mặc, Tô Nguyệt càng thêm khổ sở.
Từ nhỏ đến lớn nó luôn cho rằng ông ngoại mình không gì không làm được, giờ mới thấy thật ra không hẳn là làm được mọi thứ.
Mà Triệu Như Tùng bên kia, lại càng thảm.
Camera giám sát lộ cảnh mấy bảo an đi tới, nhìn như ngăn cản, nhưng thật ra luôn lén lút cho Hạ Hành mấy côn, mỗi một côn lén đánh ra đều bị lấy đi làm chứng cứ.
Bốn đội viên vừa thấy thế, lập tức giao lịch sử tin nhắn ra, bày tỏ đây là do quản lí câu lạc bộ ép bọn họ gây gổ Hạ Hành.
Quản lí cõng nồi[2], cứ khăng khăng nói là ghét thái độ kiêu căng ngạo mạn của Hạ Hành, nên tìm người giáo huấn hắn một chút.
[2] gánh tiếng xấu
Cuối cùng, câu lạc bộ kia của Triệu Như Tùng bị đóng cửa, còn bị phạt một đống tiền.
Gã phải ngồi ba ngày mới được ra ngoài, cả người tiều tụy.
Cuối tuần, Cố Hoài đến câu lạc bộ gặp Diệp Dương.
Hạ Hành dẫn Diệp Dương chơi vài ván, Cố Hoài từ đầu đến cuối vẫn nhíu mày.
“Ông chủ… Hà Hoan đã nói Diệp Dương không tệ, bộ dạng này của anh là có ý gì?” Hạ Hành tay đút túi, mặc quần bò hoa[3].
Cố Hoài thở dài, không tình nguyện nói: “Tôi đây là lòng khổ sở. Cậu ra ngoài làm vài ván game lụm được một Diệp Dương tốt như vậy. Nhưng tôi không may mắn như thế.”
“Thế à.” Hạ Hành toét miệng cười.
“Hạ Hành, hay là cậu gắng đi lung tung nhiều chút, chơi vài ván game gì đó, nói không chừng kiếm thêm được một Diệp Dương đó.” Biểu tình Cố Hoài như là nghẹn rất lâu, “Cậu đúng là cá koi[4] nhỏ, có thể kiếm được Diệp Dương hạt giống tốt như vậy.”
[4] may mắn
“Chơi game cũng phải tốn tiền mua xu.” Hạ Hành thở dài.
Anh tưởng cứ mua xu vào chơi là gặp được thêm một Diệp Dương sao, vậy thì trong khu giải trí chả một đám lớn.
Diệp Dương gãi gãi cằm: “À thì, giờ ý sao? Tôi có thể ở lại câu lạc bộ không?”
Hạ Hành vỗ vai cậu nói: “Ông chủ rất hài lòng cậu, anh em, tiền đồ vô lượng.”
“Thật a!” Diệp Dương lại lộ ra biểu tình manh manh.
Cố Hoài hướng dẫn họ rất nhiều thứ, cũng yêu cầu Diệp Dương từ giờ phải huấn luyện thể năng, dù sao thì muốn điều khiển phi hạm tố chất thân thể phải tốt, bình thường mấy trạch nam này càng về sau càng dễ mất nước ngất xỉu trong khoang phi hạm.
Hạ Hành vỗ ngực đảm bảo mình sẽ rèn tốt Diệp Dương.
Tiếp đó, Cố Hoài phải về rồi.
“Hôm nay chỉ ông chủ Cố tới thôi sao? Ông chủ lớn thật lớn kia không đến?” Hạ Hành hỏi.
Cố Hoài nói: “Y không đến càng tốt chứ sao? Dù sao cậu cũng chả thích y.”
“Cũng đúng, không có mấy lời lả lơi của y, không khí trong lành hẳn.”
“Tuần này y dùng hết thời gian ra ngoài rồi. Hơn nữa có diễn tập, cường độ huấn luyện cao hơn trước.”
Cố Hoài vừa dứt lời, Hạ Hành đã nhớ đến ngày đó Hà Hoan ăn xiên nướng cùng mình.
“Mong lúc diễn tập y bị người ta một phút KO[5].” Hạ Hành nghĩ với cái kiểu lái chiến hạm kia của Hà Hoan, rất là thiếu đánh.
[5] knock out: hạ gục
“Có vẻ khó. Phần lớn thời gian đều là y trong một phút KO người khác.”
Hà Hoan đã hai lần mời Hạ Hành làm pháo thủ, nhưng y cũng phải đi diễn tập, tỏ rõ y có pháo thủ tương xứng, thế mà mỗi lần đều đến trước mặt Hạ Hành nói nhảm.
“Chắc là pháo thủ của y rất lợi hại nhỉ… A không đúng, hẳn là tính tình tốt. Không thì đã sớm không nhịn được mà xử tử luôn y ở trong khoang rồi.”
Cố Hoài nhìn Hạ Hành, đúng ra thì anh không nên tiết lộ quá nhiều chuyện của Hà Hoan, dù sao thì Hạ Hành cũng không phải là người căn cứ họ.
Nhưng, không biết tại sao, Cố Hoài muốn cho cậu nhóc này biết mình rất đặc biệt.
“Hà Hoan không có pháo thủ.” Cố Hoài nói.
“Hả? Thế sao y diễn tập được?”
“Một mình Hà Hoan đảm đương cả phi công và pháo thủ.”
Hạ Hành ngây ngẩn, hồi lâu mới mở miệng: “Chuyện này… Không thể nào.”
“Sao lại không thể. Có người cũng từng làm qua còn gì.”
Cố Hoài nói là Quan Thành.
“Làm được là một chuyện. Khi anh muốn tìm đường sống trong chỗ chết, kiên trì mười phút, hai mươi phút cũng không phải không thể. Nhưng một lần diễn tập ít nhất là một giờ thậm chí còn lâu hơn, thần kinh của y gánh chịu đến cực hạn, sẽ hỏng mất!”
“Tâm tính y rất mạnh mẽ. Y đã kiên trì một năm, hai năm, cậu đừng nhìn y suốt ngày một bộ không đáng tin, nhưng thật ra chúng tôi đều rất cần y. Chỉ là không biết y còn có thể một người kiên trì đến lúc nào?”
Hạ Hành cúi đầu, lui về sau một bước.
“Anh không nên nói với tôi điều này… Tôi biết rõ luật của hạm đội liên bang. Y có thể một người đảm đương hai vị trí, chắc chắn là thao tác viên cấp cao được chú trọng bảo mật.”
Cố Hoài thở dài: “Chỉ là tôi không muốn cậu hiểu lầm y. Hà Hoan này, lời giả nói y như thật. Lời thật thì lại cứ như đùa.”
“Trời mới hiểu lầm y.” Hạ Hành thấp giọng nói.
Cả mấy lời nói thật không đứng đắn kia, đều là nói dối.
“Tôi đi đây. Giờ cậu có Diệp Dương làm bạn rồi, Hà Hoan cũng có thể yên tâm.”
“Liên quan gì đến Hà Hoan.”
“Sao lại không? Mấy ngày trước quản lí câu lạc bộ nói cậu hơn chín giờ tối còn chưa về, Hà Hoan lập tức rời căn cứ tìm cậu đó.”
Lòng Hạ Hành nóng lên.
“Vậy được, chúc anh ấy diễn tập kỳ khai đắc thắng[6], đại sát tứ phương!”
[6] thắng ngay trận đầu
“Tôi sẽ chuyển lời dùm cậu.”
Chờ Cố Hoài đi, huấn luyện viên được Cố Hoài dẫn tới ở lại hướng dẫn, hì hục rèn luyện trong phòng thể hình.
Hạ Hành ngồi trong khoang mô phỏng, ma xui quỷ khiến cài lại ‘Linh độ không gian’.
Rất lâu rồi không online, vào cũng bình thường, không có thông báo kỳ lạ nào.
Hơn nữa đến nay hạm đội cũng không thông báo triệu hắn về, chắc là ID666 kia không tìm hắn, hạm đội cũng không chú ý tới.
Hạ Hành vò vò tóc, Hạ Hành ơi Hạ Hành, mày còn thật xem mình là người nổi tiếng?
Có khi liên bang đã loại luôn tên mày rồi, mày muốn trở về, người ta còn chả thèm.
Chiến cuộc rất đặc sắc, ít nhất hay hơn mấy trò thi đấu phi hạm nhiều.
Hạ Hành chống cằm, tay cầm hamburger, lười biếng nhìn.
Hắn chưa dùng quen ‘Linh độ không gian’, tìm nửa ngày mới thấy nơi kiếm ID, nhập 666, đối phương không onl.
“A… không onl mất rồi.”
Hạ Hành đang ngồi nghĩ, chợt thấy có phi công phát lời mời tổ đội.
Ngón tay nhịp nhịp, nghĩ lần đầu mình ghép đội với ID666 đã có độ xứng đến 80%, có khi nào do ‘Linh độ không gian’ này có vấn đề, ai cũng có thể ghép?
Ôm ý nghĩ như thế, Hạ Hành nhấn [Đồng ý.]
Hắn không quan tâm lắm, lười nhác ngồi chờ kết quả tương xứng.
Hệ thống ‘ting ting’ thông báo, Hạ Hành nhìn, độ tương xứng 31%.
Ôi, người anh em, không được rồi, không theo kịp tốc độ của tôi.
Ai ngờ chưa tới mười giây sau, lại có người phát lời mời test độ tương xứng.
“Chơi luôn.” Hạ Hành nhấn đồng ý.
Lần này độ tương xứng còn thấp hơn, có 28%.
Hạ Hành xoay cổ tay, uống một hợp nước ngọt, đồng ý ghép lần thứ ba.
“Mặc dù hôm nay ít người onl, nhưng cũng không đến nỗi không kiếm được một người ghép đội chứ?”
Hạ Hành không tin có loại tà môn này, đồng ý một cái tiếp một cái, nhưng hơn một tiếng đồng hồ, độ tương xứng cao nhất cũng chỉ 56%.
“A mẹ nó? Chẳng lẽ không có 666 kia, tiểu gia liền không thể vào trận?”
Hạ Hành tìm khắp nơi muốn tắt chế độ ghép đội đi, một người có thể chơi hai vị trí.
Nhưng hắn phát hiện phần chức năng đó của mình là màu xám.
Giận tím người! Chắc chắn là do mình dùng ID học viên dự bị.
Đây là công khai kì thị!
Bên kênh trò chuyện đang liên tục xoát bình luận.
[Thấy không, cái ID987654321 kia là AI chắc luôn! Làm riêng cho 666!]
[Đúng vậy! Hệ thần kinh của tôi tốc độ phản ứng đã rất nhanh, cùng cái AI kia test chỉ có 56%, lừa ai vậy?]
[Nãy tôi không nên ngứa tay mà đi ghép đôi, mất công đám kĩ thuật viên kia ngồi phân tích số liệu!]
Hạ Hành tìm nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được chức năng thông báo khi ID666 login.
Thiết lập xong, đột nhiên hắn cảm giác mình lằng nhằng cả một buổi chiều, cứ như đi một buổi xem mắt lớn về, không người nào thích hợp, chỉ có thể chờ đợi ‘Mối tình đầu’.
A, tình đầu con khỉ, bệnh thần kinh à!
Hạ Hành ra ngoài, nghe thấy Diệp Dương đang kêu.
“Hạ Hành! Mau lên đây xem! Thật tráng lệ!”
Sau đó hắn ngây ngẩy cả người.
Đó là chiến hạm của hạm đội liên bang, dưới ánh tà chiều hướng thẳng lên trời.
Khi bóng đêm hạ xuống, hạm đội đã đến vùng tiếp giáp giữa trái đất và mặt trăng.
Trong không gian, ánh sao lộng lẫy cùng ánh trăng dịu dàng đã bị bao trùm dưới lửa đạn của hạm đội.
“Oa… Cậu có thấy rõ không? Sớm biết đã mang theo cái kính viễn vọng lên xem!” Diệp Dương vô cùng hưng phấn.
Không ít nhà lầu xung quang cũng đầy người tụ tập.
Diễn tập như vậy thường sẽ chọn tiến hành ở mặt trăng, trạm không gian hay thậm chí là cứ điểm Hỏa vệ một.
Lần đầu tiên Hạ Hành nhìn thấy diễn tập gần trái đất như thế, như là mô phỏng lại Trận phản kích của trái đất.
Trong mắt dân chúng bình thường, thứ họ nhìn thấy là một đợt biểu diễn pháo hoa.
Nhưng Hạ Hành biết rõ, dù là diễn tập, đó cũng là cuộc chiến giữa thắng và thua. Chỉ cần có chút xíu do dự hay phán đoán sai lầm, liền kết thúc.
Màn diễn tập này kết thúc rất nhanh, cũng là hơn hai phút.
Hai mươi phút tập trung cao độ, thần kinh căng chặt, đủ để bức điên một người.
Nên mỗi một thao tác viên đều là những người tâm lý vô cùng mạnh mẽ, đáng được kính trọng.
“Hạ Hành, cậu lợi hại như vậy, chưa từng nghĩ đến chuyện vào hạm đội sao?” Diệp Dương hỏi.
“Có người đã từng nói với tôi, phải sống thật tốt.” Hạ Hành đáp.
“Sống thật tốt? Chúng ta đã thắng ‘Cuộc chiến Hắc yểm’ mà? Sau đó cũng chỉ diễn tập mấy lần như này, có qua trận chiến nào nữa đâu.” Diệp Dương nói.
Hạ Hành quay đầu, xoa đầu Diệp Dương, nhẹ giọng nói: “Ai biết được?”
“Cậu nói xem Hoan ca có tham gia diễn tập không?”
“Chắc có.”
Cố Hoài nói y đỉnh như vậy, biết đâu lại là chủ lực.
Không lâu sau, hạm đội trở về căn cứ.
Diệp Dương vẫn mở to mắt nhìn, người dân tứ phía đều đang vỗ tay.
“Đi, giờ cậu đang cảm xúc dâng trào, muốn đi tập luyện không?”
“Có chứ!”
Cùng Diệp Dương luyện đến hơn mười giờ tối, Hạ Hành đưa Diệp Dương chọn một phòng, để cậu ở lại.
“Oa! Câu lạc bộ có điều kiện vậy luôn?”
“Cậu cứ từ từ dọn đi, tôi đi tắm.”
“Oki! Ôi, không có khăn tắm, dép cũng không luôn, nếu muốn ở đây thì phải sắm thật nhiều thứ!”
Nghe Diệp Dương nói, bỗng Hạ Hành rất nhớ anh trai hậu cần.
Mình đến câu lạc bộ lâu vậy rồi, thế mà vẫn chưa gặp anh ấy.
Cái câu lạc bộ này, trừ hắn và Diệp Dương, lẽ nào đều là hồn ma?
Hạ Hành lặng lẽ đi tắm, tóc vừa ướt, đã nhận được thông báo: [ID666 login.]
“Gì đây? 666 onk? Giờ này?”
Hạ Hành xem thời gian, đã mười hai rưỡi đêm.
Đối phương con cú đêm?
Hạ Hành lấy khăn tắm, lau tóc, cũng lười mặc quần, quấn khăn tắm quanh hông, liền phóng tới khoang mô phỏng, vào ‘Linh độ không gian’.
“Đừng có ghép đôi với người khác nha 666! Xuất quỹ[7] bị sét đánh đó! A a a, hắn là cái gì của mình mà xuất chứ!”
[7] ngoại tình
Hạ Hành không nói hai lời, gửi ngay lời mời ghép đội với đối phương.
Cái 666 này còn không onl, Hạ Hành thật sự sẽ không nhịn được mà gỡ luôn ‘Linh độ không gian’.
Vốn lúc nãy hắn còn mệt rã rời, giờ tỉnh táo như uống máu gà vậy.
Không chỉ thế, Hạ Hành còn thấy rất nhiều ID, ít chữ số, chắc chắn đều là mấy lão làng.
Khi hệ thống gửi đến thông báo đối phương đồng ý, Hạ Hành hồi hộp run cả tay.
Hai bên lập tức tiến hành kiểm tra độ xứng đôi, chỉ số không ngừng tăng vọt.
Hạ Hành nhìn chằm chằm màn hình, con số đã vượt qua 56%, đây là chỉ số cao nhất hắn thử hôm nay.
Tim đập nhanh quá.
Hơn 60%… 70%…
Tám mươi hai phần trăm!
Ui mẹ ơi, còn cao hơn lần đầu 2%.
Hạ Hành đang sững sờ, đã có phòng ngự sư cùng chữa trị sư gia nhập, họ có thể vào phó bản rồi.
Không có thời gian nghĩ nhiều, phó bản lần này là [Chiến dịch mặt trăng].
Hạ Hành cùng ID666, càn quét toàn phó bản, đây căn bản không giống là đi giành mặt trăng, mà giống đi chinh phục nó hơn.
Trong lòng như có một ngọn núi lửa, ẩn giấu sức mạnh sục sôi.
Hạ Hành không muốn dừng lại, hắn nhớ hai người hiểu rõ nhau đến từng chi tiết nhỏ, không chút nghĩ ngợi bấm [Ván tiếp].
Không ngờ đối phương cũng đồng ý, khóe miệng Hạ Hành giương cao.
Nhiều người onl, kẻ địch cũng nhiều hơn, độ khó cao hơn, Hạ Hành càng hiểu rõ khi một phi công thích hợp với một pháo thủ, uy lực lớn khỏi nói.
Qua ba mươi phút, họ đã quét sạch phó bản thứ hai.
Theo lý mà nói thì phó bản trong ‘Linh độ không gian’ cũng rất tiêu hao tinh lực[8], nhưng Hạ Hành không thấy mệt mỏi chút nào, còn cảm thấy mình có thể chơi đến sáng.
[8] tinh thần và thể lực
Hắn dựa vào lưng ghế, rõ ràng hôm nay cũng đã huấn luyện rất nhiều, tiêu hao tinh lực, nhưng cùng ID666 kết hợp, tuy rằng độ khó không bằng thực chiến, nhưng hắn cũng không mệt mỏi chút nào, thậm chí rất là hưởng thụ.
Hạ Hành không nhịn được ấn [Ván tiếp].
Bên khu trò chuyện lại đang xoát bình luận.
[Ba giờ sáng, thế mà còn chơi tiếp! Có phải tên kia muốn để toàn bộ người onl phải xem hai cái ID ân ái?]
[Tú ân ái, sẽ chết sớm!]
[Không có đôi nào độ xứng cao hơn đến đạp chết hai đứa kia à?]
Hạ Hành vẫn còn sung sức hơn trâu, rung đùi, lẩm bẩm: “Nhanh lên, nhanh lên! Cái 666 này là con gái hả? Chậm chạp lề mề thế?”
Hắn đã hoàn toàn quên mất phải khiêm tốn, không khiêm tốn nếu bị hạm đội lôi về làm sao giờ.
Hạ Hành chờ đến đỉnh đầu sắp bốc, khó, chợt một cái tin nhắn nhảy ra.
ID666: [Thật xin lỗi, vừa nãy bận nghe điện thoại.]
“Gì? Cái ‘Linh độ không gian’ này còn có chức năng gọi điện?”
Hạ Hành lục lọi khắp tìm thử xem.
ID666 gửi tiếp một tin nhắn: [Tôi buồn ngủ quá, buồn ngủ. Cục cưng ngủ ngon nha.]
Hạ Hành trợn to mắt, nhìn hai chữ “Cục cưng”, hồn chấn động.
“Cục cưng? Ai cục cưng? Hắn nghĩ đây là trò nuôi trẻ à? Có tiền mua sữa bột không?”
Hạ Hành bực cả mình, tìm chức năng trò chuyện khắp nơi, rốt cuộc phát hiển thanh công cụ của mình kéo quá nhỏ, che mất khung nhắn tin.
Hắn mở ra, nhanh chóng nhắn lại: [Anh mới là cục cưng! Cả nhà anh đều là cục cưng…]
Sau đó hắn phát hiện trong mục tin nhắn tự động, có một câu là [Tôi buồn ngủ quá, buồn ngủ. Cục cưng ngủ ngon nha.]
Thì ra ID666 không cố ý.
“Tiên sư nó, nói chuyện bình thường không được à? Lấy tin nhắn tự động làm chi? Thật không có thành ý.]
Đối phương đã off, mình ngồi đợi tiếp cũng chả làm gì, thế nên hắn cũng off, về phòng tắm, tắm tiếp.
Tắm tắm, bỗng nghĩ đến, lẽ nào ID666 kia là thao tác viên tại ngũ?
Trước bận diễn tập, nên không login.
Diễn tập kết thúc, tên này liền xuất hiện.
Bằng không sao lại onl giờ này?
Nhưng mà diễn tập rất hao tinh lực, nếu là thao tác viên tại ngũ, ID666 còn có thể sau khi hoàn thành diễn tập cường độ cao, cùng mình quét nhiều phó bản trong ‘Linh độ’?
Thật là vậy, thì tinh lực tên này đúng là quá dồi dào?
Vì quá hưng phấn, Hạ Hành lăn qua lộn lại không ngủ được, cũng không có chuyện gì làm, thế là nằm chơi trò nuôi trẻ, dù hắn không chịu nạp tiền, đứa trẻ này sớm muộn gì cũng chết đói.
Chơi chơi, mí mắt đánh nhau, trời tờ mờ sáng mới ngủ được.
Hắn ngủ một giấc đến giữa trưa, bị bụng réo tỉnh.
Hạ Hành ngồi bên mép giường, chân trần đi trên đất tìm mãi, cũng không tìm được đôi giày vải dẫm bẹp gót chân kia, xỏ luôn dép lê ra ngoài.
Câu lạc bộ yên tĩnh, hôm nay không phải cuối tuần, Diệp Dương đi học, quản lí qua câu lạc bộ khác bàn mấy trận đấu tập, nên cũng không đến.
Hạ Hành mặc quần bò hoa, thở dài: “Coi như muốn hẹn đấu tập với người ta, cũng phải chờ đủ người đã chứ?”
Hắn theo thói quen vào phòng bếp, ngáp dài định mở tủ lạnh lấy cơm trưa, bỗng nghe thấy thanh âm xào nấu.
“Quản lí? Là anh quản lí à?”
Hạ Hành đi vào, thấy bóng lưng kia, ngơ ngác.
Sơ mi trắng cùng quần tây, thân hình thon dài, eo rắn rỏi, không phải Hà Hoan thì là ai.
“Anh… Sao anh ở đây?” Hạ Hành lui về sau một bước, rớt dép.
Hà Hoan xoay người lại, nhìn hắn một cái: “Tôi có ba ngày nghỉ, vừa lúc đến câu lạc bộ giải quyết vấn đề chữa trị sư và phi công.”
“Ồ.” Hạ Hành ló đầu vào tủ lạnh, thấy phần cơm dinh dưỡng chuẩn bị từ thứ hai đến chủ nhật đã hết rồi.
“Cậu chờ lát đi, nấu sắp xong rồi.”
Hà Hoan vừa nói, Hạ Hành nhớ lại người này nấu cơm không tệ lắm, mì xào bữa trước rất ngon.
Ăn quen cơm dinh dưỡng tiêu chuẩn trong đội rồi, có thể ăn cái khác, Hạ Hành nuốt nước miếng.
“Vậy anh nấu cơm đi, tôi tìm ít đồ.”
“Tìm gì vậy?”
“Không thấy giày đâu.” Hạ Hành nghĩ thầm chắc nằm đâu trong góc.
Cái đôi giày vải kia chẳng ai thèm lấy.
“Tôi giặt cho cậu, đang sấy khô.” Hà Hoan nói.
“Cái gì? Anh giặt cho tôi? Anh có thấy cái hình vẽ tay trên giày không? Giặt bừa nhỡ cái hình đó…”
“Hình vẽ tay kia tôi đã sửa lại rồi, sau này giặt kiểu gì cũng không bay được.” Hà Hoan trả lời.
Hạ Hành dừng lại, nhanh chóng quay người vào phòng giặt quần áo, máy sấy khô vừa lúc sấy xong.
Hắn lấy giày ra xem, giày vải thường được giặt rất sạch sẽ, mà không phải giặt máy, là giặt tay.
Cái hình vẽ tay kia đúng như Hà Hoan rồi, càng đẹp hơn, không phai chút màu nào.
Hạ Hành không nỡ mặc, cất giày vào tủ.
“Hạ Hành, mực vẽ thế được chưa? Qua ăn cơm.” Thanh âm Hà Hoan vang lên.
Hạ Hành đi nhanh ra ngoài, đến phòng ăn, chợt thấy hơi khẩn trương.
Trước ở cùng Hà Hoan, còn có lão Cố, Chu Hồng, Diệp Dương, tóm lại luôn có những người khác.
Nhưng hôm nay chỉ hai người họ cùng ăn cơm.
Cúi đầu nhìn, thịt xé sợi hương cá[9], thịt kho tàu còn có cải xanh xào.
Lâu lắm rồi Hạ Hành chưa được ăn mấy món gia đình như vậy.
Món thịt xé sợi hương cá này, hắn thậm chí còn chưa từng ăn ngoài.
Khi còn bé hắn thịt nhất món này của mẹ, hơi ngọt, mùi rất thơm.
Sau khi mẹ qua đời, hắn làm học viên dự bị, cũng ăn qua thịt xé sợi hương cá, quá ngọt, còn ngấy. Đã thế xào không thơm, cứ dính dính.
Hà Hoan đưa hắn một bát cơm, nói: “Ăn đi. Ăn xong hai ta ra ngoài.”
“À thì… Anh có lòng giặt giày giúp tôi như vậy mà tôi còn to tiếng với anh, thật xin lỗi.” Hạ Hành nói.
“Cậu thật lòng cảm thấy có lỗi?” Hà Hoan cười.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Hạ Hành không còn cảm thấy nụ cười của Hà Hoan giả tạo và khó coi nữa, ngược lại cảm thấy nó mang đậm phong cách của y.
“Thật lòng. Hay là tôi cũng lau giày cho anh?”
“Tôi không cần cậu lau giày, tôi chỉ muốn hỏi cậu có thể làm pháo thủ của tôi không?”
Vẫn là chuyện đó.
Lần đầu tiên có thể là trêu đùa, lần thứ hai có thể là giỡn, nhưng lần thứ ba thì nhất định là nghiêm túc.
Hạ Hành cầm đũa, bỗng thấy nghèn nghẹn ở cổ họng.
“Tôi biết cậu sẽ từ chối. Lần này, xem như là do tôi nấu cơm không ngon đi.”
Hà Hoan gắp một miếng thịt kho cho Hạ Hành.
Hạ Hành ngẩn người, qua hồi lâu cũng không ăn thịt kho.
“Lí do tôi từ chối anh… Là vì tôi… Không có đủ tự tin có thể bảo vệ anh.”
Hạ Hành vừa nhấc mắt, thấy Hà Hoan đang nhìn mình.
Trong đôi mắt kia thoáng qua tia kinh ngạc, và cả đau lòng.
Hạ Hành cúi đầu nói tiếp: “Đa số người đều nghĩ người phải bảo vệ phi công cùng toàn bộ người trong chiến hạm, phải là phòng ngự sư. Nhưng cách phòng thủ hữu hiệu nhất, chính là tấn công. Càng không cần phải nói, trong vũ trụ hiện nay, chiến hạm là chiến cơ có tốc độ nhanh nhất. Nếu như pháo thủ năng lực kém thì không cách nào áp chế được kẻ địch uy hiếp, mục tiêu kẻ địch bắn tỉa sẽ là phi công.”
Hạ Hành trầm mặc hai giây.
“Tôi không có tự tin. Thực chiến, không giống với diễn luyện.”
Một người phi công tôi từng muốn bảo vệ, đã không thể sống sót trở về.
“Cậu… Không phải khóc rồi chứ?”
Vốn là Hạ Hành còn đang buồn bã áy náy, nghe thanh âm mang theo ý cười của Hà Hoan, lập tức xù lông.
“Khóc? Anh nói ai khóc? Ai?”
Hạ Hành ngẩng đầu, ánh mắt khí thế bừng bừng, rồi đầu hắn bị đối phương vươn tay nhẹ ấn.
“Tôi chấp nhận lí do của cậu.”
“Nói nhảm, đương nhiên anh phải nhận.”
“Tôi cũng rất thích.”
“Gì… thích? Thích cái đầu anh í! Tôi từ chối anh, vô cùng đàng hoàng nghiêm túc mà từ chối anh!”
Hạ Hành đưa hai tay làm một dấu X lớn.
Hà Hoan vẫn cười: “Vì cậu đã nghĩ muốn bảo vệ tôi.”
Hạ Hành sửng sốt: “Tôi… Tôi chưa hề nghĩ muốn bảo vệ anh nhá!”
“Khi một người nảy sinh ý muốn bảo hộ một cái gì đó, sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn.”
“Đừng có rót canh gà tâm hồn cho tôi! Nghe vương bát đản niệm kinh chưa!”
Hạ Hành gắp miếng thịt kho lớn nhét vào miệng.
“Sao không ăn thịt xé sợi hương cá?”
“Món này rất cầu kì đó, tôi chưa gặp qua người nào có thể làm ngon đâu. Anh xào rau cùng thịt kho không tệ, vì để tránh cho hình tượng nam thần trong lòng tôi sụp đổ, tôi sẽ không ăn.” Hạ Hành nói.
“Cho nên, tôi là nam thần trong lòng cậu?” Hà Hoan chống cằm nhìn Hạ Hành.
“Là nam thần kinh.”
“Vậy thì ăn một miếng, để cho tôi an an ổn ổn làm nam thần kinh trong lòng cậu. Thịt xé sợi hương cá này tôi có bỏ gia vị đặt biệt đó.”
“Thật không?”
Đối phương đã nói như vậy, Hạ Hành nghĩ cũng nên ăn thử xem, gắp một đũa.
Độ ngọt vừa đủ, thịt xé nhỏ, những đồ nấu kèm ăn rất sướng miệng, trọng điểm là Hạ Hành cảm thấy được hương vị hoài niệm bấy lâu.
Nghi ngờ lưỡi nếm sai, Hạ Hành gắp thêm một đũa.
“Ngon không?”
“Tạm… Tạm được đi? Anh nói anh một thao tác viên, có huấn luyện thể năng, có huấn luyện diễn tập, kiếm đâu thời gian học nấu ăn?” Hạ Hành tò mò hỏi.
“Lúc tôi sáu tuổi về sống nhà cậu mợ. Họ làm việc ở bộ phận kĩ thuật, rất bận. Tôi liền tự học nấu ăn.”
“Ba mẹ anh đâu?” Hạ Hành thuận miệng hỏi, nhưng vừa dứt lời hắn đã ý thức được không nên hỏi câu này.
“Trận phản kích đầu tiên đã tử trận.” Hà Hoan nói.
Hạ Hành không lên tiếng, hắn luôn cho rằng Hà Hoan một thao tác viên trẻ tuổi đã có cảnh vệ riêng, hơn nữa còn không sợ Tô Chấn, hẳn là Hà gia bối cảnh hùng hậu.
“Sao không nói gì? Ít nhất cũng an ủi hai câu chứ.” Hà Hoan nói.
“An ủi có ích gì? Hai ta đều một người solo.” Hạ Hành tức giận nói.
Mấy đũa hạ xuống, một đĩa thịt xé sợi hương cá đã bị Hạ Hành quét sạch thịt.
Nhưng Hà Hoan vẫn gắp cà rốt sợi vào bát Hạ Hành.
“Cậu nghĩ mình là trẻ mẫu giáo hả. Có biết ở cứ điểm trạm không gian, vì được ăn một miếng rau tươi cũng trở thành động lực sống sót không?” Hà Hoan nói.
Hạ Hành nhìn cà rốt sợi trong bát, ngón tay run run.
Câu nói kia, Quan Thành cũng từng nói.
Ngay cả cà rốt sợi chất thành đống kia, cùng thói quen gắp rau cho hắn của Quan Thành đều giống nhau như đúc.
Hắn dùng sức nén nước mắt không rơi xuống, buồn bực vùi đầu lùa cơm.
Hắn rất sợ Hà Hoan nói thêm gì đó, vậy thì mình không nhịn được nữa.
Ăn cơm xong, Hạ Hành rất tự giác dọn bát dĩa bỏ vào máy rửa bát.
Nhìn Hạ Hành ngồi xổm trước máy rửa bát, khom người, trong người hắn ít gặp nắng, trắng hơn nhưng nơi khác.
Hơn nữa cái eo nhỏ kia.
Hà Hoan đứng sau lưng nhìn hắn.
Hạ Hành quay người, vừa lúc thấy cổ họng Hà Hoan giật giật.
Ánh mắt y khác với trước kia.
Rất sâu, rất tối, làm Hạ Hành có một loại ảo giác sẽ bị đối phương nuốt gọn.
Hắn vội vàng nói sang chuyện khác: “Đi thôi! Không phải anh nói ăn cơm xong thì ra ngoài sao? Ra ngoài làm gì? Phá câu lạc bộ Triệu Như Tùng hả?”
Triệu Như Tùng còn hơn hai mươi câu lạc bộ, đóng một cái, còn nhiều cái như vậy, vẫn là bá chủ trong giới thi đấu phi hạm.
“Đi gặp một người có thể cậu cũng biết.”
Hà Hoan vẫy vẫy Hạ Hành, hai người rời câu lạc bộ, một chiếc mô tô[10] vô cùng phong cách xuất hiện trước mặt hắn.
[10] xe máy phân khối lớn
Mỗi một bé trai dù nhiều hay ít đều có đam mê tốc độ, Hạ Hành cũng không ngoại lệ.
Hắn lập tức bu lại, sờ sờ đầu xe: “Xe này có tên là ‘Cơn lốc sao Mộc’! Bản limited á! Sao anh có?”
“Sao tôi không thể có?”
Hà Hoan ném mũ bảo hiểm cho Hạ Hành, chân dài bước lên, vỗ vỗ yên sau.
“Lên đi.”
Hạ Hành hiếm khi lộ biểu tình cầu xin: “Cho tôi lái đi?”
“Bạn nhỏ vẫn nên ngồi sau thôi.”
Hạ Hành lập tức xìu mặt: “Hai tháng nữa tôi hai mốt rồi, có thể đừng cậy già lên mặt không?”
“Có ngồi không? Không ngồi tôi đi.” Hà Hoan đội mũ bảo hiểm.
“Ngồi! Ngồi! Đương nhiên ngồi! Coi như tiểu gia ngồi ghế dự bị phi hạm đi!”
Nói xong, Hạ Hành vội vã đội mũ bảo hiểm, ngồi lên.
Vốn tưởng rằng Hà Hoan nổ máy, sẽ vèo một cái phóng đi, nên hai tay xoắn xuýt, không biết nên cầm nơi nào.
Ngờ đâu y chậm rãi nổ máy, chậm rãi chạy, Hạ Hành đợi ba phút, vận tốc còn chưa đến 20km/h.
Hạ Hành khó chịu, vỗ bả vai y: “Này! Đây là ‘Cơn lốc sao Mộc’ đúng chứ? Sao như trâu già kéo xe thế!”
“Tôi sợ cậu ngã.” Thanh âm Hà Hoan từ mũ bảo hiểm truyền tới.
So với bình thường trầm thấp hơn, còn rất từ tính.
“Cái tốc độ này của anh, tiểu gia có ngồi sau bưng bát mì ăn cũng được luôn!”
Hạ Hành không nhịn được dùng đấu gối nhích chân Hà Hoan một cái.
Bỗng Hà Hoan vươn một tay giữ đầu gối Hạ Hành: “Đừng phá nữa! Đây là nội thành, có hạn tốc.”
Đầu gối Hạ Hành bị giữ không thể động, hắn ừ một tiếng: “Biết rồi biết rồi.”
Lên đến cầu vượt, Hà Hoan đột ngột tăng tốc, vốn Hạ Hành còn ngáp một cái, sắp ngủ đến nơi, nghe tiếng động cơ gầm rú, giật mình túm chặt sơ mi Hà Hoan.
Cuối cùng thì ‘Cơn lốc sao Mộc’, cũng có chút khí thế cơn lốc của nó.
Chỗ lộ ra ngoài mũ bảo hiểm của Hạ Hành bị gió tạt qua, đang muốn buông lỏng tay túm áo Hà Hoan, đã bị tay y giữ chặt lại.
Hà Hoan không nói gì, nhưng lực tay của y làm Hạ Hành không dám buông, Hà Hoan thu tay về, Hạ Hành cũng không dám buông tay, chỉ có thể túm góc áo y, mãu đến khi họ đến trước một trường nghệ thuật.
Hà Hoan vỗ vỗ mu bàn tay Hạ Hành: “Đến, xuống xe.”
Hạ Hành nhìn vài sinh viên trẻ tuổi trong kia, hoảng hốt.
“Anh… Chắc không phải ép tôi đi học chứ?”
Hà Hoan cởi mũ bảo hiểm, nhanh gọn đập lên đầu Hạ Hành một cái.
“Có ép cậu đi học, cũng không bảo cậu đi học nghệ thuật.”
Từ khi Hà Hoan xuất hiện, đã hấp dẫn không ít tầm mắt sinh viên.
“Vì tôi không có tế bào nghệ thuật?”
“Vì thẩm mĩ của cậu sai lệch phạm trù nhân loại.”
Hà Hoan dẫn Hạ Hành vào cổng trường học.
Khi còn bé Hạ Hành cũng từng tưởng tượng sau này học đại học thế nào, nhưng hắn vừa tốt nghiệp cấp ba đã vào làm học viên dự bị, mấy cái học được đều là kinh nghiệm chiến đấu, điều này đã làm hắn dù xuất ngũ cũng không thể thi đại học, kiến thức chả liên quan.
Giờ nhìn những sinh viên đại học này, thấy hơi hâm mộ.
“Muốn học đại học à?” Hà Hoan chợt hỏi.
“Nói không muốn, chắc chắn là nói dối. Nhưng mà muốn học, tôi cũng không học được.”
“Đương nhiên cậu không học được loại đại học này. Nhưng mà cái đại học hạm đội liên bang ấy, chắc chắn có thể.”
“…”
Họ đi đến một phòng vẽ, trong phòng vẽ tranh có rất nhiều tượng thạch cao.
Hạ Hành thấy hơi xấu hổ, vì những thạch cao này đều là nữ, còn không mặc quần áo, không biết đặt tầm mắt vào đâu.
“Cậu cúi đầu, lỗ tai hồng hồng thật là đáng yêu.”
Thanh âm Hà Hoan vang bên tai Hạ Hành, lòng hắn giật thót, lùi lại theo bản năng, xém tí đụng rớt cái tượng thạch cao cao cấp kia.
Trọng điểm là, hình như hắn đụng phải cái bộ phận khó nói nào đó.
“Cậu như vậy càng làm người ta thích đùa cậu hơn đó.”
Hà Hoan lôi Hạ Hành một cái.
“Hạ Hành, khóa kĩ tiểu vũ trụ của cậu, vạn nhất bạo phát mà đập bể mấy tượng thạch cao này, đó là phá hoại nghệ thuật.”
“Cút.”
Ở giữa phòng vẽ, có một người trẻ tuổi tóc dài đang ngồi.
Vừa thấy Hạ Hành còn nghĩ là nữ sinh viên, đến gần mới phát hiện là nam.
Vai rộng eo thon, sống lưng thẳng tắp, tư thế ngồi của hắn làm Hạ Hành cảm thấy người này đã từng trải qua huấn luyện quân dự bị như mình.
Đối phương biểu tình chăm chú, tay cầm khay màu, đã ba phút không nhúc nhích.
Hà Hoan cầm một quyển sách ảnh, vẫy vẫy Hạ Hành.
Hạ Hành chút không nghĩ ngợi, nhích đầu qua.
[3] quần bò hoa
[9] thịt xé sợi hương cá