Cưng Chiều Em

Chương 46: Chương 46



Ở GM lúc này, từ khi Viên Nguyệt xảy ra chuyện.

Giang Thiếu Tuân lại không thể vừa điều tra cuộc tai nạn vừa điều hành GM được.

Nhưng điều kì lạ là, việc làm ăn của GM vẫn được diễn ra rất thuận lợi, lại còn có phần khởi sắc hơn, chỉ mới hôm qua thôi đã kí được một hợp đồng lớn.
Nghe đồn là có một vị đang điều hành GM từ trong bóng tối, còn bí ẩn hơn cả người được gọi là Viên tổng.

Trước nay đều chưa từng xuất hiện, mọi chỉ thị đều thông qua Tiêu Cẩn chuyền đến.
Một góc hành lang khuất gần phòng bệnh của Viên Nguyệt.

Ông bà Viên đang đứng nói chuyện cùng với một người đàn ông nào đó, nhìn qua có thể đoán chừng người này trạc tuổi Viên Nguyệt.

Không biết bọn họ nói gì với nhau nhưng đều rất căng thẳng, Giang Hạ còn bật khóc trong vòng tay chồng mình.

Người đàn ông trẻ kia đưa tay xoa vai bà như an ủi rồi cũng xoay người bỏ đi.

Rốt cuộc người này có thân phận như thế nào chứ?

Tại phòng bệnh của Viên Nguyệt, cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Đàm Khưu từ lúc tỉnh đã ở lỳ tại đây, dù ai tới khuyên anh về phòng cũng không được, nên toàn bộ việc thay băng, tiêm thuốc, uống thuốc … của Đàm Khưu đều thực hiện ở đây.
Qua phần kính của phòng bệnh.

Có một người nào đó đang nghiêm túc nhìn vào trong, hắn muốn vào trong nhưng thấy Đàm Khưu ở đó liền không tiến vào, chỉ đứng đó thầm quan sát.
Đàm Khưu cảm giác như ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình liền theo phản xạ xoay người lại, khi hiểu nhìn về phía cửa đương không có ai.

Tự nhủ bản thân chắc do mệt quá mới nhầm như vậy.

Viên Nguyệt đã hôn mê quá thời gian rồi làm lòng anh không khỏi sốt ruột.
Còn đang không biết khi nào Viên Nguyệt mới tỉnh lại thì đấy đã có động tĩnh.

Mắt Viên Nguyệt hơi nhíu lại rồi từ từ mở ra.

Thấy khung cảnh toàn một màu trắng cáo bệnh viện, Viên Nguyệt còn nghĩ mình về cõi niết bàn rồi.

Miệng khó khăn cử động ” Đâu là về cõi tây phương rồi sao”
Thấy Viên Nguyệt vừa tính lại đã nói nhảm rồi, Đàm Khưu cũng nhiệt tình hùa theo ” Đúng vậy, chúng tạ đều phi thăng thành tiên rồi, đôi vợ chồng tiên”
Nghe thấy giọng nói của Đàm Khưu, Viên Nguyệt không tỉnh cũng phải tỉnh.

Mở to mắt định hình lại một lượt xem mình đang ở đâu.

Nếu đây mà là cõi tiên, thì chắc chắn không thể có Đàm Khưu, anh ta phải ở cùng chỗ ma quỷ “Ai thèm làm vợ chồng với anh”
Như sực nhớ ra điều gì, Viên Nguyệt tưa tay xuống sờ loạn trên bụng.

Cái bụng lớn của cô bây đã biến mất rồi.

Sắc mặt Viên Nguyệt trở nên căng thẳng nhìn Đàm Khưu “ Bụng của tôi? Con của tôi, con của tôi đâu rồi? Nó bình an chứ?
Mặt Đàm Khưu đen lại, cứ tưởng anh sẽ là người Viên Nguyệt hỏi thăm đầu tiên.

Nhưng không, lại là cái tên tiểu tình địch kia.

Đàm Khưu khoanh tay ngồi dựa vào ghế “ Nó không sao, rất khoẻ là đằng khác”
Viên Nguyệt thở phào ra một hơi “ Như vậy tốt rồi, tôi muốn đi xem”
Còn đang định xuống giường đi xem con mình, Viên Nguyệt bị Đàm Khưu ngăn lại “ Em muốn đi đâu? Bác sĩ còn chưa tới kiếm tra lại”
Đàm Khưu vừa ấn nút gọi bác sĩ rồi.

Mà anh cũng thực nể, Viên Nguyệt không thấy đau vết mổ hay sao mà đã định phi xuống giường rồi.
Đúng là tình mẫu tử, muốn đi xem con mình tới mức quên cả cách cảm nhận đau.

Được Đàm Khưu đỡ ngồi lại trên giường, lúc này Viên Nguyệt mới có chút phải ứng vì đau vết mổ.

Chưa đầy 5p sau, bác sĩ đã tới làm kiểm tra tổng quát cho Viên Nguyệt, còn đặc biệt dùng máy làm khô vết mổ cho cô, để đẩy nhanh quá trình hội phục.
Mọi người nghe tin Viên Nguyệt đã tỉnh cũng liền chạy tới, cũng may là không còn ai nước mắt giàn giụa nữa rồi.

Tiểu Cố Cố cũng được bế đến để gặp mẹ nó.
Giang Hạ bế đứa bé đặt ngay ngắn trong lòng Viên Nguyệt.

Như nhận ra mẹ mình, đứa bé đang ngủ liền mở hí mắt ra cười toe, ai nấy trông thật cưng.

Trừ hai người đàn ông nào đó.

Thôi thì để lại không gian vui vẻ ở bên trong, Viên Quân đưa Đàm Khưu ra ngoài gặp một người đặc biệt.

Đứng đợi hai người họ ở cuối hàng lang vắng, người này mặt một bộ suit đen, trông rất sang trọng.

Khí chất toả ra cũng không hề thua kém Đàm Khưu là bao.
Khi người này quay người lại, đem cho Đàm Khưu một nét bất ngờ viết rõ trên mặt luôn.

Viên Quân không mấy lấy làm gì lạ, ông từ từ cất tiếng “ Nó sẽ giúp cậu điều tra vụ này và là người xem xét cậu có phù hợp lấy Viên Nguyệt hay không.

Cố mà thể hiện tốt”
Việc thể hiện tốt Đàm Khưu cần gì phải cố chứ, đó là nghề của anh rồi.

Dù có còn 7749 kiếp nạn nữa mới đưa Viên Nguyệt về nhà anh cũng không ngán “ Chú cứ yên tâm”
Người kia từ lúc chỉ quan sát từ đâu đến cuối, vẫn chưa hề lên tiếng, còn đang đợi xem hai người kia nói chuyện xong trước đã.

Nhân vật này là ai mà còn ảnh hưởng cả tới việc Đàm Khưu đưa được Viên Nguyệt về nhà hay không đây, là địch hay bạn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Cưng Chiều Em

Chương 46



Sau thời gian dưỡng bệnh, ai đều về nhà nấy. Lại bắt đầu vào một guồng quay công việc mới. Viên Nguyệt vẫn trong kì nghỉ sau sinh của mình. Cô đang tạm thời ở căn nhà phía ngoại ô, nơi có ông bà Viên tiện chăm sóc. Ở đây có nhiều người, nên việc lo cho tiểu Cố Cố cũng nhẹ nhàng hơn.

Mới đầu Viên Nguyệt cũng thắc mắc ai lại đặt tên mụ cho con cô là Cố Cố, nghe cứ ngang ngang. Sau khi được cô bạn tốt Tần Tử Huyên giải thích cho, cô cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa. Thôi thì sau này sẽ đặt cho Cố Cố một cái tên mới vậy. Sao lại là sau này mới đặt, vì chuyện giữa cô và Đàm Khưu còn đang như một mớ bòng bong. Con cô không thể có ba được, mà tới lúc con cô biết nói, để nó gọi ba mình bằng chú cũng kì.

Cố Cố đã ngủ rồi, Viên Nguyệt để nó ở một căn phòng riêng. Cô thường sẽ không bế con khi nó đã ngủ, vì như vậy đứa nhỏ sẽ quen. Tới lúc không ai bế là không chịu ngủ, dù có xót con nhưng Viên Nguyệt vẫn kiên trì như vậy. Ngồi thư giãn dưới gốc cây táo trong vườn, Viên Nguyệt đang úp quyển sách trên mặt còn thiu thiu ngủ thì bị ai đó lấy cuốn sách ra, làm cô bị chói mắt mà gắt “ Ai vậy, không thấy bổn thái thái đang nghỉ ngơi à?”

Người kia cầm quyển sách trên tay, nhìn bộ dạng này của Viên Nguyệt không khỏi nghiêm khắc “ Đã làm mẹ của một đứa con rồi mà vẫn còn như vậy”

Tiếng nói ấy phát ra làm Viên Nguyệt dựng cả tóc gáy, hít một hơi lấy can đảm mới dám nhìn lên “ A Mật nào đâu dám, chỉ là muốn ở đây ngắm phong cảnh một chút thôi”

Người kia ném trả quyển sách cho Viên Nguyệt “ Mau tới phòng khách, có người mang theo cả roi tới tạ tội kia kìa”

Đón lấy quyển sách vừa bị ném trả lại. Nghe lời người kia nói, Viên Nguyệt phải mất một lúc mới load được tình hình “ Ai cơ? Rồi gì? Tội gì nữa?”

Chán không buồn nói nhiều với dáng vẻ vô tri kia của Viên Nguyệt nữa, người kia quay người bỏ vào nhà. Đúng là phụ nữ, đẻ con xong như là não đi du lịch ấy “ Còn không mau đi”

Dù lời nói ấy vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng Viên Nguyệt lạ nghe thành toàn những lời doạ nạt, tiêu tổ tông sơ rồi liền đứng dậy chạy theo sau người đàn ông kia vào nhà.

Vào đến phòng khách, suýt nữa thì Viên Nguyệt té xỉu. Đàm Khưu lưng thì buộc theo vài cái roi, đang quỳ trước mặt bố mẹ cô. Đàm Tinh thì đứng ngay ngắn phía sau. Ông và Viên thấy con gái mình đã tới liền ngồi sang phía ghế bên cạnh, Viên Nguyệt cùng với người đó ngồi xuống, đối thẳng mặt với Đàm Khưu “ Đàm Khưu, anh tính làm gì đây?”

Đàm Tinh thấy bên cạnh Viên Nguyệt còn có một người đàn ông, mặt cô hiện đầy sự nghi vấn. Đoán mò xem người đó là nhân vật nào.

Chỉnh lại tư thế, Đàm Khưu quỳ thẳng lên “ Anh tới bồi tội với em, muốn đưa em với con về nhà”

Người bên cạnh Viên Nguyệt khoanh tay trước ngực, dựa vào phần tựa ghế, chỉ im lặng xem diễn biến. Còn Viên Nguyệt nhìn tình huống trước mắt, không ngờ Đàm Khưu lại làm tới mức này, thật làm cô đau đầu. Nếu Đàm Khưu đã tự dâng như vậy thì cô cũng không thể bỏ lỡ được cơ hội để dạy anh ta một bài học “ Bồi tội? Anh định bồi kiểu gì?”

Hạ roi xuống đặt trước mặt, Đàm Khưu đang rất tự tin là Viên Nguyệt sẽ không nỡ đánh anh “ Muốn đánh, muốn chém thì tuỳ em”

Ồ lên một tiếng, Viên Nguyệt mới cầm cái roi lên. Trong vẻ làm bằng mây, rất chắc chắn. Phất thử mấy cái, tiếng roi xé gió rất êm tai, như này mà quật vào da thịt không đổ máu thì cũng tiếc lắm “ Đều tuỳ tôi?”

Ai nấy nghe tiếng roi xé gió cũng nuốt nước bọt, sợ dùm cho Đàm Khưu. Riêng người ngồi cạnh Viên Nguyệt lại có ý cười xuất hiện thoáng qua. Đàm Khuu vẫn giữ thái độ kiên định lắm, dõng dạc nói “ Đúng vậy”

Viên Nguyệt đứng dậy, cầm theo cây roi đi vòng ra sau lưng Đàm Khưu. Nhìn qua Đàm Tinh một cái rồi dơ tay, chỉ nghe tiếng roi vút lên mấy cái. Viên Nguyệt vứt chiếc roi xuống trước mặt Đàm Khưu, phủi tay ngồi xuống ghế “ Được rồi, tạm tha cho anh”

Đàm Tinh ở phía sau nhìn lưng áo của Đàm Khưu lằn lên mấy đường, không ai ngờ Viên Nguyệt lại ra tay như vậy. Còn đang định đỡ chú út mình lên. Giọng người bên cạnh Viên Nguyệt phải làm cô dừng lại “ Như vậy đã tha rồi? Em cũng dễ dàng quá đấy. Thôi, đưa lên phòng mà bôi thuốc đi”

Chuyện này anh ta cũng không muốn tham dự nhiều, nói mấy câu đại ý cho qua rồi đứng dậy bước lên lầu. Chỉ đợi anh ta đi khuất bóng, Viên Nguyệt cũng vội đỡ Đàm Khu đứng dậy, cô cũng không muốn ra tay như thế, nhưng trước mặt người kia thì không còn cách khác. Bố mẹ Viên Nguyệt đã sớm rời đi rồi. “ Nào mau đi xử lý vết thương”

Đàm Tinh cũng phụ Viên Nguyệt đỡ chú út mình đứng lên. Người gì đâu mà nặng thế không biết “ Giờ đưa đi đâu đây chị?”

“ Đưa lên phòng chị” Biết mấy vết thương này đâu thể làm Đàm Khưu đứng không nổi, anh ta còn định giả chết à. Viên Nguyệt vỗ vào lưng anh ta một cái “ Đừng có mà giả chết, mau tự đi lên đây. Không chú cháu hai người tự dắt nhau về mà băng bó”

Nghe tới đoạn bị đuổi, Đàm Khưu liền giả vờ dựa dựa vào người Viên Nguyệt. Đàm Tinh cứ như được xem phim miễn phí “ Thôi thôi, em đi chơi với Cố Cố đây. Hai người cứ từ từ hàn gắn”

Nói xong Đàm Tinh liền chạy mất, để lại Viên Nguyệt đang chật vật đỡ Đàm Khưu lên trên phòng. Biết thế lúc nãy cô kiềm được lòng thương xót anh ta, vụt thêm mấy roi nữa cho đã cái nư.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.