Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười không Thiết Sống

Chương 20: Đây chính là sự yêu thích của người ư?



Edit: Ryal

Tang Phê lại nằm co quắp trên giường một lúc mới dần thấy khá hơn.

Ân Vô Chấp quỳ gối bên giường nhìn y, hỏi: “Người có muốn ăn thêm gì nữa không?”.

Nếu có chút gì vào bụng, có lẽ khi bị hoảng y cũng không khó chịu đến thế.

Tang Phê không đáp.

Lại bị bơ rồi. Ân Vô Chấp nằm nhoài ra đầu giường, gác cằm trên tay, hàng mi dài khẽ nâng, con ngươi đối diện thẳng với gò má y.

Nhìn từ góc chính diện thì dung mạo Khương Ngộ rất giống Diêu Cơ, nhưng thực ra sườn mặt lại có nét của tiên đế hơn. Thuở bé Ân Vô Chấp cũng từng sống tại kinh thành vài năm, hắn mơ hồ nhớ được dáng vẻ của tiên đế ngày chưa đổ bệnh – tuấn tú phong lưu, nghe nói lúc còn trẻ cũng là một chàng trai đẹp nổi tiếng trong kinh.

Khuôn mặt Khương Ngộ có vẻ tinh xảo hơn đôi chút, đem lại cảm giác mong manh dễ vỡ như lưu ly, tuy chẳng chút sức sống nhưng lại mang khí chất thoát tục đến kì lạ.

Ân Vô Chấp đổi tư thế nằm, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về nơi đó.

Khương Ngộ nghiêng đầu, mắt đối mắt với hắn: “Bảo ngươi quỳ cơ mà”.

Ân Vô Chấp hoàn hồn, lưng thẳng tắp: “Thì quỳ”.

Khương Ngộ không nói nữa.

Hắn nhìn chằm chằm khoảng đất trống phía trước rồi lại dần liếc sang y, bốn mắt nhìn nhau, Ân Vô Chấp lại né tránh như phản xạ có điều kiện: “Mai là phải lên triều rồi, bệ hạ an dưỡng đã lâu, không thể trì hoãn thêm được nữa”.

Tang Phê thoát tục đến kì lạ chợt tỏa oán khí quanh thân: “Tại sao?”.

“Dạo này ai cũng giúp người che giấu, nhưng còn trẻ thì không thể bệnh lâu như thế được, mà cũng không lừa được mãi đâu”. Ân Vô Chấp hơi dừng lại, rồi nói tiếp: “Người thử nghĩ xem, nếu ai ai cũng biết người lười chảy thây thì liệu người có còn được lười thỏa thích nữa không?”.

… Hóa ra Ân Vô Chấp phát hiện y lười à.

Nếu ai ai cũng biết, thì chắc chắn y sẽ bị mấy lão quan kia làm phiền cho coi.

Không thể để Ân Vô Chấp biết mình sợ được, phải dọa ngược hắn.

“Muốn trẫm lên triều cũng được thôi, Ân ái khanh cứ hầu trẫm cho tốt, dỗ trẫm vui, thì đương nhiên trẫm sẽ thực hiện”.

“Đi đâu cũng ôm người theo, ngày nào cũng nghĩ cách để người ăn nhiều hơn một chút, còn phải thổi nguội rồi đút tận miệng người. Có câu ‘giơ tay mặc áo’ [1], nhưng người xem người có chịu giơ tay bao giờ chưa?”. Ân Vô Chấp không nhịn được mà châm chọc y. “Thiếu mỗi việc ta dùng miệng đút người ăn thôi đấy”.

Khương Ngộ lập tức nhìn thẳng vào hắn.

Ân Vô Chấp: “Người nhìn gì thế, đừng hòng”.

Sau một khoảng lặng ngắn, đến mức Ân Vô Chấp phải nghi ngờ liệu y có định để mình đút ăn bằng miệng thật hay không, thì Khương Ngộ cất lời: “Ai cho ngươi nói chuyện với trẫm mà không dùng kính ngữ, làm càn”.

Hóa ra là chuyện này.

Khuôn mặt Ân Vô Chấp dịu lại, hắn quên đi chút phiền muộn khó giải thích kia: “Thần thất lễ, xin bệ hạ thứ tội”.

“Hôn cái đi rồi tha”.

Quanh đi quẩn lại chỉ có mỗi thủ đoạn này thôi à? Ân Vô Chấp liếc y một cái: “Người có biết tự trọng là gì không vậy”.

“Không nghe là trẫm sẽ sai người lột xiêm y ngươi, nhốt vào lồng sắt”.

“…”.

Mặt Ân Vô Chấp đen như đít nồi.

Không phải vì bị uy hiếp, mà bởi hắn phát hiện – mỗi lần bị Khương Ngộ ép buộc chuyện gì, lòng hắn trăm ngàn lần không muốn nhưng cơ thể dường như lại thích thú vô cùng.

Hôn quân ép buộc hắn, hạ nhục hắn, dùng hình với hắn, lẽ ra hắn phải căm ghét và thù hận y. Ấy vậy mà hắn lại như bị đập đầu, trái tim loạn nhịp vì thấy y đòi hôn, thậm chí lòng còn thầm mong được chạm vào y nữa.

… Nhưng rõ ràng Khương Ngộ đâu có thích hắn thật, y chỉ muốn chơi đùa mà thôi.

Ân Vô Chấp nói với giọng trầm trầm: “Thần có thể ở lại bên người, làm mọi thứ vì người, nhưng sẽ không nghe theo những mệnh lệnh thế này nữa”.

“Trẫm mới có quyền quyết định”. Khương Ngộ nói. “Trẫm đếm ngược từ ba, ngươi không đồng ý thì trẫm sai người lột sạch xiêm y ngươi”.

Ân Vô Chấp ngoảnh mặt làm ngơ.

“Ba”.

Hắn sẽ không để yên cho Khương Ngộ muốn làm gì thì làm nữa đâu, đồng ý ở lại bên y đã là quá lắm rồi.

“Hai”.

Quân thần thì phải tuân thủ nghiêm ngặt địa vị vốn có của quân thần.

“Một”.

Chắc chắn sẽ không nhượng bộ.

Khương Ngộ gọi: “Thập Lục”.

Một bóng người bước ra dưới ánh đèn, quỳ xuống đất hành lễ.

“Lột xiêm y hắn”.

Thập Lục tấn công Ân Vô Chấp chẳng chút do dự.

Thân ảnh hai người loang loáng, chớp mắt đã trao đổi hơn mười chiêu, ánh nến trong điện theo đó mà lay động. Cuộc chiến diễn ra trong im lặng, chỉ có tiếng vải vóc cọ vào nhau và tiếng gió từ những lần giao thủ.

Khương Ngộ nhắm mắt, ngáp một cái: “Gọi viện trợ đi”.

Ân Vô Chấp thân là thiếu tướng Ưng Quân lớn lên ở Nam Cương từ bé, đã trải qua bao nhiêu cuộc đấu cả công khai và âm thầm rồi. Thập Lục là ám vệ, đánh thẳng mặt thì đúng là không chiếm được thế thượng phong.

Cái mang tên “gọi viện trợ” nghĩa là tăng động tĩnh trong phòng để đội hộ vệ bên ngoài phát hiện rồi ùa vào như ong vỡ tổ, Ân Vô Chấp thì khó mà lấy ít đánh nhiều, chắc chắn sẽ thất bại.

Ám khí bay về phía cốc trà trên bàn, Ân Vô Chấp dùng tà áo đỡ lấy, lạnh giọng: “Ngươi có biết bệ hạ đang làm gì không? Nếu chuyện đến tai hộ vệ chỉ vì yêu cầu hoang đường đó, chẳng lẽ người không sợ bị cả triều đình cười chê ư?”.

Dường như Thập Lục chẳng hề nghe thấy, gã vươn mình nhảy sang chỗ cái chân nến trong góc.

Tên này chỉ nghe theo lời Khương Ngộ!

Gã chẳng khác nào một cái máy, dù mệnh lệnh của chủ nhân có là tốt hay xấu, an toàn hay nguy hiểm, thì cũng chỉ biết chấp hành mà thôi.

Ân Vô Chấp nhanh chóng xông tới đỡ cái chân nến, quay sang lại thấy gã ra tay với đồ trang trí ở góc khác.

… Đúng là chẳng khác gì con chiến khuyển mà nhà họ Ân đang nuôi.

Ân Vô Chấp lên tiếng: “Bảo hắn dừng lại rồi đi đi”.

Khương Ngộ không thèm để ý.

“Thần nghe lời người”.

Thập Lục đang chuẩn bị đập một bình sứ Thanh Hoa xuống đất chợt dừng tay, yên lặng đợi thiên tử đưa ra mệnh lệnh tiếp theo.

Sau một khoảng lặng dài, Khương Ngộ mới nói: “Ừm”.

Thập Lục bình tĩnh đặt cái bình về chỗ cũ, nhảy ra ngoài rồi biến mất giữa màn đêm.

Ân Vô Chấp đứng trước cửa sổ, hít sâu một hơi.

Đòi hôn đúng không, có phải chưa hôn bao giờ đâu, hôn một tí thì làm sao?

Hắn bước nhanh tới trước long sàng, túm lấy Tang Phê trên giường, bóp cằm y.

Tang Phê bị đôi tay hắn bắt lại như một món đồ chơi, thấy thế thì nghiêng đầu.

Đôi mắt trong veo không chút xúc cảm.

Khương Ngộ không hề thích hắn, nhưng y lại muốn đùa giỡn hắn.

“Tại sao?”. Ân Vô Chấp bóp mặt y, vành mắt ửng đỏ. “Tại sao, đừng ép thần… làm thế với người”.

A, lại sắp khóc rồi kìa.

Dễ bắt nạt quá đi.

Miệng Tang Phê bị bóp chu ra nên phát âm chẳng rõ, nhưng điều ấy cũng chẳng ngăn được lời hôn quân: “Chẫm muống thứ đồ dì thì không có triện không đọt được”.

(*Trẫm muốn thứ đồ gì thì không có chuyện không đoạt được)

May mà Ân Vô Chấp vẫn hiểu: “Đối với người, thần chỉ là một món đồ thôi sao?”.

Tang Phê thấy đau: “Chả chẫm ga”.

(*Thả trẫm ra)

Ân Vô Chấp buông tay, trên mặt Tang Phê vẫn còn những dấu đỏ mà y lại chẳng hề biến sắc: “Trẫm thích ngươi thì ngươi là một món đồ, trẫm không thích ngươi thì đến cả một món đồ ngươi cũng chẳng phải”.

Miệng Ân Vô Chấp vốn đang cong cong bèn mím thành một đường thẳng trong nháy mắt.

“Đây chính là sự yêu thích của người ư?”. Hắn nổi giận. “Nông cạn, rẻ tiền!”.

“Với ngươi thì là ơn nặng như núi”. Giọng Khương Ngộ chẳng hề mang theo nét bố thí thương hại, y bình tĩnh nói tiếp. “Cả nhà ngươi đều phải cảm tạ ân đức của trẫm”.

Trông Ân Vô Chấp có vẻ giận quá chừng, như thể hắn sắp nuốt chửng y tới nơi vậy.

Khương Ngộ ngửi được mùi cái chết ngọt lịm, bèn vận hết sức bình sinh để thêm mắm dặm muối: “Hôn trẫm, hay ngươi muốn trẫm lột sạch xiê…”.

Ân Vô Chấp chặn miệng y lại.

Khương Ngộ bị hắn nâng gáy, ép ngẩng đầu.

Đôi ngươi long lanh nhìn khóe mắt Ân Vô Chấp.

Thích khóc thật đấy, hôn tí cũng khóc, nhìn tí cũng khóc, chẳng biết bao giờ mới trưởng thành cho được.

Xem đi, người thế này thực sự có thể trở thành vị Hoàng đế ngàn đời có một hay sao? Cái gọi là lịch sử liệu có thể bị bóp méo không vậy?

Ân Vô Chấp rất muốn cắn y một cái, để xem y còn dám ép mình hôn không.

Tên hôn quân này đúng là không thể đáng ghét hơn được nữa.

Nhưng hắn lại nhớ lời người ấy nói: “Đau”.

Hắn siết tay thật chặt, ôm lấy kẻ mềm nhũn như không xương trong lòng mình, nghe theo bản năng mà trắng trợn tấn công chẳng chút kiêng dè.

Lúc được thả ra, Khương Ngộ choáng váng.

Ân Vô Chấp phải bóp cằm y mới nghe được tiếng hít vào lấy hơi.

Rốt cuộc là thứ gì không biết, nếu hắn không giúp y há miệng thì liệu y sẽ để mặc mình nghẹt thở mà chết hay chăng?

Ân Vô Chấp bối rối, khàn giọng: “Như người mong muốn”.

Đúng là thế thật.

Nhưng Khương Ngộ muốn thấy Ân Vô Chấp phản kháng chứ không phải phục tùng.

Thôi thì cũng phiên phiến đi, dù sao sắc mặt hắn trông cũng xấu lắm rồi.

Khương Ngộ lẳng lặng nhìn Ân Vô Chấp: “Chưa đủ”.

“Đừng có mà được voi đòi tiên”.

“Ngươi muốn quỳ hay hầu trẫm ngủ đây?”.

Ân Vô Chấp đưa ra lựa chọn mà không hề do dự: “Quỳ”.

“Thế thì cứ quỳ tiếp đi”.

“…”. Cứ tưởng câu đó là bắt đầu chứ, hóa ra là kết thúc, sao hôn quân không uy hiếp hắn nữa nhỉ.

Ân Vô Chấp đỡ đầu Khương Ngộ xuống gối rồi kéo chăn lên đắp cẩn thận, y quen đường quen nẻo nhắm mắt lại, bắt đầu lim dim.

Hắn chỉ đành quỳ trước đầu giường.

Một lúc sau, Khương Ngộ nghe thấy giọng Ân Vô Chấp: “À thì, ngủ, chỉ là, ngủ thôi đúng không?”.

Y bắt đầu lơ mơ: “Ừm”.

Ngủ không phải ngủ thì là gì?

Ân Vô Chấp im lặng.

Hắn cũng từng bị phạt quỳ rồi, nhưng hôm nay đầu gối như tì lên kim châm, chỉ muốn đứng thẳng dậy mà thôi.

“Bệ hạ”.

Khương Ngộ không nhúc nhích.

Ống tay áo bị giật giật, y bèn hừ một tiếng.

“Đau đầu gối quá”.

“A…”.

“Thần cũng muốn ngủ”.

“Ồ”.

“… Thần chọn lại được không?”.

Lòng bàn tay bị gãi nhẹ, Khương Ngộ sợ ngứa nên nắm vào, rồi giọng Ân Vô Chấp lại vang lên: “Thần chọn lại nhé, thần cũng muốn ngủ, bệ hạ ơi?”.

“Ừm”.

“Vậy thần lên giường nhé?”.

“…”.

Ân Vô Chấp lặng lẽ trèo lên long sàng, nhẹ giọng: “Chỉ ngủ thôi, không thị tẩm”.

Khương Ngộ dần ngủ say như chết.

Chẳng biết Ân Vô Chấp đang hỏi Tang Phê hay hỏi chính mình: “Có mỗi một cái chăn thôi à?”.

Trên chỗ nằm cho hạ nhân hầu ngủ cạnh long sàng là một chiếc chăn bông được gấp gọn.

“Bệ hạ nhích sang kia một chút đi, thần không nằm được”.

“…”. Ân Vô Chấp giơ tay chọc nhẹ vào mặt Tang Phê.

Ngủ thật rồi kìa.

Thôi, đành dịch y vào bên trong một chút vậy.

Cơ thể Tang Phê vẫn mềm mại như thế, ngủ say không hề nhúc nhích, kệ cho Ân Vô Chấp làm gì thì làm.

Hương hoa quế ngọt lịm chui vào xoang mũi, dịch được người ta vào trong rồi, Ân Vô Chấp lại như quỷ thần xui khiến mà ôm lấy y.

Hắn tựa trán vào trán Tang Phê, nhìn chằm chằm đôi môi trước mặt.

Lúc trước nó có đỏ thế này đâu nhỉ.

Chú thích:

[1] Giơ tay mặc áo: Ý chỉ người sống sung sướng, chỉ việc làm theo những gì đã cho sẵn. Khương Ngộ thì khỏi cần làm luôn, có bồ hầu từ A đến Z.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.