Cùng Ta Qua Từng Thế Giới

Chương 452: 453: Công lược Người Dị Biệt (15)



#Cap riêng: Bổn công chúa muốn ôm!

Có lẽ tình cảm sâu nặng của hai người đã giúp Hoài Tâm nhận ra anh ta cho dù không có khả năng nhìn thấy diện mạo.

Dự Lân có vẻ ngạc nhiên trước phản ứng của Hoài Tâm, anh thu tay lại, chợt đưa mắt nhìn sang Ân Bạch và cái bóng trắng Hoàng My.

Có vẻ như hiểu ý Dự Lân muốn hỏi gì, Ân Bạch liền đá mắt về hướng bàn thờ. Dự Lân cũng nhìn sang, tự dưng hiểu ra chuyện thì cũng chỉ gật gù, bước lùi lại.

– Cô Hoài, chúng tôi không có ý định làm hại linh hồn đó, chỉ là hồn phách của người này bị tổn hại quá nặng, chỉ sợ bị xích lâu hơn sẽ có thể tan biến.

Nghe Dự Lân nói vậy, Hoài Tâm liền bối rối, cô cũng không biết tại sao mình lại bảo vệ cái bóng xám này.

Chỉ là nó gợi cho Hoài Tâm một cảm giác thật sự quá thân quen.

Hoài Tâm quay người lại nhìn cái bóng xám kia, nó vẫn bất động như vậy.

Dường như linh hồn Trường Lâm đang khó xử.

Sau khi được Hoài Tâm cho phép, Dự Lân tháo lá bùa xích ra khỏi hồn ma kia. Ngoài dự tính, hồn ma này lập tức muốn bỏ chạy khỏi chỗ này.

Nhưng chỉ được cái là số hơi đen, cả căn phòng này đều đã được dán bùa phong ấn do Ân Bạch đưa Hoài Tâm mấy ngày trước, vì vậy nên hồn ma vừa chạy được đến cửa thì đã bị bùa pháp đánh bật trở lại vào trong.

Bóng xám tung người ngã ra đất, linh hồn lại mờ đục tan biến thêm vài phần. Hoài Tâm vô thức liền vội vã chạy đến muốn giúp đỡ.

Chỉ là bàn tay cô ấy đưa đến, trực tiếp trượt xuyên qua cái bóng xám này.

Chợt như trào dâng một nỗi niềm, Hoài Tâm đơ người, trực tiếp rơi nước mắt, rồi quỳ thụp xuống đất, bật khóc nức nở.

Tiếng khóc khiến cho 4 người 1 ma 1 quỷ kia chỉ biết đứng yên nhìn, không biết nên làm gì.

Bóng xám kia lập tức bối rối, muốn đưa tay lên ôm lấy Hoài Tâm, nhưng lại khựng lại, bỏ tay xuống rồi chỉ ngồi đó nhìn, chờ đợi cô ấy khóc đến thương tâm.

– Ân Bạch này! – Đột nhiên Hoàng My cất tiếng gọi.

– Hửm?

Ân Bạch lúc này nhìn sang Hoàng My đứng kế bên mình, hào quang trắng loá trên người cô không đổi, vẻ mặt đầy sự suy tư, nhưng lại có phần nào ngả ngớn.

– Tôi có nên làm phước không nhỉ?

Trong khi Ân Bạch đang khó hiểu thì 3 người 1 quỷ kia cũng tò mò nhìn sang hóng chuyện, xem hai cái thứ này định làm gì.

Dường như hiểu ra điều gì, Ân Bạch chỉ cười bất lực, có vẻ cũng không biết phải làm sao.

Hoàng My lúc này nhìn một cảnh khóc lóc trước mặt, đang suy nghĩ điều gì, lại nhìn sang con quỷ đen xì bị trói bên này đang hóng hớt, chợt cảm thấy thật ngứa mắt.

Không kịp để mọi người chú ý, Hoàng My đã chạy tới đá con quỷ kia một cái bắn thẳng vào tường. Sau đó liền chạy đến đạp liên tục vào cái thân đen xì của hắn.

– Sống đã không làm gì cho đời, chết rồi còn làm phiền người khác, đã thế còn xấu xí, ngươi không cảm thấy mình quá phiền sao!?

Lời nói trực tiếp làm tổn thương tâm lý bóng quỷ chật vật trên đất, linh hồn đen xì ấy giờ chỉ biết run rẩy ở dưới mặc cho cái bóng trắng Hoàng My trút giận.

Cuối cùng vẫn phải để Ân Bạch và Dự Lân chạy đến can ngăn.

Buồn của quỷ…

Hoàng My trút giận đã đời, liền quay sang nhìn Hoài Tâm và linh hồn Trường Lâm đang ngồi trên sàn, sau đó liền nhìn đến ba người kia. Ân Bạch nhìn cô liền hiểu ý, đi đến chỗ Kha Hồ, Dự Lân và Phương Tuệ Mẫn, nói:

– Bắt quỷ cũng đã xong rồi, đưa linh hồn đầu thai cứ giao cho tôi, được không?

Như hiểu ý đuổi người của Ân Bạch, Kha Hồ liền lên tiếng:

– Được rồi, cậu và cô Hoàng ở lại đưa linh hồn của Trường Lâm đi đi, chúng tôi cũng cần phải đưa con quỷ này về nhà hàng trước.

Nói xong, Kha Hồ ung dung bước đi, Dự Lân cúi đầu chào rồi cũng nhẹ nhàng kéo cái xích cùng con quỷ rời đi, Phương Tuệ Mẫn dù có hơi tò mò nhưng cũng phải đi nhanh theo sư phụ và sư huynh.

Căn phòng lúc này chỉ còn lại 2 người 2 ma.

Hoài Tâm lúc này khóc đến cạn nước mắt, chỉ biết nhìn cái bóng xám trước mặt mà nấc nghẹn từng đợt. Bóng xám không có động tĩnh, chỉ có ngồi yên đó, im lặng chờ Hoài Tâm khóc.

Thật sự thì so với cái bóng xám lạnh lùng trước mắt Hoài Tâm ngay lúc này, hình ảnh mà Hoàng My và Ân Bạch nhìn thấy lại là một Trường Lâm tàn tạ với gương mặt thể hiện sự đau buồn, giằng xé tận cùng.

Đối với trải nghiệm nhìn người trong di ảnh trên bàn thờ giờ lại xuất hiện trước mặt mình, Hoàng My với Ân Bạch cũng có chút muốn cảm thán.

Thế giới này cũng thật đáng sợ!

– Ân Bạch này, tôi với cậu liệu có thể giống như vậy không?

– Không thể nào…

Ân Bạch chợt trầm mặc, sau đó liền mỉm cười, đặt tay lên đầu Hoàng My, nhẹ nhàng nói:

– Ít nhất tôi có thể ôm lấy cô.

Lời này đánh động vào tâm can của Hoàng My, cô ngơ ra, rồi lại chợt cười:

– Vậy thì tôi mong rằng đến lúc đó, sẽ không có người làm giống như tôi.

Hoàng My đưa tay lên, linh lực sáng chói trong cơ thể cô phát sáng, những tia sáng trắng tách ra hướng đến bóng xám Trường Lâm.

– Anh Trường, bấy lâu anh vất vả rồi, tôi mong sau lần gặp gỡ chỉ trong 2 tiếng này, anh có thể bình tâm siêu thoát.

Trong lúc cả hai còn đang ngơ ngác, bóng xám Trường Lâm bỗng nhiên phát sáng thần kì, sau đó liền hiện ra hình ảnh của anh ấy, tuy đối với Trường Lâm anh không cảm thấy gì, nhưng lại khiến cho Hoài Tâm ngẩn đi một hồi lâu.

– Trường Lâm…

Tiếng gọi này khiến cho Trường Lâm phút chốc lại ngơ ra, nhìn sang Hoài Tâm đang mở to mắt ngạc nhiên trước mặt, tay đưa lên, vốn định đáp lời nhưng anh ta lại chọn im lặng.

Anh ta lại nhớ rằng mình chỉ là một linh hồn.

Chợt Hoài Tâm nhào đến ôm lấy anh, hơi ấm nóng từ cơ thể cô ấy tiếp xúc khiến cho Trường Lâm trực tiếp đứng người.

– Tâm Tâm…

– Ừm…em đây…

Nghe được tiếng đáp lại của Hoài Tâm, cảm xúc của Trường Lâm trực tiếp tuôn trào, anh gắt gao ôm chặt lấy người phụ nữ của mình, như sợ tuột tay, sợ vụt mất cô ấy chỉ vì anh là một linh hồn.

– Chúng ta ra ngoài chút không?

Thấy Ân Bạch có vẻ tập trung vào hai người trước mặt, Hoàng My đánh lạc hướng anh. Giống như cô cũng đang lo sợ điều gì. Ân Bạch nghe Hoàng My hỏi thì cũng vui vẻ gật đầu. Hai người ra ngoài để lại không gian riêng tư cho hai người còn lại.

Vì thời gian cũng dư dả, Ân Bạch và Hoàng My quyết định đi chơi một chút.

– Thật sự thì tôi có thể xuất hiện trước mặt người thường được rồi, tôi cũng có thể giúp người khác nữa.

Có vẻ như sợ Ân Bạch thắc mắc, Hoàng My đột nhiên nói một câu như vậy. Ân Bạch chỉ gật đầu, dương như đang có điều suy nghĩ.

– Vậy…cậu có muốn tôi xuất hiện cho mọi người cùng nhìn thấy không?

Nhận được một câu hỏi, Ân Bạch ngẩn đi một lúc, nhìn chằm chằm vào Hoàng My.

– Theo ý của cô…tôi không dám quyết định.

Đột nhiên Ân Bạch trở nên có chút xa lạ, khiến cho Hoàng My cảm thấy hơi bối rối. Nhưng anh đột nhiên lại nhìn qua cửa kính của ngôi nhà bên đường.

Trong hình ảnh phản chiếu của cửa kính, cũng chỉ có một mình Ân Bạch đứng đó, một mình anh và không còn ai cả.

Tuy vậy, Hoàng My ấy, cô vẫn đứng ở ngay đây.

Nhiều lúc Ân Bạch thật sự cảm thấy như mình là kẻ tâm thần hoang tưởng.

Ký ức ngày ấy ùa về, trực tiếp đánh vào tâm trí Ân Bạch, anh đứng ngẩn ra, chuyện gì cũng nghĩ mà lại cũng chẳng nghĩ gì.

– Ân Bạch này…

Tiếng gọi như đánh thức anh khỏi kí ức không mấy vui vẻ, Hoàng My đứng trước mặt Ân Bạch, gương mặt tươi tỉnh, hào quang phát sáng.

Đúng vậy…

Cô chính là thiên thần duy nhất chỉ ở bên cạnh anh.

Ân Bạch chợt dịu dàng, nắm lấy bàn tay của Hoàng My, ân cần cười nói:

– Cô có thể ở bên cạnh tôi lâu hơn một chút không?

– Tất nhiên rồi.

Hoàng My mỉm cười, gương mặt rạng rỡ, vui vẻ.

Một đôi như vậy sánh bước trên con đường, cho dù không ai nhìn thấy cô gái, nhưng họ vẫn có thể cảm nhận được sự hạnh phúc của chàng trai.

Hai người dừng lại ở công viên lớn của thành phố, ngồi trên ghế đá, ngắm quang cảnh thiên nhiên. Ở thời khắc này, có lẽ cả hai đều cảm thấy rất vui vẻ.

Cho đến khi nụ cười của Ân Bạch bỗng cứng lại khi nhìn thấy một điều gì đó. Hoàng My để ý điều này, liền thuận mắt ngó sang.

Một gia đình hạnh phúc đang cười nói, thoải mái bước vào công viên.

“Tiểu Chung, cẩn thận chút!”

Đứa trẻ chạy trước liền nhảy lên con nhựa gỗ, cười sảng khoái. Hai người lớn cũng chỉ nhắc nhở qua rồi ngồi xuống ghế đá trò chuyện.

Theo bảng thân phận thì…khỏi phải nói, đúng là gia đình của Ân Bạch.

Đầu Hoàng My như bị gõ boong boong mấy cái, tâm tình cũng đột nhiên trở nên không thoải mái. Ân Bạch thì càng thảm, gương mặt âm trầm thấy rõ, dường như đang nhớ lại mấy chuyện không vui.

– Ân Bạch, chúng ta về không?

Ân Bạch im lặng, không trả lời Hoàng My. Cô cũng không rõ là cậu không nghe thấy hay không biết nên trả lời thế nào, nhưng vì thái độ của cậu không tốt nên cô cũng không hỏi nữa, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.

Nhìn sự hạnh phúc của gia đình trước mắt, Ân Bạch lại nhìn về phía Ân Chung, ánh mắt sâu thẳm, tay không tự chủ được nắm chặt lấy tay Hoàng My hơn.

Hai người ngồi mãi được một lúc lâu, cho đến khi Ân Bạch đứng bật dậy khiến cho Hoàng My giật mình.

– Chúng ta về…

Cứ như vậy, Ân Bạch dắt tay Hoàng My đi, hai người vụt ngang qua gia đình kia như một cơn gió, vào khoảng khắc đó, khi Hoàng My quay đầu lại, cô thấy được người mẹ cũng đã quay đầu nhìn lại.

– Hoàng My, cô…vì sao chết vậy?

Đột ngột bị hỏi câu này, Hoàng My ngẩn cả người, nhưng chợt lại muốn trêu đùa Ân Bạch.

– Tôi xinh đẹp quá nên thần chết muốn đưa tôi theo cùng, nhưng tôi giãy đành đạch không chịu nên bây giờ tôi phải đi theo cậu đây.

– Vậy thì thật may mắn cho tôi khi cô chịu theo tôi và không giãy đành đạch.

Cứ như vậy, hai người lại cười vui vẻ trên đường trở lại ngôi nhà của Hoài Tâm.

…____________________…

Sắp nghỉ hè rồi, kế hoạch của ad về kì nghỉ thì siêu nhiều, mọi người cũng hoan hỉ chuẩn bị kì nghỉ hè vui vẻ nhé!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Cùng Ta Qua Từng Thế Giới

Chương 452: Công lược Người Dị Biệt (14)



#Cap riêng: Bổn công chúa muốn ôm!

Hoàng My nheo mắt, cũng gật đầu cho qua, dù sao thì người ta cũng không thể nhìn thấy cô. Gạt đi sự lo lắng trong lòng, Hoài Tâm nhanh chóng dẫn đường cho Ân Bạch và Hoàng My lên đến trên phòng thờ cúng của ngôi nhà.

Căn nhà lớn, không gian rộng rãi, thoáng mát, phải đi lên ba tầng lầu mới đến được phòng thờ, vừa lên đến nơi, Ân Bạch liền cảm thấy hơi đuối sức. Có vẻ như là dạo này thấy cậu ăn ngon ngủ kĩ, Hoàng My cũng quên mất là cậu vốn có thân thể gầy gò, yếu ớt.

– Nghỉ một chút đi.

Hoàng My đỡ lấy người của Ân Bạch, sợ cậu đứng không vững. Ân Bạch cũng chỉ hơi mỏi chân như người bình thường, cậu cũng đang là thanh niên, không yếu đến mức chỉ mới leo ba tầng lầu đã muốn ngất, nhưng dường như vẫn rất hưởng thụ việc tựa vào Hoàng My.

Hoài Tâm không để ý một màn này, thản nhiên lấy chìa khoá mở cánh cửa gỗ của căn phòng trước mặt.

Căn phòng lớn, ánh đèn mờ ảo, chỉ có một chiếc bàn thờ lớn để thờ cúng tổ tiên và người chồng thứ hai của Hoài Tâm là Trường Lâm.

Theo như lời của Hoài Tâm nói thì sở dĩ không có ảnh của Thông Hùng là bởi vì chuyện thờ cúng anh ta được gia đình anh ta lo liệu. Cũng có một phần may mắn cho Hoài Tâm là gia đình Thông Hùng ít ra biết nói lí lẽ về việc này, biết con trai nhà họ là người sai, cũng chỉ xin lỗi và nhận trách nhiệm đối với anh ta.

Nhưng nếu thật sự biết nói lí lẽ như thế ngay từ đầu thì có lẽ Hoài Tâm đã không trải qua nhiều chuyện đến như vậy.

Sau đó, khi Trường Lâm và Hoài Tâm mua căn nhà này sống chung với nhau, cả hai cùng thờ cúng tổ tiên của mình, nhưng cô ấy cũng thật không ngờ ngày mình phải đặt hình của chồng lên trên bàn thờ lại đến nhanh như vậy.

Nhanh đến mức cô ấy không kịp trở tay.

Khi nỗi đau dần nguôi ngoai với sự kì vọng dành cho hình hài bé nhỏ trong bụng, Hoài Tâm đương nhiên thực sự sợ hãi khi biết được có “khách” đi theo con của mình.

Ân Bạch biết sự tình nghiêm trọng, đương nhiên không đứng nhây với Hoàng My lâu, liền nghiêm túc trở lại, nhìn một lượt quanh phòng thờ, cảm nhận âm khí tràn ngập.

Hoàng My tuy cũng là linh hồn nhưng cô vẫn chưa luyện được đến cảnh giới cảm nhận được phần âm trong không khí, cô cũng chỉ nhận biết được âm khí của các hồn ma khác thôi. Còn Ân Bạch thì lại có sẵn nguồn năng lực đặc biệt, dù vậy nhưng cốt truyện không rõ ràng, thậm chí có thể nói là không có cốt truyện, khiến cho Hoàng My và hệ thống cũng không biết là rốt cuộc năng lực của Ân Bạch có phải chỉ là nhìn thấy ma hay không.

Cái con hàng hệ thống này chỉ quăng cho cô một cái bảng thân phận của mọi nhân vật rồi nói cô là phải thực hiện nhiệm vụ, còn lại thì cái gì cô cũng không biết.

Ân Bạch lấy trong túi ra một xấp giấy bùa màu vàng, vẽ thành một lá bùa rồi nhìn sang Hoàng My, anh cất tiếng:

– Hoàng My, cô có thể ra khỏi phòng không?

Đột nhiên Ân Bạch đề nghị như vậy khiến cho Hoàng My khá bối rối và khó hiểu, nhưng cô cũng rất ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng.

Hoài Tâm đứng đó chính là nhìn thấy cánh cửa nhà mình khi không lại mở ra và đóng vào rất hay ho.

Hoàng My đứng dựa vào cánh cửa, suy tư điều gì, chợt hệ thống vang lên cảnh báo:

– [ Vị diện này phát sinh quá nhiều lỗi, có thể gây nguy hiểm đến bản thể linh hồn và hệ thống, nếu tiểu thư muốn, tổng hệ thống sẽ lập tức kết thúc nhiệm vụ, rời khỏi vị diện, đưa linh hồn cô trở lại không gian hệ thống. ]

Nghe giọng nghiêm túc của hệ thống, Hoàng My có chút suy nghĩ, lại nhìn về phía xa xăm, cô hỏi:

– “Nếu ta không muốn thì sao?”

– “Nhiệm vụ bắt buộc phải được hoàn thành hoặc cho đến khi bản thể tan biến.”

Hoàng My cắn môi, sự lo lắng tràn ngập trong trí não cô. Hiểu nôm na lời hệ thống nói chính là cô có hai sự lựa chọn: Rời khỏi vị diện này an toàn, hay ở lại đây cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ.

Còn nếu không hoàn thành được nhiệm vụ, cô sẽ phải ở lại đây cho đến khi linh hồn của cô tan biến.

Cô nghĩ về Ân Bạch, cảm nhận được sự gắn bó của cả hai người, lại nghĩ về tương lai khi Ân Bạch không có cô, nhưng cô cũng thật lo cho bản thân mình không thể về được.

– “Nếu chọn giữa ta và nhiệm vụ, ngươi sẽ chọn gì?”

Hệ thống không vội trả lời, nó chỉ im lặng một khoảng rồi lại lên tiếng:

– [ Người thực hiện nhiệm vụ vốn quan trọng hơn ]

Hoàng My mỉm cười, như có đáp án cho bản thân mình…

Ở trong phòng, sau khi Hoàng My ra ngoài, Ân Bạch lại lấy ra rất nhiều giấy vẽ bùa, vẽ rất nhiều thứ, Hoài Tâm đứng nhìn chỉ thấy hoa mắt. Như nghĩ đến điều gì, cô khẽ nói:

– Cậu Ân, tôi có thể hỏi chút không?

– Có chuyện gì sao?

Ân Bạch dừng bút, đưa mắt nhìn Hoài Tâm, có vẻ bối rối. Hoài Tâm nhìn ra tâm trạng này, suy nghĩ điều gì, liền đổi ý, dịu dàng hỏi bâng khuơ:

– Cô gái tên Hoàng My đó, hình như cả hai người rất thân thiết?

Ân Bạch chợt ngại ngùng, vành tai đỏ ửng như bị nói trúng điều gì, cậu gãi gãi đầu, tâm trí lập tức rối bời.

– À…ừm…chúng tôi…chúng tôi là cộng sự.

Có vẻ thấy lời mình nói không đúng lắm, Ân Bạch lập tức sửa lại:

– Không, là bạn!

Có lẽ vẫn còn tâm lý của một thanh niên chưa đủ trưởng thành, Ân Bạch không giỏi nói lên suy nghĩ của mình. Điều này càng khiến cho Hoài Tâm cảm thấy khá hứng thú với chuyện này.

Cô ấy thật sự có thể nhìn thấy tuổi trẻ của mình.

Căn phòng lại rơi vào im lặng. Ân Bạch gạt chuyện đó đi, lại tiếp tục tập trung vẽ bùa, Hoài Tâm chỉ ngồi một bên, ánh mắt sâu lắng nhìn lên di ảnh của người chồng mình yêu thương nhất, suy nghĩ về những ngày tháng xưa cũ.

Chợt Ân Bạch nhíu mày, gương mặt vẫn nét âm trầm như cũ, dường như lại đang có điều cần nghĩ, anh ngước mắt nhìn Hoài Tâm, lên tiếng:

– Tuy có hơi mất thời gian, nhưng 4 ngày nữa, đúng giờ…

Đến khi Ân Bạch và Hoài Tâm ra khỏi phòng thờ cũng đã là gần cả tiếng sau.

Ân Bạch sảng khoái, vui vẻ mong đợi một bóng hình ở ngoài cửa, chờ anh, nhưng không có ai cả.

Hoài Tâm thì vốn không có khả năng nhìn thấy được thứ thần bí giống Ân Bạch, cô cũng không thấy thái độ kì lạ của anh, cứ tưởng Hoàng My vẫn ở ngoài, liền mở lời nói:

– Cô Hoàng, cô đợi có lâu không?

– Hoàng My không có ở đây.

Trong lòng Ân Bạch chợt cảm thấy lo lắng, anh không để ý đến Hoài Tâm, lập tức chạy xuống tầng tìm kiếm, anh sợ khi anh không nhìn thấy cô.

Hoài Tâm có vẻ lúng túng, nhưng cũng nhanh chóng đi theo anh xuống tầng.

Ân Bạch xuống đến sân nhà, không thấy Hoàng My đâu, trong lúc cảm thấy sợ hãi, anh liền ngây ra, khi thấy cô đang ở sân sau lơ lửng trên bờ tường ngó mấy chú chó nhà hàng xóm.

Nghe đồn chó rất mẫn cảm với “khách”.

– Ân Bạch, cậu xong rồi à?

Hoàng My từ từ hạ người xuống mặt đất đứng, cười niềm nở với Ân Bạch. Anh cũng giống như một tên ngốc, đứng nhoẻn miệng cười rồi liền ôm cô.

Hoàng My hơi khó hiểu, chỉ đưa tay lên ôm lấy cậu, mỉm cười vui vẻ, cảm giác cũng không tệ.

– “Chúng ta ở lại, được không?”

– [ Được ]

Ân Bạch và Hoàng My chào tạm biệt Hoài Tâm rồi về nhà hàng Mạch Tử. Chuyến đi này không dài, nhưng đây cũng như một cột mốc đánh dấu cho sự trưởng thành đầu tiên của Ân Bạch.

Qua được mấy ngày, Hoàng My chỉ cảm thấy kì lạ, dạo này Ân Bạch cứ thần thần bí bí, cái gì cũng không cho cô biết, bắt cô ở trong phòng, chỉ chăm chăm họp mặt với ba người kia, điều này làm cô có chút không thoải mái.

Nhưng dù sao cô cũng không có hứng thú với chuyện ma cỏ, ở trong phòng tu luyện cũng rất được.

Nhưng chợt đúng một ngày đó, Ân Bạch lại vào phòng kéo Hoàng My đi ra ngoài cùng với cả đám người kia.

Hoài Tâm cầm lá bùa, nhìn thời gian trên đồng hồ, nhắm thời gian chuẩn xác, lập tức đốt cháy lá bùa trong tay.

Trong không gian tĩnh lặng của phòng thờ, đột ngột vang lên một tiếng gào thét man rợ khiến cho Hoài Tâm rợn cả người.

Cô cố gắng bình tĩnh, nhớ lại lời Ân Bạch từng nói, liền thả lỏng cơ thể, nhắm mắt ngồi thiền định, dù cho tâm trí của cô vẫn đang treo lơ lửng với tiếng gào thét xung quanh.

Hơn mười phút sau, cho đến khi tiếng gào thét đã biến mất hoàn toàn, Hoài Tâm mới mở mắt ra.

Căn phòng không có gì thay đổi, nhưng lại có cảm tưởng giống như căn phòng thông thoáng hơn.

Hoài Tâm tiến đến bốn góc phòng, mỗi góc có một nắm muối, đáng sợ ở chỗ là muối trắng tinh khiết đã đổi thành màu đen từ bao giờ.

Chuyện này người bình thường mà nhìn thấy, đúng là không khỏi cảm thấy kinh sợ, Hoài Tâm lập tức chạy xuống tầng, chạy ra đến cổng.

Trước cổng nhà cô ấy, bốn người một ma trong nhà hàng Mạch Tử đã có mặt đầy đủ, giống như biết trước vậy.

Bước vào trong nhà, mọi người đi lên đến phòng thờ, thắp một nén nhang, sau đó, chính là cảnh tượng Hoài Tâm và Hoàng My mãi mãi không bao giờ quên được.

Một bóng ma bị xiềng xích theo pháp thuật của Kha Hồ mà hiện ra, dù tổng thể đều là màu đen, lộ được một ít diện mạo nhưng chỉ vài nét trên gương mặt đã khiến Hoài Tâm nhận ra.

Hắn chính là Thông Hùng!

Trước sự ngạc nhiên của Hoài Tâm, một bóng xám không hoàn thiện nữa đã xuất hiện.

Giống như có linh tính, dù bóng xám này không có mặt mũi diện mạo hiện lên, nhưng Hoài Tâm lại vô thức tiến gần đến nó.

– Cô Hoài, cẩn thận một chút.

Tiếng gọi của Dự Lân đã kéo Hoài Tâm lại với thực tại, cô ấy lập tức lùi lại, tránh ảnh hưởng đến mọi người. truyen bjyx

Hoàng My đớ cả người, đứng kế bên Hoài Tâm nhìn một màn trấn áp ma quỷ ngay trước mắt, có chút muốn cảm thán.

Sau đó thì những người pháp sư này làm bùa làm phép gì đó, Hoàng My với Hoài Tâm vốn không hiểu, chỉ biết là khiến cho bóng ma của Thông Hùng chịu dày vò đau đớn và hỏi linh tinh như:

– Mục đích của ngươi là gì!?

Hồn ma ú ớ không lên lời.

Chợt Dự Lân thấy bóng xám kia vẫn đang đứng yên một chỗ dù đã bị bắt, anh liền đi tới, có ý định chạm vào xích pháp thuật.

Như một quán tính, Hoài Tâm bất chợt lao đến chắn trước mặt bóng xám khiến cho mọi người ngỡ ngàng.

Ân Bạch lẳng lặng nhìn một cảnh đó, lại nhìn lên di ảnh trên bàn thờ, lại gần Hoàng My đang ngơ ngác, lắc đầu bất lực.

Hoảng My đương nhiên cũng nhìn thấy, dù sao thì so với cái bóng quỷ còn le lói được con mắt với cái mồm kia thì cái bóng xám này chỉ là linh hồn bình thường, nên Ân Bạch và Hoàng My đều nhìn thấy được diện mạo thật của nó.

Anh ta chính là Trường Lâm.

Có lẽ tình cảm sâu nặng của hai người đã giúp Hoài Tâm nhận ra anh ta cho dù không có khả năng nhìn thấy diện mạo của hồn ma.

…____________________…

Ad thấy có vài bạn gửi lời giục update, ad cảm động lắm luôn á:<<

Ad xin gửi lời cảm ơn đến các bạn đã đọc đến dòng này, cũng cảm ơn các bạn vẫn còn nhớ và theo dõi tác phẩm này nhé!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.