Công Chúa Đón Dâu

Chương 29: Tần Xuyên Ly Biệt



Lưu lại Bối Thôn vài ngày, ba người trở lại Tần Xuyên, nhưng ba ngày xa dài tựa ba thu, sống nơi tách biệt vài ngày, chuyện trong nước cơ hồ đã xãy ra đại sự, dân chúng đều nghị luận xôn xao.

Đoàn người của Tư Vực sau khi vệ sinh thân thể xong xuôi liền cùng nhau xuống lầu nghe người khác “tám chuyện”.

” Này! Ngươi nói xem, quốc thổ chúng ta luôn luôn là thái bình thịnh thế, cũng chưa từng có tham vọng khuyếch trương ranh giới, làm sao lại đột nhiên có loạn trong giặc ngoài chứ?” – Thực khách Giáp nói.

” Đúng vậy! Trước đó vài ngày không phải là vùng biên cương Tây Bắc đã nổi dậy sao?”- Thực khách Ất nói.

” Thật lạ kỳ! Trong nhiều năm rồi! Bây giờ mới nghe biên cương có chiến loạn! Phải nói là quốc thổ của chúng ta không thèm so đo với bọn chúng! Thật không biết xấu hổ!” –  Thực khách Bính.

” Bất quá! Chúng ta không cần sợ! Nghe nói Nhị hoàng tử đã lãnh binh đến trấn áp rồi! Khẳng định sẽ đánh cho bọn chúng tơi tả thôi!” – Thực khách Đinh.

” Đúng vậy đúng vậy! Nhị hoàng tử dũng mãnh phi thường, lại là tướng soái tài, khẳng định là dành thắng lợi!” – Thức khách Bính.

” Ồ? Vậy còn nội phản là sao vậy?” – Thực khách Đinh.

” Ngươi không nghe nói gì hay sao? Phía Nam hạn hán, Đại hoàng tử đã lấy lươnh thực quốc khố cũng quân lính đến cứu trợ thiên tai rồi!” – Thực khách Giáp.

” Ồ! Cái này cũng tính là nội loạn à!” – Thực khách Ất.

” Ngươi hãy nghe ta nói hết đã!” – Thực khách Giáp – ” Bên giờ bên ngoài đánh nhau, phía Nam thiên tai, khoa cử gần nhất thì thí sinh cũng như chủ kháo đều bị giết chết, còn có thư đe dọa, vài người khâm sai đến đều bị liên lụy vào, Tam hoàng tử cũng đã tự mình đi điều tra, nghe nói còn dẫn theo ngự tiền thị vệ! Cho nên, bây giờ trong cung chỉ còn lại Hoàng Thượng và Hoàng Hậu! Các ngươi nói xem! Đây còn không phải là nội loạn sao?”

” Cũng đúng! À! Ta còn nghe nói Hoàng Hậu gần đây còn mắc bệnh nặng, đang tìm kiếm danh y khắp nơi!”

” Nói bậy bạ gì vậy! Ta nghe nói là Hoàng Thượng bệnh nặng mà!” – Thực khách Đinh

…………

” Nói hưu nói vượn!” – Tư Vực uống ngụm trà nói.

” Ha ha! Dân chúng ngôn luận không thể tin hết được, nhưng cũng phải tin một chút!” – Phan An cười nói.

” Vậy nên tin ai nói đây?” – Đản Đản hỏi.

” Ha ha! Tin kẻ nên tin, không tin kẻ không nên tin!” – Phan An nói.

” Cái gì chứ! Không nói cho ta biết thì thôi!” – Đản Đản khó chịu – ” Tư Vực! Ngươi nói gì đi!”

” Hừ! Ngươi đó! Cái gì cũng không quan tâm! Tây Bắc có giặc xâm lăng, phía Nam hạn hán, chuyện khoa cử đều là sự thật, ngươi không thấy ngoài Hoàng Bảng đã dán rồi sao!” – Tư Vực nói.

” Ồ! Vậy chuyện Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu bị bệnh có phải là sự thật không?” – Đản Đản nói.

” Không biết!” – Tư Vực tức giận, nhíu chặt mày.

” Ơ! Không biết thì thôi! Tức giận gì chứ! Làm gì mà chau mày, có phải phụ mẫu của ngươi bệnh đâu!” – Đản Đản oàn giận.

” Ngươi nói cái gì!!!” – Tư Vực đột nhiên quát Đản Đản, khòi phải nói đây là lần đầu tiên nàng dùng ngữ khí này quát Đản Đản, ” Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu là linh hồn của quốc gia! Tượng trưng cho tôn nghiêm cũng như quyền lực của quốc thể! Thần dân phải biết lấy Hoàng Thường và Hoàng Hậu làm trọng! Vì họ đều là thiên tử!”

” Ờm~~~~!” – Đản Đản sợ tới mức rụt cổ, nhỏ giọng nói.

Đản Đản cho tới bây giờ chưa từng thấy Tư Vực bộ dạng nôn nóng đến thế, giống như phu thê Hoàng Thượng chính là phụ mẫu của nàng, bọn họ cực kỳ có tác động đến nàng. Từ khi nghe những lời đồn đãi kia, Tư Vực liền đứng ngồi không yên, Đản Đản lặng lặng ngồi bên cạnh chờ nàng, cũng theo nàng mà u sầu, đem Phan An biến thành không khí, cuối cùng cũng nhàm chán mà rời ra ngoài.

” Tư Vực! Tư Vực~~~” – Đản Đản thấy trời đã khuya, liền trong lòng bất an gọi Tư Vực.

Đản Đản nhìn thấy Tư Vực vẫn thất thần bèn nói: ” Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu không có việc gì đâu!”

” Sao ngươi biết không có việc gì?” – Tư Vực bình tĩnh lại.

” Chẳng phải trên Hoàng Bảng không hề nói đến Hoàng Hậu cần tìm danh y sao! Đương nhiên là không có việc gì!” – Đản Đản cười tủm tỉm.

“Hừ! Không có lửa làm sao có khói!” – Tư Vực nói.

” Nếu Tư Vực lo lắng như vậy, Đản Đản ngày mai sẽ đi chữa bệnh cho Hoàng Thượng và Hoàng Hậu! Đản Đản chính là truyền nhân Dược Vương mà!” – Đản Đản nói.

” Nói lung tung gì đó! Tên tiểu bố y như ngươi tưởng Hoàng cung là nơi gần lắm hay sao?” – Tư Vực nghe xong nhẹ nhõm một chút, mặt cũng có chút vui mừng.

” Hắc Hắc! Ta là sợ Tư Vực lo âu thương tâm mà thôi! Đản Đản không muốn thấy Tư Vực thương tâm!” – Đản Đản nói.

” Ta thương hay không thương tâm có liên quan gì ngươi chứ!” – Tư Vực nói.

” Ai nói không liên quan chứ! Đản Đản thích Tư Vực! Tư Vực thương tâm, Đản Đản cũng thương tâm! Tư Vực vui vẻ, Đản Đản mới có thể vui vẻ!” – Đản Đản khuông mặt nghiêm trang nói xong liền thấy buồn cười.

” Lại bắt đầu nói bậy bạ! Còn không mau trở về ngủ đi! ” – Tư Vực trách mắng, chỉ là trong lời nói cũng có chút ngọt ngào.

” Hì Hì!” – Đản Đản liền cười cười leo lên giường của Tư Vực – ” Đản Đản phải ngủ cùng Tư Vực!”

” Ngươi! Tên tiểu bại hoại nhà ngươi! Thực vô lại mà! Mau quay về phòng ngươi mà ngủ!” – Tư Vực nghe thế có chút đỏ mặt.

” Hì hì! Đản Đản chính là tiểu bại hoại, là tiểu bại hoại của Tư Vực!” – Đản Đản nói xong liền chui vào chăn.

” Tên vô lại xấu xa! Mau đi ra!” – Tư Vực nói.

” Nếu đuổi ta ra ngoài, ta sẽ đi ” vô lại” với tiểu mỹ nhân khác!” – Đản Đản lộ đầu ra nói.

” Được! Vậy ngươi ngủ đi! Ta đến phòng ngươi ngủ!” – Tư Vực nói.

” Ối!? Đản Đản nghe xong, chạy nhanh tới gắt gao ôm Tư Vực nói” – ” Ngươi ngủ ở đâu ta ngủ ở đó!”

” Buông tay!” – Tư Vực nói.

” Không buông! Không buông!” – Đản Đản.

” Ngươi có tin ta………” – Tư Vực hâm dọa.

” Tin cái gì cũng được! Không phải muốn một chưởng giết chết ta sao! Ta không sợ đâu! Ta theo ngươi, cái gì mà Cổ Vương Lạm Vượng gì gì đó, ta cũng không cần tìm!” – Đản Đản nói.

Tư Vực thấy vậy đành phải chiều y, ai bảo tên đầu đất này lại quật cường đến vậy làm chính mình đành cam bái hạ phong! Bất đắc dĩ, đành phải cho y cùng mình ngủ chung vậy.

” Tư Vực, sau này chúng ta sẽ đi đâu?” – Đản Đản nằm trong lòng Tư Vực hỏi, cứ như tiểu hài tử đang lưu lạc giang hồ kí tác tương lai,  nghe vậy trong lòng có chút tư vị.

” Ờm……Chúng ta sẽ đi Kinh Thành” – Tư Vực nói.

” Kinh Thành?” – Đản Đản nói.

” Ừm! Ta mang ngươi đi gặp người ngươi muốn tìm”- Tư Vực nói.

” Ừm!” – Đản Đản đáp.

….Cả hai người dần chìm vào mộng đẹp…..

Ngày hôm sau, Tư Vực cùng Tư Vực và Phan An cáo biệt nhau, đều không ai nhắc đến chuyện Cổ Độc Môn, Phan An vẫn nói một câu cũ ” Có duyên gặp lại”, Tư Vực cùng Đản Đản cũng vẫn như cũ khinh thường câu nói này của y. Sau đó, Phan An hướng Đông Bắc khởi hành, nói là có người thân ở Nhạn Thành—– nơi đang xảy ra khoa thi cử. Tư Vực cùng Đản Đản muốn  đến Kinh Thành cần dọc theo hướng Bắc Tần Xuyên, đi đường nhỏ thông qua Đế Lăng Thành, Thiên Quý Thành, Đại Danh Thành. Thế nên, ba người tại lối rẽ chia tay nhau. Nhìn thấy Phan An xa xa, Tư Vực luôn có cảm giác đặc biệt khó hiểu, chung quy cảm thấy Phan An trông giống một người, vì Tư Vực cảm thấy việc Phan An xuất hiện tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.

Tự hỏi nữa ngày đã bỏ phí, công việc cấp bách trước mắt là đem Đản Đản đi đến Kinh Thành tìm ” Cổ Vương Thiên Giả”, cho nên ra roi thúc ngựa, cả hai thẳng hướng đến Đế Lăng Thành.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Công Chúa Đón Dâu

Chương 29: Trị bệnh cứu người



Nói đến việc Đản Đản bị nhóm người kia đem đến Thành Bắc – Phủ đệ Trấn Tây Hầu, Phủ đệ của ngài không rộng lắm, ngoài cửa lớn ngay cả bảng hiệu cũng không không có, rõ ràng chỉ là chổ ở lâm thời, nhưng đối với một đại nhân vật như Trấn Tây Hầu như vậy quả là quá keo kiệt rồi, bị túm đến nơi này khiến Đản Đản thật sự cảm thấy không một khả năng nào là Trấn Tây Hầu mời y đến, hơn nữa, đường đường là Trấn Tây Hầu là huynh đệ khác họ với đương kim hoàng thượng, bên người chắc chắn sẽ có cung đình nhất đại danh y, hà cớ gì lại có cơ hội đến lượt y chứ?
Lòng tràn đầy hồ nghi Đản Đản tiến vào cửa liền bị kéo thẳng đến thư phòng Trấn Tây Hầu.
” Hầu gia! Thuộc hạ đã mời Đản công tử đến!” – Huyền Chiếu nói.
Đản Đản trừng to mắt, ngoắc ngoắc nhìn vào một trung niên nam tử ngồi nghiêm chỉnh bên trong thư phòng. Nhắc tới nam tử này, dáng người khôi ngô, làn da cũng khá trắng, hơn nữa rất mịn, đôi mắt vừa sáng ngời lại đầy thần bí thâm thúy, trên mặt có một chòm râu thưa, càng thể hiện vẻ nghiêm túc, tóm lại là “không giận tự uy” [nhìn nghiêm nghị như người đang phẫn nộ]
” Nhìn thấy Hầu gia, còn không mau quỳ xuống?”- Huyền Chiếu nhìn Đản Đản nói.
” Thảo, thảo dân bái kiến Hầu gia!”- Đản Đản lập tức quỳ gập xuống.
” Ngươi chính là cái tên thần y gì gì đó?” – Trấn Tây Hầu hòa ái nói, ” Đứng lên đi, thuộc hạ của ta đều là kẻ thô lỗ, nhìn nhà ngươi yếu ớt như vậy, không bị bọn họ dọa chết đấy chứ?”
” Tạ ơn Hầu gia!”- Đản Đản đứng lên. “Tiểu nhân cũng không bị dọa đến chết. Bất quá, tiểu nhân cũng không biết Hầu gia làm sao lại cho rằng tiểu nhân là thần y vậy! Tiểu nhân chỉ là một giang hồ du y mà thôi, vì bữa cơn manh áo nên mới bày sạp, có lẽ đã xúc phạm quy tắc, mong Hầu gia tha thứ tội.”
” Ngươi không phải là thần y mà bọn họ nói hay sao?” – Trấn Tây Hầu hỏi.
” Hầu gia, hắn chính là người lão thần nói. Cái gọi là chân nhân bất lộ tướng, tiểu ao nhi này có thể cũng không biết y thuật của y thật sự cao minh.” – Một lão giả đứng bên Trấn Tây Hầu nói.
Nhắc đến lão giả, đúng là một trong những người đã đến xem bệnh chổ Đản Đản, hơn nữa lúc ấy lão cũng không phải là xem bệnh cho bản thân mà là thuật lại bệnh tình cho Đản Đản kê đơn thuốc thôi. Khí đó, Đản Đản đã cảm thấy kì lạ, bởi vì lão giả tự thuật kiểu như rất nhiều thầy thuốc thuật lại bệnh tình của bệnh nhân vậy, mà cái người kia chính là bệnh lạc huyết [ khạc ra máu], đây là bệnh bất trị, nếu không phải nhìn hắn đáng thương, Đản Đản sẽ không nói cho hắn trị như thế nào đâu! Bởi vì trên đời này chỉ có Cổ Vương, Dược Vương cùng người của Cổ Độc Môn là có thể trị, nếu như bị người khác nghi ngờ quả là bất lợi.
” Ồ, tiểu oa nhi, sư phụ ngươi xuất thân nơi nào?” – Trấn Tây Hầu hòa ái nói.
” Ta? Ta, ta là theo học với Sư Huynh!”- Đản Đản nói xong trong lòng thấy không vừa ý lời của Trấn Tây Hầu đối với y —-Cái gì mà tiểu oa nhi chứ, ta còn nhỏ như thế sao? [tiểu oa nhi = em bé, cậu bé :))]
” Sư Huynh ngươi? Vậy Sư Phụ ngươi đâu sao không chỉ dạy?”- Trấn Tây Hầu hỏi.
” Ta vốn bái Sư Huynh ta làm Sư Phụ, chính là y nói bản thân cùng với Đản Đản cùng trang lứa, hơn nữa học nghệ chưa tinh thông sợ truyền sai cho đệ tử, nên cũng cho ta gọi là Sư Huynh. ” – Đản Đản bắt đầu nói lung tung.
” Vậy Sư Huynh của ngươi học y thuật từ ai?” – Trấn Tây Hầu lại hỏi.
” Đương nhiên là Sự Phụ của y, chính là tiểu nhân chưa từng gặp qua, Sư Huynh cũng chưa từng nói đến, tiểu nhân lại càng không hỏi đến.” – lời nói Đản Đản hoàn toàn đoạn tuyệt đến việc nhắc đến Sư Phụ.
” Tiểu oa nhi, ta lại hỏi ngươi, ngươi chắc cũng phải biết Sư Huynh ngươi hiện giờ ở đâu đúng không?” – Lão giả nói.
” Y đã qua đời rồi!” – Đản Đản nói như đinh đóng cột.
” Xem ra thật đúng là……” – Lão giả thầm cảm thấy Đản Đản thà chết không nói thật.
” Vậy ngươi có biết ngươi như vậy chính là lang băm, cả gan chữa bệnh cho người khác chính là phạm pháp hay không?
” Tiểu nhân biết sai rồi! Cũng không dám….nữa! Chính là Sư huynh khi còn sống vốc hết y thuật một đời truyền dạy lại cho ta, Sư Huynh còn nói tiểu nhân nhất định phải làm một đại phu tốt, tuyệt đối không được hại người!” – Đản Đản giả vờ sợ hại vội quỳ xuống, trong lòng lại nghĩ” ” Muốn ta đi vào khuôn phép sao, không có cửa đâu!!
” Hầu gia, không việc gì thôi cứ để cho hắn xem bệnh trước đã!” -Lão giả nhỏ giọng nói với Trấn Tây Hầu.
Nghe thế, Trấn Tây Hầu không nói gì, lão giả liền đe dọa: ” Hầu gia mấy ngày gần đây thân thể không khỏe, ngươi trước xem qua cho Người, nếu xem sai bệnh, tội càng thêm tội. Bất quá nếu ngươi tìm ra được trọng bệnh cùa Hầu gia, vậy thì miễn tội cho ngươi!”
” Vậy! Vậy! Tiểu nhân nhất định dốc hết khả năng!” – Đản Đản nói.
Kết quả là, Đản Đản liền bắt mạch cho Trấn Tây Hầu, trên mặt có chút đăm chiêu. Kỳ thật là! Đản Đản đã sớm nhìn ra Trấn Tây Hầu là bị Cổ Độc Môn hãm hại, Hầu gia trúng độc gọi là “Hạo Nguyệt”. Loại này người trúng tứ chi vô lực, lợi hại hơn nữa chính là cao thủ mà trúng phải tựa như bị nhuyễn cốt [ thoái hóa xương] ngay cả đi vài bước đã mệt đến thở hồng hộc, nhưng loại độc này không khiến người trúng bị tử vong, cho nên, hiếm người nào cho rằng chính mình bị trúng độc.
” Thế nào?” – Lão giả thấy Đản Đản thu tay lại liền hỏi.
” Hầu gia có phải cảm thấy gần đây tứ chi vô lực, ngay cả đi đường cũng thở hồng hộc, nhưng là muốn ăn rất nhiều đúng không?” Đản Đản hỏi.
” Đúng rồi!” – Trấn Tây Hầu nói.
” Không sao! Không sao! Hầu gia chỉ là ngồi thời gian quá lâu, nằm thời gian quá dài, đứng cũng đứng quá lâu, ngay cả đi, cả chạy cũng rất rất lâu, ăn thì quá tốt! Hầu gia chỉ cần không ngồi, không nằm, không đi, không chạy, uống hết toa thuốc này, không qua ba ngày sẽ tốt thôi!” – Đản Đản nói.
” Không ngồi, không nằm, không đi, không chạy? Vậy phải như thế nào?” – Huyền Chiếu nói.
” Tiểu oa nhi có việc gì cứ nói thẳng, bổn vương miễn tội cho ngươi là được!” – Trấn Tây Hầu tuy rằng đang nghĩ phải làm như thế nào, nhưng vẫn buộc miệng nói ra.
” Ha ha! Hầu gia đây là trúng ” Hạo Nguyệt”. cho nên tựa như bị huyễn cốt, lạoi độc này vẫn còn nằm trong thân thể, chỉ cần tống nó ra ngoài là được. Bởi vậy, Hầu gia chỉ cần chổng ngược người lên, uống chút hỗn hợp gồm độc rắn, giấm trắng và nước tiểu con lừa, đợi cho Hầu gia nôn ra tất cả nước độc là ổn.”- Đản Đản nói.
Nói bậy! Ngươi là tên lang băm! Lúc này còn dám hồ ngôn loạn ngữ!” – Huyền Chiếu nói.
” Nghịch bài pháp!” – Lão giả linh quang chợt lóe, ” Hầu gia! Nếu Hầu gia thật sự là trúng độc, phương pháp loại này quả thật khả thi!”
“………..Thật sao?” – Trấn Tây Hầu nói.
” Ôi! Lão thần bất tài! Lúc này chỉ đành thử xem! Hầu gia một ngày còn không khỏe, quốc gia một ngày sẽ không yên! ” – Lão giả thi lễ, ” Nếu tiểu oa nhi này nếu như ý muốn làm hại Hầu gia, chúng ta nhất định đưa hắn nghiêm hình tra khảo!”
” Cũng được!” – Trấn Tây Hầu nói.
Lúc này, Trấn Tây Hầu liền chiếu theo phương pháp của Đản Đản mà làm theo, không đầy ba ngày quả nhiên khỏi hẳn, Trấn Tây Hầu cảm kích Đản Đản, cũng bội phục y thuật của Đản Đản, vì thế quyết định phải lưu y lại trong Quân Y. Nhưng Đản Đản nhất định không chịu, nói là Sư Huynh có tâm nguyện còn chưa hoàn thành, cho nên chỉ đồng ý lưu lại trong quý phủ thêm mấy ngày.
Lại nói về hai người Tư Vực ở khách điếm lo lo lắng lắng, nghĩ tới nghĩ lui, các nàng quyết định trước tiên là đi lên đường hỏi thăm một chút, khi biết rõ nguyên nhân thì sẽ tính toán sau, thế nên, cả hai người bằng mọi cách hỏi thăm biết được : Trấn Tây Hầu quả thật đã đến Đại Danh Thành, tên tiểu độc nhãn bị túm đi chín phần mười chính là Đản Đản, vậy là, Tư Vực cùng Phạm Ngưng Toa đến khác điếm xác minh một chút, tuy rằng không có hành lý cùng Tiểu Khôi làm căn cứ, nhưng chưởng quầy đã kể lại nhiều thứ đủ chứng minh là y, hơn nữa, điều cần phải nghĩ đến chính là làm sao có thể mang người tử Phủ Trấn Tây Hầu đi.
” Tên ngốc Đản Đản kia khẳng định đang ở chổ cha ngươi!” – Tư Vực nói.
” Ngươi làm sao có thể đưa hắn đi được?”- Phạm Ngưng Toa nói, ” Cha ta đã nhiều năm không gặp ngươi! Ngươi như vậy mà đến, ai nhận ra ngươi là công chúa chứ? Nếu không phải ngươi đem chuyện trước đây nói ra, ta cũng không nhận ra ngươi nữa là.”
” Vậy ngươi chứng minh thân phận cho ta là được!” – Tư Vực nói.
” Ta có thể chứng minh thân phận cho ngươi, chỉ có điều là ngươi hẳn biết là ta đang đào hôn mà! Làm sao lại tự mình trở về tìm cái chết chứ!” – Phạm Ngưng Toa nói.
” Sao cũng không được! Ngươi nói xem nên như thế nào?” – Tư Vực nói.
” Dễ lắm! Ta với ngươi cùng trở về hoàng cung, trước nhất cha ta biết ta ở hoàng cung chắc chắn sẽ không dám làm càng, dù sao hôn sự này cũng không phải do Hoàng Thượng ban cho; thứ hai ngươi cũng có thể quang minh chính đại đòi người từ phía cha ta, hơn nữa cha ta còn có thể trả lại ngươi một tiểu độc nhãn hoàn hoàn hảo hảo không một chút hao tổn.” – Phạm Ngưng Toa nói.
“…………..Hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy………” – Tư Vực thở dài, ” Chuẩn bị, chuẩn bị nào, ngày mai sẽ hồi cung!”
” Tốt lắm!” – Phạm Ngưng Toa hoan hô rồi nhanh chóng thu dọn hành lý đợi ngày mai xuất phát.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.