Cùng Bạn Trai Cũ Diễn Trò

Chương 8: 8: Sửa Giường Hay Làm Ấm Giường



– Mật Kết-
Tám rưỡi, Thịnh Minh Dịch gửi cho Cố Triêu Hi một tin nhắn.

“Tôi vẫn còn bận, cậu cứ về trước đi.”
Cố Triêu Hi không trả lời.

Cửa sổ quán cà phê mạng đối diện sớm đã không còn nhìn thấy bóng dáng của cậu nữa.

Ba phút sau, Thịnh Minh Dịch gửi tiếp một dấu hỏi chấm.

Ngay sau đó, phòng làm việc có người gõ cửa.

Thịnh Minh Dịch nói một tiếng: “Mời vào.”
Cố Triêu Hi xuất hiện ở cửa, tay cầm thêm bao lớn bao nhỏ đồ ăn và đồ uống: “Tổng tài đại nhân, đồ ngài gọi đã đến rồi đây.”
Thịnh Minh Dịch lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã thu lại.

“Ăn cơm trước đi.” Cố Triêu Hi quét mắt một vòng, dẹp gọn mấy đồ trên bàn lại sau đó lấy đồ ăn ra.

Thịnh Minh Dịch rót cho cậu một cốc nước sau đó ngồi xuống, nới lỏng khuy áo, rồi bắt đầu ăn, vừa ăn vừa xử lý công việc trên điện thoại.

Trong lúc ăn còn nhận thêm một cuộc điện thoại.

Cố Triêu Hi nhìn thấy cái tên được lưu trong điện thoại là “Đồ tươi hôm nay”.

Thịnh Minh Dịch nhận điện thoại.

wattpad-camduongquytmat
Cố Triêu Hi nghe thấy bên kia lễ phép nói: “Thịnh tiên sinh, chúng tôi sắp tan làm rồi, xin hỏi đồ ngài đã đặt khi nào có thể mang đến?”
“Không kịp nữa rồi, xin lỗi.” Thịnh Minh Dịch nói, “Tôi đang phải tăng ca, các cậu cứ bán đi.

Hôm khác tôi sẽ đến.”
Bên kia nói vâng, sau đó kết thúc cuộc trò chuyện.

Cố Triêu Hi cười: “Thì ra anh muốn làm cơm cho tôi ăn à?”
Thịnh Minh Dịch thần sắc như thường: “Sai rồi, tôi muốn cho cậu cơ hội để thể hiện.”
“À.” Cố Triêu Hi gắp cho anh một miếng thịt, “Thôi anh ăn đi.”
Sau khi ăn xong Thịnh Minh Dịch lại tiếp tục công việc, Cố Triêu Hi ở lại phòng làm việc chờ anh.

Cậu đi dạo xung quanh phòng một vòng, phát hiện ra trong phòng làm việc có một cánh cửa nhỏ ở phía sau lưng Thịnh Minh Dịch, chắc là phòng nghỉ ngơi của anh.

Ở trên bàn làm việc của Thịnh Minh Dịch có quyển sổ, bút máy và cả cặp đựng tài liệu mà năm đó cậu tặng anh.

Trên cặp còn treo cái móc khóa do chính tay cậu làm, hai vương tử nhỏ cầm tay nhau.

Cặp đựng công văn này đã cũ, còn hơi quê nữa, cực kỳ không xứng với thân phận và địa vị của Thịnh Minh Dịch bây giờ.

Cậu đang định cầm cái cặp lên xem, ngay trước khi ngón tay cậu chạm vào thì Thịnh Minh Dịch nói: “Đừng sờ lung tung.”
Cố Triêu Hi hơi bực mình, cái cặp này không phải là tôi tặng anh à! Sờ một tí thì làm sao?

Còn nữa, chia tay cũng đã chia rồi, còn có cái gì quý báu nữa chứ?
Cậu rút tay lại.

wattpad-camduongquytmat
“Thứ cho tôi nó thẳng, cái cặp này đúng là hạ thấp phẩm vị của ngài xuống, để tôi mua cho ngài cái mới nhé.”
“Không cần cậu phải nhọc lòng quan tâm.” Thịnh Minh Dịch thản nhiên nói, “Đây là do mối tình đầu tặng, tôi rất thích nó.”
À.

Tâm tình của Cố Triêu Hi có chút phức tạp, cậu quay lại ghế sofa ngồi xuống, vừa nghịch điện thoại vừa chờ anh.

Buồn chán quá cậu liền mở camera ra chụp dáng vẻ Thịnh Minh Dịch đang làm việc.

Đẹp trai phết.

Người đàn ông nghiêm túc làm việc đúng là rất đẹp trai.

Trong công ty chắc có nhiều người thích anh lắm.

Ngày trước lúc đi học cũng có rất nhiều người thích anh.

Nhưng Thịnh Minh Dịch là một người cực kỳ trung tình, anh cho rằng loại hành vi một chân đạp hai thuyền là làm nhục nhân cách của mình, từ trước đến nay trong mắt anh chỉ có một người, không bao giờ có những tiếp xúc vượt quá giới hạn với người khác, ra khỏi cửa toàn thân luôn toát ra hơi thở “Đừng có đến gần ông đây”.

Cho dù là đi nơi khác ngày nào cũng phải gọi điện thoại, ngoan ngoãn báo cáo hôm nay mình làm những gì.

Ở phương diện tình yêu, anh quản lý bản thân rất tốt, phải nói là cực kỳ nghiêm khắc.

Nhưng mà bây giờ đã khác ngày xưa.

Bây giờ Thịnh Minh Dịch ngay cả thế thân cũng đã tìm rồi, rất tốt.

Rất được.

Trong lúc đợi anh thỉnh thoảng lại có nhân viên vào báo cáo công việc, Cố Triêu Hi hơi ngại, nên chuyển sang ghế sofa khác thu mình vào trong, quay lưng về phía bọn họ, giả vờ như mình không tồn tại.

“Làm lại, hôm sau nộp cho tôi, hôm nay cứ tan ca trước đi.”
Thịnh Minh Dịch phất tay, sau khi đuổi nhân viên ra ngoài thì nói về phía Cố Triêu Hi: “Không thấy cốc của tổng tài hết nước rồi à?”
Cố Triêu Hi không trả lời.

Thịnh Minh Dịch đứng dậy, đi đến bên cạnh sofa phát hiện ra Cố Triêu Hi đang co lại một góc ngủ say, trên tay vẫn còn cầm điện thoại, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, giống như một tiểu vương tử dịu dàng.

Anh đứng nhìn cậu một lúc lâu sau đó lắc lắc vai cậu, lắc cho cậu tỉnh lại.

“Vào trong phòng nghỉ ngủ đi.”
Cố Triêu Hi mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn Thịnh Minh Dịch mở cửa phòng nghỉ ra, đứng ngay cửa đợi mình.

Hôm nay cậu mang ông cụ ra ngoài chơi, quả thật rất mệt nên cũng không khách sáo nữa, vừa ngáp một cái vừa đi vào phòng nghỉ, sau đó đổ sấp lên giường.

“Khi nào anh xong việc thì gọi tôi……”

Thịnh Minh Dịch không trả lời, chỉ kéo chăn lên đắp cho cậu sau đó ra ngoài.

Cố Triêu Hi cởi giày ra rồi chui vào trong chăn.

Trong phòng nghỉ cực kỳ im lặng.

Cách một bức tường, cậu trong phòng ngủ, anh ở bên ngoài làm việc.

Cố Triêu Hi ngủ mơ mơ màng màng, trong lúc đó cũng mơ hồ cảm giác được Thịnh Minh Dịch vào phòng mấy lần còn sờ trán cậu.

“Anh tan làm rồi à……” Cố Triêu Hi mơ hồ nói, “Cơm ở trên bàn, anh tự mang đi làm nóng đi……”
Cậu trở người, tiếp tục ngủ.

Thịnh Minh Dịch đứng bên giường trầm mặc rất lâu.

Sau đó anh nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, đèn cũng đã tắt hết, những cánh cửa ngoài kia cũng đóng chặt, chỉ còn một ngọn đèn nhợt nhạt phía sau lưng anh còn sáng.

Ngọn đèn kia chiếu lên thân thể cao lớn của anh, khiến người ta nhìn vào có vẻ cô đơn.

Một lúc lâu sau, anh rút ra một điếu thuốc.

*
Lúc Cố Triêu Hi mở mắt ra, mặt trời đã lên cao.

Cậu ngáp một cái rồi đi ra khỏi phòng nghỉ.

wattpad-camduongquytmat
Ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mặt làm cậu không mở nổi mắt.

Cậu giơ tay lên che lại, quay đầu đi, vừa đúng lúc đối diện với năm đôi mắt tò mò nhìn sang.

Mọi người đều mặc tây trang một màu, nam có nữ có, trên tay mọi người ai cũng cầm tài liệu bút viết.

“Các ngài nghe tôi giải thích.” Cố Triêu Hi ra vẻ trấn định, “Tôi là người đến sửa giường cho Thịnh tổng.”
“Chứ không phải là làm ấm giường à?” Giọng nói của Quan Tuấn Hào vang lên trong nhóm người.

Mọi người cười vang.

“Thật sự không phải.”
Cố Triêu Hi còn định nói gì đó lại nghe Tịnh Minh Dịch nói: “Cậu tốt nhất nên im miệng lại, càng giải thích càng loạn lên.”
Đúng là như vậy, Cố Triêu Hi đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng.

Sau khi nhóm nhân viên ra ngoài.

Cố Triêu Hi đi rửa mặt xong không biết nên làm gì.

“Lại đây ăn cơm đi.” Quan Tuấn Hào vẫy cậu.

Cố Triêu Hi liếc mắt nhìn Thịnh Minh Dịch một cái.

Mắt Thịnh Minh Dịch đã thâm thành gấu trúc, có vẻ như đêm qua không ngủ.

Cố Triêu Hi cảm thấy là do mình chiếm giường của anh, tự nhiên hơi tự trách mình.

Quan Tuấn Hào nói: “Tôi mua đấy.

Tịnh tổng đã ăn rồi.”
“Vậy cảm ơn Quan Tổng đã mời.” Cố Triêu Hi đi sang ăn sáng cùng hắn.

Quan Tuấn Hào mua bữa sáng ở McDonald, rất nhiều loại.

Hắn đang uống một cốc cocacola lớn.

Còn chuẩn bị cho Cố Triêu Hi một ly cà phê.

Cố Triêu Hi hơi ngại, không nhịn được quay đầu hỏi Thịnh Minh Dịch: “Sao anh không gọi tôi dậy?”
Thịnh Minh Dịch cúi đầu nhìn văn kiện trên bàn, trên tay đang quay một cây bút nói: “Cậu ngủ như lợn ấy.”
“Sao có thể?” Cố Triêu Hi cãi lại, “Giấc ngủ của tôi rất nông! Nhất định là do anh không gọi tôi, anh gọi kiểu gì tôi cũng sẽ tỉnh.”
“Được rồi, được rồi, ” Quan Tuấn Hào cản lại, “Không sao đâu, cậu không cần lo sẽ tạo ảnh hưởng không tốt đến cho cậu ta đâu, tôi sẽ không vì chuyện này mà sa thải cậu ta.

Với lại tôi cực kỳ tin tưởng nhân phẩm của cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ không làm linh tinh ở phòng làm việc.”
Cố Triêu Hi uống một ngụm cà phê: “Ừm cũng đúng.”
Quan Tuấn Hào: “Sao cậu lại biết?”
Cố Triêu Hi bị sặc, ho không ngừng.

Quan Tuấn Hòa vội vỗ vỗ lưng cậu để cậu nhuận khí.

wattpad-camduongquytmat
Mãi mới ngừng ho, mặt Cố Triêu Hi đỏ bừng.

Cậu rút một tờ giấy ra lau miệng, nghiêm túc nói: “Tôi không biết, tôi chỉ giống như ngài đây tin tưởng vào nhân phẩm của anh ta thôi.

Nhìn anh ta cả đêm làm việc không nghỉ ngơi là biết, anh ta nhất định là người yêu công việc, cẩn thận tỉ mỉ, là một người làm việc nghiêm túc, người như vậy sẽ luôn coi phòng làm việc là một nơi thần thánh, tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện linh tinh ở phòng làm việc.”
Quan Tuấn Hào gật gật đầu: “Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy.

Lần trước tôi định xem phim 18+ trong phòng làm việc của cậu ta mà cậu ta không cho xem.”
Cố Triêu Hi nhịn cười nói: “Anh có thể sa thải anh ta.”
Quan Tuấn Hào vội nói: “Không dám không dám.”
Cơm nước xong, Cố Triêu Hi lấy cớ đi vứt rác, chạy mất.

Lúc thang máy đi xuống, cũng có rất nhiều người bước vào.

Nhóm nhân viên đều dùng đôi mắt chứa ý cười nhìn cậu, rõ ràng chuyện lúc sáng đã chuyền đi.

Còn có một em gái trêu cậu, hỏi cậu sửa giường bao nhiêu tiền.

Cố Triêu Hi tùy tiện trả lời vài câu, sau đó chạy trối chết.

Ngày ngày qua đi, cậu cũng không hiểu tại sao mình lại phải sống không vui như vậy.

Cậu đứng bên cạnh thùng rác gửi tin nhắn cho Thịnh Minh Dịch: 【 Tôi nghĩ thế này là được rồi, xin anh sửa lại bình luận kém đi mà, cứ như thế này đám nhân viên của anh sẽ càng ngày càng hiểu lầm mất.


Thịnh Minh Dịch trả lời một câu: 【 I dont care.


Cố Triêu Hi đứng bên đường thở dài, không biết đối phương muốn tra tấn mình đến bao giờ đây.

Cậu mở app của mình ra, nhìn một thấy một đơn mới.

Một nam sinh trường cấp ba số một muốn cậu sắm vai anh trai mình, cho cậu ta chỗ dựa.

Thật ra mấy đứa trẻ thuê cậu không nhiều lắm, nhưng Cố Triêu Hi cảm thấy đơn này khá thú vị nên nhận.

Cậu lái con xe hơn trăm vạn của Thịnh Minh Dịch đến cửa trường học của đứa nhỏ kia, mua cho cậu bé một chiếc bánh đắt tiền, lúc gặp cậu bé thì gọi một tiếng ” tiểu thiếu gia”, thành công thu hút ánh mắt bạn học của cậu bé.

Sau khi xong việc cậu bé kia cực kỳ không vui nói: “Tôi có bảo anh mua bánh ngọt đâu! Tôi không có tiền!”
Cố Triêu Hi sờ sờ đầu cậu bé, cười nói: “Anh tặng em, không cần trả tiền.

Em phải học thật tốt đấy, tạm biệt.”
Sau đó cậu lái xe đi.

Cố Triêu Hi quay lại nhà Thịnh Minh Dịch, cho mèo và chó ăn.

Lúc mèo đang ăn cậu lại không nhịn được nghĩ Thịnh Minh Dịch đang bận như vậy, có lẽ chẳng có thời gian mà chăm sóc bọn nó, hai đứa nhỏ đáng thương quá đi mất.

Nhưng cậu cũng chẳng có tư cách để chỉ trích, lúc trước cậu ra đi Thịnh Minh Dịch không vứt bọn nó đi đã tốt lắm rồi.

Lại còn nuôi nhiều năm như vậy, từ ngước ngoài rồi về trong nước, còn mang bọn nó đến Đồng Quan, nuôi đứa nào cũng mập ú, có thể nói là hết lòng quan tâm chăm sóc.

Cậu nhìn xung quanh nhà tìm thấy một thứ đồ chơi của mèo, nhưng bé mèo không thích vận động, chơi với cậu một lúc đã nằm úp sấp xuống sàn.

Cố Triêu Hi quay lại phía sau tìm chó.

Cậu dắt chú chó đi dạo.

wattpad-camduongquytmat
Hermes chạy tung tăng trong tiểu khu, Cố Triêu Hi chạy tới chạy lui theo nó, cả người ướt đẫm mồ hôi.

Hermes hình như đã lâu lắm rồi không được đi dạo nên cực kỳ hưng phấn.

Triêu Hi sợ nó dọa người khác nên túm chặt lấy dây dắt chó, một lúc sau bọn họ đã chạy đến bể bơi của tiểu khu.

Hermes đã rẽ hướng, nhưng Cố Triêu Hi lại không phanh lại được, trực tiếp ùm một tiếng ngã vào trong bể bơi.

Cậu không biết bơi!
Cuối mùa thu, nước lạnh thấu xương.

Cố Triêu Hi hét lớn: “Cứu với! Cứu với!”
Một thân ảnh màu đen từ trên trời lao xuống.

Cố Triêu Hi ngửa đầu lên nhìn, là Thịnh Minh Dịch.

Bầu trời mờ ảo, mặt đất tối đen, sao anh ấy lại ở đây??
19/08/2021.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Cùng Bạn Trai Cũ Diễn Trò

Chương 8: Tổng tài phu nhân



– Mật Kết-

“Sao anh lại về rồi?”

Trên đường về nhà, Cố Triêu Hi lạnh run cầm cập.

Thịnh Minh Dịch nửa ôm cậu vào lòng, cho cậu hơi ấm: “Về ngủ bù.”

Hermes đi theo phía sau bọn họ, tự mình công theo dây dắt chó. wattpad-camduongquytmat

Hai người toàn thân ướt sũng, lúc bước vào cửa Cố Triêu Hi nhìn về phía nhà tắm trong lòng nghĩ phải làm sao đây?

Thịnh Minh Dịch nhìn ra được sự lo lắng của cậu, trực tiếp nâng tay lên ý bảo: “Cậu đi tắm trước đi.”

Cố Triêu Hi xấu hổ: “Tôi không có quần áo để thay…..”

“Mặc của tôi.” Thịnh Minh Dịch nói, “Cậu cứ vào trước đi, chút nữa tôi đưa cho cậu.”

“Không thì anh đi tắm trước đi.” Cố Triêu Hi ngại ngùng, sao có thể để chủ nhà ướt sũng đợi cậu tắm trước được? Người ta là tổng tài đấy, vốn dĩ là do chim bị thương nên mới chậm trễ công việc, không thể để anh ta bị ốm đâu, nếu không sẽ tạo ra tổn thất kinh tế, cậu cũng không gánh vác nổi.

“Không có lý gì lại để cho khách đợi cả.” Thịnh Minh Dịch nhìn cậu, “Nếu cậu không ngại thì chúng ta tắm cùng nhau? Nếu để ý thì đừng có lãng phí thời gian nữa.”

Cố Triêu Hi lập tức xoay người chạy vào phòng tắm.

Cậu lấy tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời này để tắm rửa, Tinh Minh Dịch ở bên ngoài phòng tắm đưa cho cậu một cái áo phông và một cái quần đùi.

Cố Triêu Hi sau khi nhận áo thì cảm thấy cái áo này rất quen mắt, trên áo in hình Jerry.

Hẳn là vẫn còn một chiếc in hình mèo Tom nữa!

Là đồ đôi mà năm đó bọn họ đã mua cùng nhau!

Đừng nói tên kia muốn mặc đồ đôi với mình nhé?

Cố Triêu Hi đầu đầy dấu chấm hỏi, cậu ngửi mùi trên áo, chiếc áo không hề giống đã bị bỏ không năm năm, sờ cũng cảm thấy vẫn còn mới.

Thịnh Minh Dịch lại đưa vào thêm một cái quần lót mới.

Cố Triêu Hi: “……”

Cậu quên mất quần lót của mình cũng bị ướt. wattpad-camduongquytmat

Lúc cậu đi tắm thì Thịnh Minh Dịch ở bên ngoài mắng chó.

“Anh đừng mắng nó, ” Cố Triêu Hi hét, “Không liên quan đến nó, là do tôi không phanh lại kịp.”

Thịnh Minh Dịch không biết là có nghe thấy không vẫn tiếp tục mắng.

Cố Hướng Hi: “Đừng mắng nữa đừng mắng nữa, anh còn mắng nữa chó cũng ngất mất.”

Sau khi thay quần áo xong cậu bước ra khỏi phòng tắm để Thịnh Minh Dịch đi tắm.

Cố Triêu Hi để ý thấy trên tay Thịnh Minh Dịch là một bộ đồ thể thao không phải áo phông in hình mèo Tom.

Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Quay đầu nhìn sang chú chó đang ngồi thu lu trong góc, Cố Triêu Hi hơi đau lòng chạy sang dỗ nó, sau đó vào phòng bếp nấu trà gừng.

Đến lúc Thịnh Minh Dịch tắm xong thì mỗi người uống một bát.

Thịnh Minh Dịch uống xong thì sờ trán cậu.

Cố Triêu Hi gỡ tay anh ra: “Không bị sốt.”

Lần này cậu cũng đã nhớ việc, đầu tiên lấy máy sấy, sấy khô tóc cho tổng tài. Thịnh Minh Dịch cực kỳ hưởng thụ, khen cậu: “Cuối cùng cũng đã hiểu chuyện rồi.”

Sau khi sấy tóc xong, Thịnh Minh Dịch đi thẳng lên phòng ngủ bù.

Cố Triêu Hi tự mình sấy tóc, mang quần áo của hai người đi giặt, sấy khô, sau đó đổi lại quần áo rồi trốn mất.

Đừng đùa, bây giờ mà ở lại định làm gương vỡ lại lành chắc?

Cô nam quả nam ở cùng một chỗ, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Cậu cũng không phải chưa từng đọc tiểu thuyết, tuyệt đối không thể để mọi chuyện phát triển theo chiều hướng người xem mong chờ được.

Cậu ra bên ngoài tiểu khu ngồi xe bus về nhà, trên đường đi lôi tất cả những bức ảnh mình chụp trộm Thịnh Minh Dịch ra xóa hết, không muốn để lại một tấm nào, càng không muốn để lại làm kỷ niệm. Cậu có cuộc sống của cậu, không muốn cùng người kia có quá nhiều tiếp xúc, không muốn thường xuyên đến nhà anh.

Liên hệ duy nhất giữa bọn họ là cái bình luận kém kia. wattpad-camduongquytmat

Tình cũ lại cháy gì gì đó, thôi bỏ đi. Gương vỡ lại lành vân vân mây mây gì đó cậu cũng chẳng muốn. Cậu chỉ muốn nhanh chóng kết thúc tất cả những thứ này, từ nay về sau sẽ không còn liên quan đến anh nữa.

Về đến nhà, Cố Triêu Hi cảm thấy đầu hơi nặng.

Cậu nghi ngờ bản thân có lẽ là bị cảm. Lục lọi trong ngăn kéo một lúc không tìm được thuốc, cậu cũng lười xuống lầu đi mua, trực tiếp leo lên giường ngủ, nghĩ ra mồ hôi là xong chuyện.

Tầm khoảng tám giờ tối, Thịnh Minh Dịch gọi điện thoại cho cậu, giọng nói tức giận hỏi cậu: “Cậu đi đâu?”

Cố Triêu Hi tỉnh táo lại, dùng giọng nói bình thường trả lời: “Ông chủ có việc tìm tôi nên tôi phải ra ngoài. Buổi tối anh tự gọi đồ ăn ngoài nhé.”

Cậu biết nếu cậu nói như vậy Thịnh Minh Dịch sẽ không tức giận.

Quả nhiên, ngữ khí bên kia cũng dịu xuống, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, cũng không nói thêm câu nào liền cúp máy.

Cố Triêu Hi bỏ điện thoại ra, nằm xuống giường, hình như cảm càng ngày càng nghiêm trọng.

Trong lòng cậu cầu nguyện nhanh nhanh khỏe lại! Nhanh khỏe lại!

Nhưng nếu cầu nguyện có tác dụng thì cần bác sĩ làm gì?

Đúng không.

*

Ngày hôm sau, sau khi Thịnh Minh Dịch rời giường thì cho mèo và chó ăn sau đó đi làm.

Lúc đến công ty mọi thứ vẫn như bình thường, chỉ duy nhất một thứ không giống đó chính là không có ai mang bữa sáng cho anh. Anh đi thẳng lên lầu bắt đầu làm việc, nhưng không có cách nào tập trung tinh thần được, vẫn luôn không tự giác nhìn điện thoại.

Không có tin nhắn cũng không có cuộc gọi nào.

Không, không đúng, anh là tổng tài, công việc rất bận. Nên nói là không có tin nhắn của người kia, không có cuộc gọi của người kia.

Đợi thêm mười phút nữa Thịnh Minh Dịch đói không chịu được nữa cuối cùng vẫn nhắn cho người kia một tin nhắn.

Tin nhắn là một dấu hỏi chấm.

Một dấu hỏi chấm thôi cũng đủ biểu đạt ý tứ phẫn nộ nghi ngờ của tổng tài.

Nhưng lại không nhận được câu trả lời như mong muốn.

Lại qua thêm nửa giờ, anh cuối cùng cũng không nhịn được nữa gọi điện thoại sang, đáng tiếc điện thoại vang hết hồi chuông rồi vẫn không có người bắt máy.

Thịnh Minh Dịch gọi ba lần, cả ba lần đều không có người nhận.

Anh lấy chìa khóa xe, giống như một cơn gió rời khỏi phòng là việc chạy về phía nhà Cố Triêu Hi. Trên đường đi bị kẹt xe, tuy không biết tại sao hơn mười giờ rồi mà vẫn còn kẹt nhưng cảm giác bây giờ thật sự rất tắc.

Thịnh Minh Dịch phiền lòng khó chịu, ngón tay đánh nhịp liên tục trên tay lái.

Lúc trên đường điện thoại rung lên mấy lần, chắc là tin nhắn weixin nhưng anh chưa kịp xem.

Tận lúc đến nơi cần đến anh mới dừng xe lại lôi điện thoại ra. Nhìn thấy mười mấy phút trước Cố Triêu Hi trả lời tin nhắn của anh.

【 Xin lỗi, tôi bị cảm orz…… không thể đến hầu hạ ngài. 】

【 Ba bữa cơm hôm nay anh tự mình giải quyết nhé ~】

【 Không cần lo lắng, có người đưa tôi đi bệnh viện rồi. Anh cứ yên tâm làm việc. 】

Sau khi xem xong ba tin nhắn kia, Thịnh Minh Dịch ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy Cố Triêu Hi xuất hiện.

Bên người cậu xuất hiện một người đàn ông xa lạ, một tay xách hoa quả, tay còn lại khoác lên vai cậu, đi cùng cậu về hướng tiểu khu, dáng vẻ của hai người thoạt nhìn cực kỳ thân mật.

Thịnh Minh Dịch không hề do dự lập tức xuống xe đuổi theo bọn họ.

“Cố Triêu Hi.”

Anh gọi một tiếng, hai người kia đồng thời quay đầu lại. wattpad-camduongquytmat

“Thịnh…… Thịnh tổng……” Sắc mặt Cố Triêu Hi trắng bệch, hơi kinh ngạc.

Người đàn ông bên cạnh cậu nhìn thấy Thịnh Minh Dịch thì cười cười nói: “Xin chào.” Sau đó đưa hết đồ trên tay cho anh, nói với Cố Triêu Hi, “Tôi đi trước đây.”

“Này ——” Cố Triêu Hi đuổi theo hai bước, nhưng người nọ đã vội vàng rời đi.

Thịnh Minh Dịch chặn cậu lại, bước đến đỡ lấy cậu: “Lên nhà đi.”

“Ngài như thế này mạo muội quá đấy, ” Cố Triêu Hi nói, “Lỡ như anh ta là bạn trai tôi thì sao?”

“Cậu không có bạn trai.” Thịnh Minh Dịch nói chắc nịch vừa kéo cậu lên nhà.

Lúc vào thang máy, Cố Triêu Hi hỏi: “Sao anh lại biết tôi chưa có bạn trai?”

Thịnh Minh Dịch không nói gì.

Cố Triêu Hi hơi xoắn xuýt về vấn đề này: “Nói đi.”

Thịnh Minh Dịch nhìn tay cậu, trên tay cậu vẫn còn dán băng dính lúc truyền nước.”Nếu như có thì tôi chắc đã bị đánh rồi. Ít nhất nếu tôi là bạn trai cậu thì tôi đã đánh người kia rồi.”

Cố Triêu Hi nghĩ đúng là có đạo lý như vậy đấy. Dựa vào trình độ ác liệt của Thịnh Minh Dịch, anh ta mà có bạn trai kiểu gì cũng không nhịn được mà đánh người.

Nếu như trước đây, lúc Thịnh Minh Dịch vẫn còn là bạn trai cậu, đúng là Thịnh Minh Dịch cũng sẽ đi dạy dỗ mấy người chuyên bắt nạt cậu.

Nhưng đáng tiếc, bây giờ anh lại không phải bạn trai cậu, cậu cũng chẳng có bạn trai.

Lúc tới nhà Cố Triêu Hi lấy chìa khóa ra mở cửa, trước khi vào nhà cậu nói với Thịnh Minh Dịch: “Phòng của tôi hơi nhỏ……”

Thịnh Minh Dịch không quan tâm lời cậu nói, trực tiếp nắm lấy tay cậu vặn khóa mở cửa ra.

Ngay lúc anh đang định đẩy cửa bước vào nhà, Cố Triêu Hi mới ý thức được không đúng lắm, cuống quýt xoay người chặn cửa lại.

“Anh không thể vào!”

Cậu dang hai tay ra.

“Tại sao?” Thịnh Minh Dịch nhíu mày, “Kim ốc tàng kiều à?”

“Không phải, ” Cố Triêu Hi cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ, hơi thẹn thùng nói, “Tôi hơi cái kia….cái kia anh hiểu không? Không thích người khác tiến vào không gian riêng của bản thân….xin lỗi.”

Thịnh Minh Dịch cũng không miễn cưỡng, đưa hết đồ cho cậu sau đó xoay người xuống lầu.

Đi được hai bước anh quay đầu lại hỏi: “Người vừa nãy là ai?”

“Đồng nghiệp của tôi.”

Thịnh Minh Dịch gật gật đầu, rời đi. wattpad-camduongquytmat

Người này đến vội vàng đi cũng rứt khoát, nhìn anh rời đi Cố Triêu Hi cũng không biết tại sao tự nhiên lại cảm thấy khó chịu.

“Này……”

Thịnh Minh Dịch đang đứng trước thang máy, ngẩng đầu lên nhìn.

“Cảm ơn anh đã đến thăm tôi.” Cố Triêu Hi nhỏ giọng nói.

“Vào nhà đi.” Thịnh Minh Dịch cũng không ở lại lâu, hai ba bước bước vào thang máy sau đo biến mất không thấy đâu.

Không lâu sau Cố Triêu Hi đứng trước cửa sổ nhà mình nhìn thấy xe của anh, nhưng anh không đi ngay mà ngồi trong xe nghịch điện thoại.

Chẳng nhẽ anh ta lại viết bình luận kém cho mình à?

Cố Triêu Hi luống cuống.

Mười phút sau, Thịnh Minh Dịch rời đi, Cố Triêu Hi mở app ra không phát hiện ra có bình luận kém mới nào.

Cậu thở ra một hơi, sau đó gọi một cuộc điện thoại.

“Tiểu C, tôi có chút đồ muốn gửi tạm ở chỗ cậu, được không? Được….tôi đóng gói xong sẽ chuyển sang đó.”

Nói chuyện điện thoại xong Cố Triêu Hi nấu một ấm nước, uống thuốc.

Vừa uống thuốc xong thì có người gõ cửa, cậu ra xem thì thấy một người hình như là nhân viên của khách sạn gần đây.

Anh trai kia vẻ mặt tươi cười xán lạn: “Xin chào, đồ ăn ngài đã đặt đây ạ.”

Cố Triêu Hi định nói mình không đặt đồ ăn, sau đó lại nghĩ chắc do Thịnh Minh Dịch đặt cho cậu vì thế nhận lấy nói cảm ơn.

Sau khi đóng cửa lại, cậu nhìn bữa cơm trưa phong phú xa hoa này phát sầu.

Cậu không biết Thịnh Minh Dịch có ý gì.

Có lẽ tên kia chỉ đơn thuần phát ít lòng tốt thôi. wattpad-camduongquytmat

Nhưng Thịnh Minh Dịch cũng không phải một người có một trái tim tràn đầy yêu thương, ngược lại còn là người khá lạnh nhạt với người ngoài, bạn bè của anh cũng không nhiều, anh cũng không hay giao thiệp với mọi người, bình thường cũng chẳng quan tâm đến người khác sống hay chết.

Bây giờ không chỉ quan tâm mà còn chạy từ nơi xa đến, gọi cơm hộ nữa.

Anh ta rốt cuộc đang nghĩ gì? Muốn làm gì đây?

Cố Triêu Hi đau đầu, thôi cứ mặc kệ vậy, Người là sắt, cơm là thép, cứ ăn rồi nghĩ tiếp, vẫn còn nhiều thời gian mà.

Sau khi nghỉ trưa tinh thần cậu cũng tốt hơn nhiều, cậu bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Đồng nghiệp tiểu C sang hỗ trợ, cũng chính là người đàn ông lúc sáng.

“Quy Quy, cậu giữ lại nhiều đồ của bạn trai cũ thế.” Tiểu C ngồi xổm trên mặt đất xem mấy quyển tạp chí, “Cậu đừng mang đến chỗ tôi nữa, mang thẳng đến chỗ anh ta đi, sau này làm tổng tài phu nhân rồi thì đừng quên người anh em này nhé.”

Cố Triêu Hi ngồi trên ghế dọn ngăn kéo: “Không muốn làm tổng tài phu nhân.”

“Làm tổng tài phu nhân sẽ không cần vất vả như bây giờ nữa, ” tiểu C nói, “Haizz, dù sao cậu cũng không quên được anh ta, lại cũng chẳng muốn yêu đương với ai, thế thì quay lại đi. Hai người đều chưa dứt tình cũ, sớm muộn gì cũng quay lại với nhau, thôi đừng dày vò nhau nữa. Còn mảnh đất kia, cứ bảo anh ta mua luôn cho cậu, còn cậu có thể làm việc mình thích.”

“Không cần anh ta mua, ” Cố Triêu Hi hơi tức giận, “Tôi tự mua, tôi có thể tự mình kiếm tiền nuôi sống chính mình, không có anh ta cũng có thể sống tốt.”

“Được, được, ” tiểu C giơ tay đầu hàng, “Xin lỗi, tôi sai rồi.”

23/08/2021


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.