Editor: Meow
Hạ Hành vừa gửi tin nhắn, rồi đến sân đánh cận chiến ngay đầu đường.
Bất kể là điều khiển phi hạm hay chiến hạm, đều phải giữ thể lực mình ở trạng thái tốt nhất.
Trừ rèn luyện hàng ngày, Hạ Hành rất hay đến sân đánh cận chiến ở đầu đường.
Nơi này không có quy tắc, không trọng tài, chỉ có ánh đèn lờ mờ cùng một đám thanh niên thích đánh nhau.
Nhưng ở đây có một quy định, nếu chơi ám hại hay vì thua mà ác ý trả thù, thì sẽ bị hành đến mức không thể ở lại khu hạ thành này.
Hạ Hành vừa tới, đã được nhiệt liệt hoan nghênh, ở nơi này chỉ cần bạn đánh bại đối thủ thì bạn sẽ chính là vua của khu này.
“Ôi, Hạ Hành đến rồi! Tới tới tới, mọi người đang chờ cậu đấy!”
Hạ Hành đứng giữa sân, nơi một mảnh bùn mềm, cỏ mọc dài, ngã chỗ này nặng lắm là gãy xương, không đến nỗi mất mạng. Hạ Hành xoay xoay cổ tay, không một câu thừa lời: “Ai tới trước!”
“Tôi lên ——”
Người thứ nhất là một tên to con, vừa đứng đối diện Hạ Hành, chung quanh đã nhao nhao.
“Quạ lớn! Nhất định phải kiên trì qua mười giây!”
“Quạ lớn ơi nhớ bảo vệ xương đó!”
“Quạ ơi đừng ngất, cậu nặng quá bọn tôi khiêng không nổi đâu!”
Thanh niên gọi Quạ lớn chuẩn bị tư thế, chăm chú quan sát Hạ Hành.
Vẻ mặt Hạ Hành trở nên nghiêm túc, ngay trước mặt mọi người, trong một giây ra ba đòn liên tiếp đến Quá lớn, ấn ngã Quạ ghìm chặt trên đất, đầu cũng không ngẩng lên được.
“Lại nhanh như vậy?”
“Hạ Hành! Đàn ông không thể nhanh như vậy đâu! Chậm một tí đi! Chúng tôi còn chưa thấy rõ này!”
Quạ lớn mặt đỏ bừng nhận thua.
Hạ Hành thả hắn ra, nói: “Quạ lớn, nhớ ăn nhiều canxi nhé, tôi sợ đánh hư cậu.”
Quạ lớn tức muốn phun máu: “Hừ! Sao tháng trước cậu cũng đánh tôi vào viện lại không thấy cậu sợ.”
Hạ Hành nhấc nhấc cằm: “Người kế tiếp.”
Người tiếp theo lên khiêu chiến cũng bị Hạ Hành nhanh chuẩn gọn mà quật ngã.
Kỹ năng đánh nhau của Hạ Hành được học từ khi còn là quân dự bị, sau được Quan Thành nắm tay dạy dỗ, không phức tạp gì, cũng không có cái gọi là học võ theo tuần tự hệ thống, hết thảy đều nhằm mục đích chế ngự cùng đánh bại đối thủ.
Nhanh đến không có bất kỳ động tác dư thừa nào, cũng không hề do dự.
Hạ Hành giải quyết xong mười mấy người đến khiêu chiến, mới xem như đã vận động giãn gân cốt, hắn kéo cổ áo, lau mồ hôi trên cằm.
“Sao Hạ Hành lợi hại thế? Cậu xem rõ động tác khóa đối thủ của hắn không?”
“Không thấy rõ, quá nhanh. Đúng là vừa nhanh vừa mạnh.”
“Lần đầu Hạ Hành đến đây, gầy như cây mía, tôi còn tưởng một đấm là có thể làm hắn oán đất than trời! Ai ngờ ngược lại bị người ta dúi mình lên đất mà đánh!”
“Ha ha ha ha!”
Mới hơn một giờ, người đến khiêu chiến đều bị Hạ Hành quật ngã.
Hắn đi tới bên sân, mọi người liền nhao nhao đưa nước.
“Hạ Hành, ở nơi này cậu là vô địch, có thấy cô đơn không!”
Đám thanh niên bên sân cười nói.
“Có đó. Vậy nên mọi người cố lên nha.” Hạ Hành nói.
“Thôi đi! Chúng tôi đều là bại tướng dưới tay cậu, một đám cùng thua không cô đơn đâu nha!”
“Kỹ thuật của cậu là học ở đâu vậy? Đã từng gặp ai lợi hại hơn chưa?”
Hạ Hành đặt chai nước xuống, lau mồ hôi, thấp giọng đáp: “Đương nhiên là có.”
“Ai vậy?” Mọi người hiếu kỳ hỏi.
“Không nhớ.”
“Xì! Cậu tính giấu giếm không nói cho bọn tôi chứ gì!”
Hạ Hành cười lắc đầu. Hắn nói không nhớ, là thật không nhớ rõ tên người kia là gì.
Năm đó, Quan Thành tự mình huấn luyện hắn đánh cận chiến, Hạ Hành bị chỉnh đến không biết nói gì.
Quan Thành nói: “Hạ Hành, có một vài cái ở đây không có trong hệ thống võ thuật. Mục đích so với công thức quan trọng hơn. Đánh cận chiến, duy chỉ tốc độ là rất khó phá.”
Đạo lý này ai chả biết, lão Quan anh nhìn ánh mắt tôi xem, anh thấy tôi có hiểu không?”
Quan Thành “hừ” một tiếng, “Được rồi, tôi sẽ đem tư liệu bảo bối của mình cho cậu xem.”
Tai Hạ Hành đỏ bừng, nghĩ là phim bậy bạ gì đó: “Không xem! Sẽ hủy hoại hình tượng anh trong lòng tôi!”
“Cút đi! Tôi là muốn cho cậu xem một cao thủ chân chính.”
Lúc này Hạ Hành mới nhô đầu tới.
Đây là một đoạn video ngắn được ghi lại, trong video có một người là huấn luyện viên mặc đồ rằn ri, người khác là một học viên quân dự bị mặc T shirt trắng.
Toàn video chỉ vẻn vẹn 3.5 giây, học viên dự bị kia đội mũ rằn ri che khuất nửa khuôn mặt.
Đánh nhau còn đội mũ làm gì, rớt rồi mất công nhặt.
Huấn luyện viên thân hình cao to, nhìn qua phải một mét chín lăm, Hạ Hành liếm răng nanh nhỏ, cảm thấy học viên này chắc chắn sẽ bị chỉnh rất thảm.
Nhưng hắn sai rồi, học viên kia xuất thủ rất nhanh, bốn lạng địch ngàn cân, chỉ một giây đã quật ngã huấn luyện viên kia, sau đó gọn gàng ghìm trên đất bằng tư thế khóa chữ thập, Hạ Hành xem mà mặt ngẩn ra.
“Con mẹ nó, đây là người nào! Thật lợi hại!”
“Nhìn rõ không?” Quan Thành cốc đầu hắn một cái.
“Nhìn cho kĩ, đầu tiên y đạp đầu gối huấn luyện viên, rồi móc mắt cá chân hắn, rồi dời trọng tâm rất gọn gàng lưu loát!” Hạ Hành muốn chỉnh chậm một chút, nhưng Quan Thành không cho, cứ để nguyên tốc cho hắn xem.
“Cậu thị lực tốt, không được chỉnh.”
Quan Thành huấn luyện Hạ Hành vô cùng nghiêm ngặt, gồm cả sức quan sát.
“Rất nhanh… Cả góc độ tấn công và nắm bắt thời cơ quá… quá chính xác… Đây là người sao?”
Thân thủ của người kia để lại ấn tượng sâu sắc cho Hạ Hành, tầm mắt hắn không rời chăm chú nhìn người nọ.
“Đây là đồng học của tôi, giờ là một nhân vật rất lợi hại. Tiếc là khi còn học chúng tôi không cùng một giáo khu, khi vào hạm đội liên bang cũng không được phân vào cùng một cứ điểm. Không biết sinh thời có thể được đánh một trận cùng cậu ấy không đây.” Quan Thành nói.
“Người này không phải người đâu! Anh đừng để người ta đánh cho tàn phế, đến lúc đó tôi còn phải đi nhặt xác dùm!” Hạ Hành cười xấu xa nói.
“Cút đi!” Quan Thành cốc đầu hắn một cái.
“Người lợi hại như này, y tên gì?”
“Bọn tôi thường gọi là Hà Tà. Vì cậu ấy lợi hại đến tà môn mà.”
“Hài hòa?[1] Trò vui gì? Không quan trọng, nếu anh bị y chỉnh, đồ đệ tôi đây sẽ thay anh lấy lại danh dự!”
[1] phát âm giống nhau nên Hạ Hành nghe nhầm, đã giải thích ở chương 3
Nhưng mà đến phút cuối cùng, Quan Thành cũng không còn cơ hội đối chiến với người kia.
Mà Hạ Hành cũng không có cơ hội được nhìn thấy cái người gọi “Hài hòa”.
“Hạ Hành! Hạ Hành, đang nghĩ gì vậy?”
Nghe tiếng gọi Hạ Hành mới hồi thần.
“Không… Không có gì. Tối nay đến đây thôi, mai tôi có việc, về trước.”
Hạ Hành nghĩ, mặc kệ y là hài hòa hay cua đồng… Hy vọng y hiện tại vẫn đang sống thật tốt, nhân sinh vui vẻ, lúc ngẩng đầu còn có thể thưởng thức bầu trời đêm.
Cùng lúc đó, trong phòng huấn luyện thể chất căn cứ khu đông, Hà Hoan ngay trước mặt đông đảo đội viên trung đội ba, trong vòng ba giây quật ngã đội trưởng Chu Hồng của bọn họ, dùng tư thế khóa chữ thập áp trên đất, cười nói: “Nhận thua chưa?”
“Nhận em gái cậu!” Chu Hồng khó khăn giãy dụa, nhưng chiêu khóa chữ thập này của Hà Hoan là vô địch khu đông, để mình không bị nghẹt thở thì chỉ có thể thỏa hiệp.
Hà Hoan buông hắn ra, cởi áo T shirt trắng ướt mồ hôi, lộ đường eo rõ ràng.
“Hoan ca mặc sơ mi văn nhã lịch sự, cởi mới biết… rất có nội hàm đó!”
“Còn phải nói! Trải qua nửa giờ đến hai giờ phi hành trên chiến hạm, trong khoang nhiệt độ sẽ rất cao, người ở trong sẽ bắt đầu mất nước, càng lâu càng mất nước nghiêm trọng. Nhưng thời gian Hoan ca lái chiến hạm kỷ lục dài nhất là năm giờ, sức chịu đựng này không phải người thường có thể chịu được, phải nói là tố chất thân thể tốt nhất khu đông!”
Chu Hồng vất vả lắm mới tỉnh táo lại, rống về phía đám đội viên: “Còn ngơ ra đó làm gì! Huấn luyện đi! Hà Hoan có thể trụ được năm giờ trong chiến hạm! Mấy đứa thì được bao nhiêu!”
Một đám cúi đầu như chim cút.
Hà Hoan vào phòng tắm, dòng nước ấm áp từ vòi sen rơi xuống, y ngẩng đầu, vuốt tóc ra sau tai.
Dù đến tận đây, vẫn có thể nghe thấy tiếng rống giận của Chu Hồng.
Rời phòng tắm, Hà Hoan vừa mặc quần áo vừa đem quang não lên, trên màn hình biểu thị có một tin nhắn chưa đọc.
Y tiện tay nhấn mở.
Nhãi con: [Gửi một đóa hoa nhỏ.]
Sau đó là một đóa hoa hồng nhỏ từ nụ hoa từng cánh từng cánh nở rộ.
Hà Hoan ngẩn người.
Đây là emoji miễn phí.
Giờ chỉ có học sinh tiểu học mới xài.
Hà Hoan sờ cằm.
“Cậu rốt cuộc là vì thích tôi gọi là em trai nhỏ? Hay là cảm ơn vì lời khuyên tôi dành cho cậu?”
Nhưng dù là gì, Hà Hoan cảm thấy đóa hoa nhỏ này thật đáng yêu.
Như là một bé nhím nhỏ, nằm dưới ánh mặt trời ấm áp, không cẩn thận lộ ra bụng nhỏ mềm mại.
“Xem gì vậy?” Thanh âm Chu Hồng vang lên.
Hà Hoan nghiêng mặt, cười nói: “Sao rồi, lấy lại tôn nghiêm từ đội viên chưa?”
Chu Hồng hừ lạnh: “Cậu nhớ rõ đây, lần sau còn dám trước mặt đội viên tôi xài khóa chữ thập, tôi liền…”
“Cậu liền tuyệt giao tôi.” Hà Hoan ghé vào tai Chu Hồng, “Tháng trước, cậu cũng nói như vậy.”
“Cút.” Chu Hồng nhìn thấy tin nhắn của Hà Hoan, “Tôi còn tưởng cậu đang nhìn tiểu đáng thương nào đây. Thế mà lại nhìn một cái emoji hệ thống ngẩn người.”
“Đây không phải là emoji hệ thống bình thường.” Hà Hoan vừa nói vừa mặc áo T shirt trắng sạch sẽ vào.
“Vậy nó còn có thể là cái gì?”
“Là ông trời nhắc nhở tôi, lần này phải làm người.”
Hạ Hành vớ lấy áo khoác, ra ngoài.
“Làm người? Cái quỷ gì đó.” Chu Hồng lắc đầu.
Cuối cùng cũng đến ngày Hạ Hành hẹn với câu lạc bộ phi hạm.
Sắt thép thẳng nam Cố Hoài cosplay ông chủ câu lạc bộ một ngày.
Hắn không dám đến tìm Hà Hoan, mà là mặc một bộ thường phục đắt nhất của mình đến trước mặt Chu Hồng, không được tự nhiên hỏi: “Thế nào?”
Chu Hồng đang nói chuyện cùng pháo thủ A Vận nhà mình, đầy lời cợt nhả.
Vừa ngước mắt nhìn lão Cố, phụt cười.
“Lão Cố… Hà Hoan còn chưa chết đâu! Anh mặc một thân tây trang đen này chuẩn bị đi viếng ai vậy?”
Lão Cố nghẹn lời, giơ tay đập đầu Chu Hồng một phát, tiếc là tên này trốn quá nhanh.
“Nếu Hà Hoan có ngày vinh quang đó, anh mày cũng là mặc quân trang đi mặc niệm cho y! Nhưng giờ y là một tên pháo lép, pháo lép không có quyền lợi như vậy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Cho nên, người Hạ Hành sùng bái là Hà Hoan.
Quan Thành baba không cần lo lắng, con trai anh… Hà Tà nhận.