#Cap riêng: Bổn công chúa muốn ôm!
Vì Hoàng My với Ân Bạch đi không quá xa nên khi trở lại nhà của Hoài Tâm thì thời gian cũng vừa trôi qua được tầm một tiếng. Cả hai đều không muốn làm phiền đến Hoài Tâm và Trường Lâm trong thời gian ngắn ngủi còn lại nên họ chỉ có thể loanh quanh ở sân nhà.
Nhà của Hoài Tâm được trồng những khóm hoa trong sân rất đẹp, giống như chủ nhân ngày nào cũng chăm sóc chúng. Hoàng My có vẻ cũng rất thích sự yên bình của việc chăm sóc cây cỏ, dù sao thì gia đình thật sự của cô cũng có một vườn hoa rất rộng lớn được mẹ cô chăm sóc ở lâu đài Minh giới.
– Cô có vẻ rất thích hoa sao?
Hoàng My ngơ ra, nhìn sang Ân Bạch. Anh không nhìn cô, đôi mắt cũng chỉ đang chăm chú nhìn những bông hoa. Hoàng My chợt mỉm cười, gật đầu đồng tình.
– Ừm. Bởi vì đa phần chúng đều phải được chăm sóc cẩn thận mới có thể nở rộ xinh đẹp được.
Hai người đứng ở vườn hoa một lúc lâu. Cho đến khi Ân Bạch nắm lấy tay của Hoàng My, trong lòng dâng lên rất nhiều nỗi niềm.
Thật mong khoảnh khắc này cứ mãi yên bình như vậy.
Mãi đến một lúc sau, hai người mới cùng nhau vào trong nhà. Ngồi trên sofa, Hoàng My lại nổi hứng trêu đùa Ân Bạch.
– Nếu chỉ còn một chút thời gian ngắn để gặp tôi trước khi tôi biến mất, anh sẽ nói gì vậy?
Nghe câu hỏi này, Ân Bạch trở nên đăm chiêu, khiến cho Hoàng My cũng trở nên tò mò. Anh suy nghĩ một lúc lâu, rồi mới lên tiếng:
– Chắc là…tạm biệt?
– Chỉ vậy thôi sao?
Hoàng My có vẻ bất ngờ, nhưng cũng có phần hơi dỗi với câu trả lời này. Còn tưởng cậu ta nói gì chân tình lắm, ai ngờ là một câu chào rồi thôi.
Chỉ là cô không để ý rằng là đối với câu hỏi của cô, Ân Bạch đã nói tạm biệt chứ không phải là vĩnh biệt.
Như tự hứa với lòng mình, Ân Bạch nhất định không bao giờ để cô rời xa mình.
Hai người ngồi xem ti vi tự nhiên như chủ nhà một lúc lâu, đột nhiên lại có tiếng chuông cửa. Sợ phiền đến hai người trên lầu kia, Ân Bạch liền vội vàng ra mở cửa.
– Tâm Tâm…
Một người phụ nữ trung niên đứng trước cửa, ngỡ ngàng khi nhìn thấy sự xuất hiện của Ân Bạch. Dung nhan của cô ấy cũng trực tiếp khiến cho Hoàng My và Ân Bạch đứng hình.
Người phụ nữ này không ai khác, chính là Minh phu nhân – Yên Hoàng Thư, mẹ của Minh Hoàng My.
– Cậu là…?
– Xin chào, tôi là khách của cô Hoài, cô Hoài có việc bận ở trên tầng nên tôi ra mở cửa giúp.
Ân Bạch vội vàng thanh minh, giống như sợ người kia hiểu nhầm. Dù sao thì nhìn tình cảnh này, có chút giống như Ân Bạch là cậu trai trẻ được Hoài Tâm bao nuôi trong nhà.
Minh phu nhân không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu cho qua rồi cùng Ân Bạch và Hoàng My vào nhà. Trong nhà, tiếng một chương trình truyền hình đang phát sóng trên ti vi vẫn vang đều đều, khiến cho căn nhà nhỏ cũng có chút không khí sôi động, điều mà từ lâu Minh phu nhân đã không còn thấy ở đây.
Cứ như vậy, hai người khách này ngồi trên sofa xem ti vi, lại âm thầm quan sát nhau. Chỉ có Hoàng My là bay vòng vòng trong sự bối rối.
– “Còn có tình tiết Hoài Tâm quen với mẹ của nguyên chủ à?”
– [ Vị diện phát sinh nhiều lỗi, cốt truyện sẽ không đi theo quỹ đạo ban đầu, xin tiểu thư cẩn thận. ]
– “Được, tôi hiểu rồi.”
Mãi đến một lúc sau, cảm nhận được đã đến thời gian, linh lực của Hoàng My chợt tan đi một ít, Ân Bạch cũng nhìn thấy, cả hai người đều nhìn lên tầng, thấy Trường Lâm đang đứng đó.
“Cảm ơn rất nhiều”
Đó là khẩu hình miệng của Trường Lâm trong những giây cuối cùng trước khi linh hồn anh ta phát sáng và tan biến.
Cả Hoàng My và Ân Bạch đều cảm nhận được sự chân thành của anh ấy, đành chúc cho anh ấy kiếp sau sẽ thật hạnh phúc.
Yên Hoàng Thư thấy đột nhiên Ân Bạch nhìn đi đâu thì cũng nhìn theo. Hoài Tâm với một gương mặt tươi tỉnh bước từ trên lầu xuống, tuy đôi mắt sưng lên vì khóc nhưng chắc chắn cô ấy cũng đã có một khoảng thời gian đáng nhớ với những thời khắc cuối cùng ở bên người mình yêu thương nhất trong cuộc đời.
– Tâm Tâm!
Minh phu nhân nhìn thấy Hoài Tâm bước xuống cầu thang liền chạy vội đến đỡ người cho cô ấy, miệng còn luyến thoắng nhắc nhở chuyện Hoài Tâm đang mang thai.
Sau khi cả Hoài Tâm và Minh phu nhân cùng đã ngồi xuống sofa, hai người mới chính thức được Hoài Tâm giới thiệu:
– Chị Thư, đây là cậu Ân Bạch, là người quen của em. Còn cậu Ân, đây là chị Yên Hoàng Thư, là người quen của tôi.
– Chào.
Sau đó thì Ân Bạch và Hoàng My được hai người phụ nữ kể nghe chuyện hai người gặp nhau ở trong bệnh viện, khi Hoài Tâm phải chăm sóc cho Trường Lâm, còn Yên Hoàng Thư thì chăm sóc cô con gái lớn bị tai nạn sống thực vật.
Nghe đến đó, Ân Bạch chợt quay lại nhìn Hoàng My với ánh mắt tò mò khác lạ, có lẽ anh đang nghi ngờ, phán đoán. Hoàng My cũng chỉ biết nhún vai thể hiện mình không biết gì cả.
Nói chuyện được một lúc, Ân Bạch cảm thấy mình không hợp với cuộc trò chuyện của hai người phụ nữ trước mặt, liền xin phép ra về.
– Để tôi tiễn cậu.
– Không cần đâu. Chị nên chú ý đến sức khoẻ của mình nhiều hơn, nếu cần điều gì thì chị có thể liên hệ chúng tôi.
Ân Bạch cứ vậy mà rời đi một cách cô đơn. Hoài Tâm cảm thấy tiếc nuối. Đối với cô ấy, Ân Bạch là một cậu trai lúc nào cũng lủi thủi một mình như vậy. Cho đến khi Hoài Tâm nhìn theo bóng lưng của cậu, đôi mắt sáng rực, chợt như nhìn thấy một cô gái xinh đẹp ở bên cạnh, nắm tay cậu.
“Cô ấy là cộng sự của tôi, Hoàng My.”
Vậy thì đành chúc cậu…và cả cô ấy một đời bình an.
Sau đó, Ân Bạch và Hoàng My trở lại nhà hàng Mạch Tử. Đến tối, mọi người quây quần chuyện trò với nhau về câu chuyện của Hoài Tâm.
Cuối cùng thì khi xâu chuỗi lại các sự việc, có thể hiểu nôm na như vậy:
Sau khi Thông Hùng mất, nhìn thấy kết cục bi thảm của mình, lại thấy người vợ của mình hạnh phúc, sự bất mãn của anh ta khiến cho anh ta tích tụ âm khí, trở thành quỷ. Con quỷ này theo đuôi người chồng mới của Hoài Tâm là Trường Lâm, từ đó khiến cho Trường Lâm đột nhiên ốm yếu, bị bệnh nặng mà không hiểu vì sao. Đến khi Thông Hùng đã hấp thụ hết dương khí của Trường Lâm thì Trường Lâm cũng ra đi. Sau khi chết, Trường Lâm vẫn còn nỗi lo đối với người vợ của mình mà quay lại.
Cùng lúc đó, cả Trường Lâm và Thông Hùng đều cảm nhận được sự sống mới từ Hoài Tâm, chính là việc cô ấy đã có thai. Bất mãn với người vợ mình chưa được động đến lần nào lại đang mang thai con của thằng khác một cách chính đáng, Thông Hùng có ý định hại hỏng đứa trẻ, nhưng bị chính Trường Lâm lúc đó chỉ là một linh hồn nhỏ ngăn lại. Một quỷ một ma cứ vậy mà đấu đá với nhau vì một đứa trẻ chưa ra đời.
Đến khi Hoài Tâm tìm đến nhà hàng Mạch Tử, hắn cũng đi theo, có lẽ vì nhận thấy mối đe doạ, con quỷ Thông Hùng này có ý muốn dùng kẻ tù tội kia, là người chồng của tình nhân của hắn, cũng chính là kẻ đã giết hắn để xử lý đám người trong nhà hàng Mạch Tử.
Chỉ là đen cho hắn, đám người này quả thật quá mạnh mẽ, chuyện sau đó thì như đã thấy rồi, hắn ta bị đám người này đem về, còn Trường Lâm thì đi siêu thoát.
Câu chuyện gia đình này…đúng là thật bi ai.
Từ sau hôm đó, Ân Bạch vốn đã hoạt bát lại chợt trở nên âm trầm hơn, cậu lao đầu vào việc học những loại bùa chú và pháp thuật do Kha Hồ chỉ dẫn. Thậm chí còn không có thời gian để dành cho Hoàng My.
Cô cũng giận lắm, nhưng lại thôi, dù sao thì cô cũng phải tu luyện linh lực để tránh những tình huống không đáng có.
– Mọi người, ta có chuyện muốn nói.
Trong buổi quây quần sau ăn bình thường như vậy, Kha Hồ đột nhiên nói chuyện rất nghiêm túc, trực tiếp khiến cho không khí trở nên căng thẳng.
– Có chuyện gì sao, sư phụ? – Phương Tuệ Mẫn tò mò.
Kha Hồ vuốt râu, đôi lông mày nhíu lại, như có chuyện gì đáng suy tư rất nghiêm trọng. Hoàng My dù không thích ông ta, nhưng dù gì cũng đang ngồi cạnh Ân Bạch, cùng mọi người đều rất tò mò.
Được biết thì chuyện là dạo này chợt có quá nhiều ma quỷ quấy phá dân làng gần núi Quan Sơn, các pháp sư đều nghi ngờ trận phong ấn bùa của Ma Vương từ mấy chục năm về trước trên đỉnh núi đã gặp vấn đề, vì vậy nên vào sáng ngày mai, các lão nhân cao tay như Kha Hồ được triệu tập để đi xem xét trận phong ấn.
Kha Hồ vốn không quá lớn tuổi so với những lão nhân khác, có thể nói thì so với họ, ông chỉ là một thằng nhóc con có thiên phú. Theo ông thì trận địa đó được các lão nhân khác lập ra vào năm ông mới chỉ vừa lên mười một tuổi, cái gì cũng chưa biết, nhưng khoảnh khắc thiết lập trận địa đó thì may mắn ông cũng được chứng kiến qua.
Năm đó, Ma Vương nổi loạn quấy phá người dân làng Quan Sơn sinh sống ngay dưới chân núi Quan Sơn, thậm chí khiến cho hơn nửa ngôi làng bị thảm sát, chết bất đắc kì tử, rất khủng khiếp. Ngôi làng lập tức trở thành một nơi gây ám ảnh đối với tất cả mọi người, không ai dám đến gần nơi đó, lại còn chêm vào miệng lưỡi thiên hạ, nơi này trong mắt mọi người liền trở thành một địa ngục trần gian, nơi có những con quỷ ác độc hoành hành.
Thời ấy, những pháp sư trừ tà bậc nhất cũng chỉ là những người thầy bói, cô đồng, pháp thuật của họ hoàn toàn không đủ để đánh lại Ma Vương cai trị biết bao nhiêu con quỷ. Nhờ có thiên cơ báo mộng, trí thông minh và biết tận dụng thời thế, họ đã có thể trấn áp được Ma Vương ở trên đỉnh núi Quan Sơn.
Cậu bé Kha Hồ ngày ấy nhà ở ngay một ngôi làng chỉ cách ngọn núi một con suối đang vui vẻ leo núi thử thách bản thân, vô tình lại được chứng kiến cảnh tượng phong ấn tráng lệ đó.
Chắc là cơ duyên đã đến, sau ngày hôm đó, cơ hội để Kha Hồ trở thành pháp sư trừ tà cứ thế mà dập dìu đến. Cuối cùng để ông ta trở thành một lão làng như ngày hôm nay.
Và đến nay cũng là tròn 49 năm kể từ ngày Ma Vương bị phong ấn, chỉ sợ 49 năm thật sự quá ngắn, nhưng cũng đủ để thời gian làm hao mòn đi lớp phong ấn đơn sơ của thời điểm xa xưa ấy.
#Cap riêng: Bổn công chúa muốn ôm!
Có lẽ tình cảm sâu nặng của hai người đã giúp Hoài Tâm nhận ra anh ta cho dù không có khả năng nhìn thấy diện mạo.
Dự Lân có vẻ ngạc nhiên trước phản ứng của Hoài Tâm, anh thu tay lại, chợt đưa mắt nhìn sang Ân Bạch và cái bóng trắng Hoàng My.
Có vẻ như hiểu ý Dự Lân muốn hỏi gì, Ân Bạch liền đá mắt về hướng bàn thờ. Dự Lân cũng nhìn sang, tự dưng hiểu ra chuyện thì cũng chỉ gật gù, bước lùi lại.
– Cô Hoài, chúng tôi không có ý định làm hại linh hồn đó, chỉ là hồn phách của người này bị tổn hại quá nặng, chỉ sợ bị xích lâu hơn sẽ có thể tan biến.
Nghe Dự Lân nói vậy, Hoài Tâm liền bối rối, cô cũng không biết tại sao mình lại bảo vệ cái bóng xám này.
Chỉ là nó gợi cho Hoài Tâm một cảm giác thật sự quá thân quen.
Hoài Tâm quay người lại nhìn cái bóng xám kia, nó vẫn bất động như vậy.
Dường như linh hồn Trường Lâm đang khó xử.
Sau khi được Hoài Tâm cho phép, Dự Lân tháo lá bùa xích ra khỏi hồn ma kia. Ngoài dự tính, hồn ma này lập tức muốn bỏ chạy khỏi chỗ này.
Nhưng chỉ được cái là số hơi đen, cả căn phòng này đều đã được dán bùa phong ấn do Ân Bạch đưa Hoài Tâm mấy ngày trước, vì vậy nên hồn ma vừa chạy được đến cửa thì đã bị bùa pháp đánh bật trở lại vào trong.
Bóng xám tung người ngã ra đất, linh hồn lại mờ đục tan biến thêm vài phần. Hoài Tâm vô thức liền vội vã chạy đến muốn giúp đỡ.
Chỉ là bàn tay cô ấy đưa đến, trực tiếp trượt xuyên qua cái bóng xám này.
Chợt như trào dâng một nỗi niềm, Hoài Tâm đơ người, trực tiếp rơi nước mắt, rồi quỳ thụp xuống đất, bật khóc nức nở.
Tiếng khóc khiến cho 4 người 1 ma 1 quỷ kia chỉ biết đứng yên nhìn, không biết nên làm gì.
Bóng xám kia lập tức bối rối, muốn đưa tay lên ôm lấy Hoài Tâm, nhưng lại khựng lại, bỏ tay xuống rồi chỉ ngồi đó nhìn, chờ đợi cô ấy khóc đến thương tâm.
– Ân Bạch này! – Đột nhiên Hoàng My cất tiếng gọi.
– Hửm?
Ân Bạch lúc này nhìn sang Hoàng My đứng kế bên mình, hào quang trắng loá trên người cô không đổi, vẻ mặt đầy sự suy tư, nhưng lại có phần nào ngả ngớn.
– Tôi có nên làm phước không nhỉ?
Trong khi Ân Bạch đang khó hiểu thì 3 người 1 quỷ kia cũng tò mò nhìn sang hóng chuyện, xem hai cái thứ này định làm gì.
Dường như hiểu ra điều gì, Ân Bạch chỉ cười bất lực, có vẻ cũng không biết phải làm sao.
Hoàng My lúc này nhìn một cảnh khóc lóc trước mặt, đang suy nghĩ điều gì, lại nhìn sang con quỷ đen xì bị trói bên này đang hóng hớt, chợt cảm thấy thật ngứa mắt.
Không kịp để mọi người chú ý, Hoàng My đã chạy tới đá con quỷ kia một cái bắn thẳng vào tường. Sau đó liền chạy đến đạp liên tục vào cái thân đen xì của hắn.
– Sống đã không làm gì cho đời, chết rồi còn làm phiền người khác, đã thế còn xấu xí, ngươi không cảm thấy mình quá phiền sao!?
Lời nói trực tiếp làm tổn thương tâm lý bóng quỷ chật vật trên đất, linh hồn đen xì ấy giờ chỉ biết run rẩy ở dưới mặc cho cái bóng trắng Hoàng My trút giận.
Cuối cùng vẫn phải để Ân Bạch và Dự Lân chạy đến can ngăn.
Buồn của quỷ…
Hoàng My trút giận đã đời, liền quay sang nhìn Hoài Tâm và linh hồn Trường Lâm đang ngồi trên sàn, sau đó liền nhìn đến ba người kia. Ân Bạch nhìn cô liền hiểu ý, đi đến chỗ Kha Hồ, Dự Lân và Phương Tuệ Mẫn, nói:
– Bắt quỷ cũng đã xong rồi, đưa linh hồn đầu thai cứ giao cho tôi, được không?
Như hiểu ý đuổi người của Ân Bạch, Kha Hồ liền lên tiếng:
– Được rồi, cậu và cô Hoàng ở lại đưa linh hồn của Trường Lâm đi đi, chúng tôi cũng cần phải đưa con quỷ này về nhà hàng trước.
Nói xong, Kha Hồ ung dung bước đi, Dự Lân cúi đầu chào rồi cũng nhẹ nhàng kéo cái xích cùng con quỷ rời đi, Phương Tuệ Mẫn dù có hơi tò mò nhưng cũng phải đi nhanh theo sư phụ và sư huynh.
Căn phòng lúc này chỉ còn lại 2 người 2 ma.
Hoài Tâm lúc này khóc đến cạn nước mắt, chỉ biết nhìn cái bóng xám trước mặt mà nấc nghẹn từng đợt. Bóng xám không có động tĩnh, chỉ có ngồi yên đó, im lặng chờ Hoài Tâm khóc.
Thật sự thì so với cái bóng xám lạnh lùng trước mắt Hoài Tâm ngay lúc này, hình ảnh mà Hoàng My và Ân Bạch nhìn thấy lại là một Trường Lâm tàn tạ với gương mặt thể hiện sự đau buồn, giằng xé tận cùng.
Đối với trải nghiệm nhìn người trong di ảnh trên bàn thờ giờ lại xuất hiện trước mặt mình, Hoàng My với Ân Bạch cũng có chút muốn cảm thán.
Thế giới này cũng thật đáng sợ!
– Ân Bạch này, tôi với cậu liệu có thể giống như vậy không?
– Không thể nào…
Ân Bạch chợt trầm mặc, sau đó liền mỉm cười, đặt tay lên đầu Hoàng My, nhẹ nhàng nói:
– Ít nhất tôi có thể ôm lấy cô.
Lời này đánh động vào tâm can của Hoàng My, cô ngơ ra, rồi lại chợt cười:
– Vậy thì tôi mong rằng đến lúc đó, sẽ không có người làm giống như tôi.
Hoàng My đưa tay lên, linh lực sáng chói trong cơ thể cô phát sáng, những tia sáng trắng tách ra hướng đến bóng xám Trường Lâm.
– Anh Trường, bấy lâu anh vất vả rồi, tôi mong sau lần gặp gỡ chỉ trong 2 tiếng này, anh có thể bình tâm siêu thoát.
Trong lúc cả hai còn đang ngơ ngác, bóng xám Trường Lâm bỗng nhiên phát sáng thần kì, sau đó liền hiện ra hình ảnh của anh ấy, tuy đối với Trường Lâm anh không cảm thấy gì, nhưng lại khiến cho Hoài Tâm ngẩn đi một hồi lâu.
– Trường Lâm…
Tiếng gọi này khiến cho Trường Lâm phút chốc lại ngơ ra, nhìn sang Hoài Tâm đang mở to mắt ngạc nhiên trước mặt, tay đưa lên, vốn định đáp lời nhưng anh ta lại chọn im lặng.
Anh ta lại nhớ rằng mình chỉ là một linh hồn.
Chợt Hoài Tâm nhào đến ôm lấy anh, hơi ấm nóng từ cơ thể cô ấy tiếp xúc khiến cho Trường Lâm trực tiếp đứng người.
– Tâm Tâm…
– Ừm…em đây…
Nghe được tiếng đáp lại của Hoài Tâm, cảm xúc của Trường Lâm trực tiếp tuôn trào, anh gắt gao ôm chặt lấy người phụ nữ của mình, như sợ tuột tay, sợ vụt mất cô ấy chỉ vì anh là một linh hồn.
– Chúng ta ra ngoài chút không?
Thấy Ân Bạch có vẻ tập trung vào hai người trước mặt, Hoàng My đánh lạc hướng anh. Giống như cô cũng đang lo sợ điều gì. Ân Bạch nghe Hoàng My hỏi thì cũng vui vẻ gật đầu. Hai người ra ngoài để lại không gian riêng tư cho hai người còn lại.
Vì thời gian cũng dư dả, Ân Bạch và Hoàng My quyết định đi chơi một chút.
– Thật sự thì tôi có thể xuất hiện trước mặt người thường được rồi, tôi cũng có thể giúp người khác nữa.
Có vẻ như sợ Ân Bạch thắc mắc, Hoàng My đột nhiên nói một câu như vậy. Ân Bạch chỉ gật đầu, dương như đang có điều suy nghĩ.
– Vậy…cậu có muốn tôi xuất hiện cho mọi người cùng nhìn thấy không?
Nhận được một câu hỏi, Ân Bạch ngẩn đi một lúc, nhìn chằm chằm vào Hoàng My.
– Theo ý của cô…tôi không dám quyết định.
Đột nhiên Ân Bạch trở nên có chút xa lạ, khiến cho Hoàng My cảm thấy hơi bối rối. Nhưng anh đột nhiên lại nhìn qua cửa kính của ngôi nhà bên đường.
Trong hình ảnh phản chiếu của cửa kính, cũng chỉ có một mình Ân Bạch đứng đó, một mình anh và không còn ai cả.
Tuy vậy, Hoàng My ấy, cô vẫn đứng ở ngay đây.
Nhiều lúc Ân Bạch thật sự cảm thấy như mình là kẻ tâm thần hoang tưởng.
Ký ức ngày ấy ùa về, trực tiếp đánh vào tâm trí Ân Bạch, anh đứng ngẩn ra, chuyện gì cũng nghĩ mà lại cũng chẳng nghĩ gì.
– Ân Bạch này…
Tiếng gọi như đánh thức anh khỏi kí ức không mấy vui vẻ, Hoàng My đứng trước mặt Ân Bạch, gương mặt tươi tỉnh, hào quang phát sáng.
Đúng vậy…
Cô chính là thiên thần duy nhất chỉ ở bên cạnh anh.
Ân Bạch chợt dịu dàng, nắm lấy bàn tay của Hoàng My, ân cần cười nói:
– Cô có thể ở bên cạnh tôi lâu hơn một chút không?
– Tất nhiên rồi.
Hoàng My mỉm cười, gương mặt rạng rỡ, vui vẻ.
Một đôi như vậy sánh bước trên con đường, cho dù không ai nhìn thấy cô gái, nhưng họ vẫn có thể cảm nhận được sự hạnh phúc của chàng trai.
Hai người dừng lại ở công viên lớn của thành phố, ngồi trên ghế đá, ngắm quang cảnh thiên nhiên. Ở thời khắc này, có lẽ cả hai đều cảm thấy rất vui vẻ.
Cho đến khi nụ cười của Ân Bạch bỗng cứng lại khi nhìn thấy một điều gì đó. Hoàng My để ý điều này, liền thuận mắt ngó sang.
Một gia đình hạnh phúc đang cười nói, thoải mái bước vào công viên.
“Tiểu Chung, cẩn thận chút!”
Đứa trẻ chạy trước liền nhảy lên con nhựa gỗ, cười sảng khoái. Hai người lớn cũng chỉ nhắc nhở qua rồi ngồi xuống ghế đá trò chuyện.
Theo bảng thân phận thì…khỏi phải nói, đúng là gia đình của Ân Bạch.
Đầu Hoàng My như bị gõ boong boong mấy cái, tâm tình cũng đột nhiên trở nên không thoải mái. Ân Bạch thì càng thảm, gương mặt âm trầm thấy rõ, dường như đang nhớ lại mấy chuyện không vui.
– Ân Bạch, chúng ta về không?
Ân Bạch im lặng, không trả lời Hoàng My. Cô cũng không rõ là cậu không nghe thấy hay không biết nên trả lời thế nào, nhưng vì thái độ của cậu không tốt nên cô cũng không hỏi nữa, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.
Nhìn sự hạnh phúc của gia đình trước mắt, Ân Bạch lại nhìn về phía Ân Chung, ánh mắt sâu thẳm, tay không tự chủ được nắm chặt lấy tay Hoàng My hơn.
Hai người ngồi mãi được một lúc lâu, cho đến khi Ân Bạch đứng bật dậy khiến cho Hoàng My giật mình.
– Chúng ta về…
Cứ như vậy, Ân Bạch dắt tay Hoàng My đi, hai người vụt ngang qua gia đình kia như một cơn gió, vào khoảng khắc đó, khi Hoàng My quay đầu lại, cô thấy được người mẹ cũng đã quay đầu nhìn lại.
– Hoàng My, cô…vì sao chết vậy?
Đột ngột bị hỏi câu này, Hoàng My ngẩn cả người, nhưng chợt lại muốn trêu đùa Ân Bạch.
– Tôi xinh đẹp quá nên thần chết muốn đưa tôi theo cùng, nhưng tôi giãy đành đạch không chịu nên bây giờ tôi phải đi theo cậu đây.
– Vậy thì thật may mắn cho tôi khi cô chịu theo tôi và không giãy đành đạch.
Cứ như vậy, hai người lại cười vui vẻ trên đường trở lại ngôi nhà của Hoài Tâm.
…____________________…
Sắp nghỉ hè rồi, kế hoạch của ad về kì nghỉ thì siêu nhiều, mọi người cũng hoan hỉ chuẩn bị kì nghỉ hè vui vẻ nhé!