Cưng Chiều Em

Chương 45: Chương 45



Trong căn phòng bệnh lúc này chỉ còn Đàm Khưu và Viên Nguyệt.

Nhìn người mình đã ra sức bảo vệ vẫn đang hôn mê kia, Đàm Khưu không khỏi tự trách.

Nếu lúc đó anh không mất cảnh giác thì đã không xảy ra chuyện này rồi.

Nắm lấy tay Viên Nguyệt đưa lên kề vào má mình, thế giới của Đàm Khưu lúc này đã thu lại chỉ còn có Viên Nguyệt mà thôi.

Cánh của phòng bệnh mở ra, Viên Quân từ lúc nào đã ở đây, nhìn những hành động Đàm Khưu dành cho con gái mình.

Thái độ của ông đối với Đàm Khưu cũng có chút khởi sắc hơn, vì ông đã nhìn thấy bản thân mình hồi trẻ từ chỗ Đàm Khưu.
Bước tới chỗ Đàm Khưu.

Viên Quân đặt tay lên vai anh ta như báo hiệu sự hiện diện.

Đàm Khưu bị kéo lại về với hiện thực, quay đầu nhìn xem ai.

Thấy Viên Quân ở sau liền có ý đứng dậy “ Chú Viên”
Viên Quân giữ vai Đàm Khưu, tỏ ý anh cứ ngồi đó “ Vừa mới tỉnh lại, cứ ngồi đi”
“ Chú Viên, cháu xin lỗi” Đàm Khưu cúi đầu ngồi xuống.

Anh lúc này lại không dám đối mặt với Viên Quân.
Ông Viên chỉnh lại chăn cho con gái, lắc đầu cười nhẹ “ Cậu có gì phải xin lỗi, tôi còn phải cảm ơn cậu đã bảo vệ A Mật nhà tôi”
“ Cháu nhất định sẽ tra ra rõ chuyện này” Đàm Khưu lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn Viên Quân bằng ánh mắt kiên định.

Dù phải làm cách nào đi nữa, anh cũng phải tìm ra tên chủ mưu.
Viên Quân không nói gì, đưa ra cho Đàm Khưu một bức ảnh.

Chính là bức ảnh lúc nãy Giang Thiếu Tuân cho mọi người xem.

Ông biết, chắc chắc Đàm Khưu sẽ nhận ra được “ Ở hiện trường phát hiện ra thứ này, tôi nghĩ cậu sẽ biết”
Đàm Khưu đưa tay nhận lấy tấm ảnh từ chỗ Viên Quân.

Vừa nhìn thấy, lông mày của Đàm Khưu đã cau lại.

Biểu tượng này, năm đó khi căn biệt thự nhà anh bị cháy, cũng đã từng xuất hiện.

Nhưng đây không phải biểu tượng của gia tộc anh.

Năm đó chỉ nghĩ rằng là của thím của anh, vì đây chính là biểu tượng của nhà mẹ của thím anh, gia tộc nhà họ Lưu.

Xem ra chuyện năm đó và chuyện xảy ra lúc này đều có liên quan.
Thấy biểu hiện của Đàm Khưu, Viên Quân đoán ra nhất định Đàm Khưu đã nhận ra điều gì đó “ Chắc cậu đã đoán được gì rồi chứ?”
Đàm Khưu khẽ gật đầu “ Chú cứ yên tâm giao cho cháu”
Như vậy là đã yên tâm phần nào rồi.

Chợt ông nghiêm túc nhìn Đàm Khưu “ Chuyện cậu và con gái tôi lúc trước ra sao tôi không quan tâm.

Nhưng sau này, cậu còn làm nó tổn thương nữa, nhất định tôi sẽ không tha cho cậu”
Còn đang chăm chú nhìn tấm ảnh, lời nói của Viên Quân làm Đàm Khưu phải tạm vứt tấm ảnh quan một bên.

Nói như vậy là Viên Quân đã ngầm chấp nhận Đàm Khưu rồi.

Nét vui vẻ lộ hẳn ra mặt Đàm Khưu “ Cháu sẽ không làm chú thất vọng đâu.

Cảm ơn chú”
Tên nhóc này, mới như vậy đã tự tin như vậy.

Cửa ải của cậu ta còn nhiều lắm, cứ từ từ vượt “ Đừng vui mừng quá sớm.

Còn Giang Hạ nữa, cậu cứ đợi đi.

Hơn nữa, đợi Viên Nguyệt tỉnh dậy, để nó tự quyết đi”
Anh mới không thèm lo chỗ Viên Nguyệt, nhưng chỗ mẹ Viên Nguyệt mới là kiếp nạn thực sự.

Giang Hạ sẽ rất nhẹ nhàng, nhưng là nhẹ nhàng đến đáng sợ “ Dạ được”
“ Cũng nên đi xem con của mình đi, đứa bé giống cậu đấy” Viên Quân thở hắt ra một hơi.

Cứ nghĩ sẽ có một đứa cháu gái xinh sắn giống còn gái ông.

Lúc nào cũng líu lo chơi với mình, nhưng lại là một thằng nhóc, lại còn giống hệt tên Đàm Khưu này, có chán không cơ chứ.
Đàm Khưu nghệt ra, giống anh? Ý là con trai ư? Đàm Khưu cũng đang mong Viên Nguyệt sẽ sinh con gái, anh sẽ có một tiểu công chúa nhỏ.

Như vậy là lại là con trai, có thêm một tên tình địch cướp vợ anh.

Nhưng ra sao cũng là con mình, anh cũng không thể thể hiện sự bất mãn trước bố vợ được “ Lát nữa cháu sẽ đi”
Viên Quân còn chưa kịp gật đầu.

Thì cửa phòng bệnh lại mở ra lần nữa, Giang Hạ ôm theo một đứa bé đi vào trong.

Bà đã nghe hết mọi chuyện rồi “ Không cần lát nữa, đều bế đến đây rồi”
Đứa nhỏ như vậy đã được Giang Hạ bế qua đây.

Viên Quân vội chạy lại nịnh vợ mình “ Bà nó à, sao lại quay trở lại nhanh như vậy, lại còn ôm theo đứa nhỏ”
Giang Hạ liếc chồng mình một cái “ Không phải tại ông à, vừa biết là cháu trai liền lắc đầu bỏ đi.

Ai không biết lại nói ông ghét bỏ cháu nhỏ”
Lại nhìn qua phía Đàm Khưu “ Đừng có nghe lão nhà tôi nói, tôi sẽ không có ý kiến gì.

Đều sẽ để Viên Nguyệt quyết định”
Giang Hạ nhẹ như vậy đã cho qua hết rồi.

Đàm Khưu thực không tin nổi, thực ra là cả Viên Quân đều không tin được.

Đàm Khưu lúc này chỉ biết vô tri gật đầu “ Cảm ơn dì”
Nhìn cái dáng vẻ vô tri ấy, Giang Hạ chỉ biết thở dài.

Đưa đứa bé tới tay của Đàm Khưu “ Nào mau, bế thử con của cậu đi”
Còn chưa kịp chuẩn bị gì, Đàm Khưu lóng ngóng đón lấy đứa nhỏ.

Đứa bé đỏ hỏn cựa quậy một cái đã đủ làm Đàm Khưu không dám thở mạnh rồi.

Giang Hạ nhìn như vậy chỉ biết nhịn cười.

Đúng là nam nhân, lần đầu bế con ai cũng như vậy.

Nhớ lúc trước chồng bà lần đầu bế con gái rượu còn suýt làm rơi con bé.

Đặt đứa nhỏ an toàn trong vòng tay Đàm Khưu, Giang Hạ mới thu tay lại, cười nói “ Đừng căng thẳng, một lúc rồi sẽ quen”
Nhìn đứa nhỏ đang nằm ngoan ngoãn trong vòng tay mình, Đàm Khưu dù ghét bỏ tên tình địch nhỏ này, cũng bày ra bộ mặt đầy vui vẻ.

Xem ra đứa nhỏ cũng không thích ba mình là mấy, vừa ngoan ngoãn được một lúc đã khóc ré lên.

Làm Đàm Khưu luống cuống gấp mấy lần.

Phải cầu cứu Giang Hạ “ Dì à, sao nó lại khóc rồi”
Hai ông bà thực sự phải nhịn cười dữ lắm, Giang Hạ làm động tác tay như đang bế em bé, nhẹ đưa làm mẫu cho Đàm Khưu “ Đưa như vậy, nó sẽ nín”
Bên ngoài Đàm Tinh và Viên Tang nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh liền chạy vào, hóng xem có chuyện gì.

Vừa vào tới nơi nhìn dáng vẻ khổ sở của Đàm Khưu khi phải dỗ con.

Hai đứa liền không nhịn được cười lớn.

Còn Đàm Khưu đang nỗ lực làm theo Giang Hạ chỉ dẫn để dỗ tên tình địch này.

Nhưng xem ra, càng dỗ lại càng khóc to.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Cưng Chiều Em

Chương 45



Ở GM lúc này, từ khi Viên Nguyệt xảy ra chuyện. Giang Thiếu Tuân lại không thể vừa điều tra cuộc tai nạn vừa điều hành GM được. Nhưng điều kì lạ là, việc làm ăn của GM vẫn được diễn ra rất thuận lợi, lại còn có phần khởi sắc hơn, chỉ mới hôm qua thôi đã kí được một hợp đồng lớn.

Nghe đồn là có một vị đang điều hành GM từ trong bóng tối, còn bí ẩn hơn cả người được gọi là Viên tổng. Trước nay đều chưa từng xuất hiện, mọi chỉ thị đều thông qua Tiêu Cẩn chuyền đến.

Một góc hành lang khuất gần phòng bệnh của Viên Nguyệt. Ông bà Viên đang đứng nói chuyện cùng với một người đàn ông nào đó, nhìn qua có thể đoán chừng người này trạc tuổi Viên Nguyệt. Không biết bọn họ nói gì với nhau nhưng đều rất căng thẳng, Giang Hạ còn bật khóc trong vòng tay chồng mình. Người đàn ông trẻ kia đưa tay xoa vai bà như an ủi rồi cũng xoay người bỏ đi. Rốt cuộc người này có thân phận như thế nào chứ?

Tại phòng bệnh của Viên Nguyệt, cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Đàm Khưu từ lúc tỉnh đã ở lỳ tại đây, dù ai tới khuyên anh về phòng cũng không được, nên toàn bộ việc thay băng, tiêm thuốc, uống thuốc … của Đàm Khưu đều thực hiện ở đây.

Qua phần kính của phòng bệnh. Có một người nào đó đang nghiêm túc nhìn vào trong, hắn muốn vào trong nhưng thấy Đàm Khưu ở đó liền không tiến vào, chỉ đứng đó thầm quan sát.

Đàm Khưu cảm giác như ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình liền theo phản xạ xoay người lại, khi hiểu nhìn về phía cửa đương không có ai. Tự nhủ bản thân chắc do mệt quá mới nhầm như vậy. Viên Nguyệt đã hôn mê quá thời gian rồi làm lòng anh không khỏi sốt ruột.

Còn đang không biết khi nào Viên Nguyệt mới tỉnh lại thì đấy đã có động tĩnh. Mắt Viên Nguyệt hơi nhíu lại rồi từ từ mở ra. Thấy khung cảnh toàn một màu trắng cáo bệnh viện, Viên Nguyệt còn nghĩ mình về cõi niết bàn rồi. Miệng khó khăn cử động ” Đâu là về cõi tây phương rồi sao”

Thấy Viên Nguyệt vừa tính lại đã nói nhảm rồi, Đàm Khưu cũng nhiệt tình hùa theo ” Đúng vậy, chúng tạ đều phi thăng thành tiên rồi, đôi vợ chồng tiên”

Nghe thấy giọng nói của Đàm Khưu, Viên Nguyệt không tỉnh cũng phải tỉnh. Mở to mắt định hình lại một lượt xem mình đang ở đâu. Nếu đây mà là cõi tiên, thì chắc chắn không thể có Đàm Khưu, anh ta phải ở cùng chỗ ma quỷ “Ai thèm làm vợ chồng với anh”

Như sực nhớ ra điều gì, Viên Nguyệt tưa tay xuống sờ loạn trên bụng. Cái bụng lớn của cô bây đã biến mất rồi. Sắc mặt Viên Nguyệt trở nên căng thẳng nhìn Đàm Khưu “ Bụng của tôi? Con của tôi, con của tôi đâu rồi? Nó bình an chứ?

Mặt Đàm Khưu đen lại, cứ tưởng anh sẽ là người Viên Nguyệt hỏi thăm đầu tiên. Nhưng không, lại là cái tên tiểu tình địch kia. Đàm Khưu khoanh tay ngồi dựa vào ghế “ Nó không sao, rất khoẻ là đằng khác”

Viên Nguyệt thở phào ra một hơi “ Như vậy tốt rồi, tôi muốn đi xem”

Còn đang định xuống giường đi xem con mình, Viên Nguyệt bị Đàm Khưu ngăn lại “ Em muốn đi đâu? Bác sĩ còn chưa tới kiếm tra lại”

Đàm Khưu vừa ấn nút gọi bác sĩ rồi. Mà anh cũng thực nể, Viên Nguyệt không thấy đau vết mổ hay sao mà đã định phi xuống giường rồi.

Đúng là tình mẫu tử, muốn đi xem con mình tới mức quên cả cách cảm nhận đau. Được Đàm Khưu đỡ ngồi lại trên giường, lúc này Viên Nguyệt mới có chút phải ứng vì đau vết mổ. Chưa đầy 5p sau, bác sĩ đã tới làm kiểm tra tổng quát cho Viên Nguyệt, còn đặc biệt dùng máy làm khô vết mổ cho cô, để đẩy nhanh quá trình hội phục.

Mọi người nghe tin Viên Nguyệt đã tỉnh cũng liền chạy tới, cũng may là không còn ai nước mắt giàn giụa nữa rồi. Tiểu Cố Cố cũng được bế đến để gặp mẹ nó.

Giang Hạ bế đứa bé đặt ngay ngắn trong lòng Viên Nguyệt. Như nhận ra mẹ mình, đứa bé đang ngủ liền mở hí mắt ra cười toe, ai nấy trông thật cưng. Trừ hai người đàn ông nào đó.

Thôi thì để lại không gian vui vẻ ở bên trong, Viên Quân đưa Đàm Khưu ra ngoài gặp một người đặc biệt. Đứng đợi hai người họ ở cuối hàng lang vắng, người này mặt một bộ suit đen, trông rất sang trọng. Khí chất toả ra cũng không hề thua kém Đàm Khưu là bao.

Khi người này quay người lại, đem cho Đàm Khưu một nét bất ngờ viết rõ trên mặt luôn. Viên Quân không mấy lấy làm gì lạ, ông từ từ cất tiếng “ Nó sẽ giúp cậu điều tra vụ này và là người xem xét cậu có phù hợp lấy Viên Nguyệt hay không. Cố mà thể hiện tốt”

Việc thể hiện tốt Đàm Khưu cần gì phải cố chứ, đó là nghề của anh rồi. Dù có còn 7749 kiếp nạn nữa mới đưa Viên Nguyệt về nhà anh cũng không ngán “ Chú cứ yên tâm”

Người kia từ lúc chỉ quan sát từ đâu đến cuối, vẫn chưa hề lên tiếng, còn đang đợi xem hai người kia nói chuyện xong trước đã. Nhân vật này là ai mà còn ảnh hưởng cả tới việc Đàm Khưu đưa được Viên Nguyệt về nhà hay không đây, là địch hay bạn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.