– Mật Kết-
“Sao anh lại về rồi?”
Trên đường về nhà, Cố Triêu Hi lạnh run cầm cập.
Thịnh Minh Dịch nửa ôm cậu vào lòng, cho cậu hơi ấm: “Về ngủ bù.”
Hermes đi theo phía sau bọn họ, tự mình công theo dây dắt chó.
wattpad-camduongquytmat
Hai người toàn thân ướt sũng, lúc bước vào cửa Cố Triêu Hi nhìn về phía nhà tắm trong lòng nghĩ phải làm sao đây?
Thịnh Minh Dịch nhìn ra được sự lo lắng của cậu, trực tiếp nâng tay lên ý bảo: “Cậu đi tắm trước đi.”
Cố Triêu Hi xấu hổ: “Tôi không có quần áo để thay…..”
“Mặc của tôi.” Thịnh Minh Dịch nói, “Cậu cứ vào trước đi, chút nữa tôi đưa cho cậu.”
“Không thì anh đi tắm trước đi.” Cố Triêu Hi ngại ngùng, sao có thể để chủ nhà ướt sũng đợi cậu tắm trước được? Người ta là tổng tài đấy, vốn dĩ là do chim bị thương nên mới chậm trễ công việc, không thể để anh ta bị ốm đâu, nếu không sẽ tạo ra tổn thất kinh tế, cậu cũng không gánh vác nổi.
“Không có lý gì lại để cho khách đợi cả.” Thịnh Minh Dịch nhìn cậu, “Nếu cậu không ngại thì chúng ta tắm cùng nhau? Nếu để ý thì đừng có lãng phí thời gian nữa.”
Cố Triêu Hi lập tức xoay người chạy vào phòng tắm.
Cậu lấy tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời này để tắm rửa, Tinh Minh Dịch ở bên ngoài phòng tắm đưa cho cậu một cái áo phông và một cái quần đùi.
Cố Triêu Hi sau khi nhận áo thì cảm thấy cái áo này rất quen mắt, trên áo in hình Jerry.
Hẳn là vẫn còn một chiếc in hình mèo Tom nữa!
Là đồ đôi mà năm đó bọn họ đã mua cùng nhau!
Đừng nói tên kia muốn mặc đồ đôi với mình nhé?
Cố Triêu Hi đầu đầy dấu chấm hỏi, cậu ngửi mùi trên áo, chiếc áo không hề giống đã bị bỏ không năm năm, sờ cũng cảm thấy vẫn còn mới.
Thịnh Minh Dịch lại đưa vào thêm một cái quần lót mới.
Cố Triêu Hi: “……”
Cậu quên mất quần lót của mình cũng bị ướt.
wattpad-camduongquytmat
Lúc cậu đi tắm thì Thịnh Minh Dịch ở bên ngoài mắng chó.
“Anh đừng mắng nó, ” Cố Triêu Hi hét, “Không liên quan đến nó, là do tôi không phanh lại kịp.”
Thịnh Minh Dịch không biết là có nghe thấy không vẫn tiếp tục mắng.
Cố Hướng Hi: “Đừng mắng nữa đừng mắng nữa, anh còn mắng nữa chó cũng ngất mất.”
Sau khi thay quần áo xong cậu bước ra khỏi phòng tắm để Thịnh Minh Dịch đi tắm.
Cố Triêu Hi để ý thấy trên tay Thịnh Minh Dịch là một bộ đồ thể thao không phải áo phông in hình mèo Tom.
Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Quay đầu nhìn sang chú chó đang ngồi thu lu trong góc, Cố Triêu Hi hơi đau lòng chạy sang dỗ nó, sau đó vào phòng bếp nấu trà gừng.
Đến lúc Thịnh Minh Dịch tắm xong thì mỗi người uống một bát.
Thịnh Minh Dịch uống xong thì sờ trán cậu.
Cố Triêu Hi gỡ tay anh ra: “Không bị sốt.”
Lần này cậu cũng đã nhớ việc, đầu tiên lấy máy sấy, sấy khô tóc cho tổng tài.
Thịnh Minh Dịch cực kỳ hưởng thụ, khen cậu: “Cuối cùng cũng đã hiểu chuyện rồi.”
Sau khi sấy tóc xong, Thịnh Minh Dịch đi thẳng lên phòng ngủ bù.
Cố Triêu Hi tự mình sấy tóc, mang quần áo của hai người đi giặt, sấy khô, sau đó đổi lại quần áo rồi trốn mất.
Đừng đùa, bây giờ mà ở lại định làm gương vỡ lại lành chắc?
Cô nam quả nam ở cùng một chỗ, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Cậu cũng không phải chưa từng đọc tiểu thuyết, tuyệt đối không thể để mọi chuyện phát triển theo chiều hướng người xem mong chờ được.
Cậu ra bên ngoài tiểu khu ngồi xe bus về nhà, trên đường đi lôi tất cả những bức ảnh mình chụp trộm Thịnh Minh Dịch ra xóa hết, không muốn để lại một tấm nào, càng không muốn để lại làm kỷ niệm.
Cậu có cuộc sống của cậu, không muốn cùng người kia có quá nhiều tiếp xúc, không muốn thường xuyên đến nhà anh.
Liên hệ duy nhất giữa bọn họ là cái bình luận kém kia.
wattpad-camduongquytmat
Tình cũ lại cháy gì gì đó, thôi bỏ đi.
Gương vỡ lại lành vân vân mây mây gì đó cậu cũng chẳng muốn.
Cậu chỉ muốn nhanh chóng kết thúc tất cả những thứ này, từ nay về sau sẽ không còn liên quan đến anh nữa.
Về đến nhà, Cố Triêu Hi cảm thấy đầu hơi nặng.
Cậu nghi ngờ bản thân có lẽ là bị cảm.
Lục lọi trong ngăn kéo một lúc không tìm được thuốc, cậu cũng lười xuống lầu đi mua, trực tiếp leo lên giường ngủ, nghĩ ra mồ hôi là xong chuyện.
Tầm khoảng tám giờ tối, Thịnh Minh Dịch gọi điện thoại cho cậu, giọng nói tức giận hỏi cậu: “Cậu đi đâu?”
Cố Triêu Hi tỉnh táo lại, dùng giọng nói bình thường trả lời: “Ông chủ có việc tìm tôi nên tôi phải ra ngoài.
Buổi tối anh tự gọi đồ ăn ngoài nhé.”
Cậu biết nếu cậu nói như vậy Thịnh Minh Dịch sẽ không tức giận.
Quả nhiên, ngữ khí bên kia cũng dịu xuống, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, cũng không nói thêm câu nào liền cúp máy.
Cố Triêu Hi bỏ điện thoại ra, nằm xuống giường, hình như cảm càng ngày càng nghiêm trọng.
Trong lòng cậu cầu nguyện nhanh nhanh khỏe lại! Nhanh khỏe lại!
Nhưng nếu cầu nguyện có tác dụng thì cần bác sĩ làm gì?
Đúng không.
*
Ngày hôm sau, sau khi Thịnh Minh Dịch rời giường thì cho mèo và chó ăn sau đó đi làm.
Lúc đến công ty mọi thứ vẫn như bình thường, chỉ duy nhất một thứ không giống đó chính là không có ai mang bữa sáng cho anh.
Anh đi thẳng lên lầu bắt đầu làm việc, nhưng không có cách nào tập trung tinh thần được, vẫn luôn không tự giác nhìn điện thoại.
Không có tin nhắn cũng không có cuộc gọi nào.
Không, không đúng, anh là tổng tài, công việc rất bận.
Nên nói là không có tin nhắn của người kia, không có cuộc gọi của người kia.
Đợi thêm mười phút nữa Thịnh Minh Dịch đói không chịu được nữa cuối cùng vẫn nhắn cho người kia một tin nhắn.
Tin nhắn là một dấu hỏi chấm.
Một dấu hỏi chấm thôi cũng đủ biểu đạt ý tứ phẫn nộ nghi ngờ của tổng tài.
Nhưng lại không nhận được câu trả lời như mong muốn.
Lại qua thêm nửa giờ, anh cuối cùng cũng không nhịn được nữa gọi điện thoại sang, đáng tiếc điện thoại vang hết hồi chuông rồi vẫn không có người bắt máy.
Thịnh Minh Dịch gọi ba lần, cả ba lần đều không có người nhận.
Anh lấy chìa khóa xe, giống như một cơn gió rời khỏi phòng là việc chạy về phía nhà Cố Triêu Hi.
Trên đường đi bị kẹt xe, tuy không biết tại sao hơn mười giờ rồi mà vẫn còn kẹt nhưng cảm giác bây giờ thật sự rất tắc.
Thịnh Minh Dịch phiền lòng khó chịu, ngón tay đánh nhịp liên tục trên tay lái.
Lúc trên đường điện thoại rung lên mấy lần, chắc là tin nhắn weixin nhưng anh chưa kịp xem.
Tận lúc đến nơi cần đến anh mới dừng xe lại lôi điện thoại ra.
Nhìn thấy mười mấy phút trước Cố Triêu Hi trả lời tin nhắn của anh.
【 Xin lỗi, tôi bị cảm orz……!không thể đến hầu hạ ngài.
】
【 Ba bữa cơm hôm nay anh tự mình giải quyết nhé ~】
【 Không cần lo lắng, có người đưa tôi đi bệnh viện rồi.
Anh cứ yên tâm làm việc.
】
Sau khi xem xong ba tin nhắn kia, Thịnh Minh Dịch ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy Cố Triêu Hi xuất hiện.
Bên người cậu xuất hiện một người đàn ông xa lạ, một tay xách hoa quả, tay còn lại khoác lên vai cậu, đi cùng cậu về hướng tiểu khu, dáng vẻ của hai người thoạt nhìn cực kỳ thân mật.
Thịnh Minh Dịch không hề do dự lập tức xuống xe đuổi theo bọn họ.
“Cố Triêu Hi.”
Anh gọi một tiếng, hai người kia đồng thời quay đầu lại.
wattpad-camduongquytmat
“Thịnh……!Thịnh tổng……” Sắc mặt Cố Triêu Hi trắng bệch, hơi kinh ngạc.
Người đàn ông bên cạnh cậu nhìn thấy Thịnh Minh Dịch thì cười cười nói: “Xin chào.” Sau đó đưa hết đồ trên tay cho anh, nói với Cố Triêu Hi, “Tôi đi trước đây.”
“Này ——” Cố Triêu Hi đuổi theo hai bước, nhưng người nọ đã vội vàng rời đi.
Thịnh Minh Dịch chặn cậu lại, bước đến đỡ lấy cậu: “Lên nhà đi.”
“Ngài như thế này mạo muội quá đấy, ” Cố Triêu Hi nói, “Lỡ như anh ta là bạn trai tôi thì sao?”
“Cậu không có bạn trai.” Thịnh Minh Dịch nói chắc nịch vừa kéo cậu lên nhà.
Lúc vào thang máy, Cố Triêu Hi hỏi: “Sao anh lại biết tôi chưa có bạn trai?”
Thịnh Minh Dịch không nói gì.
Cố Triêu Hi hơi xoắn xuýt về vấn đề này: “Nói đi.”
Thịnh Minh Dịch nhìn tay cậu, trên tay cậu vẫn còn dán băng dính lúc truyền nước.”Nếu như có thì tôi chắc đã bị đánh rồi.
Ít nhất nếu tôi là bạn trai cậu thì tôi đã đánh người kia rồi.”
Cố Triêu Hi nghĩ đúng là có đạo lý như vậy đấy.
Dựa vào trình độ ác liệt của Thịnh Minh Dịch, anh ta mà có bạn trai kiểu gì cũng không nhịn được mà đánh người.
Nếu như trước đây, lúc Thịnh Minh Dịch vẫn còn là bạn trai cậu, đúng là Thịnh Minh Dịch cũng sẽ đi dạy dỗ mấy người chuyên bắt nạt cậu.
Nhưng đáng tiếc, bây giờ anh lại không phải bạn trai cậu, cậu cũng chẳng có bạn trai.
Lúc tới nhà Cố Triêu Hi lấy chìa khóa ra mở cửa, trước khi vào nhà cậu nói với Thịnh Minh Dịch: “Phòng của tôi hơi nhỏ……”
Thịnh Minh Dịch không quan tâm lời cậu nói, trực tiếp nắm lấy tay cậu vặn khóa mở cửa ra.
Ngay lúc anh đang định đẩy cửa bước vào nhà, Cố Triêu Hi mới ý thức được không đúng lắm, cuống quýt xoay người chặn cửa lại.
“Anh không thể vào!”
Cậu dang hai tay ra.
“Tại sao?” Thịnh Minh Dịch nhíu mày, “Kim ốc tàng kiều à?”
“Không phải, ” Cố Triêu Hi cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ, hơi thẹn thùng nói, “Tôi hơi cái kia….cái kia anh hiểu không? Không thích người khác tiến vào không gian riêng của bản thân….xin lỗi.”
Thịnh Minh Dịch cũng không miễn cưỡng, đưa hết đồ cho cậu sau đó xoay người xuống lầu.
Đi được hai bước anh quay đầu lại hỏi: “Người vừa nãy là ai?”
“Đồng nghiệp của tôi.”
Thịnh Minh Dịch gật gật đầu, rời đi.
wattpad-camduongquytmat
Người này đến vội vàng đi cũng rứt khoát, nhìn anh rời đi Cố Triêu Hi cũng không biết tại sao tự nhiên lại cảm thấy khó chịu.
“Này……”
Thịnh Minh Dịch đang đứng trước thang máy, ngẩng đầu lên nhìn.
“Cảm ơn anh đã đến thăm tôi.” Cố Triêu Hi nhỏ giọng nói.
“Vào nhà đi.” Thịnh Minh Dịch cũng không ở lại lâu, hai ba bước bước vào thang máy sau đo biến mất không thấy đâu.
Không lâu sau Cố Triêu Hi đứng trước cửa sổ nhà mình nhìn thấy xe của anh, nhưng anh không đi ngay mà ngồi trong xe nghịch điện thoại.
Chẳng nhẽ anh ta lại viết bình luận kém cho mình à?
Cố Triêu Hi luống cuống.
Mười phút sau, Thịnh Minh Dịch rời đi, Cố Triêu Hi mở app ra không phát hiện ra có bình luận kém mới nào.
Cậu thở ra một hơi, sau đó gọi một cuộc điện thoại.
“Tiểu C, tôi có chút đồ muốn gửi tạm ở chỗ cậu, được không? Được….tôi đóng gói xong sẽ chuyển sang đó.”
Nói chuyện điện thoại xong Cố Triêu Hi nấu một ấm nước, uống thuốc.
Vừa uống thuốc xong thì có người gõ cửa, cậu ra xem thì thấy một người hình như là nhân viên của khách sạn gần đây.
Anh trai kia vẻ mặt tươi cười xán lạn: “Xin chào, đồ ăn ngài đã đặt đây ạ.”
Cố Triêu Hi định nói mình không đặt đồ ăn, sau đó lại nghĩ chắc do Thịnh Minh Dịch đặt cho cậu vì thế nhận lấy nói cảm ơn.
Sau khi đóng cửa lại, cậu nhìn bữa cơm trưa phong phú xa hoa này phát sầu.
Cậu không biết Thịnh Minh Dịch có ý gì.
Có lẽ tên kia chỉ đơn thuần phát ít lòng tốt thôi.
wattpad-camduongquytmat
Nhưng Thịnh Minh Dịch cũng không phải một người có một trái tim tràn đầy yêu thương, ngược lại còn là người khá lạnh nhạt với người ngoài, bạn bè của anh cũng không nhiều, anh cũng không hay giao thiệp với mọi người, bình thường cũng chẳng quan tâm đến người khác sống hay chết.
Bây giờ không chỉ quan tâm mà còn chạy từ nơi xa đến, gọi cơm hộ nữa.
Anh ta rốt cuộc đang nghĩ gì? Muốn làm gì đây?
Cố Triêu Hi đau đầu, thôi cứ mặc kệ vậy, Người là sắt, cơm là thép, cứ ăn rồi nghĩ tiếp, vẫn còn nhiều thời gian mà.
Sau khi nghỉ trưa tinh thần cậu cũng tốt hơn nhiều, cậu bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Đồng nghiệp tiểu C sang hỗ trợ, cũng chính là người đàn ông lúc sáng.
“Quy Quy, cậu giữ lại nhiều đồ của bạn trai cũ thế.” Tiểu C ngồi xổm trên mặt đất xem mấy quyển tạp chí, “Cậu đừng mang đến chỗ tôi nữa, mang thẳng đến chỗ anh ta đi, sau này làm tổng tài phu nhân rồi thì đừng quên người anh em này nhé.”
Cố Triêu Hi ngồi trên ghế dọn ngăn kéo: “Không muốn làm tổng tài phu nhân.”
“Làm tổng tài phu nhân sẽ không cần vất vả như bây giờ nữa, ” tiểu C nói, “Haizz, dù sao cậu cũng không quên được anh ta, lại cũng chẳng muốn yêu đương với ai, thế thì quay lại đi.
Hai người đều chưa dứt tình cũ, sớm muộn gì cũng quay lại với nhau, thôi đừng dày vò nhau nữa.
Còn mảnh đất kia, cứ bảo anh ta mua luôn cho cậu, còn cậu có thể làm việc mình thích.”
“Không cần anh ta mua, ” Cố Triêu Hi hơi tức giận, “Tôi tự mua, tôi có thể tự mình kiếm tiền nuôi sống chính mình, không có anh ta cũng có thể sống tốt.”
“Được, được, ” tiểu C giơ tay đầu hàng, “Xin lỗi, tôi sai rồi.”
23/08/2021.
– Mật Kết-
Hôm sau Thịnh Minh Dịch ngoan ngoãn hơn biết tự chuẩn bị bữa sáng cho mình.
Nhưng lúc anh đến công ty lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Cố Triêu Hi mặc áo khoác dài, đang đứng trong gió chờ anh, tóc bị gió thổi bay toán loạn, nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp sạch sẽ ấy. Không ít người đi làm liếc mắt ngắm cậu, thật sự cậu là một người cực kỳ thu hút ánh nhìn của người khác.
Nhìn thấy anh, Cố Triêu Hi lập tức cười chạy về phía anh.
“Khỏi ốm rồi à?” Thịnh Minh Dịch đánh giá cậu.
Cố Triêu Hi đúng lúc ho lên mấy tiếng, thể hiện bản thân vẫn chưa khỏi hẳn, sau đó đưa bữa sáng cho anh: “Chào buổi sáng.” . Truyện Võng Du
Thịnh Minh Dịch nhận lấy, sau đó đưa phần ăn mình mua cho cậu.
Hai người cứ như vậy cực kỳ tự nhiên trao đổi đồ ăn sáng.
“Về nghỉ ngơi đi.” Thịnh Minh Dịch nói. wattpad-camduongquytmat
Cố Triêu Hi cong môi cười, một nụ cười dịu dàng: “Không cần đâu tôi uống thuốc rồi. Cơ thể tôi không quan trọng, phục vụ tốt cho ngài mới là điều quan trọng nhất.”
Thịnh Minh Dịch nhíu mày: “Về đi. Nếu không tôi cũng không ngại kêu gọi mấy trăm nhân viên trong công ty cho cậu bình luận kém đâu.”
“Đừng đừng đừng, ” Cố Triêu Hi chỉ chỉ cửa hàng đối diện, “Tôi đi mua ít đồ rồi về, đi đây đi đây.” Nói xong cũng không đợi Thịnh Minh Dịch trả lời cậu đã vội vàng túm chặt áo chạy mất.
Thịnh Minh Dịch nhìn theo bóng dáng cậu chạy vào cửa hàng sau đó mới xoay người lên lầu.
Anh ngồi xuống không đến mười phút trợ lý đã mang vào cho anh một cốc cà phê.
Trên cốc dán một tờ giấy nhớ, bên trên vẽ một emoji dễ thương, bên cạnh còn có nét chữ cực kỳ quen thuộc: “Cố gắng làm việc! fighting!”
“Có cần thử độc trước không ạ?” Trợ lý hỏi.
Thịnh Minh Dịch cười: “Không cần đâu, chắc không có độc.”
Dù sao bình luận kém còn chưa sửa, Cố Triêu Hi trước mắt sẽ không hạ độc anh đâu.
Lúc gần đến bữa trưa, Thịnh Minh Dịch gọi trợ lý đang định bảo cậu ta gọi cho anh một phần cơm, điện thoại lại đột nhiên đổ chuông.
“Đợi chút.”
Thịnh Minh Dịch nhận điện thoại, gọi một tiếng “Ba”.
Trong điện thoại nói: ” Ba đang ở nhà hàng Tây đối diện công ty con, trưa tan ca thì sang đây cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Thịnh Minh Dịch dựa lưng vào ghế xoa xoa tóc mình, dừng lại hơn mười giây, giống như đang suy nghĩ gì đó cuối cùng mới trả lời lại một câu: “Vâng.”
Sau đó anh nói với trợ lý: “Không còn việc gì nữa, cậu làm việc của mình đi.”
Nửa tiếng sau, anh đúng giờ hẹn đến. wattpad-camduongquytmat
Ba anh Thịnh Trường Phong mặc trên người một bộ tây trang được thiết kế cầu kỳ, tóc vuốt keo, phong cách ăn mặc cực kỳ đẹp trai, đang nói chuyện với người phục vụ của nhà hàng. Mấy chị gái bị sự khôi hài của ông thu hút, người nào người nấy cũng cười tươi, hiển nhiên là cực kỳ hưởng thụ thời gian nói chuyện phiếm vui vẻ này.
Thấy con trai mình đến, Thịnh Trường Phong nói lời chào mấy cô gái phục vụ sau đó quay ra đón con trai, vừa cười vừa nói: “Đã lâu không gặp.”
Những lời này rõ ràng là cố ý, thật ra là oán trách đối phương đã lâu không về nhà.
Thịnh Minh Dịch cũng cười trả lời: “Đã lâu không gặp.” Sau đó ôm ông một cái.
Sau khi ngồi xuống trong lúc vô tình Thịnh Minh Dịch nhìn thấy Cố Triêu Hi đang ngồi ở tiệm trà dưới lầu, đang dạy một bạn nhỏ làm bài tập.
Công ty bọn họ còn có dịch vụ này à??
Thịnh Minh Dịch cảm thấy buồn cười nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, không để cho ba mình phát hiện ra.
Lúc ăn cơm mọi thứ cực kỳ hài hòa, ba hỏi về công việc của con trai, con trai nghiêm túc trả lời, con trai quan tâm đến sức khỏe mọi người trong nhà, ba cũng nghiêm túc báo cáo tình hình trong nhà…..Tóm lại, một hình ảnh đẹp đẽ về người ba nhân từ người con hiếu thảo.
Lúc ăn được một nửa, Thịnh Trường Phong mới thờ ơ hỏi một câu: “Năm mới có về nhà không?”
Mặc dù cách năm mới còn xa nhưng Thịnh Minh Dịch cũng không lạ vì sao ba anh lại hỏi như vậy, anh biết đối phương chỉ đang tìm một đề tài để nói, mà bây giờ giữa bọn họ không có quá nhiều chủ đề để nói, cho nên chỉ có thể thế này.
“Xem tình hình đã.” Anh không trực tiếp từ chối.
Thịnh Trường Phong biết ý của những lời này chính là “Về”của Schrödinger*, vì thế ông tiếp tục dùng ngữ khí cực kỳ bình thường nói: “Ba năm không về rồi cũng nên về một lần chứ.”
(*Con mèo của Schrödinger: thí nghiệm này mô tả theo về cơ học lượng tử, là chồng chập của sống và chết, cho đến khi có người mở hòm ra xem thì người ta không thể biết được con mèo trong hộp sống hay chết. Thế nhưng theo trực giác, trong thế giới vĩ mô, con mèo chỉ có thể ở một trong hai trạng thái cơ bản hoặc sống hoặc chết. Cho nên ở đây muốn nói là câu nói này của Thịnh Minh Dịch là chưa đến tết thì cũng chưa biết được có về hay không)
“Nếu là để xem mắt thì thôi, ” Thịnh Minh Dịch nói, “Con không có ý định hình hôn*.”
(*Hình hôn-形婚 là một dạng kết hôn hình thức, chỉ cuộc hôn nhân giữa những người không muốn kết hôn, gay hoặc les. Một người nam một người nữ kết hôn với nhau tạo ra một gia đình, bên ngoài thì là một gia đình bình thường nhưng thật ra hai vợ chồng về sinh lý và nhân cách đều độc lập, bọn họ chỉ dùng hôn nhân để chống lại áp lực của xã hội và có được sự tự do yêu đương dưới lớp bảo hộ của hôn nhân-theo baidu)
Anh không tự giác nhìn xuống dưới lầu. Trong tiệm trà ấy, Cố Triêu Hi và bạn nhỏ kia đang cười đùa, nhìn có vẻ rất ấm áp.
“Đương nhiên không hình hôn là tốt nhất, ” Thịnh Trường Phong không phát hiện ra con trai mình có điều bất thường, chỉ ôn hòa nói, “Ba và mẹ đều hy vọng con có thể tìm được một cô gái thích hợp, tạo ra một gia đình hạnh phúc, nhưng ba lần này đến đây thật sự không phải giục con kết hôn, con cứ tự nhìn lại mình đi.”
Thịnh Minh Dịch cười: “Thôi ngài cứ đưa con đến chỗ Dương Vĩnh Tín trích điện đi.”
Thịnh Trường Phong trầm mặc, không nói thêm gì nữa, bữa cơm cứ thế kết thúc trong không khí hòa bình.
Không lâu sau khi ba anh rời đi, Thịnh Minh Dịch cúi đầu nhìn thoáng qua tiệm trà dưới lầu, Cố Triêu Hi đã không còn ở đó nữa.
Lúc quay lại công ty Thịnh Minh Dịch tựa lưng vào ghế mở app cùng bạn ra xem lại bình luận kém của mình đã viết.
Anh hơi rối rắm không biết nên sửa hay không. wattpad-camduongquytmat
Lúc anh đang do dự thì Cố Triêu Hi gửi tin nhắn đến.
【 Đừng quên ăn cơm trưa đấy! Ăn cơm xong thì nhớ phải nghỉ ngơi một lúc. 】
Thịnh Minh Dịch nghĩ rồi nghĩ, cuối cùng cũng sửa lại bình luận kém kia.
Nhưng đúng lúc này lại có điện thoại gọi đến. Là Quan Tuấn Hào gọi. Thịnh Minh Dịch bắt máy.
Quan Tuấn Hào nói: “Bên này có chuyện gấp, chúng ta mở cuộc họp bây giờ.”
“Được.” Thịnh Minh Dịch lập đứng dậy.
Vì thế chuyện về bình luận kém phải tạm thời gác lại.
Cuộc họp kéo dài cả một buổi chiều, vừa kết thúc Thịnh Minh Dịch lại vội vàng mang theo nhân viên đi tham gia tiệc. Trợi lý lái xe, giám đốc và tổng giám ngồi phía sau nhỏ giọng thảo luận làm sao để uống rượu trước mặt sếp.
Thịnh Minh Dịch nghe thấy thế thì nói: “Uống ít thôi, tối tôi còn phải đi thăm người bệnh.”
Cấp dưới nói: “Mang bọn tôi theo, sẽ không để ngài uống say đâu.”
Thịnh Minh Dịch cúi đầu xử lý tin tức trên điện thoại, nửa đường Cố Triêu Hi lại gửi weixin cho anh, nhắc anh ăn cơm tối.
Thịnh Minh Dịch nói mình phải mời người ta ăn cơm. wattpad-camduongquytmat
Cố Triêu Hi hỏi: 【 Có cần tôi đi uống rượu giúp anh không? Sắm vai trợ lý các kiểu, sở trường của tôi đấy. 】
Thịnh Minh Dịch: 【 Tôi cũng có trợ lý, cảm ơn. 】
Cố Triêu Hi: 【 Vậy thì tiếc quá, chúc hai người uống vui vẻ, nếu Thịnh tổng có thể giúp tôi sửa bình luận kém kia thì tốt biết mấy. 】
Thịnh Minh Dịch nghiêm túc gửi một đống chữ sang: 【 Nếu cậu đã ôm mục đích muốn tôi sửa bình luận kém thì không nên hết lần này đến lần khác chủ động nhắc đến. Mà nên cung cấp phục vụ sau dịch vụ với chất lượng tốt nhất, nỗ lực làm tôi cảm động, cho tôi cảm giác của mối tình đầu, đến lúc nào đó tôi sẽ tự mình sửa, nói không chừng còn gọi điện thoại cho ông chủ cậu, điểm danh khen ngợi】
Cố Triêu Hi: 【 Chẳng nhẽ tôi vẫn chưa khiến ngài cảm giác được mối tình đầu sao? Tôi nghĩ mối tình đầu của ngài cũng là một người thẳng thắn, cho nên mới ỷ vào bản thân có bóng dáng của cậu ấy mà nói thẳng…… 】
Thịnh Minh Dịch: 【 Cậu Cố à, cậu phải hiểu rằng cái bóng thì mãi cũng chỉ là cái bóng. 】
Cuộc đối thoại chấm dứt, anh cảm thấy câu nói này của mình thật sự quá tuyệt diệu, lực sát thương hay tính nghệ thuật cũng rất cao.
Trên đường tràn ngập ánh nắng chiều muộn, bánh xe lăn qua một mảnh đất lóng lánh ánh vàng. Trong lòng Thịnh Minh Dịch cực kỳ vui sướng, lúc nói chuyện với cấp dưới giọng nói cũng ôn hòa hơn rất nhiều.
25/08/2021