Đế Lăng Thành, tên như nghĩa chính là lăng mộ của các đời Hoàng đế. Từ khi lập quốc đến nay, các vị Hoàng đế đều được an táng ở đây, nơi đây về phong thủy không cần phải bàn cãi, cứ đem bảy mươi năm qua nhiều triều đại Hoàng đế trị vì mưa thuận gió hòa mà minh chứng.
Tuy nói là hiển nhiên sẽ có kẻ trộm mộ đến ” thăm”, nhưng tuyệt nhiên không quấ rối đến người chết, càng không ảnh hưởng gì đến phong thủy. Chỉ là gần đây lại lan truyền việc Đế lăng có ma quỷ, làm cho bách tính khiếp sợ, nhưng lại càng làm cho một lượng lớn kẻ trộm mộ kéo đến, bởi vì nơi này càng có nhiều quỷ thần đe dọa, càng chứng minh nơi đây có nhiều chí bảo trân quý.
Nhưng truyền thuyết ma quái ở Đế lăng kia cơ hồ là sự thật, rất nhiều kẻ trộm đi vào Đế lăng người thì chết kẻ bị thương, còn có kẻ bị dọa đến điên loạn, tóm lại là làm cho lòng dân hoảng sợ. Vì thế, có người gộp chuyện này với chuyện hiểm họa của quốc gia làm một, thêu dệt đủ thứ. Quan phủ đại đa số đều bận về việc….Quốc nạn, thành thử chỉ để cho một ít người sự lý việc khác, cho nên chuyện ma quái ở Đế lăng vẫn cứ kéo dài.
Tư Vực căn bản là muốn dắt Đản Đản đi dạo chung quanh, bởi vì cảnh đêm Đế lăng chính là ” cử quốc văn minh” [ nền văn minh của tổ quốc], nhưng lần này đến đây lại không như ý muốn, vừa mới chập tối dân chúng liền lập tức tắt đèn đóng cửa gài then cẩn thận. Đản Đản buồn thiu nằm trên giường, oán giận Tư Vực làm cho nàng ảo tưởng.
” Được rồi! Còn sinh khí à!” – Tư Vực từ bên ngoài vào phòng nhìn Đản Đản nói.
” Thăm dò được rồi à!” – Đản Đản bỉu môi.
” Ừm!” – ngồi xuống uống ngụm trà đoạn đáp.
” Người ta nói như thế nào?” – Đản Đản hỏi.
” Nói là gần đây có chuyện ma quái, tất cả mọi người đều không dám ra ngoài.” – Tư Vực nói.
” Chuyện ma quái?” – Đản Đản kinh sợ ngồi bật dậy.
” Ngươi kích động như vậy làm gì? Ngươi sợ ma sao?” – Tư Vực bị Đản Đản dọa đến xém chút nữa phun cả ngụm trà trong miệng.
” Ma thì thật ra không sợ, chỉ là………..” – Đản Đản lúng túng.
” Chỉ là cái gì?” – Tư Vực hỏi.
” Chỉ là……….chỉ là…..chỉ là ta có thể nhìn thấy chúng nó” – Đản Đản nói.
” Ngươi có thể trông thấy ma? Đừng nói đùa! Trên đời này làm gì có ma! Đều là không căn cứ chỉ là tâm lý rằng có ma thôi!” – Tư Vực nói.
” Ta thật sự nhìn thấy được mà! Bọn chúng khi đã hoàn thành tâm nguyện thì liền tiêu biến.”- Đản Đản nói.
” Ha ha! Vậy ngươi nói xem, chúng nó có hình dạng gì hả?” – Tư Vực nói.
” Như lúc sinh thời thôi, chỉ là có một vòng lục quang trên người, không hề dọa người, hơn nữa bọn chúng cũng không làm được gì, chỉ biết lẳng lặng nhìn, chờ đến khi tâm nguyện chúng được hoàn thành.” – Đản Đản nói sự thật.
” Có thật là ma không thể tổn thương bất kỳ kẻ nào?” – Tư Vực hỏi.
” Ừm! Nhiều lắm là làm cho người ta nằm mơ!” – Đản Đản nói.
” Giống như Sư Phụ của ngươi?”- Tư Vực thuật miệng nói ra chợt thấy mình đã lỡ lời.
” Ừm!” – Đản Đản cười khổ, nhưng mà y vẫn thừa nhận chuyện này.
” E hèm! Vậy chứng minh chuyện Đế lăng có ma là giả.” – Tư Vực nói.
” Làm sao ngươi biết?” – Đản Đản hỏi.
” Bởi vì chúng hại người, tuy rằng kẻ trộm mộ là người xấu, song đã thương đến tính mạng chính là phạm pháp.” – Tư Vực nói.
” Ý ngươi là có người giả ma dù người, giết người, chỉ là chưa biết bọn họ là ai!” – Đản Đản nói
” Chà! Cái đầu ngu ngốc hôm nay có chút quầng sáng rồi! Ha ha!”- Tư Vực cười nhạo.
” Hừ! Không phải cũng là chê ta thôi sao!” – Đản Đản nghe xong tức giận.
” Ha ha! Được rồi, ta đùa mà!”- Tư Vực nói.
” Vậy cũng không xa đây lắm! Chuyện trừng ác dương thiện ngươi có muốn đi làm không?” – Đản Đản nói.
” Đương nhiên rồi mau đến đó xem thử! Cái thứ quấy nhiễu tổ tiên đương nhiên muốn giáo huấn chúng một chút!”- Tư Vực nói.
” Tốt lắm! Ngày mai đi bắt ma nào!” – Đản Đản hô to.
Ngày hôm sau, Tư Vực cùng Đản Đản thăm dò chuyện ma quái ở Đế lăng, chuẩn bị tốt mội thứ dự định buối tối sẽ đến Đế lăng truy tìm đến cùng.
Trời đã vào đêm, bố bề yên ắng, chỉ có con cú mèo đứng trên nhành cây trừng mắt nhìn xung quanh, gió đêm xào xạo, thổi mạnh làm cho Tư Vực cùng Đản Đản lạnh đến thấu xương.
” Tư Vực! Sao lại không đi đường lớn! Dù sao cũng chỉ có hai người chúng ta!” – Đản Đản run lập cập nói
” Đồ ngốc! Cho dù có nhìn thấy ma! Nếu như bị người đi tuần ban đêm hoặc dân chúng nhìn thấy hiểu lầm thì làm sao?” – Tư Vực trách móc.
” Ô~~~ Làm gì có người sợ người còn hơn sợ ma chứ!” – Đản Đản nói.
” Đây là nhân thế! Ngươi phải chấp nhận sự thật! Người tốt sợ người xấu hơn sợ ma, người xấu sợ ma hơn sợ họ!”- Tư Vực đành chịu.
” Ờm! Sư Phụ cũng đã từng nói như vậy!” – Đản Đản tỏ vẻ đồng ý.
” Được rồi! Đừng nhiều lời, cũng sắp đến nơi rồi!”- Tư Vực nói.
Hai người trong lòng run sợ thẳng một đường nhỏ đi tới cổng vào Đế lăng, ven đường đều để lại ký hiệu.
Nói Đế lăng này cũng không có gì biến hóa, nhưng quả thật có người lập kết giới, phỏng chừng bên trong có lập trận pháp gì đó, làm cho người xâm lấn giống như gặp phải ma. Tư Vực mang theo Đản Đản dễ dàng vượt qua kết giới đi vào Đế lăng.
Rảo bước tiến đến cửa, hết thảy đều thực yên tĩnh, Tư Vực cùng Đản Đản cẩn thận tiến vào bên trong, cũng không bao lâu, Đản Đản không thấy đâu, Tư Vực lính quýnh như kiến bò trên chảo nóng. Nàng lo lắng Đản Đản lâm vào mê trận có thể bị nguy hiểm. Vì thế, Tư Vực lấy “linh đang” ra [ chuông mẫu-tử mà vài chương trước Tư Vực đã từng treo trước phòng Đản Đản], hướng theo phương của Đản Đản mà đuổi theo.
Đản Đản sau một hồi ngơ ngác chợt nhân ra chính mình và Tư Vực đã lạc nhau, trong lòng sợ hãi vô cùng. Nơm nóp lo sợ tiếp tục đi tới phía trước. Thông đạo của Đế lăng hoàn toàn bằng đá, chỉ có hai bên sườn lăng quanh năm có chút ánh sáng – ánh sáng của nến. Chung quanh yên ắng, ngay cả tiếng bước chân của chính mình cũng nghe vang chói tai. Đản Đản thầm nghĩ kẻ trộm mộ thật sự dũng cảm, mỗi ngày đều ra vào cái lăng mộ u ám này, thật đúng là làm cho ngươi ta khâm phục.
Nhưng chính trong lúc suy, Đản Đản chợt phát hiện ra phía trước thông đạo dường như có một dáng người áo trắng thoáng qua. Đản Đản phỏng chừng là Tư Vực, cho nên hắn liền ba chân bốn cẳng chạy đuổi theo, nhưng đuổi mãi vẫn không thấy, hơn nữa còn đi vào ngõ cụt. Không biết phải làm sao, đành quay về đường cũ, nhưng vừa quay người lại thì……” Á aaaaaaaaaaa!!!!”
Tiến thét này có thể nói là đinh tai nhức óc, cả lăng mộ đều vang vọng tiếng thét thảm thiết này, đang mãi tìm kiếm Tư Vực độ nhiên nghe tiếng thét, cho nên càng lo lắng hơn trước, cơ hồ là dùng kinh công bay đến chổ Đản Đản.
Tư Vực đến được nơi phát ra tiếng thét, chung quanh đều không có gì, chỉ có Đản Đản ngồi cuộn mình vào góc tường hai mắt đẫm lệ.
” Làm sao vậy?”- Tư Vực chạy đến bắt lấy người Đản Đản hỏi, thình lình bị hoảng sợ vì Đản Đản đột nhiên ôm lấy mình khóc lớn.
” Làm sao vậy! Ngươi đừng khóc nữa! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”- Tư Vực lo lắng hỏi.
” Hu huhuhu!!”- Đản Đản vẫn khóc.
” Ngoan nào! Đản Đản rất ngoan! Mau nói cho ta biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì được không?”- Tư Vực an ủi.
Như vậy, quả nhiên Đản Đản ngừng khóc, chỉ còn nhẹ nhẹ thút thít. Tư Vực chậm rãi nâng mặt y lên, nhưng mà ngẩng đầu dậy là một bộ mặt đầy máu, khuôn mặt một mộc nhân hung tợn……
” Chết rồi!”- Tư Vực trong lòng cả kinh, đây không phải là chính mình đã rời vào trong mê trận sao! Trong nháy mắt cảm thấy khẩn trương, mộc nhân kia nhìn Tư Vực cười rồi liền biến mất. Nụ cười kia quả thật ghê rợn, khiến cho Tư Vực tựa hồ như bị định thận thật lâu không thể nhúc nhích. Nhưng sau đó, Tư Vực bình tĩnh trở lại, vì nàng cảm thấy hình dáng con rối này có điểm quen thuộc, hình như là……..
” Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Công chúa đã trở về! Công chúa đã trở về rồi!” – Sau khi tảo triều tiểu thái giám vội vội vàng vàng chạy đến ngự thư phòng hướng về phía Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu bẩm báo.
” Vực Nhi đã về rồi? Nàng ở đâu?” – Hoàng Thượng vội vàng hỏi.
” Nô tài mới vừa từ cung môn trở về liền nhìn thấy Công Chúa điện hạ đã trở về, hơn nữa nàng còn mang theo một cô nương, cho nên nô tài lập tức đến bẩm báo!” – Tiểu thái giám nói.
” Hừ! Rốt cuộc đã chịu quay về rồi!” – Hoàng Thượng cả giận, ” Nhanh gọi Vực Nhi đến đây cho trẫm!”
” Dạ! Nô tài tuân chỉ!” – Tiểu thái giám đáp lời liền vội vàng chạy ra ngoài.
” Hoàng Thượng! Hiện giờ Vực Nhi đã trở về, người sao lại còn sinh khí chứ?” – Hoàng Hậu khuyên nhủ.
” Trẫm đương nhiên sinh khí! Giận nàng giờ này mới chịu trở về! Còn bên cạnh những người không đứng đắn như vậy! Trẫm muốn xem thử nàng giải thích chuyện này ra sao!” – Hoàng Thượng cả giận nói.
” Ai chà! Vực Nhi từ nhỏ đến lớn đều thích phiêu bạt giang hồ, có thể tiếp cận nàng khẳng định đều là giang hồ hào hiệp thôi.” – Hoàng Hậu nói.
” Lòng người hiểm ác! Cái gọi là ‘ minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng’, ái phi!” -Hoàng Thượng nói, – ” Cho nên, nói gì đi nữa Trẫm cũng muốn nàng giải thích rõ ràng!”
Thanh Phong Cư lúc này không khí vô cùng náo nhiệt, các cung nữ gấp rút hầu hạ cho hai cô nương. Tắm rửa, thay quần áo,trang điểm, chải đầu, chỉ trong chốc lát, một công chúa, một quận chúa liền bước ra ngoài cửa phòng.
” Công Chúa điện hạ! Công Chúa điện hạ!” – Tiểu thái giám vội vàng chạy đến.
” Làm sao vậy! La thét cái gì chứ!” – Tư Vực nhìn tiểu thái giám ngăn cản mình.
” Hoàng Thượng truyền Công Chúa nhanh đến Ngự Thư Phòng!” – Tiểu thái giám đáp.
” Đúng lúc! Ta cũng đang muốn nói chuyện với phụ thân đây!”- Nói rồi, Tư Vực liền kéo Phạm Ngưng Toa đi đến Ngự Thư Phòng.
” Vực Nhi thỉnh an phụ hoàng, mẫu hậu!” – Tư Vực thi lễ.
” Chiếu nghĩa thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng di nương!” – Phạm Ngưng Toa cũng thi lễ.
Nhắc đến Phạm Ngưng Toa, thuở nhỏ sống ở Hoàng cung, sau cùng phụ thân đến trấn thủ biên cương, phụ đệ ở Vu Diệu Phong. Bởi Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu rất thương yêu Phạm tiểu thư, đồng thời, Hoàng Thượng cùng Trấn Tây Hầu thuở nhỏ lại là bạn bè, vậy nên liền sắc phong cho Phạm tiểu thư là Chiếu Nghĩa Quận Chúa, thế nên danh hiệu so với Tư Vực không sai biệt cho lắm, bởi Tư Vực cũng có phong hàm là Chiếu Hiền Công Chúa. Bởi vậy, giờ đây Phạm Ngưng Toa cho dù nhiều năm chưa gặp Hoàng Thượng , Hoàng Hậu , nhưng chỉ cần nàng nói ra phong hàm là có thể biết được thân phận.
” Còn thỉnh an? Trẫm đã tức đến chết rồi đây! Còn an an cái gì nữa chứ!” – Hoang Thượng nói.
” Hoàng Thượng! Nếu ngài còn sinh khí thì trước hết đừng vội gặng hỏi!” – Hoàng Hậu nói.
” Hừ!” – Hoàng Thượng nhìn Tư Vực liếc một cái rồi liền đem ánh mắt hướng về phía Phạm Ngưng Toa, ” Ngươi là nữ nhi của tên ‘ Phạm hồ đồ’ à? Đã lớn đến như vậy rồi sao!”
Phạm hồ đố là tên Hoàng Thượng thường gọi Trấn Tây Hầu, Trấn Tây Hầu tên là Phạm Bác Vũ, là thư đồng thuở nhỏ của Hoàng Thượng, cũng là người con duy nhất người Hữu Tướng của Tiên Đế. Hoàng Thượng lúc còn đi học, Phạm Bác Vũ làm thư đồng luôn mơ mơ hồ hồ, sách đọc không ít, nhưng chỉ có ham thích vũ đạo lộng thương, suốt ngày nghiên cứu binh pháp võ học, cho nên thường xuyên không nhớ rõ mấy thứ bài tập linh tinh, bởi vậy Hoàng Thượng gọi hắn là Phạm hồ đồ.
” Như thế nào? Ngươi làm sao mà gặp được Vực Nhi? Nghe nói là ngươi đào hôn, sao bây giờ lại chạy đến chổ ta?” – Hoàng Thượng nói.
” Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ không đuổi con về với phụ thân chứ!” – Phạm Ngưng Toa sốt ruột.
” Ai chà! Đậu Đậu mau mua đến cho ai gia nhìn thử một cái xem nào!” – Hoàng Hậu hòa ái nói.
” Chà! Vẫn xinh đẹp như trước!” Hoàng Hậu nói, ” Nhiều năm không gặp như vậy chỉ cần liếc mắt một cái cũng còn có thể nhận ra mà!”
Nói hoàn toàn chính xác, diện mạo Phạm Ngưng Toa chính là phóng đại gương mặt lúc thơ ấu mà thôi, trên cổ nàng có lung linh ngọc, là một cặp như đúc với Tư Vực, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu hỏa nhãn kim tinh một chút có thể phân rõ, hơn nữa mấy ngày trước đây Trấn Tây Hầu đã đưa đến ” Thư thông báo đào hôn cùng bức họa của nàng”, bằng chứng như sơn, bởi vậy căn bản không cần hoài nghi thân phận nàng.
Mặt khác, còn có một chứng cớ trọng đại, chính là từ khi Tư Vực đi cùng Đản Đản đã bị Hoàng Thượng cho người giám sát, thiện hạ rộng đến đâu cũng là vương thổ, từ lúc Tư Vực đem Đản Đản từ Dương tri phủ ra ngoài, tri phủ liền thu được một mật hàm cùng bức họa của Tư Vực, cho nên đem tin thông báo cho quan phủ lân cận, bởi thế việc Phạm Ngưng Toa xuất hiện Hoàng Thượng cũng đã biết.
” Trẫm hỏi ngươi! Bên cạnh ngươi có phải có một tiểu độc nhãn? Hắn là người nào?” – Hoàng Thượng gặng hỏi Tư Vực.
” Phụ Hoàng sao lại biết được?” – Tư Vực ngạc nhiên.
” Hừ! Nói ngươi kinh nghiệm giang hồ còn thiển cận ngươi lại không nhận! Thiện hạ này đâu đâu cũng đều là vương thổ nhưng lời này ngươi chưa nghe qua sao? Ngươi đừng tưởng rằng ngươi xuất cung, trẫm sẽ khoanh tay ngồi nhìn, hành tung của ngươi trẫm đều giám sát, bằng không tại sao quan phủ không truy vấn ngươi!” – Hoàng Thượng nói.
“……………Hừ……………..Phụ Hoàng người thật giảo hoạt!” – Tư Vực quanh co.
” Ha ha! Là gừng càng già càng cay! Vực Nhi ngươi học lấy đi! Ngươi còn rất trẻ tuổi, muốn qua mặt phụ hoàng ngươi, ngươi còn kém xa lắm!” Hoàng Thượng cười nói.
” Nếu Phụ Hoàng đã nhắc tới tiểu độc nhãn, vậy thỉnh Phụ Hoàng hạ chỉ cho Trấn Tây Hầu đưa y đến đây, theo thần nhi biết y đang ở phủ Trấn Tây Hầu.”- Tư Vực nói.
” Hắn là người nào! Đáng giá để ngươi đem vào hoàng cung, mà ngươi đã tìm được Dược Vương chưa?”- Hoàng Thượng nói.
” Tên tiểu độc nhãn kia chính là đồ đệ của Dược Vương, về phần Dược Vương……..” – Tư Vực do dự.
” Dược Vương nàng giờ ra sao? Vực Nhi…….” – Hoàng Hậu nói.
” Nàng đã Tiên Du nhiều năm rồi…….” – Tư Vực nói.
” Cái gì? ………Tiên………Tiên Du…..” – Hoàng Hậu nghe xong liền ngất xỉu.
…………………………………………..
” Mẫu Hậu! Mẫu Hậu! Người rốt cuộc cũng tỉnh rồi!” – Tư Vực đỡ Hoàng Hậu trên giường dậy nói.
” …………….Vực Nhi……………Nàng rốt cuộc làm sao……….Con nói xem sao nàng lại đi trước ta một bước chứ!” – Hoàng Hậu nước mắt tuôn tràn.
” Mẫu Hậu, người, người hãy nén bi thương!” – Tư Vực trong lòng thương cảm, Hoàng Thượng đứng bên cạnh cũng khẽ thở dài.
” Vực Nhi! Mau nói cho Mẫu Hậu biết, nàng chết như thế nào?” – Hoàng Hậu nói.
” Dược Vương, Dược Vương nàng……Nàng là trúng ” Phi Tiên’……….” – Tư Vực nói.
“Cái gì? Nàng cũng trúng phải Phi Tiên?……Thật sự là………..Thật sự là oan nghiệt mà!” – Hòag Hậu nhắm chặt hai mắt thở dài.
” Mẫu Hậu, Dược Vương nàng để lại một cái hộp, phái đồ đệ nàng đem đến ” Cổ Vương Thiên Giả”, Vực Nhi nghĩ, có lẽ đó là phương pháp hóa giải Phi Tiên Độc, cho nên thỉnh Mẫu Hậu hạ chỉ cho Trấn Tây Hầu tức tốc đem người đến!” – Tư Vực nói.
” Cổ Vương Thiên Giả? Haha! Thật sự là đến lúc sắp chết cũng còn muốn trêu người mà!” – Hoàng Hậu cười khổ nói. ” Được rồi! Vậy truyền ý chỉ gọi hắn đem người đến, cũng tránh cho phụ hoàng ngươi nhọc nhằn.”
” Tốt! Vực Nhi đi làm ngay!” – Nói xong Tư Vực liền rời khỏi.
” Hừ chạy trốn là mau thôi, ngay cả mẹ cũng chẳng để ý!” – Hoàng Thượng nói dứt lời liền ngồi xuống nắm lấy tay Hoàng Hậu.
” Ha ha! Vực Nhi cũng là lòng như lửa đốt mà!” – Hoàng Hậu cười nói.
Đản Đản ở phủ Trấn Tây Hầu hai ngày, thấy Tây Hầu đã khôi phục liền thu xếp hành lý rời đi, bất luận Trấn Tây Hầu có khuyên bảo thế nào đi chăng nữa cũng không cản chân được y, cho nên Trấn Tây Hầu liền tiễn Đản Đản đến Đông Môn, thấy Đản Đản đi xa mới quay về phủ. Nhưng một ngày sau, Huyền Chiếu liền đến bẩm báo.
” Hầu Gia! Hầu Gia! Trong cung truyền khẩu dụ của Hoàng Hầu, bảo Hầu gia tức tốc mang Đản Đản đến Hoàng Cung!” – Huyền Chiếu nói.
” Cái gì?” – Trấn Tây Hầu cả kinh, ” Như thế nào bây giờ mới đến….Hắn đã đi một ngày rồi, đuổi cũng không kịp, bảo ta làm sao mà giao người đây! Thật là!”
” Hầu gia! Đản công tử không phải là muốn đến Kinh Thành sao? Không bằng tiểu nhân lập tức dùng bồ câu báo tin, thông báo cùng Hoàng Hậu nương nương!” Huyền Chiếu nói.
” Ai cha! Làm gì lại đơn giản như vậy! Nếu trên đường có gì sơ xuất! Tiểu tử kia lại không có võ công!” Trấn Tây Hầu nói.
” Hầu gia, ý chỉ này cũng không nói rõ, nhiều lắm thì xem như mật báo, hơn nữa công công đưa đến cũng nói, sẽ không truy cứu trách nhiệm!” – Huyền Chiếu nói.
” Lại có việc này à? Vậy ngươi mau thông báo cho Hoàng Hậu nương nương đi! Xem ra tiểu tử kia cũng không phải quan hệ quốc sự gì, chỉ là Hoàng Hậu sao lại biết hắn ở chổ ta chứ?” – Trấn Tây Hầu suy nghĩ…..
” Cái gì? Người đã rời khỏi rồi?” Tư Vực nhận được thông báo của cung nữ như sét đánh bên tai.
” Công Chúa, Trấn Tây Hầu nói người đã đi hơn một ngày rồi, hẳn là đã đến Kinh Thành, cho nên chỉ cần phái người tìm kiếm là được.” – Cung nữ nói.
” Được! Ta đi bẩm báo với phụ hoàng!” – Tư Vực nói xong liền bỏ chạy đi xin thánh chỉ.
Sau đó, Kinh Thành đâu đâu đều có bức họa của Đản Đản cùng tư liệu về y, tuần thành thủ vệ bắt đầu lục soát, phàm gặp người tương tự đều mang đến Nha Môn Kinh Thành, để Tư Vực cùng Phạm Ngưng Toa phân biệt. Mà lúc này đây, Diễn viên Đản Đản của chúng ta cũng sắp đến Kinh Thành, cũng đang chuẩn bị bước một bước vào lòng bàn tay của Tư Vực.